THIÊN HƯỚNG NGƯỜI MÙ, LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH

Lưu Đồng và Sở Chiêu Chiêu lên tầng, vừa đến công ty đã thấy có vài người đang tăng ca, bọn họ thấy hai người đi vào liền nhiệt tình chào hỏi.

“Chị Đồng Đồng, cuối tuần mà chị vẫn đến tăng ca à?”

Lưu Đồng chỉ gật đầu không nói gì rồi dẫn theo Sở Chiêu Chiêu vào phòng làm việc của mình. Trong phòng không bật điện, chỉ có những ánh nắng ngoài kia chiếu vào, vừa mềm mại vừa ấm áp.

“Chiêu Chiêu, bây giờ em có thể kể chị nghe tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Sở Chiêu Chiêu bình tĩnh nói: “Trên mặt sàn phòng trà có nước, em sơ ý trượt chân rồi làm ngã bàn.”

Lưu Đồng nhìn chằm chằm Sở Chiêu Chiêu, ánh mắt nghiêm lại: “Chiêu Chiêu, em nói thật cho chị.”

“Những gì em nói đều là sự thật.”

Lưu Đồng nhìn Sở Chiêu Chiêu một lúc lâu, cuối cùng đành từ bỏ.

Khoảng thời gian này, cô cũng có đôi chút hiểu biết về Sở Chiêu Chiêu. Ban đầu Lưu Đồng không hề thích cô gái này, cảm thấy Sở Chiêu Chiêu sẽ không được việc, lại hướng nội trầm tĩnh, ai bảo cô làm gì thì cô làm nấy, cứ như một cái hũ nút, rất khó đoán bí ẩn.

Sau này làm việc với nhau lâu rồi cô lại phát hiện ra, Sở Chiêu Chiêu rất giống một nhánh cỏ. Nếu chỉ nhìn lướt qua chắc chắn sẽ không để ý, sẽ bị phớt lờ, nhưng dù là một nhánh cỏ, thì cô cũng là nhánh cỏ kiên cường, mặc cho có bị giày xéo bao lần cũng sẽ không vì thế mà chết héo, ở mỗi một mảnh đất nơi nhánh cỏ ấy nhú mầm, nó sẽ chầm chậm cắm từng chiếc rễ nhỏ, chầm chậm vững vàng tồn tại.

Vì vậy cô cũng hiểu được, Sở Chiêu Chiêu không muốn mang sự việc xấu hổ này kể cho người khác. Cô sống ở nước ngoài nhiều năm, đối với những tình huống như vậy, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Chiêu Chiêu.” Lưu Đồng gọi cô: “Em có thích công việc này không?”

“Dạ thích.” Sở Chiêu Chiêu nói.

“Chị hy vọng em hiểu được, với năng lực của em đi đến đâu cũng sẽ tìm được công việc tốt phù hợp với bản thân mình, nơi em không phải ép mình chịu ủy khuất, tủi nhục.”

Sở Chiêu Chiêu nghe đến đây, thì biết Lưu Đồng nghĩ rằng cô vì muốn giữ lại công việc nên mới chọn cách im lặng.

“Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn chị Đồng Đồng.”

Chẳng qua vì cô không muốn giải thích, và cho dù Hà Quốc Hoa không đuổi việc cô đi nữa, cô cũng không thể nào tiếp tục làm việc ở một công ty như vậy được.

Lưu Đồng gật đầu, “Em lấy đồ đạc rồi về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Sở Chiêu Chiêu đứng dậy, quay người rời đi.

Vừa ra khỏi phòng làm việc của Lưu Đồng, Sở Chiêu Chiêu đã bị gọi ngược lại.

“Chiêu Chiêu, tối qua em ngủ ở đâu vậy?”

Bóng lưng của Sở Chiêu Chiêu hơi khựng lại, mất vài giây cô mới chậm rãi quay người, “Bạn, nhà bạn em.”

“Ừm.” Lưu Đồng chỉ gật đầu cười, “Về đi.”

Sở Chiêu Chiêu đi rồi, Lưu Đồng ngồi trong phòng làm việc ngây người một lúc lâu.

Khoảnh khắc thấy Sở Chiêu Chiêu vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, Lưu Đồng đã đại khái biết được cô qua đêm nhà ai rồi. Chỉ là…. suy đoán khi ấy của cô vẫn chưa được người trong cuộc chứng thực, nó cứ vậy lơ lửng nửa vời trong lòng, không biết có đúng hay không.

Vậy nên Lưu Đồng mới hỏi thử Sở Chiêu Chiêu, mà phản ứng vừa rồi đã xác nhận cho suy đoán của cô. Cảm giác lơ lửng kia cũng biến mất, thay vào đó lại là một chút khó chịu.

Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông.

Đối diện với cuộc gọi đến từ Mục Tế Trạch, cô phải suy xét rất lâu, mãi đến khi đối phương gần như tắt máy, cô mới nhấn nghe.

“Sư huynh, có chuyện gì ạ?”

“Cũng không phải việc nghiêm trọng gì. “Mục Tế Trạch nói, “Ông ngoại anh hôm nay rảnh rỗi, muốn hỏi em có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm không?”

Lưu Đồng hỏi: “Có những ai ạ?”

Mục Tế Trạch nói: “Chỉ có người nhà chúng ta thôi.”

“Chỉ có người nhà chúng ta thôi.” bao gồm những ai, trong lòng Lưu Đồng hiểu rõ, cô lại hỏi: “Em vẫn luôn thắc mắc, Mục Tế Vân mỗi lần đi ăn là bị lừa đến hay là anh ấy tự nguyện đến?”

Mục Tế Trạch dừng lại mất một lúc, sau rồi mới trả lời câu hỏi của cô: “Chúng ta có thể lừa được nó à? Đồng Đồng, con người nó tương đối chậm nhiệt, hi vọng em có thể… bao dung một chút.”

Lưu Đồng cười, đổi chủ đề: “Tối nay ăn ở đâu ạ?”

“Chỗ cũ, nhà hàng Lang Kiều.”

“Được ạ.”

*

Sau khi về nhà, Sở Chiêu Chiêu ngồi thẫn thờ trước màn hình máy tính rất lâu.

Cô xem lại nhật ký công tác của mình ở công ty trong khoảng thời gian này, một lần rồi lại một lần nữa, thật không nỡ.

Công ty này là ước mơ của cô, đợt phỏng vấn qua năm ải chém sáu tướng* ấy, từng câu hỏi, từng vấn đề cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Lúc đó, cô đã nghĩ, cuộc đời của mình sẽ có khởi đầu mới…

*Quá ngũ quan trảm lục tướng (过五关斩六将): Qua năm ải chém sáu tướng. Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.

Lương bổng và đãi ngộ ở đó thậm chí còn khiến cô từ bỏ công việc ở Vân Yên Phủ Đệ, bây giờ ngẫm lại, khi ấy thật nông nổi quá.

Nhưng Mục Tế Vân đã biết biết hết rồi, có muốn cũng chẳng thể quay về làm.

Sở Chiêu Chiêu vỗ vỗ đầu mấy cái, bắt bản thân phải suy nghĩ lạc quan lên rồi bắt đầu viết CV.

Cô vừa viết, vừa tìm kiếm thông tin tuyển dụng trên mạng.

Bây giờ là tháng tám, cô mới tốt nghiệp được hai tháng, nhưng nó lại thành thông tin rất đáng xấu hổ, vì các công ty doanh nghiệp đăng bài tuyển dụng trên diễn đàn trường đều đã bắt đầu nhắm tới khóa tiếp theo, những bài khác là tuyển dụng từ bên ngoài, mà đa số đều yêu cầu “Có xx năm kinh nghiệm liên quan đến vị trí công tác”, một sinh viên vừa tốt nghiệp như cô đào đâu ra mấy năm kinh nghiệm như vậy chứ.

Sở Chiêu Chiêu cặm cụi tìm kiếm hồi lâu, những công ty cô có thể ứng tuyển đã ít lại càng ít hơn, trong đó phần lớn là những công ty mới thành lập.

Cô cứ mải miết viết mải miết tìm như vậy bất tri bất giác đã bốn giờ chiều, Cam Điềm đột nhiên gọi điện thoại cho cô.

“Chiêu Chiêu, tối nay cậu có rảnh không?”

“Cậu về rồi à?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Tớ rảnh, sao thế?”

“Tối nay cậu đi ăn với tớ đi, chúng ta lâu lắm rồi chưa gặp nhau.”

Cam Điềm trước giờ nói chuyện vẫn luôn dịu dàng thong thả, nghe thì có vẻ như bình thường, nhưng Sở Chiêu Chiêu thân thiết với cô lâu như vậy, tất sẽ nghe ra có gì đó không đúng.

Có điều, trưa nay Sở Minh Minh gọi điện cho cô, em nói em nhớ cô rồi.

Từ lúc ngã bệnh đến nay, số lần Sở Minh Minh được ra ngoài chơi chỉ đếm trên đầu ngón tay, dường như chỉ có thể là Sở Chiêu Chiêu về nhà chơi với em ấy, nhưng từ khi Sở Chiêu Chiêu đi làm, những chuyến xe về nhà lại ít dần.

Sở Chiêu Chiêu do dự một hồi, lại nói: “Được thôi, gặp ở đâu đây?”

“Nhà hàng Lang Kiều đi.” Cam Điềm nói.

“Ừm.”

Nghĩ là tối nay không thể về được, Sở Chiêu Chiêu liền gọi điện báo cho cả nhà, Sở Minh Minh là người bắt máy.

“Chị à, tối nay mấy giờ chị về đến?”

“Tối nay chị bận rồi, không về được.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Thứ hai tuần sau chị nhất định sẽ về với em.”

“Vâng.” Giọng Sở Minh Minh buồn đi thấy rõ, “Em mua quà cho chị, còn định tối nay sẽ tặng cho chị một bất ngờ.”

“Quà? Quà gì?”

“Mua cho chị một bộ quần áo mới, ài…. Khoản tiền đầu tiên em tự kiếm được, em mua cho mẹ với chị quần áo mới, mua cho bố một chiếc máy cạo râu, đến bây giờ bố vẫn dùng dao lam để cạo, tuần trước còn cạo chảy máu cả cằm.”

“Em kiếm tiền ở đâu ra vậy?”

“Hehe, chị, chị không biết đâu, bây giờ trên mạng có nhiều người muốn mua tranh của em lắm, em ngày nào cũng vô cùng bận rộn luôn nhé.”

“Ồ, lợi hại vậy sao?” Sở Chiêu Chiêu nói, “Xem ra nhà chúng ta sắp có một vị họa sĩ nhỏ rồi.”

“Chị này! Làm gì đến mức đấy đâu, mà mọi người trên mạng đều không chịu tin em tự mày mò, bọn họ nói em là thiên tài.”

“Thôi được rồi, mọi người vừa khen em, em đã nghĩ là thật rồi à?”

“Thật mà! Có một thầy giáo của Học viện Mỹ thuật còn khen em có thiên phú nữa đó.”

“Vâng, vâng, em kiếm được tiền là chuyện tốt, nhưng nhớ đừng để bản thân mệt mỏi quá.”

“Em biết rồi mà, bố mẹ ngày nào cũng vô cùng nghiêm khắc bắt em phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi điều độ.”

“Bố mẹ đâu rồi? Hôm nay bố mẹ không ở nhà à?”

“Bố mẹ hôm nay phải tăng ca.”

“Ừm, vậy em ở nhà nhớ ngoan ngoãn, tuần sau chị sẽ về.”

“Dạ.”

Năm rưỡi chiều, Sở Chiêu Chiêu cũng đã viết được già nửa tờ CV, cô đứng dậy thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

Lúc cô vừa đến nhà hàng Lang Kiều đã thấy Cam Điềm đang ngồi ở bàn cạnh cửa chính.

Sở Chiêu Chiêu đi vào, ngồi xuống, hỏi: “Cậu về lúc nào đấy?”

Cam Điềm nói: “Tớ về được hai ba ngày rồi.”

Trước mặt cô đặt một ly nước, ngón tay vần vò ống hút mãi không yên.

“Chiêu Chiêu, tớ… tớ với Phương Trạch chia tay rồi.”

Sở Chiêu Chiêu không tỏ ra bất ngờ với kết quả này nhưng cô không hiểu sao lại đợi lâu như vậy mới chia tay, “Cậu ngả bài với anh ta à?”

“Không phải…” Cam Điềm ấp a ấp úng “Bố anh ấy vướng vào một vụ kiện tụng, Phương Trạch ngày nào cũng trốn trong nhà không chịu gặp ai, nên bố mẹ bắt tớ chia tay anh ấy.”

Những lời này của Cam Điềm thật khiến Sở Chiêu Chiêu câm nín, cô còn tưởng Cam Điềm vì nhân cách tệ nạn của Phương Trạch nên mới chia tay, không ngờ lại là vì gia cảnh anh ta lụn bại.

“Chia tay rồi cũng tốt, vậy còn cậu bạn kia ở trường thì sao?”

“Ờ…. thì cũng vậy vậy.” Cam Điềm cúi đầu khẽ cắn ống hút, có lẽ là vì chột dạ, cô liền đổi chủ đề: “Công việc của cậu dạo này thuận lợi không?”

Sở Chiêu Chiêu nhàn nhạt nói: “Cũng tạm.”

Vừa trả lời câu hỏi của Cam Điềm xong, cô chợt nhận ra giữa cô và Cam Điềm dường như có điều đã bất tri bất giác mà thay đổi mất rồi. Nếu như trước kia cô luôn mang hết mọi chuyện kể cho Cam Điềm nghe, thì bây giờ cô lại chọn giữ những điều này lại cho riêng mình.

Hai người gọi món, cứ câu có câu không trò chuyện.

Trong phòng bao, Mục Tế Vân cầm điện thoại nhắn tin cho mẹ mình.

“Mẹ, con lại bị lừa đi xem mắt.”

Bà Mục không nhắn lại cho anh, nhưng chưa qua bao lâu thì điện thoại của ông cụ Kỳ đổ chuông.

“Cái gì mà nói ta lo chuyện bao đồng? Chuyện chung thân đại sự của cháu ta, ta không lo thì còn phải chờ ngài chủ tịch Kỳ lo à? Chị ngày nào cũng bận bịu với sự nghiệp từ thiện, chưa thấy ngày nào chị chăm lo đàng hoàng cho con cái, đã bao nhiêu tuổi rồi còn chưa kết hôn, chị muốn con trai chị cả đời này chăn đơn gối chiếc à?!!”

Ông cụ Kỳ tức giận mắng xối xả không vấp váp chữ nào, Mục Tế Vân còn nghĩ ông sắp tức đến bốc khói luôn rồi.

Anh và Mục Tế Trạch bốn mắt nhìn nhau, Mục Tế Trạch đối với cảnh tượng quen thuộc này chỉ biết nhún vai.

Ngay lúc ông cụ Kỳ vừa tắt máy thì Lưu Đồng bước vào.

Cô vừa nhìn thấy Mục Tế Vân đã muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại mang những lời đó nuốt ngược trở lại, “Hôm nay bị tắc đường nên con ngồi tàu điện ngầm đến đây. Để mọi người phải chờ lâu rồi, thật xin lỗi.”

Ông cụ Kỳ đối với Lưu Đồng luôn tỏ ra rất hòa ái.

“Tình trạng giao thông hiện giờ thật gây khó dễ cho thanh niên các con quá.”

Một già một trẻ vui vẻ nói chuyện với nhau, còn Mục Tế Vân thì ngược lại, anh nhàm chán nhìn thực đơn.

Đến lúc đồ ăn đã lên hết, Lưu Đồng vẫn còn hàn huyên với ông cụ Kỳ. Mục Tế Vân và Mục Tế Trạch thấy vậy chỉ biết lắc đầu thở dài, rồi mạnh ai cầm đũa lên ăn.

“Ông Kỳ, ông là Viện trưởng Học viện Mỹ thuật của Nam Đại, cô Kỳ cũng từng học Mỹ thuật, mà tại sao hai anh em sư huynh lại không học Mỹ thuật vậy ạ?” Lưu Đồng hỏi.

Bất ngờ bị điểm danh, hai anh em nọ đang ăn cơm bất giác ngẩng đầu nhìn nhau, nhưng lại không giải thích gì nên lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Hai cái thằng này thì làm sao mà học Mỹ thuật được.” Ông cụ Kỳ hừ lạnh, “Ta vốn định bồi dưỡng cho cháu gái của ta, haizz….”

Lưu Đồng từng nghe Mục Tế Trạch nói qua về một số chuyện trước kia của nhà họ Mục nên cô biết ý mà không hỏi thêm nữa.

Sau bữa cơm, Lưu Đồng vẫn nói chuyện rất vui vẻ với ông cụ Kỳ, nhưng lại chẳng nói với Mục Tế Vân được mấy câu.

Lúc ra về, ông cụ Kỳ cảm thấy cháu trai của mình quá chậm chạp liền nói: “Tế Vân, chút nữa con đưa Đồng Đồng về.”

Mục Tế Vân ngẩng đầu dạ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Xe của bọn họ đều đỗ ở bên ngoài nhà hàng, trên đường đi lấy xe, Mục Tế Vân nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên đường.

Bóng dáng ấy vừa gọi điện thoại vừa nôn nóng vẫy tay bắt xe, nhưng chẳng có chiếc xe nào chịu dừng lại cho cô lên cả.

Đương nhiên Lưu Đồng cũng thấy. Cô nghiêng đầu nhìn Mục Tế Vân, từ trong ánh mắt đó của anh cô đã nhận được đáp án cho nghi vấn trong lòng mình.

Ông cụ Kỳ giục Mục Tế Vân nhanh lên, Mục Tế Vân lại quay người nói với Mục Tế Trạch: “Anh, hôm nay nhờ anh đưa Lưa tiểu thư về.”

Bình luận

Truyện đang đọc