THỰC RA TÔI CŨNG DÙNG HACK

CHƯƠNG 7: CHỦ NHÂN LẠI HẮC HÓA

Đôi mắt không có độ ấm của Rex nhìn đến bóng đen chớp động qua khe hở ở cửa phòng, quay đầu liền nhìn thấy Cách Ngôn ngủ say như heo chết, lông mày không dấu vết nhướn một cái, rồi cầm lấy cái gối gỗ vuông vức ở đầu giường.

Cách Ngôn đang mơ một giấc mộng đẹp. Trong mộng không có chủ nhân tàn bạo, cậu cũng không bị xe đâm chết, mua nước tương xong cậu mở máy sưởi an vị ở phòng khách, bắt chéo chân mà hưởng thụ bữa tiệc lớn mà mẹ nấu, ăn đến miệng bóng nhẫy. Sau khi ăn còn một bên ăn hoa quả một bên xem ti vi, tiểu phẩm trên tivi hài đến nỗi cậu cùng người nhà xem mà cười ha ha. Lúc này, đèn treo trên đỉnh đầu đột nhiên rơi xuống.

Cách Ngôn bị đập đến đầu rơi máu chảy, sau đó cậu bị dọa tỉnh. Mở to mắt, trong phòng một mảnh hắc ám, nhờ ánh trăng bên cửa sổ mới thấy rõ mình đang ở đâu, thì ra là nằm mơ, may mà cậu không chết. Cách Ngôn sờ cái trán đã phủ kín mồ hôi lạnh, đầu ngón tay vừa động đến liền thấy đau đến kêu một tiếng, giờ mới phát hiện trên trán vậy mà sưng lên một cái "bánh bao".


"Sao lại thế này?" Cách Ngôn ngốc rồi. Đang ngủ ngon giấc, trán thế nào lại đột nhiên sưng lên? Cậu không nhớ là mình có thói quen mộng du đâu, chắc là chủ nhân thân thể này có cái gì cổ quái rồi.

Ở một góc cậu không thấy, hung khí đang chói lọi nằm đó.

"Gặp ác mộng?" Thanh âm trầm thấp của Rex trong bóng đêm truyền đến.

"Má ơi." Cách Ngôn sợ đến mức cả người nhảy dựng lên, 'bốp' một tiếng mà đụng vào cái bàn bên cạnh, một cái "bánh bao" thơm ngọt lại ra lò, chuyện tốt có đôi, chính là được tạo nên tùy hứng như vậy.

Rex: "......."

Cách Ngôn khóc không ra nước mắt che lại cái "bánh bao" mới, bi thảm nhìn về phía đầu sỏ gây tội, ánh mắt không phải không có oán trách. Nếu người này không đột nhiên lên tiếng, cậu cũng sẽ không bị dọa sợ, càng sẽ không đụng vào bàn.


Ở một mặt nào đó mà nói, Rex xác thật là đầu sỏ gây tội. Nhưng đầu sỏ này lại không có lấy nửa điểm áy náy, chỉ bảo cậu nhìn ra bên ngoài, ngoài miệng lại nói: "Không có việc gì thì đi ngủ đi. Ngày mai còn phải lên đường."

Cách Ngôn nháy mắt hiểu ý, đứng lên lặng lẽ đi ra cửa, một bên nói: "Được."

Trong phòng lại an tĩnh trở lại.

Hai lính đánh thuê ở bên ngoài không dám thở mạnh, nghe được bên trong không phát ra tiếng nữa, đợi một hồi, cho rằng bọn họ hẳn là ngủ rồi mới đem cái ống lấy ra vói vào phòng, chuẩn bị thổi mê dược vào bên trong. Miệng mới vừa thò lại gần, cái ống đột nhiên bị một cỗ lực kéo vào. 'Leng keng' một tiếng, Cách Ngôn thu hoạch được một kiện đạo cụ. Hai gã lính đánh thuê lúc này sửng sốt một chút mới biết mình bị chơi, lập tức rút kiếm ra, một chân mạnh mẽ đá văng cửa.


"Thức thời thì đem người giao ra đây." Một gã trong đó vọt vào sau lớn tiếng dọa người, ánh mắt quét một vòng trong phòng liền dừng trên người Rex. Cách Ngôn tránh ở phía sau y, trong tay chính là cái ống lấy được từ chỗ bọn họ làm hai gã lính đánh thuê thẹn quá thành giận, hung hăng một bộ ba đây là người không dễ chọc.

Loại phản ứng này ở trong mắt Cách Ngôn lại càng giống tốt mã dẻ cùi, chỉ biết cố làm ra vẻ đáng sợ, cường giả chân chính chỉ cần một ánh mắt là có thể đánh đuổi người, khí tràng cường đại sinh ra đã có sẵn, thời điểm không nói lời nào cùng cỗ khí thế mang cảm giác áp bách đã đủ dọa người, người như vậy cậu đã gặp qua một, dù không muốn thừa nhận nhưng Rex xác thực rất lợi hại.

"Không giao thì sao?" Rex liếc mắt quét Cách Ngôn một cái, mặt vô biểu tình hỏi lại. Biểu tình lạnh nhạt của y cùng hình ảnh hư trương thanh thế của hai gã lính đánh thuê hình thành sự đối lập.
Hai gã liếc nhau, đều thấy được kiêng kỵ trong mắt đối phương. Bọn họ theo hai người từ khi ra khỏi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tới nơi này. Biết Rex cũng là một lính đánh thuê, nhưng một thân khí thế lại không giống lính đánh thuê bình thường, chính vì vậy nên mới phải dùng dược, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện. Chính là đã làm đến bước này cũng không có lý do để bỏ dở giữa chừng, huống chi nếu lần mua bán này thành công, bọn họ ngày sau liền không cần bôn ba để sống mà mỗi ngày đều có cơm ngon rượu say. Vì tương lại tốt đẹp đầy dụ hoặc phía trước, hai gã quyết định đánh đòn phủ đầu, không nói hai lời giơ kiếm lên hướng vào nam nhân.

Khuôn mặt anh tuấn của Rex lộ ra tươi cười máu me tàn nhẫn.

Cách Ngôn nhìn một màn này liền biết chủ nhân của cậu lại muốn hắc hóa, mà hắc hóa đại biểu cho hung tàn, ngay lập tức muốn che mắt chính mình lại, nhưng động tác của cậu còn không nhanh bằng tốc độ của nam nhân.
Một kiếm đi qua, đạo kiếm khí sắc bén kia không chỉ chém thân thể một tên lính đánh thuê thành hai nửa mà còn lưu lại một vết khắc sâu trên vách tường, mùi máu tươi ngay tức khắc tràn ra trong căn phòng nhỏ hẹp, chỗ nào cũng là máu, nội tạng người cũng nhìn đến rõ ràng.

Tên lính đánh thuê còn lại sợ tới mức không chỉ tiểu mà còn đại tiện cả ra quần.

Cách Ngôn bóp mũi khó có thể tin mà trừng lớn mắt. Có cần khoa trương như vậy không, tè ra quần có thể hiểu nhưng ị ra cả phân, đây là mấy ngày không đi nặng rồi? Mùi máu tươi, nướƈ ŧıểυ cùng phân hỗn tạp hòa vào nhau, mùi hương mất hồn kia khiến cậu xanh mặt, một bước đã lao ra khỏi phòng, đến khi không khí mới mẻ tràn đầy lồng ngực cậu mới cảm thấy mình đã sống lại.

Không đến năm giây sau Rex cũng đi ra, trên người không dính một giọt máu tươi, phía sau thì như địa ngục Tu La.
CHƯƠNG 8: GIAO TÊN LÙN CHO TA

Cách Ngôn không nghe được thanh âm của lính đánh thuê kia, nhưng nhìn đến bộ dáng thỏa mãn vì vừa mới gϊếŧ người xong của nam nhân cậu khẳng định người nọ cũng dữ nhiều lành ít. Cậu muốn nhìn tình huống một chút nhưng sợ lại thấy một màn huyết tinh, vẫn là thôi đi, miễn cho lần sau mơ thấy về nhà lại bị ai đó thọc một đao. Vì thế cậu bỏ qua cơ hội duy nhất khai quật chân tướng, danh tính hung thủ ẩn sâu từ đây.

Tiếng bước chân khoan thai tới muộn của lão bản lữ điếm vang vọng trên hành lang, nhưng tựa hồ không phải có mỗi gã, tiếng bước chân rất hỗn độn.

Cách Ngôn vểnh tai nghe, ít nhất phải có đến ba người. Cậu nhớ rõ ban ngày thời điểm ở trọ cũng không thấy có nhiều người như vậy, lúc ấy giống như chỉ có một mình lão bản, cậu đặt đồ ăn cũng là lão bản tự mình đến phòng bếp lấy cho cậu. Lão bản thập phần nhiệt tình, còn hỏi cậu hai người có đủ ăn hay không, muốn gã lấy thêm một ít hay không, cả việc miễn phí đồ ăn cũng nói ra, đến khi cậu nói chỉ có mình cậu ăn mới từ bỏ.
Hiện tại nhớ lại, phản ứng của lão bản lữ điếm quả thật có điểm không đúng, vậy cũng nhiệt tình quá rồi. Hơn nữa phát sinh chuyện lớn như vậy mà bây giờ mới xuất hiện, nếu bảo không có vấn đề thì cậu không tin.

Chỉ trong thời gian ngắn, lão bảo lữ điếm đã mang theo ba người xông lên. Đúng như suy đoán của Cách Ngôn, ba người này nhìn không giống tiểu nhị. Lữ quán nhỏ chỉ sợ cũng thuê không nổi ba tiểu nhị như vậy, trên người ai cũng có một cỗ sát khí hung hãn, càng giống mấy tên lính đánh thuê vừa bị Rex hành hạ đến chết.

Cách Ngôn nhạy bén lại bình tĩnh trốn phía sau Rex. Chủ nhân, lại phiền anh lên sân khấu rồi, không cần khách khí mà cứ đại sát tứ phương đi.

Hình ảnh huyết tinh thế này như đại di mụ*, thấy nhiều lần thì sẽ thành thói quen.

Ánh mắt hung duệ của Rex nhìn đến lão bản lữ điếm trước mặt bọn họ, cỗ huyết tinh lệ khí trên người y còn chưa tan đi, một thân vương bát khí thế (khí thế lãnh đạo) phóng ra, lần này liền chấn trụ bốn người lão bản lữ điếm, đây mới chỉ là mặt đối mặt.
"Hai tên ngu xuẩn kia chỉ chút việc nhỏ vậy mà làm không xong." Một tên lính đánh thuê có vết sẹo ngang qua mặt nhìn như là kẻ dẫn đầu nói, thời điểm cậu nói chuyện vết sẹo kia theo cậu cũng động động như một con giun. Cậu cho rằng đã nắm chắc sự tình nhưng thấy Rex một chút tổn thương cũng không có thì sắc mặt liền trở nên thập phần khó coi.

"Chúng ta có bốn người, đối phó hai người bọn chúng là đủ rồi. Tên lùn kia giao cho ta, tên lớn giao cho các ngươi." Lão bản lữ điếm lo lắng lửa giận của lão đại nhóm lính đánh thuê kia sẽ đốt tới trên người mình, chủ động đề nghị.

Lão đại nhóm lính đánh thuê thấy chỉ cần mình mình là đủ rồi, nhưng để tránh đêm dài lắm mộng thì nhanh chóng đáp ứng.

Cách Ngôn ở đối diện lại tức giận. Ngươi mới là chú lùn, cả nhà ngươi đều nghèo xấu lùn! Cậu lùn chỗ nào? Cậu tuy không đo qua nhưng cậu cảm giác thân thể kém cỏi này hẳn là không thấp hơn 1m78, như thế nào lại thành người lùn? Ở thế giới của cậu, vượt qua 1m78 đã là không tồi rồi. Cách Ngôn căm giận nhìn chằm chằm một đám ít nhất phải từ 1m85 trở lên phía đối diện, lại nhìn Rex ít nhất cũng phải 1m89, không muốn thừa nhận rằng trong nội tâm đang có một tiểu nhân phát cuồng lên vì ghen ghét.
"Chủ nhân, gϊếŧ chết bọn họ, để bọn họ tự mình thể nghiệm một chút thủ đoạn tàn nhẫn của ngươi." Ánh mắt Cách Ngôn phá lệ hung ác nhìn chằm chằm lão bản lữ điếm.

Ánh mắt Rex khó lường nhìn cậu một cái. Hai chữ 'chủ nhân' này cậu nói càng ngày càng trôi chảy, giây tiếp theo phản ứng được mình đang nghĩ theo một phương hướng kỳ kỳ quái quái nên y lập tức ném suy nghĩ này đi.

Lão đại nhóm lính đánh thuê mang theo ba thủ hạ xông tới, lão bản lữ điếm thì muốn vòng qua Rex đi bắt Cách Ngôn. Cách Ngôn lại phi thường tự hiểu lấy mình mà dán ở phía sau Rex, hận không thể biến mình thành linh hồn sau lưng y.

Lão bản lữ điểm không tìm được cơ hội chỉ có thể cùng lão đại nhóm lính đánh thuê cùng nhau vây công Rex rồi sau đó tìm cơ hội xuống tay. Nhưng căn bản Rex sẽ không cho cậu cơ hội, trường kiếm như trọng kiếm xoẹt qua liền ném bay gã. Thân thể gã nện mạnh lên vách tường tạo nên một tiếng vang lớn, tro bụi trên trần nhà đều bay xuống dưới, gã che ngực rồi dựa vào cạnh cửa, đôi mắt theo bản năng nhìn vào trong phòng một cái, nháy mắt mặt gã biến sắc, thân thể giống như cái sàng run lên. Lại nhìn về phía Rex, ánh mắt biến thành sợ hãi.
Danh hiệu bạo quân cũng không phải là nói suông.

Lão đại nhóm lính đánh thuê căn bản không biết mình chọc phải quái vật dạng gì. Sau một trận giao phong ngắn ngủi cậu ta mới phát hiện thực lực của Rex rất mạnh, động tác thô bạo cũng thập phần lưu loát, chỉ không cẩn thận một chút một thủ hạ của cậu đã bị kiếm chém bay đầu, máu tươi vừa vặn phun lên mặt gã khiến cả nửa khuôn mặt như bị sơn đỏ. Nội tâm gã chấn động như nào đều biểu lộ hết trên mặt.

Thi thể không đầu lảo đảo đi đến hướng lão bản lữ điếm, tiếng hét chói tai xuyên qua màn đêm, phổ ra một khúc hát vang.

Rex nhìn về phía lão đại nhóm lính đánh thuê, nụ cười âm trầm khủng bố trên mặt dưới ánh trăng càng thêm kinh tủng.

Lão đại nhóm lính đánh thuê rùng mình, một cỗ nguy cơ cùng bất an thật lớn bịt kín trong lòng. Nhiều năm qua cảm giác nhạy bén với nguy hiểm đã giúp gã tránh được không ít nguy cơ, vì thế gã không chút do dự đá thủ hạ của mình về phía Rex, lợi dụng lúc đó để xoay người chạy trốn. (Gốc: Đào mệnh tốc độ lệnh) Đối với Cách Ngôn xem thế là đủ rồi, đáng tiếc vô dụng, cậu biết Rex cũng không phải kiếm sĩ bình thường.
Rex một kiếm chém tên lính đánh thuê chướng mắt thành hai nửa, tay trái đồng thời làm một cái thủ thế. Không khí tựa hồ biến hóa một chút, lão đại nhóm lính đánh thuê đang chạy vội thì nửa người trên đột nhiên nổ tung thành mưa máu, kiếm trong tay bay ra cắm trên cọc gỗ, nửa người dưới lung lay đi về phía trước vài bước liền ngã xuống, chết đến không thể chết hơn.

Chú thích:

*Đại di mụ: Đây là từ trên mạng của dân Trung , ám chỉ máy chủ có trục trặc... Bắt nguồn từ câu chuyện một quản lý viên của ACFUN chuyên dùng máy chủ để down phim 18+ , một hôm bà dì của người này tới nhà , vào cửa đột ngột nên anh này rút luôn nguồn điện ~~> ACFUN không truy cập được nữa. (Cre: Rungthanthoai.wordpress.com)

CHƯƠNG 9: TƯỚNG MẠO CÙNG NÓI DỐI

Lão bản lữ điếm bị dọa sợ, giữa hai đùi chảy ra chất lỏng màu vàng đáng nghi, sức chiến đấu nháy mắt giảm xuống đến âm một trăm.
Lúc này nếu Cách Ngôn đi lên đâm gã một đao phỏng chừng gã cũng không phản kháng, thậm chí còn sẽ cảm kích đến nước mắt nước mũi tuôn trào, ôm đùi kêu cha gọi mẹ mà không hề vướng chút chướng ngại tâm lý nào. Rốt cuộc thì chết trong tay cậu vẫn tốt hơn bị Rex xé thành mảnh nhỏ.

Đáng tiếc Cách Ngôn không có khả năng thực hiện tâm nguyện của gã. Chính cậu còn đang ghê tởm mà dựa trên lan can để nôn, từ đêm qua đến bây giờ cậu đã được xem ba lần, hình ảnh lần sau so với lần trước càng thêm máu me, mỗi lần đều vượt qua năng lực thừa nhận của cậu, rốt cuộc đến bây giờ không thể nhịn được nữa, thanh âm nôn mửa đan chéo cùng thanh âm cầu xin tha mạng của lão bản lữ điếm, có vẻ phi thường đáng thương nhưng lại không ngăn được bước chân của ác ma Rex.
"Đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta. Chuyện này không có quan hệ với ta. Là bọn họ tìm ta trước, bắt ta phối hợp để bắt đồng bạn của ngươi, ta cũng là không có cách khác. Ta không dám nữa, cầu xin ngài tha cho ta, sau này ta nhất định sẽ hối cải để làm người mới." Lão bản lữ điếm đảo mắt nói ra mục đích của vụ đánh lén này ý đồ đổi lấy một tia đồng tình từ nam nhân, biểu tình phi thường sợ hãi, nước mắt cũng chảy ra.

Cách Ngôn dừng nôn mửa, kinh ngạc nhìn lại đây. Cậu vẫn tưởng bọn họ không cẩn thận mà đi vào hắc điếm, lính đánh thuê kia là tới cướp tiền. Không nghĩ tới vậy mà lại là vì cậu, chẳng lẽ bộ dáng cậu nhìn giống rất có tiền hả?

"Vì sao lại muốn bắt ta?"

Nghe thấy lời cậu, lão bản lữ điểm sợ hãi mà nhìn Rex, thấy y không có phản ứng liền vội vàng trả lời: "Bởi vì diện mạo của ngươi."
"Diện mạo của ta thì làm sao?" Cách Ngôn sờ sờ mặt chính mình. Nếu cậu nhớ không lầm thân thể này có tiểu kỉ kỉ, ngũ quan đẹp thế nào cũng không có khả năng đều khiến nam nhân bọn họ thấy sắc liền nảy lòng tham chứ. Hẳn là do nguyên nhân nào đó mà cậu không biết.

Nghe lời này là biết thanh niên cũng không biết diện mạo của mình có bao nhiêu đặc thù, lão bản lữ điếm áp xuống nghi hoặc trong lòng, thấp thỏm mà giải thích: "Bởi vì ngài tóc đen mắt đen, diện mạo này là cực kỳ hy hữu, rất được hoan nghênh ở đại lục Azera, đặc biệt là giai cấp quý tộc, mỗi lần có người xuất hiện đều khiến cho giới quý tộc nổi lên sóng to gió lớn. Đặc biệt là diện mạo càng xuất sắc, giống như ngài chẳng hạn, các quý tộc sẽ càng tranh giành..."

Không chờ hắn nói xong thì sắc mặt Cách Ngôn đã biến thành màu đen, trước đó cậu cũng đã có cảm giác này, nhưng với cậu mà nói loại tình huống này đã quá mức tưởng tượng, cho nên cậu không nghĩ đến phương hướng đó. Chả trách nguyên chủ muốn che dấu đầu tóc, đôi mắt cùng nhan sắc chính mình, chả trách Rex bỏ qua mạng nhỏ này của cậu. Nếu như có người biết cậu có đặc thù tóc đen mắt đen, kết cục chờ đợi cậu chính là trở thành sủng vật của quý tộc, đây là cách nói dễ nghe, khó nghe thì là cấm luyến hoặc tính nô linh tinh.
"Ta chỉ là lão bản của gian lữ quán nhỏ này, trăm triệu lần cũng không có năng lực như thế. Mấy tên lính đánh thuê này không biết từ đâu biết được ngài đang ở tiểu điếm, uy hiếp ta bắt ta phối hợp với bọn họ nếu không liền gϊếŧ ta. Ta không muốn chết, đành phải đáp ứng bọn họ." Lão bản lữ điếm không phát hiện vẻ mặt cậu, cho rằng nói ra thì cậu sẽ buông tha cho gã nên ra sức mà nói.

"Bánh mì cùng điểm tâm kia..."

"Bánh mì cùng điểm tâm đều không có vấn đề. Lúc đầu bọn họ muốn lợi dùng đồ ăn khiến các ngươi hôn mê, sau đó gϊếŧ tên đồng bạn rồi đem ngươi đi. Chính là đồng bạn của ngươi không ăn, bọn họ sợ rút dây động rừng nên sai ta đổi lại." Lão bản lữ điếm nói xong liền lau mồ hôi lạnh trên trán, cầu xin nói: "Mọi việc chính là như vậy. Có thể thả ta đi được không?"
Cách Ngôn nhìn về phía Rex, lão bản lữ điếm cũng chờ mong mà nhìn về phía y.

Đỉnh mày Rex bất động, kiếm quang chợt lóe liền chém rớt đầu lão bản lữ điếm, đến cơ hội cho gã kêu lên đau đớn cũng không có. Đây cũng coi như là cái chết dứt khoát nhất, tuy rằng đều là chết không toàn thây.

Cách Ngôn há miệng thở dốc nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì cả. Lời nói của lão bản lữ điếm đã đủ cho một mạng, nhưng gã lại tính lậu một chút. Thời gian từ khi bọn họ trụ tại lữ quán đến khi cậu xuống lấy đồ ăn rất ngắn ngủi, mấy tên lính đánh thuê đó làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà lẻn vào lại còn uy hiếp thành công lão bản lữ điếm, bọn chúng không lo lắng sẽ bị phát hiện sao? Hơn nữa lữ điếm trừ bọn họ thì không còn khách nhân nào khác. Đủ loại trùng hợp đặt cạnh nhau, cậu cảm thấy lão bản lữ điếm đang nói dối, khả năng bọn chúng là một đám là cao nhất.
Lữ quán đã có người chết nên không thể trụ lại. Cách Ngôn đi theo Rex, ban đêm xông vào một khu nhà cấp cao, trực đảo hoàng long (xông thẳng vào), ở trong phòng cùng chủ nhà thương lượng một phen liền luận lý thành chương mà ở nhờ. Ngủ giường cùng ngủ đất quả nhiên không giống nhau, thoải mái đến mức cậu vừa dính đầu vào gối liền ngủ mất.

Đến buổi sáng ngày hôm sau, Cách Ngôn vẫn ngủ say đến nỗi thiếu chút nữa bị Rex ném lại, cậu sợ tới mức vội vàng chạy theo sau. Biết tự mình ở bên ngoài sẽ rước lấy tai họa nên cậu quyết định về sau Rex đi đâu cậu liền đi đó, trời sập xuống cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ.

Sau khi ra khỏi khu nhà cao cấp bằng cửa sau, Rex đột nhiên gọi Cách Ngôn lại để chuẩn bị đi lên đường phố.

Bình luận

Truyện đang đọc