THIẾU SOÁI LẠNH LÙNG: SỦNG BÀ XÃ LÊN ĐẾN TẬN TRỜI


Nhược Hy chợt suy nghĩ, cô cầm tách trà lên uống, giọng nói lạnh lùng trả lời lại Tư Lộ:
"Để sáng mai tôi ra sân nay đón Lưu Vân về đã, họp lớp là buổi chiều, có gì tôi sẽ nhắn với cậu sau! Vậy nha, tạm biệt!"
Nhược Hy nói ra một hơi, không để cho Tư Lộ trả lời, cô nhanh chóng cúp máy.

Như Hạ khẽ nhìn gương mặt cô có chút lo lắng, nên chị đã hỏi cô:
"Sao vậy? Ai gọi mà em lại lo lắng thế?"
Nhược Hy nhìn sang chị vẻ mặt buồn tủi, tay chống lên má rồi nói:
"Ái Tư Lộ vừa gọi hỏi em ngày mai có đi họp lớp không?"
Nghe tên của Tư Lộ, Như Hạ tức giận đập bàn, chị nhìn sang cô rồi hỏi:
"Rồi em đồng ý với cô ta rồi à?"
Cô lắc đầu bảo với chị là cô vẫn chưa có quyết định chính thức, còn phải đợi Lưu Vân về rồi mới chắc chắn.

Như Hạ biết trong lòng của cô bây giờ rất khó xử nên chị đã nói:
"Nếu em đi thì nên nhớ phải cẩn thận cho chị.


Chuyện lần trước e là cô ta sẽ trả thù em vào buổi họp lớp ngày mai!"
Nhược Hy mỉm cười gật đầu với chị.

Lúc sau, Ngụy Niên đi lại nói với cô:
"Chị dâu ở đây đợi anh hai cùng đi ăn tối nha, em phải vào bệnh viện chăm sóc cho A Thành đây!"
"Được rồi, em đi đi!"
Như Hạ cũng có việc nên đã cầm túi xách đứng lên, chị chào tạm biệt cô rồi nói:
"Chị cũng có việc phải về trước đây, em và Cố thiếu đi ăn vui vẻ!"
"Vâng, chị đi đường cẩn thận!"
Cũng may là Giai Ninh và Thiếu Đình vừa xong việc đã đi về trước rồi, nếu không chắc chắn hai người họ sẽ lại kiếm chuyện với cô.

Ngồi ở ngoài đợi anh khá lâu, Nhược Hy đứng lên đi nào vào phòng làm việc của anh khẽ gõ cửa, Duật Hành ở trong phòng xem tài liệu của tội phạm mà quên mất thời gian, nghe tiếng gõ cửa, anh nói vọng ra ngoài:
"Ai vậy?"
Nhược Hy đứng bên ngoài khẽ lên tiếng:

"Là em đây!"
Nghe giọng nói của cô, Duật Hành đẩy tài liệu qua một bên, nhanh chóng đứng lên chỉnh lại quần áo rồi chạy ra mở cửa cho cô:
"Sao em lại vào đây? Quay phim xong rồi à?"
Nhược Hy đưa tay lên choàng qua cổ của anh, cô nhón chân lên khẽ cụng nhẹ vào đầu anh, mỉm cười ngọt ngào nói:
"Đã hơn 7 giờ rồi, anh không đói sao?"
Duật Hành đưa một tay lên ôm lấy eo của cô, tay còn lại xem đồng hồ thì đã là 7 giờ 45 phút rồi, anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô nói:
"Xin lỗi vợ, anh bận quá nên quên mất thời gian đưa em đi ăn tối!"
"Không sao đâu, Hành bảo bối, em ngồi đây đợi anh, khi nào xong thì chúng ta đi ăn cũng được!"
Duật Hành vừa nghe được lời gì của cô, anh bất chợt hỏi lại cô:
"Em vừa gọi anh là gì?"
Nhược Hy nhón chân lên hôn nhẹ lên trán của anh, tay không yên phận sờ vào gương mặt của anh, miệng mỉm cười ngọt ngào nhìn anh nói:
"Là Hành bảo bối!"
Duật Hành nhanh chóng khẽ buông cô ra, anh chạy lại bàn làm việc sắp xếp lại tài liệu, tiện tay cởi luôn bộ quân phục anh đang mặc trên người, bên trong anh vẫn còn áo sơ mi rồi anh với tay lấy chiếc áo khoác đang để ở trên ghế khoác lên, xong đi đến chỗ cô, nắm lấy tay cô, khẽ tắt đèn trong phòng rồi đi ra ngoài.
"Đi thôi, anh đưa em đi ăn!"
Nhược Hy khó hiểu nhìn anh hỏi lại:
"Không phải công việc của anh rất bận sao? Sao đột nhiên lại đổi ý rồi!"
Duật Hành tay lái xe với tốc độ an toàn, anh thắng phanh dừng xe bên ven đường, quay sang Nhược Hy mỉm cười nói:
"Công việc thì để ngày mai giải quyết cũng được, bây giờ vợ anh đói rồi, anh không thể để cho cô ấy đói được!".


Bình luận

Truyện đang đọc