THƯỢNG CÔNG CHÚA



Ở Thục Trung, Ngôn Thượng bắt đầu tạo áp lực với các thế gia.
Chàng lấy thân phận quan viên tuần sát mà triều đình cử tới để mạnh mẽ bắt đám thế gia không thiếu lương kia nộp lương lên, giúp quan phủ cứu tế một cách vô điều kiện.

Dưới tình huống bình thường thì qua phủ có thể yêu cầu đám thế gia ra tiền hỗ trợ nếu lúa trong kho không đủ.

Nhưng Ngôn Thượng lần này thật sự quá mức, chàng muốn cướp tám phần lương thực của đối phương.

Như vậy một khi nộp xong lương thực thì bản thân mấy thế gia này cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Vậy là thế gia lập tức phái người đi làm thuyết khách, nói ra khó xử của bản thân, rằng không phải bọn họ không muốn vì nước chia sẻ gánh nặng nhưng số lượng quan phủ muốn quá lớn, thế gia không lấy ra được.
Nhưng thái độ của Ngôn Thượng cực kỳ kiên quyết, căn bản không cho bọn họ quyền xen vào.

Trong ba ngày liên tiếp các thế gia phái nhiều người khác nhau tới tìm chàng.

Cuối cùng bọn họ còn mời cả một vị lão tộc trưởng đức cao vọng trọng ở địa phương và hai vị Tư Mã đến khẩn cầu Ngôn Thượng không cần làm quá như thế.
Vào ban đêm, mấy người ngồi trong thư phòng của chàng nói đến miệng khô lưỡi khô lại thấy vị quan viên trẻ tuổi kia chỉ uống trà, phê công vụ chứ căn bản không thèm đáp lời thì trong lòng âm thầm tức giận.

Bọn họ nghĩ không biết kẻ nào nói vị quan này nhìn trẻ tuổi, dễ lừa gạt, dễ nói chuyện chứ?
Lão tộc trưởng lúc này ho khan, tiếng ho kinh thiên động địa khiến Vân Thư đứng bên cạnh mài mực cho Ngôn Thượng phải nhìn qua.

Sau đó hắn đi tới mời lão nhân kia ngồi xuống, bưng trà rót nước cho lão nhân bớt ho khan.

Còn chủ nhân nhà hắn là Ngôn Thượng cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi đống công vụ cao như núi mà quan tâm hỏi: “Lão nhân gia không khỏe thì về nghỉ ngơi sớm đi.

Đây chỉ là chút việc nhỏ, không đáng để ngài quan tâm thế đâu.”
Lão tộc trưởng lập tức bốc hỏa, gõ quải trượng vang rền hỏi: “Một chút việc nhỏ? Không đáng quan tâm?!”
Ngôn Thượng ôn nhu hỏi lại: “Không thì sao?”
Lão tộc trưởng thấy đối phương ôn nhu văn nhã, chính là bộ dạng của người đọc sách thì không nhịn được tận tình khuyên bảo: “Ngôn lang, ta biết ngài vì cứu tế mà tới đây, nếu không nơi bần hàn này căn bản không đón được vị quan kinh thành tiền đồ rộng mở như ngài.

Ngôn lang từ trước đến nay ở Trường An làm quan, nhìn quen thế gia ở Trường An giàu có phú quý nên đương nhiên không biết chúng ta ở đây cũng cực kỳ gian nan.”
Ngôn Thượng không tỏ ý kiến.

Đối phương thấy chàng không đánh gãy lời mình thì cho rằng có hy vọng nên càng nói thống thiết hơn: “Nói ra thật xấu hổ nhưng dù chúng ta tự xưng là thế gia thì cũng chỉ ở Ích Châu này.

Ra ngoài có người nào coi chúng ta là thế gia đâu? Bọn họ đều nói chúng ta là nhà giàu mới nổi, không có của cải mấy.

Chúng ta cũng cho con cháu đi học, đi thi làm quan…… Cũng chỉ vì có thể chân chính trở thành thế gia.
Cho nên Ngôn lang có lẽ mới tới nên còn cảm thấy tiềm lực của chúng ta dồi dào, nhưng kỳ thật không phải thế.

Chúng ta thành thật ở Ích Châu trăm năm, chưa bao giờ ức hiếp bá tánh, thịt cá hương thân.

Có lẽ có một vài bá tánh không hiểu chuyện nói gì đó với Ngôn lang về chúng ta nhưng đó đều không đúng, chúng ta và bá tánh……”
Ngôn Thượng đánh gãy lời ông ta: “Ta đến đây lần này là vì cứu tế chứ không phải vì điều hòa mâu thuẫn giữa các ngươi và bá tánh.

Có lẽ lão bá không cần nói với ta những lời này đâu.”
Lão tộc trưởng sửng sốt một chút, lại thấy Ngôn Thượng vẫn hòa khí thì lại nói tiếp: “Cũng đúng, cũng đúng.

Cứu tế là quan trọng, ta muốn nói là…… Ngôn lang ngài một lòng vì bá tánh mà suy nghĩ, là một vị quan tốt.

Nhưng ngài cũng phải cho chúng ta đường sống chứ.

Chẳng lẽ chúng ta đổ là có thể nuôi sống Ích Châu sao? Ích Châu thực lực dồi dào…… Nhưng Ích Châu rộng lớn thế này, huyện thành hoang vắng của chúng ta tật sự còn không bằng một quận.

Nếu Ngôn lang không phân thị phi mà thật sự muốn cưỡng chế lương thực thì chính là bức tử chúng ta! Đêm nay lão phu sẽ không đi, trực tiếp đâm đầu chết trước mặt lang quân để biểu thị quyết tâm!”
Nói xong lão giả kia lập tức đứng lên, run rẩy muốn đâm đầu vào cột.

Đám người trẻ tuổi trong phòng vội lao tới cản, liên tục nói “Lang quân nhất định không có ý này”.

Ngôn Thượng cũng bị lão tộc trưởng này dọa nhảy dựng, vội đứng lên, đi đến xem.
Lão tộc trưởng lão lệ tung hoành, lôi kéo tay chàng không ngừng cầu xin.

Ngôn Thượng thở dài, hỏi: “Các ngươi thật sự không lấy ra được số lương thực này sao?”
Mọi người đồng thanh đáp: “Thật sự không lấy nổi! Phàm là có thể lấy ra thì thế nào chúng ta cũng cắn răng, sao dám năm lần bảy lượt tới tìm lang quân xin được châm chước chứ?”
Ngôn Thượng u ám nói: “Nhưng ta nghe nói tình hình thiên tai lần này không ảnh hưởng tới các ngươi.


Lẽ ra các ngươi cũng dựa vào ruộng đất, thế sao lại không ảnh hưởng……”
Mọi người kích động cãi: “Ai nói thế?! Đương nhiên là chúng ta có ảnh hưởng chứ, tình hình thiên tai đột ngột như thế khiến lương thực nhà chúng ta đã sớm cạn không còn.

Nếu không vì mặt mũi thì chúng ta cũng muốn phái người tới chỗ quan phủ lãnh lương thực cứu tế!”
Ngôn Thượng không để bụng: “Nếu thật sự thiếu lương thì sớm tới chỗ quan phủ mà lãnh.

Hiện giờ ta có thể lấy một phần lương thực từ chỗ các người vậy chứng tỏ các người không thiếu lương…… Ta rất tò mò vì sao các ngươi lại không thiếu?”
Mọi người đang muốn mồm năm miệng mười giải thích thì vị tộc trưởng kia đã phất tay để bọn họ câm miệng hết.

Ông ta nhìn chăm chú vào Ngôn Thượng và nụ cười ôn hòa của chàng.

Tới nước này rồi ông ta như suy tư gì đó và hẳn đã hiểu ra ý định chân chính của vị lang quân này.
Lão tộc trưởng nghĩ ngợi một hồi mới nói: “Sở dĩ chúng ta có thể chống đỡ đến bây giờ là vì có thể mua được lương từ đám phú thương.

Tuy phải trả gấp ba lần giá bình thường nhưng vẫn coi như mua được……”
Lúc này Ngôn Thượng mới lạnh nhạt nói: “Các vị còn không có lương thì phú thương lấy lương ở đâu ra? Tuy thương nhân ít nhiều sẽ trữ chút hàng nhưng hiện tại thiên tai đã qua vài tháng, lương tích trữ hẳn đã sớm dùng hết mới phải, sao có thể vẫn còn? Lương đó ở đâu ra?”
Lão tộc trưởng thật cẩn thận nói: “Bọn họ sớm dự trữ lương thực, thương nhân lại vào nam ra bắc, so với chúng ta……”
Ngôn Thượng cười nói: “Tình hình thiên tai đồng thời xảy ra, thương nhân chẳng lẽ lại phản ứng nhanh hơn tất cả mọi người ư? Nếu thực sự bọn họ có bản lĩnh lớn thế thì kinh thương làm gì, trực tiếp đến Hộ Bộ làm cũng được.”
Lão tộc trưởng thở dài.

Nói đến đây thì ông ta đã hiểu rõ toàn bộ ý của vị quan triều đình này.

Ông ta bất đắc dĩ hỏi: “Vậy lang quân muốn chúng ta phối hợp thế nào? Có phải chỉ cần phối hợp thì lương thực chúng ta phải nộp sẽ ít hơn một chút không?”
Ngôn Thượng đáp: “Ta chỉ cần các vị chỉ và xác nhận những thương hộ nào vẫn còn lương thực để bán.

Ta đương nhiên muốn đích thân bái phỏng, hỏi một câu xem bọn họ làm sao có thể nhìn xa trông rộng như thế.”

Mượn tay thế gia lần ra đường dây gian thương.
Thương hộ cũng biết việc này không thể quang minh chính đại nên làm cực kỳ ẩn mật.

Nếu không phải Ngôn Thượng ép đám thế gia đến đường cùng thì đám người kia sẽ quả quyết không chịu nói ra những thương nhân kia.

Sau khi có được danh sách chàng thấy lớn nhất trong đó chính là nhà giàu số một ở Ích Châu.
Nhà giàu số một mà cũng tham gia vào việc đục khoét lúc thiên tai này sao?! Thế thì còn nói gì nữa? Tự nhiên chàng phải lấy được chứng cứ rồi tới cửa hỏi chuyện rồi.
Vị nhà giàu số một này họ Trần, tự xưng là Trần Công, ngày thường cũng có được thanh danh tốt.

Đối với việc Ngôn Thượng đang đêm tới thăm phủ đệ ông ta không hề hoảng hốt mà giống như đã sớm có chuẩn bị.
Trần Công mời Ngôn Thượng ngồi ghế trên, lại để quản sự nhà mình mang sổ sách tới cho chàng xem: “Lang quân xem, từ đầu tới đuôi ta đều làm ăn thành thật.

Lương thực cũng là ta mua, không phải đoạt.

Bên mua cũng vừa lòng, tuy giá cao một chút nhưng hiện tại với tình huống này thì đắt một chút cũng là đương nhiên.

Nếu giá mà rẻ thì phủ đệ của ta đã sớm bị đám bá tánh kia cướp hết rồi.

Ta nguyện ý bán, có người nguyện ý mua.

Như thế có gì sai?”
Ngôn Thượng quét mắt nhìn sổ sách kia rồi hỏi: “Trước khi thiên tai bắt đầu một tháng ngươi đã bắt đầu tích lương ư? Khi đó ngươi mua lương làm gì?”
Trần Công vẫn không đổi sắc đáp: “Bản năng của thương nhân thôi mà.

Lang quân không làm kinh thương nên đương nhiên không hiểu.”
Ngôn Thượng không tỏ ý kiến, kỳ thật chàng cũng hiểu một chút chuyện kinh thương.

Một là bởi vì hiện giờ chàng ở Hộ Bộ, hoặc nhiều hoặc ít sẽ nhìn thấy một chút thủ đoạn của thương nhân.

Còn một nguyên nhân nữa là do đứa em trai từ nhỏ không chịu an phận đọc sách của chàng.

Từ nhỏ tam đệ đã thích mân mê cái này, kiếm chút tiền.

Thậm chí có thể nói do cha Ngôn không giỏi kinh doanh nên Ngôn gia có thể sống không tồi ở Lĩnh Nam đều là do Tam Lang mày mò tự quản mà ra.

Nếu không phải kinh thương sẽ ảnh hưởng tới đường quan lộ của người nhà thì tam đệ nhà chàng đã sớm vứt sách vở bỏ đi làm ăn từ lâu rồi.
Hiện tại Ngôn Thượng lật xem đống sổ sách này thì nghĩ ngay đến những điều tam đệ từng lải nhải với mình về chuyện kiếm tiền.


Chàng nói: “Trong một tháng ngươi không thể có khả năng tích nhiều lương như thế được.

Cho dù ngươi đến các châu huyện khác vận chuyển lương thì trong một tháng cũng không làm được thế này.

Hơn nữa giá ngươi mua vào thấp xa hơn giá thị trường.

Cho dù ta tạm tin ngươi nói, cũng tin ngươi có tài lực của nhà giàu số một Ích Châu thì số lượng này cũng quá lớn, chỉ bằng một mình ngươi là không thể làm nổi.”
Ngôn Thượng rũ mắt, trong lòng tính toán.

Trần Công lại không phục nói: “Lang quân không thể vì bản thân không làm được mà nói ta không làm được.”
Ngôn Thượng hỏi: “Ý ngươi là tiền ngươi bỏ ra, số lượng mua về đều đúng, không thiếu một hạt hả?”
Trần Công tự hào nói: “Đúng! Sổ sách ở đây đều đúng, một xu không kém! Lang quân có thể cho người tra, ta luôn trong sạch!”
Ngôn Thượng ngước mắt nói: “Chỉ có một lý do duy nhất ngươi có thể làm được như thế là trước khi có thiên tai một tháng đã có người ngầm thông báo cho ngươi…… Nhưng cả Thục Trung này đường xá giữa các nơi đều không thông, cho dù ngươi tìm được người mua nhưng cũng không có khả năng hoàn hảo mà vận chuyển được lương thực trở về.

Chẳng lẽ trên đường đi ngươi không cần lo lót cho đám phỉ tặc, rồi đám quan viên ăn chặn ư? Chẳng lẽ đám người vận lương đều không ăn một hạt gạo nào, chịu đói ba mươi ngày để vận chuyển y nguyên số lương thực này về cho ngươi ư?”
Trần Công ngạc nhiên, nhất thời muốn cãi nhưng trên trán lại đổ mồ hôi, ý thức được bản thân đã bị hớ —— bởi vì đã làm quá hoàn mỹ!
Ngôn Thượng ném sổ sách đi, đứng dậy giận dữ quát: “Chỉ có một khả năng duy nhất đó là trước khi có thiên tai ngươi đã mua lương của quan phủ! Các ngươi sử dụng kho của quan phủ, lương thực trong kho sớm bị bán hết, mức lương trong đó sớm đã không khớp thế nên hiện tại mới phải trộn lẫn đồ tạp…… Cuối cùng vẫn là lừa gạt, cùng nhau ăn chặn!
Các ngươi thật quá to gan! Trước khi thiên tai một tháng các ngươi đã biết tình hình…… Nhưng lại không đăng báo lên triều đình mà lén lút làm buôn bán.

Các ngươi để vương pháp ở chỗ nào, trong mắt các ngươi có còn triều đình hay không? Thiên tai đã bắt đầu từ một tháng trước! Các ngươi không những không chuẩn bị ngăn chặn thiên tai mà chỉ cân nhắc làm sao phát tài trong lúc quốc nạn này? Vạn hộ dân của Ích Châu mà ở trong mắt các ngươi chỉ như trò đùa, vậy các ngươi có chết cũng xứng.”
Tội danh lớn như thế nện xuống khiến Trần Công đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, thân thể mập mạp run lên.

Ông ta quỳ thịch xuống, khóc thảm: “Lang quân, lang quân! Ta không biết những cái đó, không liên quan đến ta…… Ta chỉ là một người làm buôn bán, người khác muốn bán thì ta mua.

Có người muốn mua thì ta bán! Ta chỉ kiếm tiền chênh lệch ở giữa thôi! Ta, ta cũng từng quyên tặng tiền tài! Lương thực quan phủ cứu tế hiện tại cũng có phần của ta! Ta đã đi đầu kêu gọi các thương nhân khác cùng quyên góp mà.”
Ngôn Thượng nhắm mắt, muốn nhịn cơn phẫn nộ xuống.

Chàng nói với mình đây chỉ là một thương nhân mà thôi, còn chưa tra được kẻ đứng sau……
Vì thế chàng ra lệnh: “Giao hết lương thực ngươi còn dư ra đây!”
Trần Công lúng ta lúng túng ngẩng đầu, không nghĩ tới Ngôn Thượng sẽ hỏi câu này nên lắp bắp hỏi: “Lang quân…… Muốn mua lương của chúng ta ư?”
Ngôn Thượng nhìn ông ta, lúc này Trần Công mới hiểu đối phương không muốn mua lương mà muốn tịch thu.

Ông ta lại càng đổ mồ hôi nhiều hơn, chuyện lớn như thế ông ta nào dám làm.

Ông ta run run nói: “Lang quân, ngài làm thế là chặn đường sống của chúng ta mà! Có bao nhiêu người còn chưa kịp thu lại tiền tài, nếu chúng ta giao ra thì sẽ cửa nát nhà tan…… Lang quân không thể bắt chúng ta đi tìm chết được! Chúng ta chỉ làm buôn bán thôi, lang quân ngươi không thể bức tử chúng ta như thế! Vì sao ngài không thể đứng ở lập trường của chúng ta mà suy nghĩ một chút?”
Vừa nghĩ đến đây là ông ta vừa khóc vừa thét: “Ngày thường thương nhân luôn bị thế nhân coi thường, nói trong mắt chúng ta chỉ có tiền.

Nay vất vả lắm mới kiếm được tí chút, lang quân lại muốn lấy không…… Chúng ta cực khổ kiếm tiền cơ mà! Người bóc lột bá tánh không phải chúng ta! Chúng ta chưa từng làm chuyện ác! Chỉ làm mua bán thôi! Mua bán không phải tội chứ?! Chúng ta không tổn hại lợi ích của người khác mà chỉ kiếm lợi của mình thôi mà cũng không được sao? Vì sao lang quân không vì chúng ta suy nghĩ một chút?”
Ngôn Thượng cúi đầu nhìn cái kẻ mập mạp đang ôm chân mình khóc lóc thảm thiết này.

Khó có lúc chàng sinh ra chán ghét lạnh giọng nói: “Các ngươi đã tổn hại đến lợi ích của bá tánh còn gì! Phải, từ đầu đến đuôi các ngươi chỉ làm buôn bán, đều là với thế gia.

Nhưng các ngươi lên giá lương thực ào ào, vậy giá những thứ khác không lên theo ư? Hơn nữa lương thực các ngươi mua lúc đầu là của quan phủ…… Hiện tại lương thực cứu tế không đủ chẳng phải liên quan đến việc mua bán kia hay sao? Hiện tại các ngươi bán lương thực lại cho bá tánh nhưng…… Có mấy người mua nổi?! Các ngươi quấy nhiễu thị trường, hiện tại lại nói mình chỉ làm buôn bán, chỉ kiếm tiền chênh lệch, như thế là vô tội hả? Phải, đứng ở lập trường của các ngươi thì quả thực đúng là vô tội, nhưng ta không thể đứng ở lập trường của các ngươi được!”
Trần công khóc lớn: “Ngôn lang! Chẳng lẽ trong mắt ngài chỉ có công không có tư ư? Chẳng lẽ vì mọi người mà ngài phải bức tử một đám thương nhân chúng ta ư? Chẳng lẽ chúng ta không phải bá tánh ư? Ngài có tình cảm chút đi, chẳng lẽ thương nhân đáng chết thế ư?”
Ngôn Thượng giật ống tay áo mình ra, trong lòng cố bình tĩnh lại, nhắc nhở bản thân không được để Trần Công làm ảnh hưởng.

Ở trong mắt thương nhân thì bọn họ không sai, thậm chí bọn họ còn hỗ trợ cứu tế, đưa lương, đưa tiền…… Hành vi này của Trần Công còn được bá tánh khen ngợi là người lương thiện.

Còn chàng mà bức bách Trần Công đem của cải sung công sợ là sẽ bị mắng thành “Cẩu quan”.
Bá tánh ngu muội như vậy nhưng dù thế nào thì chàng cũng không thể đứng ở lập trường của thương nhân được.
Trong tiếng khóc thét của đối phương, rốt cuộc Ngôn Thượng nói: “Ta có thể cho các ngươi một con đường sống.”
Trần Công đang quỳ trên mặt đất khóc lóc lập tức ngửa đầu nhìn chàng thì chỉ thấy Ngôn Thượng nói: “Ta muốn các ngươi chỉ ra và xác nhận trước khi thiên tai bắt đầu những quan viên nào của Ích Châu đã biết và không khai báo.

Sau khi thiên tai xảy ra các ngươi có làm buôn bán với những quan viên đó không? Những ai liên hệ với các ngươi, còn có……”
Trần Công giật mình không nói, sau đó ông ta lập tức bò dậy định đâm đầu vào cột nhà bên cạnh.

Ngôn Thượng nhanh tay, lập tức cảnh giác khi thấy đối phương lao đi.

Trần Công không chết vì được Ngôn Thượng kéo lại kịp nhưng tay chàng thì bị kéo trật một cái.

Chàng đau kêu một tiếng, mắt lại như kiếm sắc nhìn chằm chằm đối phương âm u nói: “Ta biết ngươi sợ hãi, ngươi không dám nói.


Nhưng hoặc ta tận diệt thương hộ của Ích Châu hoặc ngươi cùng ta kéo hết đám quan viên đó xuống ngựa……”
Trần công hoảng sợ nói: “Sẽ chết rất nhiều người!”
Ngôn Thượng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm quá tuyệt tình.

Ta không thể động đến toàn bộ Ích Châu mà chỉ động tới một ít quan viên điển hình mà thôi……”

Ngôn Thượng vừa uy hiếp vừa dụ dỗ Trần Công, cuối cùng cũng khiến kẻ này lựa chọn hợp tác với mình.
Sau khi có được danh sách, chàng vừa thấy thì lập tức đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành màu đen.
Bởi vì cơ hồ, cơ hồ toàn bộ quan viên trên dưới của Ích Châu đều biết! Tất cả đều biết nhưng không một ai báo với triều đình!
Ngôn Thượng cắn răng, trầm tư hai ngày nhưng không thể không thừa nhận mình không có khả năng động tới toàn bộ Ích Châu.

Một số lượng lớn quan viên bị thiếu như thế không thể bổ sung kịp.

Vì giải quyết việc này chàng chỉ có thể bắt đầu từ những quan viên phạm sai lầm ít, để bọn họ tự đấu với nhau.

Như thế mới có thể tiêu diệt những quan viên tội ác tày trời rồi đẩy những kẻ còn chút lương tâm lên thay thế……
Thế là vào đêm khuya một ngày giữa tháng 8 Ngôn Thượng đi bái phỏng một vị Tư Mã.

Lúc Ích Châu sinh biến thì trong thành Trường An lại có một việc được mọi người say sưa bàn luận.

Đó là việc hoàng đế hoàn toàn chia cấm quân của Trường An thành nam nha và bắc nha.

Nam nha vẫn do tướng quân trước đây dẫn đầu, nhưng Thái Tử đã sắp xếp được một ít người vào đó.

Còn bắc nha thì bị hoàng đế thu hồi, lại sắp xếp một thái giám đứng đầu các tướng lãnh.
Hoạn quan không căn bản, không dựa dẫm nên chỉ có thể ỷ lại vào hoàng đế.

Ông ta để thái giám nhúng tay vào quân đội khiến quân đội hiện tại không còn là đại bản doanh của Tần Vương nữa.

Thái giám kia lại được hoàng đế tự tay nâng đỡ, nên Tần Vương cũng không dám phản kháng gì.
Triều thần xuất thân nhà nghèo tạm thời không thể áp chế đám thế gia, hoàng đế lại sáng tạo khác người mà dẫn dắt cả thái giám tham gia vào.

Nhưng lúc này đám thái giám lại đại biểu cho thế lực của hoàng đế, là tai mắt của ông ta.

Đám kẻ sĩ dù bất mãn khi phải làm việc chung với thái giám nhưng ngoài trình sổ con kháng nghị thì cũng chẳng có cách nào khác.
Trong đám thái giám hiện nay thì nổi bật nhất chính là Lưu Văn Cát.

Hắn lấy thân phận Sử Quân mà khống chế bắc nha.

Hiện tại hắn có binh quyền trong tay nên có mấy người dám không cho hắn mặt mũi chứ?
“Hướng gió của Trường An đã thay đổi rồi……” Đây là câu cảm thán nhiều nhất của các triều thần gần đây.
Nhưng rốt cuộc thì hoàng đế cũng chỉ thử một chút.

Một người như ông ta để Lưu Văn Cát chưởng quản binh quyền đã là cực hạn, không có khả năng ông ta để cho thái giám nhúng tay vào mọi việc.

Thế nên đám triều thần chỉ có thể cảm khái, thảo luận nhiều một chút, nói cái gì mà “Lưu Văn Cát này là nhân vật nào mà cư nhiên được khống chế bắc nha? Tần Vương bên kia chắc sốt rột lắm nhỉ”.
Tần Vương đúng là sốt ruột nhưng hắn mới được thả ra, dù lòng nóng như lửa thì cũng phải cẩn thận, không thể đi trêu chọc Lưu Văn Cát hoặc công nhiên khiêu khích hoàng đế được.

Các triều thần thấy Tần Vương cư nhiên không áp chế Lưu Văn Cát thì cũng có chút ít thất vọng bởi vì đám kẻ sĩ trời sinh đã xem thường thái giám.
Nhưng trên đời này cũng vẫn có trường hợp đặc biệt, tỷ như Triệu Tế Tửu Triệu Công.
Triệu Công nhìn thấy Lưu Văn Cát hiện giờ chưởng binh quyền, có quyền thế lại được hoàng đế tự tay nâng đỡ thì lập tức động tâm.

Ông ta một lòng một dạ muốn bò lên trên nhưng nhiều năm qua vẫn không được đề bạt lên chức quan nào có thực quyền.

Lúc này thái giám quật khởi ngược lại đã cho ông ta một cơ hội.

Bởi vì kẻ sĩ trong thiên hạ đều xem thường thái giám, sẽ chẳng ai dựa vào những kẻ này! Nếu Triệu Công là người thứ nhất dựa vào…… thì ngày sau Lưu Văn Cát có quyền thế rồi hẳn Triệu gia cũng sẽ phú quý theo!
Nhưng cũng có lo ngại, một là liệu Lưu Văn Cát có thể có được quyền thế ngập trời hay không.

Hoàng đế mượn hắn để cân bằng thế lực của Tần Vương, nhưng liệu có chịu để một thái giám phát triển an toàn hay không.

Hai là Triệu gia dù sao cũng là thế gia thanh quý, nếu đi tiên phong dựa vào thái giám thì sẽ bị các thế gia khác bài xích, xem thường.

Ngày sau ở trong đám thế gia sợ là ông ta sẽ trở thành đối tượng bị công kích.
Triệu Công sầu ba ngày nhưng vẫn hạ quyết tâm như cũ —— bị các thế gia xem thường thì sao? Hiện giờ quan trọng nhất là Triệu gia có thể bước lên hàng ngũ bậc nhất.

Chờ có uy vọng rồi thì những thế gia khác đều sẽ phải dựa vào Triệu gia thôi.
Nhưng phải làm thế nào để hướng Lưu Văn Cát thể hiện quy phục chứ?
Lưu Văn Cát bên này đương nhiên cũng biết đám kẻ sĩ coi thường mình nhưng không hề biết có một vị Triệu Công đang vò đầu bứt tai mà duỗi cổ tìm cơ hội tới dựa vào mình.

Hiện tại việc quan trọng nhất của hắn là nắm chặt lấy bắc nha, giúp hoàng đế hoàn toàn thu hồi binh lực của bắc nha.
Hoàng đế muốn đánh vào thế lực sau lưng Tần Vương nên Lưu Văn Cát tự nhiên phải trở thành cây đao sắc trong tay ông ta.

Hắn không dễ mới có được cơ hội này, sao có thể vì thanh danh mà lùi bước được?
Nhưng Lưu Văn Cát không nghĩ tới lần đầu tiên hắn đại diện cho bắc nha gặp mặt quân nhân của toàn bộ Trường An lại gặp phải một người mà hắn không muốn gặp.


Đối phương cũng ngơ ngác mà nhìn hắn, hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại đi được tới địa vị hôm nay.
Người này là Hữu Vệ đại tướng quân La Tu.

Hắn chính là sứ thần của Nam Man bị Ô Man Vương để lại đây.

Hắn từng cùng Lưu Văn Cát lén giao dịch để lấy được tin tình báo của Đại Ngụy.

Vốn tưởng có thể đưa tin này về cho Nam Man Vương nhưng Mông Tại Thạch lại để hắn lại Trường An.

May mà La Tu gặp được một người Ô Man tên là Hàn Thúc Hành nên đã nhờ đối phương đưa tin tức kia về Nam Man cho mình.
Bản thân La Tu ở lại Trường An lại cực kỳ bài xích quan trường nơi này.

Không có quan viên nào coi hắn ra gì, cái chức Hữu Vệ đại tướng quân này của hắn chỉ là cái cớ Đại Ngụy giữ hắn lại đây…… La Tu cũng không nghĩ tới lại có ngày gặp lại Lưu Văn Cát.
Lúc nhìn thấy tiểu thái giám kia hiện tại đã lên nắm binh quyền…… Trong lòng La Tu ẩn ẩn dao động, nghĩ liệu hai bên có thể tiếp tục hợp tác làm điên đảo Đại Ngụy hay không?
Còn Lưu Văn Cát nhìn thấy La Tu thì lại nghĩ: Không thể để tên này tồn tại.

Bởi vì hắn còn sống thì việc Lưu Văn Cát tư thông với Nam Man sẽ bị người ta phát hiện.

Chỉ có kẻ kia chết đi thì hắn mới có thể an toàn.
La Tu đứng giữa đám quân cười tươi với tên thái giám mặt trắng không râu kia.

Lưu Văn Cát nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu rồi cũng tươi cười, bày tỏ thái độ thân thiện —— cần câu hắn tới mới dễ giết.
Nhưng phiền nhất là đối phương hiện tại là quan viên, lại là người do Ô Man để lại nên muốn giết hắn thì hơi phiền toái, phải nghĩ cách ổn thỏa mới được.

Trong Đông Cung, Thái Tử nhận được tin tức cứu tế của Ích Châu truyền đến.

Nhưng trong tin tức lại không phải việc Ngôn Thượng trở lại mà là thông qua Hộ Bộ, đám quan viên Ích Châu cầu cứu —— bọn họ nói Ngôn Thượng làm thật quá đáng.
Thái Tử cắn răng mắng: “Cô chỉ bảo hắn đi cứu tế! Hắn chỉ cần cứu tế xong là được không phải sao? Thế mà hắn lại muốn động đến toàn bộ quan trường Ích Châu.”
Quan viên Hộ Bộ mang tin tới lo lắng sốt ruột nói: “Lần này phái Ngôn Nhị Lang đi cứu tế sợ là phái sai người rồi.

Ngôn Nhị Lang là kẻ thận trọng lại to gan, tâm tư quá tinh tế…… Thần chỉ sợ nếu cứ để hắn tra tiếp thì sẽ ra một vụ án kinh thiên động địa, ai cũng không thoát được.”
Thái Tử trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Cô không sợ quan trường Ích Châu biến động…… Cô sợ biến động này sẽ lan đến Hộ Bộ.

Hộ Bộ là nơi quan trọng như thế, sao có thể để Ngôn Nhị Lang làm bậy?”
Hộ Bộ Thị Lang nói: “Cũng may sắp đến tháng 9, mùa khô vừa qua thì Ngôn Nhị Lang cũng sẽ không còn lý do ở lại Ích Châu nữa……”
Thái Tử u ám nói: “Hắn động tới Ích Châu như thế thì cô sợ là hắn không ra khỏi đó được đâu.”
Hai người trầm mặc.

Sau đó Thái Tử nhẹ giọng nói: “Không, cô không thể chờ vào thế lực bên ngoài, không thể chờ Ngôn Thượng tự thu tay lại …… Bản lĩnh của Ngôn Tố Thần cô chưa bao giờ dám coi khinh.

Ích Châu không nuốt được Ngôn Nhị Lang thì hắn sẽ xoay người đối phó với Hộ Bộ, như thế sẽ rất phiền toái…… Việc cấp bách bây giờ là kết thúc cứu tế, phái quan viên mới tới và triệu Ngôn Tố Thần về!”

Cùng ngày Trường An đổ mưa to.
Ngày mùa hè oi bức, dù có mưa nhưng khô nóng cũng không giảm nhiều.

Mộ Vãn Diêu ở trong phủ của mình nghỉ ngơi, vừa ăn xong hai miếng dưa ướp lạnh thì có người tới thông báo nói Thái Tử cùng Hộ Bộ Thị Lang tới cửa.
Nàng cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì thông thường đều là nàng đi Đông Cung bái phỏng Thái Tử, đây là lần đầu tiên tên kia tới cửa nhà nàng.
Thái Tử dầm mưa tiến đến, sau khi vào phòng thì vai áo cũng đã hơi ướt.

Hộ Bộ Thị Lang ở bên cạnh thỉnh an công chúa còn Thái Tử thì không kịp sửa sang lại y dung đã đưa sổ con Ích Châu gửi tới cho nàng xem.
Thái Tử nhìn chằm chằm Mộ Vãn Diêu nói: “Cần phải triệu Ngôn Thượng về! Quan viên Ích Châu hiện tại đang cực kỳ phẫn nộ, Ngôn nhị mà ở lâu thì không giữ được mạng đâu.”
Mộ Vãn Diêu nhìn thấy sổ con này thì sắc mặt tái nhợt, nhìn ra bất mãn của đám quan viên với Ngôn Thượng.

Nàng cũng lo lắng cho an nguy của Ngôn Thượng…… Cứu tế thôi mà, sao chàng lại làm cho lớn chuyện thế này? Nghe nói rất nhiều nơi ở Ích Châu không được giáo hóa, Ngôn Thượng mà tiếp tục ở lại thì sẽ rất nguy hiểm đúng không?
Mộ Vãn Diêu rất dày vò, không nhịn được hỏi Thái Tử: “Ý đại ca là?”
Thái Tử nói: “Ta muốn Ngôn Thượng trở về.

Nhưng chỉ sợ vừa đưa ra ý này thì Trung Thư Tỉnh sẽ không đồng ý bởi vì thầy của hắn ở Trung Thư Tỉnh sẽ chặn ngang.

Lưu tướng công một lòng vì thiên hạ, học sinh lại đông đảo nên sẽ không để ý tới an nguy của Tố Thần.

Nhưng nếu chờ…… Chỉ sợ Ngôn Thượng không về được.

Vì thế ta không thể không mượn danh nghĩa của muội để dùng.

Cứ nói muội bệnh nặng tính mệnh khó giữ để hắn về Trường An đừng quản chuyện Ích Châu nữa! Chúng ta cũng là vì tốt cho hắn! Tiểu muội cũng biết quan trường là thế nào, chẳng có ai sạch sẽ hết…… Ngôn Thượng không thể tiếp tục tra nữa!”

Mưa gió rêu rao.
Ở Ích Châu, đám quan viên tụ lại một chỗ, đứng đầu là Thái Thú Ích Châu.

Bọn họ đều đang thảo luận một chuyện ——
“Không thể giữ Ngôn Thượng được, nếu hắn tra tiếp thì Ích Châu sẽ phải thay máu hết.”
“Thuê du hiệp hoặc phỉ tặc giết hắn đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc