THIÊN HƯỚNG NGƯỜI MÙ, LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH

Trạm 23

Đèn đường vừa bật sáng cũng là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu.

Vân Yên Phủ Đệ hôm nay so với mọi ngày thì náo nhiệt hơn hẳn, nhân viên phục vụ bận đến chân không chạm đất, phòng nghỉ vì thế mà cũng chẳng có một ai. Sở Chiêu Chiêu thấy tì.nh hình như vậy vừa tốt, chỉ có một mình cô ở đây đợi Khưu Tứ Ca.

Lúc cô đến có gọi điện cho Khưu Tứ Ca, thấy anh ta không bắt máy cô liền đoán được hôm nay chắc khá bận, chỉ là không ngờ lại bận đến mức này.

Cô ngồi được một lúc thì có một nhân viên chạy vào thay bộ đồng phục bị rượu đổ ướt đẫm, vừa thấy Sở Chiêu Chiêu cô ấy liền nói: “Linda, cô giúp tôi việc này với!”

Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Sao thế?”

Cô gái kia đưa cho Sở Chiêu Chiêu một tấm hóa đơn rồi nói: “Đại sảnh khu C có một vị khách, lần trước tới đây còn tồn rượu, nhưng mà khi đối chiếu hóa đơn này lại thấy không khớp với hệ thống, không biết là có vấn đề gì, mà tôi đang rất bận, cô giúp tôi tìm Khưu Tứ Ca báo anh ấy tới xử lý chuyện này đi.”

“Ừm, bảo anh ấy trực tiếp đến quầy bar à?”

“Đúng vậy, cứ tìm Tiểu Kha là được.”

Sở Chiêu Chiêu cầm lấy hóa đơn, đi lên tầng hai. Bình thường Khưu Tứ Ca không nhận điện thoại là lúc anh ta đang tiếp khách VIP, vì thế Sở Chiêu Chiêu đi thẳng lên tầng hai, quả nhiên cô thấy anh ta đang ngồi ở một gian ghế dài.

Cô đánh mắt ra hiệu cho Khưu Tứ Ca, anh ta nhìn thấy liền đứng dậy đi qua, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Sở Chiêu Chiêu nói sơ lược lại tình hình, anh ta gật đầu mấy cái rồi nói phải chào hỏi với mấy vị khách này một tiếng rồi sẽ xuống ngay.

Khưu Tứ Ca quay người nâng ly rượu lên, khách khí nói: “Lưu tổng, tôi không làm phiền mọi người nữa, có yêu cầu gì thì ngài gọi tôi, hôm nay mọi người cứ chơi vui vẻ, lát nữa tôi sẽ mang rượu quý của ông chủ Tần lên mời ngài.”

Người đàn ông trung niên được Khưu Tứ Ca gọi là “Lưu tổng” cười híp mắt: “Ông chủ Tần khách sáo quá rồi.”

“Việc nên làm mà.” Khưu Tứ Ca nói, “Ông chủ Tần đã dặn, chỉ cần Lưu tổng đến thì phải lấy rượu tốt nhất ra chiêu đãi.”

Khách sáo với nhau vài câu, lúc Khưu Tứ Ca sắp rời đi, Lưu tổng lại chỉ vào Sở Chiêu Chiêu: “Cậu cứ đi đi, để mỹ nữ này ở lại đây bồi chúng tôi là được.”

Khưu Tứ Ca khựng lại, biểu cảm trên mặt biến hóa rất tự nhiên, anh ta cười nói: “E là mỹ nữ này phục vụ không được chu toàn.”

Lưu tổng chỉ nhìn Sở Chiêu Chiêu không nói thêm gì.

Anh ta đành đẩy nhẹ Sở Chiêu Chiêu một cái, “Vậy cô ở lại chiêu đãi Lưu tổng cho tốt.”

Khưu Tứ Ca không cho Sở Chiêu Chiêu có cơ hội từ chối, vì anh ta biết chắc Sở Chiêu Chiêu sẽ không khiến anh ta mất mặt vào những lúc như vậy.

Sở Chiêu Chiêu đứng đó nghe họ nói chuyện nãy giờ, biết vị Lưu tổng này là người không nên chọc giận, đến cả ông chủ ở đây còn phải khách khí nhượng bộ, cô còn có thể thế nào. Nghĩ thế cô liền ngồi xuống, ra hiệu với Khưu Tứ Ca cô không sao. Mặc dù hôm nay đến đây để nghỉ việc, nhưng cũng không thể bày ra dáng vẻ thanh cao tại thượng ngay được.

Khưu Tứ Ca yên tâm rời đi.

Tuy Sở Chiêu Chiêu không phải là kiểu người quen làm mấy việc này nhưng cũng không phải kiểu người dễ dàng đắc tội với khách quý.

Sở Chiêu Chiêu rót rượu vào ly cho Lưu tổng, tươi cười bồi chuyện với ông ta, chưa được bao lâu Lưu tổng này vòng tay lên vai cô. Loại tình huống này cô gặp không ít lần, Lưu tổng như vậy đã là lịch sự lắm rồi, ông ta chỉ choàng tay lên vai cô chứ không có thêm có bất kỳ hành động quá đáng nào khác.

Mấy cô gái khác được Khưu Tứ Ca sắp xếp lần lượt đi về phía này, chỉ một chốc cả bàn đã toàn là mỹ nữ, cảnh tượng khá vui mắt.

Dàn mỹ nữ nói chuyện ngọt ngào hơn Sở Chiêu Chiêu tự nhiên thu hút được ánh nhìn của Lưu tổng, Sở Chiêu Chiêu được nhàn rỗi liền ngồi qua một bên, tìm cơ hội chuồn đi.

Vừa rồi Sở Chiêu Chiêu bồi không ít rượu, tuy rằng không đến mức say, nhưng hơi men bốc lên rất dễ buồn ngủ, cô đã phải len lén quay đầu ra chỗ khác ngáp mấy cái rồi, bây giờ chỉ đợi Khưu Tứ Ca đến, kiếm cớ gọi cô rời đi.

Không ngờ, cô không đợi được Khưu Tứ Ca đến mà lại đợi được một người khác.

Ban đầu, Sở Chiêu Chiêu phát hiện cô gái ngồi đối diện mình vẻ mặt không đúng lắm, mới giây trước còn đang tùy tiện chuốc rượu người đàn ông trung niên bên cạnh, giây sau đã nhanh tay bỏ ly rượu xuống, vuốt vuốt tóc tai, động tác thật sự có chút lố lăng.

Vì thế, Sở Chiêu Chiêu bất giác quay đầu lại, liền nhìn thấy Mục Tế Vân đang đi về phía bọn họ.

Quả nhiên, dự cảm của cô thật quá nhạy.

Ban đầu gương mặt Mục Tế Vân rõ ràng đang bình thản không một gợn sóng, vậy mà ngay khi vừa thấy Sở Chiêu Chiêu ngồi đó, đột nhiên lại nổi lên chút tức giận.

Sở Chiêu Chiêu chỉ muốn biết, anh lại làm sao mà tức giận rồi?

Lúc anh đến gần, Sở Chiêu Chiêu mới phát hiện, không phải là chỉ có chút tức giận mà còn có cả vẻ “Hận rèn sắt không thành thép”* nữa.

*Hận thiết bất thành cương (恨铁不成钢): hận rèn sắt không thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Vậy là sao?

Thấy cô bị lạnh nhạt một bên không bằng người khác biết đon đả mời mọc, nên hận rèn sắt không thành thép? Thấy cô nên giành được vị trí quán quân tiêu thụ hay như thế nào?

Sở Chiêu Chiêu khó hiểu, nhưng Mục Tế Vân không nhìn cô nữa mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.

“Sao đến trễ thế?” Lưu tổng đã ngà ngà say, hai gò má ửng đỏ lên trông như búp bê đất sét, “Mới đi đâu về à?”

“Ăn cơm với ông ngoại.” Mục Tế Vân nhìn người đàn ông đối diện đáp, “Nếu như không phải nhắc đến tên chú thì còn lâu ông ngoại mới để cháu đi.”

Lưu tổng lập tức ngồi thẳng người hỏi: “Giáo sư Kỳ dạo này có khỏe không?”

“Vẫn khỏe.” Mục Tế Vân nói, “Chỉ cần cháu không chọc giận ông, thì mỗi ngày ông đều có thể đánh một bài quyền.”

Lưu tổng bật cười, chỉ vào Sở Chiêu Chiêu: “Mau rót rượu cho Tiểu Vân! Chú cháu ta đã lâu lắm rồi không ngồi cùng nhau thế này.”

Câu này là đang nói cho Mục Tế Vân, anh cười nhẹ, dựa lưng vào ghế sofa, liếc mắt nhìn Sở Chiêu Chiêu.

Sở Chiêu Chiêu lập tức đứng dậy rót rượu cho Mục Tế Vân, ly rượu đầy hơn phân nửa được đưa đến trước mặt Mục Tế Vân, nhưng anh không đón lấy, ánh mắt lướt một vòng trên ly rượu rồi dừng lại ở gương mặt của Sở Chiêu Chiêu.

Sở Chiêu Chiêu vừa nhìn thẳng vào mắt anh hai giây đã nhanh chóng dời ánh mắt.

Lại làm sao nữa? Người này sao tâm tư khó đoán vậy?

Nếu như không phải nhìn thấy được tư liệu của anh trên web trường, Sở Chiêu Chiêu còn tưởng anh đến độ tuổi mãn kinh rồi.

Cô gái ngồi bên cạnh Sở Chiêu Chiêu thấy vậy, ánh mắt liền lóe lên, cô ta đoạt lấy ly rượu trên tay cô, “Hôm nay là lần đầu tiên thấy vị soái ca này, em kính anh một ly nha.”

Nói rồi cô ta đưa ly rượu đến bên miệng Mục Tế Vân.

Mục Tế Vân ngẩng đầu nhìn, “Đặt xuống.”

Cô ta nhất thời không phản ứng lại kịp, gương mặt vẫn còn tươi cười, “Dạ?”

“Đặt xuống.” Mục Tế Vân lặp lại.

Cô ta chỉ đành ngượng ngùng đặt ly rượu xuống, quay đầu ra vẻ đáng thương nhìn Lưu tổng.

Lưu tổng mặc kệ cô ta chỉ nói: “Có chuyện gì à Tiểu Vân? Ra ngoài uống rượu mà còn không vui thế?”

“Không phải.” Mục Tế Vân nói, “Cháu không thích phụ nữ bồi rượu.”

“???” Trong đầu Sở Chiêu Chiêu xuất hiện đầy dấu hỏi chấm.

Bình thường cô bồi rượu anh không ít lần đấy?

Mục Tế Vân đã nói thế, cô gái kia chỉ đành xấu hổ rời đi.

Lưu tổng vươn người, đẩy ly rượu đến trước mặt Mục Tế Vân: “Ôi chao, lúc chú tầm tuổi cháu bây giờ cũng vậy đấy, đến khi lớn tuổi hơn bản tính đàn ông đều bộc lộ cả, uống rượu thì phải có mỹ nữ bồi, không thì vô vị lắm.”

Mục Tế Vân không nói gì chỉ cụng ly với Lưu tổng, một hơi uống cạn.

Đến lúc này, Sở Chiêu Chiêu chợt cảm thấy mình ngồi cạnh Mục Tế Vân là một sự tồn tại đáng xấu hổ, vậy nên cô thầm tính toán tìm cớ rời đi. Dù sao ở nơi này, Mục Tế Vân cũng sẽ không khiến cô phải rơi vào tình cảnh lúng túng, khó xử.

Cô chỉ nghĩ trong lòng thôi, vậy mà Mục Tế Vân lại giống như nghe thấy được.

Anh đột nhiên nghiêng người nói: “Muốn đi?”

Sở Chiêu Chiêu gật đầu, “Em….có chút chuyện.”

“Ngồi yên đấy.”

“Dạ?”

“Lát nữa tôi đưa em về.”

“Ồ….”

Sở Chiêu Chiêu trộm nghĩ: Thôi khỏi đi ạ.

Nhưng cô rốt cuộc cũng không dám nói ra, chỉ có thể im lặng ngồi bên cạnh anh. Ngồi đã được một lúc, cô vẫn không thể hiểu nổi Mục Tế Vân lại đang dở chứng gì, đã “Không thích phụ nữ bồi rượu”, lại nhất quyết bắt cô ngồi đây.

Cả một bàn người uống rượu chẳng ai để ý gì đến Sở Chiêu Chiêu, còn cô cứ ngồi như vậy, chưa được bao lâu đã mơ màng buốn ngủ.

Sợ người khác thấy mình uể oải nên cô cố tìn.h dịch vào một đầu của sofa. Có mấy lần chống đỡ không nổi, đầu gật gù gật gù như chim gõ kiến, có lúc còn bất tri bất giác dựa hẳn vào sofa, mấy giây sau giật mình tỉnh dậy, lập tức ngồi thẳng lưng. Nhưng cô cũng không giữ được bao lâu, lại biến thành con chim gõ kiến.

Cô nghĩ trong lòng, bao giờ thì Khưu Tứ Ca mới qua xách cô đi vậy? Cô chỉ muốn kết sổ rồi mau chóng về nhà ngủ thôi mà.

Cô cứ nửa mơ nửa tỉnh như vậy mà đợi, trong lúc mơ màng, Sở Chiêu Chiêu cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô, rồi khẽ kéo qua một bên.

Trong khoảnh khắc, Sở Chiêu Chiêu đã dựa lên một bờ vai. Cô lập tức tỉnh dậy, đầu óc tỉnh táo đến mức có thể làm liền hai bộ đề toán cao cấp.

Mục Tế Vân thế mà… lại cho cô dựa vào vai để ngủ?

Không, không phải là vai, mà là ở hõm cổ, chỉ có chỗ đấy cô mới có thể vững vàng mà dựa vào, lại rất thoải mái.

Dưới ánh đèn lờ mờ, ly rượu trong tay Mục Tế Vân phản chiếu lại những tia sáng yếu ớt. Tiếng nhạc ầm ĩ bên tai hòa cùng tiếng người cười nói ồn ào huyên náo là thế, nhưng Sở Chiêu Chiêu lại có thể nghe rõ từng nhịp tim đập nơi ngực trái của mình.

Bởi vì dựa vào người anh, mà mỗi cử động của anh đều được phóng đại vô hạn. Từ cái duỗi tay cầm ly rượu rồi đặt ly rượu xuống, từ cái châm thuốc đến lúc anh vươn người lấy điện thoại. Nhưng tay phải của anh vẫn luôn đặt sau lưng Sở Chiêu Chiêu, tuy không phải ôm lấy cô, lại như có như không mà vẽ ra một vùng riêng tư. Nếu Sở Chiêu Chiêu hơi dịch người ra phía sau sẽ bị cánh tay của Mục Tế Vân ôm lại, còn nếu nhích lên phía trước, cả người cô sẽ hoàn toàn nằm gọn trong ngực anh.

Đây thật sự là hành động rất nguy hiểm, bất kể là nhích lên phía trước hay dịch về phía sau, đều nằm trong vòng hỏa tuyến.

Sở Chiêu Chiêu nhắm chặt hai mắt, toàn bộ dây thần kinh trong người đều bị kéo căng ra theo từng cử động của Mục Tế Vân.

Hay là giờ mở mắt ra? Vậy thì chẳng phải càng ngại hơn à? Nên nói gì được? Nên dùng biểu cảm gì đối mặt với thầy?

Trong lòng do dự một hồi, Sở Chiêu Chiêu nghĩ: Chi bằng cứ dứt khoát giả vờ ngủ đi.

Nhưng vì cô dựa vào người Mục Tế Vân nên mùi hương của anh lại quẩn quanh trên chóp mũi, âm thanh của anh cũng từ lồng ng.ực len lỏi vào tai Sở Chiêu Chiêu thật rõ ràng.

Thính giác khứu giác cảm giác của cô đều đạt đến độ mẫn cảm trước nay chưa từng có.

Cô không dám dồn hết trọng lượng cơ thể lên người Mục Tế Vân, nhưng cô lại đang dựa vào Mục Tế Vân, cả chân, eo và cổ đều không thể chịu lực được, cho nên giữ tư thế này vô cùng vất vả, chưa qua bao lâu, cô đã cảm thấy cả người đều cứng đờ.

Lần đầu tiên ở nơi thanh sắc huyên náo này, Sở Chiêu Chiêu lại cảm thấy nhịp thở của mình rối loạn đến vậy.

Không biết là đã qua bao lâu, sân khấu ở tầng dưới có người cầm micro nói vài lời. Sở Chiêu Chiêu không nghe rõ người đó nói gì, chỉ là ngay khắc đó, Mục Tế Vân đã đưa tay áp lên tai cô. Cũng ngay khắc đó, một thứ âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, đến cả mấy chai rượu trên bàn cũng khẽ rung lắc.

Lực tay của Mục Tế Vân không nặng không nhẹ, vừa đủ để khiến lỗ tai cô không phải chịu sự tra tấn từ tiếng nhạc ồn ã kia. Mà động tác này của anh đã hoàn toàn ôm Sở Chiêu Chiêu vào trong lồng n.gực.

Nhưng từ đầu tới cuối, anh đều không nhìn qua cô lấy một cái, thậm chí cả đầu cũng không nghiêng lệch chút nào. Nên có lẽ anh không biết, nội tâm cô lúc này vừa chịu chấn động mạnh hơn cả tiếng nhạc DJ đang chơi.

Bang…bang…bang… mấy lần đều như muốn nhảy ra ngoài.

Sở Chiêu Chiêu cảm thấy đến cả hàng lông mi của cô đều đang run lên.

Khoảng mười phút sau, âm thanh ầm trời này cũng dừng lại, thay vào đó là bài nhạc êm dịu hơn đôi chút. Bàn tay của Mục Tế Vân cuối cùng cũng bỏ ra.

Nhưng lại không phải là bỏ xuống hoàn toàn, mà vô cùng tự nhiên đặt trên vai của Sở Chiêu Chiêu.

Thật ra, tay của anh chỉ đặt hờ trên vai Sở Chiêu Chiêu, chứ không phải ôm lấy. Nhưng với khoảng cách gần như vậy khiến Sở Chiêu Chiêu như vừa uống phải một ngụm giấm Sơn Tây ủ lâu năm, hô hấp đều bị chặn hết lại, dòng khí đó chỉ đành dội qua đập về trong lồng ng.ực. Bây giờ, tim cô không muốn lao ra ngoài nữa mà muốn nổ tung luôn rồi.

Không biết là nghe ai nói điều gì, bỗng nhiên Mục Tế Vân thoải mái cười đến vui vẻ, thuận thế dựa lên sofa.

Sở Chiêu Chiêu vì không có điểm tựa mà đành trượt về phía trước một chút. Cả người của cô nằm gọn trong lòng Mục Tế Vân.

Thế nào là có hối hận cũng đã muộn? Sở Chiêu Chiêu lĩnh hội được rồi.

Ban đầu giả vờ ngủ làm gì không biết?!

Giờ thì hay rồi, cho dù có một chảo dầu sôi nóng hôi hổi tạt thẳng vào mặt cô cũng không có gan mở mắt ra để tránh.

Hơi thở của Sở Chiêu Chiêu càng lúc càng dồn dập, lại sợ Mục Tế Vân sẽ phát hiện ra điểm khác lạ, nên cô cố hết sức khống chế. Nhưng những thứ như thế làm gì dễ dàng khống chế được, nhịp tim cô vẫn càng lúc càng nhanh, tiếng ồn ào bên tai càng lúc càng xa, chỉ có mỗi âm thanh của Mục Tế Vân là càng lúc càng gần, thậm chí anh chỉ cần hơi cử động, tiếng vải vóc sột soạt cô đều nghe đến vô cùng rõ ràng.

Sở Chiêu Chiêu cảm thấy tình cảnh này, thật là một ngày tựa như một năm*.

*Độ nhật như niên (度日如年): một ngày qua lâu như một năm, ý chỉ thời gian trôi quá lâu, mỗi ngày trôi qua quá khó khăn mệt mỏi.

Không biết vì sao, cô phát hiện ra dường như thời gian đang trôi nhanh hơn mọi ngày, một tiếng hai tiếng cứ như mới chỉ mười phút hai mươi phút, nháy mắt đã lướt qua.

Cô vẫn không hiểu được, len lén mở hé mắt nhìn thì chỉ thấy trên bàn còn mấy chai rượu đã cạn đáy, khiến cô ngẩn ra. Rồi cô thấy mấy người ngồi phía đối diện bỗng nhiên đứng lên, biết là họ sắp ra về, Sở Chiêu Chiêu lập tức nhắm tịt mắt lại.

Quả nhiên, bọn họ đều đang lục tục rời đi. Lưu tổng uống có hơi quá chén nên phải có một nam một nữ dìu ông ra ngoài. Bạn bè của anh cũng chuẩn bị đi về.

Lúc này bàn tay Mục Tế Vân mới hơi dùng lực, đỡ Sở Chiêu Chiêu dậy. Bây giờ cô không dám giả vờ ngủ nữa.

Đáng tiếc khả năng diễn xuất của cô quá kém, không thể diễn một cách tự nhiên trạng thái vừa mới bị đánh thức, chỉ có thể vờ mơ mơ màng màng mở mắt, rồi vờ ngơ ra khó hiểu.

Mục Tế Vân dường như không có phản ứng gì đặc biệt, anh cúi người cầm điện thoại lên rồi nói: “Đi thôi.”

Vẫn là cái ngữ điệu không mặn không nhạt ấy, giống như khi anh nói chuyện với Đoạn Kiêu.

Con người này… sao có thể vậy được chứ!!

Bộ dạng cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bảo Sở Chiêu Chiêu biết dùng thái độ, biểu cảm gì để đối diện với anh đây.

Thấy Sở Chiêu Chiêu không nhúc nhích, anh lại nói: “Gần một giờ rồi, nên về thôi.”

Giọng nói vẫn bình tĩnh như vậy.

Sở Chiêu Chiêu cắn răng, thầm nghĩ: Cũng đâu thể ngồi mãi ở đây được đâu!

Vì thế, cô vuốt vuốt tóc che giấu sự căng thẳng của mình, chuẩn bị đứng dậy.

— Mất một lúc vẫn chưa thấy Sở Chiêu Chiêu đứng lên, Mục Tế Vân lại ngồi xuống.

Anh ngẩng đầu nói với những người khác: “Các cậu đi trước đi, tôi ra sau.”

Bình luận

Truyện đang đọc