THỜI GIAN HIỂU LÒNG TÔI

“Anh Nam Sơ, em….”

“Thất Thất, nghe anh nói trước đã.”

Diệp Nam Sơ nhìn cô, nói rõ từng chữ: “Từ năm 14 tuổi đến năm 22 tuổi, anh đã làm anh trai của em được tám năm chẵn rồi, hiện giờ anh, có thể tiến thêm bước nữa không?”

Trì Thư Ý siết tay, cắn môi dưới, không biết phải trả lời thế nào cho phải, đã chạy thoát nhiều năm thế rồi mà cuối cùng vẫn không lờ đi được mãi.

“Anh đã rung động ngay lần đầu tiên nghe em đàn vào tám năm trước, nên suốt ngần ấy năm, dù cố ý hay vô tình, anh vẫn luôn để em đàn cho anh nghe bài ấy.”

Cô hơi ngẩn người, nhiều năm như thế, anh đã để cô chơi cùng một giai điệu cho anh nghe không biết bao nhiêu lần, anh không bao giờ nói rõ lý do và cô chẳng bao giờ chủ động dò hỏi.

Hóa ra từ đầu chí cuối, anh vẫn nghĩ đó là bản nhạc đầu tiên cô chơi ở nhà anh.

Diệp Nam Sơ chưa bao giờ hay, trước khi chơi bản nhạc ấy ở nhà anh, cô đã từng đàn nó một lần rồi, lần đấy mới là lần chơi đàn đầu tiên thay đổi đời cô.

“Trước đây, có vô số lần anh suýt không nhịn được, muốn thổ lộ cho em biết nỗi lòng, anh không chỉ muốn làm anh Nam Sơ của em, nhưng lại lo lắng chuyện này sẽ dọa em sợ, nếu em còn nhỏ, anh sẽ kiên nhẫn đợi em lớn, thật ra lúc anh muốn nói chuyện này là vào bốn năm về trước, mà lúc ấy em bảo mình muốn ra nước ngoài du học, dạo ấy anh còn nghĩ, nghĩ rằng dù sao mình cũng đã đợi suốt bốn năm rồi, thêm bốn năm nữa cũng chẳng sao.”

Đầu óc Trì Thư Ý rối bời, lời anh nói chợt khiến cô nhớ lại câu hỏi của Diệp Nam Sơ bốn năm trước: “Nếu có người thích em thì em có cân nhắc không?”

Cô của lúc ấy đã trả lời không hề do dự: “Không cân nhắc, trong bốn năm này em chỉ muốn tập trung vào việc học.”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Vẫn luôn lý trí và dứt khoát như thế.

Nhưng thật ra chỉ có mỗi cô biết, đều là lấy cớ cả thôi.

Nếu người ấy xuất hiện, mọi nguyên nhân hay lý do đều sẽ vô dụng.

Chỉ tiếc thay, anh ấy chưa từng xuất hiện.

“Bốn năm đã trôi qua lần thứ hai rồi, Thất Thất, lần này em có thể cân nhắc rồi chăng?”

Tay Diệp Nam Sơ chạm lên gò má cô, khi cô né tránh theo bản năng, anh đã dịu dàng ôm lấy vòng eo Trì Thư Ý, thầm thì nói cô hay: “Diệp Nam Sơ thích Thất Thất, Thất Thất có muốn chấp nhận anh ta không?”

Trì Thư Ý ngoảnh mặt đi, vô vọng vùng vẫy trong lòng anh, “Anh Nam Sơ, anh buông ra trước đi mà, em….”

“Em đã thích một người mất rồi.” 

Lần đầu tiên dõng dạc nói ra cầu này, Trì Thư Ý đã dốc hết can đảm mình có.

“Em có người mình thích…..” Cô rũ mi, thì thầm lặp lại, cả người như thể không còn lại chút sức lực nào nữa.

Diệp Nam Sơ buông tay, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt Trì Thư Ý ứa lệ rồi lại cố kìm nén cảm xúc, áy náy trả lời anh: “Xin lỗi, anh Nam Sơ, em không thể quên được anh ấy.”

Với Diệp Nam Sơ, đây là lần đầu tiên anh thấy cô bộc lộ cảm xúc chân thật từ tận đáy lòng, trừ việc ngạc nhiên ra thì anh chỉ thấy lòng mình sao mà cay đắng quá đỗi.

Đến cuối cùng, người khiến cô mất tự chủ chẳng phải anh.

Anh giương đôi mắt trĩu nặng tâm tư chăm chú nhìn Trì Thư Ý, dù lòng đang khổ sở trăm bề thì cũng không muốn làm cô khó xử, thế là anh an ủi: “Không sao, chuyện tình cảm vốn dĩ là chuyện em tình anh nguyện, sao có thể cưỡng cầu.”

Cô mấp máy môi, nói lại lần nữa: “Em xin lỗi.”

Diệp Nam Sơ vậy mà cười, anh hỏi ngược: “Em xin lỗi anh làm vì? Vì không thích anh được nên mới xin lỗi à? Đừng xin lỗi gì cả, cũng đừng cảm thấy khó xử.” Nói rồi còn vươn tay xoa đầu cô.

Trì Thư Ý cười gượng, “Em hơi mệt, muốn về nghỉ trước.”

“Ừ, anh đưa em về.”

“Không cần mà…..”

Anh chặc lưỡi, bất lực bảo, “Em là đang phán anh án tử luôn đấy à, đến là phận sự của một người anh lớn anh cũng không được làm nữa?”

“Không phải,” Cô hoảng loạn lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải đâu, tự em….Tự em cũng về được nên không cần……”

“Không cần làm phiền anh.” Diệp Nam Sơ lại bật cười, tự giễu: “Thất Thất à, em có để ý không, cho đến tận bây giờ, em vẫn luôn dùng cái cớ này để tránh né anh, mỗi khi anh muốn giúp gì đó cho em, nhất định em sẽ em sẽ nói câu này để cố ý kéo giãn khoảng cách với anh.”

“Câu mà em nói với anh nhiều nhất suốt tám năm trời là — Tự em làm được, không cần phiền đến anh.”

“Em không biết thật, hay luôn giả vờ không hay vậy, rằng anh thật sự muốn em làm phiền anh biết chừng nào.”

Trì Thư Ý im lặng.

Là vờ không biết, cô vẫn luôn biết rõ tâm ý anh và cũng bởi vì quá biết rõ nên bao giờ cũng cố ý duy trì khoảng cách giữa hai người.

Diệp Nam Sơ nắm lấy cổ tay cô: “Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, về nhà.”

“Anh Nam Sơ…”

“Nếu là câu xin lỗi thì em đã nói đủ rồi, đừng lặp lại nữa.” Anh cố ý cười chọc cô.

Trì Thư Ý không nói gì nữa, mãi khi đến trước cửa nhà cô mới mở miệng: “Ngủ ngon.”

Diệp Nam Sơ dúi vào tay cô một cái hộp, “Sinh nhật vui vẻ, quà cho em này.”

Trì Thư Ý cười cười: “Cảm ơn anh.”

“Suýt thì sót vì chuyện hôm nay.” Anh nhìn về phía đằng xa, ra vẻ không để tâm: “Sau này anh sẽ không vượt vạch nữa, chỉ là anh trai em thôi, giống như anh Bắc Bắc vậy.”

Trì Thư Ý khẽ gật đầu, đáp vâng.

Chỉ có anh biết, mình nói vậy để cô không khó xử và cũng vì không muốn cô khách sáo với mình hơn mà thôi.

Thất Thất, anh sẽ chờ bốn năm nữa, nếu người kia vẫn không xuất hiện thì hãy để anh chăm sóc cho em, có được không?

Diệp Nam Sơ chờ đèn xanh, đầu óc thì vẫn văng vẳng những lời cuối cùng hai người nói ban nãy.

Đó là lúc anh đứng dưới bậu cửa, không kìm lòng được hỏi một câu luôn canh cánh trong lòng: “Em và anh ta…..Biết nhau từ bao giờ?”

Cô hơi giật mình, sau đó đáp: “Kỳ nghỉ hè mười năm về trước.”

Quen từ mười năm trước, ở cạnh cô hai năm rồi mất liên lạc, để cô nhung nhớ suốt tám năm trời, thậm chí sẽ tiếp tục tâm tâm niệm niệm cả đời.

Còn anh, dùng hai lần bốn năm cũng chẳng có cách nào đi vào trái tim cô.

Diệp Nam Sơ tựa tay vào cửa sổ xe, mắt sâu hun hút, nỗi xót xa ngày càng xâm chiếm con tim, cuối cùng anh ta là kiểu người nào mà có thể khiến cô nhớ mãi không quên như thế?

Mãi đến khi tiếng còi từ xe sau vang lên, anh mới hoàn hồn, cố gắng ổn định cảm xúc rồi khởi động xe chạy đi.

Trì Thư Ý vừa đẩy cửa vào nhà, Diệp Bắc Bắc đã tươi cười sấn đến, “Hì, Thất Thất cuối cùng cũng về rồi này!”

Cô để quà của Diệp Nam Sơ tặng lên ngăn tủ rồi cúi người thay giày, ừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Nấu cháo điện thoại lâu đến mức nấu đến trong nhà luôn à?”

Diệp Bắc Bắc nghẹn lời, lúng ta lúng túng cười gượng mấy tiếng rồi lại không kiềm được hỏi: “Anh tớ đâu rồi?”

“Về rồi.”

Trì Thư Ý đáp xong thì đến phòng đàn, Diệp Bắc Bắc biết cô phải làm gì nên đi theo, giúp cô điều chỉnh góc độ rồi ngồi một bên, yên lặng thưởng thức tiếng đàn của cô.

Sau khi bản nhạc đầu tiên kết thúc, Trì Thư Ý để Diệp Băng Băng quay video rồi đăng Weibo như mọi năm.

Fan trên mạng chỉ nghĩ đơn giản rằng video này là quà nhân dịp sinh nhật cô, hay cũng là dịp Thất Tịch, thế là ở phần bình luận bắt đầu ngập tràn lời chúc sinh nhật vui vẻ và chúc cho nữ thần của bọn họ sớm ngày thoát mác độc thân.

Không nói đến fan, đến cả Diệp Bắc Bắc giúp cô quay chụp cũng nghĩ thế, nhưng dụng ý thật sự chỉ có mình cô hay biết.

Sẽ không ai biết vì sao cô chỉ đăng Weibo vào ngày 7/7 mỗi năm, không ai biết sao cô chỉ đăng mỗi một bản nhạc, càng không ai hay tại sao bản nhạc này cô chỉ đàn vào ngày này, phút này mà chưa từng chơi nó ở bất cứ một buổi livestream nào khác.

Nếu anh nhìn thấy thì chắc anh sẽ hiểu nhỉ.

Trì Thư Ý hoàn tất hết mọi thứ rồi trở về phòng, Diệp Bắc Bắc thấy tâm trạng cô cứ là lạ thì giữ cô lại hỏi: “Cậu có tâm sự à?”

“Đâu có.” Cô lắc đầu phủ nhận.

“Có phải vì ban nãy tớ cố tình tránh đi nên cậu giận không? Tớ không cố ý đâu mà, nhưng anh bảo có tớ ở đó anh ấy không tiện nói chuyện với cậu nên tớ nói chuyện điện thoại xong thì về thẳng nhà.”

Đùa chắc, vì để anh trai tiến tới với Thất Thất, lần này là Mân Vũ thay anh ấy đi công tác đấy, nếu không thì giờ cô nàng đâu cần gọi cho Mân Vũ làm gì, cứ trực tiếp đến gặp là được mà!

Trì Thư Ý mỉm cười, “Tớ biết, thật ra cũng không có chuyện gì to tát cả, chỉ là tớ mệt lắm, muốn đánh một giấc đã.”

“Cậu biết á?!” Diệp Bắc Bắc ngỡ ngàng tới mức ré lên, “Vậy cuối cùng cậu với anh tớ sao rồi?”

“Cậu bảo là anh đấy thôi.”

Lúc Trì Thư Ý đóng cửa phòng ngủ Diệp Bắc Bắc mới ngộ ra — Cậu bảo là anh đấy thôi, cần gì kỳ vọng vào hai người bọn tớ nữa?

Tóm lại, anh bị từ chối rồi?

Diệp Bắc Bắc phóng về phòng để chứng thực tình hình ngay tức thì.

“Anh ơi, anh với Thất Thất….Sao rồi?”

Dòng tin nhắn ngắn ngủi ấy, đến tận khi cô ngủ cũng không được trả lời.

Trì Thư Ý nằm nghiêng một bên, dáng vẻ mơ hồ của anh dần hiển hiện trước khoảng tối đen trong đôi mắt cô, cô chưa từng nhìn thấy anh, vì dẫu sao đôi mắt này đã bao giờ trông thấy ánh sáng đâu kia chứ, mãi đến nay cô vẫn còn nhớ như in, là mùa hè năm anh về nước, đã dắt cô đến một nơi — Nơi họ gặp nhau lần đầu trước ngày sinh nhật cô.

Anh mua cho cô bánh mousse yêu thích và tặng cô một chiếc vòng tay.

Anh bảo, trên vòng tay có khắc tên cô — Thất Thất.

“Bé ngốc, trước khi ăn bánh kem phải ước đã chứ.”

Cô cười, đáp: “Em chỉ muốn nhìn xem anh Cảnh Thời trông như thế nào thôi.”

Rồi sau đó, anh kéo bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô lên, từ từ đưa tay cô lên mặt anh, và chạm vào từng nơi từng chỗ trên khuôn mặt mình.

Anh thậm chí còn nói cô hay rằng, “Đây này, là trá, chỗ này là lông mày, chỗ này là mắt….”

Bàn tay bé nhỏ của cô được anh giữa lấy, cảm nhận từng đường nét trên gương mặt anh, cô thầm tự khắc họa dáng vẻ của anh trong lòng, cuối cùng, anh buông tay và để cô thong thả tỉ mẩn dùng đầu ngón tay, dùng bàn tay chạm vào mặt anh, cô còn bảo: “Mặc dù không thấy gì, nhưng Thất Thất chắc chắn anh rất đẹp trai.”

Anh nghe thấy thế thì cười khẽ thành tiếng, vừa khéo khi ấy tay cô đang dừng ngay khóe miệng anh, cô cảm nhận được rất rõ, khóe miệng anh khi ấy đã cong lên một chút, đồng thời cô cũng tự mường tượng nụ cười ấm áp của anh trong đầu, dù không nhìn được nhưng biết anh đã cười, thế là đủ rồi.

Mộ Cảnh Thời ngồi trên ghế dài, vừa thổi Harmonica vừa nhớ đến cô, dường như thời gian đã xoay ngược trở về cái năm ấy, cái năm họ gặp nhau lần đầu, dưới sức nóng kinh người của ánh mặt trời ban trưa, lần đầu tiên suốt mười tám năm cuộc đời anh đã mở miệng an ủi và động viên một cô bé mù xa lạ.

Và cũng anh lại nhớ đến lời mình nói cô nghe trước ngày mình du học: “Bé con, sau này hãy nói anh hay tất cả những gì em mong muốn, để anh có thể thực hiện nó thay em.”

Dạo đó cô đã cười, nở một nụ cười rạng rỡ như những vì tinh tú trên cao, “Em có cảm giác anh Cảnh Thời cứ như thiên thần ấy nhỉ.”

Chỉ tiếc rằng, anh chưa từng được ngắm nhìn nụ cười tươi đẹp kia thêm lần nào nữa.

Thất Thất, anh không phải thiên thần.

Anh chỉ là một kẻ cô độc đang mải miết kiếm tìm.

Tìm cô gái mà anh đã đánh mất.

Kiếm tìm, em.

Hết 06.

Bình luận

Truyện đang đọc