THU DĨ VI KỲ

Kha Minh Hiên lái xe tốc độ cao nhất, nhanh như chớp chạy về nội thành. Điện thoại sớm bị Kha tư lệnh cầm đi, cũng không có cách nào liên hệ với người khác. Ngay trên đại lộ Lâm Hải lại đụng phải giờ cao điểm, ước chừng hơn một tiếng mới về tới Quân Lâm Thiên Hạ, chờ thang máy hai phút hận không thể mọc cánh bay lên.

Thật vất vả mới về đến nhà, bấm mật mã vào cửa, hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.

Tả Thành vẻ mặt u sầu vừa nhìn thấy hắn, từ sô pha đứng dậy, ba bước cũng chỉ đi hai bước sải bước đến trước mặt hắn, không nói một lời đấm một cú vào dưới xương quai hàm của hắn.

“Tả Thành!” Hà Tự nhanh chóng kéo cậu lại, ngăn cậu lại đấm thêm một cú nữa, “Con mẹ nó cậu bình tĩnh chút đi!”

Kha Minh Hiên ở Viện điều dưỡng đánh nhau với đám bộ đội đặc chủng đánh nửa ngày, lòng gấp như lửa đốt trở về, thân thể nguyên bản chưa hoàn toàn hồi phục căn bản không chịu được một đấm này của cậu, nhất thời bị đánh đến choáng váng, lảo đảo chống giữ tủ giày ở huyền quan mới không ngã xuống. Nửa bên mặt tê rần, miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Tả Thành khí lực rất lớn, vài lần giãy dụa khỏi sự kìm hãm của Hà Tự để xông lên đánh Kha Minh Hiên một trận, Hà Tự cơ hồ sử dụng hết sức lực mới đem vệ sĩ Tả kích động kéo về phòng khách.

Kha Minh Hiên trì hoãn một lát, nâng tay lau khóe miệng, đối với vết máu dính trên tay vờ như không thấy, chỉ hỏi rõ ràng bốn chữ: “Biên Dĩ Thu đâu?”

“Anh còn về hỏi lão tử sao!” Tả Thành đỏ mắt rống lên, “Kha Minh Hiên, nếu lão đại không ra được, tôi nhất định sẽ giết chết anh!”

“Không cần cậu động thủ.” Kha Minh Hiên liếc nhìn cậu một cái, “Nếu em ấy xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ tự giết mình trước tiên.” Nói xong câu này, hắn lại nhìn về phía Hà Tự, “Em ấy bị ai mang đi.”

Không biết có phải câu nói vừa rồi của Kha Minh Hiên có phân lượng quá nặng hay không, Tả Thành đang giãy dụa rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Hà Tự vỗ vỗ vai cậu, quay đầu đáp: “Đội phòng chống tội phạm. Viện kiểm sát trực tiếp hạ lệnh bắt người, bởi vì ba của anh can thiệp vào, đại khái sẽ không đi theo trình tự tư pháp bình thường. Tôi vừa mới gọi điện tìm một số người, đều tỏ vẻ ngay cả luật sư cũng không thể gặp.”

Kha Minh Hiên gật gật đầu, sau đó nói: “Đưa điện thoại cho tôi mượn một chút.”

Hà Tự nhanh chóng đưa điện thoại sang.

Kha Minh Hiên bấm một dãy số rất quen thuộc, rất nhanh bên kia đã truyền đến giọng của Cố Lăng.

“Xin chào, anh là?”

“Là tôi.” Kha Minh Hiên chỉ nói hai chữ.

Cố Lăng sửng sốt một giây, mắng “đm”, giọng nói ngay lập tức tăng lên quãng tám: “Cậu mẹ nó sao bây giờ mới xuất hiện? Cậu có biết Biên Dĩ Thu….”

“Tôi vừa mới biết. Người đang ở đâu?”

“Trại tạm giam số 2, tôi vừa bàn giao người rồi quay về cảnh cục, đang muốn đi tìm cục trưởng Phùng báo cáo kết quả công tác. Chuyện này cũng thật mẹ nó rắc rối, cậu tính làm gì bây giờ?”

“Có thể sắp xếp cho tôi với em ấy gặp mặt một lần không?”

“Chuyện này chỉ sợ không được, ba của cậu….Còn có cục trưởng Phùng, đều nhìn chằm chằm chúng ta.”

“Được, tôi biết rồi. Cậu nói với bên kia, chiếu cố nhiều một chút.”

“Chuyện này còn cần cậu nói à? Tôi đã nói với bên kia rồi.”

“Cảm ơn cậu.”

Kha Minh Hiên ngắt điện thoại, ném điện thoại cho Hà Tự, nói câu “Chờ tin của tôi”, xoay người bước đi.

Khi lái xe của Lương Tử Nhạc về đến đại viện, vừa đúng giờ cơm chiều. Phùng Thục Nhàn vừa mang đồ ăn dì giúp việc làm xong từ nhà bếp ra, vừa xoay đầu lại nhìn thấy con trai hơn nửa tháng không được gặp từ bên ngoài chạy vào, nhanh chóng đặt đồ ăn lên bàn, rồi bước nhanh về phía hắn, còn chưa nói gì đã bắt đầu rơi nước mắt.

“Minh Hiên, con trai, con đã về rồi, mẹ nhớ con muốn chết. Vết thương của con đã ổn rồi sao? Thân thể hồi phục thế nào? Hức…Sao lại gầy đi nhiều như thế, mẹ đau lòng muốn chết….”

Nếu là bình thường, Kha Minh Hiên đã sớm ôm bà vào lòng không tiếc lời ngon tiếng ngọt mà dỗ dành, nhưng hôm nay thật sự không có tâm tình, chỉ ôm bà vỗ nhè nhẹ, cố gắng ôn hòa nói: “Con không sao, mẹ xem không phải con tốt lắm sao?”

“Tốt cái gì mà tốt, giọng của con cũng không có tinh thần như trước kia. Mẹ đã sớm muốn gặp con, nhưng ba con lại không cho….Đúng rồi, sao con lại về được? Ba con cũng không nói hôm nay con về.”

Bởi vì ông ấy không biết con có thể chạy về. Bất quá lúc này hẳn đã nhận được tin rồi.

Kha Minh Hiên không trả lời bà, mà hỏi ngược lại: “Lúc nào ông ấy về?”

“Ông ấy? Ai?” Phùng Thục Nhàn sửng sốt một lát mới phản ứng lại, “Con cái thằng nhóc này, ông ấy cái gì mà ông ấy, đó là ba của con đó.”

Kha Minh Hiên giật giật khóe môi không nói gì, ôm mẹ mình đi về phía phòng ăn: “Con nghĩ mình nên ăn trước đi.” Ăn no lát nữa mới có khí lực đàm phán với Kha tư lệnh.

“Đúng đúng đúng, ăn trước đi.” Nước mắt trên mặt Phùng Thục Nhàn vẫn chưa khô, nghe thấy lời này của hắn lập tức cười rộ lên, đặc biệt ấn hắn ngồi xuống ghế, múc một bát tiết canh vịt, “Không biết con về, cũng không làm món mà con thích ăn, ngày mai mẹ tự mình đi chợ mua đồ về nấu cho con, hôm nay con chịu khó ăn đỡ đi….”

Nói thật, Kha Minh Hiên cũng không hào hứng muốn ăn, bát tiết canh vịt thơm ngào ngạt nóng hổi trong tay, hắn cũng không thưởng thức được mùi vị gì, trong đầu chỉ đang suy nghĩ làm cách nào để nhanh chóng đưa Biên Dĩ Thu từ trại tạm giam ra ngoài, cái chỗ đó một giây cũng không muốn y đợi lâu.

Lúc ăn cơm đươc một nửa, Kha tư lệnh đã trở lại. Cách thật xa chợt nghe thấy tiếng xe quân sự dừng trước cửa, ngay sau đó một cảnh vệ viên xuống trước mở cửa cho thủ trưởng.

Phùng Thục Nhàn kêu dì giúp việc chuẩn bị đồ ăn, ra khỏi phòng ăn đem áo khoác Kha tư lệnh vừa cởi ra móc lên giá treo trong phòng khách, thuận miệng hỏi câu: “Không phải ông nói hôm nay không về ăn cơm sao?”

“Xong việc thì về.”

Kha Minh hiên nghe Kha tư lệnh đáp một câu, đã bước về hướng bên này.

Hắn không ngẩng đầu, cũng không thưa gửi, ngay cả động tác ăn cơm gấp rau cũng không hề biến hóa, ăn tương đối tập trung.

Kha tư lệnh cũng chỉ nhìn hắn một cái, cái gì cũng không nói, vào phòng bếp rửa sạch tay, đi ra ngồi vào ghế chính và bắt đầu ăn cơm.

“Con ăn no rồi.” Kha Minh Hiên buông bát đũa, nói câu “Con ở thư phòng chờ”, đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Hắn thật sựu không thể tâm bình khí hòa mà ngồi cùng trên một bàn ăn cơm với Kha tư lệnh.

Tuy rằng hắn nói lời này không đầu không đuôi, cũng không xưng hô, nhưng Kha Chấn Sơn biết đây là nói với gã.

Phùng Thục Nhàn kêu tên con trai hai tiếng, cũng không được đáp lại, đành phải quay đầu nhìn về phía chồng mình, biểu tình trên mặt không rõ hờn giận: “Hai người có chuyện gì gạt em?”

Kha Chấn Sơn nhìn không chớp mắt gắp một đũa rau trộn lưỡi bò: “Không có, đừng nghĩ bậy.”

Phùng Thục Nhàn đập mạnh chiếc đũa xuống bàn: “Kha Chấn Sơn, ông cảm thấy lừa tôi rất vui phải không? Từ lúc con trai bị thương, bắt đầu không cho tôi đi gặp nó, tôi biết khẳng định có chuyện rồi. Tôi bất quá chỉ chờ sức khỏe con trai tốt hơn một chút, không có nghĩa là cái gì tôi cũng không biết.”

Kha Minh Hiên mở cửa thư phòng, lập tức đi tới ban công hút thuốc. Buổi chiều cùng mấy tên bộ đội đặc chủng trông coi hắn đánh quá mức nhập tam, sau đó lại lái xe hai tiếng đồng hồ, dây thần kinh ở vai cũng siết chặt không có cảm giác gì,ăn cơm xong cũng thư giãn một chút, mới phát hiện cánh tay hơi tê, lâu lâu như thể bị châm lửa đốt.

Nhưng căn bản không thể nào trút ra được, điếu thuốc ngậm bên miệng, cuối cùng thế mà lại quay về nhà mình.

Đại khái cảm thấy hơi mệt, hắn đem đầu thuốc lá dụi vào trong gạt tàn, lại hút thêm một điếu nữa.

Lúc hút được nửa điếu thứ hai, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Kha tư lệnh.

Đối với đứa con Kha Minh Hiên này, Kha Chấn Sơn tự nhận mình đã giành cho hắn tự do lớn nhất. Lúc trước kêu hắn thi vào học viện sĩ quan, hắn cố tình thi đại học truyền thông; tốt nghiệp đại học xong không chịu làm cơ quan mà gã đã sắp xếp sẵn, tự mình xây dựng sự nghiệp ngay cả hắn ở bên ngoài cứ ba ngày lại đổi một tiểu tình nhân, gã cũng nhắm một mắt mở một mắt, chẳng sợ tiểu tình nhân kia là nam, gã cũng không thấy có vấn đề gì.

Đối với gã, dù sao cũng chỉ là chơi đùa, nam nữ cũng không khác nhau mấy. Tương đối mà nói đàn ông còn an toàn hơn một chút, ít nhất gã không cần lo lắng ngày nào đó có một người phụ nữ không rõ lai lịch ôm một đứa bé đến đại viên chặn xe của mình. Kha gia của gã quả thật không ngóc đầu dậy nổi.

Gã chưa từng lo lắng con trai của mình sẽ chơi đùa đến độ cọ ra lửa, bởi vì Kha Minh Hiên từ nhỏ đến lớn cũng vô cùng rõ ràng thân phận cùng với trách nhiệm trên vai mình, hắn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Chỉ cần không đi vào con đường kia, tới lúc kết hôn sẽ hồi tâm có thể thành thành thật thật thật thực hiện trách nhiệm trên vai, ba của hắn tuyệt đối sẽ không đối với chuyện của con trai mà khoa tay múa chân.

Gã có nằm mơ cũng không nghĩ đến con trai mình thật sự thích một người đàn ông, thậm chí vì người đàn ông kia ngay cả mạng sống cũng không cần. Gã bây giờ nhớ đến hình ảnh một khắc khi xảy ra tai nạn, Kha Minh Hiên liều lĩnh bổ nhào về phía Biên Dĩ Thu, bị cây sắt đâm xuyên qua người, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Gã không dám tưởng tượng nếu cây sắt kia trệt sang vài tất, đâm vào ngực trái, sẽ có hậu quả gì. Sợ hãi xém chút nữa mất đi con trai cùng với tức giận con trai thế mà lại vì một thằng đàn ông không muốn sống nữa làm cho gã đưa ra quyết định —– phải tách hai người này ra.

Đương nhiên, sau khi tra được nội tình về Biên Dĩ Thu, gã càng thêm tin chắc quyết định của mình là đúng. Một lão đại hắc bang có quá khứ không sạch sẽ, cho dù là đàn bà, cũng không thể bước vào cửa Kha gia, huống chi là một tên đàn ông.

Có thể thấy, hai cha con đàm phán không có khả năng khoái trá. Hai người thậm chí chỉ nói mấy câu, đàm phán lần này đã xong.

Kha Chấn Sơn hỏi hắn: “Con cùng Biên Dĩ Thu là thật sự?”

Kha Minh Hiên nói: “Phải.”

Kha Chấn Sơn: “Có thể tách ra hay không?”

Kha Minh Hiên: “Không thể.”

Kha Chấn Sơn: “Vô luận thế nào cũng không thể?”

Kha Minh Hiên: “Vô luận thế nào cũng không thể.”

Kha Chấn Sơn gật gật đầu, xoay người kéo học tủ lấy ra một túi văn kiện đưa tới trước mặt hắn: “Không bằng trước tiên con xem những thứ này, rồi hãy trở lời vấn đề vừa rồi.”

Kha Minh Hiên biết trên tay gã có lợi thế, nhưng khi hắn nhìn thấy sấp hồ sơ này, vẫn thập phần khiếp sợ. Kha Chấn Sơn cơ hồ đem chuyện từ nhỏ đến lớn của Biên Dĩ Thu tra rõ toàn bộ, mẹ y là ai, chết như thế nào, mấy tuổi thì đến cô nhi viện, ở bên ngoài hỗn tạp phạm phải chuyện gì, giúp Lê Cửu làm ăn ra sao, giải quyết người nào, thậm chí ở nhà tù Đồng Sơn có phạm nhân cùng với cảnh ngục nào là tình nhân, bạn giường của y đều tra đến nhất thanh nhị sở.

Có số ít Biên Dĩ Thu từng nói với hắn, có số ít hắn hoàn toàn không biết, trong vài năm y đã được Lê Cửu đón về, chính là Biên Dĩ Thu trốn tránh. Cho dù lúc nói chuyện phiếm có nhắc tới, cũng chỉ nói một hai câu, cũng không muốn bàn sâu vào.

Khi đó Cửu An còn chưa tẩy trắng, làm ăn tất cả đều là làm ăn đen, buôn lậu ma túy, giết người cướp của, ẩu đả bắn giết nhau, tụ tập đánh bạc, ngân hàng tư nhân ngầm….Càng xem lại càng kinh hãi. Hắn thậm chỉ có thể tưởng tượng Biên Dĩ thu dùng súng áp vào gáy người khác rồi ấn cò súng là dáng vẻ gì. Kiêu ngạo, khinh thường, không quan tâm. Kỳ thật cho dù người khác đỉnh súng vào đầu y, y cũng chính là cái dáng vẻ này. Bắt đầu từ khi 6 tuổi y chạy khỏi cô nhi viện, đương nhiên không xem trọng mạng sống của mình, đương nhiên cũng không xem trọng mạng sống của người khác.

Tay Kha Minh Hiên lật hồ sơ bắt đầu run lên. Không biết có phải vì trận đánh nhau lúc chiều làm cho vết thương vừa mới phục hồi trong khoảng thời gian này bắt đầu quay lại, hay là bởi vì hồ sơ này gây cho hắn chấn động quá lớn. Từ khi hắn quen biết Biên Dĩ Thu, nhưng bằng chứng phạm tội đen tối dơ bẩn, huyết tinh bạo lực, trắng trợn không hề che giấu hiện ra trước mặt hắn, vẫn làm cho hắn đau lòng, càng phục y hơn.

Đúng vậy, đau lòng, tim rất đau. Nghĩ đến vài năm trước Biên Dĩ Thu sống qua những ngày tháng gì, tim hắn như thể bị người khác dùng dao đâm vào xâu xé, rất đau.

“Nhỏ vậy sao, em một mình có sợ không?”

Hắn đột nhiên nhớ tới buổi tối đầu tiên hai người ở chúng, ở trên sân thượng tầng cao nhất Quân Lâm Thiên Hạ, hắn từng hỏi Biên Dĩ Thu một câu.

“Sợ chứ, sao lại không sợ được.”

Lúc đó Biên Dĩ Thu đã trả lời như thế.

Biên lão đại không sợ trời không sợ đất, cũng có lúc phải sợ hãi.

Vào lúc mẹ y vì hút ma túy quá liều mà chết trước mặt y, vào lúc y tự nhốt mình trong phòng lạnh đến sắp chết, vào lúc y ở cô nhi viện bị viện trưởng bắt buộc dâm loạn, vào lúc y đối chỉ có thể giành đồ ăn với chó hoang, vào lúc y vì sinh tồn mà không thể không cùng liều mạng với đối thủ mạnh hơn mình….Y nhất định rất sợ hãi. Chính là loại sợ hãi này, ngày qua ngày không có hy vọng, không có ánh sáng chỉ ở trong bóng đêm từng chút từng chút phai mờ. Cửu gia cứu mạng y, y liền bán mạng thay Cửu gia, y dùng phương thức của mình để trả ơn báo đáp, y dùng phương thức của mình để giữa lại một chút mềm dẻo nhỏ tí tẹo vẫn chưa hoàn toàn chôn vùi.

Tay cầm hồ sơ của Kha Minh Hiên cơ hồ muốn bóp nát trang giấy, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Kha Chấn Sơn trước mặt, cha của mình, khàn giọng hỏi một câu: “Ba muốn làm cái gì?”

“Ta không muốn làm gì cả, ta chỉ muốn cứu con trai của mình.”

“Ba để ý là con của ba, hay là danh dự của Kha gia!” Kha Minh Hiên nâng tay lên, mấy chục tờ giấy văn kiện ào ào rơi xuống đất, bay khắp thư phòng.

Hai cha con trầm mặc giằng co giữa không gian giấy rơi như tuyết, mảnh giấy cuối cùng xoay vài vòng, và rơi nhẹ vào góc. Thanh âm của Kha Chấn Sơn lập tức vang lên.

“Ta để ý con ta, cũng quan tâm đến Kha gia, cho nên ta không muốn nhìn thấy con trai mình đi lầm đường. Vì để cho nó trở về đúng đường, ta sẽ không tiếc tiền mà không từ thủ đoạn.”

“Sao mới là đúng đường?”

“Kết hôn, sống chết, kéo dài huyết mạch của Kha gia.”

“Nếu con không đồng ý thì sao?”

“Con đồng ý, Biên Dĩ Thu mới có thể sống.” Kha Chấn Sơn chỉ đống hồ sơ rơi đầy sàn, “Nhiêu đó tội danh, đủ phán cậu ta mười lần tử hình.”
Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn chương này, tui cảm thấy mấy người đối với câu nói “tôi muốn sống sạch sẽ” trước kia của Biên Dĩ Thu càng có cảm xúc hơn.

Tâm tình của Kha tổng vào giờ phút này khẳng định sẽ hỏng mất, fan của Kha tổng mau mau đến an ủi hắn ~~

Bình luận

Truyện đang đọc