THU DĨ VI KỲ

Người gọi Tiễn Thắng ra ngoài chính là sở trưởng Dư của Nhị Khán.

Theo đạo lý mà nói, nghi phạm không được phép gặp bất kỳ ai ngoại trừ luật sư trong quá trình xem xét giam giữ. Có điều Biên Dĩ Thu hơi đặc thù một chút, ngay cả luật sư cũng không thể gặp. Nhưng sở trưởng Dư lại nói với Tiễn Thắng, có người muốn gặp hắn.

Tiễn Thắng hỏi đó là ai, sở trưởng Dư cũng không nói gì, chỉ dẫn hắn ra ngoài.

Ra khỏi nhà ăn, liền có người đến còng tay Tiễn Thắng, hai cảnh ngục phía sau vác súng trên vai, đạn lên nòng đề phòng vạn nhất.

Tiễn Thắng thành thật bị dắt đi, sở trưởng Dư đi theo phía sau, đi đến nửa đường mới phát hiện hướng bọn họ đang đi không phải phòng tiếp khách, không khỏi có chút nghi hoặc.

Mấy người đi thông qua khu vực thông gió cùng với sân bóng rổ, sở trưởng Dư quẹt vân tay tiến vào khu làm việc, cuối cùng đứng trước cửa văn phòng mình, nói với Tiễn Thắng: “Vào đi.”

Tiễn Thắng nhíu nhíu mày: “Ai ở bên trong?”

“Vào rồi sẽ biết. Cho hai người hai mươi phút, đừng chậm chạp nữa.” Sở trưởng Dư nói xong xoay người đến hành lang hút thuốc, hai cảnh ngục một trái một phải đứng ở cửa.

“Anh phải đáp ứng tôi, sau khi ra ngoài phải tẩy trắng, làm ăn đứng đắn.”

Tiễn Thắng nhìn y, không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Sao em lại tìm được tôi?”

“Tôi có thể đi cầu xin ba tôi, kêu ông ấy nghĩ cách…”

“Ba em không phải một sĩ quan bộ đội hậu cần bình thường thôi sao? Ông ta có năng lực lớn như vậy?”

“Tôi….Ba của tôi….” Lâm Gia Ngạn nhất thời nghẹn lời.

“Tôi biết ba của em là ai, Lâm thiếu gia.” Tiễn Thắng cắt ngang lời y, “Ngay từ đầu, tôi đã tra bối cảnh của em đến nhất thanh nhị sở, tiếp cận em bất quá chỉ vì muốn Lâm gia làm ô dù cho mình, chỉ không nghĩ tới chỉ không nghĩ tới lần này lại bổ nhào một cú lớn như thế.”

Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng bây giờ nghe chính miệng hắn nói ra, Lâm Gia Ngạn vẫn có cảm giác bị người nọ đánh một côn vào đầu đến lỗi giác, cả đầu có chút choáng váng: “Anh nói cái gì?”

Tiễn Thắng cười nhạo một tiếng: “Em sẽ không cho là tôi thật sự thích em nhỉ? Lâm thiếu gia, có phải cho tới bây giờ không có ai nói cho em biết, em khó hầu hạ bao nhiêu? Trừ bỏ khuôn mặt này của em, còn có chỗ nào làm người ta thích?”

“Anh nói dối.” Lâm Gia Ngạn rống thành tiếng.

“À đúng rồi, tôi nói dối. Ngoại trừ khuôn mặt này của em, mông cũng không sai, nhất là lúc vừa bị tôi thao vừa khóc, vẫn tương đối mê người…”

Một tiếng “Bốp” giòn tan, thanh âm của Tiễn Thắng đột ngột dừng lại.

Bởi vì dùng sức quá mức, Lâm Gia Ngạn cảm thấy lòng bàn tay của mình đau rát.

Tiễn Thắng bị y đánh đến nghiêng đầu qua một bên, miệng ẩn ẩn mùi máu tươi, khinh miệt mà liếc y một cái: “Tính tình thối như vậy, khó trách anh Minh Hiên của em không cần đến em.”

Lâm Gia Ngạn tức đến cả người phát run, y cảm thấy giãy dụa cùng rối rắm một tháng vừa rồi thật đáng chê cười, thế nhưng lại như một món đồ chơi đưa lên tới cửa tự rước nhục.

Cuối cùng Tiễn Thắng nói: “Lâm thiếu gia, giang hồ hiểm ác, sau này đừng khờ dại như vậy nữa.” Nhất là khi anh không ở cạnh em, phải học cách tự bảo vệ mình. Không phải ai cũng giống anh, cho dù bị em tát cũng vui vẻ mà chịu đựng.

Hôm sau lúc đi tản bộ hóng gió, Biên lão đại hỏi Tiễn thiếu gia: “Cậu quả thật vì lợi dụng Lâm gia mới cố ý tiếp cận cậu ta à?”

Nửa bên mặt Tiễn thiếu gia vẫn còn hằn rõ năm dấu tay, ngậm điếu thuốc vô cùng uất ức: “Lúc Nguyễn Thành Kiệt tới tìm tôi, tôi mới biết được bối cảnh của Lâm gia rốt cuộc là gì.”

Biên Dĩ Thu ngẩn người, lập tức phản ứng lại: “Cần tôi tán thưởng diễn xuất tuyệt vời của cậu không?”

Tiễn Thắng hiếm khi nghiêm mặt nhìn y: “Nguyên bản chính vì tôi biết gia cảnh của Lâm gia, cho nên mới không thể để em ấy có quan hệ gì với mình nữa. Tẩy trắng là chuyện dễ dàng lắm sao?”

Biên Dĩ Thu trầm mặc. Tẩy trắng rốt cuộc khó bao nhiêu, không ai rõ hơn y. Mười mấy năm kể từ khi Cửu An bắt đầu tẩy trắng đến giờ, vẫn không thoát khỏi được hai chữ “hắc đạo”. Huống chi, cũng không phải bạn tẩy trắng, quá khứ từng phạm tội có thể xóa bỏ. Mỗi một việc, mỗi một án kiện đều có người nhớ rõ, chỉ cần bạn đi sai một bước, sẽ lại ngã vào vực sâu, vạn kiếp bất phục. Chính mình còn không phải ví dụ rõ ràng sao?

“Hơn nữa tôi từ khi sinh ra đến giờ chính là hắc bang hỗn tạp, tẩy thế nào đây?” Tiễn Thắng nói xong câu đó, điếu thuốc trong tay vừa lúc cháy hết.

Biên Dĩ Thu nói: “Chỉ cần cậu nguyện ý làm, vẫn có thể tẩy trắng được.”

Tiễn Thắng cười cười không nói gì, tiện tay đem tàn thuốc dập tắt dưới sàn bê tông, từ bậc thang đứng lên.

Thời gian hóng gió đã hết, hai người sóng vai đi chậm về phía phòng tạm giam. Khi đi thông qua thao trường, Tiễn Thắng hỏi y: “Lần trước anh nói phải sống sạch sẽ, là vì cái người tên Minh Hiên kia sao?”

“Kha Minh Hiên.” Biên Dĩ Thu nói ra cái tên này, đồng thời cũng trả lời vấn đề của hắn.

Tiễn Thắng đột nhiên dừng bước: “Anh đợi một lát, cái tên “anh Minh Hiên” mà Lâm Tiểu Ngạn cả ngày đặt bên miệng nguyên lai không phải họ Minh à?”

“Ai nói với cậu anh ấy họ Minh?” Ánh mắt Biên Dĩ Thu nhìn hắn chậm rãi thay đổi, “Nguyễn Thành Kiệt nói với cậu bối cảnh của Lâm Gia, nhưng không nói với cậu Kha Minh Hiên là ai?”

“Không có, tôi còn đặc biệt hỏi hắn ta có biết một người tên Minh Hiên hay không, hắn ta nói không biết, chưa từng nghe qua, tôi ngầm thừa nhận người kia không thuộc về phạm vi đó, không xen vào nữa.”

Biểu tình của Biên Dĩ Thu quả thật không có cách nào hình dung: “Tiễn thiếu gia, có phải đầu óc của cậu ăn nhiều bánh nướng nước ngoài quá nên bị tàn rồi không?”

Ừm, không cần hoài nghi, Biên lão đại nói chính là pizza Ý, bởi vì mấy năm nay Tiễn thiếu gia vẫn sống ở Ý.

Tiễn Thắng: “….”

Biên Dĩ Thu: “Bất quá cũng có thể lý giải, nếu tôi là Nguyễn Thành Kiệt, tôi cũng không nói với cậu Kha Minh Hiên là ai. Bằng không cậu còn có thể hợp tác với hắn ta à?”

Tiễn Thắng: “…”

“Quên đi, Tiễn thiếu gia, tôi thấy bây giờ cậu ở chỗ này thật sự một chút cũng không oan.”

Nói xong câu đó, Biên Dĩ Thu sải bước rời khỏi thao trường, dùng hành động tỏ vẻ không muốn nói chuyện với người có chỉ số IQ không đồng đều với mình, y sợ mình cũng sợ trở nên ngu ngốc như hắn.

Tiễn Thắng nhìn chằm chằm bóng dáng Biên Dĩ Thu mà hóa đá đại khái bảy tám giây, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, cắn chặt răng hung hăng mắng một câu: “Nguyễn Thành Kiệt tao đcm mày!”

Kha Minh Hiên ở đại lộ bên ngoài trại giam chờ cả đêm, nửa đêm không chống đỡ nổi đành trực tiếp ngồi trên ghế lái ngủ, hơn 6h bị động tĩnh của nhân viên quét dọn vệ sinh bên đường đánh thức, đến tận hai phút, hắn cảm thấy cổ như thể không thuộc về mình nữa. Từ từ đưa tay lên ôm lấy cổ rồi ấn ấn nhẹ, phát ra tiếng vang răng rắc làm người ta sởn gai ốc, cuối cùng xoay đầu về chỗ cũ.

Bởi vì tư thế ngủ, cổ đau đến cực kỳ bi thảm, các dây thần kinh nối cột sống cổ với sau gáy vừa căng vừa đau, cả đầu như chứa đầy chì, vừa trầm vừa nặng.

Hắn xoa xoa mặt, quay đầu lại nhìn tấm lưới cao tường của trại tạm giam, hắn nổ máy, lái xe đi ra ngoài.

Khi đến nhà Sở Dịch thì đôi phu phu kia còn chưa rời giường, Sở Dịch mở cửa nhìn thấy hắn, còn tưởng mình đang nằm mơ.

Nửa tiếng sau, Sở Dịch làm xong bữa sáng bưng lên bàn, đêm qua ở nhà ăn cơm không ngon, Kha đại thiếu gia đói đến độ ngực dán vào lưng, không chút khách khí uống hết hai chén cháo gạo kê vừa nhừ vừa thơm, ăn một lồng bánh bao trứng cua hấp, cùng một phần mì xào hải sản hương vị thơm ngon.

Ăn no xong lau lau miệng, sau đó mở miệng nói với Sở Dịch: “Tôi đi ngủ một giấc trước, tỉnh ngủ lại nói chuyện với cậu.”

Sở Dịch chỉ chỉ phòng khách, ý là tùy ý cậu, sau đó đứng dậy tìm áo ngủ mới cùng với đồ rửa mặt đưa cho hắn.

Kha Minh Hiên ôm đồ này nọ đi ngang qua phòng ngủ chính, Lục Tiêu còn buồn ngủ mở cửa phòng ra, nhất thời bị dọa thanh tỉnh: “Anh anh anh…”

“Chào.” Kha Minh Hiên kiệm lời như vàng chỉ nói một chữ, cũng không quay đầu lại mà đi đến phòng cho khách.

Lục Tiêu mở to hai mắt nhìn bóng dáng hắn nửa ngày, mãi cho tới khi cửa phòng khách “cạch” một tiếng mới hồi phục tinh thần: “Là Kha Minh Hiên hả anh? Em không có nhìn lầm?”

“Em không nhìn lầm.” Sở Dịch đi tới nắm gáy y xoay lại hôn hôn vào miệng một cái: “Nhanh đi rửa mặt đi, lại đi học muộn nữa rồi.”

“Hai tiết đầu hôm nay không có môn….”

“Vậy em ngủ tiếp một lát?”

“Không được, em ra ngoài với anh, trước tiên đi tới phòng làm việc làm hết bài tập giao tuần rồi đã.”

Thanh âm của Sở Dịch, Lục Tiêu nhỏ dần, Kha Minh Hiên mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng đóng cửa, rất nhanh sau đó không còn tiếng gì nữa.

Từ buổi sáng 8h ngủ đến 2h chiều, Kha đại thiếu gia rời giường cũng không thấy nặng đầu nữa. Trên cửa phòng dán một tờ note, phía trên viết: “Nhà bếp có đồ ăn, muốn ra ngoài thì vào phòng ngủ tìm quần áo, chìa khóa dự phòng ở trên tủ giày.”

Kha thiếu gia nhìn tờ note kia, nghĩ thầm đây mới là anh em.

Bốn giờ chiều đến cao ốc Hòa Thịnh, lên thang máy chuyên dụng lên thẳng tầng 79, thư ký Lisa thấy hắn trực tiếp hét ầm lên, trơ lý Tiểu Từ sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, mắt kính thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Hắn làm động tác ngậm miệng, ý bảo Lisa cùng Tiểu Từ không cần kích động: “Kêu Bùi Tư Viễn đến phòng tôi.”

Chưa tới hai phút, Bùi Tư Viễn đã đứng trước mặt hắn, hai lời còn chưa nói liền nhào đến ôm hắn, ở trên lưng hắn dùng sức vỗ hai cái.

“Tôi mẹ nó trọng thương chưa lành….Cậu định làm cho tôi quay lại bệnh viện nằm thêm vài ngày à?”

Bùi Tư Viễn nhanh chóng buông hắn ra: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi rất kích động. Cậu không sao chứ? Thân thể khôi phục thế nào rồi? Thương tích chưa lành thì đừng vội đến công ty, tuy rằng tôi đã bận đến không biết bao nhiêu lần muốn từ chỗ này nhảy xuống, nhưng tôi cảm thấy mình có thể hào quang phản chiếu ha ha.”

“Được, vậy cậu nắm chặt cơ hội hào quang phản chiếu này mà chống đỡ một trận tử đi, tôi còn không định quay lại đi làm đâu.”

“….” Bùi Tư Viễn kêu rên, “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi!”

“Còn tôi nói là thật.” Kha Minh Hiên tương đối nghiêm túc nhìn hắn, “Trong nhà có chuyện khó giải quyết, tạm thời không có cách nào đi làm bình thường, còn phải phiền cậu vất vả một khoảng thời gian nữa.”

Bùi Tư Viễn nhíu nhíu mày: “Là bởi vì….Biên tổng sao?”

“Ừ.” Kha Minh Hiên không có nửa điểm chần chừ mà gật đầu.

“Cậu ta có khỏe không?” Bùi Tư Viễn đối với chuyện của bọn họ ít nhiều biết một chút, nhưng biết cũng không rõ ràng, cho tới bây giờ chỉ biết hai người xảy ra tai nạn xe cộ, Kha Minh Hiên vì bảo vệ Biên Dĩ Thu mà bị thương thập phần nghiêm trọng, cũng không biết Biên Dĩ Thu bây giờ là tình huống gì.

“Đang ở trại tạm giam.”

“….” Bùi Tư Viễn có chút ngoài ý muốn, “Sao lại thế?”

“Nói ra thì rất dài, trước tiên không nói nữa.” Kha Minh Hiên vừa nói vừa ngồi vào ghế, “Cửu An gần đây thế nào?”

“Không ổn lắm.” Bùi Tư Viễn ở đối diện ngồi xuống, “Ngày hôm qua báo cáo cuối ngày giá cổ phiếu của Cửu An là 19.75, hôm nay bận nhiều việc, còn chưa kịp để ý, nhưng phỏng chừng cũng không ổn. Dù sao hai công ty con liên tiếp bị thiệt hại nặng, tổn thương nguyên khí, một chốc khẳng định không có cách nào khác để khôi phục.”

Kha Minh Hiên cau mày, tuy rằng đối với tình huống của Cửu An đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ tới lại kém đến mức này. Cổ phiếu so với hai tháng trước thấp gấp hai lần, Nhuệ Danh cùng Hoằng Nguyên tổn thất nặng nề, mấy khách san đều bị ảnh hưởng không nhỏ, tiến độ công trình ở lô đất 7-15 cũng không thể hoàn thành đúng hạn, kéo dài thêm một ngày đều là tiền, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được báo cáo tài chính nửa đầu năm của Cửu An sẽ thê thảm cỡ nào.

“Liên lạc với Diệp Trăn —- là CFO của Cửu An, tiến hành hỗ trì cổ phần công ty tôi đã nói trước đây.”

Bùi Tư Viễn nhìn hắn, nửa ngày không nói tiếp.

Kha Minh Hiên: “Tôi biết cậu đang nghĩ cái gì, nhưng chuyện này, tôi không tiếp thu ý kiến phản đối.”

“Tôi không phải muốn phản đối.” Bùi Tư Viễn thở dài, “Tôi chỉ muốn nói với cậu, sau khi hỗ trì cổ phần công ty, không nhất định có thể giúp được Cửu An, thậm chí có thể đem Hòa Thịnh kéo xuống nước. Cậu chắc chắn muốn làm như vậy sao?”

“Tôi chắc chắn.” Kha Minh Hiên ngay cả do dự mang tính tượng trưng cũng không có, “Nếu cậu có băn khoăn gì, có thể chuyển nhượng cổ phần công ty trên tay, tôi có thể dùng giá cao hơn giá thị trường hiện tại để thu mua…”

“Kha Minh Hiên.” Bùi Tư Viễn không nể mặt đứng lên, “Cậu mẹ nó chính là vương bát đản.”

Nói xong câu đó, tổng giám đốc Bùi lười liếc hắn một cái, trực tiếp xoay người đi.

Kha Minh Hiên vẫn còn cười cười, lẩm bẩm nói: “Em ấy cũng thường xuyên mắng tôi như vậy, đại khái tôi thật sự là một tên hỗn đản mà.”

Gọi một cuộc điện thoại nội bộ, kêu Tiểu Từ đi mua điện thoại cùng card điện thoại giúp hắn, trước tiên kêu người lái xe đến trả cho Lương Tử Nhạc, lại gọi điện thoại kêu Sở Dịch giúp hắn mời các anh em ăn cơm. Công việc làm ăn của Cửu An cần bọn họ giúp đỡ, chuyện Biên Dĩ Thu cũng cần tìm bọn họ thương lượng xem có bước đột phá nào hay không. Tuy rằng bởi vì can thiệp của ba hắn, khả năng có thể mở các mối nối là không lớn, nhưng hắn không thể cái gì cũng không làm. Chỉ cần có một con đường hy vọng, hắn cũng không thể bỏ cuộc.

Tối thiếu, cũng phải tìm cơ hội được gặp mặt y một lần.
Tác giả có lời muốn nói:

Biên lão đại nhìn Tiễn thiếu gia: Tôi có già không?

Tiễn thiếu gia: Dù sao cũng già hơn tôi.

Biên lão đại không nói gì, trực tiếp đánh.

Bình luận

Truyện đang đọc