THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG BÀ XÃ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI


Thật ra, hồi nhỏ anh và cô đã từng quen nhau, chỉ là Nhược Hy không nhận ra thôi, lúc anh 13 tuổi, cô 12 tuổi thì Duật Hành bất ngờ theo gia đình sang Mỹ sinh sống, cô và anh cũng mất liên lạc từ đây.

Khi trở về nước, anh bắt đầu cho người tìm kiếm cô nhưng đều không có tung tích gì cả, cho đến khi nghe tin cô đang trên đà nổi tiếng, anh mới biết về những thông tin của cô bây giờ.
Đang ngồi trong trụ sở, chỉ mới xa cô vài tiếng thôi mà anh đã cảm thấy nhớ rồi.

Duật Hành lập tức lấy điện thoại để trên bàn, bấm vào số máy cô rồi gọi.

Tưởng cô đang bận nên không bắt máy, một lát sau cô gọi lại cho anh:
"Duật Hành, anh vừa gọi cho em hả? Xin lỗi nha, điện thoại em tắt âm nên không nghe anh gọi đến!"
Nhìn thấy Nhược Hy gọi lại, ngoài mặt lạnh lùng trả lời cô chứ trong lòng thật ra đang rất vui mừng:
"À, bây giờ em rảnh không? Nếu rảnh thì em bắt xe về nhà lấy giúp anh tài liệu có liên quan đến tội phạm đang truy nã nha!"
Duật Hành nhìn lên đồng hồ thấy lúc này chỉ mới 9 giờ, mà trưa 14 giờ, công ty mới có cuộc họp cho MV mới.

Thấy cũng không có việc gì cần làm, cô nhanh chóng trả lời anh ngay:

"14 giờ chiều em mới họp nên bây giờ em cũng rảnh, anh ở trụ sở đợi em, em về nhà lấy tài liệu giúp anh!"
"Được, anh đợi em!"
Nói rồi, cô cúp máy.

Trước khi đi, Nhược Hy tiến lại gần cửa phòng giám đốc, gõ cửa phòng rồi mới tiến vào nhìn Thiếu Đình với cặp mắt lạnh lùng, sau đó cô lên tiếng:
" Thiếu Đình, em có việc cần đi gấp bây giờ! Dù gì bây giờ trong công ty cũng đâu có việc gì làm, ca khúc em thu âm mới hôm qua cũng đã nhường lại cho Ninh Ninh rồi!"
Không để cho anh ta trả lời, Nhược Hy sau khi nói xong đã tiến thẳng ra cửa rồi đi ra ngoài.

Giai Ninh nãy giờ cũng ở trong phòng giám đốc, cô ta núp sau tấm rèm cửa nghe hai người nói chuyện.

Sau khi cô đi, cô ta lại gần Thiếu Đình choàng tay lên vai anh ta rồi nói:
"Chị ta ỷ mình đang nổi tiếng nên mới kiêu ngạo như thế, muốn đi thì đi! Chị ta nghĩ mình nổi tiếng lắm sao?"
Thiếu Đình môi nhếch lên, khẽ chạm vào gương mặt của Thiên Ninh rồi nói:
"Kệ cô ta đi, công ty chúng ta còn phải nhờ đến cô ta mà nổi tiếng đấy! Em đấy, cẩn thận lời nói của mình bị người khác nghe thấy rồi nói lại với cô ta!"

Vừa nãy, vào phòng giám đốc, cô đã lén đặt một thiết bị nghe lén ở một nơi khó nhìn thấy trong phòng.

Những lời nói vừa rồi của đôi tra nam tiện nữ, cô đã nghe thấy hết, ngồi trong xe taxi để về nhà lấy tài liệu cho anh, đôi môi của Nhược Hy khẽ cong lên khinh bỉ, lời nói nhỏ nhẹ hẳn đi nhưng chứa sự tức giận rất nhiều:
"Tôi cho hai người vui được bao lâu!"
Nhược Hy lấy điện thoại ra gọi cho Như Hạ - quản lý của cô:
"Hạ tỷ, hôm qua em thu âm đến tận hai ca khúc, chị giúp em chuyển bài khó nhất cho Giai Ninh nha!"
Như Hạ từ lâu cũng đã biết rõ chuyện giữa Giai Ninh và Thiếu Đình, chị sợ cô sẽ buồn nên không dám nói ra, cho đến khi hôm qua cô gọi đến, chị mới nói hết ra sự thật.

Bây giờ, chị rất ủng hộ đến những quyết định mà Nhược Hy đang làm:
"Được, em cứ giao cho chị!"
Chiếc xe taxi dừng trước cửa biệt thự riêng của Cố Duật Hành, Nhược Hy cúi người xuống bảo tài xế đậu xe ở đây đợi cô, cô vào trong lấy tài liệu sẽ ra liền.

Nhưng khi vừa mở cửa biệt thự, quản gia cầm một túi tiền đưa cho tài xế taxi rồi bảo:
"Anh cứ lái xe đón khách khác đi, đây là số tiền mà cô gái này vừa đi!"
Cô ngạc nhiên đứng nhìn quản gia rồi hỏi:
"Quản gia Lý, chú kêu tài xế taxi đi rồi lát sao con đem tài liệu đến cho Duật Hành!"
" Cố thiếu vừa gọi đến nói là lát sẽ có tài xế riêng đến đưa Cố thiếu phu nhân đến trụ sở an toàn!".


Bình luận

Truyện đang đọc