THIÊN HƯỚNG NGƯỜI MÙ, LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH

Trạm 28

Ban đầu Lưu Đồng còn nghĩ Mục Tế Vân muốn đưa cô đến công ty, nhưng vừa lên xe cô đã phát hiện ra không phải như vậy.

Mục Tế Vân lái xe vô cùng nhanh, cả đoạn đường không hề nói câu nào, hai đầu lông mày chau lại, cả khuôn mặt đều lộ vẻ lo lắng.

Lưu Đồng suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Sở Chiêu Chiêu là học sinh của anh à?”

Mục Tế Vân thoáng kinh ngạc nhìn qua cô, lúc sau gật đầu nói: “Là học trò của tôi.”

“Đừng lo quá.” Lưu Đồng muốn vỗ vỗ vai anh, nhưng ngay khoảnh khắc cô vừa nâng tay lên đã phát hiện anh hơi nghiêng người qua bên kia. Động tác vô cùng nhỏ nhưng vẫn bị Lưu Đồng nhìn ra, cô hạ tay xuống: “Chắc không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi sợ em ấy sẽ gục ngã thôi. Dù sao con gái làm nghề này áp lực rất lớn, hơn nữa, em ấy cũng chỉ vừa tốt nghiệp, vậy nên tôi lo lắng em ấy mệt mỏi quá, muốn đến khuyên nhủ em ấy một chút.”

Mặc dù thời gian công tác của Lưu Đồng chưa dài, nhưng năm ngoái cô dẫn dắt một nữ thực tập sinh, vì áp lực công việc quá lớn, nhất thời nghĩ không thông mà phá hủy hết dữ liệu trong máy tính, làm cho hệ thống nội bộ công ty tê liệt cả nửa ngày.

Mục Tế Vân bỗng lắc đầu, “Không, nếu như em ấy khóc thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Lưu Đồng quay sang nhìn Mục Tế Vân: “Tại sao?”

“Cô không biết ở phương diện này em ấy có bao nhiêu nghị lực đâu, dù có khó đến mấy em ấy cũng sẽ vùi đầu mà giải quyết, sẽ không xảy ra những chuyện như cô đang nghĩ.”

Mục Tế Vân nói không nhanh, nhưng sự lo lắng trong lời nói cứ thuận theo từng từ mà chảy ra. 

Một người thầy giáo lo lắng cho một người từng là học sinh của mình, về tình về lý đều rất thích hợp. Nhưng Lưu Đồng là người nhạy cảm, mặc dù cô và Mục Tế Vân mới gặp mặt nhau tổng cộng có hai lần, ngay lúc này đây cô lại cảm thấy, giữa Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu không chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa thầy giáo và học sinh.

Ý nghĩ này cũng chỉ thoáng lướt qua trong đầu của Lưu Đồng, bây giờ chuyện cô quan tâm nhất là liệu Sở Chiêu Chiêu có phải thật sự xảy ra chuyện rồi không.

Rất nhanh sau đó, Mục Tế Vân đã đậu xe trong hầm gửi, cả hai bước nhanh vào thang máy.

Vào tới công ty, đi đến bộ phận Phát triển, Lưu Đồng phát hiện đèn điện còn bật sáng trưng nhưng lại không có ai ở đây. Cô cùng Mục Tế Vân gọi tên Sở Chiêu Chiêu mấy lần cũng không ai đáp lại, nét mặt của họ đã bắt đầu nghiêm trọng.

Lưu Đồng lập tức lấy điện thoại ra, định gọi cho Sở Chiêu Chiêu thì thấy Mục Tế Vân nhanh hơn cô, anh đang gọi rồi. Lưu Đồng nhìn màn hình điện thoại của Mục Tế Vân mà lặng lẽ cất điện thoại đi.

Một lúc sau, điện thoại được kết nối.

Mục Tế Vân lạnh giọng hỏi: “Em đang ở đâu?”

Lưu Đồng không nghe thấy Sở Chiêu Chiêu nói gì, nhưng dường như cô nghe thấy ở góc nào đó phát ra tiếng động, cô dẫn Mục Tế Vân đi qua đó.

Trong phòng trà bên ngoài hành lang, Sở Chiêu Chiêu đang ngồi xổm dưới đất nhặt nhạnh từng mảnh vỡ thủy tinh.

Chiếc tủ kính vốn dĩ có mười mấy chiếc ly, bây giờ đều vỡ tan tành nằm rải rác trên sàn nhà, mà chiếc bàn cao ở bên cạnh cũng ngã xuống đất, mọi thứ vô cùng lộn xộn.

Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy Mục Tế Vân và Lưu Đồng đi đến thì vô cùng kinh ngạc, nhất thời không để ý bị mảnh thủy tinh vỡ cứa vào ngón tay của mình, cô khẽ rít lên.

Mục Tế Vân thở dài, nửa quỳ xuống, bắt lấy tay cô kiểm tra, thấy không có vấn đề gì anh mới hỏi: “Em đang làm gì đấy?”

Viền mắt của Sở Chiêu Chiêu vẫn còn ửng hồng, cô rút tay về, nhỏ giọng nói: “Em dọn rác.”

Mục Tế Vân nhìn lướt qua mặt sàn, “Dọn rác? Em luyện xiếc thất bại à?”

Sở Chiêu Chiêu bị Mục Tế Vân nói khích nỗi ủy khuất trong lòng lại dâng lên, cô quay đầu đi, cố gắng đè nó xuống.

Ánh mắt Mục Tế Vân đảo xuống nhìn thấy cẳng chân của cô đang chảy máu, trên làn da trắng nõn lại xuất hiện một vệt đỏ đến ghê người.

Mục Tế Vân chợt rùng mình, anh lại tiến đến gần hơn, “Em rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì?”

Sở Chiêu Chiêu dụi mắt, mặc kệ Mục Tế Vân đang hỏi, cô chỉ đứng lên nhìn về phía người nãy giờ một lời cũng không nói, “Chị Đồng Đồng, em không cẩn thận làm đổ vỡ chỗ này, em sẽ dọn dẹp cẩn thận, ngày mai em cũng sẽ đến bộ phận Nhân sự bồi thường tất cả.”

Lưu Đồng nhìn cô một lượt, rồi lại nhìn đống ngổn ngang trên sàn, cuối cùng mới lên tiếng: “Không gấp, em bị thương rồi, đến bệnh viện xử lý vết thương trước đi, đừng để lại sẹo.”

Lưu Đồng dù không biết Sở Chiêu Chiêu gặp phải chuyện gì, nhưng cô biết hiện giờ Sở Chiêu Chiêu không muốn nói ra, có ở đây gặng hỏi thêm cũng vô ích, không bằng đưa cô đến bệnh viện xử lý vết thương trước, có gì rồi ngày mai nói sau.

Sở Chiêu Chiêu vẫn chưa quyết định có đi hay không, cô còn đang do dự.

Lưu Đồng lại quay sang nhờ Mục Tế Vân: “Mục tiên sinh, phiền anh đưa em ấy đến bệnh viện một chuyến, tôi sẽ gọi người đến dọn dẹp chỗ này, lát nữa sẽ tự mình về nhà.”

Mục Tế Vân không do dự như Sở Chiêu Chiêu, anh chỉ nói với Lưu Đồng một câu “Làm phiền cô” rồi bắt lấy cổ tay Sở Chiêu Chiêu, không nói thêm bất kỳ lời nào đã kéo cô rời đi.

Từ đầu tới cuối, Lưu Đồng cảm thấy bản thân cứ như một người ngoài cuộc. Cô nhớ lại mấy phút trước, trong lúc vô ý cô đã nhìn thấy màn hình điện thoại của Mục Tế Vân, màn hình cuộc gọi hiển thị tên người nhận là “Thỏ con”.

Thầy giáo bình thường sẽ lưu tên học sinh của mình như vậy ư?

Nhưng bây giờ Lưu Đồng nào có tâm trạng nghĩ đến những chuyện như vậy, cô lập tức gọi điện cho phòng bảo vệ: “Người của phòng điều khiển đâu? Lập tức lên đây, tôi muốn xem camera. Đúng vậy! Hiện tại, lập tức, ngay bây giờ!”

Vài phút sau, nhân viên phòng điều khiển vội vàng chạy vào.

Lưu Đồng bảo bọn họ mở video giám sát của tối nay lên, ngay khoảnh khắc thấy tên Hà Quốc Hoa xuất hiện trên màn hình, gương mặt của cô bỗng chốc tối sầm lại.

Trong video, Hà Quốc Hoa đứng cạnh bàn làm việc của Sở Chiêu Chiêu nói chuyện với cô, chưa được bao lâu, Sở Chiêu Chiêu đứng dậy đi theo ông ta đến nơi khác.

Sắc mặt Lưu Đồng càng lúc càng khó coi, sau khi hai người đi vào phòng trà, cô nhịn không được mà chửi một câu: “Fuck!”

Phòng trà là góc chết của camera, hai người đi vào rồi màn hình không còn thấy bất kỳ ai nữa.

Nhưng chưa được bao lâu, Lưu Đồng lại thấy mấy chiếc ly thủy tinh bị ném ra ngoài, ngay sau đó cô thấy Hà Quốc Hoa ôm trán khập khễnh đi ra, hắn tiện tay rút mấy tờ giấy trên bàn của nhân viên, che trán lại rồi chạy mất.

Phòng trà rơi vào im lặng, Lưu Đồng phải tua nhanh thời gian rất lâu mới thấy Sở Chiêu Chiêu đi ra, rồi cô cầm thùng rác và cây chổi đi vào lại.

*

Ở trên xe, Sở Chiêu Chiêu bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc.

Mục Tế Vân lái xe rất nhanh, cả quá trình chỉ im lặng nghe cô nói, không biểu lộ cảm xúc gì. Đợi đến khi Sở Chiêu Chiêu nói xong anh mới hỏi: “Sau đó thì sao? Em định như thế nào?”

Sở Chiêu Chiêu cúi đầu, nhìn ngón tay đang bị thương của mình: “Thứ nhất, ông ta vẫn chưa làm được gì, thứ hai….”

Cô dừng lại một chút, giọng nói lại càng nhỏ hơn: “Em thật sự không còn đủ sức để lôi bản thân vào những trận tranh cãi hơn thua nữa.”

Vừa rồi Sở Chiêu Chiêu kể cho anh về hành động khốn nạn của Hà Quốc Hoa, anh vẫn còn bình tĩnh nghe được, nhưng khi Sở Chiêu Chiêu nói ra câu này, trái tim anh bỗng nhiên co rút lại, đạp sâu chân ga hết mức.

Mục Tế Vân không nói gì, Sở Chiêu Chiêu cũng an an tĩnh tĩnh ngồi đó.

Một lúc sau, cô quay sang thấy Mục Tế Vân mặc đồ trang trọng lịch sự, nên dè dặt hỏi: “Thầy Mục, thầy đi cùng với chị Đồng Đồng à?”

Mục Tế Vân nói: “Tôi đi ăn cùng cô ấy.”

“Ồ…” Sở Chiêu Chiêu lại hỏi, “Là… xem mắt ạ?”

“Cái gì mà xem mắt với không xem mắt.” Mục Tế Vân liếc nhìn cô, “Tôi mà còn cần phải xem mắt?”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Sở Chiêu Chiêu im lặng, Mục Tế Vân dường như không muốn cuộc nói chuyện dừng ở chủ đề này, anh nói: “Bình thường lá gan em bé lắm mà, hôm nay sao gan lại lớn vậy, em đả thương tên giám đốc kia rồi có nghĩ đến hậu quả không?”

Sở Chiêu Chiêu thở dài: “Công việc chắc không giữ được rồi…”

Mục Tế Vân đạp phanh dừng đèn đỏ, vươn tay xoa đầu Sở Chiêu Chiêu, “Giữ không được thì bỏ, học trò của tôi mà phải sợ không tìm được việc à?”

Đèn xanh sáng lên, anh thu tay về, tiếp tục lái xe.

Mọi giác quan của Sở Chiêu Chiêu đã dừng lại ngay thời khắc vừa rồi, cô đưa tay lên vuốt vuốt tóc, hơi ấm từ bàn tay của Mục Tế Vân dường như vẫn còn lưu trên đỉnh đầu. 

Sở Chiêu Chiêu chợt nhớ đến lần gặp mặt trước, lần mà Mục Tế Vân ôm cô trong lòng cả buổi tối.

Không hiểu sao gương mặt của Sở Chiêu Chiêu lại nóng lên, cô lén nhìn Mục Tế Vân mấy lần nhưng vẫn không dám nói ra những nghi vấn trong lòng. Cô rất tò mò, không biết mối quan hệ giữa Mục Tế Vân và Lưu Đồng là gì, nhưng nghĩ lại, cô có thể dùng tư cách gì để hỏi đây.

Đến bệnh viện, Mục Tế Vân vừa tháo dây an toàn vừa hỏi cô: “Có đi được không?”

“Dạ được.” Sở Chiêu Chiêu nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa xe, nhưng chân vừa chạm xuống đất cô bỗng thấy cả người lảo đảo.

Hôm nay cô và Hà Quốc Hoa xảy xô xát, trong tình thế cấp bách cô thuận tay chụp lấy cái ly thủy tinh ném về phía ông ta, sau đó còn lật cả một bàn đầy ly lên, không biết từ đoạn nào chân đã bị thủy tinh dằm vào nhiều như vậy.

Sau khi xuống xe, Mục Tế Vân đi qua đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cẳng chân Sở Chiêu Chiêu vài giây, anh chỉ có thể thở dài, rồi nắm lấy cổ tay dắt cô vào bệnh viện.

Là anh nắm cổ tay của cô, chứ không giống như ban nãy ở công ty, tóm lấy cổ tay kéo cô đi.

Tuy rằng chỉ khác nhau ở độ mạnh yếu, nhưng lại khiến lòng bàn tay Sở Chiêu Chiêu nóng dần lên, đến cả ngón tay đang bị thương kia cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.

Đi vào đến phòng khám, bác sĩ xem xét những vết thương trên chân và đầu ngón tay của Sở Chiêu Chiêu rồi nói: “Ngón tay thì không vấn đề gì, cũng không cần để ý nó, nhưng miệng vết thương ở cẳng chân vẫn còn vài mảnh thủy tinh dằm trong này. Tôi sẽ lấy hết ra rồi khử trùng một lượt, cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu.”

Sở Chiêu Chiêu liền hỏi: “Có để lại sẹo không ạ?”

Bác sĩ nói: “Nếu không phải do thể chất thì chỉ cần kiêng ăn một số món, như vậy sẽ không để lại sẹo.”

Nói xong bác sĩ bảo Sở Chiêu Chiêu ngồi yên đó còn ông đi lấy dụng cụ khử trùng.

Mục Tế Vân đứng một bên im lặng nghe nãy giờ đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bác sĩ, ăn kiêng thì cần kiêng những món gì?”

Bác sĩ đưa lưng về phía anh, vừa chuẩn bị dụng cụ vừa nói: “Ớt, nước tương, gừng, tỏi, rượu, các loại chất kíc.h thích hoặc có những thực phẩm có sắc tố đậm tốt nhất đều không ăn.”

Nói rồi ông cầm dụng cụ khử trùng đi đến chỗ Sở Chiêu Chiêu, “Lúc khử trùng và gắp mảnh vỡ thủy tinh ra sẽ khá đau, cô cố nhịn một chút.”

Sở Chiêu Chiêu gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi im trên ghế. Chuẩn bị xong xuôi, bác sĩ cầm non nửa lọ cồn sát trùng đổ lên miệng vết thương, Sở Chiêu Chiêu đau đến mức hít mạnh một hơi.

Tiếp đó, ông bắt đầu gắp từng mảnh thủy tinh, gắp được mảnh thứ nhất Sở Chiêu Chiêu đau đến mức nghiến chặt răng, bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Đừng nhìn vào vết thương, càng nhìn sẽ càng đau hơn.” 

Lời bác sĩ vừa dứt, Mục Tế Vân liền bước lại gần hai bước đứng bên cạnh Sở Chiêu Chiêu, rồi anh lấy tay xoay mặt cô lại áp vào eo mình.

“Đừng nhìn nữa.”

Sở Chiêu Chiêu vùi mặt vào eo anh mà thất thần.

Một tay Mục Tế Vân đặt sau lưng cô, tay còn lại vỗ nhẹ trên đỉnh đầu, ôm cô vào lòng, tạo thành một vòng bảo vệ. Độ ấm từ cơ thể anh nhanh chóng truyền qua người cô, như một dòng điện, lan từ đầu đến toàn thân Sở Chiêu Chiêu.

Ở trong lòng Mục Tế Vân, cô có thể nghe rõ từng nhịp tim của anh, còn giọng nói của bác sĩ giờ đây đã trôi đi ngày càng xa. Cơn đau ở cẳng chân, dường như cũng bị phân tán hết.

Vào một ngày mà Sở Chiêu Chiêu thiếu cảm giác an toàn nhất, lại xuất hiện cái ôm dịu dàng ấm áp này, nó khiến cô muốn được ỷ lại.

Thậm chí Sở Chiêu Chiêu còn muốn nâng tay lên ôm lấy Mục Tế Vân, nhưng cuối cùng cô vẫn phải cố gắng đè nén nỗi xúc động ấy xuống.

Sở Chiêu Chiêu vừa phải chống lại bản thân không tham lam cảm giác an toàn từ Mục Tế Vân, vừa phải nhắc nhở chính mình về người này.

Thầy ấy là Mục Tế Vân, là thầy của mày, tất cả những gì thầy làm đều chỉ vì mày là học trò của thầy mà thôi.

Nhưng sâu trong lòng, cô lại thầm hy vọng khoảnh khắc này sẽ kéo dài một chút, nếu được thì hãy vĩnh viễn dừng lại, để cô có thể chìm đắm vào cái ôm này.

Nhưng hình như càng yêu thích, càng hy vọng thì thời gian lại trôi càng nhanh. Sở Chiêu Chiêu cảm giác mới chỉ qua vài giây ngắn ngủi mà bác sĩ đã xử lý xong vết thương cho cô.

Đi ra khỏi phòng khám, Mục Tế Vân vẫn luôn nắm lấy cổ tay dắt cô ra chỗ đậu xe.

Cẳng chân của Sở Chiêu Chiêu vẫn còn chút nhói, nhưng đầu óc cô dường như lại ngốc luôn rồi, thế mà lại mong đoạn đường này có thể dài ra vô hạn.

Sau cùng, cô cũng ngồi vào xe của Mục Tế Vân.

Mục Tế Vân cài dây an toàn xong thì nói: “Nhớ thông báo cho Lưu Đồng một tiếng là em đã không sao rồi.”

Lời nhắc nhở này đã thành công kéo Sở Chiêu Chiêu quay về với hiện thực, cô tựa hồ đã quên mất, hôm nay Mục Tế Vân và Lưu Đồng cùng nhau xuất hiện, hơn nữa, Lưu Đồng còn là “đối tượng xem mắt” của anh.

Cô ngẩn ra, một lúc sau mới khẽ gật đầu, “Ừm.”

“Ừm gì mà ừm, tôi bảo em gọi điện đi.” Đáy mắt Mục Tế Vân hiện lên ý cười, “Tôi không có số cô ấy.”

“Hả? Ồ, vâng, bây giờ em gọi luôn.” Sở Chiêu Chiêu luống cuống tìm điện thoại, lục mò khắp nơi cô mới nhớ ra, lúc bị Mục Tế Vân kéo ra khỏi công ty, cô không hề mang theo túi xách, vậy thì điện thoại chắc chắn cũng bị bỏ quên ở công ty rồi.

Cô ngại ngùng nhìn Mục Tế Vân, vẫn chưa kịp nói gì thì Mục Tế Vân đã lên tiếng: “Thôi bỏ đi, để tôi nhờ anh tôi nói với cô ấy một tiếng.”

Mục Tế Vân lấy điện thoại ra gọi cho Mục Tế Trạch.

“Anh à? Anh nói với Lưu Đồng giúp em một tiếng, mọi chuyện đã ổn rồi.”

“Biết rồi, anh cứ quản tốt chuyện của mình đi.”

Tắt điện thoại, Mục Tế Vân khởi động xe, chạy đến nhà Sở Chiêu Chiêu.

Vài phút sau, Mục Tế Trạch gọi lại cho anh, Mục Tế Vân thuận tay bật loa ngoài.

“Anh nói với em ấy rồi, em ấy cũng đã về nhà rồi.”

Mục Tế Vân ừ một tiếng.

Mục Tế Trạch lại nói: “Anh nói cậu sao mà…”

“Bụp” Mục Tế Vân nhấn vào hình ô tô hiển thị trên màn hình điện thoại, cuộc gọi bị ngắt.

Không lâu sau, Mục Tế Vân dừng xe trước con hẻm nhỏ dẫn vào nhà Sở Chiêu Chiêu. Anh tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, mà Sở Chiêu Chiêu hành động còn nhanh hơn cả anh, cô đã mở xong cửa, một chân cũng đã chạm xuống đất rồi.

Mục Tế Vân đột nhiên nói: “Quay lại.”

“Dạ?” Sở Chiêu Chiêu quay đầu nhìn Mục Tế Vân rồi lặng lẽ rút cái chân kia về.

Mục Tế Vân xoa huyệt Thái Dương nói: “Em bỏ quên túi xách trên công ty thì lấy đâu ra chìa khóa?”

Sở Chiêu Chiêu ngây người: Đúng rồi, chìa khóa đâu? Đương nhiên là đang nằm ở công ty rồi!

Mà giờ này thì công ty cũng khóa cửa rồi.

Mục Tế Vân lại thở dài, “Cài dây an toàn vào.”

Sở Chiêu Chiêu: “Ơ?”

Mục Tế Vân: “Chìa khóa không có, điện thoại không có, ví tiền cũng không có, em định ngủ ngoài đường à?”

Sở Chiêu Chiêu chầm chậm ngồi lại đàng hoàng, cài kỹ dây an toàn, “Vậy giờ đi đâu ạ?”

Mục Tế Vân nói: “Vi sư đành miễn cưỡng cho em ngủ nhờ một đêm.”

Bình luận

Truyện đang đọc