CHƯƠNG 76: KHÔNG PHẢI THÂN SINH
"Mẫu thân, lão già Sidney kia không phải phụ thân thân sinh của ta, sau này người đừng gọi như vậy nữa, để người khác nghe thấy đối với ta và người đều không tốt." Mặt Stanley trầm xuống, không vui nói.
Trái tim Aviva lộp bộp một chút, lộ ra vài phần do dự.
"Được rồi, người tìm ta rốt cuộc là muốn nói chuyện quan trọng gì? Thời gian của ta có hạn, lát nữa còn phải quay về huấn luyện." Stanley không nhìn thấy, hắn tự ngồi xuống rồi hỏi.
Aviva vốn đang định nói cho hắn biết, hiện tại nghe được lời này lại trở nên do dự, để hắn biết thật sự ổn sao?
"Mẫu thân?" Stanley thấy ả không nói gì một lúc, hơi mất kiên nhẫn thúc giục.
"Stanley, lời tiếp theo của mẫu thân, con nhớ không được nói cho ai biết, bằng không chúng ta nhất định sẽ chết." Aviva cuối cùng vẫn quyết định nói cho hắn, để hắn rõ ngọn ngành, sau này không phạm phải sai lầm lớn rồi bị phát hiện. Nói xong ả còn đi ra ngoài mở cửa nhìn thử, xác định không có ai ở ngoài mới quay vào.
Stanley thấy mẫu thân nghiêm túc như vậy, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, "Mẫu thân, người rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Aviva hít sâu một hơi, "Thật ra con không phải nhi tử của Kentin, phụ thân thân sinh của con chính là Sidney."
"Không có khả năng!" Stanley lập tức đập bàn đứng lên, sắc mặt khó coi như muốn ăn thịt người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Aviva khiến ả vô cùng kinh hãi.
"Con nói nhỏ thôi." Aviva hoảng sợ, không nghĩ tới phản ứng của hắn lại lớn như vậy.
"Mẫu thân, người nhất định đang gạt ta đúng không?!" Stanley kích động bắt lấy bả vai Aviva, mười ngón tay không tự chủ mà siết chặt, biểu tình điên cuồng. Sao hắn lại không phải nhi tử của Kentin Sharp được chứ, chắc chắn là mẫu thân nhầm rồi.
Aviva bị đau, hoang mang lo sợ nói: "Stanley, con buông ta ra trước đi, ta cũng là không còn cách nào khác. Phụ thân con lãng phí như thế, ba bữa chúng ta ăn cũng không đủ no, ta đã chịu đựng loại sinh hoạt như vậy đủ rồi nên mới tìm đến Kentin, lừa hắn nói con là nhi tử thân sinh của hắn. Theo kế hoạch của ta vốn gia tộc Sharp sẽ không để ý đến một đứa con riêng, càng không thể nhận con về. Ta căn bản không biết người thừa kế của gia tộc Sharp đã chết, nếu ta biết, ta sẽ không nói dối như vậy."
banhmidaudo.wordpress.com
Gương mặt Stanley trở nên vặn vẹo. Sau khi hắn biết mình là con cháu của gia tộc Sharp, dù hắn chưa bao giờ cao hứng vì mình là một đứa con riêng, những ngày ở gia tộc Sharp tuy cũng vất vả, nhưng nghĩ đến sẽ có một ngày mình trở thành người trên vạn người, hắn liền hưng phấn không kìm được, chỉ là mộng đẹp bỗng nhiên vỡ nát.
Lời mẫu thân nói đánh nát mộng đẹp của hắn, hắn vậy mà lại không phải con cháu của gia tộc Sharp, phụ thân hắn là tên yếu đuối vô năng Sidney kia, thiên đường và địa ngục thì ra lại cách nhau gần đến thế. Giận dữ công tâm nhất thời làm hắn phun ra một búng máu.
"Stanley, con làm sao vậy?" Aviva lo lắng.
Stanley lạnh lùng nhìn chằm chằm ả, thần sắc hung ác nham hiểm đến đáng sợ, "Mẫu thân, chuyện này người tuyệt đối không được nói bất kỳ ai, chỉ có ta và người biết. Nếu đã sai thì hãy để nó vĩnh viễn sai đi. Ta vẫn luôn là nhi tử của Kentin Sharp, người rõ chưa?"
"Ta biết rồi, ta tuyệt đối sẽ không nói, chuyện này chỉ có con và ta..." Aviva dùng sức gật đầu, chợt ả bỗng dừng lại.
Stanley phát hiện ả ngừng lại, đôi mắt chợt trở nên sắc bén, "Sao mẫu thân không nói nữa, chẳng lẽ chuyện này còn có người ngoài biết sao?"
Aviva do dự nói: "Lausa hẳn là cũng biết, nhưng mà nàng là tâm phúc của mẫu thân, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."
Trên thực tế, Lausa biết rất nhiều bí mật, cái này chỉ là một trong số đó.
"Không được, trừ người ra ta không tin kẻ nào cả, cô ta phải chết." Trong mắt Stanley hiện lên sát ý âm ngoan.
Thân thể Aviva chấn động, không thể tin mà trừng lớn mắt: "Nhưng mà nàng..."
"Mẫu thân, người nghe ta nói." Stanley nắm lấy bả vai ả, nghiêm túc nhìn vào mắt ả, "Trên thế giới này không có người nào trung thành tuyệt đối, cũng không có bí mật nào được giữ kín tuyệt đối, chỉ người chết mới có thể giữ bí mật. Tất nhiên ta tin tưởng mẫu thân, còn Lausa, mẫu thân có thể cam đoan cô ta cả đời sẽ giữ kín miệng sao? Vì sao cô ta lại trung thành với mẫu thân, còn không phải vì người đang giữ khế bán mình của cô ta à. Người đâu thể biết cô ta nghĩ gì trong lòng, nếu không phải bị khế bán mình khống chế, chỉ sợ cô ta sớm đã bỏ đi rồi, nói không chừng còn có thể lấy bí mật này uy hiếp mẫu tử chúng ta, từ đó không ngừng đòi chỗ tốt từ chúng ta, một khi làm cô ta không hài lòng, chúng ta sẽ thế nào đây. Gia tộc Sharp là quý tộc hạng gì người cũng biết rồi, nếu bọn họ phát hiện ta là giả, chắc chắn họ sẽ gϊếŧ ta. Mẫu thân, người muốn nhìn thấy cái ngày ta bị bọn họ tra tấn sống không bằng chết sao?"
Hậu quả hắn nói thực sự rất nghiêm trọng, Aviva lập tức dao động.
Stanley nhìn ra nên không ngừng khuyên bảo, hắn biết người mẫu thân để ý nhất là mình, bởi vậy hắn mang chính mình ra thuyết phục ả, cuối cùng quả nhiên là thuyết phục được.
"Vậy, chúng ta phải giải quyết Lausa như thế nào?" Aviva có chút mất bình tĩnh trong chuyện này, dù sao Lausa cũng đã theo ả nhiều năm như vậy, cho dù là vì nhi tử, ả vẫn có chút không đành lòng, hơn nữa người ả có thể sử dụng bên cạnh bây giờ cũng chỉ có Lausa.
Chuyện này phải nhờ vào mẫu thân, hiện tại ta không thể rời khỏi gia tộc Sharp quá lâu, lại càng không thể quay về gia tộc Carol. Để tránh bị Lausa phát hiện, mẫu thân nên nhanh chóng xuống tay đi." Mắt hắn phát ra quang mang âm độc.
Tay Aviva hơi run lên, nhưng nghĩ đến nhi tử, ả đành phải tàn nhẫn hạ quyết tâm, đồng thời xin lỗi với Lausa ở trong lòng. Cùng lắm thì chờ tương lai sau khi Stanley kế thừa gia tộc Sharp, ả sẽ bảo Stanley phái người chăm sóc tốt cho người nhà Lausa.
Vì thế mẫu tử hai người bắt đầu lên kế hoạch gϊếŧ Lausa. Bọn họ trốn trong một căn phòng ở lữ quán bàn bạc, lại không phát hiện có một người ở căn phòng bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của họ không sót chữ nào.
Chờ đến khi hai người rời khỏi lữ quán, người nọ mới đi ra. Đây rõ ràng là Il, từ khi tách ra với bọn Cách Ngôn ở Á Di Tiểu Ốc, mỗi lần họ gặp mặt đều là âm thầm, bởi vậy gia tộc Sharp cũng không biết quan hệ của hắn với Rex và Cách Ngôn, ngược lại lại giúp hắn hành động tiện hơn ở đế đô.
"Thiếu gia quả thực liệu sự như thần, đôi mẫu tử này vậy mà lại giấu một bí mật lớn như vậy, lần này có vẻ sẽ chơi rất vui đây." Il vươn đầu lưỡi liếm môi, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, tròng mắt vừa chuyển đã nghĩ ra bước tiếp theo của kế hoạch.
Lausa cho rằng phu nhân sẽ đưa cô ta đi cùng khi gặp thiếu gia Stanley, lúc bị để lại cô ta còn thấy bất ngờ, chỉ là chờ Aviva vừa đi, cô ta liền đi tìm tờ khế bán mình bị giấu một cách kín kẽ kia. Kết quả vẫn không tìm được, còn đụng phải quản gia Mason, không biết lão có nhận ra ý đồ của cô ta hay không, nhưng lúc ấy lão cười đến ý vị thâm trường. Bởi vậy khi Aviva biểu hiện khác thường trở về, Lausa bởi tâm thần không yên nên không phát hiện.
Ngày hôm sau phát sinh một chuyện khiến Lausa càng thêm lo lắng. Chuyện là thế này, sau khi người hầu chạy hết, không còn ai ở phòng bếp nữa nên hiện tại người mỗi ngày ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn biến thành quản gia Mason. Sáng nay Aviva đột nhiên nói có việc muốn tìm quản gia Mason, bảo Lausa đi mua nguyên liệu nấu ăn, Lausa còn tưởng rằng quản gia Mason muốn nói gì đó, run sợ cả một đường, cuối cùng cũng không biết mình mua những gì đã vội vàng chạy về, lúc sắp đến nơi bỗng dưng có một người lao ra chặn trước mặt cô ta.
"Ngươi là Il - nhi tử của Susan?" Lausa lập tức cảnh giác, cô ta đã từng gặp Il, nhưng đó là lúc hắn còn nhỏ, chỉ là ấn tượng đã khắc sâu, hơn nữa diện mạo của hắn cũng có chín phần tương tự Susan nên lúc thấy hắn trên phố, Lausa cơ hồ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Il đồng tình nhìn cô ta, "Ngươi biết không, nếu bây giờ ngươi trở về, không bao lâu sau ngươi sẽ trở thanh một khối thi thể lạnh như băng."
Đồng tử Lausa co lại, nghĩ đến chuyện phu nhân tìm quản gia Mason, trong lòng phát run, trên mặt lại làm bộ bình tĩnh: "Nếu ngươi muốn châm ngòi quan hệ giữa ta và phu nhân thì vô dụng thôi, ta sẽ không tin ngươi."
"Ta lại chưa nói việc này có liên quan đến phu nhân Carol, sao ngươi lại biết ta đang nói đến ai? Thực ra ngươi đã sớm hiểu rõ trong lòng đúng không? Nói thật cho ngươi biết, ngươi đoán không sai, sở dĩ phu nhân Carol bảo ngươi đi chính là vì ả muốn thương thảo với quản gia nên làm thế nào để gϊếŧ chết ngươi. Cái này là chính tai ta nghe được, ngươi muốn biết vì sao ả muốn gϊếŧ ngươi không?" Il cười.
wattpad.com/user/daudo0902
Sắc mặt Lausa rốt cuộc cũng thay đổi, thanh âm bén nhọn: "Chuyện ngươi nói là thật sao? Bởi vì quản gia Mason nói cho nàng biết nên nàng muốn gϊếŧ ta diệt khẩu?"
"Không phải." Il lắc đầu, "Ả đúng là muốn gϊếŧ ngươi diệt khẩu, chẳng qua không phải vì quản gia Mason, cũng không phải vì ngươi đang tìm khế bán mình, ả căn bản không biết ngươi đang tìm nó."
"Vậy thì vì cái gì?"
"Ả gặp nhi tử là để nói cho hắn biết về thân thế chân chính của hắn, hắn không phải nhi tử thân sinh của Kentin Sharp. Ngươi ngẫm lại xem, Stanley là người như thế nào, biết ngươi là người thứ ba biết bí mật này, hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Vì vĩnh viễn giữ kín bí mật này nên hắn thuyết phục phu nhân Carol gϊếŧ chết ngươi, bởi chỉ khi nào ngươi chết bí mật mới có thể giữ kín hoàn toàn." Il cười tủm tỉm nhìn sắc mặt không ngừng biến hóa của cô ta.
Thân thể Lausa chợt run lên một cái, điều cô ta lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra, phu nhân quả nhiên không tín nhiệm mình, vì chính ả và nhi tử của ả, vậy mà lại quyết định hy sinh cô ta, chẳng lẽ mạng của cô ta rẻ mạt vậy sao? Cô ta không cam lòng, trung thành nhiều năm như vậy, cuối cùng lại đổi lấy kết cục này.
"Hiện tại ngươi có hai lựa chọn. Một là bỏ chạy ngay lập tức, chạy thật xa, để bọn họ không thể tìm thấy ngươi, chỉ là trốn được nhất thời nhưng không trốn được mãi mãi, nửa đời sau của ngươi có lẽ sẽ luôn sống trong sợ hãi. Hai là hợp tác với ta, ta có thể cứu ngươi một mạng, còn có thể giúp ngươi giành được tự do."
Lausa trầm mặc một hồi, "Khế bán mình của ta vẫn còn ở trong tay phu nhân."
Il lấy ra một tờ giấy từ trên người, "Cái ngươi nói chính là nó hả?"
Đôi mắt Lausa bỗng hiện lên vẻ mừng như điên, đưa tay ra muốn đoạt lấy lại bị Il tránh được, hai giây sau cô ta bình tĩnh lại, dưới cái nhìn từ đôi mắt biết cười của Il, cô ta trầm mặt: "Ngươi muốn ta làm gì mới bằng lòng trả khế bán mình lại cho ta?"
Cô ta không hỏi Il làm sao lại lấy được tờ khế bán mình này, vấn đề đó đã không còn quan trọng nữa, hiện tại cô ta chỉ muốn rời khỏi đây, cao chạy xa bay.
_Hết chương 76_
CHƯƠNG 77: NÚI KÊ MINH
Trong lúc Lausa đang bị Il tẩy não thì Aviva và quản gia Mason đã chốt được kế hoạch gϊếŧ Lausa, đó chính là hạ độc cô ta, mà độc đó còn là do Lausa mua.
Trước khi Sidney bị bắt đi, Aviva vốn đã lên kế hoạch độc chết gã, ngày đó Lausa đến phòng gã cũng là để hạ độc trong trà của gã. Chỉ là không nghĩ tới còn chưa kịp dùng thì người của gia tộc Sharp đã tìm đến cửa, nhờ vậy mà Sidney tránh được một kiếp.
Lausa tuyệt đối không thể nào nghĩ được, bao độc dược kia cuối cùng lại được dùng trên người mình. Vì để Lausa không nhận ra ý đồ của ả, Aviva kéo quản gia Mason vẫn luôn muốn lấy lòng mẫu tử bọn họ vào vũng nước đục này. Trước mắt hai người đã định ra được một kế hoạch vô cùng cẩn thận, chỉ chờ Lausa trở về, lúc đó sẽ là lúc chết của cô ta.
Aviva trăm triệu lần cũng không nghĩ được Rex đã đi rồi nhưng âm hồn của y vẫn không tan, không ngờ Il lại chặn Lausa, còn xúi giục cô ta. Đến tận sáng hôm sau bọn họ vẫn không thấy bóng dáng Lausa quay về.
"Phu nhân, có thể Lausa đã phát hiện có gì đó không thích hơn nên chạy rồi hay không?" Quản gia Mason cẩn thận nói với Aviva mang sắc mặt âm tình bất định.
"Nàng không có khả năng biết chúng ta muốn gϊếŧ nàng." Aviva chắc chắn nói.
"Vậy thì chưa chắc." Quản gia Mason lộ ra biểu tình ý vị thâm trường.
Aviva nhìn lão, biểu tình này của lão rõ ràng là biết gì đó, không nhịn được hỏi: "Ý ngươi là gì?"
Quản gia Mason liền nói cho ả biết phát hiện mấy ngày nay của lão, Lausa đoán không sai, hành vi hôm qua của cô ta đúng là đã bị lão thấy được, mà còn không phải lần đầu tiên, chỉ là từ trước tới giờ lão không lộ ra mà thôi.
"Lausa cũng dám lừa ta, cô ta nhất định đang tìm khế bán mình của mình." Aviva vừa nghe liền biết cô ta đang tìm cái gì, trên mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ, như thế nào cũng không đoán được Lausa thật sự sinh ra dị tâm với ả, cũng may ả nghe theo lời Stanley, hiện tại lại càng thêm quyết tâm muốn gϊếŧ chết Lausa, không còn chút do dự nào. Đột nhiên sắc mặt ả thay đổi, "Đúng rồi, khế bán mình."
banhmidaudo.wordpress.com
Aviva vội vội vàng vàng chạy tới nơi giấu khế bán mình, cũng chính là một cây đại thụ trong hoa viên. Ả đặt khế bán mình trong một cái hộp rồi chôn dưới tàng cây, bởi vì đã chôn rất nhiều năm, ả cũng chưa đào lại bao giờ nên bùn đất ở đó cực kỳ cứng, tuyệt đối không ai nghĩ đến chỗ này được.
Trong hộp ngoài khế bán mình của Lausa còn có một lượng đồng vàng, tuy chỉ có một ngàn đồng vàng lúc trước để vào vì muốn đề phòng vạn nhất, không nghĩ tới cuối cùng thật sự phải dùng đến.
"Không đúng, bùn đất chỗ này giống như đã bị đào lên." Quản gia Mason đúng là không nghĩ đến phu nhân sẽ giấu đồ ở đây, nhưng lão liếc mắt một cái cũng nhận ra bùn đất dưới tàng cây có điểm khác với bùn đất xung quanh, đất ở đây tương đối ẩm và mềm xốp.
Sắc mặt Aviva đại biến, chờ đến khi ả đào cái hộp lên, mở ra, bên trong đừng nói đến khế bán mình của Lausa, mà một ngàn đồng vàng kia cũng không thấy tăm hơi.
"Tiện nhân Lausa, cô ta cũng dám gạt ta!" Aviva phẫn nộ ném hộp đi, gương bị bị hủy dung vốn đã vặn vẹo nay lại càng thêm khủng bố, những vết thương lưu lại do bị Sidney dùng kiếm rạch lên nhìn như mấy con giun, giờ phút này nhìn lại càng giống thật, ngay cả quản gia Mason cũng không dám nhìn thẳng mặt ả.
"Phu nhân dự tính làm gì bây giờ? Ngài muốn tìm Lausa về sao?" Quản gia Mason hỏi, tuy trong lòng lão biết Lausa thật sự đã đi rồi, cầm được khế bán mình thì có lẽ không thể tìm được cô ta về nữa.
Tìm về? Tìm về bằng cách nào? Hiện giờ nhược điểm của Lausa không còn nằm trong tay ả nữa, nếu cô ta biết mình muốn gϊếŧ cô ta, rất có khả năng cô ta vì trả thù mà nói ra bí mật của ả, ả và Stanley liền xong đời. Aviva phẫn nộ xong thì rốt cuộc cũng biết sợ hãi, ả lập tức viết một phong thư bảo quản gia Mason đưa đến tay Stanley.
Quản gia Mason lén nhìn nội dung bức thư, nhưng sao Aviva có thể viết rõ trên bức thư được chứ. Bức thư thuận lợi đến tay Stanley, biết kế hoạch thất bại, hắn cực kỳ tức giận.
Cùng lúc đó, cũng có một phong thư được đưa đến tay gia chủ Sharp. Với thân phận và địa vị của mình, thư tín lai lịch không rõ tất nhiên không có khả năng được đưa đến trước mặt hắn, chẳng qua người truyền tin lại nói trong đây là bí mật thân thế của một vị thiếu gia có liên quan đến gia tộc Sharp, nếu gia chủ Sharp không xem, nhất định sẽ hối hận.
Lời thề son sắt của đối phương khiến người gác cổng không dám qua loa, vạn nhất thực sự vì vấn đề này mà làm chậm trễ chuyện lớn thì hắn thảm rồi, bởi vậy người gác cổng đưa bức thư đến tay quản gia. Quản gia cân nhắc mãi mới mang bức thư đến trước mặt gia chủ Sharp, theo hồi ức của hạ nhân gia tộc Sharp, bọn họ chưa bao giờ thấy gia chủ mất bình tĩnh như vậy, hồi tưởng xong còn thấy thật đáng sợ.
Ngày hôm sau, Stanley xin Đại Kiếm Sĩ nghỉ nửa ngày, hắn cho rằng Đại Kiếm Sĩ sẽ không đáp ứng, không ngờ lần này hắn lại được châm chước. Hắn không thấy có gì đáng nghi, cùng ngày đã đi gặp Aviva.
Trong lúc hai người đang bàn bạc nên giấu diếm như thế nào thì người gia tộc Sharp bất ngờ xông tới, có chuẩn bị mà đến, không biết đã ở bên ngoài nghe lén bao lâu. Nhìn thấy bọn họ, sắc mặt hai người trắng bệch, Stanley từ trên ghế ngã xuống sàn nhà lạnh băng, khí lạnh kia xuyên qua toàn thân hắn, như thể máu cũng bị đông lại vậy.
Mẫu tử Aviva bị mang đi không bao lâu, ở đế đô đột nhiên lan truyền tin đứa con riêng được gia tộc Sharp đón về kia thực ra không phải con của Kentin Sharp, gia tộc Sharp bị một nữ nhân chơi đùa xoay vòng quanh, không chỉ tin mà còn nhận đứa con riêng kia về để bồi dưỡng. Tin tức vừa được truyền ra cả đế đô liền sôi trào, cơ hồ chỗ nào cũng có người đang bàn luận chuyện này.
Gia chủ Sharp giận dữ, lập tức sai người tróc nã kẻ rải lời đồn, lần này hắn đã rút kinh nghiệm, việc đầu tiên làm là phái người canh ở cổng thành, không buông tha bất luận kẻ nào khả nghi, kết quả thật sự bắt được một con chuột nhắt chuẩn bị trốn khỏi đế đô.
"Không phải ta, thật sự không phải ta, lời đồn về gia tộc Sharp không liên quan đến ta. Thị vệ đại ca, các ngươi tha cho ta đi, ta chỉ muốn về quê sống an an ổn ổn mà thôi." Con chuột nhắt bị bắt chính là Lausa, biết rõ sau khi bị bắt chắc chắn sẽ không có kết cục tốt nên cô ta khóc lóc thảm thiết, còn quỳ hẳn xuống nhưng cuối cùng vẫn bị thị vệ gia tộc Sharp mang đi. Lausa đang sợ hãi căn bản không biết, Rex vốn không định tha cho kẻ đồng lõa là cô ta, kết cục này của cô ta sớm đã được định ra.
Il đứng trong đám người ngoài cổng thành xem một màn này, sau khi xác định Lausa đã bị bắt thì đắc ý búng tay, nhiệm vụ mà thiếu gia giao phó đã hoàn thành viên mãn.
Nếu không phải phu nhân Sharp - Serena đột nhiên bị gϊếŧ, Rex còn định tự mình hoàn thành chuyện này.
Chờ đến khi gia tộc Sharp biết được chuyện này liên quan đến người đang bị họ treo thưởng là Rex từ miệng Lausa, thì Il cũng đã đi theo Rex và Cách Ngôn rồi. Gia tộc Sharp có thể nói là bị mất thanh danh hai lần đều do một người, chuyện này thành đề tài nói chuyện phiếm của mọi người một thời gian dài sau đó.
.......
"Mọi người nhanh lên, chúng ta chỉ cần vượt qua đỉnh núi trước khi mặt trời lặn thì sẽ an toàn thôi. Đi thêm hai ngày thì chúng ta không cần phải ăn ngủ ngoài trời nữa, không chỉ có giường mềm mại để ngủ, mà còn có thể ăn thịt uống rượu. Nếu muốn sớm được hưởng thụ thì bước chân nhanh lên." Người dẫn đầu - Tony - cũng chính là chủ nhân của thương đội này, nhìn thấy biểu tình uể oải của mọi người liền mở miệng cổ vũ họ, tuy không phải có hiệu quả với tất cả mọi người, nhưng cũng có một bộ phận được khích lệ, tốc độ quả nhiên nhanh hơn một chút.
"Chủ nhân, phía trước chính là núi Kê Minh nổi danh, chúng ta có nên dứt khoát nghỉ một ngày để hồi phục rồi sáng mai lại xuất phát được không? Cũng để mọi người có thời gian nghỉ ngơi và dưỡng sức một phen, nếu không gặp phải băng cướp Ác Lang thì làm sao bây giờ?" Một tùy tùng bên người Tony không nhịn được mà lo lắng, một đường này đi cực kỳ thuận lợi, nhưng nguyên nhân chính là vì thuận lợi quá mức, ngược lại lại làm người ta lo lắng. Đã tới bước này rồi, nếu phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ tổn thất rất lớn.
Tony trầm ngâm một chút, "Ngươi cho rằng ngày mai mới xuất phát thì sẽ không có việc gì sao? Thời gian càng dài lại càng bất lợi với chúng ta, hơn nữa hiện tại vừa lúc chính ngọ (giữa trưa), không phải bình thường những tên đó sẽ không xuất hiện vào lúc này sao? Cho dù bọn chúng thật sự xuất hiện thì vẫn còn ba gã lính đánh thuê chúng ta mời đến để bảo hộ mà, sẽ không có việc gì đâu."
Lời này không chỉ nói cho tùy tùng nghe mà còn nói cho chính mình nghe. núi Kê Minh này chính là chướng ngại khó khăn nhất trên con đường giao thương, cơ hồ 90% thương đội đều gặp nạn ở đây, cố tình nó lại là con đường nhất định phải đi qua. Bởi vậy cho dù biết nơi đó cực kỳ nguy hiểm, các thương đội vẫn không thể không căng da đầu mà đi.
wattpad.com/user/daudo0902
Nhưng có lẽ ông trời cũng cảm thấy một đường này của bọn họ quá mức thuận lợi, nên lúc bọn họ sắp ra khỏi núi Kê Minh, người của thương đội chưa kịp thở phào thì bốn phương tám hướng đã truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc.
"Không tốt, là băng cướp Ác Lang." Ba gã lính đánh thuê Tony mời đến biến sắc, lập tức rút kiếm bên hông ra.
Giây tiếp theo, cả thương đội đã bị cướp vây quanh, mấy tên cướp này hiển nhiên đã sớm mai phục ở lối ra, chỉ chờ bọn họ chui đầu vào lưới, người trung niên kia không nhịn được mà ảo não vì cái miệng quạ đen của mình.
"Thủ lĩnh, thu hoạch hôm nay thật sự không tồi, nhìn hàng hóa sau mười con ngựa kia xem, có thể giúp chúng ta làm mười lần giao dịch." Một tên cướp lấm la lấm lét sáng mắt nhìn chằm chằm chỗ hàng hóa kia, nghiễm nhiên xem chúng thành vật trong tay mình.
"Nói không sai, lâu rồi mới có thời gian ra ngoài săn thú, vậy mà lại bắt được một con dê béo, Đại ca và Tam đệ nhất định sẽ hâm mộ chết ông đây." Tên thủ lĩnh cười ha ha, tiếng cười cực kỳ chói tai.
Làm dê béo trong miệng gã, sắc mặt Tony trắng bệch gần như trong suốt, số hàng hóa này tất nhiên là không ít, có thể nói là toàn bộ thân gia của hắn, nếu bị bọn chúng đoạt đi, hắn không chỉ phá sản mà còn mắc rất nhiều khoản nợ. Không thể giảng đạo lý với cướp, Tony hiện tại chỉ có thể ký thác hy vọng lên ba gã lính đánh thuê hắn mời đến. Vì bảo vệ số hàng hóa lần này, hắn còn cố ý dùng thêm tiền mời một Đại Kiếm Sĩ.
"Chỗ hàng hóa này chỉ sợ không thể giữ nổi, nếu ta đoán không sai thì tên thủ lĩnh kia chính là người đứng đầu thứ hai của băng cướp núi Kê Minh, thực lực của gã còn cao hơn ta, nếu là Tam thủ lĩnh thì ta còn có thể ngăn cản một chút." Đại Kiếm Sĩ chú ý tới ánh mắt mong chờ của Tony đang nhìn lại đây, thở dài lắc đầu, sắc mặt trầm xuống.
Tim Tony thoáng chốc như bị ngâm trong hầm băng, hắn mời cả Đại Kiếm Sĩ đến mà vẫn không thể đối phó được?
_Hết chương 77_
QUYỂN 5: THÀNH TUDAN NỔI DANH
CHƯƠNG 78: BĂNG CƯỚP
"Cũng nên giải quyết lũ cá tạp* này rồi, vừa kịp lúc về ăn trưa tiện thể chúc mừng một chút, nhanh tay lên cho ta." Nhị thủ lĩnh thúc giục thủ hạ của gã cứ như đi họp chợ.
*Raw: 杂鱼 (tạp ngư) nghĩa là những kẻ bất tài (không có khả năng nhưng vẫn giả vờ là mình rất mạnh mẽ)
Mấy tên cướp không nói hai lời liền múa may vũ khí xông tới, bên Tony phải vài người mới miễn cưỡng đối phó được một tên cướp, phần còn lại đành để ba gã lính đánh thuê đối phó. Tên Đại Kiếm Sĩ kia bị Nhị thủ lĩnh băng cướp quấn lấy, ốc còn không mang nổi mình ốc, không bao lâu đã có người chết dưới tay cướp.
"Chủ nhân, chạy mau." Tên tùy tùng kéo Tony chạy trốn.
Tony vẫn đang nghĩ đến hàng hóa của mình, do dự không chịu đi.
"Chủ nhân, giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt, bây giờ giữ mạng quan trọng hơn, mau chạy đi." Tùy tùng sốt ruột khuyên bảo.
Lúc này có một tên cướp phát hiện bọn họ nên xông tới.
Tony giật mình một cái, cuối cùng cũng nhận ra bây giờ không phải lúc nghĩ đến hàng hóa, chủ tớ hai người lập tức xoay người cùng nhau chạy trốn. Không ngờ tên cướp kia lại đuổi theo không bỏ, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Tony đột nhiên phát hiện đằng trước có hai người đang đi tới. Nam nhân có thân hình cao lớn trong đó tức khắc hấp dẫn ánh mắt hắn, một thân khí thế lạnh nhạt thong dong vừa nhìn liền biết không phải người thường.
"Anh hùng, cứu tôi với!" Tony đầu óc nóng lên chạy về phía hai người, không nói hai lời đã trốn ra sau lưng họ, đồng thời không quên nói kẻ đuổi gϊếŧ hắn là tên cướp thường xuyên cướp bóc hàng hóa của thương đội đi ngang qua đây.
"Băng cướp Ác Lang của núi Kê Minh đang làm việc, thức thời thì cút đi, nếu không đừng trách ông nội ngươi không khách khí. Nhị thủ lĩnh của chúng ta đang ở gần đây, nếu để lão nhân gia tự mình ra tay, các ngươi một người cũng không chạy được." Tên cướp lâu la cười dữ tợn nói.
"Vì sao lại có nhiều người thích dùng sói để đặt tên như vậy? Sói tốt đến mức đó hả?" Cách Ngôn tò mò hỏi, nam nhân cao lớn trong mắt Tony cũng chính là Rex.
Tony nghĩ cậu chưa nghe qua băng cướp Ác Lang bao giờ nên giải thích: "Vị tiểu ca này, băng cướp Ác Lang này là băng cướp chiếm cứ núi Kê Minh, bọn chúng cực kỳ tàn nhẫn hung ác, không chỉ đánh cướp hàng hóa các thương đội mà còn gϊếŧ sạch mọi người, một người sống sót cũng không có, trừ phi ngươi là nữ nhân, vậy nên các ngươi phải cẩn thận."
Cách Ngôn kinh ngạc, "Tàn nhẫn như thế sao? Mà nữ nhân thì làm sao vậy?"
Tony đáp: "Nghe nói bọn chúng sẽ mang nữ nhân bắt được lên núi Kê Minh, đặc biệt là những ai lớn lên xinh đẹp, họ sẽ trở thành công cụ phát tiết du͙ƈ vọиɠ của chúng. Ta cũng nghe nói nữ nhân nào bị chúng bắt cũng bị ngược đãi đến chết, thân thể không có chỗ nào lành lặn, chúng là lũ súc sinh không có nhân tính."
Cách Ngôn hít vào một hơi, nhìn về phía tên cướp lâu la, ánh mắt không còn tò mò mà biến thành chán ghét. Băng cướp Ác Lang này xem ra còn ghê tởm hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, cậu nói thầm với Rex: "Nếu đã gặp thì sao chúng ta không giải quyết bọn chúng luôn đi, miễn cho có người chạy về báo tin."
"Để xem." Rex đi về phía tên cướp lâu la kia, Cách Ngôn lập tức đuổi theo.
banhmidaudo.wordpress.com
Tony và tùy tùng của hắn đứng sững tại chỗ, trong lúc bọn họ còn đang do dự có nên đi qua đó nhìn thử hay không thì âm thanh kêu gào của tên cướp lâu la đột nhiên im bặt, sau đó thân thể gã thẳng tắp ngã xuống. Hai người đi đến, chỉ thấy tên cướp lâu la thất khiếu* đổ máu mà chết, chủ tớ nhanh chóng liếc nhau, bọn họ căn bản không thấy đối phương ra tay lúc nào, biết mình đã gặp được cường giả chân chính nên lập tức đuổi theo. Cũng nhờ vậy mà bọn họ được chứng kiến khung cảnh chấn động nhất đời mình.
*Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
Từ trước đến nay Rex luôn ra tay rất lưu loát, nhưng lại thường đi kèm với máu me. Mấy tên cướp còn đang hăng máu chợt phát hiện, hơn hai mươi tên cướp mà vị Nhị thủ lĩnh kia dẫn tới, trừ bỏ vài tên bị ba gã lính đánh thuê gϊếŧ thì đồng bạn của chúng đang càng ngày càng ít, đặc biệt là Nhị thủ lĩnh, đến lúc gã nhận ra thì cũng chỉ còn hai tên thủ hạ.
"Ngươi là ai mà lại dám xen vào chuyện của băng cướp Ác Lang chúng ta?" Nhị thủ lĩnh liếc mắt một cái đã nhìn ra Rex còn rất trẻ, cũng không thấy cảm giác uy hiếp quá lớn từ trên người y, tức khắc càng thêm phẫn nộ.
"Người muốn lấy mạng các ngươi." Rex lạnh như băng ném xuống những lời này, thân ảnh lóe lên một cái đã xuất hiện bên cạnh Nhị thủ lĩnh, tốc độ nhanh đến nỗi tên Nhị thủ lĩnh kia cũng không kịp phản ứng, mắt thấy đầu sắp bị kiếm của Rex chặt rớt, gã bất ngờ bắt lấy một tên thủ hạ ném về phía y, thủ hạ chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm đã bị chém thành hai nửa.
Mỗi đường kiếm đều dứt khoát lưu loát trước sau như một.
Cảnh tượng đẫm máu và tàn khốc đến mức làm tên cướp lâu la còn lại ướt hết đũng quần, chưa kịp quỳ xuống xin tha đã bị một gã lính đánh thuê bắt lấy cơ hội một kiếm gϊếŧ chết. Người sót lại cuối cùng là tên Nhị thủ lĩnh kia, gã thấy tình thế không ổn nên xoay người bỏ chạy, nếu bây giờ mà gã còn chưa nhận ra mình đá phải gốc cây cứng thì đúng là phí công gã náo loạn ở núi Minh Khê nhiều năm như vậy.
Rex đuổi theo, chờ đến khi y quay lại, tuy không thấy thân ảnh của tên Nhị thủ lĩnh kia nhưng mùi máu tươi trên người y lại nồng hơn, khiến cả đám người chờ y trừng lớn mắt.
Phải biết rằng tên Nhị thủ lĩnh của băng cướp Ác Lang này chính là một Đại Kiếm Sĩ bát giai, chỉ cách Kiếm Sư có một bước dài nữa thôi. Còn Đại Kiếm Sĩ mà Tony mời đến mới chỉ là ngũ giai, thực lực chênh lệch rất nhiều, lúc nãy có cảm giác như tên nhị thủ lĩnh kia đang chơi trò mèo vờn chuột, tuy thế gã Đại Kiếm Sĩ này vẫn bị thương không nhẹ. Hắn nhìn Rex tuổi vẫn còn trẻ, cho dù thiên phú đặc biệt xuất sắc thì cùng lắm cũng chỉ có thể là Đại Kiếm Sĩ, nhưng khi hắn nhìn thấy y lấy được tính mạng của tên Nhị thủ lĩnh Ác Lang một cách nhẹ nhàng thì lập tức kinh ngạc há to miệng.
Được cứu giúp, những người không chết đều rơi nước mắt, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết thật là tốt. Không ai vui hơn Tony, giữ được mạng, quan trọng nhất chính là hàng hóa cũng giữ được, hắn không nói hai lời lấy ra một túi đồng vàng đầy ự từ trong ngực, nhét vào tay Cách Ngôn thoạt nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện.
"Ân nhân, đây là một chút tâm ý nho nhỏ của ta, nhưng cũng không thể nào bày tỏ hết kính ý của ta. Lần này may mà có các ngài, nếu không thì tính mạng lẫn số hàng hóa này khó mà giữ nổi, thật sự rất cảm tạ các ngài." Tony kích động nắm lấy tay Cách Ngôn, nói nhiều như vậy nhưng vẫn không thể biểu đạt được hết tâm tình của hắn lúc này.
Cách Ngôn xấu hổ rút tay về, hỏi: "Có thể cho chúng ta biết một vài chuyện về băng cướp Ác Lang này được không?"
Tony tất nhiên nói hết những gì mình biết.
Băng cướp Ác Lang chính là cái tên tiếng tăm lừng lẫy trên con đường giao thương này, núi Kê Minh là địa bàn của chúng, mà vượt qua núi Kê Minh lại là việc nhất định phải làm nếu muốn giao thương. Không thể đi qua nó thì chỉ có thể quay về, đồng nghĩa với việc sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. Bởi vậy rất nhiều thương đội cuối cùng vẫn sẽ lựa chọn đi qua nơi này, đây cũng là nguyên nhân vì sao băng cướp Ác Lang lại chiếm cứ núi Kê Minh.
Ác Lang là băng cướp hung hăng ngang ngược nhất vùng này, gϊếŧ người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm. Thương đội nào gặp cũng bị cướp sạch, cơ hồ không có ai sống sót. Mấy thương đội nghe thế đều sợ vỡ mật, nhưng vẫn như cũ có những thương đội ôm tâm lý may mắn, dù sao băng cướp này không có khả năng ngày nào cũng đến đánh cướp, nếu chúng có thể cướp đủ số hàng hóa để ăn chơi tiêu xài thì sẽ có năm sáu ngày không đi cướp nữa, đã từng có thương đội dựa vào suy luận này mà vượt qua núi Kê Minh, cuối cùng kiếm được đầy bồn đầy bát. Tony đúng là ôm tâm tình cầu may này nên mới đi đến đây, chỉ là không ngờ vận khí hắn lại không tốt.
"Ngươi nói băng cướp Ác Lang này không có chuyện ác nào không làm, nhưng theo ý của ngươi, có vẻ như bọn chúng chỉ chiếm cứ núi Kê Minh để đánh cướp thương đội đi qua đây chứ không đi nơi khác?" Cách Ngôn tò mò hỏi.
Tony vừa nghe liền biết cậu lần đầu tiên đến đây, "Tiểu ca có điều không biết, vì con đường giao thương này tương đối hẻo lánh nên hầu như đỉnh núi nào cũng có cướp, trải qua mấy chục năm phát triển, những băng cướp yếu đã sớm bị đào thải, những băng cướp còn lại phần lớn đều có chút thực lực. Bọn chúng chiếm những ngọn núi khác nhau, chiếm núi xưng vương, cơ bản đã đạt thành hiệp nghị không xâm phạm lãnh thổ của nhau. Chẳng qua đây cũng chỉ là một trong số nguyên nhân."
"Còn có nguyên nhân gì nữa?"
"Thực ra mấy tên cướp hung hăng ngang ngược ở đây không phải là không có ai quản, mà chúng có một hạn chế nhất định. Như băng cướp Ác Lang chẳng hạn, bọn chúng tất nhiên không muốn co đầu rút cổ ở mỗi núi Kê Minh, nhưng nếu chúng vượt quá giới hạn thì sẽ bị những thế lực mạnh mẽ hoặc cường giả chú ý, nguyên nhân chính là có những người đó áp chế nên băng cướp Ác Lang mới không dám cướp đốt hiếp gϊếŧ khắp nơi."
"Thì ra là vậy, vậy ngươi biết băng cướp Ác Lang có những ai, thực lực như thế nào không?"
"Băng cướp Ác Lang có ba vị thủ lĩnh, một trong đó chính là Nhị thủ lĩnh đã bị đồng bạn của các hạ gϊếŧ chết. Trên gã là Đại thủ lĩnh, hắn là người có thực lực cao nhất băng cướp Ác Lang, nghe nói là một Kiếm Sư rất mạnh. Phía dưới là Tam thủ lĩnh, nghe nói cũng là Đại Kiếm Sĩ, hắn ta là người háo sắc dâm tà nhất trong ba huynh đệ, hơn nữa còn ăn thông nam nữ, phàm là nam nhân lớn lên nhìn đẹp đều bị hắn ta bắt lên núi, kết cục nghe nói không tốt hơn nữ nhân là bao. Dưới nữa là mấy tên lâu la, tầm bốn - năm trăm người.
wattpad.com/user/daudo0902
Nghe tới mấy chữ "nam nhân lớn lên nhìn đẹp" Cách Ngột đột nhiên nhìn về phía Rex, trong mắt cậu, người vừa anh tuấn lại đầy nam tính như Rex là cực kỳ đẹp, vì thế cậu trộm chỉ y rồi hỏi Tony: "Lớn lên nhìn đẹp, giống như y hả?"
"Không, là giống ngài ấy." Tony ho nhẹ một tiếng, phía sau là ba chữ "tiểu bạch kiểm*" không dám nói ra.
*tiểu bạch kiểm: những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột...
"..." Cách Ngôn.
Rex vừa vặn nhìn qua chỗ họ, không biết có phải y nghe được đoạn đối thoại của họ hay không, nhưng Cách Ngôn cảm thấy khóe miệng y hơi cong lên như thể cười nhạo cậu.
Tony thỏa mãn trí tò mò của cậu xong thì bắt đầu tính toán tổn thất. Hàng hóa thì không sao nhưng người thì tổn thất rất nhiều, người còn sống sót phần lớn cũng bị thương. Cũng may họ đã đi được 90% quãng đường rồi, lộ trình còn lại thì không có nguy hiểm nào quá lớn, cùng lắm thì chỉ mất gấp đôi thời gian thôi. Tony không biết nên cảm tạ hai người như thế nào, chỉ có thể dùng đồng vàng biểu đạt lòng biết ơn của mình.
Trước khi tách ra, Cách Ngôn lại hỏi Tony thôn trang hoặc thành trấn gần đây nhất có còn xa nữa không. Tony nói cho cậu biết chỉ cần vượt qua hai đỉnh núi nữa là có thể thấy một tòa trấn nhỏ, buổi sáng nay bọn họ cũng xuất phát từ chỗ đó.
Trên con đường giao thương này không có thôn trang, bởi vì người sống trong thôn trang đều là bình dân, họ không có năng lực tự bảo vệ mình. Lúc trước khi mấy băng cướp còn chưa tràn lan như bây giờ thì thôn trang rất nhiều, hiện tại lại rất ít khi thấy, không phải bị bọn cướp gϊếŧ sạch thì cũng là tự mình dọn đi.
Rex quyết định đi đến trấn nhỏ trước, Cách Ngôn không có dị nghị gì, bây giờ thể lực của cậu càng ngày càng tốt, đi qua hai ngọn núi cũng chỉ mất chút sức mà thôi. Hai ngọn núi này vì nguyên nhân địa hình, lại ngay cạnh núi Kê Minh nên không có cướp.
Không bao lâu sau, một tòa trấn nhỏ lọt vào tầm mắt bọn họ.
_Hết chương 78_