THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG BÀ XÃ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI


Vừa nhìn thấy Nhược Hy tỉnh lại, anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc ướt sũng của cô, Duật Hành đau lòng nói:
"Anh không giận em nữa! Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa!"
Nhược Hy yếu ớt đưa tay ôm lại anh, cô khẽ mỉm cười rồi nói nhỏ:
" Hành bảo bối, em thấy mệt quá, cho em ôm anh thêm một chút nữa nha!"
Nhược Hy vừa dứt lời, cánh tay cô đang ôm anh buông lơi xuống, Duật Hành cảm giác được thân nhiệt trên cơ thể cô đang nóng dần lên, anh buông nhẹ cô ra thì thấy cô đã ngất đi từ lúc nào rồi.

Duật Hành hốt hoảng, nhanh chóng ôm lấy cô trên tay rồi chạy lên phòng, đặt nhẹ cô xuống giường.

Anh nhanh chóng thay đồ, sau đó xuống lầu dặn Cố phu nhân:
"Mẹ, cho gọi bác sĩ riêng của Cố gia đến đây đi! Ngọc Ngọc cô ấy ngất rồi!"
Vừa nghe anh dứt lời, Cố phu nhân đã cầm điện thoại lên gọi cho bác sĩ:
"Cậu đến đây khám cho con dâu của tôi mau lên, nó đột nhiên bị ngất rồi!"
Nói xong, bà nhanh chóng cúp máy.


Sau đó, bà nhìn anh chằm chằm, khẽ liếc anh một cái rồi hỏi:
"Con làm cái gì mà để con bé bị ngất thế kia? Có phải con lại ức hiếp nó không?"
Nghe câu hỏi của bà, Duật Hành bắt đầu chột dạ, anh đưa tay lên gãi đầu rồi nhìn bà cười gượng, thành thật nhìn bà nói:
"Chuyện này cũng là do con mẹ à! Nếu không phải do con quá ghen, nếu không phải con giận dỗi bỏ về đây thì chắc cô ấy đã không bị như thế rồi!"
Cố phu nhân nhìn Duật Hành thở dài, bà đưa tay xoa đầu anh rồi bảo:
"Chuyện vợ chồng hai đứa, mẹ không tiện xen vào! Nhưng con nên nhớ, đừng vì chuyện nhỏ này mà để Nhược Hy bị tổn thương, con hiểu không?"
"Dạ con biết rồi.

Con sẽ không thế nữa đâu!"
Hai người nói chuyện được một lúc thì vị bác sĩ tên Tư Mặc - bác sĩ riêng của Cố gia bước vào trong biệt thự.

Duật Hành vừa nhìn thấy anh ấy, đã nhanh chóng kéo tay anh ấy lên phòng, anh lo lắng hỏi anh ấy:
"Anh xem giúp vợ tôi bị sao rồi? Sao đột nhiên lại bị ngất?"
Tư Mặc ngồi xuống cạnh cô, anh ấy lấy ống nghe trong cặp ra khám cho cô, gương mặt anh ấy có vẻ rất nghiêm trọng, ngước lên nhìn anh rồi bảo:

"Nhị thiếu phu nhân bị cảm lạnh rồi! Cô ấy đang có thai sao lại để cho nhị thiếu phu nhân xuống hồ bơi vậy, cũng may là đứa bé trong bụng không có chuyện gì!"
Duật Hành ngạc nhiên khi nghe bác sĩ nói tình hình sức khỏe của cô, anh gượng cười hỏi lại:
"Vậy cô ấy cần phải nghỉ ngơi mấy ngày thì mới khỏi bệnh?"
Tư Mặc cất ống nghe vào trong cặp, anh ấy khẽ nâng gọng kính lên, lấy trong cặp một loại thuốc, đưa thuốc cho anh rồi bảo:
"Mỗi ngày cứ cho nhị thiếu phu nhân uống thuốc này, tầm 3 hoặc 5 ngày là cô ấy sẽ khỏi bệnh! Bây giờ tôi sẽ truyền nước biển cho cô ấy, rất nhanh cô ấy sẽ tỉnh lại!"
Duật Hành khẽ gật đầu, Tư Mặc lấy chai nước biển ra rồi lấy giá treo chai nước biển đó lên, nhanh chóng truyền cho cô.

Sau đó, vị bác sĩ và anh đi ra ngoài để cho Nhược Hy nghỉ ngơi, Cố phu nhân vừa nhìn thấy anh và Tư Mặc xuống lầu, bà đặt nhẹ nhàng tách trà xuống, đứng lên đi đến chỗ anh, hỏi anh về tình hình của cô:
"Nhược Hy sao rồi?"
Thấy Tư Mặc còn đang đứng ở đây, Duật Hành nhanh chóng cho gọi người hầu tiễn anh ấy ra cổng.

Vừa nhìn thấy anh ấy đi ra ngoài, Duật Hành kéo tay bà ngồi xuống ghế, vẻ mặt anh lo lắng nhìn bà rồi nói:
"Hy Nhi bị cảm lạnh, bác sĩ mới truyền nước biển cho cô ấy ở trên phòng!"
Cố phu nhân nghe thấy, bà tức giận đánh mạnh vào vai anh rồi khẽ mắng:
"Con đã biết sai chưa, còn hại con bé ra nông nổi này nữa!"
Mặc dù bà đánh rất mạnh nhưng Duật Hành lại không cảm giác đau gì cả, gương mặt của anh hối lỗi ngước lên nhìn bà:
"Con biết sai rồi, tại con không kiên nhẫn ngồi ở nhà hàng chứng kiến hết mọi chuyện, nếu con chịu tin cô ấy thì có lẽ cô ấy đã không bị bệnh rồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc