THÌ RA TA LÀ TUYỆT THẾ VÕ THẦN

Mặc dù chó là thứ tốt, nhưng mà nhiều người bắt như vậy cũng không tới phiên hắn đâu!

Hắn vừa định đi mua rượu, khi nhóm người kia đang lao về phía này, hắn nhìn nhóm người kia đang gánh một con chó.

Đám người đó đánh con chó kêu la om xòm, khắp nơi bắt đầu hỗn loạn.

Bây giờ con chó đang cảm thấy vô cùng khó chịu.

Con mẹ nó muốn khóc thật đấy, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ta rõ ràng là Phệ Thiên Yêu Lang, thế mà khi qua miệng mấy tên phàm nhân này lại biến thành một con chó ngu ngốc là sao?

Chết tiệt!

Hắn chạy tán loạn tứ phía, mắt thấy không còn đường có thể trốn, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Ngoại trừ một tên tiểu bạch kiểm cầm hồ lô rượu thảnh thơi tự tại tiêu sái ra thì dường như chẳng có ai ngăn cản mình.

Đây là cơ hội!

Chỉ cần xuyên qua đó là được rồi, hai tên kia không thể ngăn cả được ta.

“Ai nha, thật đúng là một con chó ngu ngốc, vậy thì thật sự xin lỗi rồi.”

Dịch Phong nhìn thấy con chó đang xông về phía mình, hai mắt hắn sáng lên, nếu con chó này đã muốn đến với hắn như thế thì hắn đành chấp nhận thôi.

Lúc này, hắn nhanh chóng bày ra tư thế ngăn cản.

“Tên phàm nhân đáng chết này còn dám ngăn cả mình, thật sự cho rằng có thể bắt được ta sao?” Trong lòng con chó gào thét, nhưng mà vào lúc nguy cấp này hắn cũng không phớt lờ, vì phòng ngừa lật thuyền trong mương, nhanh chóng vận dụng một tia sức mạnh trong cơ thể.

Nó cố ý giữ lại sức mạnh này để sử dụng trong cơ hội thế này.

Chỉ cần chọc thủng tên phàm nhân cuối cùng này, vậy thì nguy cơ của nó sẽ có thể được hóa giải.

Mà trong lòng con chó cũng có lòng tin, cho dù chỉ là sức mạnh cuối cùng của nó, thì cũng là yêu lực của một Phệ Thiên Yêu Lang, sao một phàm nhân có thể ngăn cản được?

Không ai phát hiện ra, ấn kí hình nhật trên trán nó hơi lóe lên, năng lượng trong suốt hóa thành một vòng gợn sóng, sau đó nhanh chóng đánh tới chỗ Dịch Phong.

“Thiếu Lâm Cước.”

Dịch Phong cũng nhanh chóng ra chiêu.

“Ầm!”

Tiếng va chạm nhanh chóng vang lên.

“Cái gì?”

Trong mắt con chó hiện lên vẻ ngơ ngác, cảm giác ban nãy giống như đâm vào một cục đá to. Sự choáng váng trong đầu khiến nó phải tin rằng yêu lực cuối cùng của nó khi đụng vào bàn chân Dịch Phong đã nhanh chóng tan thành mây khói.

“Vì sao!”

Con chó lăn lộn trên mặt đất, há hốc mồm, hôn mê bất tỉnh.

“Ha ha ha, vẫn là Dịch sư phụ lợi hại.”

Những người truy đuổi khác nhìn thấy Dịch Phong dùng một cước xử lý được con chó kia, lập tức truyền ra âm thanh chúc mừng.

“Ha ha, may mắn, may mắn mà thôi.” Dịch Phong cười nói: “Vậy con chó này…”

“Đương nhiên là thuộc về Dịch sư phụ rồi.”

Đám người nhao nhao lên, nếu là người khác thì e rằng còn có thể tranh đoạt được, thế nhưng mọi người đều biết cách làm người của Dịch Phong. Dù sao cũng chỉ là một con chó ngu ngốc mà thôi, bọn hắn cũng không có bất cứ ý kiến gì.

“Đa tạ, vậy ta nhận.”

Dịch Phong cảm kích cười cười, níu cái chân sau của con chó ngốc kia tiếp tục đi mua rượu.

Một lát sau.

Cuối cùng Thanh Sơn Lão Tổ và Lạc Lan Tuyết cũng đi tới trước cửa võ quán.

“Sư tôn, chính là chỗ này.” Lạc Lan Tuyết nghiêm túc lên tiếng.

Thanh Sơn Lão Tổ nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước võ quán.

Cửa hàng cũng không lớn lắm, dáng vẻ bình thường, trên đỉnh một tấm bảng dựng thẳng, một chữ “võ” được điêu khắc sinh động như thật.

Lúc ánh mắt Thanh Sơn Lão Tổ nhìn thấy chữ “võ” này, toàn thân dường như run lên, cái chữ kia hóa thành một chiếc nắm đấm to lớn, đánh về phía hắn.

“Bạch bạch bạch…”

Thanh Sơn Lão Tổ sơ sẩy một cái, lui về phía sau mấy bước.

Khi lão ta lại ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện chữ “võ” đã khôi phục trạng thái cũ, biến thành một chữ bình thường.

“Sư tôn, ngài sao vậy?” Lạc Lan Tuyết liền vội vàng hỏi.

“Ta không sao.”

Thanh Sơn Lão Tổ nói, tuy lão ta nói thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi, lưng áo cũng thắm một lớp mồ hôi.

Sau khi khôi phục tinh thần, lão ta lại nói với Lạc Lan Tuyết: “Đồ nhi, ngươi có nhìn thấy cái chữ “võ” trên bảng hiệu kia không?”

Lạc Lan Tuyết gật gật đầu.

“Cái chữ võ này cũng ẩn chứa võ ý cường đại!” Thanh Sơn Lão Tổ xúc động nói: “Vốn dĩ ta cho rằng vị tiền bối này là cường giả Võ Vương, nhưng hiện tại xem ra là ta mắt chó coi thường người khác!”

“Cái gì, sư tôn, ý của ngài là?”

Lạc Lan Tuyết khẽ nhếch đôi môi của mình.

“Ta nghi ngờ hắn thuộc Võ Tông cảnh phía sau Võ Vương.”

Thanh Sơn Lão Tổ hít sâu một hơi, sau đó trịnh trọng nói: “Bởi vì chỉ một chữ đơn giản đã khiến cho ta cảm thấy như thế, nếu là Võ Vương cảnh tuyệt đối không thể nào làm được, dù sao bây giờ ta cũng là Võ Vương rồi!”

Trong lòng Lạc Lan Tuyết không thể bình tĩnh nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc