THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG BÀ XÃ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI


Nhược Hy nhanh chóng chạy ra xe, lái xe về thẳng biệt thự riêng.

Nhược Hy vào trong biệt thự, nghĩ rằng anh vẫn chưa về nhà nên đã hỏi người hầu:
"Duật Hành anh ấy vẫn chưa về sao?"
Người hầu nhìn cô với vẻ mặt khó xử, cô ấy ngập ngừng nói với cô:
"Cố nhị thiếu gia...ngài ấy....ngài ấy..."
Thấy người hầu cứ ngập ngừng câu nói, Nhược Hy nhanh chóng hỏi ngay:
"Duật Hành bị làm sao? Nói tôi nghe!"
Người hầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, cô ấy nói ngay:
"Cố nhị thiếu gia vừa mới về nhà thu xếp đồ đạc rồi về biệt thự chính rồi thưa thiếu phu nhân! Nghe tài xế nói là ngài ấy vừa mới trở về từ nhà hàng lần trước cô và ngài ấy cùng dùng bữa, gương mặt ngài ấy sau khi ra khỏi nhà hàng tràn đầy sát khí khiến ai cũng cảm thấy sợ!"
Nhược Hy hiểu ra được chuyện gì rồi, cô nhanh chóng chạy lên phòng thu xếp đồ đạc vào vali, sau đó đem hành lí của mình tự bỏ vào trong xe, cô lên xe rồi lái xe thẳng về biệt thự chính.

Vừa đến biệt thự chính, Nhược Hy lái xe thằng vào cổng, Cố phu nhân vừa nhìn thấy cô đã chạy đến nắm lấy tay cô rồi hỏi:
"Nhược Hy, con đang mang thai, sao lại tự mình lái xe về đây rồi!"

Nhược Hy không trả lời câu hỏi của bà ngay mà nhanh chóng hỏi về anh:
"Duật Hành anh ấy có về đây không mẹ?"
Cố phu nhân nhìn sắc mặt của cô lo lắng, bà nhìn về phía sau hoa viên rồi bảo cô:
"Nó đang bơi trong hồ bơi phía sau hoa viên đấy! Rốt cuộc hai đứa có chuyện gì xảy ra mà đột nhiên nó lại mang theo vẻ mặt đầy sát khí vậy?"
Nhược Hy nhìn bà rồi nghiêm túc nói:
"Là lỗi của con mẹ ạ! Để con đi thuyết phục anh ấy rồi kể lại cho mẹ nghe sau!"
Vừa dứt lời, Nhược Hy nhanh chóng chạy về phía hoa viên, Cố phu nhân thấy cô chạy nhanh mà không quên dặn cô phải đi cẩn thận.

Nhược Hy chạy đến gần hồ bơi, thấy anh đang bơi trong đó, nhìn có vẻ là bơi cũng khá lâu rồi.

Nhược Hy hít một hơi thật sâu rồi đi đến hồ bơi, lên tiếng nói:
"Hành bảo bối, anh đang giận em à?"
Duật Hành đang bơi thì nghe thấy giọng nói của cô, anh cố tình phớt lờ cô rồi tiếp tục bơi.


Nhược Hy bắt đầu cảm thấy tủi thân, cô khẽ ngồi xuống bãi cỏ trong hoa viên, nhìn anh bằng ánh mắt hối lỗi rồi nói:
"Xin lỗi, là lỗi của em! Em không nên để cho Thiên Hào hôn vào má và môi của em!"
Nghe cô nói như thế khiến cho anh giận càng thêm giận, anh không thèm nhìn thẳng vào cô, tức giận vừa bơi vừa mắng cô:
"Em còn dám để cho nó hôn vào môi của em à!"
Nhược Hy nghe anh lên tiếng trả lời mình, biết là bây giờ anh đang giận, cô bắt đầu làm nũng:
"Hành bảo bối, em đã giơ ngón tay đang đeo nhẫn mà anh vừa cầu hôn với em cho cậu ấy xem rồi, hơn nữa em còn nói với cậu ấy là em kết hôn rồi!"
Tưởng nói như thế thì anh sẽ hết giận, Duật Hành vẫn đang bơi dưới hồ, gương mặt tràn đầy sát khí nói với cô:
"Em đừng tưởng nói như vậy là anh sẽ hết giận!"
"Chứ anh muốn em làm gì thì anh mới hết giận!"
Duật Hành ngước lên nhìn cô, anh bắt đầu ra lệnh cho cô:
"Chỉ cần em xuống đây bơi với anh, anh sẽ hết giận!"
Duật Hành đã từng tìm hiểu về cô rằng cô không hề biết bơi, tưởng nói như vậy cô sẽ sợ nhưng không ngờ, Nhược Hy nhanh chóng đứng lên, tiến lại gần hồ bơi rồi nhảy xuống, vừa mới nhảy xuống, cô đã bị chuột rút nên đã trượt chân chìm xuống hồ, Duật Hành nhìn thấy hốt hoảng chạy đến ôm lấy cô lên bờ, thấy cô vẫn chưa tỉnh, anh liên tục hô hấp rồi tự trách mình:
"Hy Nhi, em mau tỉnh đi! Anh không giận em nữa, anh không ngờ là em nhảy xuống hồ thật, sao em lại ngốc thế?"
Cũng may là không ảnh hưởng đến tiểu bảo bối trong bụng, không là có thể anh sẽ ân hận suốt đời.

Nhược Hy vừa nghe lời nói của anh, cô khẽ mở mắt ra nhìn anh, mỉm cười rồi hỏi:
"Có thật là anh đã không còn giận em".


Bình luận

Truyện đang đọc