THU DĨ VI KỲ

Biên Dĩ Thu đối với Nguyễn Thành Kiệt quả thật không ôn nhu săn sóc như vậy, để hắn ở Ma Cao chơi thêm vài ngày đơn giản là cố kỵ mấy dấu vết loang lổ bị Kha Minh Hiên để lại trên người mình. Bởi vì mông bị thương, Biên lão đại an tĩnh không ít, thành thành thật thật ở Nguyệt Lộc Sơn Trang bồi chú Thời.

Dì Tần hiếm khi thấy y ngoan như vậy, mỗi ngày đều thay đổi món ăn một cách đa dạng để làm cho y, kết quả không đầy một tuần, liền phát hiện lưng quần bị chật, sợ tới mức một lòng chui vào phòng tập gym, chết sống cũng không ra.

Hà Tự bước vào nhà lớn nhà họ Biên, dì Tần đang ở trong bếp khí thế ngất trời mà làm móng heo kho tàu, hắn nghe thấy mùi thơm kia nuốt nuốt nước miệng, trong lòng đối với cuộc sống của Biên lão đại phía đối diện mà đánh giá tán thành: “Rất mẹ nó sa đọa.”

Cùng chú Thời hàn huyên vài câu, hỏi rõ chỗ của Biên Dĩ Thu, vươn tay lấy một miếng bạch tuột chiên vừa gặm vừa đi về phía hoa viên.

Căn biệt thự này của Biên Dĩ Thu diện tích khá lớn, giá thành xây dựng cao, bên cạnh bể bơi chính là phòng tập gym, bên cạnh còn có một phòng tắm hơi cùng bàn chơi bi-a, quả thật chính là một chỗ ăn chơi thu nhỏ.

Hà Tự đi vào phòng tập gym, vừa lúc nhìn thấy Tả Thành nâng một cước đá vào cổ Biên Dĩ Thu, Biên lão đại nâng khuỷu tay đón đỡ, cổ tay nắm lấy chế trụ mắt cá chân vặn sang một bên, Tả Thành mạnh mẽ thu thế, một cái chân khách dùng lực toàn thân nhảy lên, thân thể cuốn lấy làm cho Biên Dĩ Thu không thể không buông mắt cá chân đang chế trụ của cậu, chật vật lui về sau vài bước mới tránh được cú đá này của cậu.

“Hay!” Hà Tự hét lớn một tiếng, thay Tả Thành vỗ tay.

Tả Thành vững vàng ngã xuống đất,  một chút cũng không để bên ngoài ảnh hưởng, nắm tay đầy lực vụt thẳng qua, Biên Dĩ Thu nhanh nhẹn tránh thoát, nắm tay Tả Thành xẹt vào cằm y rồi lướt qua, cánh tay không kịp thu lại liền bị Biên Dĩ Thu nắm lấy, đồng thời khuỷu tay phải được nâng lên theo đường chéo để đảo ngược, hung hăng đập vào cằm đối phương, tốc độ nhanh đến độ Hà Tự cũng chưa thấy rõ y ra tay như thế nào, liền nghe thấy Tả Thành kêu rên, kèm thêm nửa bên mặt mình bắt đầu ẩn ẩn đau.

Hà Tự á một cái, sờ sờ mặt mình, thập phần đồng cảm mà liếc mắt nhìn khóe miệng đầy máu của vệ sĩ Tả.

Tả Thành đi đến cái kệ bên cạnh lấy một chai nước khoáng súc miệng, vừa uống vừa mập mờ không rõ nói: “Lão đại, sắp rụng răng luôn rồi nè.”

“Đáng.” Biên Dĩ Thu nuốt nước bọt, “Một cước vừa rồi của cậu đá tới cổ tôi, có thể bị gãy xương cổ.”

“Sẽ không, tôi thu sức, bằng không anh cũng không tiếp được.” Vệ sĩ Tả thành thành thật thật nói.

Biên Dĩ Thu vỗ một cái vào cái đầu ướt đẫm mồ hôi của cậu: “Còn mẹ nó thu sức? Có phải cậu thấy tôi không đánh lại cậu, có phải hay không!”

Tả Thành nói thầm: “Anh đánh không lại tôi không phải chuyện bình thường sao, anh mà lợi hại hơn tôi thì còn cần vệ sĩ làm gì?”

“Đệt mợ cậu thật đúng là dám nói, xem lão tử hôm nay không đem cậu đánh đến răng rụng đầy sàn!”

“Kia không được đầu, tôi còn phải giữ răng ăn đồ ăn dì Tần làm đó…Ôi, á…..”

Vệ sĩ Tả thành thật mạc danh kỳ diệu lại bị đánh trúng một cái, lúc này cũng không dám đánh trả, thấy Hà Tự thẳng thắn lắc đầu.

Nếu ngày nào đó Tả Thành đột nhiên đánh rắm, nhất định sẽ liều chết mà nói ra khỏi miệng.

Biên Dĩ Thu vô cùng mỹ man đem Tả Thành đặt trên đất, cực kỳ tàn nhẫn mà chà đạp nửa ngày, cuối cùng vỗ vỗ mặt cậu: “Cút đi lấy túi nước đá đắp đi.”

Đến lúc Tả Thành chườm một túi nước đá xuất hiện ở trước mặt hai người, Biên Dĩ Thu đã tắm xong rồi thay quần áo cùng Hà Tự nghiêm túc ngồi trên ghế trong thư phòng.

Biên Dĩ Thu liếc cậu một cái, ánh mắt lại quay về trên người Hà Tự.

“Ý của cậu là, dùng bài bạc giam chân Chu Minh muốn phá đổ Hoằng Nguyên, cùng với chuyện làm cho Chu Minh ở trên thuyền giấu ma túy, đều là Tiễn Thắng giở trò quỷ?”

Hà Tự gật gật đầu: “Tám phần anh phải ngẫm lại, Tiễn lão tam cùng Cửu gia đấu đá nhiều năm như vậy, hai bên tuy rằng thoạt nhìn nước lửa bất hòa, nhưng loại chuyện hạ tử ngáng chân này chưa bao giờ xảy ra, tranh đoạt đối tác làm ăn, bắn giết nhau, chiếm địa bàn đều có, nhưng không tới mức tranh đấu gay gắt* như vậy? Không có lý nào chân trước Cửu gia vừa mất, hắn sau lưng lại dùng biện pháp này để đối phó với một vãn bối như anh, truyền ra ngoài thì hắn biết đặt cái mặt mình ở đâu?”

 *Bản gốc là 明刀明枪 – minh đao minh thương

Biên Dĩ Thu nhíu mày không lên tiếng, nhưng trên cơ bản là đồng ý với những lời này của Hà Tự. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hắc đạo cũng có cách xử trí của hắc đạo, lúc trước Tiễn lão tam cùng Cửu gia cùng nhau bắt đầu lập nghiệp, coi đạo nghĩa giang hồ còn quan trọng hơn cả mạng sống, cho dù sau này hai người mỗi người một ngã, càng đấu anh chết tôi sống, cũng chưa từng sử dụng chiêu thuật nham hiểm như vậy.

Nhưng Tiễn Thắng là con một của lão, muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy, lão gia tử thật sự không cảm kích chút nào? Lời này nói ra, ai tin?

Hà Tự nhìn ra suy nghĩ của y, nói tiếp: “Vài năm trước Tiễn lão tam bị tai nạn xe cộ anh có biết không?”

“Lúc ấy tôi ở trong tù, không rõ thể nào. Nghe nói là cưa mất một chân?”

“Không chỉ cưa mất một chân, còn cắt cả lá lách luôn. Bất quá chuyện này bị lão ta dùng tiền bịt miệng, không mấy người biết.”

Tả Thành không muốn làm người ngoài cuộc: “Vậy sao anh biết được?”

“Tôi đương nhiên có cách của tôi rồi.” Hà Tự nói xong phát hiện Biên Dĩ Thu nhìn chăm chăm mà quan sát hắn, không thể không thành thật khai báo, “Hồi đó tôi làm với một cô gái…….”

“Là người tình của Tiễn lão tam?” Biên Dĩ Thu không đợi hắn nói xong đã cắt ngang lời hắn.

“Ách…..” Quao, chuyện này cũng biết?

Biên Dĩ Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà chỉ vào mũi hắn nửa ngày: “Đàn bà nào cậu cũng dám đụng vào, ngày nào đó nếu như bị người ta trói lại quăng xuống biển, cũng đừng trách tôi không cứu cậu.”

Hà đại luật sư không vui: “Anh cũng không ngẫm lại tôi đây là vì ai à.”

Biên Dĩ Thu với Tả Thành cùng lúc nhìn về phía đũng quần của hắn, ý tứ chính là: không phải là cậu đặc biệt không quản được lão nhị của mình à? Còn có thể là vì ai?

Hà Tự: “……….Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính đi.”

Biên Dĩ Thu nghiêm túc nói chuyện chính sự: “Cậu cùng cô gái này làm vài lần?”

Hà Tự không nói nên lời: “Một lần.”

“Một lần có thể xen vào chuyện này chuyện kia à, bản lĩnh đấy.”

“Này còn cần tôi xen vào? Tiễn lão tam vốn lớn tuổi lực bất tòng tâm, người phụ nữ kia theo lão sẽ không được thỏa mãn, được tôi làm đến thích, không phải sẽ bắt đầu oán giận sao, nói lão không chỉ lớn tuổi, còn không có lá lách, thân thể càng ngày càng kém, việc kia càng ngày càng không ổn, sớm biết rằng không bằng ở cùng với con lão, ít nhất tiểu tử Tiễn Thắng kia vẻ ngoài nhân khuông cẩu dạng, thân cường thể kiện, nếu lão gia từ thăng thiên, Long Hưng còn không phải do cậu ta định đoạt à?”

Biên Dĩ Thu có chút đăm chiêu vuốt vuốt mấy cọng râu cằm: “Cô ta nói lời này, Tiễn Thắng vội vã từ nước ngoài trở về, là muốn đánh cho Long Hưng một chưởng?”

Hà Tự nhìn y: “Theo tôi cân nhắc không chỉ muốn chường Long Hưng một đấm đơn giản như vậy.”

Biên Dĩ Thu nhìn vào mắt hắn, khóe môi câu lên một nụ cười không chút độ ấm: “Đã nhìn ra, lòng tham của tiểu tử kia cũng lớn đấy —-A Thành, đi coi dì Tần làm cơm xong chưa, tôi đói bụng.”

Thay đổi chủ đề mà không có dấu hiệu đã kết thúc cuộc thảo luận này, nhưng anh em làm ăn nhiều năm, cho nên không cần nói cũng có thể hiểu được.

Tiễn lão tam đại danh là Tiễn Vận Xương, nghe nói lúc mới bước chân vào hắc đạo đã gọi là Tiễn tam nhi, sau đó lại theo Cửu gia, mới lấy cái tên vang dội ngụ ý số phận hưng thịnh như thế. Nguyên bản làm thuộc hạ cho Cửu gia, tiểu bối đều cung kính gọi lão một tiếng Tam thúc, ra ngoài tự lập môn phái, cũng xưng là Khởi gia, ý tứ giống như muốn chống lại Cửu An.

Nhưng không may Cửu gia đã đi trước lão một bước, cả hắc đạo thành phố Z này có thể xưng “gia” cũng chỉ có mỗi mình lão, cho nên tiệc mừng thọ năm nay phá lệ vô cùng phô trương, long trọng.

Khi Biên Dĩ Thu dẫn theo Hà Tự, Tả Thành đến biệt thự của Tiễn gia ở lưng chừng bờ biển, bãi đậu xe ngoài trời rộng lớn đỗ đầy những chiếc xe sang trọng các loại, vệ sĩ mặc một bộ âu phục màu đen, đeo kính râm với tai nghe, cứ cách ba bước là một tốp, năm bước là một trạm canh gác, toàn bộ ngôi nhà và hoa viên như mấy cái thùng sắt bình thường mà lại được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt ——– nghe nói bởi vì tiệc mừng thọ lần này của lão ta, ngay cả thị cục cũng tạm thời huy động cảnh lực nhiều hơn bình thường gấp mấy lần để tăng cường tuần tra an ninh ở vịnh phía đông.

Không có cách nào, ai bảo Tiễn tam gia sắp xếp tổ chức tiệc mừng thọ chứ, chỉnh đến độ như hắc bang hội tụ vậy.

Biên Dĩ Thu không nhận được thiệp mời, nhưng điều đó không ngăn y gióng trống khua chiêng mà bước vào cửa lớn Tiễn gia. Mà y vừa xuất hiện, hội trường nguyên bản vô cùng náo nhiệt nháy mắt lặng ngắt như tờ. Đặc biệt là vài vì trưởng bối của của tập đoàn Cửu An mà Biên lão đại thường gọi là các chú, các bác, giờ phút này nhìn thấy y, khuôn mặt đều trở nên tái nhợt vì sợ hãi, có hai người thậm chí còn bí mật lấy khăn tay ra lau trán vì sợ tới toát mồ hôi lạnh.

Hà Tư đi về phía bên trái sau lưng y, mặc quy củ một bộ chính trang màu xám, tóc thoa chút nước bóng lưỡng, đeo kính gọng vàng, trông rất nhã nhặn, tươi cười ôn hòa, thoạt nhìn không hề có lực sát thương.

Tả Thành đi về phía bên phải sau lưng y, mặc một bộ đồ nguy trang quân nhân, điển hình là cách ăn mặc của lính đánh thuê, trên vai vác một chiếc rương gỗ đàn hương hình chữ nhật thật to, cuối cùng là một đôi giày quân đội đế giày bước đi trên thảm, tổng thể làm cho người ta có loại cảm giác sợ hãi, nếu bị cậu đá cho một cước, chắc gân cốt sẽ đứt làm hai đoạn.

Biên Dĩ Thu ăn mặc rất tùy ý, bộ tây trang tối màu được cắt may khéo léo chỉ tháo một nút, không đeo cà vạt, chiếc khăn vuông sọc cổ điển Ford yêu thích được nhét vào túi bên trái trước ngực như mọi khi, cổ áo mở sang hai bên, phối với một chiếc áo choàng đen dài đến đầu gối ở bên ngoài, ngẩng đầu mà bước đi một cách quyền lực, khí phách. Hơn nữa ngũ quan của y, thân thể cường trán, dáng vẻ cương nghị, từ lông mày đến mũi, rồi đến môi và cằm, là một độ cong ba chiều, khiến người say mê. Nếu không phải không đúng lúc, đi ở bên ngoài không biết phải thu hoạch bao nhiêu ưu ái cùng tiếng thét chói tai của phụ nữ. Ngay cả vài tên đàn ông nước ngoài ngồi ở bàn chính đang nói chuyện phiếm với Tiễn Thắng cũng không thể không bị y thu hút, kinh ngạc hỏi một câu: “Ai vậy?”

Tiễn Thắng không trả lời, mà chậm rãi đứng dậy, dùng một loại ánh mắt không tốt nhìn người đàn ông trước mắt.

Tiễn Vận Xương mặc một thân tây trang đỏ thẫm ngồi trên ghế chính, tự nhiên không hề đứng dậy, tất cả mọi người trong hội trường, có lẽ lão là người duy nhất vẫn giữ được sự bình tĩnh và điềm tĩnh mà một vị thượng giả nên có.

Toàn bộ quá trình Biên Dĩ Thu không hề chớp mắt, cũng chưa từng liếc mắt nhìn cái vị được gọi là nguyên lão trưởng bối của Cửu An, lập tức đi tới trước mặt Tiễn Vận Xương, thoáng nghiêng người, cung kính kêu một tiếng: “Tiễn tam gia.”

Sau đó Tả Thành tiến lên từng bước, đem rương lớn trên vai dễ dàng đặt trước mặt Tiễn tam gia, từng tiếng tách tách vang lên, chiếc rương chậm rãi mở ra, lộ ra một pho tượng Ngọc Quan Âm nửa người, màu sắc ôn nhuận, sáng trong như trăng, gương mặt Quan Âm điềm tĩnh, mặt mũi hiền lành, trong tay cầm một bình bằng ngọc tinh khiết, hướng về phía chúng sinh, dường như có Phật quang bao phủ đám mây đen từ phía Đông.

Nhiều vị khách có không ít người biết nhìn hàng, đều líu lưỡi. Ngay cả biểu cảm trên khuôn mặt của Tiễn lão tam cũng không thể không thay đổi.

Ngọc Quan Âm này có lai lịch không nhỏ, nghe nói năm đó đặt trong vườn Viên Minh được Từ Hi lão Phật gia đốt cao hương cung mỗi ngày, sau đó lại bị hội quốc liên đời thứ tám xâm lược, đem vườn cướp sạch không còn gì, nhiều thứ tốt lưu lạc ra nước ngoài, Ngọc Quan Âm này cũng rơi vào tay mấy tên giặc tây, cuối cùng đã rơi vào tay một nhà sưu tập người Anh nào đó.

Cách đây một thời gian, đời sau của nhà sưu tập kia đã tổ chức một buổi đấu giá từ thiện ở Hồng Kông, bao gồm cả tượng Ngọc Quan Âm này, được bán với giá cao nhất trong buổi đấu giá hôm đó.

Tiễn Vận Xương người này cũng giống như Biên lão đại, không có học thức, nhưng rất thích học đòi văn vẻ, đặc biệt là sưu tầm đồ cổ. Biên Dĩ Thu không có hứng thú với đồ cổ, đối với việc Tiễn lão tam thích cái gì cũng không có hứng thú, dặn dò Hà Tự chuẩn bị một phần hậu lễ, Hà Tự thật đúng là chỉ nghe được một chữ “hậu”, đã vô cùng tàn bạo mà hành hạ xấp chi phiếu của mình.

Hà đại luật sư nói rằng Ngọc Quan Âm này là món đồ mà Tiễn lão tam rất thích, không có lễ vật nào tốt hơn thứ này.

Biên Dĩ Thu hỏi: “Sao biết được?”

Hà Tự nói: “Tiễn lão tam căn bản lúc đầu cũng sẽ tham gia lần đấu giá kia, bất quá vì có lý do mà không đến được.”

“Lý do gì?”

“Trễ chuyến bay.”

“…..” Biên Dĩ Thu giật giật khóe miệng, nghĩ rằng người này sao không đến Hồng Kông để đi dạo trước hai ngày, đi lang thang quanh trung tâm, tham quan Cảng Victoria, lên đỉnh Victoria để ngắm cảnh đêm? Mà phải đợi đến ngày đấu giá mới đi, chuyện này còn không phải khiến bản thân mình không thoải mái sao, bây giờ mấy chuyến bay trong nước, làm sao mà đúng giờ được?

“Lão ta chính là hướng tới Ngọc Quan Âm này, đến nơi thì đấu giá đã xong, nghe nói lão ta vì chuyện này, trở về bị bệnh suốt một tuần.”

Biên Dĩ Thu thật sự rất muốn biết, người này đi đến chỗ nào mà hỏi thăm tới tin tức nhỏ như thế? Ngay cả người ta bị bệnh một tuần mà cũng biết.

“Cho nên anh nghĩ xem, nếu ngày nào đó có người đưa Lục Tiêu cởi sạch trói đến trên giường anh, anh có thể không mở cờ trong bụng, mừng rỡ như điên không?”

Biên Dĩ Thu nghe hắn nói như thế, quả thật ở trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh kia một chút, nhưng ngay sau đó y phát hiện, nếu có người đem Kha Minh Hiên cởi sạch trói đến trên giường y, y hẳn là càng cao hứng hơn ——— y nhất định sẽ tận hết sức lực mà giết chết hắn.

Vì thế dưới miệng lưỡi trơn tru, lưu loát, ân cần của Hà đại luật sư, rốt cuộc y cũng rộng lượng vung tiền, ký chi phiếu cao ngất trời —–Có quỷ mới biết có bao nhiêu con số trên hóa đơn đã đi vào túi của một người thấy tiền sáng mắt như Hà Tự.

Bất quá giờ khắc này, y nhìn đến ánh mắt của Tiễn lão tam, cảm thấy một bút tiêu tiền kia tương đối đáng giá. Loại chuyện tặng lễ vật này, giá cả là thứ yếu, có thể chạm vào điểm mấu chốt trong lòng người ta, mới là bản lĩnh.

Tiễn Vận Xương xem xong pho tượng Ngọc Quan Âm, ánh mắt nhìn Biên Dĩ Thu lại hòa ái, dễ gần không ít: “Biên tổng mạnh tay như vậy, người ta lại nói lão già này không biết xấu hổ?”

“Người khác gọi tôi một tiếng Biên tổng, Tam gia là trưởng bối, gọi tôi Tiểu Thu là được.” Biên Dĩ Thu cười đến chỉ có phong độ, nho nhã lễ độ, một tia lệ khí cũng không có, giống như thật tình thành ý mà đến chúc thọ, “Chúc Tam gia phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, nhật nguyệt hưng thịnh, tùng hạc Trường Xuân.”

Tiễn tam gia nghe được rất cao hứng, kêu người hầu đem pho tượng Ngọc Quan Âm đặt trên bàn trong thư phòng, khuôn mặt già nua mỉm cười lộ ra mấy nếp nhăn: “Thật hiếm khi thấy cậu có lòng như thế.”

“Kỳ thật đã muốn đến thăm Tam gia từ lâu, nhưng Cửu gia vừa mới mất không lâu, công ty sự vụ rất phức tạp, nhất thời không có thời gian rảnh rỗi, ngay cả Tiễn thiếu gia về nước, cũng khong có cơ hội ngồi xuống cùng tìm hiểu, không duyên cớ sinh ra rất nhiều hiềm khích hiểu lầm, tổn hại hòa khí.”

Biên Dĩ Thu nói lời này rất khéo, trước tiên đặt mình vào vị trí vãn bối, sau đó đem tất cả những chuyện đâm chọc phát sinh gần đây cùng với việc không quen biết Tiễn Thắng rồi ầm ĩ quy thành hiểu lầm, lập tức làm cho việc hai bang phái đấu tranh gay gắt trở thành chuyện nhỏ, chỉ là mâu thuẫn cá nhân.

Tiễn Thắng đã dùng Chu Minh để đào rỗng Hoằng Nguyên, thiếu chút nữa muốn đòi mạng của y, y cũng để Hà Tự làm hỏng chiếc thuyền đánh bạc của Tiễn gia trên biển, cả hai bên đều làm tổn thương nhau, cũng không ai chiếm được ích lợi gì, chuyện lớn như vậy y không tin Tiễn lão tam không biết.

Nhưng Biên Dĩ Thu làm nhiều trò như vậy đích xác muốn mọi người ngồi trên bàn này biết, ý tứ rất rõ ràng – Quá khứ coi là một sự hiểu lầm, mấy người phá hủy công ty của tôi, tôi phá hủy con thuyền đánh bạc của mấy người, chuyện này kết thúc như vậy. Tôi kính ông như một trưởng bối, tặng lễ vật mừng thọ xem như chừa cho ông mặt mũi, nếu sau này Tiễn Thắng tìm Cửu An gây phiền toái, hoặc là Tiễn lão tam ông không có cách dạy con, hoặc là Tiễn lão tam ông cố ý dung túng, mặc kệ lý do gì, Tiễn Vận Xương ông đã mất hết tiếng tăm rồi, mà lần tới nếu Cửu An phản kích, sẽ không đơn giản phá một chiếc thuyền của ông.

Tiễn lão tam là ai, hận không thể vòng vo tám mươi cua mới nói ra một từ, Biên Dĩ Thu muốn nói gì trong lòng lão rất rõ, nhưng lão ta lại cười như một làn gió mùa xuân: “Tuổi trẻ thôi mà, có hiểu lầm cũng thật bình thường, bỏ qua là được rồi. A Thắng, lại đây.”

Hai tay đặt cùng một chỗ, một người khách khí xưng một tiếng “Biên tổng”, một người cười tươi gọi một tiếng “Tiễn thiếu gia”, bề ngoài là ánh mặt trời sáng lạn, hòa hợp êm thấm, trên thực tế đều hận không thể rút súng ra ngay tại chỗ, bắn một phát vào đại não đối phương như thể bổ một quả dưa hấu vậy.
Tác giả có lời muốn nói:

Quay lại khoảng thời gian Biên Biên tiêu sái, đẹp trai rồi, ai nói là hai Biên Biên chứ hả? Lúc làm chính sự y vẫn rất có đầu óc không phải rất đỉnh sao, Biên Biên của tôi chỉ là EQ thấp thôi, chứ IQ vẫn rất cao đó nha.

Ngoài ra, trong các bình luận, có một mấy người đã hô rằng muốn Biên Biên và Nguyễn tổng nên làm với nhau, vậy mấy người đã bao giờ xem xét cảm thụ của Kha Kha chưa,  Kha tổng thật sự sinh khí, tôi nói với mấy người là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó TTTTTT

Bình luận

Truyện đang đọc