THU DĨ VI KỲ

Bất thình lình xe chạy vào một chỗ không bằng phẳng trên đường, Biên Dĩ Thu lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân mình vậy mà lại bắt đầu nhớ tới Kha Minh Hiên — tuy rằng hai người mới tách nhau ra chưa tới nửa tiếng đồng hồ.

Y một bên hối hận mình vì lý do gì thân là củ tỏi mà đòi làm quả cà rốt, đi cự tuyệt ngồi xe của Kha Minh Hiên, một bên lại ở trong lòng tự nói với mình, đây không phải chuyện tốt.

Đang lúc nội tâm rối rắm của Biên lão đại vì hai bên nan giải khó phân mà đánh nhau túi bụi, điện thoại của y đột nhiên reo lên. Trên màn hình hiện lên ba chữ “Kha Minh Hiên” tiến vào trong mắt y, cái tên mà mình “mong nhớ” rốt cuộc cũng xuất hiện, đem “lý trí” yên lặng đá sang một góc.

Y nhận điện thoại, giả vờ giả vịt mà “A lô” một tiếng, tiếng cười của Kha Minh Hiên lập tức từ trong điện thoại truyền tới.

“Bọn em đến chỗ nào rồi?”

Biên Dĩ Thu nhìn thoáng ra cửa sổ xe: “Mới đến sân vận động. Còn anh?”

Kha Minh Hiên trả lời: “Anh vừa mới rẽ qua Thượng Bắc Hoàn.”

“Thượng Bắc Hoàn em nhớ rõ không có đèn xanh đèn đỏ? Anh không lo lái xe đàng hoàng mà gọi điện thoại à?

“Nhớ em mà.”

“…….” Thanh âm Kha Minh Hiên trầm thấp khêu gợi, ba chữ phạm quy như vậy, tự nhiên từ miệng hắn nói ra, không có nửa điểm do dự mà truyền vào tai Biên Dĩ Thu, cơ hồ làm cho y không biết nên hô hấp thế nào. Nếu không có dây an toàn thắt lại, y cảm thấy đại khái bản thân mình có thể nhẹ nhàng mà bay ra khỏi cửa xe mất.

Kha Minh Hiên dựa theo biến hơi thở biến hóa của y có thể biết những lời này có lực sát thương lớn như thế nào với Biên lão đại, cố ý đùa y: “Em không đáp lại anh sao?”

“Em, em cũng…..” Biên Dĩ Thu há miệng thở dốc, nửa ngày cũng chưa nói được một câu hoàn chỉnh. Giống như đó nguyên bản là một căn phòng trống rỗng, đột nhiên bị hắn lấp đầy mứt quả, ngay cả trong không khí cũng tràn ngọt hương vị ngọt ngào làm người ta vui sướng.

“Em cũng nhớ anh?” Kha Minh Hiên cười cười tiếp lời y.

“Ừm.” Biên Dĩ Thu lúc này mới cho một đáp án rõ ràng chính xác.

Kha Minh Hiên tâm tình sung sướng mà ấn kèn bíp bíp hai cái, Biên Dĩ Thu bên đầu dây bên đây cũng nghe được, y làm một biểu tình thật đau răng: “Kha Minh Hiên không phải anh bệnh thần kinh chứ.”

Kha Minh Hiên: “Đúng vậy, gặp được em xong anh sẽ không bình thường nữa.”

Một câu đổi lại làm Biên lão đại á khẩu không trả lời được, đột nhiên y phát hiện, sao quan hệ giữa mình với Kha Minh Hiên mới thay đổi như thế, đầu lưỡi của mình lại không lưu loát nữa?

Y rối rắm oán hận mà đáp lại, Tả Thành đột nhiên nghiêm túc mà lên tiếng: “Lão đại, phía sau có chiếc xe không thích hợp lắm.”

Biên Dĩ Thu nghe vậy quay đầu lại nhìn nhìn, mẹ nó lo nói chuyện yêu đương, bị người ta theo dõi cũng không phát hiện.

Kha Minh Hiên không biết tình huống bên này, bên kia tiếp tục nói: “Anh về công ty họp, tối cùng nhau ăn cơm?”

Biên Dĩ Thu lập tức đồng ý: “Được. Anh chuyên tâm lái xe đi.”

Tắt điện thoại, Biên Dĩ Thu quay đầu lại nhìn đầu chiếc xe kia chạy theo cách không gần cũng không xa, chậm rãi nheo mắt lai, đây là tín hiệu vô cùng nguy hiểm.

Một lát sau, y quay đầu nói với Tả Thành: “Tách khỏi nó.”

Bây giờ khoảng năm giờ chiều, thật không dễ dàng để tách chiếc xe phía sau trên đoạn đường chính với mật độ giao thông dày đặc, nhưng mà kỹ năng lái xe của Tả Thành đã được tôi luyện từ kinh nghiệm những lần thực chiến với những pha thoát hiểm đầy tốc độ, chỉ thấy cậu xoay nhẹ vô lăng, một cước đạp chân ga,  biến chiếc Maybach xa xỉ trở thành một con rắn linh hoạt, trong dòng xe trái phải đông đúc, chẳng mấy chốc đã vượt qua vô số mấy chiếc xe tư nhân đang đang thong thả trên đường.

Ấn kèn liên tục, các tài xế xung quanh bất mãn. Tả Thành cũng lười quan tâm, thoáng nhìn qua kính chiếu hậu, lại nhìn thấy chiếc xe kia dưới tình huống như vậy vẫn có thể nhắm mắt mà theo đuôi.

Gặp được tay thạo nghề rồi.

Tả Thành cùng Biên Dĩ Thu đồng thời ở trong lòng nghĩ như vậy,

“Lão đại, tiếp tục không?” Bằng kỹ thuật của Tả Thành, muốn cắt đuôi chiếc xe ở đằng sau cũng không khó như vậy. Nhưng lúc này, người cũng như xe trên đường rất nhiều, nếu hoàn toàn không lo đến hậu quả, thật dễ dàng gây sự chú ý cho cảnh sát, đến lúc đó chỉ sợ càng phiền toái.

Đạo lý này Biên Dĩ Thu cũng hiểu được, vì thế y nói: “Không cần.” Y quả thật muốn nhìn coi là tên nào chẳng kiêng nể mà ở dưới mí mắt y chơi trò gian trá kiểu đó.

Tả Thành không chút tiếng động mà giảm tốc độ xe, vững vàng đậu trước đèn xanh đèn đỏ.

Chiếc xe phía sau biết mình bị bại lộ, đơn giản cũng không giấu giếm, thoải mái mà chạy xe vượt lên, đậu bên cạnh Maybach, hạ kính xe xuống.

Biên Dĩ Thu nhìn người trong xe, tương đối ngoài ý muốn mà nhíu mày, cao giọng nói: “Biên tổng, chỉ đùa một chút, đừng để ý.”

“Tiễn thiếu gia.” Biên Dĩ Thu không chút để ý nhìn lướt qua người ngồi ở ghế lái, căn bản không xem khiêu khích của hắn để vào mắt: “Lái xe cũng không tồi.”

“Vẫn kém hơn vệ sĩ của anh, chê cười rồi.”

Biên Dĩ Thu cũng không khách khí, đèn đỏ mấy chục giây, thật sự không đủ để khen tặng nhau, y là người nói chuyện luôn thích đi thằng vào vấn đề.

“Tiễn thiếu gia theo tôi một đường, không phải chỉ muốn tỷ thí kỹ năng lái xe với vệ sĩ của tôi nhỉ?”

“Vốn định tìm thời gian đến Cửu An chào hỏi, không nghĩ tới vừa khéo gặp ở trên đường, cải lương không bằng bạo lực*, Biên tổng nể mặt ăn một bữa cơm chứ?”

择日不如撞日– ý chỉ mọi việc thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Biên Dĩ Thu cười vẻ mặt ôn nhu ấm áp: “Hôm nay không có thời gian.”

Biên Dĩ Thu thật sự rất muốn nói, ngày nào đó cũng không có thời gian. Bất quá nghĩ lại, chuyện với Tiễn gia sớm hay muộn cũng phải chấm dứt, đối phương chủ động mời khách ăn cơm, so với âm thầm làm chuyện mờ ám sau lưng vẫn tốt hơn.

“Qua Nguyên tiêu đi.”

“Được, qua Nguyên tiêu, tôi đến tìm anh.” Tiễn Thắng vừa dứt lời, đèn nhanh chóng chuyển sang xanh. Hắn ở phía trước thủ thế sẵn sàng, kỹ thuật lái xe có huấn luyện bài bản, rất nhanh liền biến mất trong tầm nhìn của Biên Dĩ Thu.

Tả Thành đánh tay lái: “Tiểu tử Tiễn Thắng này kiêu ngạo làm cho người ta ngứa tay, có muốn tìm một cái cớ trừng trị cậu ta không?”

“Không cần, tiểu tử này quá non, đụng vào liền vỡ.” Biên Dĩ Thu ngay cả một biểu cảm khinh miệt cũng lười tặng.

“Ba cậu ta đâu?”

Biên Dĩ Thu cười một tiếng: “Lại quá già, bít cửa.”

Tả Thành nghe ý này của y, đại khái là tạm thời không muốn động vào Tiễn gia, vì thế vô cùng hiểu biết mà đổi đề tài: “Vậy mấy ngày nay anh có sắp xếp gì?”

“Có.” Biên Dĩ Thu nghiêm túc trả lời cậu, sau đó lúc Tả Thành còn thật sự chăm chú mà lắng nghe, cười tủm tỉm nói: “Tôi phải cùng Kha thiếu gia nói chuyện yêu đương đó ~~”

Nội tâm Tả Thành vạn tiễn xuyên tim, trượt tay lái, tất cả xe trên đường lớn Lâm Hải chứng kiến cảnh một chiếc Maybach siêu sang nào đó lao tới làm mù mắt người ta, lạng lách đánh võng thành hình chữ S trên con đường thẳng tắp như một người say rượu.

Biên Dĩ Thu chính là người như thế, đối với chuyện tốt cũng phá hư, mặc kệ hợp lý cũng biến thành không hợp lý, trong thời gian ngắn nhất y có thể làm cho mình tâm bình khí hòa, sau đó lại nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Quan hệ cùng Kha Minh Hiên thay đổi tuy rằng lúc đầu làm cho y có chút khó xử, xấu hổ, nhưng xét đến cùng cũng vì hình thức ở chung trước đó của hai người thật sự rất nghịch thiên, mặc kệ là hai người nào từ kẻ thù đột nhiên chuyển thành người yêu thân mật, khăng khít cũng cần quá trình thích ứng, nhưng xem ra năng lực tiếp nhận của Biên lão đại cũng tương đối cao.

Từ giờ trở đi, Biên Dĩ Thu là người đã có gia đình —– Kha Minh Hiên nói bọn họ bây giờ chỉ là “quan hệ cùng đối phương ở trên giường bắn”, nhưng lý giải của hắn không có vấn đề không? Tuy rằng “chỉ có thể cùng đối phương ở trên giường bắn” đối với Biên lão đại mà nói có chút tổn hại……….Đừng hỏi y tại sao thấy tổn hại, loại chuyện này cũng không thể nói rõ. Khụ, dù sao cũng còn nhiều thời gian, y cho rằng trong tương lai không xa thì loại cục diện này có thể thay đổi. Bạn hỏi cục diện gì à? Thì là, thời tiết hôm nay thật đẹp.

Mùng chín của năm mới, hoàng lịch nói mọi việc đều thích hợp. Đi du lịch, cưới hỏi, rước tài lộc, khai trương không kiêng kỵ gì. Quả nhiên là ngày tốt. Ngay cả cửa xe không đóng kín cũng bị gió thổi vào, thiếu đi vài phần lạnh thấu xương, trở nên hòa nhã, dễ chịu.

Nguyên lai lúc y hồn nhiên chưa phát hiện, mùa xuân đã đến rồi.

Biên lão đại đối nhân xử thế trong sáng vô tư, da mặt có thể so với tường thành, thống khoái mà chấp nhận thân phận mới của mình, xấu hổ ngượng ngùng cùng mạc danh kỳ diệu kia lập tức bị y quẳng lên chín tầng mây, bắt đầu nghiêm túc thực hiện bốn chữ “Nói chuyện yêu đương.”

Tuy rằng kinh nghiệm của Biên Dĩ Thu ở phương diện này bằng không, nhưng chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy à? Làm người yêu vui vẻ thôi, đơn giản.

Kha thiếu gia giờ phút này đang ngồi trong phòng họp truyền thông Hòa Thịnh nghe cấp dưới báo cáo công việc, đột nhiên có dự cảm không tốt.

Kết thúc cuộc họp, dự cảm trở thành sự thật.Một bó hoa hồng đỏ rực rỡ với những nụ hoa chớm nở đang chờ được cắm cùng giọt nước lóng lánh,  một đôi chân bước chính xác đang bước về phía hắn, cảnh tượng trông thật kinh khủng làm sao.

Hắn thật sự rất muốn không để ý hình tượng mà lui về sau hai bước, các nhân viên tham dự cuộc họp phía sau hắn lắp kín cả cửa phòng họp, một đám người khoái chí nhìn chằm đôi chân dài đang cầm bó hoa kia, tràn ngập hưng phấn, hiếu kỳ không nói nên lời, không ít đồng nghiệp nữ hâm mộ ghen tị mà hét lên.

Không có lý do nào khác, thực sự là bó hoa quá lớn, gần như chắn hết nửa thân trên của người cầm hoa, một sợi tóc cũng không lộ ra ngoài. 99 bông hồng đều được tuyển chọn kỹ lưỡng và nhập khẩu từ Ecuador, mỗi bông Đường kính và độ nở của hoa giống nhau một cách đáng ngạc nhiên, điều đó đủ thấy người chọn hoa đã bỏ ra bao nhiêu công sức – tất nhiên có thể chỉ là dùng hơi nhiều tiền.

Cứ việc xa hoa như thế, Kha Minh Hiên không bị nhan sắc kia cản trở, theo bản năng nghĩ đến gương mặt thập phần đặc sắc của Biên Dĩ Thu.

Không có cách nào, người bình thường sẽ không làm ra chuyện này.

May mắn người tặng hoa không phải bản thân Biên Dĩ Thu, người không cao lắm….Độ dài của hai đùi cũng không đúng. Nếu không, Kha Minh Hiên thật không dám cam đoan chính mình có thể đem “đồ vật” xấu hổ kia của mình trực tiếp đi xuống lầu hay không.

Bó hoa kia đưa đến trước mặt hắn, bán sống bán chết truyền đến một câu: “Kha tổng, anh mau nhận lấy, cánh tay phải của tôi muốn rụng luôn rồi.”

Là giọng nói của anh chàng trợ lý nhỏ.

Kha Minh Hiên nhận hoa, từ bên trong lấy ra một tấm card. Phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết một dòng chữ: Em ở dưới lầu chờ anh. Không có ghi tên, nhưng chữ viết cẩu thả này, hẳn là do Biên lão đại tự mình viết.

Không có học thức thật đáng sợ, đứa nhỏ học lớp 3 tiểu học còn viết đẹp hơn y, y rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí mà tự mình viết chiếc card này?

Kha đại thiếu gia xem thường tấm card kia ước chừng khoảng 1 phút, sau đó ôm bó hoa hồng kia bình tĩnh đi vào văn phòng, vẫn còn lưu lại mấy tiểu tử nháy mắt bị máu nhiều chuyện bao quanh chật như nêm cối.

“Là ai đưa tới?”

“Người nọ cao thấp ra sao? Là nam hay nữ?”

“Tình nhân mới của Kha tổng? Hay vẫn là tình nhân cũ?”

“Ai can đảm dám đi cái chiêu tặng hoa với Kha tổng nhỉ?”

“Vậy mà Kha tổng lại không phát hỏa? Anh ấy còn nhận nữa!”

“Trên card viết gì?”

“Cái gì, cậu vậy mà không thấy à? Cậu ngốc sao, sao lại không nhìn thử!”

“……”

Tiểu Từ đáng thương xém chút nữa rơi cả mắt kính, nhưng mà tất cả vấn đề này cậu cũng không có cách nào trả lời, bởi vì cậu cũng không biết người tặng hoa là ai, đương nhiên càng không biết được đó là nam hay nữa, card của Kha tổng mà cậu dám xe chắc cũng không muốn sống nữa rồi! Mấy cô gái bát quái này có thể tránh ra hay không, tôi muốn đi WC! Kha tổng cứu mạng!

Kha Minh Hiên đối với việc tiểu Từ nước sôi lửa bỏng ngoảnh mặt làm ngơ, buông bó hoa xuống lại nhìn tấm card kia, sau đó lại cảm thấy sáu chữ này quả thật vô cùng thê thảm, đành phải đóng lại. Nửa tiếng sau, hắn lại mở ra nhìn một lần, khóe miệng hàm chứa ý cười mà lẩm bẩm tự nói: “Kỳ thật cũng rất đáng yêu.”

Nói xong lắc đầu, mắng “đồ ngốc”. Nếu sau lưng có người đẩy cửa bước vào, nhất định có thể nhìn thấy nhu tình lưu luyến không tự giác tràn ra trong đôi mắt hắn, làm cho người ta muốn chìm sâu bên trong.

Bình luận

Truyện đang đọc