THIÊN HƯỚNG NGƯỜI MÙ, LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH

Mục Tế Vân quay đầu, thấy Sở Chiêu Chiêu và bố mẹ cô, còn có cả Kỳ Hồng đang đứng trước cửa, hoàn toàn không thấy ngượng ngùng gì mà đứng lên nói: “Mọi người nói chuyện xong rồi à?”

Sở Chiêu Chiêu gật đầu rồi vội vàng đi xem Sở Minh Minh.

Em cầm bình nước trong tay, thấy trong nhà xuất hiện nhiều người như vậy thì không phản ứng kịp, mà Kỳ Hồng dường như đợi không nổi nữa, bước vội đến đến chỗ em.

Sở Minh Minh vô thức lùi lại một bước, ngước mắt nhìn chị.

Sở Chiêu Chiêu cởϊ áσ khoác, nói với Kỳ Hồng: “Bác gái, bác để cháu nói chuyện với em ấy trước.”

Kỳ Hồng biết điều này sẽ có lợi cho bà nên đã gật đầu đồng ý ngay, để cô đưa bố mẹ và Sở Minh Minh vào phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại, vẻ đoan trang của Kỳ Hồng rơi mất một nửa, bà ngồi xuống sofa, căng thẳng nhìn cánh cửa kia không rời mắt. Mục Tế Vân khoan thai ngồi xuống, cũng nhìn chằm chằm vào cùng một hướng với bà, nhưng suy nghĩ của hai mẹ con lại về hai chuyện khác.

Bọn họ cứ ngồi như vậy, không nói lời nào, có lẽ là đợi khoảng nửa tiếng, cửa phòng cũng mở, vợ chồng họ Sở đi ra.

Kỳ Hồng lập tức thấy căng thẳng, “Sao rồi?”

“Hả? À… hai đứa chúng nó vẫn đang nói chuyện.” Ánh mắt mẹ Sở hiu quạnh vô cùng, bà sờ bên tóc mai rồi gượng gạo xoay người, “Tôi… tôi đi làm cơm.”

Bố Sở đỡ lưng chầm chậm đi đến sofa.

Mục Tế Vân đứng dậy dìu ông ngồi xuống, ông hốt hoảng gật gật đầu, sau đó cầm lấy tách trà của mình, mở nắp ra, nhưng lại quên không uống mà đã đặt xuống.

Nửa giờ đồng hồ nữa trôi qua, cánh cửa kia cuối cùng cũng mở ra rồi, nhưng người đi ra chỉ có một mình Sở Chiêu Chiêu.

Kỳ Hồng đứng bật dậy, người dợm hướng về phía trước, ánh mắt lo lắng nhìn Sở Chiêu Chiêu.

“Bác gái….” Sở Chiêu Chiêu nói, “Ba ngày nữa bác hẵng tới đón em ấy.”

Nghe thấy lời này, Kỳ Hồng dường như không có phản ứng, bà sững sờ nhìn Sở Chiêu Chiêu, thật lâu sau mới lắp bắp, “Thật….. thật không?”

Bố Sở ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, đôi bàn tay thô ráp xoa mặt, rồi ông đứng lên đi về phòng của mình, đóng chặt cửa.

Tiếng cửa đóng nhẹ nhàng vô cùng nhưng lại khiến Sở Chiêu Chiêu thất thần mất một lúc, “Vâng.”

Đã nói như vậy, Kỳ Hồng chậm rãi đi đến phòng Sở Minh Minh, đẩy cửa ra, nhìn cô bé đang ngồi bên giường.

Sở Minh Minh thấy bà đi vào, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì, mãi đến khi Kỳ Hồng quỳ xuống trước mặt mình, em mới cố gắng kéo khóe miệng nặn ra một nụ cười, “Bác gái.”

Kỳ Hồng: “…."

Bà nhìn Sở Minh Minh không nói gì, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, muốn được vươn tay xoa đầu bé con của mình, nhưng lại nhìn thấy biểu cảm xa lạ trên gương mặt thân thuộc ấy, liền lặng lẽ thu tay về.

“Mẹ….. ba ngày sau mẹ đến đón con về nhà.”

Sở Minh Minh khẽ gật đầu không đáp.

Kỳ Hồng đột nhiên cảm thấy, bản thân bà ở nơi này thật lạc quẻ, cho dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nói được thành lời.

Không sao, ngày sau còn dài.

Bà đứng lên, “Vậy… mẹ về nhà trước nhé.”

Sở Minh Minh vẫn gật gật đầu, dùng ánh mắt tiễn bà rời đi.

Kỳ Hồng bước ra khỏi phòng, vẻ cô đơn trên khuôn mặt không cách nào che giấu được, nhưng bà không muốn để người khác nhìn thấy, vội vàng đi thẳng ra cửa nhà.

“Tôi đi trước, làm phiền rồi.”

Nói rồi, bà cũng không đợi Mục Tế Vân, một mình ra về.

Mục Tế Vân theo sát bà đứng dậy, anh hỏi Sở Chiêu Chiêu: “Có cần anh xin nghỉ phép ba ngày không?”

“Không cần đâu.” Sở Chiêu Chiêu thoáng nhìn qua thời gian, “Em sẽ về đi làm.”

Sở Chiêu Chiêu cứ theo thường lệ mà trở về đi làm, công việc có lộn xộn rườm rà thế nào cô cũng đều xử lý đâu vào đấy, hoàn toàn không giống một người đang chất đầy tâm sự. Buổi sáng Kỳ Hồng đến đón Sở Minh Minh, cô đi theo Mục Tế Vân, nhưng lại không nán lại nhà Kỳ Hồng quá lâu, đưa Sở Minh Minh đến nơi, cô liền quay về công ty làm việc.

Trên đường, Mục Tế Vân hỏi: “Em có muốn ở lại với em ấy không?”

Sở Chiêu Chiêu hít một hơi thật sâu, “Không cần đâu.”

Mục Tế Vân không nói gì nữa, qua một lúc sau, Sở Chiêu Chiêu lại chủ động hỏi, “Thầy Mục, anh có cảm thấy em đã làm đúng không? Minh Minh liệu có nghĩ, là em không quan tâm đến em ấy không?”

Mục Tế Vân trầm ngâm, “Chỉ có hai cách xử lý chuyện này nhưng cả hai cách đều không thể phân biệt đúng sai.”

Sở Chiêu Chiêu thở dài: “Em không muốn diễn một vở kịch đau khổ trước mặt bác gái, cũng không muốn khiến Minh Minh thêm buồn khi phải rời đi, nhưng dường như em đã khiến em ấy đau lòng hơn rồi.”

“Sao có thể chứ.” Mục Tế Vân nói, “Biết bao năm qua, tình cảm của gia đình em dành cho em ấy là thật, em ấy sẽ hiểu thôi.”

Xe đã chạy gần đến dưới nhà Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân lại nói tiếp: “Chiêu Chiêu, khoảng thời gian này em khiến anh phải nhìn em với đôi mắt khác, anh cứ nghĩ em sẽ bại trận đầu hàng trước mẹ anh, không ngờ em hoàn toàn không hề để mình chịu thua thiệt.”

Sở Chiêu Chiêu lẩm bẩm: “Em chỉ sợ giáo viên, chứ đâu phải ai cũng sợ….”

“Sao?” Mục Tế Vân hỏi.

“Không có gì.” Sở Chiêu Chiêu nhẹ giọng đáp.

Thật ra, Mục Tế Vân đã nghe rất rõ ràng lời cô nói, xe dừng dưới nhà Sở Chiêu Chiêu, lúc cô đang mở đai an toàn, anh bất ngờ lên tiếng, “Sao gần đây anh không còn cảm thấy em sợ thầy giáo nữa rồi?”

Sở Chiêu Chiêu mở cửa xe, quay đầu hỏi: “Anh rất hy vọng em sẽ sợ anh à?”

“Đương nhiên là không.” Mục Tế Vân mỉm cười ngẩng đầu nhìn cô, “Anh hy vọng em dũng cảm thêm một chút, lại dũng cảm thêm một chút nữa, dũng cảm đến khi…”

“Đến khi?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.

Mục Tế Vân liếʍ môi gian manh, “Trèo hẳn lên người anh.”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

“Rầm.” Sở Chiêu Chiêu đóng cửa xe, lao thẳng lên lầu.

Mục Tế Vân bật cười, quay xe rời đi.

Tâm trạng anh đang rất tốt, lái xe rất chậm, trên đường bật nhạc, thỉnh thoảng còn ngẫu hứng ngâm nga một hai câu.

Mười phút sau, Sở Chiêu Chiêu bỗng gọi đến.

Mục Tế Vân mở loa ngoài, hỏi: “Sao thế?”

Sở Chiêu Chiêu thở dài một hơi rồi mới nói: “Thầy Mục, em… em sáng nay để quên chìa khóa trong nhà.”

Mục Tế Vân trầm mặc, không lên tiếng.

“Thầy Mục?” Sở Chiêu Chiêu lại hỏi, “Anh còn nghe không?”

“Nghe.”

Mục Tế Vân lập tức quay đầu xe, “Mười phút.”

Nhưng thực tế chưa đến mười phút sau, Mục Tế Vân đã có mặt dưới nhà Sở Chiêu Chiêu, một lần nữa. Cô đang ngồi ở ghế đá bên ngoài, thấy xe của Mục Tế Vân tới, cô liền đi qua, giọng nói có chút tủi thân: “Sáng nay em quên không cầm chìa khóa, muộn thế này rồi nên thợ phá khóa không đến, em….”

“Em giải thích với anh làm gì?” Mục Tế Vân nâng cằm, “Lên xe.”

Lúc này, ngoài trời đã lắc rắc mưa, không khí càng thêm lạnh buốt.

Sở Chiêu Chiêu lên xe, vừa lấy giấy lau nước mưa dính trên quần áo vừa nói: “Xin lỗi anh, hại anh lại phải quay lại.”

Mục Tế Vân chỉ cười mà không nói gì.

Nửa tiếng sau, anh đưa Sở Chiêu Chiêu về nhà của mình.

Vẫn là nơi quen thuộc này, đến cả vị trí của những cái ly trên bàn đều không đổi.

Mục Tế Vân vừa vào nhà đã đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy ngủ.

“Đi tắm đi.”

Sở Chiêu Chiêu nhìn chiếc váy ngủ…. ren???

“Cái này…..?”

Mục Tế Vân mặt không đổi sắc nói, “Em không thể lần nào đến cũng mặc đồ của anh được, đúng không?”

“Em cảm thấy quần áo của anh khá ổn.” Sở Chiêu Chiêu không thèm đếm xỉa gì đến anh, trực tiếp lôi bộ quần áo cô mặc lần trước ra, “Thầy Mục anh ra ngoài trước đi, em phải đi tắm.”

Nói rồi, cô đóng cửa lại.

Mục Tế Vân lại cười đến híp cả mắt, anh mang bộ váy ngủ mà Triệu Thanh Viện một hai bắt anh phải mua về treo vào trong tủ, rồi nằm xuống giường ung dung đọc sách.

Sở Chiêu Chiêu tắm xong bước ra, Mục Tế Vân nhìn cô một cái, đứng dậy, lúc đi ngang qua người cô anh nói: “Anh đi tắm.”

Sở Chiêu Chiêu: “….”

Ai chẳng biết là anh muốn đi tắm, nhưng ý tứ của lời này, cứ làm Sở Chiêu Chiêu cảm thấy kỳ kỳ.

Sở Chiêu Chiêu sấy khô tóc, ngồi xuống mép giường, một lúc lại xem thử Mục Tế Vân vừa đọc sách gì, một lúc lại nghịch điện thoại, mãi vẫn không thể bình tĩnh được.

Đến khi Mục Tế Vân tắm xong bước ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói câu nào.

Bầu không khí trong phòng biến hóa phức tạp, rõ ràng là đang tràn ngập hơi thở ái muội, nhưng Mục Tế Vân lại cứ cảm thấy trước mắt có một vách ngăn vô hình, khiến anh không thể vượt qua.

Một lúc sau, Mục Tế Vân bỗng thở dài, “Anh hối hận vì đã trêu chọc em ở trên xe rồi.”

Anh chán chường xoay người, “Thôi được rồi, anh ra sofa ngủ.”

Nhìn bóng lưng của anh, Sở Chiêu Chiêu hơi hé miệng, cánh tay đã vươn ra một nửa lại thu về. Cô chầm chậm ngồi xuống, hàng lông mày cau lại, hình ảnh của Mục Tế Vân cứ lượn lờ trong đầu.

Sau rồi cô chịu không nổi nữa, dứt khoát đánh một giấc ngủ sâu.

Mùa đông ít mưa, những cơn mưa to lại có gió giật như đêm nay lại càng ít.

Trước giờ Sở Chiêu Chiêu rất thích nghe tiếng mưa để chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay, có cứ quay tới quay lui cũng không thể ngủ được.

Không biết đã qua bao lâu, cô thò một tay từ trong chăn ra, bật sáng màn hình điện thoại, đã một giờ sáng rồi.

Sở Chiêu Chiêu thấy hơi lạnh, phải quấn chăn kín hơn mới có thể tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Đang mơ màng, cô bỗng mở choàng mắt, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, nhớ đến ban nãy Mục Tế Vân đi ra khỏi phòng, đến cả cái chăn cũng không mang theo.

Cô vội vã ngồi dậy, mở cửa nhìn lướt qua, quả nhiên, Mục Tế Vân nằm trên sofa không có chăn đắp.

Sở Chiêu Chiêu vỗ trán, chán nản bản thân sao có thể tùy hứng như thế. Cô nhẹ chân nhẹ tay đi ra, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, định gọi Mục Tế Vân dậy, nhưng ánh đèn đường yếu ớt từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ, đã làm Sở Chiêu Chiêu nhất thời quên mất bản thân ra đây làm gì, mà chỉ yên lặng ngồi như vậy thật lâu.

Cô duỗi tay vuốt những sợi tóc rối tung trước trán của Mục Tế Vân, chầm chậm dựa sát vào anh, ngón tay nhẹ nhàng phác họa hàng lông mày.

Đang mê mẩn, Mục Tế Vân từ từ mở mắt.

Sở Chiêu Chiêu sững người, cứ nhìn anh không chớp mắt.

“Em đang làm gì vậy?” Giọng của anh rất nhỏ, nhưng vì hai người dựa quá gần nhau, nên Sở Chiêu Chiêu nghe rõ từng chữ anh nói, hơn nữa vành tai còn thấy ngứa ngứa.

“Khô…. không làm gì cả.”

Sở Chiêu Chiêu hồi thần, vội vội vàng vàng đứng dậy muốn chạy vào phòng, nhưng cổ tay của cô đã bị nắm chặt, còn không kịp mở miệng biện minh hay xin tha, cả người đã bị kéo ngã lên sofa, Mục Tế Vân rất nhanh đã lật người, nằm đè lên người cô.

“Em biết không.” Một tay Mục Tế Vân chống trên sofa, tay còn lại giữ chặt cổ tay cô, “Tối giờ anh vẫn luôn nghĩ, chỉ cần em ra đây tìm anh, anh sẽ….”

Anh ngắt câu, nghiêng đầu ghé sát vào tai Sở Chiêu Chiêu nói: “Cùng em hoan ái.”

Trong màn đêm, Sở Chiêu Chiêu không thấy được biểu cảm của Mục Tế Vân, nhưng cô cảm nhận được con ngươi đen láy của anh đã nhuốm một tầng nóng bỏng.

Mà gò má của người thiếu nữ cũng đã nóng lên nhanh chóng.

Mục Tế Vân hạ người, cái hôn nhẹ nhàng theo đó mà đáp xuống cánh môi cô, đầu lưỡi mo*n trớn.

Nụ hôn của anh chầm chậm di chuyển từ khóe môi trượt dài xuống vùng cổ trắng ngần, tiếp tục theo đà đi xuống.

Bỗng nhiên, Sở Chiêu Chiêu đưa tay chống lên ngu?c Mục Tế Vân, “Thầy… thầy Mục…”

Mục Tế Vân dừng lại, nhìn cô thật lâu, “Sao vậy?”

Giọng anh run nhẹ, ẩn chứa cơn lửa lòng đang cố gắng kiềm chế.

Bây giờ, anh thật sự rất thấp thỏm. Nếu Sở Chiêu Chiêu bảo dừng, anh sẽ tự kiềm chế bản thân, nhưng vẫn sẽ cảm thấy có chút mất mát.

Ánh mắt anh sáng rực, nhưng lại rất yên lặng đợi chờ chiếu thư mà Sở Chiêu Chiêu ban xuống.

“Em…” Sở Chiêu Chiêu ấp úng, “Em sợ đau, anh….nhẹ một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc