THÚ Y - LẠC TÂN

Ánh nắng tươi sáng, núi rừng xanh tươi, thôn trang tất cả đều hài hoà. Triệu Thanh Hà hít sâu một hơi đầy hương vị bùn đất hoang dã, động chút gân cốt, cảm thấy cả người sảng khoái. Kiếp trước mặc dù Triệu Thanh Hà xuất thân từ nông thôn, nhưng nông thôn khi đó cũng đã được thị trấn hoá, bọn họ đã không còn mang ý nghĩa nông thôn thuần túy vốn có, chung quanh thành lập không ít nhà xưởng, không khí nhiễm khói bụi, dáng vẻ không giống nơi này hoàn toàn một bộ thiên nhiên thanh khiết.

Trí nhớ của nguyên thân về thôn trang này thật sự ít đến đáng thương, “hắn” mang ý nghĩ không thể so với mấy người xuất thân từ thôn quê. Triệu Thanh Hà cơm nước xong thì đi dạo chung quanh thôn, dù sao cuộc sống trong tương lai sẽ trải qua ở đây,cũng cần phải hiểu một chút ít tình huống.

Thuý Sơn thôn là một thôn trang lớn, có đến trăm hộ và hơn ngàn người, thôn có con sông lớn chảy qua như chốn thế ngoại đào viên. Từ lúc mở độ khẩu [cảng/bến đò] đến nay, đường đi lên huyện ngày càng dễ dàng, đường núi ngày trước cần đi hai ba canh giờ mới đến nơi, bây giờ chỉ cần ngồi thuyền tầm nửa canh giờ là tới. Hơn nữa, thị trấn xây dựng độ khẩu lớn, từ nam ra bắc, đi kinh thành theo đường thuỷ hết sức thuận lợi, nơi đây dần thành điểm dừng chân nghỉ ngơi và tiếp nhận vật tư khiến thị trấn trở nên vô cùng náo nhiệt. Cửa hàng san sát, dòng người lưu động lớn. Thôn trang không ít người nông nhàn cũng lên thị trấn tìm việc, chất lượng cuộc sống cũng tăng cao không ít.

Lúc này đã có người cày bừa vụ xuân, hiện tại đang là giờ nghỉ ăn trưa, mọi người nhìn thấy Triệu Thanh Hà đều nhỏ to nghị luận. Triệu Thanh Hà trong thôn vốn là đại danh nhân, lần này lại làm ra chuyện lớn như vậy, vừa nhìn thấy hắn thì nhịn không được mà bắt đầu bát quái, ngày mùa làm việc vốn vất vả, có việc giải trí được thì giải trí.

Nông dân sau lưng xì xầm to nhỏ, không có ai chủ động tiến đến cùng Triệu Thanh Hà chào hỏi, Triệu Thanh Hà ánh mắt đảo qua một lượt, nông dân đều giả vờ như không nhìn thấy hắn. Cũng không ai nghĩ đến Triệu Thanh Hà đã không còn giống như trước đây hếch mũi lên trời, đối với bọn họ chỉ có khinh thường, hắn đi đến bên con trâu đang đứng nơi bờ ruộng nhìn nửa ngày, cười tủm tỉm tìm người nói chuyện.

“Đại thúc, đây là trâu nhà ngươi sao?”

Trương lão hán đang ngồi trên bờ ruộng ăn cơm trưa, thấy Triệu Thanh Hà vây quanh trâu nhà hắn liền ngạc nhiên, người ta không làm gì mình mà mình không trả lời thì đúng là keo kiệt, hiện giờ hắn vẫn chưa kịp phản ứng. Ai cũng biết Triệu Thanh Hà trước giờ ra sao, không nghĩ tới lại chủ động nói chuyện với hắn.

Trương lão hán chưa lấy lại tinh thần, nhị nhi tử Trương Đại Giang lại nhịn không nổi. Sớm đã nhìn bại gia tử này không vừa mắt, hiện giờ ngày mùa bận rộn mà hắn lại đến quấy rầy, nhịn không được lên tiếng trào phúng: “Triệu đại thiếu gia, ngài là quý nhân nên tránh xa trâu nhà ta một chút, súc sinh không phải là người nên không có mắt nhìn, một hồi không chịu được lại đánh rắm với ngài, làm hại ngài một thân tiên khí bị nhiễm bẩn.”

Trương Đại Giang thanh âm lớn, nông dân xung quanh nghe được bắt đầu cười ha ha, ánh mắt nhìn Triệu Thanh Hà đầy vẻ châm chọc. Trương lão hán là người thành thực, hơn nữa tính ra cũng cùng Trương thị có một ít quan hệ thân thích, mà nhi tử nhà mình lại làm khó Triệu Thanh Hà, hắn gấp đến độ vò đầu.

“Cái kia, Đại Giang nhà ta ý là, là… ” Trương lão hán nghẹn đỏ mặt cũng không biết giải thích như thế nào.

Triệu Thanh Hà không thèm để ý, nguyên thân trước kia hắn cũng nhìn không vừa mắt, bị người châm chọc như vậy cũng là đúng thôi. Cũng không ngắt lời phản bác: “Đại thúc, ta có thể đến gần nhìn rõ một chút có được không?”

“A?” Trương lão hán trừng lớn mắt, ngốc lăng gật đầu. Việc này ngay cả Trương Đại Giang cũng bị kinh ngạc, những người khác thấy vậy đều tò mò bu lại đây. Triệu gia tiểu tử làm sao vậy? Bỗng dưng lại đối với súc sinh sinh ra hứng thú, bình thường nhìn thấy là đi đường vòng a. Từ Thúy Sơn thôn đến đường lớn chỉ đi một đoạn nhỏ liền tới, trước kia có người hảo tâm cho hắn quá giang xe trâu còn bị hắn mắng té tát, trong lời nói còn ám chỉ thân phận hắn như vậy làm sao có thể ngồi xe trâu.

Thấy Triệu Thanh Hà không chỉ không chê mùi của trâu mà đi đến bên cạnh nó, tay kéo mũi trâu, đầu tiên là xem cao thấp, lại dùng tay banh mở miệng trâu, xem xét dưới lưỡi, còn dùng ngón tay chạm đầu lưỡi, không biết lật xem những thứ gì. Xem xét xong đầu trâu, lại sờ bụng nó. Nói cũng lạ, con trâu này một bộ dáng nhàn tản mặc cho Triệu Thanh Hà tuỳ ý hoạt động, hoàn toàn không thấy khó chịu mà phản kháng.

Vậy vẫn chưa đủ, Triệu Thanh Hà đi đến phía sau con trâu, đưa ngón tay nhấc lên cái đuôi, nhíu mày không biết suy nghĩ gì.

Nhìn bộ dáng hắn cẩn thận thành thật, người xung quanh cũng không dám dùng sức nói chuyện.

“Hắn đang làm cái gì vậy?”

“Không biết a, thật khó hiểu, không phải là trước đó sốt cao quá nên đầu óc hồ đồ đi?”

“Ta nhìn thế nào cũng giống động tác lang trung xem bệnh a?”

“Ai, nghe ngươi nói vậy ta cũng thấy giống thật. Triệu tiểu tử không phải bị điên rồi chứ? Có cần đến Triệu gia báo tin không?”

Đám nông dân càng nhìn càng sợ, có người chạy đến báo tin cho Triệu lão hán thật. Người này một câu người nọ một câu, người Trương gia cũng nhận định Triệu Thanh Hà điên rồi, trong lòng sốt ruột lại không dám tiến lên cản trở, sợ Triệu Thanh Hà phát cuồng làm hại con trâu. Trâu đối với nhà nông bọn họ mà nói chính là tài sản quan trọng nhất, hiện tại cày bừa vụ xuân, nếu bị thương sẽ dẫn đến phiền toái, lúc này ai cũng quên Triệu Thanh Hà tiếp xúc với con trâu để làm gì.

Triệu Thanh Hà cũng không quản người khác nói cái gì, kiểm tra xong, vỗ vỗ tay, hỏi Triệu lão hán: “Các ngươi mấy ngày nay có phải cho trâu ăn thức ăn gia súc dạng tinh bột nhuyễn?”

Trương lão hán khó hiểu, “Tinh bột?”

“Chính là bã đậu, cây ngô nếp, cây sắn dây linh tinh.”

Trương lão hán còn chưa nói, Trương Đại Giang nhịn không được, nói chen vào: “Làm sao ngươi biết? Mấy ngày nay buổi sáng chúng ta đều cho nó ăn bã đậu, trước đó vài ngày có cho nhà khác mượn trâu, liên tục làm việc sợ nó chịu không nổi, cho nên buổi sáng phải cho nó ăn no mới làm việc tốt được.”

Hầu hết các nhà nuôi trâu đều dùng cỏ, bã đậu thì người vẫn dùng để ăn, bình thường đều luyến tiếc cấp cho súc sinh ăn, có thể nhìn ra nhà này đối với trâu rất coi trọng.

Triệu Thanh Hà vẫn chưa giải thích, lại hỏi: “Trâu nhà ngươi hôm nay làm việc có phải chậm chạm hơn trước? Sức ăn cũng giảm bớt, đại tiểu tiện cũng khó?”

Trương Đại Giang gật mạnh đầu, ban đầu cảm thấy Triệu Thanh Hà nổi điên, giờ mới nhận ra không phải như vậy. Nhìn vài lần liền biết trâu này ăn gì, ăn uống không tốt, cái này đâu phải giống như bị điên.

Trương lão hán dù sao cũng lớn tuổi, nghe một chút liền hiểu được, “Có phải trâu nhà ta bị bệnh?”

Lời này vừa rơi xuống, mọi người không khỏi bàn tán sôi nổi, trước nay Triệu Thanh Hà chưa đến gần trâu, sao còn có thể xem bệnh cho trâu? Nhưng lời lúc nãy họ cũng nghe rõ ràng, nếu không có năng lực thì làm sao biết được.

Triệu Thanh Hà từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Các ngươi nhìn trâu xem, hơi thở mùi thối, bựa lưỡi sẫm màu, mồm có chút vàng, nước miếng dính dấp, muốn nhai lại không nhai được, hai quả cầu [ cái cầu ấy ấy:v] có chút trướng, đại tiện tiểu tiện khó khăn, đây là hiện tượng làm việc quá sức. Trâu cày bị ép làm việc quá mức nặng nề, thể chất giảm xuống, ép buộc làm việc lại đút cho lượng lớn thức ăn gia súc dạng tinh bột, cũng chính là các ngươi cho ăn nó bã đậu, ăn chán chê không được nghỉ ngơi lại ép lao động, hoặc lao động sau đó thở dốc do không được ăn no, đến nỗi khiến tràng dạ dày bị thương, tạo thành khí tụ không tán, tích lại thành độc mà ra.”

Trương lão hán vừa nghe nhất thời nóng nảy, “Bệnh này có nặng thêm không?”

Triệu Thanh Hà vẻ mặt nghiêm túc, “Hiện giờ bệnh tình đã phát triển nhưng không đáng ngại, nếu không cho nó nghỉ ngơi, tiếp tục bắt nó làm việc thì hai ngày sau nhất đinh bệnh càng nặng hơn, thậm chí dẫn đến tử vong.”

Trương Đại Giang vừa nghe thì trực tiếp nhảy dựng lên, hùng hùng hổ hổ, “Ngươi nói bậy gì đấy! Trâu nhà ta đang tốt, làm gì có chuyện như ngươi nói! Trâu không cày ruộng thì còn gọi là trâu sao?”

Trương lão hán chạy nhanh ngăn Trương Đại Giang lại, “Ngươi hét lớn tiếng làm gì vậy hả?”

Trương Đại Giang thờ phì phì nói, “Cha, ngươi đừng nghe hắn bịa chuyện, hắn trước kia như thế nào ngươi cũng biết. Hắn làm sao lại biết xem bệnh cho trâu, chỉ sợ đây là lần đầu tiên hắn nhìn sát con trâu. Hắn bị sốt đến nóng đầu nên hồ đồ, chúng ta nhìn cũng biết đầu óc hắn có vấn đề. Cày bừa vụ xuân nhà ai chẳng phải dùng trâu, từ trước giờ vốn thế mà đã có chuyện gì xảy ra đâu? Hiện tại sao lại đột nhiên có?”

Trương lão hán nghe nhi tử nói thì có chút dao động, nhưng trâu nhà hắn bệnh trạng giống Trương Thanh Hà nói, không khỏi làm cho hắn bắt đầu do dự.

Triệu Thanh Hà bị nghi ngờ cũng không ngoài ý muốn, dù sao bộ dáng trước kia của hắn cũng không đáng tin, sao còn có thể coi bệnh cho súc vật. Nhưng trâu này thật sự không thể tiếp tục làm việc, Triệu Thanh Hà biết ý nghĩa của một đầu trâu đối với một gia đình nông thôn là như thế nào, bởi vậy tiếp tục khuyên nhủ: “Trâu không phải là máy móc, nó cũng như người biết mệt mỏi, biết sinh bệnh, sớm trị liệu sẽ sớm bình phục, đừng để ham việc mà mất cả.”

Trương lão hán do dự, “Này… Hiện tại đang là cày bừa vụ xuân, ta năm nay lại thuê không ít ruộng, nếu không có trâu, không phải bị lỡ việc sao? Có biện pháp nào trước giúp nó sống qua mấy ngày này?”

Triệu Thanh Hà lắc đầu, “Ta thật ra có thể giúp nó tống khí ra ngoài, tiêu trừ trướng khí. Nhưng chỉ trị được ngọn không trị được gốc, trong khoảng thời gian này nếu bắt nó tiếp tục làm việc, bệnh sẽ nặng thêm.”

Trương Đại Giang vừa nghe thì lạnh nhạt nói: “Ngươi nói có biện pháp gì có thể tiêu trừ trướng khí?”

Triệu Thanh Hà không giấu diếm, nói thẳng: “Dùng cây trúc non đốt lên đảo ở phía dưới thắt lưng… ”

Trương Đại Giang nghe cái này rốt cuộc nhịn không nổi, chửi ầm lên: “Ta chỉ biết là ngươi không có lòng tốt, ngươi đây là muốn bỏng chết trâu nhà ta? Nào có người nào chữa bệnh như vậy, biến nhanh khỏi đây, đừng chậm trễ chúng ta làm việc. Đại thiếu gia ngươi cứ nhàn nhã vui chơi, chúng ta không có sức cùng ngươi ngoạn.”

Nói xong thì đuổi Triệu Thanh Hà ra bên ngoài, một đám người kia liền ồn ào, lời ra tiếng vào mỗi người một câu. Triệu gia trước giờ là nhà giàu, ở trong thôn cũng nổi danh, Triệu Thanh Hà lại thật sự cao ngạo, hiện giờ biến thành tên điên, có người đồng tình, có người vui sướng khi thấy người gặp hoạ. Nếu là người khác nói thì có thể tin được, dù sao cũng nói đúng bệnh trạng. Nhưng là lời của Triệu Thanh Hà, vậy thì càng không có sức thuyết phục, chỉ cho là hắn tìm việc gây sự.

Triệu Thanh Hà ngũ cốc cũng không phân biệt được, cả ngày chỉ biết chi, hồ, giả, dã khoe khoang, làm sao biết việc đồng án súc vật. Hơn nữa trâu không phải đều làm việc như vậy sao, làm gì đến nỗi nghiêm trọng thế.

Triệu Thanh Hà còn muốn nói thêm, nhưng người Trương gia không cho hắn cơ hội, trực tiếp bắt đầu canh tác. Trương Đại Giang cố ý quơ quơ cái roi kêu vun v*t, nói cái gì. “Tái chiến ba trăm mẫu, trâu nhà ta chính là trâu ”, không muốn cùng hắn nói tiếp.

Nếu người khác không mua sổ sách, Triệu Thanh Hà cũng không tất yếu mặt dày mày dạn khuyên nữa, lắc đầu xoay người đi, phía sau ồn ào tiếng cười nhạo đều không lọt vào tai.

Bình luận

Truyện đang đọc