THU DĨ VI KỲ

Bắt đầu mùng 8 tập đoàn Cửu An khai trương, Biên Dĩ Thu yêu cầu Phòng Hành chính đặt một phòng riêng trong một nhà hàng sang trọng nhất thành phố Z, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đã cùng ăn một bữa cơm đoàn viên, và họ chỉ ra rằng họ muốn căn phòng bốn số 9 kia, con số may mắn, theo chân Cửu An.

Phòng hành chính nói chuyện điện thoại xong thì nói với y, phòng bốn số 9 đã có người đặt trước, còn lại căn phòng bốn số 8, cùng bốn số 9, hỏi y muốn hay không.

Biên Dĩ Thu cảm thấy bốn số 8 rất tầm thường, kêu phòng Hành chính đặt phòng bốn số 6, thuận thuận lợi lợi cũng không sai.

Y cũng không nghĩ tới truyền thông Hòa Thịnh cũng bắt đầu mùng 8 khai trương, hơn nữa cũng đến chỗ này ăn cơm đoàn viên, căn phòng bốn số 9 chính là do người của Hòa Thịnh đặt trước, vì thế tới lúc ăn cơm, đội ngũ song bát liền đối mặt nhau ở hành lang, thật sự là oan gia ngõ hẹp.

Biên Dĩ Thu đi tuốt đằng trước, theo sau là Tả Thành, Diệp Trăn, Hà Tự, lão Mạnh. Kha Minh Hiên cũng đi trước, phía sau đại khái là nhóm quản lý cấp cao của Hòa Thịnh, một người Biên Dĩ Thu cũng không quen.

Hai người lúc nhìn thấy đối phương đều có chút bất ngờ, nhưng cũng không dừng bước, vẫn duy trì tần suất vốn có mà đi qua mặt đối phương.

Biên Dĩ Thu nhìn không chớp mắt, như thế Kha Minh Hiên ở trong mắt y là một người xa lạ, thế nên nhóm quản lý cấp cao của Hòa Thịnh cũng không phát hiện có gì không thích hợp, còn đặc biệt lễ phép mà nép qua một bên, để thông đường đi.

Mà “Tứ giác” sau lưng Biên Dĩ Thu lại thấy rất rõ ràng, ánh mắt kia của Kha đại thiếu gia, vẫn luôn dừng trên người lão đại nhà bọn họ, chưa từng rời khỏi.

Hai người nghiêng người đi qua, đi về hướng gian phòng của mình. Không nói gì, không làm gì, cũng không trao đổi ánh mắt.

Biên Dĩ Thu không nói rõ là bản thân mình thả lỏng hơn, hay vẫn là thất vọng nhiều hơn. Một khắc kia nhìn thấy Kha Minh Hiên, mỗi một dây thần kinh toàn thân y đều siết chặt lại, nghĩ thầm nếu Kha Minh Hiên dám lao vào như con thiêu thân, y nhất định sẽ không chút do dự mà trực tiếp cho hắn một đấm. Nhưng Kha Minh Hiên đi qua người y, một câu cũng không nói, y lại cảm thấy cả người trống trải không thích hợp, thế nên toàn bộ tiệc tối đều có một loại lo lắng không giải thích được, thỉnh thoảng bị phân tâm, mãi đến khi phát hiện đầu có chút choáng, mới phát ứng mình uống nhiều mấy ly.

Quản lý cấp cao hiện tại của Cửu An đều là người mới được Biên Dĩ Thu đề bạt lên, uống rượu đến nói chuyện đều có chút ầm ĩ, Biên Dĩ Thu  bị bọn họ làm cho đau đầu, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Toilet ở cuối hành lang, trang hoàng đến vô cùng lịch sự, tao nhã. Y cúi người trước bồn rửa mặt, hứng nước rửa mặt, ngẩng đầu phát hiện trong gương có hơn một người.

Bọt nước đọng trên lông mi, say rượu làm cho đầu óc cũng không thanh tình, tầm mắt mơ hồ mông lung, nhìn cũng không rõ*.

*Bản gốc là 看不真切–  hình dung tuổi già thị lực kém, nhìn đồ vật này nọ mơ hồ, so sánh mọi thứ không đúng sự thật.

Trong chốc lát y lại cảm thấy đó là sự thật, trong chốc lại lại cảm thấy đó chính là do mình ảo giác, vì thế lại cúi xuống, tát nước lên mặt mình, muốn đem khuôn mặt Kha Minh Hiên trong đầu mình kéo ra ngoài.

Nhưng càng nghĩ lại càng ngược lại, không chỉ không thể kéo người kia ra ngoài, ngay cả mùi hương đàn hương cùng tuyết tùng trên người người kia cũng có thể cảm nhận rất rõ. Sau đó, y liền bất ngờ không kịp đề phòng mà bị người kia ôm vào trong ngực.

Kha Minh Hiên từ phía sau ôm chặt y, xoay mặt y lại, thô bạo mà hôn xuống. Bốn phiến môi vừa chạm vào nhau, trước mắt Biên Dĩ Thu đột nhiên xuất hiện đốm lửa, thiêu đốt da đầu y run lên. Thần kinh trì độn còn chưa kịp phản ứng, lời lẽ đều bị người kia nuốt vào, hung hăng mà cùng dây dưa một chỗ.

Đại khái cảm thấy vặn cổ về phía sau có chút khó chịu, y ở trong ngực Kha Minh Hiên xoay người, đem người đổ lên tường, cuồng phong bão táp mà hôn lên cánh môi quen thuộc.

Không biết là răng nanh của ai đập vào môi ai, mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập khắp khoang miệng, hai người cũng không biết đau, như thể dính vào nhau không muốn tách ra, cắn, mút, ngấu nghiến mà đỉnh lộng, giống như hai con dã thú động dục, vừa cắn lại vừa liếm, triền miên dây dưa. Đáy mắt bị thiêu đốt, đó chính là ngọn lửa dục vọng hừng hực, rõ ràng có cái gì đó còn sâu xa hơn cả dục vọng nhưng không có từ nào có thể diễn tả.

Cổ tay Kha Minh linh hoạt lật cổ tay y, với tư thế môi lưỡi giao triền yêu cầu độ khó cực kỳ cao mà nghiêng ngả, lảo đảo đem người đi về phía giữa phòng, như hai người chết đuối, liều mạng mà cướp lấy dưỡng khí trong miệng đối phương, hôn đến đau cũng không buông ra. Tiếng nước tấm tắc hòa cùng tiếng thở dốc ồ ồ đặc biệt nam tính lấp đầy các giác quan, ý thức, tim dưới lồng ngực đập nhanh, điên cuồng đánh trống reo hò, cơ hồ có thể nghe được tiếng “bịch bịch bịch” rất lớn đánh một cái thật mạnh vào tâm hồn.

Đây là làm sao? Bọn họ đang làm gì? Có thể có người đi vào hay không? Có bị thuộc hả nhìn thấy hay không? Tất cả vấn đề này cũng không rảnh để tự hỏi, thân thể quá mức khát vọng nhau nhanh chóng được hâm nong, bộ bị mẫn cảm phía dưới cũng chưa bao giờ có tốc độ sưng tím nhanh như bây giờ. Nhìn ngòi nổ châm lửa, nguy hiểm bại lộ bên ngoài, chỉ cần chạm vào tính khí như đốm lửa, có thể làm nổ tung các chi và hàng trăm đốt xương dọc theo mỗi dây thần kinh bằng một lần bắn. Càng không nói bao phủ khắp cơ thể hai người, làm sao là đốm lửa nhỏ được, rõ ràng là lửa cháy lan ra đồng cỏ —— bản năng nguyên thủy của động vật đã đánh bại lý trí của con người.

Thắt lưng không biết bị cởi lúc nào, tính khí cũng không biết nằm trong tay Kha Minh Hiên từ lúc nào, Biên Dĩ Thu ngửa đầu tựa vào ván cửa, thoải mái mà rên rỉ, thở dốc, khoái cảm bị năm ngón tay có kỹ xảo của Kha Minh Hiên nắm lấy, tra tấn y đến dục tiên dục tử.

Cuối cùng Kha Minh Hiên nắm tay y, lấy bộ phận cương cứng của mình giải phóng ra ngoài, chống tay bên gáy y, khàn giọng nói hai chữ: “Cùng nhau.”

Biên lão đại bị t*ng trùng thượng não cũng không phản ứng cái câu “cùng nhau” này là có ý gì, tay mình đặt trên hai cái tính khí thô dài, cường tráng nóng bỏng.

Mặc dù trải qua với không ít người, nhưng bình thường đối phó với tiểu tình nhân, Biên lão đại đơn giản thô bảo mà thẳng thắn vào chủ đề, thật đúng là chưa chơi với ai như thế trước đây. Phần đầu tính khí trướng đỏ, diệu võ dương oai, nóng giống như bàn ủi trong lòng bàn tay y, gân xanh nổi lên, gươm súng sẵn sàng, y theo phản xa muốn rụt tay về, tay lại bị Kha Minh Hiên gắt gao nắm lấy không thể nhúc nhích.

Tính khí bởi vì thân thể hai người kề sát vào nhau nên ở trên bụng cọ xát, đỉnh đầu chảy ra dâm dịch giàn giụa không chịu nổi. Tay Kha Minh Hiên bao phủ lên tay y, đem tính khí thô cứng, nóng bỏng nắm trong lòng bàn tay, tăng thêm lực đạo ma sát. Biên Dĩ Thu chưa từng trải nghiệm loại khoái cảm này nhịn không được rên lên thành tiếng, lập tức bị Kha Minh Hiên nuốt vào miệng.

Thô bạo hôn, động tác cuồng loạn, hô hấp trong không gian nhỏ hẹp, chật chột càng ngày càng nặng nề va chạm vào nhau. Tay cầm tính khí tuốt lộng, khoái cảm không ngừng ập tới, đánh thật mạnh vào lý trí lung lay sắp đổ của Biên Dĩ Thu. Đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ, gần như tàn ngược mà ngâu nghiến trong khoang miệng nhau, hôn đến chỗ sâu nhất của đối phương, giống như mãnh hổ bị giam cầm nhiều ngày chợt xuất chuồng, liều lĩnh điên cuồng cướp bóc.

Tiếng thở dốc ồ ồ mang theo độ ấm nóng rực từ trong cổ họng truyền ra ngoài, cơ hồ làm cho người ta không áp chế được muốn rống lên sảng khoái, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu cũng ầm ầm gãy ngang khi dục vọng ập đến, khoái cảm như thủy triều vỡ đê mà thổi đên, nơi nơi sóng lớn đi qua là một mảnh hỗn độn, thích đến không biết sống chết.

Biên Dĩ Thu trực tiếp cắn lấy đầu lưỡi Kha Minh Hiên, thân thể chợt căng cứng, một cổ nhiệt dịch bốc lên, giằng co đại khái khoảng mười giây mới đem thế hệ con cháu tích góp trong khoảng thời gian này bắn ra ngoài. Thân thể mềm xuống, linh hồn vẫn còn đang đi vào cõi thần tiên hư vô, nếu không phải Kha Minh Hiên đỡ y, y có thể trưc tiếp ngã xuống đất.

Thích quá, sung sướng quá, thích đến độ trong mắt không thấy gì cả, chỉ còn một mảng đèn màu trắng kia.

Kha Minh Hiên ra còn nhiều hơn y, chất lỏng ra đầy tay, thậm chí có vài giọt bắn lên quần áo của cả hai, nhưng Kha Minh Hiên không để ý chút nào, liền như thế mà cùng y ôm nhau, vào lúc nhịp tim đang điên cuồng đập loạn, lại hôn lên bờ môi của y.

Đã không còn sợi dây dục vọng bạo ngược như muốn giết người kia, nụ hôn này trầm mặc lại ôn nhu, cực kỳ giống ngày đó ở nhà hắn, hai người đánh nhau xong, bộ dáng hôn sâu mà thâm tình của hắn.

Lý trí của Biên Dĩ Thu còn chưa quay về, ánh mắt mờ mịt vì say vẫn còn lưu lại chút ẩm ướt khi cao trào đi qua, hiển nhiên không phát hiện chuyện gì đang xảy ra.

Y mở to mắt nhìn lông mi Kha Minh Hiên gần trong gang tấc, nửa ngày mới nhớ tới mình đến đây để rửa mặt tỉnh rượu, sao lại cùng Kha Minh Hiên ở chỗ này? Anh ta xuất hiện từ chỗ nào? Không phải nói muốn cùng y phân rõ giới hạn, đoạn tuyệt quan hệ sao? Bây giờ con mẹ nó tính là cái gì? Có phải do y uống rượu rồi nằm mơ không?

“Biên Dĩ Thu.”

Kết thúc nụ hôn, giữa dư vị chưa lắng lại mà thấp giọng gọi tên y.

Biên Dĩ Thu chớp mắt, nghĩ xem hắn muốn nói cái gì, nhưng Kha Minh Hiên gọi tên y, cái gì cũng chưa nói.

Sau đó….Sau đó bên ngoài truyền đến giọng nói thập phần sát phong cảnh của Tả Thành.

“Lão đại, anh có bên trong không? Lão đại!” Vừa gọi vừa kiểm tra từng gian phòng. May mắn mấy căn phòng khác đều trống không, bằng không người ta sẽ mắng cậu bị thần kinh.

Biên Dĩ Thu hình như bị giọng nói này kéo về thực tại, phản xạ có điều kiện mà dùng một tay đẩy Kha Minh Hiên ra.

Kha Minh Hiên dùng ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới ván cửa khóa rất chặt, dùng ánh mắt bảo y không cần lo lắng, người bên ngoài không nhìn thấy đâu.

Biên Dĩ Thu trừng mắt nhìn hắn không nói được một lời, nếu không phải không gian thật sự rất chật, bất tiện không thể thi triển một cước, y muốn đánh tên vương bát đản họ Kha đến không thể sống được nữa—-Đương nhiên nghĩ là một chuyện, có thể làm được hay không lại là chuyện khác.

Kha Minh Hiên trực tiếp không nhìn đến ánh mắt hung hăng của y, xoay người xé giấy đem đồ vật này nọ hai người bắn ra lau sạch sẽ, săn sóc giúp Biên lão đại cài khóa quần, đeo thắt lưng, còn để ý nếp nhăn trên quần áo y, không phục dáng vẻ cầm thú.

Tả Thành rất nhanh gõ đến phòng bọn họ, Biên Dĩ Thu hạ quyết tâm không trả lời. Dù sao Tả Thành không tìm thấy trong này nhất định sẽ đến chỗ khác tìm, tóm lại không thể để cho cậu thấy mình cùng Kha Minh Hiên ở trong toilet, này mẹ nó cũng quá dọa người!

Nhưng mà Biên lão đại vẫn xem nhẹ độ mặt dày của Kha thiếu gia, từ trong tai truyền tới tiếng cùm cụp, không đợi y kịp phản ứng, cửa đã mở ra

Họ Kha tôi đệt con mợ anh  &%¥#@%&%¥#!

Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Kha Minh Hiên đã chết trăm ngàn lần.

Biên Dĩ Thu ở trong lòng dùng tất cả những từ mình biết nói mắng chửi Kha Minh Hiên, đem tổ tông mười tám đời nhà họ Kha ra ân cần hỏi thăm, đối phương lại không chút nào bất vi sở động.

Tả Thành giơ tay muốn gõ cửa, đột nhiên nhìn thấy Kha Minh Hiên từ bên trong đi ra, nhất thời ngượng ngùng mà gật đầu: “Thật xin lỗi Kha thiếu gia, tôi tìm lão — lão đại?” Hai chữ cuối cùng sợ hãi mang theo chút bất khả tư nghị mà thốt ra, cơ hồ trong toilet có một hiệu ứng âm thanh đáng sợ của một bộ phim kinh dị làm người ta sợ hãi, biểu tình trên mặt cơ hồi một giây đổi đến mười loại, cuối cùng không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với hai người.

Kha Minh Hiên vô cùng bình tĩnh mà chào hỏi cậu, đi đến bồn rửa mặt chậm rãi rửa tay.

Biên Dĩ Thu không có bình hồ lô, không có thuật ẩn thân, một thân Biên lão đại cao lớn cũng không có cách nào khác làm cho chính mình nháy mắt thu nhỏ lại thành năm li, tránh cũng không thể tránh, đơn giản thoải mái đi ra, làm bộ coi như vệ sĩ của mình không tồn tại.

Tả Thành đầu gỗ rất buồn cười, yên lặng đứng sau lưng bọn họ, trơ mắt nhìn đôi cẩu nam nam không biết xấu hổ này coi như không có việc gì mà đi khỏi toilet, cũng chưa đem một màn chấn động vừa rồi tiêu hóa xong.

Đương nhiên không chỉ là cậu không có cách nào tiêu hóa, Biên lão đại vừa mới thích đến hồn lìa khỏi xác cũng không có cách nào tiêu hoám đi ra khỏi toilet, hai bên đùi vẫn còn run, như đang đi vào bông vậy, không hề có cảm giác.

Ngọn đèn trên hành lang mang theo ánh sáng mờ mờ ảo ảo, làm cho bóng dáng Kha Minh Hiên đi phía trước có chút hư vô, mờ mịt.

Biên Dĩ Thu nhìn bóng dáng hắn, cơ hồ không phân biệt được chuyện vừa rồi trong WC có phải do mình tưởng tượng hay không.

Kha Minh Hiên đi đến cửa phòng bốn số 9, dừng cước bộ chờ y đến gần, đột nhiên nói gì đó bên tai y. Nhưng mà Biên lão đại say rượu vẫn còn đang chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt mười phút trước chưa kịp hoàn hồn, căn bản không thể nghe rõ, Kha thiếu gia cũng xoay người đi vào phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc