THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG BÀ XÃ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI


Nói chuyện mãi với anh, bây giờ Cố phu nhân mới để ý vết thương trên tay của anh, bà chỉ vào tay anh rồi lo lắng hỏi:
"Cánh tay con bị sao thế? Sao lại băng bó thành ra như vậy?"
Duật Hành khẽ nhìn bà mỉm cười,anh lập tức giấu cánh tay đang bị thương ra sau lưng rồi thành thật với bà:
"Hy Nhi cô ấy bị người khác ám sát ở bệnh viện, may mà lúc sáng con vào kịp đỡ lấy nhát dao giúp cô ấy!"
Cố phu nhân nghe như thế, lo lắng khẽ chạm vào cánh tay đang bị thương của anh rồi bảo:
"Con trai mẹ đã trưởng thành thật rồi, con đã biết vì một người nà chịu hy sinh bản thân rồi!"
Duật Hành nhìn bà mỉm cười, anh nắm nhẹ tay của bà, nghiêm túc nói ra từng chữ:
"Đối với con, Hy Nhi là một người rất quan trọng mà con muốn bảo vệ cô ấy suốt đời này!"
Xoảng!
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe tiếng vỡ ly trên phòng của cô và anh.


Duật Hành nhanh chóng đứng lên, chạy lên phòng xem thử, anh mở cửa phòng ra thì thấy cô đã ngồi dậy, trên sàn là những miếng vỡ của cái ly để trên bàn, Duật Hành nghĩ thầm có thể là do cô khát nước nên cố gắng với tay lấy ly nước, nhưng lại bất cẩn làm vỡ.

Duật Hành sợ cô sẽ bước xuống giường, bất cẩn đạp lên những miếng vỡ, anh đã nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô vào lòng, tay khẽ vuốt tóc cô rồi bảo:
"Hy Nhi, em tỉnh rồi!"
Nhược Hy giọng nói bắt đầu trở nên khàn khàn, cô đưa tay ôm lại anh:
"Hành bảo bối, sao em lại ở đây rồi? Còn nữa, em bị gì mà phải truyền nước biển vậy?"
Trước khi trả lời câu hỏi của cô, Duật Hành đã nhanh chóng gọi người hầu lên dọn những miếng vỡ.

Sau khi họ dọn xong những miếng vỡ, Duật Hành đưa tay lên trán cô sờ thử, anh lấy nhiệt kế để trên bàn đo cho cô, nhìn cô ôn nhu rồi bảo:
"Em bị cảm lạnh rồi! Sao lại có thế ngốc nghếch đến thế, anh bảo em nhảy xuống hồ thì em nhảy thật à? Hứa với anh, lần sau không được làm chuyện gì tương tự như thế để anh đau lòng nữa!"
Nhược Hy chu môi lên nhìn anh, đầu cô từ từ hạ xuống tựa vào vai anh, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống, cô nức nở nói với anh:

"Nếu! nếu em không! nhảy xuống! hồ thì! anh đâu có! tha! thứ cho em đâu!"
Duật Hành đưa tay rút nhiệt kế vừa đo cho cô, anh khẽ xem thử nhiệt độ, con số hiển thị là 38 độ, anh đưa tay búng nhẹ vào trán cô rồi tự trách mình:
"Em bị sốt 38 độ rồi đấy, chuyện này cũng là do anh, nếu anh không chịu ngồi lại chứng kiến sự việc thì có lẽ hai chúng ta đã không hiểu lầm nhau rồi!"
Nhược Hy ngồi dậy, khẽ đưa tay lên lau nước mắt, dù đang bị bệnh rất mệt mỏi nhưng cô vẫn cố nhìn anh mỉm cười thật tươi, tay đưa lên khẽ chạm nhẹ vào gương mặt anh rồi bảo:
"Được rồi, anh đừng tự trách mình nữa! Em đói rồi, anh nhờ người hầu làm chút gì cho em ăn đi, được không?"
Duật Hành khẽ thở dài, anh đứng lên chỉnh lại chai nước biển cho cô, anh nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô rồi nói:
"Em ngồi ngoan ở đây đợi anh, anh đi xuống nấu cháo cho em ăn rồi uống thuốc!"
Nhược Hy khẽ gật đầu, Duật Hành cầm lấy hộp thuốc dạng bột mà Tư Mộc vừa nãy đưa cho anh rồi nhẹ nhàng mở cửa đi xuống lầu.

Nhược Hy vừa đi thì cô với tay lấy điện thoại để trên bàn, vừa mở nguồn điện thoại lên thì cô bất ngờ nhìn thấy Thiên Hào nhắn tin wechat cho cô khá nhiều.

Cô thử mở xem từng tin nhắn thì cậu ấy lại tiếp tục nhắn tin cho cô:
"Chị, chị hoạt động rồi! Em có chuyện muốn nói với chị!".


Bình luận

Truyện đang đọc