THÚ Y - LẠC TÂN

E&B : Strangers Ex

Tin tức Thập nhất hoàng tử bị nhiễm đậu mùa giống như một cơn gió thổi, chỉ trong một đêm quát khắp Đại Hữu, lại thêm lời tiên đoán trước đó, hiện không ai không tin Thập nhất hoàng tử giống như lời tiên đoán chính là yêu nghiệt.

Nếu chỉ có một mình Thập nhất hoàng tử bị bệnh đậu mùa thì thôi, nhưng thật sự dịch đậu mùa đã bùng nổ ở vài nơi. Mặc dù ở Đại Hữu không phải chưa từng có dịch đậu mùa, nhưng lại khiến cho mỗi vị hoàng đế lúc đó đều sức đầu mẻ trán, có không ít hoàng tôn quý tộc cũng nhiễm đậu mùa chết đi. Nhưng cố tình lại xảy ra trong thời điểm mấu chốt này, tuy là có truyền nhiễm cũng không nhanh như vậy, số người bị truyền nhiễm không nhiều, nhưng cũng làm cho trong lòng người ta run sợ liên tưởng đến chuyện khác.

Đậu mùa, từ xưa đến nay luôn là bệnh nan y khiến cho vô số người chết, tính truyền nhiễm rất mạnh, không có thuốc chữa. Cho dù có thể qua được, cũng để lại khuôn mặt đầy lỗ không dám ra gặp người.

Thập nhất hoàng tử chẳng qua chỉ là đứa trẻ, rất dễ bị bệnh đậu mùa biến chứng mà chết đi, mười phần thì chỉ có tám chín phần không sống được. Cho dù lời đồn đãi truyền nhảm có thể bị hoá giải, nhưng khuôn mặt bị huỷ, thậm chí là tính mạng lắc lư thì tiểu hoàng tử sao có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước? Nếu không thì chỉ có thể lựa chọn người khác, nhưng trong triều chỉ còn có người nổi bật nhất chính là Lục hoàng tử, cho dù là Minh đế thanh tỉnh lập Thập nhất hoàng tử làm thái tử, cũng không có kết quả.

Lục hoàng tử nhanh chóng đem thế lực bị đánh tán dựng đứng lên, sau lưng nhất định là có kẻ chống. Phiên vương trước giờ bị áp chế hiện tại lại khắp nơi rục rịch, mặc dù mấy năm nay thế lực các phiên vương suy yếu, nhưng căn cơ vẫn còn. Nguyên bản hai bên còn có thể đánh ngang tay, thắng bại bất phân, thế nhưng Thập nhất hoàng tử nhiễm bệnh đậu mùa, hiện giờ ngay cả mạng giữ được hay không còn chưa biết, huống chi nói đến chuyện tranh vị.

Cho dù còn có Thập Tam Vương gia, nhưng cũng là danh không chính ngôn không thuận, cho dù Lục hoàng tử ngã, Thập Tam Vương gia cũng khó kế thừa ngôi vị. Trong triều vẫn còn có một vị hoàng tử thân phận xấu hổ, đến lúc đó tất sẽ có không ít đại thần công khai lên án phản đối, bước đi khó khăn.

“Tại sao đột nhiên Thập nhất hoàng tử bị đậu mùa? Bệnh gì không bệnh lại trúng bệnh này? Thế nhưng lại giống như mấy lời xàm ngôn thời gian trước ăn khớp, quá trùng hợp đi !” Mặc dù Triệu Thanh Hà là xuyên đến đây, nhưng không hề bị quan niệm thuyết vô thần mảy may dao dộng, thế nhưng lúc này cũng nhịn không được nói câu chuyện này không khoa học.

Cho dù thân thế của chính mình có bao nhiêu ly kỳ, Triệu Thanh Hà chắc chắn đạo sĩ chó má kia ăn bậy nói bậy. Chính là lúc này cố tình nhiễm bệnh, vẫn là không thể tìm thấy Lục hoàng tử liên quan đến đậu mùa, hắn cũng chỉ có thở dài, việc này hết thảy thật sự trùng hợp.

Nếu nói Lục hoàng tử dùng kế sách để Thập nhất hoàng tử nhiễm đậu mùa, Triệu Thanh Hà không tin tưởng lắm. Bệnh độc đậu mùa được coi như ác quỷ khủng bố, cực kỳ dễ truyền nhiễm, làm một chút không tốt thì toàn bộ hậu cung thậm chí là toàn bộ kinh thành đều có nguy hiểm. Nhưng thế giới này lạc hậu, càng không có người chữa trị được, cũng không biết các phòng ngừa, Lục hoàng tử sẽ không mạo hiểm lớn như vậy.

Đậu mùa, cho dù là y thuật hiện đại phát triển hơn thời đại trước đó nhưng cũng không có phương pháo trị liệu hữu hiệu, chỉ có thể chích ngừa vắc-xin dự phòng đậu mùa, là căn bệnh nguy hiểm nhất trong lịch sử của nhân loại, từng cướp đoạt vô số mạng sống của con người.

Thường Đình Chiêu ngưng mi, sắc mặt ám chìm, “Một chiêu này thật sự đủ độc.”

Triệu Thanh Hà hung hăng vỗ bàn, “Nếu thật sự là kế sách của Lục hoàng tử, đúng là quá mức điên rồ. Bình thường hạ độc chẳng qua là chết một hai người, cái này nếu hành động không tốt sẽ là chết một đám người.”

Thường Đình Chiêu nắm lấy bàn tay đỏ hồng do vỗ bàn của Triệu Thanh Hà, “Việc này xảy ra rất kỳ quái, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Ta đã sai người vào cung thám thính tin tức, ngươi trước đừng sốt ruột.”

Triệu Thanh Hà gật gật đầu, “Phải, hiện tại chỉ có thể như vậy, không thể để có người thừa nước đục thả câu.”

Thám tử rất nhanh hồi báo, hiện giờ Nghiêm phi đã mang theo Thập nhất hoàng tử nhanh chóng lui khỏi hậu cung, dọn đến hành cung ở ngoại ô kinh thành. Như vậy đã chứng thực được tin tức Thập nhất hoàng tử nhiễm bệnh đậu mùa, trong triều nổi lên phong ba không nhỏ, những người vẫn chưa kiên định chỉ trong một đêm đã phản chiến.

Thời điểm ăn cơm tối, không khí cũng có biến hoá khác lạ. Nếu như trước kia Phùng trắc phu nhân còn biết nội liễm, hiện giờ biểu lộ vui mừng đều trần trụi thể hiện ra trên mặt. Trong lời nói cũng lộ ra ẩn ý Hạ gia muốn quật khởi, rõ ràng ám chỉ Thường Đình Chiêu chọn sai người.

Bữa tối qua đi, Quốc công gia gọi Thường Đình Chiêu cùng Thường Đình Ân đến thư phòng, vừa mở miệng liền xác minh tỏ vẻ Thường gia ủng hộ Lục hoàng tử.

Thường Đình Chiêu đã sớm đoán trước, giọng điệu thản nhiên nói : “Phụ thân, dựng tường cỏ chẳng bao giờ có kết cục tốt.”

Mặc dù đáy lòng Định Quốc Công tức giận, nhưng cũng áo chế xuống, “Chuyện đó vẫn có thể bồi đắp thêm.”

Thường Đình Chiêu cười lạnh, “Bồi đắp như thế nào? Chẳng lẽ là để Phùng tiểu thiếp phù chính, để Thường Đình Huy lập thế tử vị?”

Định Quốc Công không nhịn được lửa giận, quát lên : “Làm càn! Hắn là đại ca ngươi, gọi thẳng tên là hỗn xược.”

Thường Đình Chiêu nhìn về phía Thường Đình Ân, “Ta chỉ có một mẫu thân, cũng chỉ có một vị ca ca.”

Một khi Phùng trắc phu nhân được lập chính thất, hai huynh đệ phải gọi thành mẫu thân.

Thường Đình Ân khẽ mỉm cười đáp lại Thường Đình Chiêu, trải qua thời gian tĩnh dưỡng này, sắc mặc hồng hào lên không ít. Tuy vẫn là gầy yếu, vẫn nhìn ra được cơ thể không khoẻ mạnh, nhưng so với trước tốt hơn nhiều lắm.

Định Quốc Công hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận trong lòng, đã không biết từ lúc nào hắn đã không thể quản được đứa con xuất sắc nhất. Vốn cho là đồng ý nhi tử cùng Triệu Thanh Hà thành hôn có thể làm dịu lại quan hệ hai người, không ngờ càng tiến tới mức giương cung bạt kiếm.

Định Quốc Công không muốn nhiều lời với hắn, quay sang phía Thường Đình Ân, “Lão nhị, con là người thông minh nhất trong số các huynh đệ, khuyên nhủ đệ đệ ngoan cố này của ngươi đi. Hiện tại Thập nhất hoàng tử đã vô duyên với ngôi vị, nhìn khắp Đại Hữu chỉ còn có Lục hoàng tử đủ tư cách kế thừa đại vị. Nếu lúc này còn hồ đồ không chịu hiểu, về sau khẳng định gặp hoạ sát thân.”

“Phụ thân, cờ đã đặt không được thối lui.” Trên mặt Thường Đình Ân vẫn ôn hoà như cũ, hắn từ nhỏ yếu ớt, tất nhiên không giống Thường Đình Chiêu mạnh mẽ, nhưng lời nói vô cùng kiên định.

Định Quốc Công không ngờ Thường Đình Ân cũng cố chấp như vậy, tức giận quát : “Các ngươi muốn toàn bộ Thường gia bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát sao!”

Thường Đình Chiêu cười lạnh, “Tưởng như vậy sẽ không bị huỷ hoại sao, Lục hoàng tử có thể dung hạ Thường gia ta đó mới là mặt trời mọc ở hướng tây. Trong khi đánh chiến với Tây Nhung, mỗi giờ mỗi khắc đều sử dụng thủ đoạn muốn đẩy ta vào chỗ chết, nếu hắn kế vị, thiên hạ đã thái bình, ta chỉ biết thủ đoạn sẽ càng thêm độc ác.”

Định Quốc Công cau mày, “Có đại ca ngươi, sẽ không như thế.”

Thường Đình Chiêu cười nhạo, lười phải nói thêm lần nữa, đầu quay sang một bên.

Đầu mày Định Quốc Công nhăn càng chặc hơn, thái độ như vậy càng làm Thường Đình Chiêu không thích.

Thường Đình Ân thở dài, “Tứ đệ, chớ có vô lễ. Phụ thân, Lục hoàng tử quật khởi nhanh như vậy tất nhiên là có liên hợp với phiên vương các nơi, chuyện này đối với Thường gia chúng ta cũng không có lợi.”

Tuy rằng thế lực của phiên vương không còn mạnh như trước, lại bị áp chế nơi đó, những vẫn là mãnh hổ. Muốn lột da hổ, thật sự là nguy hiểm. Lục hoàng tử vì đại vị, không quan tâm quy củ tổ tông đặt ra, chỉ dựa vào điểm này là không thể ủng hộ được. Cho dù phiên vương không có tư tâm, nhưng ít nhất Thường gia lại sẽ gặp phải một trận gió tanh mưa máu. Phiên vương vì sao có thể buông tha cho vinh hoa trong kinh thành chạy đến vùng đất nghèo nàn hoang vắng, trong đó có công lớn thuộc về Thường gia, đám phiên vương này hận chết Thường gia bọn họ. Tới lúc đó, Lục hoàng tử thật sự sẽ bảo vệ Thường gia sao? Sẽ không thừa cơ cướp binh quyền?

“Việc này vi phụ đều có chủ trương, không cần lo lắng.”

Thường Đình Chiêu cảm thấy lời này quá mức chói tai, càng xác định hắn nhất định là con ruột Định Quốc Công, lời này hắn cũng thường nói. Thường Đình Chiêu tự kiểm điểm lại bản thân, về sau cần phải khống chế ngôn ngữ một chút.

Điều này cũng không trách Thường Đình Chiêu được, hắn tử nhỏ sùng bái Định Quốc Công nhất, khi đó Định Quốc Công uy phong lẫm liệt, trẻ nhỏ vốn dễ dàng xem phụ thân mình là anh hùng vĩ đại nhất, Thường Đình Chiêu cũng thế. Cho nên dần dần không biết từ lúc nào học tập ngôn ngữ, hành vi của Định Quốc Công, cho đến sau này phát hiện phụ thân không có anh minh thần võ như vậy, thậm chí còn làm vài chuyện khiến cho hai huynh đệ lâm vào khốn cảnh, sùng bái cũng nhạt nhoà mất đi, mà thất vọng trong lòng ngày càng đậm.

Thường Đình Chiêu cũng không muốn như thế, hiếu đạo khắc sâu, nhưng sự tình liên quan đến tính mạng của hắn và ca ca, khoảng cách của hắn và phụ thân cũng càng xa hơn.

Thường Đình Chiêu hít sâu một hơi, trong lòng cô đơn, “Phụ thân, việc đến nước này, phân gia đi !”

Định Quốc Công giận dữ, hung hăng vỗ mạnh lên bàn, cái bàn trực tiếp tách gãy làm đôi, cũng biết trong đó có bao nhiêu tức giận. “Các ngươi coi ta như chết rồi sao!” Định Quốc Công run rẩy ngón tay chỉa vào hai người, “Nghịch tử ! Nghịch tử ! Nói chuyện như vậy là muốn giết sống trái tim vi phụ sao ?!”

Thường Đình Ân trực tiếp quỳ lạp xuống đất, biểu tình thê lương, “Phụ thân, thỉnh cầu cho hài nhi với Tứ đệ một con đường sống đi.”

Thường Đình Chiêu bị Thường Đình Ân lôi kéo, cũng quỳ trên đất, “Phụ thân, hài nhi vừa mới cưới thê tử không muốn chết, ca ca vừa mới dưỡng khá lên rốt cục cũng có cơ hội nhìn thấy sắc màu thế gian, càng không thể chết.”

“Ngươi… Các ngươi…”

“Phụ thân, hài nhi da dày thịt béo còn chịu đựng được, nhưng Thanh Hà với ca ca thì không nổi. Trước giờ là mạng lớn, hiện giờ hài nhi không muốn tiếp tục đánh cược.”

Mỗi câu mỗi chữ của Thường Đình Chiêu như dao nhỏ phóng mạnh vào tim Định Quốc Công, lảo đảo vài bước té lên trên ghế, ánh mắt đỏ ngầu nhìn hai người, tay đặt trên ngực thở dốc.

Thường Đình Ân dập đầu, “Phụ thân, hài nhi bất hiếu, thỉnh cầu phụ thân thành toàn.”

Thường Đình Chiêu thấy trán Thường Đình Ân đỏ một mảnh, vội vàng ngăn lại, “Ca, ngươi muốn làm gì ! Thân thể ngươi không tốt, muốn dập thì phải để ta.”

Nói xong, Thường Đình Chiêu hung hăng đập đầu vài cái xuống đất, nhất thời trên trán máu đổ ra.

Định Quốc Công gầm lên, “Dừng lại ! Các ngươi muốn bức ép vi phu sao?”

“Hài nhi không dám, thoát khỏi miệng sói là hài nhi mạng lớn, hài nhi không muốn cũng không nghĩ lại thêm lần nữa, lại càng không nghĩ còn mang theo đại ca.”

Thường Đình Ân cũng nói : “Nương dặn dò ta phải chiếu cố Tứ đệ cho tốt, mấy năm nay vì thân mình không tốt nên không thực hiện được, thậm chí còn để Tứ đệ lo lắng cho ta, chỉ có lần này có thể tận tâm. Thỉnh cầu phụ thân niệm tình nương, thành toàn cho hài nhi.”

Định Quốc Công nhắm mắt lại, nhớ tới tất cả trước kia, cả người giống như là già đi mười tuổi, nửa ngày mới âm u mở miệng, “Các ngươi trưởng thành, vi phụ không quản được. Vi phụ cũng là suy nghĩ cho các ngươi, nếu không có lão đại phù hộ, các ngươi chết là không nghi ngờ.”

Hai huynh đệ cúi đầu không nói, Định Quốc Công khoát tay, “Thôi, thôi…”

Triệu Thanh Hà nhìn thấy vết thương trên trán Thường Đình Chiêu liền hoảng sợ, vội vàng sau Lưu Tô lấy thuốc trị thương.

Thường Đình Chiêu ôm Triệu Thanh Hà, nhẹ nhàng nói : “Chúng ta lập tức dọn ra ngoài.”

Trong âm thanh không giấu được cô đơn cùng chua xót, Triệu Thanh Hà vỗ về mu bàn tay Thường Đình Chiêu, hiểu được chuyện gì xảy ra.

“Thật tốt, chúng ta tự do.”

Thường Đình Chiêu ngẩng đầu, khoé miệng hơi hơi cong lên, đôi mắt sâu thẳm, “Phải rồi, thật tốt.”

Triệu Thanh Hà vuốt ve mặt hắn, “Ở trước mặt ta không cần che giấu.”

Thường Đình Chiêu lắc đầu, “Kết quả cũng đã sớm đoán được, chẳng qua là cảm khái nhất thời mà thôi.”

Triệu Thanh Hà không thích hắn như vậy, liền nói : “Ngươi có nói cho phụ thân biết, có thể nghịch chuyển được?”

Lục hoàng tử có độc kế, bọn họ cũng sẽ không ngồi chờ chết, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.

Thường Đình Chiêu nở nụ cười, “Cho dù không có việc này, phụ thân từ lâu đã có quyết định. Ngày mai chiếu thư Thường Đình Huy làm thế tử sẽ ban xuống, nếu bây giờ mới nghĩ phản chiến, sao có thể nhanh như vậy được?”

Triệu Thanh Hà nhíu mày, “Tốt xấu gì ngày trước cũng là đại anh hùng, sao hiện giờ lại mù quáng như thế. Đứa con trai vĩ đại như ngươi lại không cần, tuyển cái tên ngu dốt chỉ biết gào to, thật sự là không có mắt nhìn.”

Thường Đình Chiêu nghe Triệu Thanh Hà khen hắn, buồn bực trong lòng liền tán đi.

“Việc trong triều chính là như thế, cho dù là phụ tử cũng bởi vì lợi ích mà phản bội, chẳng qua là chúng ta còn có liên can đến chuyện khác. Trong nhà phân rõ ra hai trận doanh, một màn hôm nay chỉ là chuyện sớm muộn, khác là chúng ta dọn ra ngoài mà thôi.”

Đêm khuya Triệu Thanh Hà không muốn vì chút chuyện này làm phiền lòng, chớp chớp mắt ám chỉ, “Phòng này chỉ sợ không còn ở được mấy ngày nữa, về sau cũng không có cơ hội.”

Thường Đình Chiêu vui vẻ, một tay ôm lấy Triệu Thanh Hà áp lên trên giường.

_______________________

Ex : đang thương tâm mà hai đứa nghĩ đến vấn đề trọng điểm thật -.-

Bình luận

Truyện đang đọc