THỰC RA TÔI CŨNG DÙNG HACK

CHƯƠNG 13: ĐOÀN TRƯỞNG HẮC LANG – LOCKE

"Anh muốn đến rừng rậm Tasha sao?" Cách Ngôn nghĩ đến Đoàn dong binh Hắc Lang vì Thánh Thú mà đến, bọn chúng khẳng định cũng sẽ đến rừng rậm Tasha. Nếu như ba người Carlos đã chết bị phát hiện có liên quan đến họ thì rất nguy hiểm, Rex dù có lợi hại cũng không thể đánh thắng nhiều người như vậy đi. Nhưng từ bỏ một con Thánh Thú cũng quá choáng váng, từ miệng hai tên lính thuê cũng có thể đoán Thánh Thú hẳn không phải là ma thú bình thường.

Rex không trả lời vấn đề của cậu, nhưng hiển nhiên trong lòng cũng đã có quyết định, ăn xong liền ra khỏi lữ quán.

Cách Ngôn một đường đi theo y vào một con phố khác. Con phố này tuy rằng cũng rất náo nhiệt nhưng có thể dễ dàng phát hiện ven đường có không ít người tuổi tương đối thấp đứng.


Có người trẻ tuổi chỉ mới hơn mười hai đến hai mươi tuổi, thế nhưng cũng có những đứa nhỏ mới tám chín tuổi. Những người này chỉ cần thấy người xa lạ đi tới liền sẽ ùa lên đáp lời đối phương, mà những người xa lạ này thoạt nhìn ai cũng giống lần đầu mới đến trấn nhỏ Tris.

Không chờ Cách Ngôn hỏi, đã thấy Rex gọi một đứa nhỏ lại gần. Đến gần rồi mới thấy tuổi đứa còn nhỏ hơn, tựa hồ mới có bảy tuổi, thời điểm được gọi tới đôi mắt sáng như hai ngôi sao vậy, tuy khuôn mặt nhỏ xám xịt nhưng đôi mắt lại lập lòe ánh sáng hi vọng.

"Tiên sinh, ngài có yêu cầu hỗ trợ gì ạ?" Đứa nhỏ có chút co quắp cùng khẩn trương, hai tay nhỏ nắm chặt lấy quần áo cũ nát, môi rất khô cứ như cả ngày không được uống nước, cả người gầy yếu nhìn không được mấy lượng thịt.


"Ngươi tên là gì?" Rex lấy ra năm đồng bạc đưa cho nó.

Đứa nhỏ do dự một chút mới tiếp nhận vào tay, cũng nói ra tên của mình: "Con là Simon, tiên sinh có việc gì cứ nói, nếu con có thể làm được thì nhất định sẽ giúp ngài làm."

Rex thờ ơ mà nói: "Giúp ta làm một chuyện, xong việc ngươi có thể nhận được một nghìn đồng vàng."

Đôi mắt Simon trừng lớn, tuy động tâm nhưng lại càng cảnh giác, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy. Dù cho có, sự kiện tương đương một nghìn đồng vàng khẳng định rất khó thực hiện. Nó có thể tự mình hiểu được, bằng năng lực của nó chỉ có thể kiếm được mấy đồng bạc mà thôi.

Phản ứng của nó rơi vào trong mắt Rex và Cách Ngôn. Rex không phản ứng, hoặc là nói y vốn dĩ là người không có lòng đồng tình. Cách Ngôn lại cảm thấy đứa nhỏ này khẳng định đã trải qua rất nhiều trắc trở mà người khác còn chưa trải qua, nếu không người lớn trong nhà sẽ không để nó còn bé như vậy đã phải đi kiếm tiền, lúc cậu bằng tuổi nó đừng nói kiếm tiền, phỏng chừng chỉ biết trộm tiền cha mẹ thôi.


"Tiên sinh, một nghìn đồng vàng quá lớn, con sợ con không làm được." Simon đúng sự thật nói. Nó chỉ muốn kiếm tiền nuôi gia đình, không muốn đem mạng của bồi vào.

"Ngươi chỉ cần đem tin tức ta cấp truyền cho người khác, sẽ không có nguy hiểm." Rex bình tĩnh mà nói.

Đáy mắt Simon vẫn hiện tia do dự nói rõ phần tin tưởng không lớn.

Cách Ngôn đã biết chủ ý của Rex là gì, lập tức hỗ trợ giải thích: "Chúng ta chỉ là muốn ngươi đem một tin tức truyền lại cho Đoàn dong binh Hắc Lang. Chính là đoàn dong binh cấp A kia, ngươi đã nghe qua chưa?"

Đâu chỉ nghe qua, chính là như sấm bên tai ấy chứ. Nghề này của bọn họ cũng tương đương với chức nghiệp dẫn đường, tin tức linh thông là cần thiết. Chuyện Đoàn dong binh Hắc Lang tìm người đã sớm truyền xa, một nghìn đồng vàng cũng thực mê người. Cũng có những người nghĩ tới lừa bịp đối phương để kiếm bút tiền này nhưng đa số cũng chỉ là nghĩ mà thôi, kia chính là Đoàn dong binh Hắc Lang đấy, ăn gan hùm mật gấu mới dám đi lừa bọn chúng. Có tiền mà mất mạng thì có lợi ích gì.
Simon lập tức tin tám phần, còn hai phần nghi ngờ, nhưng nó rất thông minh mà không hỏi ra miệng. Nếu đã xác định không có nguy hiểm nó tự nhiên sẽ không ngốc mà từ bỏ cơ hội có thể giúp sinh hoạt của mình và người nhà tốt lên, vì thế nó lập tức sửa miệng: "Tiên sinh muốn con làm như thế nào?"

Bọn họ đi đến một nơi không có người, Rex nói tin tức muốn truyền đạt cho nó. Simon rất thông minh, trí nhớ cũng không tồi, không chờ y nói đã đề ra một ít vấn đề cần chú ý, bọn họ rất nhanh đã thông "khẩu cung".

Sau đó Simon chạy đến lữ quán mà Đoàn dong binh Hắc Lang đang ở. Lữ quán kia rất dễ tìm, nó nằm ngay trên ngã tư tạo bởi con phố chính phồn hoa nhất của trấn nhỏ Tris cùng một con phố khác. Một ít người thân phận không bình thường, còn có rất nhiều đoàn dong binh cường đại đều lựa chọn nơi đó để đặt chân. Sau khi Simon tiến vào, hai người bọn họ liền ở đối diện tìm được một chỗ có thể quan sát được mọi tình huống.
Ở đại đường ồn ào ầm ĩ, Simon lại chuẩn xác mà tìm được người của Đoàn dong binh Hắc Lang.

Đám người bọn chúng chiếm gần một phần ba đại đường, muốn không nhìn thấy cũng khó. Thủ lĩnh Đoàn dong binh Hắc Lang tên Locke, gã là một Kiếm Sư rất mạnh, ngũ quan thập phần tục tằng, nửa mặt dưới bị màu đen của râu bao trùm nhìn rất có lực uy hiếp, có uy tín rất cao ở Hắc Lang. Gã đối với thành viên đoàn dong binh cũng không tệ lắm, cũng không làm giá cho nên các huynh đệ khác ở trước mặt gã ngẫu nhiên cũng sẽ nói giỡn. Chỉ là hôm nay không khí lại có chút khác.

Sắc mặt Locke có chút âm trầm, ánh mắt cũng lộ ra một cỗ lệ khí táo bạo, phảng phất như lúc nào cũng có thể bạo khởi. Tất cả mọi người đều không dám chọc đoàn trưởng, cũng biết đoàn trưởng vì sao lại như vậy nên cả đám cơ hồ đều im lặng hình thành đối lập với náo nhiệt xung quanh.
Simon nhìn thấy gã thì lấy hết can đảm mà đi qua, nửa đường bị thành viên Hắc Lang chặn lại, ngữ khí đối phương như không có kiên nhẫn.

"Đứa nhỏ từ đâu ra vậy. Đây không phải chỗ chơi của ngươi, đi ra chỗ khác đi."

CHƯƠNG 14: KỸ NĂNG DIỄN XUẤT CỦA SIMON

Simon cũng không lùi bước, nó cách thành viên đoàn dong binh hô với đoàn trưởng Locke: "Xin hỏi ngài có phải là đoàn trưởng Đoàn dong binh Hắc Lang không, ta có một chuyện phi thường trọng yếu muốn nói với ngài."

Thanh âm không lớn, chung quanh lại ầm ĩ, nhưng đoàn trưởng Locke cũng không phải người thường. Nhìn thấy chỉ là một đứa nhỏ bảy tám tuổi biểu tình lại nghiêm túc không giống hài tử tuổi này nên có, gã vốn định để thủ hạ đuổi nó đi đột nhiên lại thay đổi chủ ý, cảm thấy nếu bỏ lỡ điều đứa nhỏ này nói không chừng sẽ hối hận. Vì vậy ma xui quỷ khiến mà gã bảo thủ hạ để nó lại đây.
Một đứa nhỏ bảy tám tuổi thì có thể có uy hiếp gì. Đường đường một Kiếm Sư lại sợ một đứa nhỏ, cái này truyền ra mới mất mặt. Thủ hạ thấy đoàn trưởng lên tiếng thì không ngăn nữa.

"Ngươi tên là gì? Tìm đoàn trưởng ta đây có chuyện gì?" Đoàn trưởng Locke nheo mắt đánh giá Simon. Tuy rằng không cảm thấy địch nhân sẽ phái một đứa nhỏ đến đánh lén nhưng gã cũng không dám thiếu cảnh giác, hiện tại dù sao cũng là thời kỳ đặc biệt.

"Ta tên Simon. Ta nghe nói các ngươi có treo giải thưởng." Simon dựa theo lời Rex dạy mà trả lời đúng sự thật, trên mặt không hoảng không loạn, chỉ lộ ra một chút khẩn trương, rất phù hợp với phản ứng của một đứa nhỏ còn chưa hiểu việc đời, co quắp mà đối diện với một người xa lạ.

Đoàn trưởng Locke đột nhiên kích động đến đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Simon trở nên nóng như lửa, nói là nhìn thấy phụ mẫu tái sinh cũng không quá.
Người nghe hiểu cũng kích động mà đứng lên theo. Trên thực tế bọn chúng mấy ngày nay tìm người tìm đến độ sắp điên. Vài vị đại thiếu gia kia cũng không phải người bình thường, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì những người đi theo như bọn chúng cũng sẽ gặp xui xẻo. Từ khi phát ra giải thưởng đến bây giờ thời gian tuy rằng không dài nhưng tâm tình bọn họ lại liên tục thay đổi như đi tàu lượn siêu tốc vậy.

Một mặt là do cho đến bây giờ cũng không có tin tức, cái gọi là không có tin tức chính là tin tức tốt. Mặt khác lại lo mấy vị đại thiếu gia kia thực sự đã xảy ra chuyện, cố tình bọn chúng bây giờ lại có nhiệm vụ quan trọng trong người, gấp đến độ rụng hết cả tóc. Hiện tại bỗng nghe được có người vì giải thưởng mà tìm tới, tâm tình bây giờ tựa như thấy được thượng đế.
"Simon đúng không, ngươi biết tin tức người muốn tìm?" Đoàn trưởng Locke hít sâu một chút, mang theo một tia khẩn trương cùng thấp thỏm nhàn nhạt mà chằm chằm nó.

Simon do dự một chút mới gật đầu. "Ta không xác định mấy người kia có phải người ngươi tìm hay không. Nhưng bề ngoài xác thật có điểm giống hình dung của các ngươi."

Lời nói không xác định được này ngược lại khiến đoàn trưởng Locke càng cảm thấy có thể tin tưởng. Bởi vì vài vị đại thiếu gia nhóm Carlos kia gia nhập Đoàn dong binh Hắc Lang thời gian cũng không dài, người gặp qua bọn họ cực ít, nếu đối phương vừa tới liền dùng ngữ khí khẳng định thì ngược lại sẽ gây hoài nghi. Nhưng để chứng thực người mà đứa nhỏ này nhìn thấy chắc chắn là bọn họ thì đoàn trưởng Locke còn hỏi mấy vấn đề, ví dụ như kiểu trang phục bọn họ mặc lúc ấy, trên người này có phối trang sức như thế nào linh tinh.
Simon đều một mực trả lời, nhưng nó cũng không trả lời toàn bộ, một vài vấn đề cho một đáp án mơ hồ, cái thì không biết. Đây đều là Rex dạy cho nó. Rốt cuộc cũng chỉ là "gặp qua một lần", quá mức toàn diện ngược lại dễ khiến cho đối phương hoài nghi.

Đoàn trưởng Locke hỏi xong thì xác định chắc chắn người nó nhìn thấy chính là mấy người Carlos, trên mặt gã tức khắc kích động, vội vàng truy vấn nơi bọn họ đi.

Simon dựa theo phân phó của Rex mà cũng cấp tin tức giả cho bọn chúng. Xong việc quả nhiên đoàn trưởng Locke đưa cho nó một nghìn đồng vàng. Đứng sau Đoàn dong binh Hắc Lang là quý tộc thế gia nên không thiếu mấy đồng vàng này, bởi vậy trả thù lao rất dứt khoát. Hơn nữa thời điểm đoàn trưởng Locke dò hỏi Simon, gã đã phái người đi điều tra thân phận Simon, đáp án nhận được tất nhiên là một người dẫn đường bình thường. Đặc biệt là với loại thân phận dẫn đường này, người mang chức nghiệp đều đứng ở gần cổng chính của trấn nhỏ, thường xuyên thấy được người ra người vào trấn. Đây cũng là một trong hai nguyên nhân để Rex lựa chọn Simon, một cái khác cũng vì nó chỉ là một đứa nhỏ, mà lời một đứa nhỏ nói ra sẽ dễ tin hơn so với người lớn.
Sau khi ra khỏi lữ quán, Simon xác định không có ai theo dõi mình mới lặng lẽ đi đến nơi mà Rex đã ước định với nó.

"Tiên sinh, con đã theo lời ngài phân phó mà nói cho bọn họ." Simon cầm một túi đồng vàng nặng trĩu, nặng đến mức nó cảm thấy chính mình có khi không ôm nổi.

"Ngươi làm rất tốt. Túi đồng vàng này là của ngươi." Rex đã thấy đoàn trưởng Locke hoàn toàn không hoài nghi nên rất vừa lòng đối với Simon.

Simon ngây ngẩn cả người. "Tiên sinh, cái, cái này thực sự quá nhiều. Con chỉ là hỗ trợ truyền lời mà thôi, thù lao ngài cũng đã cho rồi."

Cách Ngôn chú ý tới sau khi Simon nghe được câu nói kia phản ứng đầu tiên không phải cao hứng mà là hoảng loạn cùng lo lắng. Rõ ràng thời điểm lần đầu tiên đứng trước bọn họ biểu hiện của nó trấn định như vậy mà. Nhưng ngay sau đó cậu liền biết nguyên nhân.
Một nghìn đồng vàng đối với người trước nay chưa từng có nổi một đồng vàng thật sự là một gánh nặng trầm trọng. Thật ra sau khi Simon ra khỏi lữ quán, bọn họ đi phía sau đã thấy vài người không có ý tốt đi ra theo nó, đương nhiên cuối cùng đã bị Rex giải quyết hết, chỉ là tượng răng đốt người (?). Lấy năng lực của Simon hiện tại quả thật không thể chịu nổi gánh nặng này.

CHƯƠNG 15: NHIỆM VỤ ĐƯỢC TREO GIẢI THƯỞNG

"Ta nói nó là của ngươi." Âm thanh của Rex không cho nghi ngờ.

"Nhưng con thật sự không thể nhận..." Âm thanh Simon dưới ánh nhìn lạnh băng của Rex mà càng ngày càng nhỏ, đôi tay lần thứ hai vì khẩn trương mà nắm vạt áo chính mình.

Cách Ngôn thấy Rex hoàn toàn không có bộ dáng muốn giải thích đánh phải tự mình nói: "Lời y nói ra thì sẽ không thu lại, ngươi cứ cầm đi. Nếu ngươi lo lắng về những người đang mơ ước đến đồng vàng của ngươi thì yên tâm, bọn chúng đã bị chúng ta giải quyết rồi, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không dám gây phiền toái cho ngươi."
Biểu tình Simon hơi hơi động, do dự mà nhìn cậu: "Đại ca ca, có thể nhờ ca một việc được không?" Nói xong còn trộm nhìn về phía Rex. Nó đã nhìn ra, trong hai người thì nam nhân này tuyệt đối không thể chọc, một người khác thì không xác định nhưng nó có thể thử một chút.

"Ngươi nói thử xem." Cách Ngôn không làm nó thất vọng, chỉ cần là việc không đặc biệt gây khó xử cho cậu.

"Ngài có thể giúp con đem số đồng vàng này đến gửi ở Hiệp Hội Lính Đánh Thuê không?" Một đứa nhỏ mang nhiều đồng vàng như vậy đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê rất dễ bị người nhớ thương.

"Hiệp Hội Lính Đánh Thuê còn có thể giữ tiền sao?" Cách Ngôn theo bản năng kinh ngạc một chút. Ánh mắt Simon lộ vẻ kỳ quái mà nhìn cậu, Hiệp Hội Lính Đánh Thuê vốn dĩ là có thể giữ tiền mà, các quý tộc đâu có khả năng mỗi lần ra cửa lại mang theo một túi đồng vàng thật lớn chứ.
Cuối cùng Cách Ngôn giúp nó đem một nghìn đồng vàng gửi đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê rồi nhận được loại thẻ Đồng cấp bậc thấp nhất (gốc: một trương cấp bậc thấp nhất đồng tạp), cấp bậc cao nhất là thẻ Tinh, trung gian là thẻ Bạc cùng thẻ Kim.

Trái tim vẫn luôn treo cao của Simon cuối cùng cũng rơi xuống, khuôn mặt nhỏ tràn đầy xám xịt trước kia bây giờ xuất hiện tươi cười xán lạn, giống một hài đồng chân chính. Nó khom lưng chín mươi độ nói lời cảm tạ đến Cách Ngôn và Rex xong liền nhẹ bước mà chạy về nhà. Ngày hôm sau đứa nhỏ này liền mang theo mẹ và đệ đệ sấm rền gió cuốn mà rời trấn nhỏ Tris, đi đến nơi ở mới.

"Chúng ta cũng phải đến rừng rậm Tasha sao?" Cách Ngôn hỏi. Đoàn dong binh Hắc Lang hiện tại đã biết mấy người Carlos trước khi mất tích đã đến rừng rậm Tasha, đoàn trưởng Locke chắc chắn sẽ đi một chuyến. Ba người Carlos xác thật là chết ở rừng rậm Tasha, chỉ là cậu không quá minh bạch dẫn bọn chúng đến nơi đó có ích lợi gì.
Rex đột nhiên dừng lại, quay đầu nói ra câu dài nhất từ khi bọn họ nhận thức đến nay: "Ba người Carlos đã chết, nhưng ngươi còn chưa chết. Hiện tại chỉ có hai kết quả: Một là hoàn toàn vứt bỏ thân phận Jimmy, biến thành một người khác. Hai là ba người kia chết thảm, chỉ còn ngươi tồn tại. Ngươi thích cái nào?"

Nếu để cậu chọn thì khẳng định cậu sẽ chọn cái thứ nhất. Ai mà không muốn tồn tại với thân phận chân chính chứ, huống chi tình huống của Jimmy còn tương đối đặc thù. Nhưng nếu cứ vậy mà làm thì sẽ dễ lưu lại tai họa ngầm, bởi vì cậu cũng không biết có người nào khác đã nhìn thấy bộ dáng chân chính của Jimmy hay không. Nếu có, lời nói dối của bọn họ sẽ bị vạch trần, tương đương đem nhược điểm chủ động đưa vào tay đối phương. Sự tình ngốc như vậy chính cậu sẽ không làm, đừng nói là Rex, y hẳn đã sớm nghĩ đến lựa chọn cái thứ hai. Cách Ngôn liền cho thấy hết thảy lựa chọn đều đến từ quyết tâm kiên định của cậu, nhân cơ hội mà xoát độ hảo cảm.
Rex nhìn cậu một cái nhưng không nói gì.

Lúc sau hai người phát hiện trên bảng nhiệm vụ của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê có treo một giải thưởng có quan hệ với Thánh Thú, đoàn dong binh cùng với vài người giấu tên đều ở bên trên. Trong đó kim ngạch giải thưởng tối cao chính là của Đoàn dong binh Hắc Lang tài đại khí thô. Yêu cầu thấp nhất là đối phương phải có tu vi Kiếm Sĩ Cao Cấp hoặc Ma Pháp Sư. Tất cả mọi người đều bỏ vốn gốc vì tranh đoạt Thánh Thú trong lời đồn kia.

Cách Ngôn phát hiện bọn họ chiếm được một ưu thế bẩm sinh, đó chính là địa điểm lui tới của Thánh Thú. Căn bản là bọn họ không biết nhưng nhờ Jimmy nhấn mạnh điểm này trên tờ giấy giúp bọn họ nhặt được tiện nghi.

Rex ở trong trấn mua một ít đồ ăn, trong đó bánh mì và thịt ma thú chiếm đa số, còn có mấy bình rượu trái cây. Hai người đi vào một ngõ nhỏ, lúc đi ra một đống lớn đồ ăn vốn trên tay đã biến mất.
Nhẫn trữ vật là vật rất hy hữu, tương đối thường thấy là một ít túi trữ vật cùng đai lưng trữ vật đơn giản, nhưng những loại này không gian trữ vật thường không lớn. Tỉ như bên hông đoàn trưởng Hắc Lang Locke cũng có một cái đai lưng có thể tồn trữ, nhưng cũng chỉ có mười hai ô vuông, mỗi ô chỉ có thể chứa một vài đồ vật, số lượng cũng hữu hạn mà đây đã là đai lưng trữ vật tương đối thượng thừa.

Cách Ngôn cũng có một cái đai lưng trữ vật, là của Jimmy. Bên trong có một vài đồng vàng, không gian cũng không lớn chỉ có năm ô vuông chứa một đống đồ vật thượng vàng hạ cám. Sau khi cậu sửa sang lại thì phần lớn bị cậu ném đi, để toàn bộ đồ ăn vào.

Diện tích rừng rậm Tasha rất lớn, rất nhiều ma thú có thực lực cường đại sống ở đây. Nếu không có thực lực chân chính thì không có khả năng có thể ở bên trong cả một ngày, ít nhất cũng phải có thực lực Kiếm Sĩ Trung Cấp.
Không mất bao lâu hai người đã đến cổng vào rừng tập Tasha. Vết máu loang lổ trên mặt đất đã bị gió cát cùng dấu chân vùi lấp hơn phân nửa, vết máu trên hai tảng đá cũng biến đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn được nơi này từng phát sinh chiến đấu thảm thiết đến cỡ nào. Nhưng sẽ không có ai nghĩ đến mai táng ở nơi này chính là ba đại thiếu gia khí phách hăng hái Carlos kia.

Bình luận

Truyện đang đọc