THIÊN HƯỚNG NGƯỜI MÙ, LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH

Người đàn bà xua tay, “Không biết.”

Sắc trời mới chập choạng tối mà trên trán Kỳ Hồng đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, bà đưa tay lên lau qua loa mấy cái, những tia sáng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt bà làm hiện rõ vẻ mệt mỏi, tiều tụy.

Người đàn bà kia nhìn không nỡ, chỉ tay về phía Bắc nơi có căn nhà màu hồng nằm ở đó: “Họ hàng thân thích của chủ nhà trước đang sống ở đó, chị đến nhà người ta hỏi thử.”

Kỳ Hồng nhẹ giọng cảm ơn rồi quay người đi về hướng căn nhà màu hồng đó, bước chân dần trở nên nặng nề.

Bản thân bà biết hy vọng này đã rất mờ mịt, vậy nên những bước chân hướng về căn nhà màu hồng kia dường như chỉ cho xong nhiệm vụ.

Nếu vẫn không có tin tức, bà sẽ từ bỏ cái huyện Tử Lĩnh này.

Lúc này, trong căn nhà kia đang tỏa ra mùi cơm vừa chín, loáng thoáng tiếng xào rau, Kỳ Hồng gõ lên cánh cổng lớn ngoài sân, mãi sau mới có tiếng bước chân đang đi đến.

Bà sửa sang lại áo quần, lặng lẽ đứng đợi chủ nhà ra mở cổng.

Vài phút qua đi, tiếng bước chân đã dừng lại, nhưng cánh cổng vẫn chưa mở ra.

Kỳ Hồng lại gõ thêm lần nữa, “Xin hỏi có ai ở nhà không?”

Hai cánh cổng chầm chậm mở ra một khe hẹp, Kỳ Hồng nhìn thấy người đứng ở đó, hàng lông mày dần nhíu lại.

Sở Chiêu Chiêu mở cổng ra rồi lại chỉ đứng ngay khe hẹp đó, “Bác gái, có chuyện gì không ạ?”

Kỳ Hồng nhìn cô sửng sốt hồi lâu, còn chưa nói gì đã định quay người rời đi.

Vừa đi được mấy bước, bà lại quay đầu hỏi: “Nhà cháu…. có phải có họ hàng nhận nuôi một bé gái không?”

Sở Chiêu Chiêu bình tĩnh đáp: “Không phải, họ hàng nhà cháu đều sinh con trai.”

Kỳ Hồng gật gật đầu, đi dọc theo con đường ban nãy rời khỏi nơi này.

Sở Chiêu Chiêu đóng cổng, quay người dựa lên vách tường, cô nhìn xuống đất đến thất thần, mãi đến khi mẹ Sở từ trong nhà bếp gọi vọng ra cô mới trở vào.

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ con Sở Chiêu Chiêu xách theo túi lớn túi nhỏ lên đường về nhà, gia đình người họ hàng kia tiễn hai người đến tận ga tàu mới quay về.

Sau khi đến ga tàu, mẹ Sở nhìn dòng người vội vã tới lui, đột nhiên lên tiếng: “Chiêu Chiêu, để mẹ xách túi cho, con đừng xách mấy thứ này, trông xấu lắm.”

Sở Chiêu Chiêu ngang bướng không để cho bà đυ.ng vào, “Mẹ nói gì thế, có gì mà xấu với đẹp.”

Nói rồi cô sải chân bước vào sảnh chờ.

Ngồi tàu hỏa tám tiếng đồng hồ, hết phân nửa thời gian đó là Sở Chiêu Chiêu mơ màng ngủ, lúc gần đến nơi, điện thoại của Mục Tế Vân theo đúng như dự đoán gọi tới.

Mẹ Sở thoáng thấy tên hiển thị trên màn hình thì quay đầu ra cửa sổ. Sở Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm lên màn hình điện thoại một lúc lâu, đến khi màn hình tắt đi rồi cũng không nghe máy.

Cô phiền não lấy một cuốn sách ép buộc bản thân phải đọc, nhưng hơn một giờ trôi qua, cô vẫn mãi dừng ở trang sách ấy.

Lúc này mẹ Sở nhỏ giọng nói: “Chiêu Chiêu à, có chuyện gì thì cũng đừng chỉ giữ trong lòng. Nghe điện thoại của người ta đi con.”

Sở Chiêu Chiêu gật đầu, cầm điện thoại, đi ra khoang nối giữa hai toa tàu, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng của Mục Tế Vân vang lên.

Ngay khắc đó, Sở Chiêu Chiêu đột nhiên đè chặt những suy nghĩ trong lòng lại. Cô không muốn kể khổ, càng không muốn dồn những cảm xúc tiêu cực đó lên đầu Mục Tế Vân, như vậy chỉ khiến mối quan hệ giữa Kỳ Hồng và anh thêm xấu đi.

Cô nói: “Thầy Mục, vừa rồi em không thấy có cuộc gọi đến.”

Mục Tế Vân dường như không để ý gì đến chuyện này, “Bảy giờ tối nay em về đến ga đúng không? Anh đi đón em.”

Sở Chiêu Chiêu: “Vâng.”

Trước giờ Sở Chiêu Chiêu đã quen với việc che đậy cảm xúc cá nhân, cho dù là ở trước mặt bố mẹ, cô cũng sẽ tự tiêu hóa cảm xúc của chính mình. Vậy nên lúc Mục Tế Vân đến đón cô, mẹ Sở không thấy cô có phản ứng gì đặc biệt, bà cũng đành im lặng không lên tiếng.

Mọi thứ giống hệt như mấy ngày trước Mục Tế Vân tiễn Sở Chiêu Chiêu ra sân ga, dường như không có gì khác biệt, lúc vừa xuống xe, Mục Tế Vân hỏi: “Ngày mai em có việc gì không?”

Sở Chiêu Chiêu không trả lời ngay, mà nhìn anh sau đó mới chầm chậm lắc đầu. Mục Tế Vân lại nhìn cô chằm chằm.

Sở Chiêu Chiêu bị anh nhìn đến mất tự nhiên, liền nói: “Thầy Mục, anh về đi.”

Ánh mắt Mục Tế Vân dần ảm đạm, anh không nói gì, đạp chân ga phóng xe rời đi.

Lúc xem thiệp mời lễ đính hôn của em trai Lịch Tịnh, anh đã biết Sở Chiêu Chiêu chắc chắn có tên trong danh sách khách mời. Chỉ là không ngờ Sở Chiêu Chiêu lại giấu anh chuyện này, rốt cuộc là không muốn dẫn anh đi cùng, hay là đang giấu diếm điều gì, Mục Tế Vân nghĩ không thông, mà cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ có thể trút hết bực dọc lên tốc độ lái xe.

Sở Chiêu Chiêu vừa đến khách sạn Kim Cách đã gặp được mấy cậu bạn cùng lớp đại học.

Hà Mậu Nhiên nhìn thấy cô, hai mắt liền sáng rực, “Sở Chiêu Chiêu! Mới có mấy tháng không gặp, sao cậu ngày càng xinh đẹp thế này?!”

Sở Chiêu Chiêu vui vẻ bật cười, đi qua bên đó, đang định chào hỏi thì mấy cậu bạn khác đã bắt đầu hùa theo: “Ô yô! Bọn tớ sắp nhận không ra rồi đấy!”

Chỉ trong chốc lát bầu không khí đã được bọn họ làm cho náo nhiệt hơn hẳn, đúng lúc này, Tần Thư Nguyệt và Trương Khả cũng tới, bọn họ vừa vào liền phát hiện cả ba người đều đang mặc những chiếc váy trắng, không hẹn mà nhìn nhau mỉm cười.

Hà Mậu Nhiên đứng một bên trêu chọc: “Ôi chao, sợ mọi người không biết các cậu ngủ chung một phòng ký túc à? Mà hôm nay nữ chính của chính ta cũng mặc lễ phục màu trắng đấy.”

Ba cô gái cùng nhìn về phía trung tâm buổi lễ, Cam Điềm quả thật đang mặc một bộ lễ phục màu trắng, phần tà váy được thiết kế phủ nhũ kim tuyến, nhìn từ xa vô cùng lấp lánh.

Cam Điềm thấy bọn họ thì vẫy tay, sau đó kéo tay một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen đi đến.

Người đàn ông lạ mặt này tên Lịch Đình, bề ngoài sáng sủa, nói năng ôn hòa, là một người đàn ông rất dễ gợi lên sự hảo cảm của phái nữ, vậy nên ngay khi Cam Điềm vừa giới thiệu anh ta với mọi người xong, Trương Khả liền thì thầm: “Tớ cảm thấy anh chàng này tốt hơn nhiều so với anh bạn trai trước của cậu ấy, các cậu thấy đúng không?”

Tần Thư Nguyệt và Sở Chiêu Chiêu cười không đáp, kéo Trương Khả ngồi xuống.

Bữa tiệc đính hôn này tổ chức vô cùng long trọng, có hơn năm mươi bàn trong đại sảnh, còn long trọng hơn cả hôn lễ chính thức của người khác. Vì khách khứa quá đông nên Cam Điềm và chồng sắp cưới của mình phải đi mời rượu ở các bàn xung quanh, khó khăn lắm mới có thể đến được bàn của các bạn đại học, vậy nên bọn họ liền biến buổi tiệc đính hôn này thành một cuộc hội ngộ bạn bè nho nhỏ, ăn uống trò chuyện vô cùng vui vẻ náo nhiệt.

Mà bàn ngay bên cạnh, hình như là bạn bè đại học của nhà trai, cũng trạc tuổi bàn của Sở Chiêu Chiêu, cũng cười nói vui vẻ, đôi khi sẽ còn nghe thấy bọn họ kể về những tháng ngày thời sinh viên.

Ban đầu mọi người cũng chỉ nghe bàn bên nói chuyện vậy thôi, nhưng lại bỗng nhiên nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc rấm rứt của một cô gái, đang trong bầu không khí người người chung vui như vậy tiếng khóc xuất hiện khiến ai cũng bất ngờ.

Con gái trời sinh nhạy cảm, Trương Khả và Tần Thư Nguyệt cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn.

Chưa được bao lâu, người ngồi cùng bàn vội dẫn cô gái kia rời đi, vừa đúng lúc Cam Điềm đi đến mời rượu đã thấy hết một màn này, cô chỉ bĩu môi không nói gì.

Trương Khả nhịn không được lên tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Cam Điềm tìm một chỗ trống ngồi xuống kể: “Bạn gái cũ của Lịch Đình.”

Cô vừa dứt lời, cả bàn mười người đều sững sờ, Cam Điềm lại tỏ ra chẳng phải chuyện gì to tát mà cười nói, “Hồi học cấp ba đã ở bên nhau rồi, mới chia tay cách đây mấy tháng thôi.”

Đối mặt với ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, Cam Điềm chỉ nhún vai, “Mấy ngày trước tớ còn gặp cô ấy, cô ấy khá tốt, là do gia đình không đồng ý, còn có thể có cách nào sao, là cô ấy đề nghị chia tay, chủ động cắt đứt liên hệ.”

Cô nâng ly rượu uống một ngụm lớn, “Sau cùng tớ lại trở thành vị đại hiệp vác cái nồi này đấy, lợi hại không?”

Câu cuối vừa dứt, mọi người đều phối hợp cười xòa với cô, sau đó Cam Điềm dẹp chủ đề này qua một bên, ngồi nói chuyện cùng bạn bè một lúc lâu rồi mới đi sang bàn khác.

Đợi đến khi Cam Điềm đi rồi, Trương Khả mới để ý đến sự khác thường của Sở Chiêu Chiêu, thấy cô cứ liên tiếp rót rượu cho mình, liền can lại: “Sao cậu lại uống nhiều thế?”

Tửu lượng của Sở Chiêu Chiêu không tốt, chai rượu của bàn này bất giác đã bị cô uống gần phân nửa, sắc đỏ trên gương mặt giờ đã lan xuống tới cổ.

Bị người khác phát hiện, Sở Chiêu Chiêu liền đặt ly rượu xuống, bắt đầu gắp thức ăn ăn, lúc này mọi người mới yên tâm.

Trương Khả thấy thế cũng tiếp tục câu chuyện, “Các cậu biết gì không? Lớp trưởng và Bí thư của lớp hai vừa kết hôn, hôn lễ mới được tổ chức vào tháng trước!”

“Cái gì?!! Kết hôn?!!” Hà Mậu Nhiên bất ngờ, “Bọn họ yêu nhau từ khi nào vậy?”

“Tớ biết đâu!” Mấy chuyện hóng hớt bàn tán như này, Trương Khả vô cùng tích cực, “Nghe nói từ năm ba đã yêu nhau rồi, chẳng qua bọn mình đều không biết thôi.”

“Tớ cũng có một bí mật.” Sở Chiêu Chiêu đang choáng váng đầu óc đột nhiên cất giọng xen vào, nhưng âm thanh quá nhỏ nên mọi người chẳng ai chú ý tới cô, cô đành tự nói cho chính mình nghe, “Tớ có thích một giảng viên.”

“Tớ còn tưởng Bí thư của lớp hai với…. khoan đã…..” Hà Mậu Nhiên chợt khựng lại, nhìn về phía Sở Chiêu Chiêu, “Cậu nói gì cơ?”

Sở Chiêu Chiêu che khuôn mặt đang ửng đỏ của mình lại, cong môi cười ngây ngô, “Tớ nói, tớ có thích một giảng viên.”

Trương Khả đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Sở Chiêu Chiêu, còn Tần Thư Nguyệt bây giờ cả mặt đều hiện lên dáng vẻ hóng hớt, hỏi: “Ai vậy? Giảng viên nào vậy?”

Sở Chiêu Chiêu nhìn cô, không nói gì.

Trương Khả tiếp lời: “Chắc không phải là…. thầy Mục hả?”

Cả bàn nín thở, ánh mắt lập tức hướng hết về Sở Chiêu Chiêu, chờ đợi câu trả lời.

Cô lại chỉ nhìn vào ly rượu trước mặt, từng chữ nói: “Tớ thích thầy ấy, rất rất thích thầy ấy, nhưng mà….”

“Nhưng cái gì, nhưng mà cái gì?” Trương Khả hỏi.

“Nhưng mà….” Sở Chiêu Chiêu nói, “Người nhà thầy ấy không thích tớ.”

Ngưng đọng.

Mọi người nhìn cô không chớp mắt.

Đây là… đã đến bước gặp mặt người nhà luôn rồi?

Sở Chiêu Chiêu dần rũ đầu, nhoài người lên bàn, những âm thanh lí nhí vẫn từ miệng phát ra, “Rất thích thầy ấy….”

Hai bên tai chợt yên ắng, Sở Chiêu Chiêu nằm úp trên bàn, mắt nhắm chặt, cảm giác trời đất đang xoay mòng mòng.

Vài giây trôi qua, một đôi tay ấm áp áp lên cổ cô. Cô sững người, chầm chậm ngước mặt lên.

Từ phía sau lưng truyền tới một âm thanh vô cùng thân thuộc: “Sao lại uống nhiều rượu thế này?”

Sở Chiêu Chiêu không quay đầu lại, đôi mắt chớp chớp, nhìn những gương mặt của các bạn học đang đơ ra.

Ngay sau đó, Mục Tế Vân từ phía sau lưng ôm eo cô, nói với mọi người: “Em ấy uống nhiều rồi, tôi đưa em ấy về trước.”

Nhưng Sở Chiêu Chiêu vẫn sững sờ bất động, mãi đến khi Mục Tế Vân cúi người nói với cô: “Đi không nổi à? Có cần anh bế không?”

Cô lập tức đứng bật dậy.

Sở Chiêu Chiêu quay đầu, tròn mắt nhìn Mục Tế Vân, còn anh chỉ nắm tay cô, gật đầu với mọi người rồi dẫn cô rời đi.

Đến khi đã vào thang máy, Sở Chiêu Chiêu mới kịp phản ứng lại, “Thầy Mục, sao anh lại ở đây?”

Mục Tế Vân ấn vào tầng ba, nói: “Em nghĩ bữa tiệc đính hôn này chỉ có mình em được mời à?”

Vài giây sau, cửa thang máy mở ra, Mục Tế Vân nắm tay Sở Chiêu Chiêu đi về phía quầy lễ tân của khách sạn.

Anh lấy chứng minh thư ra, “Đặt một phòng.”

Thấy nhân viên lễ tân nhìn Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân liền quay sang hỏi cô: “Em có mang theo chứng minh thư không?”

Sở Chiêu Chiêu vẫn chưa thoát khỏi trạng thái đờ đẫn vừa rồi, chỉ gật gật đầu, Mục Tế Vân liền trực tiếp lấy chứng minh thư từ trong túi cô, đưa cho nhân viên lễ tân.

Nhận được hai chứng minh thư, lễ tân vẫn không đặt phòng ngay mà nhìn hai người chằm chằm.

Mục Tế Vân bất lực ôm ngang eo Sở Chiêu Chiêu, “Người yêu, cô nhìn không ra à?”

“Ồ ồ.” Khuôn mặt lễ tân ửng hồng, vội vàng cúi thấp đầu chọn phòng, vài phút sau, đưa ra một tấm thẻ.

Mục Tế Vân nhận lấy thẻ, dẫn Sở Chiêu Chiêu đi tìm phòng, quẹt thẻ, mở cửa, bật đèn, cởϊ áσ vest, một loạt các thao tác vô cùng liền mạch.

Chỉ có Sở Chiêu Chiêu là đang thẫn thờ, cô nhìn Mục Tế Vân, “Anh đưa em lên đây làm gì?”

Mục Tế Vân ngồi xuống sofa, thuận tay rút hộp thuốc, bật lửa cũng lấy ra rồi, bỗng nhiên sững lại, anh lại đặt chúng xuống.

“Anh muốn tìm một nơi, để nghe em nói rõ ràng.”

Sở Chiêu Chiêu vẫn đang đứng ở cửa phòng, bối rối nhìn anh, “Nói… nói cái gì?”

Mục Tế Vân ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Nói, em thích anh, rất thích rất thích anh.”

Khuôn mặt Sở Chiêu Chiêu lập tức đỏ đến nỗi có thể trích ra máu, hai bàn tay xoắn xuýt, một chữ cũng không đáp.

Mục Tế Vân đứng dậy tiến về phía cô, Sở Chiêu Chiêu lại vô thức lùi về sau một bước.

Anh đứng lại, hỏi: “Tại sao miệng thì nói rất thích anh nhưng em vẫn luôn bước lùi về phía sau?”

Anh nâng cằm, nhấn từng chữ: “Sở Chiêu Chiêu, lại đây, chứng minh cho anh xem.”

Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn thẳng anh: “Chứng minh….. cái gì?”

“Chứng minh em thích anh.”

Sở Chiêu Chiêu: “…..”

Cô đứng lâu như vậy đã là cực hạn sau khi say rồi, chầm chậm bước đến bên giường, chầm chậm ngồi xuống, nói: “Thầy Mục, những ngày này em có suy nghĩ tới một chuyện, gia đình của chúng ta không hợp, không hợp một chút nào cả.”

Nói rồi, cô lén lút nhìn anh, sắc mặt anh đã trở nên khó coi.

Mục Tế Vân: “Em nói tiếp đi.”

“Hôm nay bọn em thấy bạn gái cũ của chồng Cam Điềm, bọn họ yêu nhau từ năm cấp ba, nhưng vì không môn đăng hộ đối mà bị ép buộc chia tay…. em cảm thấy….”

Mục Tế Vân ngắt lời cô: “Em cảm thấy anh sẽ là một Lịch Đình khác?”

Sở Chiêu Chiêu không đáp, im lặng chính là đáp án cho câu hỏi của anh.

Mục Tế Vân đứng dậy, đi đến trước mặt cô, anh nâng cằm cô lên, “Em có biết vì sao Lịch Đình bị ép buộc chia tay với bạn gái cũ không?”

Mặc dù Sở Chiêu Chiêu vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt đã biểu đạt tất cả.

Không phải nguyên nhân ban nãy đã nói rồi sao?

Mục Tế Vân nói tiếp: “Vì bây giờ cậu ta chỉ là một nhân viên biên chế nhỏ bé, công việc vô cùng nhàn hạ, nhưng một tháng lương chỉ có vài nghìn tệ, căn bản không kham nổi chi tiêu hàng mấy con số của cậu ta.”

Ngón tay anh khẽ miết cằm Sở Chiêu Chiêu, “Em hiểu ý anh rồi chứ?”

Sở Chiêu Chiêu mông lung nhìn anh.

Mục Tế Vân thở dài, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng giải thích cho cô: “Bởi vì đến chính bản thân anh ta còn nuôi không nổi mình, phải dựa vào tiền bố mẹ cho thêm mới có thể tạm qua ngày, đương nhiên phải nghe lời bố mẹ răm rắp. Còn anh sớm đã độc lập về kinh tế, cũng có nghĩa anh là một người độc lập, em đừng thấy anh lúc nào cũng bị mẹ quản đông quản tây, thật ra trước giờ bà không thể chi phối được bất kỳ quyết định nào của anh, vì bà biết trong tay bà không có bất kỳ lợi thế nào để có thể khống chế anh.”

Trầm ngâm một lúc lâu, Mục Tế Vân nói tiếp: “Còn cái gọi là môn đăng hộ đối, là do mối hôn sự này liên quan đến quá nhiều lợi ích của gia đình hai bên, một người vinh hai nhà được nhờ, anh của hiện tại đã thoát ly ra khỏi gia đình, cũng có đủ năng lực lựa chọn người mà bản thân mình thích, em hiểu không?”

Âm thanh của Sở Chiêu Chiêu nghẹn lại: “Nhưng mẹ anh không thích em, anh và em ở bên nhau sẽ làm bà ấy khó chịu.”

Mục Tế Vân xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng cất lên: “Bà ấy là mẹ của anh, điều này không thể chối cãi, bà sinh anh ra nhưng không có nghĩa là anh phải sống vì bà.”

Sở Chiêu Chiêu chầm chậm ngẩng đầu, cô vươn tay ôm lấy Mục Tế Vân.

Anh còn chưa kịp phản ứng, cô đã dụi mặt vào cổ, cắn hai cái.

Mục Tế Vân sững sờ: “Sao lại cắn anh?”

“Em…” Sở Chiêu Chiêu vùi đầu ở hõm cổ của anh, lí nhí đáp, “Em chứng minh cho anh thấy.”

Trong đầu đã bắn pháo hoa nổ rầm trời, nhưng ánh mắt anh lại lạnh xuống.

“Chỉ vậy thôi?”

Sở Chiêu Chiêu chợt khựng lại, dường như đang suy xét gì đó, rồi cô ngửa đầu, hôn vào khóe môi anh, sau đó còn học theo cách hôn của anh mà dần tiến vào.

Lần này, cô chủ động đến kinh ngạc, từ đầu đến cuối, môi lưỡi triền miên, cô vẫn giữ thế chủ động, còn nhiệt tình hơn cả những nụ hôn trước.

Nhưng dần dần, Mục Tế Vân lại lên nắm quyền, càng thêm dây dưa.

Đang lúc đắm chìm, Sở Chiêu Chiêu chợt cong eo, theo bản năng kéo dây khóa váy.

Cô cảm giác được Mục Tế Vân sững lại, sau đó đôi bàn tay nóng rực tiến vào trong váy cô.

Ngay khoảnh khắc da chạm da, cơ thể Sở Chiêu Chiêu như có dòng điện chạy qua, cả người run rẩy, toàn thân nóng lên.

Cô nhắm chặt hai mắt, trong đầu vang lên những tiếng nổ ầm ầm, trời đất như đảo lộn.

Không biết từ khi nào, móc cài áσ ɭóŧ của cô đã bị cởi ra, dây áo trượt xuống, ngay sau đó trước ngực chợt nóng lên, cơ thể cứng lại.

Cô biết bản thân mình đã không còn sức, lại bị Mục Tế Vân đè dưới thân, cả người phải chịu thêm sức nặng của anh, càng thêm nóng bỏng.

Bầu không khí khô nóng, cơ thể trước mắt lại mềm mại, nụ hôn của Mục Tế Vân từ trên cánh môi cô chầm chậm chạy xuống trước ngực.

Sở Chiêu Chiêu ưm a, nắm chặt áo sơ mi của anh.

Lúc này, Mục Tế Vân bỗng dừng lại.

Sở Chiêu Chiêu mở to mắt, đôi đồng tử long lanh mê muội, hai gò má ửng đỏ, nhịp thở rối loạn.

Mục Tế Vân ghé sát bên tai cô thì thầm: “Muốn ân ái cùng anh à?”

Sở Chiêu Chiêu vội nhắm tịt mắt, hàng lông mi khẽ động.

Mãi một lúc sau, Mục Tế Vân chỉ hôn lên trán cô, “Em uống nhiều rồi, chút nữa tỉnh rượu đừng có mà quay ra trách anh.”

Sở Chiêu Chiêu không nói gì, l*иg ngực vẫn còn phập phồng dữ dội.

Mục Tế Vân ngồi dậy, ôm cô lên, xoay người cô về phía sau, giúp cô cài lại áσ ɭóŧ, kéo lại khóa váy.

Động tác của anh chậm rãi, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng: “Anh không muốn ở nơi chỉ ở một lần như khách sạn làm chuyện thân mật với em.”

Kéo xong khóa váy, anh đứng dậy, đi về hướng phòng tắm.

Trước khi đóng cửa, anh nói với Sở Chiêu Chiêu: “Đeo tai nghe xem phim đi, cho anh ít thời gian, anh sẽ tự mình giải quyết.”

Bình luận

Truyện đang đọc