THỜI GIAN HIỂU LÒNG TÔI

Trì Thư Ý và Dương Vân San ở phòng để đàn, cô đồng ý với Dương Vân San rằng sẽ chơi đàn một lúc cho cô ấy nghe, vừa đứng dậy định đi thì Dương Vân San đã tinh ý đưa tay đỡ cô.

Cô hơi giật mình, cười nhạt, “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Dương Vân San cười hiền, đỡ cô đến chỗ sô pha rồi cùng ngồi xuống.

“Hai người ở bên nhau lâu lắm rồi nhỉ?”

“Hả?” Trì Thư Ý lắc đầu, cười cười: “Không lâu đâu, hai tháng trước mới gặp lại nhau thôi.”

Trì Thư Ý nghiêng đầu, cuối cùng vẫn không kiềm lòng được hỏi: “Chuyện anh Cảnh Thời truyền máu…Cô Dương có biết không?”

Dương Vân San do dự một lát rồi ấp úng: “Tôi…Cũng không rõ lắm.”

“Cô Dương,” Trì Thư Ý bắt lấy tay cô, hơi nhíu mi khẩn khoản nói: “Tôi biết cô rõ chuyện này, nói tôi nghe với được không?”

Dương Vân San cầm tay cô, nói: “Kêu em Vân San là được,” Sau đó vươn tay vén lại tóc mình, thở dài một lát rồi mới cất lời: “Lúc đó em cũng không có mặt, sau này Mộ Cảnh Vân có nói lại em nghe, ông Mộ trở bệnh phải vào viện phẫu thuật, cũng vì mất quá nhiều máu nên mới cần truyền thêm, trừ cô em ra thì chỉ có anh Cảnh Thời có nhóm máu phù hợp, vả lại sức khỏe cô vốn không được tốt nên hôm ấy anh Cảnh Thời mới phải truyền máu cho ông phẫu thuật.”

“Sao người nhà bệnh mà anh lại bắt chuyến bay về sớm thế…” Trì Thư Ý lẩm bẩm.

Dương Vân San không dám nói thêm mà chỉ giả đò như thể mình chưa nghe thấy gì.

Trì Thư Ý nhớ lại những gì anh đã làm đêm hôm đó, cả hành động và lời nói đều khác hẳn ngày thường, lúc đó cô còn thấy là lạ, song vẫn không đoán ra cuối cùng anh đã gặp chuyện gì.

Mà thật ra thì đến cả bây giờ, cứ xem như cô biết sao anh lại về, nhà anh có chuyện gì đi chăng nữa thì vẫn không nghĩ ra được tại sao tối hôm ấy anh lại kỳ lạ đến vậy.

Dương Vân San thấy cô ngẩn người thì sợ cô nghĩ nhiều, thế là cô nàng muốn đổi đề tài, mỉm cười nói với cô: “Hôm nay em với Cảnh Vân đến đây chủ yếu là vì muốn tự mời chị với anh Cảnh Thời đến dự đám cưới của chúng em.”

“Dự đám cưới?” Chủ đề này kéo đầu óc Trì Thư Ý trở lại ngay tức thì.

“Đúng thế.” Dương Vân San vừa đáp vừa lấy hai tấm thiệp cưới từ trong túi xách của mình ra, kéo tay cô rồi để thiệp cưới vào.

Tay Trì Thư Ý sờ lên bề mặt tấm thiệp cưới, sờ được một ít hoa văn in nổi, còn có chữ hỉ to bên trên.

“Bao giờ tổ chức?”

“Ngày 11 tháng 11.”

Cô buồn cười, “11 tháng 11 à…”

Dương Vân San cũng cười, “Là Cảnh Vân chọn.” Nhắc đến Mộ Cảnh Vân là mặt cô nàng lại tươi tắn thêm, nụ cười cũng càng thêm chân thật.

Mộ Cảnh Thời và Mộ Cảnh Vân thì ngồi trong phòng làm việc, anh tựa người vào lưng ghế, xoa ấn đường, mở miệng hỏi: “Cuối cùng là có chuyện gì?”

“Những câu anh nói hôm ở bệnh viện em nghe không hiểu gì hết,” Mộ Cảnh Vân mím môi rồi nói tiếp: “Em thừa nhận, bản thân từ trước đến giờ chưa từng để ý đến chuyện này, nếu hôm anh đi em nghe lén cha mẹ nói chuyện trong phòng làm việc thì có lẽ tới giờ vẫn sẽ là một thằng ngốc không hiểu gì sất.”

“Anh không nên giấu em chuyện mình tìm cô ấy suốt tám năm, rõ ràng anh biết em có thể giúp anh một tay.” Mộ Cảnh Vân siết chặt nắm tay, nhìn thẳng vào Mộ Cảnh Thời.

Giúp anh ấy à?

Mộ Cảnh Thời nghĩ đến Mộ Dung Đức, khóe miệng thoáng nhếch lên thành một nụ cười muôn phần châm chọc rồi tắt ngúm ngay tức thì, anh không muốn gây thêm phiền phức cho ai hết, nhất là đứa em trai này.

Nếu Mộ Cảnh Vân bị liên lụy vì chuyện của mình, anh sẽ khó chịu lắm, khó chịu từ tận đáy lòng.

“Cậu quên tôi bị đuổi khỏi nhà rồi?” Mộ Cảnh Thời lãnh đạm nói.

“Vậy tại sao ông bệnh anh lại chạy đến truyền máu cho? Nếu nói theo cách của anh thì anh làm gì còn tí quan hệ nào với nhà họ Mộ nữa!” Mộ Cảnh Vân hơi giận, giận cái thái độ bình bình hững hờ này của Mộ Cảnh Thời.

“Cứu người là trách nhiệm cơ bản nhất của một bác sĩ.”

Mộ Cảnh Vân á khẩu.

Sau một lúc, anh chàng mới nghèn nghẹn nói: “Anh, em xin lỗi.”

Mộ Cảnh Thời nhíu mày, nhìn anh chàng một cái, “Cậu không cần xin lỗi tôi.”

“Hôm đó em không nên nói chuyện với anh như thế, lúc đó em thật sự không ngờ cha đang tính đến chuyện…Mượn danh kết thông gia để thâu tóm nhà họ Dương và nhà họ Kim.” Tuy hơi chần chừ nhưng cuối cùng Mộ Cảnh Vân vẫn nói hết ra, “Em không hề biết ông ấy ôm tâm tư này, dù rằng hôm nghe lén ở ngoài phòng làm việc em nghe ông ấy muốn rút lui, không nhúng tay vào chuyện công ty nữa nhưng…Đối với việc ông ấy từng nghĩ thế, em…Em vẫn thấy khó mà chấp nhận.”

Mộ Cảnh Thời trầm ngâm, cũng không xen lời.

“Cũng vì biết chuyện này nên em…Thấy có lỗi với San San.” Mộ Cảnh Vân miết mặt mình, cau mày, “Bây giờ cứ hễ ở bên cô ấy là em lại thấy hổ thẹn trong lòng.”

“Cậu thẹn chuyện gì?” Mộ Cảnh Thời hỏi, “Cậu làm chuyện có lỗi với người ta?”

Mộ Cảnh Vân ngẩn người, lắc đầu nguầy nguậy, “Không có.”

“Vậy thì không cần hổ thẹn làm gì.”

“Nhưng cha ông ấy…”

“Ông ta là ông ta, cậu là cậu, cậu thích Dương Vân San đâu phải vì bị người khác ép, hai người ở bên nhau không vì mục đích nào khác cũng không làm gì thẹn với lòng, thế thì có lỗi lầm gì.”

“Cậu chỉ là vừa khéo người ta thôi.”

Mộ Cảnh Vân sửng sốt một hồi, đầu óc bắt đầu “lên dây cót”, dần dần suy ngẫm về lời Mộ Cảnh Thời nói, người anh thích chỉ vừa khéo là con gái nhà họ Dương thôi, không hơn.

Anh chỉ thích cô, thích con người cô, dù Dương Vân San hiện tại không có địa vị không có thân phận như hiện thời thì anh chàng vẫn sẽ thích cô, đây là sự thật không bao giờ đổi thay.

“Thật ra hôm nay em đến còn vì một chuyện khác.”

Mộ Cảnh Thời nhìn Mộ Cảnh Vân, chờ anh chàng nói.

“Em với San San đã chọn ngày cưới, là 11 tháng 11 năm nay.”

“Chúc mừng.”

“Anh có đi không?”

“Để xem đã.”

Mộ Cảnh Vân hơi ủ rũ, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười: “Đi đi mà, người đầu tiên em muốn mời là anh, dẫn cả chị dâu nhỏ theo nữa.”

Vẻ mặt Mộ Cảnh Thời thoáng thay đổi, giương mắt nhìn Mộ Cảnh Vân, đôi mắt hơi ngời sáng.

Sau một lúc lâu, anh mới khô khan nói: “Nếu phía bệnh viện có thể thu xếp được…”

“Vậy xem như anh đồng ý rồi nhé.”

“…”

“Từ trước đến giờ em chưa bao giờ thấy anh ấy dịu dàng với một người thế này, anh ấy bao giờ cũng lạnh tanh như băng ấy.”

Trì Thư Ý chớp mắt? Lạnh lùng á? Sao có thể?!

“Không thể nào đâu…” Cô hoài nghi nói: “Anh Cảnh Thời là người ấm áp lắm mà.”

Dương Vân San không nhịn được cười ra tiếng, “Chị nghiêm túc đấy à?”

Trì Thư Ý rất nghiêm túc hỏi ngược lại: “Nhìn chị giống người hay nói giỡn lắm sao?”

Dương Vân San vỗ vỗ má mình, nén cười ra chiều nghiêm túc đáp: “Chị là người duy nhất nói anh ấy ấm áp.” Dừng một chút rồi bổ thêm một câu: “Và là người đầu tiên nói em nghe.”

Trì Thư Ý: “…”

“Mà chắc là…” Dương Vân San nghĩ lại chuyện ở phòng khách ban nãy, khoé miệng không khỏi hơi nhếch lên, “Anh ấy đã dành cho chị toàn bộ sự dịu dàng mình có rồi.”

“Chị may mắn lắm đấy, có thể được một anh chàng lạnh lùng nức tiếng như Mộ Cảnh Thời nâng niu đến thế này, hôm nay em cũng xem như được mở rộng tầm mắt, thấy được một Mộ Cảnh Thời hoàn toàn khác.”

Trì Thư Ý: “…”

“À đúng rồi, lúc chúng em kết hôn hai người nhất định phải đến đấy nhé.” Dương Vân San kéo tay cô cười tươi tắn.

Trì Thư Ý không biết phải trả lời thế nào nên chỉ cười xòa xem như đáp lại, không nhiều lời thêm.

Bấy giờ, cửa phòng để đàn bị người bên ngoài đẩy vào, Mộ Cảnh Thời và Mộ Cảnh Vân lần lượt đi vào.

Từ lúc Mộ Cảnh Thời bước vào phòng thì vẫn luôn nhìn Trì Thư Ý, anh đi thẳng đến trước mặt coi, khom lưng hỏi: “Em đói chưa?”

“Ổn mà.”

Dương Vân San đã đứng dậy đi sang một bên nhường chỗ cho hai người vào từ lâu, Mộ Cảnh Vân kéo tay giữ cô nàng lại.

Mộ Cảnh Thời đỡ cô đứng dậy rồi ôm vào trong lòng, quay đầu nói với hai người còn lại trong phòng: “Ra ngoài ăn cơm.”

Lúc đến nhà hàng, Mộ Cảnh Thời phụ trách gọi bàn chọn chỗ, họ theo nhân viên phục vụ đến phòng đặt rồi gọi món, trò chuyện với nhau, Mộ Cảnh Thời và Trì Thư Ý không phải người hay nói, song Mộ Cảnh Vân lại rất hoạt bát năng nổ, dù chủ yếu trên bàn cơm ấy toàn là anh chàng tự nói tự đáp nhưng thi thoảng Mộ Cảnh Thời cũng xen vào mấy câu, Trì Thư Ý thì đa phần là ngồi cười cười không nói gì và Dương Vân San thì phụ trách việc “mớm lời” cho cuộc nói chuyện thêm phần tự nhiên hài hoà hơn.

Lúc thức ăn dần được mang lên, Mộ Cảnh Vân mới chuyển chủ đề sang Trì Thư Ý, anh chàng tò mò hỏi: “Chị dâu nhỏ, sao chị “thu phục” được anh trai khó tính của em thế?”

Trì Thư Ý bị lối xưng hô “Chị dâu nhỏ” của anh chàng làm cho sửng sốt, mặt tức thì đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói: “Cậu kêu tên tôi là được…”

Mộ Cảnh Thời gắp thức ăn cho cô, “Ăn đã.”

Cô hoảng loạn gật đầu, cúi đầu dùng bữa, nhưng Mộ Cảnh Vân vẫn không muốn thôi, cười hì hì hỏi tiếp: “Chị dâu nhỏ còn chưa trả lời của em đấy nhé.”

Tay Trì Thư Ý run lên, thế là thức ăn đang gắp cứ thế rơi trở lại dĩa, xấu hổ đến độ sắp phát khóc luôn.

Mộ Cảnh Thời cũng thấy cô khó xử, bèn trừng mắt liếc Mộ Cảnh Vân một cái, anh chàng này thản nhiên lùi một bước, nói: “Ok, em không gọi chị là chị dâu nhỏ nữa, chị chỉ cần trả lời em sao lại thu phục được anh em thôi, em đang tò mò xanh cả ruột lên đây này.”

Trì Thư Ý: “…”

Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra sao bản thân lại “thu phục” được anh, thế là nghiêng đầu hỏi người ngồi cạnh: “Chuyện này…Anh có biết không?”

Vẻ yêu thương trong ánh mắt của Mộ Cảnh Thời lúc cúi đầu nhìn cô như sắp trào ra ngoài đến nơi và dường như đang muốn bao lấy cô bằng tất cả sự dịu dàng mình có, một lúc lâu sau mới đáp gọn lỏn: “Biết.”

Anh thích cô vì điều gì, anh đương nhiên rõ hơn ai hết.

“Vâng?”

Anh lấy cho cô một chén canh, múc một muỗng canh nhỏ đưa đến bên miệng cô, “Mở miệng nào.”

Trì Thư Ý ăn hết chén canh ấy trong sự “phục vụ” tận tình của anh bạn trai.

Rồi vấn đề này cứ được lảng đi như thế.

Sau khi ăn trưa với nhau xong Mộ Cảnh Vân đưa Dương Vân San đến chỗ khác chơi còn Mộ Cảnh Thời đưa Trì Thư Ý về, cô bảo muốn anh đưa về nhà.

“Không phải đã đồng ý là sẽ ở với anh à?” Anh khẽ chau mày, không muốn “trả” cô về nhà chút nào.

Mặt Trì Thư Ý lại bắt đầu nóng lên, “Hôm nay em…Dù sao cũng phải…Về nói với Bắc Bắc một tiếng chứ, còn phải thu dọn quần áo đồ đạc…”

“Chiều nay anh rảnh, giờ sang đấy dọn luôn rồi gọi điện thoại thông báo cho cô Diệp sau.”

Trì Thư Ý: “…”

Hình như…Cô lại đào thêm hố tự chôn bản thân rồi. Mộ Cảnh Thời dừng xe trước cửa nhà cô, lúc tháo đai an toàn còn kề sát lại, nhìn cô chăm chú và hỏi: “Em không muốn ư?” Âm cuối còn mang có vẻ như đang ấm ức dữ nữa cơ.

Trì Thư Ý không biết hôm nay anh gặp chuyện gì nữa, tóm lại cô cứ cảm thấy anh khác thường lắm, từ giọng điệu đến lời nói đều vô cùng lạ lẫm, tuy vẫn là kiểu nói chuyện nghiêm túc chín chắn nhưng hôm nay còn pha lẫn chút…Chút không đứng đắn và…lưu manh, nếu so với lúc trước thì rõ ràng anh của bây giờ chân thật hơn nhiều, vui buồn hờn giận đều hiện cả ra ngoài.

“Thất Thất,” Anh vuốt ve gò má cô, “Có muốn dọn qua với anh hôm nay không?”

“Muốn.”

Trì Thư Ý còn đang đắm chìm trong đống câu hỏi vang lên trong đầu, hoàn toàn không đọ lại người có tác phong nhanh nhẹn mau mắn trước mặt, đợi đến khi cô phản ứng lại kịp thì Mộ Cảnh Thời đã hào hứng gọi ngay cho Diệp Bắc Bắc sau khi nghe cô trả lời.

“Alo, cô Diệp, tôi là Mộ Cảnh Thời.”

“Anh Cảnh Thời, anh…” Cô còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh hôn lên môi một cái, sau đó thì…

Trì Thư Ý môi đỏ mặt còn đỏ hơn của bạn đã tạm thời đăng xuất khỏi cuộc trò chuyện này…

Đến khi coi đang định cất tiếng thì đã nghe giọng nhuốm đầy vẻ ngạc nhiên của cô nàng Diệp Bắc Bắc vang lên rõ mồn một dù cách cả một cái loa điện tử: “Ôi trời đất ơi, người yêu cãi nhau cuối cùng đều giải quyết bằng cách dọn về ở chung hả?! Lẽ nào Thất Thất không yên tâm để anh ở một mình, sợ anh không ăn cơm đúng giờ đúng giấc nên đích thân ở cạnh nấu cơm giám sát luôn mới chịu?”

“Quả là thấy sắc quên bạn mà, người ở lại chỉ có mình tôi, thôi thôi cứ dọn về ở với nhau đi, bạn thân tự tay nuôi lớn cuối cùng cũng giống như bát nước, đổ phát sạch trơn.”

Diệp Bắc Bắc ghẹo đã đời xong thì bắt đầu nghiêm túc hiếm thấy, cô nàng trịnh trọng nói với Mộ Cảnh Thời: “Nhưng bác sĩ Mộ này, anh phải hứa với tôi là phải chăm lo cho Thất Thất thật chu toàn, đừng để cậu ấy đau lòng buồn bã, nếu không nhà họ Diệp chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu đấy.”

“Được.”

Hết 28.

Bình luận

Truyện đang đọc