THỜI GIAN HIỂU LÒNG TÔI

Trì Thư Ý phải về sau khi ăn xong bữa sáng, Mộ Cảnh Thời hỏi: “Em có mang chìa khóa không?”

Trì Thư Ý: “…”

Tối qua ra ngoài chỉ mang theo mỗi điện thoại, vì không nghĩ sẽ đến chỗ anh ở, còn ở qua đêm.

“Cô Diệp bảo nay sẽ về muộn, không ở nhà chờ em được nên hôm nay em cứ ở đây chơi.”

Trì Thư Ý: “…” 

Sao cô cứ thấy như mình vừa bị bán ấy nhỉ.

“Nếu em muốn ra ngoài chơi, anh sẽ đi cùng em.”

Trì Thư Ý: “…” 

“Cứ ở cạnh anh, được không em?” Anh vô cùng tự nhiên nắm tay cô, nhỏ giọng hỏi dò.

“Vâng.” Hình như cô chẳng bao giờ có thể từ chối yêu cầu của anh.

Hai người dựa sát vào nhau trên ghế sô pha, anh mở máy tính, tìm vài bản nhạc piano, ấn phát nhạc rồi đặt máy sang một bên, vươn tay ôm cô, còn nghiêng người vuốt ve mái tóc suôn dài của cô.

Tối qua ngủ không ngon giấc, Trì Thư Ý cứ tựa vào người anh nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng đàn du dương trầm bổng quẩn quanh khắp phòng cũng có tác dụng ru ngủ cao lắm. 

Trong cơn mê mang, Trì Thư Ý thế mà thấy được mẹ mình, bà ngồi vào cây đàn dương cầm đặt trong nhà, vừa chuyên nghiệp vừa chú tâm chơi đàn song Trì Thư Ý hoàn toàn không nghe được tiếng đàn, cô chỉ chăm chăm nhìn từng ngón tay khéo léo chuyển động trên từng phím đàn đen trắng.

Thấy người mình ngày nhớ đêm mong xuất hiện trước mắt, cô không khỏi đi về phía bà: “Mẹ, mẹ ơi…”

Cô thì thầm gọi, nước mắt đã bắt đầu giọt vắng giọt dài. đến khi Trì Thư Ý túm chặt lấy góc áo mình, Trì Anh cuối cùng cũng quay đầu, bà dịu dàng nắm tay cô, để cô ngồi cạnh bà, lấy lòng bàn tay lau đi nước mắt vươn trên khóe mắt Trì Thư Ý, bà cười: “Đừng khóc.”

Cô nhào vào vòng tay Trì Anh, khóc nức nở, “Thất Thất nhớ mẹ lắm, rất nhớ…”

“Bé ngốc.” Trì Anh vuốt mái tóc dài của cô, gọi cô bằng chất giọng quen thuộc nhất, đầy dịu dàng, yêu thương.

“Ở cạnh Thất Thất lâu một chút được không ạ? Ở cạnh Thất Thất lâu một chút…”

“Được.” Trì Anh ôm cô, dù cô có nói gì thì bà đều sẽ đồng ý hết.

Ngay sau đó, cô thấy bản thân đang cùng mẹ mình đàn dương cầm, hai mẹ con hợp tấu vô cùng ăn ý, cuối cùng cô cũng cười thay vì khóc, cũng bởi ước nguyện bấy lâu nay đã thành thật, từ khi còn bé cô đã từng nói rằng sau này nhất định sẽ chơi đàn cùng với mẹ mình.

Giai điệu trong trẻo êm tai hòa quyện với tiếng cười vui của cô lững lờ trôi trong không trung, được gió mang đi đến tận phương trời xa xăm nào đó. 

Nhưng ngay khi âm cuối cùng biến mất, người ngồi trước dương cầm chỉ còn lại mình cô, mẹ cô đã sớm hóa thành một làn sương trắng, tan vào không trung.

“Mẹ! Đừng bỏ Thất Thất mà, đừng đi mà, mẹ đừng đi…”

Cô bất lực quay người lại, khóc gào đến khàn cả giọng, nhưng đáp lại cô chỉ là một giọng nói mờ ảo xa xăm, như thể vọng lại từ nơi cách xa muôn trùng, mà cũng như thể đang vang lên cạnh tai cô: “Thất Thất à, có Cảnh Thời ở bên con, mẹ yên tâm lắm.”

“Mẹ, Thất Thất còn có chuyện chưa nói…Cha…Ông…Ông ấy…”

“Mẹ…Mẹ…” Giọng cô thều thào, nghèn nghẹn vì tiếng khóc, tay cứ níu lấy tay Mộ Cảnh Thời.

“Thất Thất?” Mộ Cảnh Thời nhẹ nhàng vỗ lưng cô, muốn gọi cô dậy, “Thất Thất? Em tỉnh dậy đã.”

Ngay khi cô sắp cạn kiệt hy vọng, giọng điệu lo lắng xen lẫn mấy phần đau lòng từ đâu bay đến, sau rốt vang lên rõ mồn một bên tai cô, Trì Thư Ý bừng tỉnh.

Cô mở choàng mắt, trước mắt vẫn là một khoảng không đen kịt, một giọt nước mắt chợt lăn dài xuống gò má cô, Mộ Cảnh Thời thoáng cau mày, giúp cô lau nước mắt rồi, đau xót hỏi: “Gặp ác mộng à?”

Đôi mày đẹp của cô cứ nhăn tít lại, mấp máy môi rũ mi xuống, lí nhí nói: “Em mơ thấy mẹ.”

Anh ôm chặt lấy cô, vỗ về lưng cô như an ủi, “Nhớ dì Anh?”

Cô nhắm mắt, nước mắt vẫn bướng bỉnh chảy dài, buồn rầu ừ một tiếng.

Tay cô đã vò nếp áo sơ mi anh nhăn cả, Trì Thư Ý ghé vào đầu vai anh lẳng lặng khóc, dù đã cố gắng nhịn nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén được tiếng nức nở.

Năm ấy, khi cô còn đang ngủ trưa, mặt đất bỗng run chuyển bất thình lình, cô còn chưa kịp tỉnh ngủ thì đã bị mẹ bế lên cùng trốn vào một góc tường.

Cô bừng tỉnh vì sợ, cảm nhận được đồ đạc xung quanh đều đang run chuyển từng hồi, tai còn nghe thấy tiếng phòng sập tường đổ, tiếng đồ vật rơi vỡ nối nhau liên tiếp, hàng xóm láng giềng quanh đấy đều đã kinh hoàng đến độ vừa khóc vừa la vừa kêu gào thảm thiết, đủ loại tạp âm ngập tràn, mẹ ôm chặt cô, cố hết sức chắn một khối gạch lớn cho cô, cô ngửi thấy mùi máu, là máu của mẹ đang từng giọt từng giọt rơi xuống mặt cô.

“Mẹ…Mẹ có phải đang chảy máu không…” Trì Thư Ý hoảng đến mức òa khóc, “Mẹ sao rồi ạ?”

Cả người Trì Anh bị lớp bê tông đè lên, đùi đã bị thép xuyên thủng, nội tạng cũng bởi vì chịu áp lực của trần phòng sập mà đè đến độ sắp nát tới nơi, cơn đau bủa vây khiến bà bắt đầu mất hết sức, song vẫn im lặng cắn răng chắn, bà không muốn Thất Thất bị thương, “Thất Thất…” Giọng bà run bần bật, yếu ớt đến độ dường như có thể chết ngất ngay giây tiếp theo, “Thất Thất con đừng khóc, giữ sức, cũng đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta thôi.”

Trì Thư Ý chỉ cảm thấy mỗi giây trôi qua đều là đang dày vò họ, có lẽ cứu viện đến muộn một giây thì có lẽ thời gian cấp cứu tốt nhất đã trôi qua rồi, từng câu từng chữ Trì Anh nói cô đều ghi tạc trong lòng, cô cố gắng không khóc, song cuối cùng vẫn không nhịn được khóc đến thảm thương, hơi thở Trì Anh càng lúc càng không ổn, hơi thở dốc mỏng manh quá độ ấy càng khiến Trì Thư Ý lo lắng hơn, cô vừa nức nở vừa hỏi: “Mẹ…Mẹ sao rồi?”

“Không…Không sao,” Trì Anh ho khan mấy bận, ho xong giọng còn yếu hơn ban nãy, thế mà giọng điệu vẫn dịu dàng như thuở thường, bà bảo: “Thất Thất hát mẹ nghe một bài được không?”

“Được.” Cô vừa khóc vừa run run rẩy rẩy ngâm nga bài hát bản thân đã muốn đàn cho mẹ nghe từ lâu nhưng luôn không dám đàn — “Thư Gửi Mẹ”

Ý thức của Trì Anh càng lúc càng mơ hồ, bà dùng sức lắc đầu, muốn nhìn bé con đã cuộn tròn người lại dưới người mình là Thất Thất nhưng mi mắt càng ngày càng nặng nề, miệng đã ngậm đầy máu, bà sờ thấy một hòn đá nhỏ bên cạnh, vội vã dúi vào tay Thất Thất, “Thất Thất,” Bà ngắt lời cô, “Con gái ngoan, nhớ dùng hòn đá này làm tín hiệu kêu cứu, nếu nghe thấy có tiếng người đến đây thì nhất định phải kêu cứu, biết không?”

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu loạn xạ, khóc không ngừng, chỉ biết gọi mẹ ơi mẹ, nhưng, Trì Anh không còn đáp lại cô nữa, không gian nhỏ hẹp vặn vẹo kia, chỉ còn mình tiếng thở của cô. 

Cô vừa khóc vừa lấy hòn đá Trì Anh đưa cho đập vào lớp chẳng biết là đất hay đá bên cạnh, miệng vẫn tiếp tục hát bài hát kia, hát hết lần này đến lần khác, đập hết hết lần đến lần khác, không biết đã qua bao lâu, đến khi cả cánh tay Trì Thư Ý đã mỏi nhừ hết cả, vòng tay anh đưa cô cũng đã không biết rơi lọt ở đâu, cô hoàn toàn không nhận ra, chỉ biết đờ đẫn hát cho Trì Anh nghe.

Rồi không biết từ bao giờ, ngay khi Trì Thư Ý cảm thấy có lẽ giây tiếp theo mình sẽ ngất xỉu, mặt đất truyền đến tiếng bước chân, cô rã rời gắng giơ cánh tay cầm hòn đá, dùng hết sức đập nó vào vách đá bên cạnh, trước khi ngất đi, cô nghe có người kêu to: “Chỗ này có người!”

Khi Trì Thư Ý tỉnh lại lần nữa thì đã ba giờ chiều, ánh mặt trời ngoài ô cửa sổ cũng vừa “chín”, anh mở rộng cửa sổ, để ánh hoàng hôn ấm áp dìu dịu tràn vào, bao bọc lấy cả người cô.

Đầu đau buốt, cô vỗ trán, muốn làm mình tỉnh tỉnh một chút, người bên cạnh đã ngăn lại.

“Đau đầu?”

Trì Thư Ý ngồi dậy, đáp: “Một chút.”

Mộ Cảnh Thời ngồi xuống cạnh cô, đè cô nằm xuống, để cô gối lên đùi mình rồi giúp cô dém kỹ chăn, bắt đầu xoa đầu cho cô, “Em nằm thêm lát nữa đi.”

“Anh Cảnh Thời, sao anh lại thích em? Em là một người tàn tật, lúc nào cũng cần một người ở bên giúp đỡ săn sóc, anh không cảm thấy có một người như thế ở cạnh sẽ rất trói buộc anh lắm hay sao?” Cô ngẩn ngơ nhìn thế gian chỉ toàn một màu đen trước mắt mình, chợt hỏi.

“Không thấy thế.” Giọng anh điềm tĩnh, như đang trả lời cho câu hỏi “Hôm nay ăn gì” vậy, không hề dợn sóng hay thất thường chút nào.

Trì Thư Ý nhắm mắt, anh xoa ấn rất vừa phải, không mạnh cũng chẳng phải phớt qua, làm cơn đau đầu của Trì Thư Ý dần nhỏ lại rồi biến đâu mất tăm.

Từ lúc cô bừng tỉnh sau khi mơ thấy mẹ thì cứ ôm chặt lấy anh rồi khóc, mặc kệ anh có dỗ đến cỡ nào thì đều vô dụng cả, sau cùng cũng vì hết sức, cô nói muốn ngủ, Mộ Cảnh Thời bèn bế cô về phòng ngủ, đặt cô lên giường, đắp chăn cẩn thận, nhưng cả một lúc lâu sau Trì Thư Ý không tài nào yên giấc được dù rất buồn ngủ.

“Anh Cảnh Thời, nhà anh có thuốc ngủ không?”

“Không có.” Anh ngừng một chút, liếc nhìn ngăn tủ đầu giường một cái rồi dời tầm mắt đi, nói tiếp: “Có cũng không thể uống.”

Cô còn chưa kịp nói thêm gì thì cả người lẫn chăn bông đã được Mộ Cảnh Thời ôm chầm lấy, anh nhỏ giọng vỗ về: “Ngủ đi, anh ở ngay đây.”

Trì Thư Ý ngửi mùi bạc hà nhàn nhạt trên người anh, an lòng hơn không ít. Rồi không biết qua bao lâu, cô thế mà thật sự say giấc nồng trong vòng tay anh.

Cô vươn tay tựa vào anh để ngồi dậy, đầu dựa vào khuỷu tay anh, hỏi nhỏ: “Vẫn luôn ở với em à?”

“Ừ.”

“Anh mệt không?”

“Không mệt.” Anh nghiêng đầu hôn lên vầng trán cô.

Trì Thư Ý ôm eo anh, cọ cọ vào lòng anh, tìm vị trí thoải mái, đầu anh gác lên vai phải của cô, cứ thế ở sát cạnh nhau và đều lặng im, vô cùng hài hoà.

Một lát sau, cô đưa tay chạm vào sườn mặt anh rồi từ từ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.

Anh khẽ cười, tiếng cười ấy vừa trầm vừa khàn, nhưng hay lắm.

“Có lẽ…Chỉ những lúc ở bên em, anh mới thật sự sống như người bình thường, sau cái năm 18 tuổi gặp em đó, anh mới rõ thế nào là dịu dàng, cũng từ khi ấy anh mới phát hiện thật ra bản thân không phải là kiểu người vô tình, người khác biết buồn vui hận khổ, có thất tình lục dục, anh cũng có.”

“Anh chưa bao giờ thấy Thất Thất là gánh nặng cả. Nếu có thể, anh muốn mỗi phút mỗi giây trôi qua đều được ở cạnh em, chăm lo cho em, bên em nửa bước không rời, vì anh rất khó chịu khi em biến mất khỏi tầm mắt anh, cũng bởi thế sẽ khiến anh bất an lắm.”

“Ấm áp anh muốn, chỉ mình Thất Thất có thể trao.”

Trì Thư Ý sững sờ khi nghe những lời anh nói, đờ người ra một lát rồi mới nhận ra anh là đang trả lời những vấn đề cô hỏi lúc trước.

Giọng anh không nhanh không chậm, ngắn gọn dễ hiểu, hoàn toàn không nói ngọt hay dùng những câu từ hoa mỹ, đương nhiên cũng chẳng hề rối bời hỗn loạn, chính vì những câu nói chân thật không hoa hoè hay phức tạp ấy đã kết thành một đoạn chuyện trò đánh thẳng vào tận sâu trong cõi lòng cô, khiến cô nhớ đến độ dư âm hãy còn văng vẳng bên tai.

“Vậy…Từ lúc ở bên nhau tới nay, lần nào chia tay anh cũng sẽ bất an ư?”

“Ừ.”

Trì Thư Ý lại ôm chặt anh thêm một chút, cô hiểu tại sao anh lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy, là vì tai nạn tám năm về trước đã khiến anh sợ cái cảm giác lực bất tòng tâm, mọi việc không thể tiến triển theo ý muốn, anh là đang sợ, sợ cô lại tiếp tục biến mất khỏi cuộc sống anh.

Nhưng cô không hiểu, điều anh sợ nhất, là khi anh không thể ở cạnh cô khi cô cần, Dù là ở bên vì cô có niềm vui muốn sẻ chia hay vì muốn tâm sự vì có nỗi lòng, anh chỉ muốn phải ở cạnh cô trước nhất, tâm trạng cô tốt thì anh sẽ khiến cô cười, cô đau buồn anh sẽ làm chỗ dựa cho cô, ôm cô, vỗ về cô, an ủi cô.

Đời người muôn màu muôn vẻ và rồi bạn sẽ gặp qua vô số kiểu người khác nhau, song trong ngàn ngàn vạn vạn người ấy, chỉ có duy nhất một người có thể thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống từ trước đến nay của bạn, cũng sẽ dẫn bạn đi thăm thú những cảnh vật khác biệt nhất đời này.

Mùa hè năm ấy, nếu không gặp được cô, cuộc đời anh sẽ chỉ có thể giống con rối gỗ mặc người giật dây, máy móc lặp đi lặp lại guồng quay sinh hoạt nhàm chán vô hồn.

Hết 21.

Bình luận

Truyện đang đọc