THỜI GIAN HIỂU LÒNG TÔI

Hai vợ chồng Diệp Văn Ung không thể đến sân bay tiễn Diệp Nam Sơ vào giữa trưa hôm sau vì bận việc.

Diệp Bắc Bắc cứ bĩu môi ôm rịt anh mình chẳng chịu buông, Diệp Nam Sơ chỉ đành bất lực vỗ về lưng cô nàng rồi ghẹo: “Được rồi, em mà còn không buông tay nữa thì vị đứng sau em sẽ dùng ánh mắt giết anh chết tươi luôn.”

“Anh ấy dám!” Diệp Bắc Bắc đanh đá ngước lên cao giọng nói.

Trịnh Mân Vũ đứng sau Diệp Bắc Bắc “…Oan quá! Chuyện tày đình cỡ đó sao em dám làm đây, anh cả đừng tùy tiện đoán ý em vậy chứ? Ánh mắt chân thành thiết tha của em rõ ràng là đang không nỡ chia tay anh cả mà.”

“Tự dưng em ngửi thấy mùi mập mờ đâu đây.” Diệp Bắc Bắc buông Diệp Nam Sơ ra rồi huých nhẹ anh, đáp: “Anh mau đi đi, còn anh yêu tinh nhỏ đằng sau cứ để em thu phục.”

Trì Thư Ý vẫn luôn điềm đạm cười, nghe ba người họ lời qua tiếng lại, mãi đến khi Diệp Nam Sơ và Trịnh Mân Vũ siết tay rồi ôm riết vai nhau thay cho lời chia tay thì anh mới đến từ biệt cô.

Trịnh Mân Vũ tinh ý, thấy thế bèn kéo Diệp Bắc Bắc ra chỗ khác, chừa không gian cho hai người họ.

Trì Thư Ý đưa đồ mình chuẩn bị cho anh: “Tối hôm qua em nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lôi Bắc Bắc soạn mấy thứ này đưa anh, bên trong có thuốc dự phòng, nếu qua ấy có cảm vặt hay sốt gì đó thì anh nhớ uống thuốc đều đặn, à…Thuốc dạ dày cũng có một chút, anh ở bên kia một mình nhớ quan tâm đến bản thân nhiều hơn, lỡ có bệnh thì cũng đừng cố gắng làm việc tiếp, nếu có chuyện gì xảy ra…”

Cô còn chưa nói xong, Diệp Nam Sơ đã tiến đến ôm cô vào lòng, Trì Thư Ý ngạc nhiên đến độ cứng đờ cả người.

Anh ôm chặt lắm, suýt nữa làm cô nghẹt thở, Trì Thư Ý hơi nhíu mi gọi: “Anh Nam Sơ…”

“Để anh ôm chút thôi,” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Một lần cuối cùng.”

Cánh tay vốn đang vươn lên định đẩy anh ra chợt khựng lại, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.

Sau một hồi im lặng, anh buông cô ra, giơ tay xoa đầu cô cười cười bảo: “Được rồi, em nhớ giữ sức khỏe.”

“Anh cũng thế nhé.”

“Phải hạnh phúc đấy.”

“Mong anh cũng vậy.

“…” Anh không biết nói gì tiếp, thở dài hỏi: “Không còn chuyện gì muốn nói với anh à?”

Trì Thư Ý nhớ lại “nhiệm vụ” mình nhận được sau khi an ủi Đường Trinh Thục bận sầu não chuyện “mất con dâu” vào tối qua trong sân nhà, cô mím môi, ngập ngừng lên tiếng: “Dì Đường có chuyện muốn em nói với anh.”

“Có thể chọn không nghe không?” Anh làm ra vẻ thấy chết không sờn.

“Đừng khiến em khó xử mà, anh Nam Sơ.” Vẻ mặt Trì Thư Ý hơi xấu hổ.

Anh bất lực gật đầu, “Được rồi được rồi, em nói đi.”

“Dì Đường nói, anh đã qua tuổi trai tráng tới nơi rồi, cũng nên lấy vợ yên bề gia thất vì dầu sao cũng không thể “cưới” sự nghiệp cả đời, bà còn bảo…”

“Nếu đến tết mà còn không mang bạn gái về được thì đừng mơ bước vào nhà đúng không?”

Trì Thư Ý gật đầu.

“Sao lại cố ý kêu em chuyển lời?”

Trì Thư Ý chỉ cười cười không đáp, ban đầu cô cũng muốn biết vì sao lắm chứ…Sao lại giao “nhiệm vụ” khó xử này cho cô, còn nhớ Đường Trinh Thục đã trả lời: “Vì thằng bé sẽ nghe lời con.”

Thật ra khi nghe thấy Trì Thư Ý không lấy làm tin tưởng chút nào, sao anh Nam Sơ lại nghe lời cô nói được chứ.

Thế mà…Giây tiếp theo anh lại đồng ý thật, “Anh sẽ nỗ lực…Thoát kiếp độc thân…Trong năm nay vậy.”

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh Nam Sơ, người luôn hiểu rõ và luôn kiên định với kế hoạch của bản thân lại có vẻ không chắc chắn về tương lai như này, Trì Thư Ý cứ như bị chọc trúng điểm cười vậy, cô bật cười ra tiếng, thoáng gật đầu: “…Thế, được rồi, nên là…Anh Nam Sơ nhớ cố lên nhé.”

Loa ở sảnh sân bay phát lên, Diệp Nam Sơ bảo: “Anh phải đi, em quay về đi đã.” Dứt lời bèn xoay người cô lại, “Em cứ đi về phía trước, Tiểu Bắc và Mân Vũ cách em có hai mươi bước chân thôi.”

Trì Thư Ý chầm chậm bước về phía trước, Diệp Bắc Bắc đã bước đến gần cô để đỡ cô rồi vừa đỡ tay Trì Thư Ý đi vừa quay đầu nhìn Diệp Nam Sơ.

Diệp Nam Sơ chỉ cười cười với cô nàng, vẫy tay rồi xoay người bước đến chỗ cửa kiểm tra an ninh.



Trước mắt Diệp Nam Sơ chợt hiện lên một khung cảnh, ấy là căn phòng để đàn rộng mở, một cô gái ngồi trước cây đàn dương cầm trắng thong thả chơi đàn, anh đứng cách đấy không xa, chăm chú nhìn cô, linh động thoát tục nhường ấy, hệt như nàng tiên nhỏ, cả người tỏa ra khí chất tao nhã nhẹ nhàng, nàng tiên nhỏ vẫn hoài hiện hữu trong trái tim ấy đã nói với anh: “Anh ấy nói với em, rằng ngụ ý của bản “Lâu đài trên không” là hãy dũng cảm theo đuổi mộng tưởng của bản thân, dẫu cuối cùng mộng tưởng ấy có tan biết, dẫu nó không thể thành hiện thực, song ít nhất ta đã từng nỗ lực, từng phấn đấu, cũng sẽ chẳng bao giờ phải nuối tiếc hay trách móc bản thân.”

“Anh ấy?”

Nàng tiên nhỏ ấy quay đầu, nở một nụ cười ý nhị và đáp chắc nịch: “Anh ấy.”

Dù ánh mắt của cô không hề có tiêu cự nhưng vẫn xinh đẹp lắm, đôi mắt to tròn đen lay láy ấy mở to, nói tiếp: “Nếu không có anh ấy thì chắc chắn em sẽ không bao giờ có thể đánh đàn lại nữa.”

Nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của anh, tiếp tục quay đầu chơi đàn, chơi mãi chơi mãi bản nhạc ấy.

Rồi không biết qua bao lâu, cô cuối cùng cũng đổi bài, tuy anh không am hiểu gì về nhạc nhưng những bản piano trứ danh thì vẫn biết một biết hai, lần này cô chơi bản “Childhood Memory”.

Thuở thiếu thời của cô, thuở thơ ấu tồn tại trong kí ức cô, chắc là đẹp lắm nhỉ.

Anh chỉ thấy trái tim mình dần nhẹ nhàng thư thả theo từng nhịp đàn cô chơi, tâm trạng nóng nảy vội vã ban đầu đã biến mất tăm.

Khi kết thúc, cô đứng dậy khỏi cây đàn, cầm lấy cây gậy dẫn đường bên cạnh rồi dần rời xa anh, không một lời từ giã cũng chẳng quay đầu nhìn lại lần nào.

Anh gọi tên cô theo bản năng: “Thất Thất!”

Diệp Nam Sơ đột nhiên bừng tỉnh, trong đôi mắt vẫn còn vài phần mờ mịt, lồng ngực như nổi trống, đập to đến mức khiến anh hoa mắt chóng mặt, anh ngẩn ngơ nhớ đến cái ngày mình gặp cô đang đánh đàn trong nhà, đó là ngày cô gắng gượng xử lý cho xong hậu sự của mẹ cha, là lần đầu tiên tỉnh lại sau vài hôm hôn mê, cũng là lần đầu tiên xuống lầu chơi đàn.

Cô năm mười hai, gặp phải biến cố thay đổi cả cuộc đời, thế mà không khóc không quấy, bình tĩnh vô vàn mà cũng khiến người ta chẳng biết phải làm sao cho phải.

Bên cạnh có tiếng người trò chuyện, cắt ngang dòng suy tưởng của anh, Diệp Nam Sơ lắc lắc đầu, đầu óc rối bời tỉnh táo lại ít nhiều, anh vươn cổ tay lên nhìn thời gian, còn hai giờ nữa chuyến bay mới đáp đất.

Anh nào người mình sẽ mơ thấy cô, càng không không ngờ lời cô nói chiều qua lại vang lên một lần nữa trong giấc mơ anh, thật ra thì đến tận hôm qua anh mới hay rằng Mộ Cảnh Thời có ảnh hưởng đến cô đến độ nào.

Dù Mộ Cảnh Thời ở bên cô hai năm nhưng Diệp Nam Sơ anh có dùng cả bốn lần hai năm cũng chẳng thể mở cửa trái tim cô. Nếu có một người bước vào trái tim bạn và ngự trị cõi ấy thì bất luận bạn có gặp thêm bao nhiêu người, biết thêm bao nhiêu người, cũng chẳng thể thay thế được vị trí người ấy trong tim vậy.



Cứ thế, trời đã vào cuối thu,

Diệp Nam Sơ có ở nước ngoài thì cũng rất thường xuyên gọi video cho người nhà, song lần nào gọi về cũng bị Đường Tri Thục lên lớp lại về chuyện bạn gái, dần đà chuyện hôn nhân đại sự của anh cả Diệp Nam Sơ đã trở thành vấn đề quan trọng nhất trong nhà họ Diệp.

Về phía Diệp Bắc Bắc, rốt cuộc thì cô nàng vẫn không cần đến công ty làm việc, À…Chính xác là có đến, đến chừng một tuần thì lại “bị sa thải”, cũng bởi một tối nọ, sau khi Trịnh Mân Vũ đến làm khách ăn chực cơm tối xong đã lên phòng làm việc bàn chuyện công ty với Diệp Văn Ung, lúc hai người tán gẫu đến là vui vẻ, con rể tương lai đã vô cùng khẩn thiết năn nỉ cha vợ tương lai sa thải cục cưng của mình.

Đương nhiên nguyên nhân không phải là vì anh sợ mình sẽ bị công việc đì chết mà là vì anh chàng sợ nếu cục cưng cứ tiếp tục đi làm chung công ty thì sớm muộn gì mình cũng sẽ không nhịn được “tuyên dâm” giữa ngày mất, và tất nhiên, mấy lời như thế Trịnh Mân Vũ sao dám bô bô trước mặt người lớn đây.

Lúc Diệp Văn Ung hỏi xem cỡ tày Diệp Bắc Bắc làm việc ở công ty như nào thì anh chàng vô cùng uyển chuyển hàm súc ám chỉ với Diệp Văn Ung rằng Diệp Bắc Bắc cứ như hóa thân thành bé hồ ly chuyên dùng sắc đẹp dụ dỗ anh một người làm lượng công việc hai người, lại còn vô cùng quang minh chính đại bảo: “Vậy ngày nào Bắc Bắc cũng dính như sam với anh thế này mà anh còn chê à.”

“Dính như sam” không phải là một lối so sánh phóng đại đâu nhé, hầu như chẳng có lúc nào nhân viên công ty bắt gặp hai người họ không dính lấy nhau hết, đương nhiên là nội tâm anh nào có chê bai gì chuyện ấy.

Và thế là, sang ngày hôm sau Diệp Bắc Bắc vô cùng vinh dự được cha già nhà mình đuổi cổ khỏi công ty, Trịnh Mân Vũ cuối cùng cũng có thể chuyên tâm làm việc mà không cần tơ tưởng đến chuyện mần thịt bé hồ ly nhà mình nữa rồi.

Song thật ra bên Trì Thư Ý với Mộ Cảnh Thời dường như không có tiến triển gì lớn, dù cách họ ở cạnh nhau vẫn như tám năm trước nhưng giữa họ cứ như xuất hiện một chiếc kính vậy, mà cũng chả ai mạo hiểm xô đổ cả.

Lần đầu tiên Diệp Bắc Bắc gặp Mộ Cảnh Thời là lần nọ anh đưa Trì Thư Ý về nhà, vừa khéo gặp cô nàng, mới liếc mắt có một lần mà cô nàng đã nhận ra ngay anh chính là anh chàng đẹp trai ở bãi đổ xe bệnh viện hôm kia rồi.

Thế là lần đầu tiên Mộ Cảnh Thời và Diệp Bắc Bắc gặp nhau hoàn toàn không cần Trì Thư Ý giới thiệu, cũng bởi ngay lúc Trì Thư Ý định mở miệng giới thiệu hai người với nhau thì cô nàng dây thần kinh để dưới chân đã vô cùng ngạc nhiên kêu ra tiếng: “Anh đẹp trai đây nè!”

Trì Thư Ý: “…”

Mộ Cảnh Thời: “…”

“Ý…Tôi đã từng thấy anh!”

Mộ Cảnh Thời chau mày suy tư một lúc lâu, vì mãi không nhớ ra mình từng gặp cô nàng ở đâu nên đã cười lịch sự xin lỗi: “Xin lỗi, có thể là trí nhớ tôi không tốt, thật sự không nhớ mình đã gặp cô ở đâu.”

Diệp Bắc Bắc xua tay cười khì: “Vì anh có thấy tôi đâu! Hôm đó tôi đến lấy xe ở bãi đỗ xe bệnh viện để đến gặp Thất Thất ở quán cà phê gần đó thì trùng hợp lúc đấy anh đang lấy xe. À xem nào…Là vào hôm 12 tháng 8, là hôm tôi trốn việc đến gặp Thất Thất để hẹn cậu ấy ăn cơm trưa rồi sang thăm cô nhỏ rồi đi thẳng sang đài phát thanh luôn, cũng vì hôm ấy trốn việc bị trừ lương nên mới nhớ tới giờ nè!”

Hôm 12 tháng 8…

Thật ra anh cũng nhớ đến giờ.

Là ngày xém chút nữa anh đã để mất ảnh chụp của cô.

Còn quán cà phê gần bệnh viện thì…Chỉ có một mà thôi.

Mộ Cảnh Thời chăm chú nhìn Trì Thư Ý một cái, có phải cô cũng ở quán không? Cuối cùng thì họ đã suýt lỡ nhau bao lần rồi?

“Chào anh đẹp trai nha, tôi là Diệp Bắc Bắc, bạn thân như chị em ruột với Thất Thất.”

Lúc này anh mới chuyển tầm mắt sang nhìn cô gái đang vươn tay về phía mình, đôi mắt cũng dần đạm mạc hẳn đi, từ từ bắt tay một chốc rồi buông ngay, “Chào cô, Mộ Cảnh Thời.”

Sau đó Diệp Bắc Bắc đã từng hỏi Trì Thư Ý rất nhiều lần, sao cậu lại mãi không “bật đèn xanh” cho người ta thế, là đang đợi anh ta tỏ tình trước đấy ư?

Trì Thư Ý lắc đầu.

Dạo mới liên lạc lại với anh cô cũng thấp thỏm lắm, dù sao cũng đã tám năm tròn họ không gặp nhau, ít nhiều gì hai người cũng đã đổi khác, cô sợ anh có người mình thích rồi và cũng sợ việc mình cứ mãi cố chấp đứng tại chỗ cũ suốt bao năm là do tự mình nghĩ nhiều cả.

Họ cần cho nhau thời gian để thấu hiểu đối phương thêm lần nữa, để quen thuộc đối phương của hiện tại chứ không chỉ là Thất Thất và anh Cảnh Thời trong từng đoạn kí ức vốn đã vào dĩ vãng của đối phương.

Đã một tháng từ ngày họ gặp lại nhau, nếu xem như người mới quen thì cũng đã bắt đầu hiểu biết chút ít về nhau, huống chi họ còn là người xưa, kiểu người mà họ biết tận tường từ lâu, nên chẳng có chuyện không bày tỏ là vì muốn anh thổ lộ trước mà là vì cô đã có tính toán trong lòng rồi.

Cô có kế hoạch của riêng mình.

Hết 15.

Bình luận

Truyện đang đọc