THỰC RA TÔI CŨNG DÙNG HACK

CHƯƠNG 61: BÍ MẬT CỦA AVIVA

Rex có một trận đấu vào chiều hôm sau. Vòng thứ tư mỗi người thi đấu ba trận, số được rút ngẫu nhiên, mỗi trận thắng được một điểm, hòa sẽ không có điểm, thua cũng không trừ điểm.

Bằng thực lực của mình, trận đấu này Rex thắng không chút do dự, cả ba trận như nhau, lấy được ba điểm vào tay. Những người thắng cả ba trận như thế đều là những tuyển thủ hạt giống cho chức vô địch. Lúc vòng thứ tư kết thúc, có mấy người có điểm số bằng nhau.

Kỳ tuyển chọn càng gần ngày kết thúc, Rex cũng dần dần lọt vào tầm mắt của mọi người. Càng ngày càng có nhiều người chú ý đến sự tồn tại của y, có người còn hỏi thăm về lai lịch của y, sau khi biết y đến từ gia tộc Carol đã xuống dốc, tất cả đều đoán có phải gia tộc Carol muốn ngóc đầu trở lại hay không.


Một ngày nọ, một người bạn cũng thuộc tầng lớp quý tộc đã xuống dốc nói chuyện này với Sidney, lời nói mang theo một cỗ vị chua, hâm mộ khi Sidney có một nhi tử như vậy.

Sidney còn tưởng hắn đang nói về tiểu nhi tử của mình là Stanley, đến tận lúc người bạn nói tên Rex gã mới ngốc ra. Người bạn kia nói đến mức gã không thể ngồi được nữa, sau khi cáo biệt liền chạy về nhà.

"Beecher, vì sao ngươi phải nói cho gã chuyện này?" Một nam nhân ở cách vách nghe được đoạn đối thoại của bọn họ đi tới.

"Không nói thì gã cũng sẽ nghe được từ miệng người khác thôi, hơn nữa cái này có làm sao đâu." Beecher cười cười, vẻ mặt không còn chút hâm mộ hoặc ghen tị nào.

Nam nhân nghĩ nghĩ thấy cũng phải. Một nhi tử rõ là trân châu lại bị xem như mắt cá, cho dù nhi tử này có tiền đồ thì thế nào, gia tộc Carol sớm muộn cũng sẽ bị chính đôi tay ngu xuẩn của ngươi chôn vùi, chính Sidney không rõ nhưng những người đứng xem như họ lại nhìn đến rõ ràng. Chỉ là trong lòng bọn họ vẫn có chút không cân bằng, vì sao gia tộc bọn họ không có tiểu bối như vậy? Nếu gia tộc bọn họ xuất hiện một ma võ giả có thiên phú cao như Rex, bọn họ chắc chắn sẽ không ghét bỏ y như Sidney, thậm chí còn có thể đem tất cả tài nguyên của gia tộc đập lên người y dốc sức bồi dưỡng.


banhmidaudo.wordpress.com

Sidney về đến nhà liền đến thẳng tiểu viện của Rex, không thấy y trong sân thì đi gõ cửa phòng y.

Cách Ngôn nghe được tiếng vang chạy đến, mở cửa thì thấy Sidney đang giữ cửa gõ ầm ầm.

"Nhi tử của ta đâu?" Sidney cũng nhìn thấy cậu, trực tiếp hỏi.

Nay đúng là mặt trời mọc ở hướng tây rồi. Cách Ngôn nhớ rõ lúc trước người này luôn gọi thẳng tên Rex mà, lúc này chắc phải chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì mới gọi y là nhi tử nhỉ. Suy nghĩ một chút cậu đã biết nguyên nhân, không khỏi cười nhạo một tiếng, dựa vào khung cửa nói: "À, y đi mua bữa tối của Jones's House cho ta rồi."

Sidney nghẹn một chút, gã muốn mắng 'Ngươi là cái thá gì mà dám sai con gã đi mua đồ ăn', nhưng nhớ đến túi đồng vàng lúc trước cậu đưa cho Rex, nhất thời bực mình, ném một câu "Chờ nó về bảo nó tới gặp ta" thì đi.


Ông là ai chứ, ông muốn gặp thì gặp chắc? Cách Ngôn không đợi gã đi đã đóng sầm cửa, lão tử mới không thèm* để ý đến ông!

*Raw: 老子才不鸟你 (Lão tử mới không thèm điểu ngươi) Theo mình tra được thì "điểu" ở đây nghĩa là quan tâm, chú ý, trả lời. Đây là ngôn ngữ mạng và tương đối thô tục.

Sau khi Rex trở về cậu cũng không nói chuyện này cho y.

Lúc ăn cơm, Sidney biết Rex đã quay lại, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy bóng dáng y đâu, gã tưởng y lại bày đặt giở chứng như lúc trước nên tức giận mắng Aviva và Stanley không ra thể thống gì cả, cũng không có tâm tình ăn cơm. Gã ném đũa, nổi giận đùng đùng chạy tới tiểu viện của Rex.

"Rex lại chọc phụ thân sinh khí?" Stanley thu hồi ánh mắt nhìn về phía mẫu thân.

Aviva run tay ném văng cái thìa, cái thìa bằng sắt vừa vặn đập trúng một cái bình hoa khiến nó vỡ thành từng mảnh nhỏ, cả giận nói: "Rex ngày thường còn lười không muốn nói chuyện với phụ thân con, sao có thể chọc gã tức giận được. Chẳng qua là phụ thân con thấy y có tiền đồ nên vội vàng muốn đi lấy lòng y thôi."
Sắc mặt Stanley thay đổi: "Mẫu thân, vậy phụ thân vẫn sẽ giúp ta chứ? Ta đã thua một trận, hai trận còn lại không thể thua nữa, nếu không tuyệt đối không thể vào được hai mươi hạng đầu. Tuy rằng vẫn có thể vào được đội kỵ sĩ, nhưng nếu không phải Kỵ Sĩ Rồng thì căn bản không có tác dụng quá lớn."

"Gã giúp như thế nào? Cái gã gọi là chiêu số cũng chỉ là lấy tư khố của ta đi hối lộ mà thôi. Bây giờ mới qua vài ngày, con có biết mấy thứ kia đã bị gã phung phí như thế nào không? Chỉ có ra mà không có vào, con cho là khố phòng có thể xuất ra bao nhiêu để giúp con đây?" Aviva dừng lại nghỉ một chút, vừa nhớ tới tư khố của mình, ả liền đau lòng đến không muốn sống nữa.

Stanley mặt tái nhợt.

Bên kia, Sidney mang theo một đống lời hay cùng đạo lý sáo rỗng, ý chí chiến đấu sôi sục mà đi vào tiểu viện của Rex, nhưng không quá vài chén trà đã phẫn nộ mà rời đi. Lúc này gã mới nhớ tới chỗ tốt của Stanley, chỉ là cả ngày sống mơ mơ màng màng nên gã căn bản không để ý nhi tử thi đấu như thế nào. Sau khi biết tiểu nhi tử đã thuận lợi vào được vòng thứ tư gã liền vui mừng mà quên luôn Rex, cũng cam đoan với tiểu nhi tử rằng sẽ nghĩ cách giúp hắn thắng những trận tiếp theo. Stanley cho rằng đã thấy liễu ám hoa minh*, cao hứng cùng gã trình diễn một màn phụ từ tử hiếu, chỉ có Aviva không có chút cao hứng nào.
*Liễu ám hoa minh (柳暗花明): hi vọng; có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng)

Hai trận đấu còn lại của Stanley không nhanh như Rex, người có vận khí tốt giữa ba trận sẽ có một khoảng thời gian nhất định. Nếu giống Rex cả ba trận liền kề nhau, một khi bị thương ở trận đầu sẽ ảnh hưởng lớn đến hai trận sau, chẳng qua người có thực lực đều không để bụng chuyện này.

Trận đấu thứ hai của Stanley chưa đến, phu thê Sidney đã đánh nhau trước.

Sở dĩ Aviva chịu đựng việc Sidney mỗi ngày đều lấy đồng vàng từ khố phòng ra ngoài là vì chỗ đó không phải là tiền, mà nó là tương lai của Stanley, cho nên ả nhịn. Thẳng đến một ngày, ả ngẫu nhiên biết được thì ra Sidney cái gì cũng không làm, gã lãng phí bao nhiêu đồng vàng như vậy cũng chỉ để tự mình hưởng thụ, vì nhi tử chỉ là cái cớ của gã mà thôi. Rốt cuộc ả cũng không thể chịu đựng được nữa.
Aviva giấu số đồng vàng còn lại ở khố phòng đi, kiên quyết sẽ không cấp cho Sidney nữa một đồng nào nữa, nên lúc gã đến tất nhiên không lấy được gì cả. Gã cho rằng Aviva muốn nuốt số đồng vàng này làm của riêng, vì thế gã ầm ĩ một trận với Aviva, cuối cùng còn động thủ. Lúc Stanley đến nơi mẫu thân hắn đã bị phụ thân đánh cho hấp hối.

Cách Ngôn nghe Il sinh động như thật miêu tả lại quá trình, nhịn không được nói một câu: "Nói như kiểu lúc đó ngươi có mặt ở đấy ấy."

"Tuy rằng ta không có ở đấy, nhưng người của ta có ở mà." Il cố ưỡn ngực, rất đắc ý về việc này.

"Ai thế?"

"Đương nhiên là mấy hầu gái của phu nhân Carol kia. Lúc trước thiếu gia bảo ta đi tiếp cận các nàng, sau khi ta và các nàng thân quen thì các nàng tự nhiên sẽ kể chuyện của phu thê Sidney cho ta biết."
Cách Ngôn giơ ngón cái với hắn: "Làm không tồi."

Rex nói: "Mấy ngày tiếp theo ngươi đặt chú ý lên Aviva và hầu gái Lausa của ả, nhớ kỹ phải giám sát sít sao, có tình huống dị thường nào lập tức báo cáo với ta."

"Vâng, thiếu gia."

Aviva ở trên giường dưỡng thương hai ngày mới có thể xuống giường, trong lúc đó Sidney chưa từng tới nhìn ả lấy một lần. Stanley hai ngày nữa sẽ thi đấu nên hiện tại luôn một lòng một dạ ở bên ngoài nghĩ cách, hắn nguyên bản định bám vào đại nhân vật kia, cũng chính là biểu đệ của Á Duy nhưng gã lại không chịu giúp nữa, càng về cuối kỳ tuyển chọn thì lực chú ý càng lớn, sau khi bị Á Duy cảnh cáo, tên biểu đệ đó cũng không dám tiếp tục giúp hắn.

Lausa nói cho Aviva rằng đồng vàng ả giấu đã bị gia chủ tìm được, gã không chỉ không trả lại khố phòng mà còn cầm đi toàn bộ, đã hai ngày rồi gã chưa về nhà.
Hai mắt Aviva khẽ đảo, suýt nữa lại bất tỉnh.

Lausa sợ tới mức chạy nhanh tới bấm vào nhân trung của ả, một lát sau mới giúp ả tỉnh táo hoàn toàn.

"Không thể tiếp tục như vậy, Lausa." Năm ngón tay ả dùng sức nắm lấy tay cô ta, ánh mắt tuyệt vọng hiện lên một tia kiên quyết, tựa hồ giờ phút này ả đã đưa ra một quyết định trọng đại.

"Phu nhân, ngàn vạn lần không nên. Bí mật kia ngươi đã giấu mười mấy năm rồi, hãy để nó vĩnh viễn bị chôn vùi đi." Lausa khuyên nhủ, cô ta thật sự không muốn nhìn thấy phu nhân đi đến con đường diệt vong.

Aviva kiên quyết lắc đầu: "Không, gia tộc Carol đã sắp không xong rồi, ta không thể giao những năm cuối đời cho tên phế vật Sidney này, muốn ta tương lai đều phải trải qua những ngày tháng như thế này, còn không bằng để ta đi tìm chết đi. Ta đã quyết định rồi, ngươi không cần khuyên nữa, Lausa, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giúp ta."
Lausa thấy thế liền biết khuyên nữa cũng vô dụng, do dự gật đầu: "Phu nhân muốn ta làm như thế nào?"

Aviva bảo Lausa ghé tai lại.

wattpad.com/user/daudo0902

Ban đêm, Il lẻn vào gia tộc Carol.

Đúng lúc Cách Ngôn đang minh tưởng, chờ cậu kết thúc thì Il đã đi rồi.

Hai ngày sau, trận đấu thứ hai của Stanley bắt đầu. Sidney giống như rốt cuộc cũng nhớ tới tiểu nhi tử này, vì vậy gã chạy tới xem trận đấu. Hai tuyển thủ hạt giống là Isaac và Andrew cũng thi đấu cùng khoảng thời gian đó, nghe nói khán phòng hôm ấy chật ních người.

Vừa vào trận, khán phòng đã ngồi đầy bảy tám phần, bọn họ tới tương đối trễ, đúng lúc trận đấu của Stanley kết thúc. Tuy Sidney vì hắn mà suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Nếu dựa vào một chút hối lộ là có thể thành công thì gia tộc Carol sớm đã trở về thời kỳ đỉnh cao. Cuối cùng Stanley bị đối thủ đánh rớt khỏi lôi đài, trận thứ hai thua, kết quả của trận thứ ba đã không còn quan trọng nữa.
Vòng thứ tư cũng là vòng đào thải, sau khi đấu hết ba trận mà điểm thấp hơn 7 thì không thể vào được nhóm hai trăm người đầu tiên, chắc chắn sẽ bị loại. Giá trị tinh thần lực của Stanley chỉ có 5 điểm, vậy nên ba trận thì hắn cần thắng hai, giờ dù có thắng trận thứ ba thì hắn cũng bị loại.

Nhận thấy ánh mắt bốn phương tám hướng đang đổ về đây, có cả ánh mắt châm chọc của đồng bọn làm Stanley cảm thấy cực kỳ nan kham, cuối cùng hắn không chịu nổi mà rời khỏi lôi đài như đang chạy trốn.

"Thật đáng thương, không phải Sidney tới xem hắn thi đấu sao, vì sao không thấy ông ta đâu?" Cách Ngôn nhìn quanh bốn phía, không phát hiện thân ảnh của gã.

Nghe thế thần sắc Rex giật giật: "Ông ta không tới."

Cách Ngôn quay đầu nhìn y: "Sao anh biết?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Rex trước sau như một thừa nước đục thả câu.
Trực giác nói cho Cách Ngôn biết, chuyện này chắc chắn y có nhúng tay. Đến trận đấu của Isaac, cậu không nghĩ đến chuyện khác nữa, thực lực của Isaac rất mạnh, chỉ dựa vào một trận đấu như này không thể phán đoán được cụ thể thực lực của hắn. Đến tận khi trận đấu chấm dứt, cậu còn có cảm giác xem chưa đã thèm, những trận đấu trước đó chỉ là muỗi, không cho cậu nhiều hứng thú như trận này.

"Anh có nắm chắc sẽ thắng được người tên Isaac kia không?" Sau khi trận đấu kết thúc, hai người đi ra khỏi hội trường, Cách Ngôn vẫn cảm thấy Isaac là uy hiếp lớn nhất. Cậu nhớ tới số đồng vàng mình cược cho Rex, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Rex từ chối trả lời cậu vấn đề ngu ngốc này.

Cách Ngôn đối với việc không coi ai ra gì này của y rất vừa lòng, cái này chứng tỏ y cảm thấy mình có thể thắng. Có tự tin là chuyện tốt, đáng sợ nhất chính là không có tự tin. Thẳng đến một ngày, cậu hồi tưởng lại suy nghĩ của mình, cảm thấy bản thân lúc đó thật sự quá ngây thơ.
_Hết chương 61_

CHƯƠNG 62: CHIẾC MŨ XANH LÁ* PHÁT SÁNG

*Mũ xanh: ý chỉ bị cắm sừng, có vợ/chồng/người yêu nɠɵạı ŧìиɦ.

Khi hai người trở lại gia tộc Carol thì phát hiện cửa lớn đã bị đạp đổ có một đám người đang đứng.

Cách Ngôn đến gần liền nghe được hai người phụ nữ đang lớn tiếng nói về chuyện này.

"Lão nương biết ngay những nữ nhân xinh đẹp không có mấy người tốt mà, phu nhân nhà Carol này ngày thường cũng thấy đoan trang, không nghĩ tới lại là một tiện nhân phóng đãng, từng tuổi này rồi còn đi câu dẫn nam nhân, bị trượng phu bắt được khi đang tɦôиɠ ɖâʍ ở trên giường, cũng đáng lắm."

"Nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ, ngươi không biết thôi, lúc bọn chúng bị đuổi đánh ra cửa, trên người nữ nhân kia chỉ còn lại đúng một kiện đồ lót, hai con thỏ trắng cứ như sắp nhảy cả ra ngoài, hai cái đùi thì trơn bóng."
"Phi, một con hồ ly tinh, không biết xấu hổ."

"Ai bảo nhà người ta có tiền, biết cách bảo dưỡng chứ, nếu không thế thì sao có thể quyến rũ được đường đệ của một đại quý tộc đây. Đáng thương cho gia chủ Carol, vậy mà lại không công nuôi dưỡng nhi tử của kẻ khác mười mấy năm."

Cách Ngôn sợ ngây người. Trời ạ, bọn họ chỉ mới ra ngoài một chút, sao lúc về đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, mà vì sao không ai gọi cậu đến xem chứ?

Hai người đi vào gia tộc Carol, dọc đường chỗ nào cũng bừa bộn, không ít đồ bị đập vỡ, người hầu thị nữ cũng không dám ra, mơ hồ còn nghe được từ chủ viện bên kia truyền đến tiếng nữ nhân khóc, tiếng gào thét của nam nhân, còn có thanh âm đập phá đồ đạc.

banhmidaudo.wordpress.com

Về tiểu viện chưa được bao lâu thì Il tới, hắn là người tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình phát sinh sự việc kia.
"Người tɦôиɠ ɖâʍ với phu nhân Carol là Kentin - đường đệ của gia chủ gia tộc Sharp. Người này lúc còn trẻ là một tên háo sắc, vô tích sự lại phong lưu thành tính, hiện tại vẫn như thế, ỷ vào đường ca của mình là gia chủ gia tộc Sharp mà trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nghe nói có không ít phụ nữ có chồng có một chân với hắn. Chỗ kỳ lạ ở đây chính là Kentin rõ ràng là một cây củ cải hoa tâm, nhưng tình nhân của hắn lại gần như không sinh cho hắn đứa con nào."

"Phu nhân Carol xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng sao ả lại cùng một chỗ với Kentin được thế?"

"Việc này toàn bộ đều là nhờ vào thiếu gia Rex, nếu không phải ngài ấy bảo ta theo dõi hai ả, chắc ta cũng không phát hiện được. Thì ra bọn chúng đã quen biết rất nhiều năm về trước, khi đó phu nhân Carol còn chưa gả cho gia chủ Carol, chẳng qua lúc ấy ả cũng đã là tình nhân của gia chủ Carol rồi, nhưng ả cũng đồng thời duy trì qua lại với Kentin. Ngươi có biết lúc bọn chúng gặp mặt nói những gì không?" Il thần bí mà hỏi.
Cách Ngôn thuận miệng nói: "Chắc sẽ không phải là Stanley không phải nhi tử thân sinh (con ruột) của Sidney chứ?"

Il ngây ngẩn cả người: "Sao ngươi biết?"

"Không thể nào." Cách Ngôn nhất thời không thể tin nổi.

"Bọn họ chính là nói đến chuyện này. Phu nhân Carol kia nói cho Kentin biết, Stanley không phải nhi tử thân sinh của gia chủ Carol mà là của hắn. Tên Kentin kia không chút hoài nghi mà tin luôn, còn nói khó trách mấy năm nay không tình nhân nào sinh con cho hắn, thì ra là do hắn đã có rồi. Sau đó bọn chúng liền lăn giường, lúc mới làm được một nửa thì gia chủ Carol vọt vào. Các ngươi chắc chắn không thể đoán được, tên Kentin kia còn chê chuyện chưa đủ lớn, chủ động nói ra chuyện Stanley là con của hắn cho gã biết."

Cách Ngôn nhìn về phía Rex: "Gia chủ Carol xuất hiện ở đó, là do anh làm?"
Rex gật đầu: "Không sai."

Y viết một tờ giấy cho người đưa đến trước mặt Sidney, trên tờ giấy viết số phòng và tên lữ quán mà Aviva và Kentin vụиɠ ŧяộʍ, lúc Sidney tìm đến vừa vặn có thể thấy được cảnh tượng thú vị nhất. Tất cả mọi việc đều nằm trong kế hoạch của y, hơn nữa còn tiến hành cực kỳ thuận lợi. Ngày mai, chuyện này chắc chắn sẽ bị truyền đến ai ai cũng biết.

Thực ra Cách Ngôn còn một việc không hiểu, nhưng cậu không hỏi, có lẽ sau này sẽ biết đáp án thôi.

Con ngoài giá thú là một tồn tại mất thể diện, đặc biệt là với đại quý tộc như gia tộc Sharp, bọn họ chú trọng thanh danh đến mức có thể bỏ mặc những đứa con như thế ở bên ngoài tự sinh tự diệt, chẳng qua nếu đó là dưới tình huống Aleur không chết.

Aleur không chỉ là con trai độc nhất của gia chủ Sharp, mà còn là độc đinh trong cả thế hệ này của gia tộc Sharp, cũng bởi gia tộc Sharp trời sinh con nối dòng không nhiều, trăm ngàn năm qua vẫn luôn như thế. Cho nên dù bọn họ có không thích đứa con ngoài giá thú này như thế nào, vì truyền thừa gia tộc cũng không thể không đón người trở về.
Hai ngày sau, gia tộc Sharp quả nhiên phái người đến quý phủ gia tộc Carol, không thèm giấu diếm, cũng không cho Sidney chút mặt mũi nào.

Stanley như có bánh từ trên trời rơi xuống, sau khi biết mình là con ngoài giá thú lưu lạc bên ngoài của gia tộc Sharp, hắn không chỉ không mất hứng mà còn phấn khích đến đỏ bừng cả mặt. Gia tộc Sharp là một trong tứ đại gia tộc của đế đô Saint Laner, hắn đã từng ghen ghét với Aleur của gia tộc này, thứ mà hắn đã từng không với tới được, bây giờ lại nằm trong tầm với của hắn, đây thật sự không phải nằm mơ sao? Stanley cao hứng đến mức sắp bay luôn, giờ khắc này hắn cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn mẫu thân hắn đã đội cho phụ thân, không đúng, là cho Sidney một cái nón xanh, nhờ vậy trong người hắn mới chảy dòng máu của gia tộc Sharp, hắn quả nhiên trời sinh nên là một quý tộc cao cao tại thượng.
"Ta không đồng ý! Ta tuyệt đối không đồng ý! Aviva, ả tiện nhân này, ta phải gϊếŧ ngươi!" Sidney như điên như dại rống to một tiếng rồi hung ác đánh về phía Aviva, gã nắm lấy tóc ả, dùng sức đập đầu ả xuống đất.

Aviva hét ầm lên, bị đánh cho đầu rơi máu chảy, khuôn mặt lộ ra thoạt nhìn đặc biệt kinh khủng.

"Không được đánh mẫu thân ta." Stanley phẫn nộ tiến lên.

Sidney tuy rằng vô dụng, nhưng rốt cuộc gã vẫn là một Kiếm Sĩ Cao Cấp, Stanley chỉ là một Kiếm Sĩ Trung Cấp, sao có thể ngăn được gã, bị gã không chút do dự ném bay, mắt thấy sắp đập vào cây cột nhà, người của gia tộc Sharp cuối cùng cũng ra tay cứu hắn.

"Cứu, cứu với, các ngươi mau cứu mẫu thân ta với." Stanley nhịn không được cầu bọn họ, bởi vì Aviva là mẫu thân của hắn, hắn vẫn muốn cho người của gia tộc Sharp một cái ấn tượng tốt mà chỉ hắn mới biết.
Người trung niên dẫn đầu do dự một chút, không biết là nhìn hắn thật sự đáng thương, hay là nghĩ đến tương lai Stanley sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc Sharp, ông ta cứu Aviva từ tay Sidney, lúc này Aviva đã hấp hối, thương thế còn nghiêm trọng hơn so với lần trước.

"Mẫu thân." Stanley chạy qua, khóc lóc kêu Aviva.

Aviva miễn cưỡng mở to mắt, một con mắt của ả đã sưng phù, Sidney xuống tay phi thường tàn nhẫn, nửa khuôn mặt đều là những vết thương dữ tợn.

"Thiếu gia Stanley, gia chủ còn đang chờ, chúng ta phải trở về phục mệnh." Người trung niên nói với hắn.

"Nhưng mẫu thân ta đang bị thương, làm sao có thể theo chúng ta trở về?" Stanley do dự nói.

Lông mày người trung niên khẽ nhíu: "Gia chủ chỉ bảo ta mang ngươi về, không nói dẫn phu nhân Carol về."

Stanley trừng lớn mắt: "Sao lại như thế..."
Aviva đột nhiên bắt lấy tay áo Stanley, khóc thút thít: "Stanley, đừng bỏ lại mẫu thân, Sidney sẽ đánh ta chết mất." Ả sợ, ả không muốn ở lại gia tộc Carol thêm chút nào nữa, Sidney chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ả.

"Nàng là mẫu thân của ta, ta không thể bỏ mặc nàng được." Stanley lập tức lắc đầu, một bộ dáng hiếu tử.

Aviva cảm động nhìn hắn.

Người trung niên thờ ơ: "Gia chủ nói chỉ có thể đón một người là ngươi, nếu ngươi nhất định phải mang theo mẫu thân, gia tộc Sharp không nhất định sẽ nhận ngươi nữa. Stanley thiếu gia tốt hơn vẫn nên suy nghĩ kĩ đi."

Đồng tử Stanley co rút, hắn cúi đầu nhìn mẫu thân đang không ngừng lắc đầu. Aviva nắm lấy tay áo hắn, năm ngón tay càng ngày càng dùng sức. Hắn rũ mắt, khẽ nói với mẫu thân: "Mẫu thân, ngươi nhất định sẽ hiểu cho ta mà, đúng không? Ngươi yên tâm, chờ ta ở đó thu xếp ổn thỏa, ta nhất định sẽ đến đón ngươi."
Aviva khóc, càng dùng sức lắc đầu: "Không không không, Stanley, con không thể bỏ mẫu thân lại."

Stanley như không nghe thấy lời khẩn cầu của ả, một bàn tay bẻ mấy ngón tay mẫu thân ra, rút tay áo mình lại, sau đó hắn đứng lên nói với người trung niên: "Chúng ta đi thôi."

Người trung niên nhìn hắn một cái thật sâu, xoay người: "Đi thôi."

wattpad.com/user/daudo0902

Rex và Cách Ngôn đứng ở sân bên ngoài, lúc bọn chúng đi ra vừa vặn đụng phải. Stanley đi ở phía sau, cúi mặt không biết đang suy nghĩ cái gì, lúc đi ngang qua hai người, không biết cảm ứng được gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình lộ ra không phải bi thương khi phải ly biệt với mẫu thân, mà là đắc ý và kiêu ngạo ở đáy mắt, hắn hung ác nhìn về phía Rex rồi khoa tay múa chân ở cổ chính mình.

"Còn tưởng rằng "một người đắc đạo, gà chó lên trời"*, không nghĩ tới hắn vậy mà thực sự bỏ lại mẫu thân của mình, vị phu nhân Carol chỉ còn trên danh nghĩa kia hiện tại chắc đang cảm thấy sống không bằng chết ha." Cách Ngôn thấy hắn đi rồi thì nhìn về phía Aviva đang tuyệt vọng mà quỳ rạp trên mặt đất, nữ nhân này tính toán hết thảy, cuối cùng lại bị chính nhi tử thân sinh của mình bỏ lại.
*một người đắc đạo, gà chó lên trời: theo truyền thuyết Hoài Nam Vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân, gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng "gà chó lên trời" để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ. Tương tự câu: Một người làm quan, cả họ được nhờ.

"Sống không bằng chết? Đây chỉ là bắt đầu mà thôi." Rex cười nhẹ ra tiếng.

Cách Ngôn cảm thấy tiếng cười có chút đáng sợ.

Không bao lâu bên trong lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Aviva, thì ra Sidney thấy người gia tộc Sharp đi rồi, Aviva lại bị bỏ lại liền biết gia tộc Sharp rõ ràng không thèm để ý sống chết của Aviva. Vì thế gã đi qua đạp Aviva một cái thật mạnh, dường như chưa hết giận gã lại đá liên tiếp vào bụng ả, Lausa trung thành lao qua muốn bảo vệ chủ tử cũng bị Sidney giận chó đánh mèo, cô ta đụng đầu vào cây cột rồi hôn mê.
Cách Ngôn có chút không đành lòng nhìn thẳng: "Không đi vào ngăn cản sao?"

Cậu vừa nói xong chỉ thấy Rex đã nhấc chân đi vào, y đến trước mặt Sidney, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn gϊếŧ ả?"

Nhìn thấy y, cơn giận của Sidney không hiểu sao lại giảm đi một nửa, như thể hiện tại gã mới chú ý tới sự tồn tại của y. Đúng rồi, gã còn một đứa con, Rex không phải tiện loại (kẻ hèn hạ, ti tiện) như Stanley, y là nhi tử thân sinh của gã. Tâm tình Sidney cuối cùng cũng cao hứng một chút, chỉ là ánh mắt vừa nhìn đến Aviva là lại nhớ tới chuyện phải đội nón xanh gần hai mươi năm nay, ngũ quan thoáng chốc lại trở nên hung ác như mãnh thú khát máu.

"Con nói đúng, không thể để cho tiện nhân như ả được chết dễ dàng như vậy, ta phải tra tấn ả, để nửa đời còn lại ả vĩnh viễn phải sống trong thống khổ!"
Aviva đã mất đi ý thức ngã vào vũng máu, thân thể theo bản năng lại run rẩy một chút.

Cách Ngôn ngạc nhiên nhìn Rex, thực ra cậu cũng không hiểu rõ vì sao Rex lại hận Aviva như vậy. Chẳng lẽ bởi vì ả cướp mất Sidney, cướp đi tình thương của cha vốn nên thuộc về y? Vừa nghĩ như vậy cậu liền thấy lạnh cả sống lưng, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Rex khát vọng tình thương của cha là như thế nào.

_Hết chương 62_ 

 CHƯƠNG 63: REX NHÂN TỪ

Tuy Sidney giữ lại mạng của Aviva nhưng gã không tìm người trị thương cho ả, trước kia lúc nào cũng có ít nhất ba hầu gái hầu hạ ả, hiện tại đều bị gã đuổi đi, chỉ còn lại một mình Lausa.

Lausa bây giờ như Susan ngày trước vậy. Sau khi Aviva thất thế, cô ta cũng không giống như trước chỉ hầu hạ một mình Aviva, Sidney để quản gia an bài cho cô ta những công việc nặng nhất trong nhà, so với Susan ngày xưa còn thảm hơn. Cô ta còn phải chiếu cố cho Aviva, cố tình lại không thể bỏ đi như Susan.
Aviva không phải Dora, ả tuy rằng coi Lausa là tâm phúc, bí mật nào cũng nói cho cô ta biết, nhưng trong xương cốt vẫn không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm Lausa, bởi vậy ả không như Dora đưa khế bán mình của Lausa cho cô ta, ngược lại ả còn giấu kín ở một nơi Lausa không biết.

Lausa thật lòng thật dạ đi theo ả nhiều năm như vậy còn không phải vì tờ khế bán mình kia sao. Aviva nắm giữ khế bán mình của cô ta, tương đương nắm giữ tính mạng cô ta, nhưng thứ cô ta nhận được là gì, Aviva từ đầu đến cuối vẫn luôn không tín nhiệm Lausa. Nhất là sau khi cô ta biết chuyện Dora trả lại khế ước bán mình cho Susan, ghen tị cùng không cam lòng ngày càng ăn mòn trái tim cô. Người khác cho rằng cô ta sẽ chiếu cố cho Aviva đang bị thương, lại không biết lúc nào cô ta cũng nhân lúc Aviva đi ngủ mà tìm tờ khế bán mình kia.
Bởi vì chỉ được Lausa chăm sóc sơ sài nên Aviva quả thật sống còn khó chịu hơn chết. Sau khi miệng vết thương kết vảy, trên khuôn mặt đã từng cực kỳ xinh đẹp nhiều thêm vài vết sẹo vừa lớn vừa xấu, vì không được xử lý đúng lúc nên ngày sau chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết, đương nhiên đấy là nếu dưới tình huống có cơ hội khỏi hẳn.

Sidney hận thấu xương Aviva, bởi ả đội cho gã cái nón xanh nhiều năm như vậy. Hiện tại bên ngoài ai cũng đang nói về chuyện đó, dù mặt có dày đến đâu gã cũng không dám ra khỏi cửa trong khoảng thời gian này, chính vì vậy Aviva lại biến thành đối tượng để gã phát tiết lửa giận. Miệng vết thương còn chưa tốt lắm đã bị đánh tiếp, cứ đánh rồi lại dừng, lặp đi lặp lại, Aviva hoàn toàn bị hủy dung.

Cùng lúc đó, vòng thứ tư của kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi Stanley được gia tộc Sharp nhận về hắn liền vắng mặt ở trận thứ ba, bởi cho dù hắn có thắng cũng sẽ bị loại, gia tộc Sharp cũng không muốn nhận về một đứa con riêng ném đi mặt mũi của gia tộc nên dứt khoát để hắn bỏ thi đấu.

Hai trăm năm mươi người cuối cùng lại bị loại gần hai phần ba, có một ít người dự thi căn bản muốn so cũng so không được, giá trị tinh thần lực thấp hơn 5 điểm sẽ trực tiếp bị loại, cái này là vì giá trị tinh thần lực quá thấp không thể nào khế ước với cự long, bởi vậy cho dù ngươi thắng cả ba trận cũng không trở thành Kỵ Sĩ Rồng được, không có cự long thì còn gọi là Kỵ Sĩ Rồng được sao? Cuối cùng vào vòng thứ năm chỉ còn lại tám mươi tám* người.

*Raw ghi là 98 người nhưng đoạn sau tác giả lại ghi là trong 44 người còn lại chọn ra 22 người ... nên mình nghĩ chỗ này tác giả nhầm.
Vòng thứ năm là vòng vô cùng quan trọng, bởi nó có thể xác định tương đối chính xác hai mươi hạng đầu, chính vì vậy dù trận đấu còn chưa bắt đầu người dự thi đã xoa xoa tay hằm hè. Chỉ là có những người điểm số dẫn đầu ở xa xa như Rex chẳng hạn, cho dù bọn họ có thua trận đầu hoặc trận thứ hai tiếp theo thì cũng không rơi khỏi hai mươi hạng đầu được.

banhmidaudo.wordpress.com

"Nghe nói ba hạng đầu sẽ được thưởng đấy, anh có biết không?" Hôm nay Cách Ngôn đột nhiên hưng trí bừng bừng nói với Rex, cậu vẫn luôn cho là không có, ai biết lại ngẫu nhiên nghe được người gần đó nói nên biết được chuyện này.

"Biết." Rex gật đầu.

Cách Ngôn nháy mắt cạn lời, buồn bực nói: "Anh biết lúc nào?"

Rex đáp: "Vẫn luôn biết."

Được rồi, là do cậu ở ngoài đến nên không biết tình hình.
"Nghe nói vị trí thứ nhất được thưởng một linh quả, có thể cam đoan giúp Đại Kiếm Sĩ thuận lợi trở thành Kiếm Sư, hiệu quả hình như là trăm phần trăm, hơn nữa còn không có tác dụng phụ, anh cần linh quả này không?" Cách Ngôn nhìn chằm chằm y, giống như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt y cả.

"Không cần." Rex biết cậu đang thăm dò thực lực của mình, trong mắt hiện lên một chút ý tứ nhìn không rõ.

"Thì ra anh thật sự là Kiếm Sư..." Cách Ngôn hâm mộ ghen tị hận. Cậu biết một Kiếm Sư cao giai là đội trưởng Locke, nên cậu hiểu để trở thành một Kiếm Sư lợi hại có rất nhiều khó khăn. Vậy mà y mới có bao nhiêu tuổi đã nhẹ nhàng trở thành một Kiếm Sư. Thiên phú này quá khủng bố, chỉ sợ người có tiếng nói cao nhất là Isaac cũng không phải đối thủ của y. Qua vài trận đấu, cậu biết được Isaac là một Đại Kiếm Sĩ cửu giai.
Linh quả đối với Rex là không cần thiết, nhưng đối với Isaac thì có, Andrew đồng dạng cũng muốn, bởi thực lực của gã cũng xấp xỉ Isaac. Đáng tiếc linh quả lại chỉ có một.

Vòng thứ năm mới là vở kịch lớn chân chính của kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng. Vòng này dùng phương pháp rút thăm để tiến hành thi đấu một chọi một loại trực tiếp, cũng có nghĩa tám mươi tám người chỉ có một nửa có thể lọt vào vòng tiếp theo, trong bốn mươi tư người còn lại chọn ra hai mươi hai người, cứ như vậy, mỗi trận thắng sẽ được thêm một điểm, lấy số điểm cuối cùng để xếp hạng. Cho nên nếu có gặp thất bại lúc trước thì vẫn có cơ hội bù lại ở phía sau, đây là phần tương đối có nhân tính của kỳ tuyển chọn này. Mục đích lựa chọn Kỵ Sĩ Rồng của vương đình chính là chọn ra những người có tố chất tổng hợp mạnh nhất.
Chỉ là cũng có một mặt vẫn chưa đủ nhân tính, ví dụ như xuất hiện những người có số điểm bằng nhau, dựa theo quy tắc trận đấu, sẽ sắp xếp thứ tự theo biểu hiện của người đó, không có chuyện xếp cùng vị trí.

Quy tắc này tương đối tàn khốc, bởi nếu hạng hai mươi xuất hiện hai người có số điểm ngang nhau, vậy thì ai có biểu hiện kém hơn thì tương đương với việc bị loại khi chỉ kém có một bước nữa là trở thành Kỵ Sĩ Rồng.

Cách lúc rút thăm còn không đến một giờ, Rex lại chưa ra khỏi cửa. Cách Ngôn nhắc nhở y hai lần, y đều là bộ dáng không vội, cứ như người tham gia thi đấu không phải là y. Cứ kì kèo như vậy, thời gian chỉ còn lại nửa giờ. Phải biết rằng từ gia tộc Carol đến hội trường thi đấu không chỉ mất nửa giờ đâu, xác định vững chắc là bị muộn rồi.
"Anh nhanh lên đi, trận đấu thật sự sắp bắt đầu rồi." Cách Ngôn ngồi đối diện y, có cảm giác "hoàng đế không vội thái giám gấp", nếu không phải vì mấy ngàn đồng vàng kia, cậu thực sự cũng không muốn quản.

"Bắt đầu rồi cũng không sao, không có mặt thì người rút thăm sẽ tự bố trí đối thủ." Rex vẻ mặt bình tĩnh.

"Là vậy sao?" Cách Ngôn sửng sốt.

Rex "Ừ" một tiếng.

Cách Ngôn nghĩ lại cảm thấy có chút đạo lý ... cái rắm ấy. Nếu tự động bố trí đối thủ lại vừa vặn là trận đầu thì sao bây giờ?

"Đại thiếu gia, cầu xin ngài, xin ngài hãy cứu phu nhân đi, lão gia sẽ đánh chết phu nhân mất." Đúng lúc này, hầu gái Lausa của Aviva đột nhiên vọt vào, không chút do dự quỳ trên mặt đất dùng sức dập đầu với Rex, thanh âm 'cốp' 'cốp' vang dội.

Ánh mắt sắc bén của Rex chuyển qua người Lausa, bình tĩnh mà trần thuật: "Ả chết hay không không có quan hệ gì với ta cả."
"Đại thiếu gia, ta biết trước kia là phu nhân sai với ngài, nàng hiện tại cũng đã trả giá đủ rồi, bị hủy dung, mất chỗ đứng, đã không còn uy hiếp gì với ngài nữa, ngài làm ơn thương xót cho nàng đi." Lausa một bên nói một bên dập đầu, da đầu đều rách cả, máu tươi nhiễm đỏ đất, cô ta cứ như thể không biết đau đớn là gì.

Trên đời này vẫn có người trung thành và tận tâm như vậy sao, Cách Ngôn cảm khái xong đột nhiên lại cảm giác có người đang nhìn mình, vừa quay đầu liền đối mặt với tầm mắt của Rex, y một câu cũng không nói, nhưng không biết vì sao, cậu lại thấy mình xem đã hiểu.

"Nếu không thì đi gặp đi?"

Nghe thế, Lausa lập tức ngẩng đầu chờ mong nhìn Rex.

"Nghe lời ngươi." Ánh mắt Rex trở nên nhu hòa.

Cách Ngôn chợt thấy có chút lạnh.

"Cám ơn đại thiếu gia, cám ơn vị công tử này." Lausa dập đầu cảm tạ một chút liền đứng lên dẫn bọn họ đi.
Cách Ngôn đi đến bên người Rex, ho nhẹ một tiếng nói: "Nếu nghe lời tôi, vậy có thể trả lại ba vạn đồng vàng kia cho tôi được không?"

Rex liếc mắt nhìn cậu: "Không thể."

Cách Ngôn: "..." Quỷ hẹp hòi, lão tử nguyền rủa ngươi mỗi ngày đều uống nước lạnh, cưới phải lão bà có bốn chân.

wattpad.com/user/daudo0902

Lúc bọn họ đến nơi, Sidney đang hành hung Aviva, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Lausa nói gần đây Sidney thương ra ngoài uống rượu, mỗi lần trở về đều mang theo một thân mùi rượu, có khi gã sẽ mua rượu về uống, như hôm nay vậy. Sau khi uống đến say khướt gã sẽ sang đây lấy Aviva ra trút giận, thương thế trên người Aviva còn chưa tốt lại chồng thêm thương mới, ả nằm trong vũng máu, nhìn qua như không còn thở nữa vậy.

Lausa lập tức chạy qua ngăn Sidney lại, có lẽ do đã phát tiết xong nên gã bị cô ta đẩy ra, chỉ là tình huống của Aviva có vẻ không tốt lắm. Trong khoảng thời gian này thương tích trên người ả chưa từng khỏi hẳn, nếu còn không được chữa trị, có thể thật sự sẽ chết.
Cách Ngôn nhớ rõ Rex biết ma pháp trị liệu hệ quang, cơ mà với tính cách của y, khẳng định sẽ không tự mình trị liệu cho Aviva. Quả nhiên, y bảo Lausa đi mời một ma pháp sư hệ quang về đây.

Lausa nghe xong mừng rỡ như điên, vội vàng chạy đi mời người.

"Không được! Người nào dám cứu ả, ta sẽ gϊếŧ người đấy!" Sidney xiêu xiêu vẹo vẹo treo ở trên ghế, cả người say đến mơ mơ hồ hồ mà vẫn nhớ thương chuyện này.

Lausa tự nhiên không nghe lời gã, chạy nhanh hơn.

Rex sai Mason đang canh giữ ở ngoài tiến vào đỡ Sidney xuống. Hiện giờ gia tộc Carol chỉ còn lại năm hạ nhân, hai gã tùy tùng, hai hầu gái và quản gia Mason, số còn lại đều đã bị bán đi, hiển nhiên chỉ còn là một cái vỏ rỗng.

Ma pháp sư rất nhanh đã được mời đến, nhìn thấy thương thế của Aviva thì lắc đầu, một bên trị liệu, một bên nói ả sống không được bao lâu nữa. Hắn chưa bao giờ gặp qua người nào bị thương nặng như vậy, không chỉ mặt là không có chỗ nào tốt, mà ngay cả tay chân cũng đều là vết thương to nhỏ, sau khi tất cả vết thương được trị liệu chỉ còn lại sẹo, ma pháp sư để lại một ít thuốc liền đi.
Cách Ngôn dựa theo lời Rex mà đưa ma pháp sư năm đồng vàng. Người đi rồi, chủ viện lại truyền đến một tiếng hét chói tai.

"A a a!!! Trận đấu, thời gian thi đấu vậy mà đã qua năm phút đồng hồ rồi! Sao lại nhanh như vậy? Rex, anh muộn rồi, còn không nhanh lên! Ông trời ơi, ngài nhất định phải phù hộ y không ở trận đầu tiên, thời gian thi đấu của người khác cũng dài một chút! Đồng vàng của tôi..."

Kết quả, cậu cầu sai người, thượng đế cũng không nghe thấy lời cầu nguyện của cậu. Trận đấu của Rex trùng hợp lại là trận đầu tiên, đây cũng là trận đấu được vạn người chú ý, bởi vì đối thủ của y là Isaac. Hai tuyển thủ hạt giống gặp nhau, người thua lập tức sẽ bị loại, không thể tham gia những trận tiếp theo, cho nên kết quả rút thăm vừa ra đã được mọi người chú ý, ngay cả Isaac cũng rất chờ mong trận đấu này. Nào biết một tuyển thủ khác từ đầu tới đuôi đều không lộ diện, không có đối thủ, Isaac tự động được thăng cấp.
_Hết chương 63_

Bình luận

Truyện đang đọc