THỰC RA TÔI CŨNG DÙNG HACK

CHƯƠNG 16: ĐOÀN TRƯỞNG LOCKE DÍNH BẪY

Rex lấy hai thanh bảo kiếm ra từ nhẫn không gian, trong đó có một thanh Carlos dùng để gϊếŧ y đêm đó, mặt trên kiếm dính không ít vết máu đã khô cạn, sau đó cứ như vậy mà bị y thu vào nhẫn không gian.

Lúc ấy Cách Ngôn còn không rõ làm vậy để làm gì, hiện tại nhìn lại phỏng chừng là vì giờ khắc này.

Rex ném bảo kiếm của Carlos ở gần cổng vào, vừa vặn bị bụi cỏ che lại. Một bảo kiếm khác là của Aleur, còn cả vỏ kiếm mà lại rất sạch sẽ, vì lúc ấy gã không có cơ hội để rút ra. Nhưng để dùng ở đây thì hiển nhiên không thể quá sạch sẽ, Rex trét bùn đất lên rồi mới ném đến gần đó, chế tạo hiện trường bọn họ gặp nạn rồi lại tạo dấu vết giả khả năng bọn họ còn sống.

Cách Ngôn thấy y làm tốt hết thảy, nhưng đếm tới đếm lui cũng chỉ có hai thanh bảo kiếm. Có ba người chết, ba vị đại thiếu gia lại đều là kiếm sĩ, thanh kiếm thứ ba chẳng lẽ còn có thể sử dụng ở chỗ khác?


Một giờ sau có người phát hiện bảo kiếm của Carlos ở bụi cỏ. Bảo kiếm có khác tiêu chí gia tộc Strache, đúng là gia tộc của Carlos.

Gia tộc Strache ở đế quốc Arthurlanca là một đại quý tộc, cho dù trấn nhỏ Tris là thành trấn ở biên cảnh nhưng cũng có người nghe nói qua, liền liên tưởng đến nhiệm vụ được treo giải thưởng mà Đoàn dong binh Hắc Lang tuyên bố mấy ngày trước. Bọn chúng sau đó ở phụ cận quả nhiên tìm được một thanh bảo kiếm khác. Hai thanh kiếm được đưa đến trước mặt đoàn trưởng Locke.

Vết máu loang lổ như cường điệu lặp lại cho đoàn trưởng Locke biết việc bọn họ đã xảy ra chuyện là sự thật. Gã tức khắc cả kinh, không dám chờ đợi mà bắt người nọ đưa gã đến nơi nhặt được bảo kiếm. Lúc sau bọn chúng lại tìm được vài "Người chứng kiến". Đối phương nói buổi tối ngày đó xác thật thấy ở lối vào có rất nhiều thi thể ma thú cùng vết máu, còn có một ít mảnh quần áo rách, hình ảnh thập phần thảm thiết.


Đoàn trưởng Locke nghe được sắc mặt liền biến đen. Gã không dám tưởng tượng nếu vài vị kia biết được tin tức ba vị thiếu gia nhóm Carlos bị ngộ hại thì sẽ tức giận như thế nào. Mà chính gã khẳng định cũng sẽ bị liên lụy.

"Đoàn trưởng không cần lo lắng. Chúng ta không phải không có cơ hội lập công chuộc tội."

Người nói chính là Marvin. Hắn là tâm phúc của đoàn trưởng Locke, bất đồng với Phó đoàn trưởng thời thời khắc khắc muốn kéo gã xuống ngựa nên đoàn trưởng Locke tin tưởng hắn nhất. Nghe thế gã lập tức hiểu được ý của Marvin.

"Ý ngươi là Thánh Thú?"

"Vâng. Chỉ cần chúng ta bắt được Thánh Thú kia, công tước sẽ niệm công lao của ngài mà không gây khó dễ quá mức. Huống chi chúng ta kỳ thật còn một cửa đột phá. Ở đây chỉ phát hiện bảo kiếm của hai vị thiếu gia Carlos và Aleur, bọn họ chưa chắc đã bị ngộ hại, còn có thiếu gia Sasy cùng Jimmy, chỉ cần tìm được bọn họ thì hẳn sẽ biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì."


Đoàn trưởng Locke cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, nhanh chóng sai vài người đi tìm Sasy cùng Jimmy, còn lại thì cùng gã đi bắt Thánh Thú. So với tìm người thì Thánh Thú càng quan trọng hơn, bởi vì dù có tìm được người gã cũng không trốn thoát việc phải chịu trách nhiệm. Cho nên nếu muốn bảo trụ vị trí đoàn trưởng này thì gã phải bắt bằng được con Thánh Thú kia để lấy công chuộc tội.

Trải qua một ngày một đêm không ngủ không nghỉ mà lên đường, Cách Ngôn và Rex đã đi đến Đồi Ánh Trăng ở phụ cận. Một ngày đường này bọn họ gặp được vài con ma thú cao cấp. Nếu không phải Rex mà là người khác thì bọn họ đã sớm táng mệnh trong miệng ma thú, đúng là hữu kinh vô hiểm.

Nói đến Đồi Ánh Trăng không thể không nhắc tới một loại ma thú cấp bảy -Tật Phong Ma Lang. Ma thú cấp bảy là ma thú cao cấp, chỉ sống ở sâu trong rừng rậm, cũng chính là Đồi Ánh Trăng. Chúng không có khả năng xuất hiện ở bên cạnh rừng rậm Tasha, nhưng ma thú bọn họ gặp được tối hôm đó lại là Tật Phong Ma Lang, cái này giống như trúng giải thưởng lớn vậy, thứ không có khả năng nhất vậy mà lại xuất hiện.
Vì làm để diễn đủ bộ, bọn họ cố ý chạy tới nơi này.

Đem bảo kiếm của Sasy và Jimmy ném vào Đồi Ánh Trăng, Rex lưu lại một chút manh mối rồi mới chạy tới mục tiêu tiếp theo, cũng chính là Âm Phong Sơn Lĩnh (dỹ núi Âm Phong). Nó ở giữa rừng rậm Tasha, chia rừng rậm thật lớn thành hai mảnh nam - bắc. Phần lớn ma thú cao cấp của rừng sống tại đây, mà đây cũng là nơi mà con Thánh Thú trong lời đồn kia xuất hiện lần cuối.

Cách Ngôn đi mà thở hồng hộc. Thân thể nguyên bản đã tốt được một nửa nhưng vì không nghỉ ngơi mà xu hướng lại chuyển biến xấu. Ngực cùng bụng đều đau, thường lại nhói lên cho cậu một kích. Lúc này cậu rốt cuộc không nhịn được mà dựa vào một cây đại thụ, tóc trên trán bị mồ hôi lạnh làm ướt hết, sắc mắt tái nhợt như tờ giấy.

Rex đi được vài bước thì phát hiện tiếng bước chân ở phía sau biến mất, quay đầu lại liền thấy một màn như vậy. Ngũ quan trên khuôn mặt không cảm xúc hơi nhíu lại rồi biến mất, xoay người đi đến cạnh cậu.
"Miệng vết thương tôi hơi đau nên muốn nghỉ ngơi một chút, bằng không anh đi trước đi?" Cách Ngôn cho rằng y là tới để thúc giục mình, không ý thức được lời này của mình có vấn đề. Nếu Rex còn chưa tin cậu thì có thể sẽ hoài nghi có phải cậu lại đánh chủ ý gì hay không, tín nhiệm nguyên bản đã thành lập cũng sẽ sớm đổ vỡ.

Rex nhìn chằm chằm mặt cậu, ánh mắt chuyên chú lại mang theo vài phần sắc bén. Người này có thể chống đỡ đến bây giờ mới kêu cũng đã nhịn hơn so với dự đoán của y rồi, nguyên bản y còn tưởng rằng cậu sẽ không chịu nổi được nửa ngày.

Nếu là ngày thường Cách ngôn nhất định sẽ phát hiện điều gì đó, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể lo đau.

Trong tay Rex xuất hiện một đoàn ánh sáng bạch kim, sau khi đoàn ánh sáng đi vào ngực Cách Ngôn hoàn toàn thì giống như lần trước, cảm giác đau đớn lần thứ hai chậm rãi biến mất, cậu cũng phục hồi tinh thần, nội thương hoàn hảo.
CHƯƠNG 17: CHIA CỦA KHÔNG ĐỀU

"Tên ma pháp này là gì?" Cách Ngôn không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán. Đây hẳn là ma pháp có năng lực trị liệu nhưng cậu không biết tên. Đời trước cậu cũng xem qua tiểu thuyết và phim ảnh nhưng không nhiều lắm, lại đều là chuyện thật lâu trước kia nên cậu cũng quên hết rồi.

Trong mắt Rex hiện lên một tia kinh ngạc. "Ngươi không biết?"

"Tôi phải biết sao?" Cách Ngôn nghi hoặc mà nhìn y. Tuy rằng cậu ở trong thân thể Jimmy nhưng lại có có kí ức của Jimmy, bằng không cũng sẽ không luống cuống như bây giờ, chuyện gì cũng cần dựa vào y. Làm một nam nhân hàng thật giá thật cũng có lòng tự trọng, đi vào một thế giới dùng võ vi tôn như thế này cậu cũng muốn đại sát tứ phương chứ không phải tránh phía sau người khác như thế này.

Rex không trả lời, chỉ nói: "Đây là ma pháp hệ quang, hay gọi là ma pháp quang minh. Chỉ có nhân tài mang thiên phú hệ quang mới có thể thi triển."
"Vậy tôi có thiên phú hệ quang không?" Cách Ngôn tức khắc dâng lên chút kích động nho nhỏ. Cái này không phải giống vú em (người chơi dạng hỗ trợ, thêm máu cho những người chơi khác trong game) trong trò chơi sao. Cậu trước kia chơi game cũng là loại chức nghiệp này, tuy rằng sức chiến đấu không mạnh nhưng lại có thủ pháp bảo mệnh rất tốt trong thế giới như này, hơn nữa còn có những người chơi vú em đến trình độ rất lợi hại.

Rex lãnh khốc lắc đầu. "Hỏi lại chính mình đi."

Cách Ngôn thất vọng. Cậu cảm thấy mình phỏng chừng là không có, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: "Như thế nào mới biết được mình có thiên phú hay không?"

"Hiệp Hội Ma Pháp Sư có thể thí nghiệm." Rex dừng lại, rồi nhàn nhạt bổ sung một câu: "Chờ mọi chuyện xong xuôi, ngươi nếu vẫn muốn thí nghiệm thì đi. Hiện tại chính sự quan trọng hơn."
Cách Ngôn gật đầu, đành phải như thế.

Hai người đang chuẩn bị lên đường lần nữa thì đột nhiên phía trước truyền đến hai thanh âm cãi nhau. Thực ra thanh âm không lớn nhưng vừa vặn lại ở trên con đường hai người nhất định phải đi qua, đến gần mới phát hiện là hai nhà thám hiểm, nhìn dáng vẻ hẳn cũng là lính đánh thuê. Nhờ có cây che nên bọn họ không phát hiện sự tồn tại của hai người. Đột nhiên một người trong đó dùng sức đá vào cái cây bên cạnh một cái làm lá cây xào xạc rơi xuống đầy đất.

"Đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư này của ngươi. Cái gì mà ngươi nhìn thấy trứng ma thú ở đó trước. Ngươi rõ ràng là muốn độc chiếm." Nam nhân phẫn nộ đá cây lúc nãy thập phần bất mãn mà chỉ trích đồng bạn.

"Johan, ngươi bình tĩnh một chút. Ngươi muốn hấp dẫn người khác lại đây xem sao?" Jay cau mày, đôi tay ôm trứng ma thú ở trong ngực lại không dấu vết siết chặt hơn, tựa hồ lo lắng Johan sẽ động thủ.
Johan bị điểm danh chợt cười lạnh. "Muốn ta bình tĩnh đương nhiên có thể nhưng ta muốn quả trứng ma thú này, con Thánh Thú kia cho ngươi."

"Không được!" Jay không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt. Gã bị điên mới đáp ứng đối phương.

Johan đã nhìn thấu gương mặt thật của gã, nghe thấy thế cũng không ngoài ý muốn, trên mặt tức khắc lộ vẻ châm chọc, "Chính ngươi cũng không muốn con Thánh Thú kia, dựa vào cái gì lại cho ta. Đừng quên để có thể lấy được quả trứng ma thú này cũng có nửa công lao là của ta."

"Nhưng ngươi cũng đừng quên. Kế hoạch của chúng ta vốn dĩ rất hoàn mỹ, nếu không phải ngươi ở giữa gây ra sai lầm thì con Thánh Thú kia cũng không chạy mất. Vì sao sai lầm của ngươi mà ta lại phải gánh vác nguy hiểm?" Lời gã nói khiến sắc mặt Johan có chút nam kham, sự thật này hắn vô pháp phản bác. Jay cũng không muốn cùng hắn xé rách mặt, như vậy đối gã cũng không có chỗ tốt. Vì ổn định hắn, gã liền suy nghĩ ra một biện pháp trung hòa.
"Kỳ thật chúng ta không cần lãng phí thời gian ở chỗ này tranh chấp. Hiện tại quan trọng nhất là tìm được con Thánh Thú kia trước những người khác. Có thể tìm được thì tốt, không thì đến lúc đó chúng ta lại thương lượng ai sở hữu quả trứng ma thú cũng không muộn."

Lời này ít nhiều nói đến trong lòng Johan. Hắn nói không thèm để ý con Thánh Thú kia là giả, rốt cuộc đó là một con Thánh Thú hàng thật giá thật đấy. Mà trứng trong ngực Jay cũng không ai có thể cam đoan nó cũng là một con Thánh Thú nhưng tỉ lệ vẫn rất cao, bởi vì quả trứng này là bọn họ trộm từ huyệt động của con Thánh Thú kia.

"Quả trứng này phải làm sao bây giờ?" Thứ có sinh mệnh không thể cho vào không gian của đồ trữ vật.

Jay cũng có chút khó xử. Trứng có chút lớn, đặt ở trong ngực hiển nhiên không được, nếu gặp nhà thám hiểm hoặc đoàn dong binh khác rất dễ bị phát hiện, bọn họ chưa chắc đã giữ được. Biện pháp tốt nhất là tìm nơi an toàn mà giấu đi, đề nghị của gã cũng được Johan tán thành. Mà kế tiếp sẽ có một đoạn thời gian bọn họ phải dính vào nhau như hình với bóng.
Cách Ngôn nhìn bọn họ giấu kĩ trứng ma thú, lại nhìn bọn họ cùng nhau rời đi, đột nhiên cảm giác được đi theo đứa con của vận mệnh quả nhiên có thịt ăn. Một quả trứng ma thú, còn có khả năng là một con Thánh Thú, nhẹ nhàng như vậy mà rơi vào trong tay mình. Nếu mình mà là bọn họ, sau khi trở về lại không thấy trứng ma thú chắc sẽ tức giận đến hộc máu mất. Cậu vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ.

Chờ bọn họ đi xa, Cách Ngôn mới chạy tới đào trứng ma thú họ giấu ra, đưa đến trước mặt Rex, cười không khép được miệng.

CHƯƠNG 18: THÁNH THÚ SONG HỆ

"Trứng ma thú quý trọng như vậy nhưng không thể tùy thân mang theo, lại không có đồ để chứa, chỉ có thể đặt trên người mới là an toàn nhất. Nhưng đây thật sự là một quả trứng Thánh Thú sao?" Cách Ngôn tò mò sờ sờ, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trứng ma thú, xác thật so với trứng gà cậu từng thấy thì lớn hơn gấp mười lần, cảm giác cũng tương đối cứng, còn lại cũng không có gì khác đặc biệt.
Rex cũng không biết. Trường hợp có thể nhìn thấy con non mới sinh của Thánh Thú là cực nhỏ, trừ phi là những người chuyên môn nghiên cứu phương diện tri thức này, người khác không có biện pháp chỉ từ bên ngoài mà nhận ra.

Cách Ngôn buông tha trứng trong tay, đầu đột nhiên lóe linh quang: "Thánh Thú trong miệng bọn họ có phải chính là con Thánh Thú mà Jimmy nói hay không?"

Thông qua đối thoại của bọn họ đại khái có thể đoán đã xảy ra chuyện gì. Nói cách khác hai người không biết gặp vận cứt chó gì mà biết được vị trí một huyệt động ma thú, bên trong lại là một con Thánh Thú cùng một quả trứng ma thú. Vì bắt con Thánh Thú kia cùng trộm quả trứng mà bọn họ dụ Thánh Thú rời đi, sau khi lấy được trứng thì ngoài ý muốn mà để Thánh Thú chạy mất.

"Chính là tôi không quá minh bạch. Thánh Thú không phải rất cường đại sao. Hai người kia nhìn cũng không phải rất lợi hại. Nghe ngữ khí bọn họ giống như nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì con Thánh Thú ấy chắc chắn là vật trong lòng bàn tay họ.
Nếu vấn đề không phải nằm trên người Thánh Thú thì hẳn là do bọn họ dùng thủ đoạn nào đó?

"Chúng ta hiện tại có đi Âm Phong Sơn Lĩnh nữa không? Hay là đi theo hai người kia, nhìn bọn họ có vẻ biết phương hướng cụ thể của Thánh Thú." Cách Ngôn nhìn về phía Rex từ lúc bắt đầu đã không nói chuyện, tuy rằng y căn bản đã nói rất ít.

"Không cần." Âm thanh Rex trầm thấp mang theo một phần cảm xúc khuynh hướng nặng nề. Nếu Cách Ngôn là nữ cậu nhất định sẽ bởi vì thanh âm này mà sinh ra hảo cảm rất lớn, bởi vì thực sự quá dễ nghe, quá có hương vị nam nhân.

"Vì sao?"

"Vài ma thú đối với thứ thân thuộc của mình có cảm ứng đặc biệt, nhất là Thánh Thú. Thánh Thú có thể chủ đồng ký kết khế ước bảo hộ với con non, thông qua khế ước chúng nó có thể cảm ứng được đại khái vị trí đối tượng bảo hộ." Rex dùng âm thanh dễ nghe của mình với ngữ khí bình tĩnh không có mùi vị gì cả mà nói ra, làm người ta hoài nghi trên đại lục Azeroth không có cái gì có thể hấp dẫn y.
"Sao anh biết con Thánh Thú kia sẽ ký kết khế ước bảo hộ với quả trứng ma thú này?" Cách Ngôn hiếu kỳ hỏi.

"Đối tượng bảo hộ còn chưa phá xác thì trên vỏ trứng sẽ có hoa văn."

Cách Ngôn lập tức xoay quả trứng ma thú một vòng, quả nhiên ở phía sau thấy mấy hoa văn. Hoa văn hơi nhạt, không cẩn thận thì sẽ không thể nhìn thấy, "Đúng là có thật. Ma thú này cũng quá cẩn thận, con non còn chưa sinh ra đã dự phòng trước vạn nhất. Hai người kia khẳng định không phát hiện ra, bằng không họ không cần đi tìm Thánh Thú kia, căn bản chỉ cần ôm trứng ma thú chờ Thánh Thú tới cửa thôi."

Cho nên nói người đã không có loại mệnh này, dù cho đưa cơ hội đến trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ bỏ qua thôi. Cậu đột nhiên có điểm đồng tình với hai người kia. Sau khi bọn họ biết được chân tướng khẳng định sẽ chịu đả kích rất lớn.
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở chỗ hai người Cách Ngôn và Rex. Âm Phong Sơn Lĩnh cũng không cần đi nữa.

"Chúng ta đến nơi nào để chờ Thánh Thú đây?" Thánh Thú cường đại như vậy, vẫn nên tìm một nơi có lợi cho bọn họ mà chờ.

"Không, cứ chờ ở đây đi."

Cách Ngôn ngoài ý muốn mà nhìn về phía y, chỉ thấy cặp mắt xanh thẳm như biển kia của nam nhân giờ khắc này trở nên cực kỳ thâm trầm.

Trong lúc bọn họ đang ôm trứng ma thú chờ Thánh Thú tới cửa, bên kia có người phát hiện tung tích Thánh Thú ở Âm Phong Sơn Lĩnh. Động tĩnh này cũng do hai người không biết đang làm áo cưới vì người khác – Jay và Johan – tạo ra. Vận khí hai người thực không tồi, chỉ theo một phương hướng đại khái thế nhưng thật sự bắt gặp được con Thánh Thú kia.

Đừng nhìn con Thánh Thú kia tuổi tác tựa hồ không lớn, nhưng nó vừa sinh ra đã là Thánh Thú, có thể thấy được huyết mạch nó cường đại như thế nào. Bởi vậy dù cho nó không tiếp thu được truyền thừa hoàn chỉnh, thực lực của nó cũng không thể khinh thường.
Jay cùng Johan cũng chỉ là Kiếm Sĩ Trung Cấp cao giai, lúc trước lợi dụng thủ đoạn mới có thể chiếm tiện nghi của nó. Hiện tại nó đã có phòng bị, hai người muốn bắt được thì quả là vọng tưởng. Một đạo lôi điện chợt bổ vào trên người Johan đang hoàn toàn không phòng bị tức khắc tạo thành vết thương không nhỏ cho gã.

"Vậy mà lại là Thánh Thú song hệ?"

Johan bất chấp bị sét đánh đến cánh tay da tróc thịt bong mà kinh hãi nhìn chằm chằm Ám Ảnh Dực Hổ uy phong lẫm lẫm đang giang cánh giữa không trung. Bọn họ nguyên bản cho rằng Ám Ánh Dực Hổ chỉ là một ma thú hệ phong, hiện tại mới phát hiện nó là ma thú song hệ, như vậy có thể giải thích vì sao nó có thể dễ dàng chạy thoát khỏi bẫy rập của bọn họ. Ma thú song hệ sức chiến đấu khẳng định cao hơn ma thú đơn hệ, huống chi Thánh Thú này còn biết bay, đối với bọn họ càng là dậu đổ bìm leo.
"Johan, chúng ta vẫn nên lùi lại thôi. Động tĩnh nơi này khẳng định đã khiến cho người khác chú ý. Ít nhất chúng ta còn quả trứng ma thú kia." Jay cũng có chút sợ hãi con Thánh Thú song hệ này, phải biết rằng bị một con Thánh Thú theo dõi cũng không phải là chuyện tốt.

Johan bị thương, không chút nghĩ ngợi mà đồng ý đề nghị của gã. Chính là hai người muốn toàn thân trở ra nhưng lại không hỏi Ám Ảnh Dực Hổ có đồng ý hay không. Dám cướp trứng ma thú của nó, nó đã quyết tâm phải đuổi gϊếŧ hai nhân loại đê tiện vô sỉ này đến thiên nhai hải giác (chân trời góc bể).

Vì thế hai người phát hiện công kích của Ám Ảnh Dực Hổ càng ngày càng mãnh liệt. Johan bị thương càng nặng, Jay cũng bị dính mấy vết thương nhẹ.

Ngay khi bọn họ sắp táng mệnh dưới một trảo của Ám Ảnh Dực Hổ thì một đám người xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc