THỜI GIAN HIỂU LÒNG TÔI

“Sợ…” Tay cô mân mê góc áo, ấm ức nói: “Sợ bản thân là gánh nặng của người khác, sợ bị chán ghét, trước đây thì sợ cả đời này sẽ không còn có thể thấy được anh Cảnh Thời nữa, bây giờ thì lại sợ anh Cảnh Thời sẽ bỏ em đi.”

Anh nắm những ngón tay thon nhỏ trắng ngần của cô, dịu giọng đáp: “Sẽ không.”

Cô ngẩn ra, lệ nóng doanh tròng, quay đầu về hướng anh nói.

“Anh sẽ luôn ở cạnh chăm sóc cho Thất Thất, một ngày nào đó Thất Thất sẽ nhìn thấy anh nên đừng sợ, không ai ghét em hết và em không phải là gánh nặng.”

Em là báu vật của anh.

Cô nhoẻn miệng cười, kéo kéo tay anh ngồi thẳng dậy, vô tình đụng trúng đồ trong túi áo mình, thế là tiện tay thò vào lấy ra, cười hì hì giơ chìa khóa cho Mộ Cảnh Thời xem: “Đây, có chìa khóa rồi nha!”

Xe đã đến gần khu biệt thự, quẹo trái là sẽ đến nhà cô, nhưng anh lại phóng xe chạy thẳng qua ngã ba.

Tay cô vẫn nắm chặt chiếc chìa khóa, vui vẻ bảo lát nữa sẽ mở cửa về nhà này nọ, thế mà vừa xuống xe cả người đã bị anh ôm lên, đến trước cửa Mộ Cảnh Thời mới thả cô xuống, một tay ôm cô một tay tra chìa khóa vào cửa, Trì Thư Ý vội vã đẩy tay anh ra, hào hứng lấy chìa khóa mình cầm đi mở, để rồi nhận ra dù mình đã tìm đúng chỗ khóa nhưng lại không sao mở cửa được.

“Được rồi, Thất Thất ngoan.” Mộ Cảnh Thời nắm tay cô, nhân cơ hội mau lẹ mở cửa rồi ôm cô đi thẳng vào.

Trì Thư Ý định để chìa khóa lên nóc tủ kế cửa, không tìm thấy cái giỏ nhỏ đựng chìa khóa, “Ý? Giỏ đựng chìa của em đâu rồi?” Cô sờ dọc nóc tủ, nhưng rỗng không hà.

Cô lắc đầu liên hồi, bất giác lùi về sau, miệng thì lẩm bẩm: “Đây không phải nhà mà…Không phải nhà…”

Cô quay người định đi ra ngoài, kết quả lại lao vào vòng tay anh.

“Về nhà…”

Hơi thở thân quang bao bọc lấy cô, cả người Trì Thư Ý mềm như bông mịn tựa vào người anh, “Anh Cảnh Thời, về nhà…”

Anh thở dài rồi lại ôm cô lên đi về hướng phòng ngủ, anh kiên nhẫn nói với cô: “Thất Thất, đây cũng là nhà.”

Cô nhắm mắt, có vẻ đã buồn ngủ lắm rồi, cũng không phản ứng gì với câu anh bảo.

Mộ Cảnh Thời đặt cô lên giường, giúp cô cởi áo khoác ngoài và giày, nhẹ tay quấn chăn cho cô rồi cứ ngơ ngẩn nhìn cô cả một lúc lâu, tự nhủ: “Không biết ban nãy em có nghe anh nói gì không nữa.”

Cô khó chịu trở mình, nghiêng người đối mặt với anh mà ngủ, mái tóc dài xoã dọc gò má và che khuất gần hết khuôn mặt Trì Thư Ý.

Anh đưa tay vén tóc cho cô, yêu chiều khều khều sống mũi xinh xắn của cô vài bận, khoé miệng vẽ nên một nụ cười mãn nguyện rõ ràng.

Mộ Cảnh Thời nằm ở phòng dành cho khách đến rạng sáng mà vẫn chả buồn ngủ tí nào, anh chỉ bật đèn bàn, ngây người nhìn trần nhà, nghĩ đến việc được ở bên cô suốt cả ngày hôm nay mà không khỏi thoải mái hài lòng.

Anh cầm điện thoại, xem thời gian, đã 1 giờ 52 phút sáng rồi.

Mộ Cảnh Thời dường như đang nghĩ đến gì đó, anh ngồi dậy, tải app Weibo xuồng, đăng ký tài khoản mới rồi đăng nhập, tìm ID của cô và ấn theo dõi.

ID Weibo của anh đơn giản lắm, chỉ đảo ngược ID của cô thôi — Thất Thất Cảnh Thời.

Mộ Cảnh Thời mở bài đăng họ đăng ban sáng, xem trọn video hai người cùng hoà tấu bản “Đám Cưới Trong Mơ”, cả đoạn video chỉ thấy mười ngón tay trắng ngần đang nhảy múa trên từng phím đàn đen trắng của cô, quá lắm thì thấy được cánh tay cô, còn anh mặc sơ mi trắng đứng tựa vào thân đàn cạnh cô thì chỉ thấy mỗi phần khuỷu tay cong cong.

Sau khi xem xong, anh rất bất ngờ khi đọc phần bình luận.

Thời gian và Thời Cảnh: Nữ thần thoát ế rồi! Khúc cuối anh chàng trong video đặt Harmonica lại trên đàn còn để lộ vòng tay giống hệt cái nữ thần đeo nữa!

Thất Thấy là nữ thần của tui: AAAAA Đây là lần đầu tiên nữ thần Thất Thất của tui đăng weibo ngoài lễ Thất Tịch nè trời AAAAAA Tui đang hưng phấn đến độ phải lao xuống lầu chạy mười vòng liền luôn đó!

Đám cưới trong mơ: Trời! Tui còn tưởng vào nhầm tài khoản Weibo giả cơ đấy! Thời Cảnh thế mà đăng 2 Weibo trong một năm này!

Tặng cho Alice: Ờ tui chỉ muốn nói là tự dưng bị nhét cơm tró thế này cũng có hơi giật mình, nhưng tay nữ thần thật sự đẹp kinh hồn luôn á!

Chim báo hỉ của Thất Thất: Vòng tay đôi kìa tía má ơi [Icon mặt cún].

Ngày mai, tôi muốn gặp người: Hình như tôi vừa phát hiện ra gì đó, lần nào nữ thần đăng bài chắc đều là vì muốn đàn cho một người nghe, người đó cũng chính là anh chàng hoà tấu với nữ thần hôm nay nhỉ [Icon mặt cún] Nhưng không hiểu sao tôi bỗng dưng thấy thương cho nữ thần quá [Mặt buồn rười rượi] Nữ thần Thất Thất của tôi [Icon mặt buồn rười rượi] Đợi một người suốt bảy năm trời [Icon ôm tim sầu khổ].

Thế giới của tôi đầy niềm yêu: Tuy không lộ mặt nhưng tui vẫn nghĩ hai người xứng lắm đấy nhé! Meo meo meo mau bày tỏ với nữ thần Thất Thất của tui đê!

Lâu đài trên không: Dù vẫn đau lòng cho nữ thần Thất Thất lắm [Icon ôm tim sầu khổ], nhưng vẫn muốn chúc phúc cho họ, hy vọng nữ thần Thất Thất của tôi sẽ mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc và viên mãn [Trái tim]



Mộ Cảnh Thời xem lại video, thấy lúc bản thân đặt Harmonica xuống đã để lộ vòng tay cũng khéo là khi ấy vòng tay cô đang đeo cùng lột vào chung một khung hình.

Anh mở trở lại trang cá nhân của cô, muốn xem những bài cô từng đăng.

Fan cô bảo trước đây, mỗi năm cô chỉ đăng một Weibo và mỗi lần đăng bài đều vào lễ Thất Tịch, đây là lần đầu tiên phá lệ đăng bài thứ hai trong một năm.

Có fan còn nói đau lòng vì cô đợi suốt bảy năm.

Nhưng thật ra Trì Thư Ý đã đợi tám năm trời.

Mộ Cảnh Thời mất hơn nửa giờ đồng hồ chăm chú nghe hết toàn bộ bản piano cô đàn cho anh suốt bấy nhiêu năm.

Không tính bài anh đăng giúp cô hồi sáng này thì trang Weibo của cô có tổng cộng bảy bài đăng, hầu như bài nào cũng y hệt nhau, đều là video cô chơi bản “Đám Cưới Trong Mơ”, không hề giao lưu, thêm chú thích hay nhãn dán gì, đến cả một dấu chấm câu cũng chả cả.

Thời gian đăng bài đều là vào ngày 7 tháng 7 lịch âm.

Suốt từ 2010 đến năm 2016.

Mộ Cảnh Thời dùng hơn nửa giờ, nghiêm túc nghe xong nàng mỗi một lần cho hắn đàn tấu kia cùng đầu khúc.

Thông tin cơ bản trên trang Weibo của cô chỉ hiện ngày đăng ký Weibo là 24 tháng 5 năm 2010.

Cô đã từng hứa với anh rằng đợi anh về sẽ đàn cho anh nghe bài “Đám Cưới Trong Mơ”, thế mà đã chờ suốt tám năm rồi. Cô cứ thầm thầm lặng lặng như thế, ngoan ngoãn chờ anh như thế, năm nào cũng sẽ chơi đàn vì anh, chỉ là anh chưa một lần nghe được mà thôi.

Cô chẳng bao giờ nhiều lời, chỉ đàn thế thôi, ai nói gì, nghĩ gì đều mặc kệ hết cả song chắc chắn cô biết, biết rằng nếu anh nghe được thì nhất định sẽ hiểu cô.

Thất Thất của anh, ngốc đến mức khiến anh đau lòng.

Anh chia sẻ lại từng bài đăng của cô rồi kèm theo những điều mình muốn nói.

Bài đăng năm 2010, anh nói: “Thất Thất mười sáu tuổi sinh nhật vui vẻ.”

Bài đăng năm 2011, anh nói: “Thất Thất mười bảy tuổi sinh nhật vui vẻ.”

Bài đăng năm 2012, anh nói: “Thất Thất mười tám tuổi sinh nhật vui vẻ. Anh yêu em.”

Bài đăng năm 2013, anh nói: “Thất Thất mười chín tuổi sinh nhật vui vẻ.”



Đến bài đăng thứ hai năm 2016, anh nói: “Xin lỗi em, anh đến chậm, cảm ơn em vì đã luôn đợi anh. Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho tám năm dài lỡ mất em. [Trái tim].”

Mộ Cảnh Thời tắt điện thoại, xuống giường đi vào phòng ngủ chính, lúc nhìn thấy cô đang yên bình say giấc, cái cảm xúc không sao nói rõ được tận đáy lòng chợt mãnh liệt hơn bao giờ hết, anh ngồi cạnh cô, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô thế thôi mà lại thấy thoải mái khôn cùng.

Anh biết rõ mình mê đắm cô đến nhường nào, song cũng biết bản thân quý trọng cô nhiều hơn cả.

Quãng thời gian chia xa rồi trùng phùng ấy chỉ khiến anh càng yêu cô sâu đậm hơn thôi.

Chỉ là, chàng trai bên kia không may mắn được như Mộ Cảnh Thời, có một cô bạn gái hết sức dễ dỗ khi say.

Trịnh Mân Vũ cực khổ trăm bề mới dìu được Diệp Bắc Bắc, định lên xe rồi về nhà, bà cô này lại bắt đầu ỷ say làm tới ở thang máy, hai tay cứ hấp ta hấp tấp cởi áo khoác rồi nháo nhào đòi cởi luôn quần áo, Trịnh Mân Vũ đang bận ôm cô, sao mà ngăn lại được, thế là anh chàng đành đổi tư thế, trở tay cõng cô lên, Diệp Bắc Bắc còn quấy anh, hết đá chân rồi lại đánh lưng anh, mãi đến khi bị anh chàng “vuốt yêu” vài bận lên cái mông cong vểnh của mình mới chịu ngoan ngoãn không quấy nữa.

Trầy trật miết suốt cả quãng đường từ thang máy đến nhà, bé hồ ly lại tiếp tục “sống với bản chất”, chẳng nói chẳng rằng tự cởi đồ, còn vừa cởi vừa lếch về hướng phòng ngủ anh sau đó…chui tọt vào chăn của anh chàng luôn.

Trịnh Mân Vũ: “…”

Thật ra anh không hề muốn mượn chuyện cô say để “tiến tới” chút nào, đang định rót nước ấm đến rồi đỡ cô nàng dậy uống cho hết rồi thôi, thế mà bé hồ ly này cứ nhất quyết phải làm anh điên máu mới chịu.

“Bắc Bắc, em mà còn không rút tay về thì phải tự gánh hậu quả đấy.”

“Hậu quả gì cơ?” Cô nàng nhìn như muốn đục thủng cúc áo sơ mi anh chàng, điềm nhiên lấy tay mở từng cúc áo một, khinh thường bảo: “Sao phải để ý đến hậu quả?”

“…”

Thế là hai người cứ “tập thể dục” đến hơn nửa đêm mới chịu thôi.

Cuối cùng Trịnh Mân Vũ cũng thỏa mãn ôm bé hồ ly vừa líu ríu xin tha nhà mình cùng say giấc nồng.

Suốt đêm hôm ấy, trừ Mộ Cảnh Thời ra thì vẫn còn một người cứ trằn trọc không ngủ cả đêm.

Tiêu Khải Triết đi công tác miết từ hôm nọ đến giờ mới về, tối qua có đi ăn tối với đồng nghiệp và đối tác công ty, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy ngay bốn người vừa rời đi.

Mà người đàn ông đang ôm Thất Thất lại chính là bác sĩ chủ trị cho mẹ anh hơn hai tháng trước, Mộ Cảnh Thời.

Có chết anh cũng không dám tin hai người này thế mà đi với nhau, kể cả anh ta có là bác sĩ chủ trị của Thất Thất thì cũng sẽ không đến nỗi diễn kịch tình yêu phát triển từ mối quan hệ người bệnh với bác sĩ thế chứ?

Vậy chắc là…Vì mắt của Thất Thất nên mới mời bác sĩ một bữa nhỉ, hơn nữa lúc ấy Bắc Bắc có vẻ đã say rồi, mà em ấy lại không thấy gì, vậy nên bác sĩ Mộ mới lịch sự đỡ em ấy đi?

Tiêu Khải Triết tự an ủi thì tự an ủi, nhưng càng nghĩ càng rối não, thế là cuối cùng không nhịn được nhắn tin hỏi chuyện với Diệp Bắc Bắc, lúc anh chàng nhắn tin thì Diệp Bắc Bắc với Trình Mân Vũ đang….hành sự…Vả lại điện thoại còn nằm trong túi, túi thì bị Trịnh Mân Vũ vắt ngoài phòng khách, người trong phòng ngủ sao mà nghe được, mà dù có nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn thì chắc cũng chả quan tâm.

Sớm hôm sau, Trịnh Mân Vũ tràn trề sức sống mặt mày rạng ngời lững thững đến công ty, đương nhiên là bé hồ ly bị hành cho bán sống bán chết nhà anh vẫn đang chui trong chăn ấm đánh một giấc ngon lành.

Mộ Cảnh Thời ra ngoài nhận điện thoại từ sớm tinh mơ, “Alo, bác sĩ Phương?”

“Không biết hôm nay có thể trực thay tôi nửa ca sáng không, có việc nhà.”

“Đành nhờ bác sĩ Phương rồi, cảm ơn.”

Anh cúp điện thoại rồi vào bếp làm bữa sáng, bé con trong phòng ngủ thì vẫn chả có vẻ gì là sắp dậy.

Hết 23.

Bình luận

Truyện đang đọc