THƯỢNG CÔNG CHÚA



Lại là trả đũa.
Ngôn Thượng nghĩ đây có lẽ là thể nghiệm chàng không thích nhất sau khi hai người xác định tình cảm.

Cho dù có ôn hương nhuyễn ngọc, cho dù nữ lang bên cạnh kiều diễm thì đáy lòng chàng vẫn thấy dày vò, dao động.
Mộ Vãn Diêu ôm Ngôn Thượng, nhìn chàng cúi đầu im lặng.

Kể cả lúc nàng tố cáo chàng muốn vứt bỏ mình thì chàng cũng không nói một lời.

Ngôn Thượng quả thực không phải lang quân hay tức giận, những người khác nổi trận lôi đình là bình thường nhưng bình thường của chàng là ôn hòa mới đúng.

Lần cáu giận hiếm hoi của chàng là lúc hai người vì chuyện con cái, hôn nhân mà cãi cọ.
Bây giờ tuy đã nửa tháng không về Trường An nhưng Mộ Vãn Diêu cũng chẳng nhận được bẩm báo gì của phủ công chúa.

Cái này quả thực lạ, vì nàng biết mười ngày trước Ngôn Thượng đã trở về, chàng còn tới phủ công chúa tìm nàng.

Vậy hẳn là chàng cũng biết nàng giả bệnh lừa chàng về.
Hơn nữa chuyện chàng gặp phải ở Thục Trung chắc cũng khiến chàng rất tức giận, so với lần trước còn tức giận hơn.

Lúc này chàng phải cáu tiết mắng mỏ nàng mới là bình thường cho nên hiện tại chàng không nói một lời nào càng khiến Mộ Vãn Diêu cảm thấy sự tình nghiêm trọng.
Mộ Vãn Diêu thật sự hoảng sợ Ngôn Thượng nhìn rõ hiện thực, sợ chàng tự hỏi xong sẽ thấy hai người không thích hợp và không cần nàng và muốn chia tay.

Mộ Vãn Diêu rất sợ hãi nhưng làm một cô công chúa chưa bao giờ đi lấy lòng người khác, nàng không biết phải xin lỗi thế nào mới là chân thành.
Nàng cứ vậy ôm chàng từ phía sau và nghĩ tuy chàng không nói gì nhưng cũng không đẩy nàng ra, hẳn vẫn còn cơ hội.

Thế là nàng cười khanh khách nói: “Đi Thục Trung nửa năm mà vai ngươi đã rộng ra nhiều đó, còn eo thì vẫn nhỏ như vậy.”
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Điện hạ để ta mặc quần áo tử tế đã.”
Mộ Vãn Diêu đương nhiên không chịu, nàng ôm chặt lấy Ngôn Thượng mà cọ cọ, lại hôn hôn lên tai chàng, giọng mềm mại nói: “Phụ hoàng ban dạ tiệc sao ngươi không đi? Ta nhìn dáng vẻ của ngươi thì chắc định đi ngủ sớm hả? Sớm như vậy ngươi ngủ được không?”
Ngôn Thượng hỏi: “Sao ngài không dự?”
Thấy chàng chịu nói chuyện mắt Mộ Vãn Diêu lập tức hiện lên ý cười.

Nàng vẫn nhẹ nhàng hôn hôn lên cổ chàng giống như giọt mưa và nói: “Ngươi không đi thì ta đi làm gì? Vốn dĩ ta chỉ muốn gặp ngươi.

Nửa năm không gặp nhưng hình ngươi không nhớ ta tẹo nào.

Còn ta lúc nào cũng nhớ Ngôn nhị ca ca.”
Lòng Ngôn Thượng mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Ta cũng nhớ ngài.”
Mộ Vãn Diêu nhất thời vui mừng lôi kéo chàng quay người lại, Ngôn Thượng không thể phản kháng nên đành để nàng lôi kéo mình.
Lúc này Mộ Vãn Diêu đã đổi quần áo, không còn là váy dài trùng điệp như chàng thấy buổi chiều mà nàng mặc một cái váy màu phấn trắng buộc eo cao, tà váy rất dài.

Làn váy có thêu một cây mai mạnh mẽ, mang theo cảm giác hoạt bát.
Phía sau nàng vốn là bàn và giá sách thế là nàng nhón chân lên ngồi lên bàn sau đó lôi kéo Ngôn Thượng tới gần vài bước.

Đợi chàng đến gần nàng vòng tay ôm lấy cổ chàng để Ngôn Thượng cúi đầu cho nàng hôn hôn.

Trong lúc đó ngón tay của nàng còn vòng xuống ôm lấy eo chàng.
Trong lúc sột soạt nàng ngửa đầu nói nhỏ với chàng: “Ta biết ngươi tức giận chuyện ta giả bệnh lừa ngươi, nhưng ta chỉ muốn ngươi về sớm một chút.

Ta nghe nói ngươi ở Thục trung gặp phải ám sát, nếu không phải khoảng cách quá xa khiến ta không đuổi tới kịp thì ta nhất định sẽ tới cứu ngươi.

Ngươi ở nơi không an toàn như thế làm sao ta có thể yên tâm để ngươi tiếp tục ở lại?”
Ngôn Thượng rũ mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm nàng, giống như đang phán đoán.

Mộ Vãn Diêu thì ghé môi bên cổ chàng, hôn hôn nói: “Ta để người làm áo khoác cho ngươi, làm áo lông cừu, lông thỏ…… Ngươi là người Lĩnh Nam, tới Trường An sẽ sợ lạnh hơn chúng ta nên ta sớm đã chuẩn bị.

Năm nay ngươi sẽ tốt hơn một chút.”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ rồi đau lòng nói: “Nhưng vừa rồi lúc ta ôm ngươi cảm thấy hình như ngươi gầy đi.

Chắc tại Thục Trung không tốt khiến ngươi không thích ứng được.

Ngươi cần ăn nhiều hơn, ta cũng nên dưỡng ngươi béo hơn mới được.

Quần áo cũng phải đo lại để sửa cho vừa đúng không?”
Ngôn Thượng ngẩn ngơ, ngón tay hơi lạnh của chàng xoa gò má sáng trong của công chúa.

Thấy nàng ngoan ngoãn ngồi trên bàn ngửa mặt nhìn mình là trong lòng chàng lại không rõ mình cảm thấy thế nào nên chỉ nói: “Ngài …… còn làm quần áo cho ta ư? Trước kia ngài…… cũng chẳng quản chuyện này.”
Mộ Vãn Diêu hơi xấu hổ nói: “Thì trước kia ta không hiểu chuyện.

Hiện tại ta đã học được cách chăm sóc lang quân nhà mình rồi.

Ta cùng tứ tỷ học được không ít…… Ngôn nhị ca ca, nửa năm không gặp ta thật sự đã tốt hơn trước nhiều, không chỉ lo cho chính mình mà cũng biết thông cảm cho ngươi đó.”
Ngôn Thượng cúi xuống ôm nàng.
Thấy chàng chịu ôm mình thế là Mộ Vãn Diêu cực kỳ vui vẻ.

Nàng nghiêng mặt mổ mổ lên môi chàng.

Bản thân Ngôn Thượng bị hơi thở của nàng quấy nhiễu nhưng vẫn thất thần, đây là lần đầu tiên chàng như vậy.

Ngôn Thượng dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

Tính tình của nàng quả thực chịu ảnh hưởng bởi quá khứ đã qua.

Thế nên nàng vừa sợ hãi đối mặt với vấn đề vừa có thể dứt khoát triệt tiêu vấn đề đó.

Nàng quấn lấy chàng như níu lấy cọng rơm cuối cùng không bỏ, nhưng vẫn cực kỳ kiên quyết mà một đao chặt đay rối.

Nàng cường ngạnh, lại cũng nhát gan.

Nàng tùy ý, lại yếu ớt.

Nàng không ngu, không những không ngu, kỳ thật nàng rất nhạy bén nhưng lúc này nàng lại vụng về cẩn thận lấy lòng chàng.

Ánh mắt xinh đẹp của nàng nhìn Ngôn Thượng giống như đang nói “Xin lỗi”, “Ta sai rồi, nhưng ngươi đừng tức nhé”.
Mặt mày Mộ Vãn Diêu nhuộm ý xuân động lòng người, dưới sự quấy nhiễu của nàng áo trong vốn đơn bạc của Ngôn Thượng lại bị nàng xoa cho không thành bộ dáng.

Nàng biết bản thân chàng cũng động tình, lâu không gặp hẳn chàng khó mà nhịn được.

Thế là nàng có chút đắc ý mà cười, ngửa cao cổ lôi kéo tay chàng tới ôm lấy mình.
Ngôn Thượng đột nhiên hỏi: “Chuyện lần này rốt cuộc ngài liên quan sâu đến đâu?”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra mà ngước mắt nhìn chàng.

Sau một hồi ngây ra nàng ngoan ngoãn trả lời: “Kỳ thật ta không hề nhúng tay mà chỉ gọi ngươi về thôi.”
Cả người căng chặt của chàng hơi buông lỏng.

Chàng chỉ sợ nàng liên quan quá nhiều, nếu tội ác của nàng tày trời thì việc bảo vệ nàng…… Đều là sai.
Ngôn Thượng lại hỏi: “Hộ Bộ thật sự cùng quan viên Ích Châu có quan hệ rất sâu ư? Có phải bọn họ đều nhận tiền hiếu kính của đám người kia……”
Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn cắt ngang: “Ngươi đang tra án hả?! Hay thẩm vấn ta?! Chẳng lẽ ngươi tưởng có thể tìm ra đáp án nào ở chỗ ta ư?”
Ngôn Thượng lập tức nín lặng.

Mộ Vãn Diêu cũng phát hiện ra thái độ của mình không đúng.

Nàng tới lấy lòng chàng chứ không phải khiến mâu thuẫn gia tăng thế là nàng vội nhẹ giọng ôn hòa nói: “Chúng ta không thể chỉ nói chuyện tình cảm thôi sao? Ngươi muốn điều tra thì tự mình đi tra đi, đừng hỏi ta, cũng không cần dùng thái độ hoài nghi với ta lúc này.”
Ngôn Thượng nói: “Thực xin lỗi.

Nhưng ngài thật sự……”
Nàng chặn miệng chàng lại, không cho chàng nói nữa.

Xuân tình như dòng nước, trăng sáng chiếu ngoài cửa sổ.

Mộ Vãn Diêu nỗ lực dẫn đường cho Ngôn Thượng, để không khí giữa hai người không cần căng chặt như vậy.

Nhưng trước sau nàng vẫn không thể tiến thêm dù đã cố nhẫn nại thật lâu.

Đây là lần đầu tiên hai người ở chung mà lại giống như tra tấn thế này.

Điều này khiến chàng không quá tình nguyện, cũng làm nàng không cảm nhận được chút tốt đẹp nào.
Cả hai đều nhẫn nại nhưng loại nhẫn nại này giống như sắp bùng nổ.

Ở thời điểm mấu chốt Mộ Vãn Diêu đang chống tay trên ngực áo hơi mở cửa chàng thì chợt hét thảm một tiếng, cả người căng thẳng dọa chàng cũng giật mình.

Hơn nữa Mộ Vãn Diêu còn lập tức đẩy chàng ra khiến chàng phải lùi hai bước.
Ngôn Thượng cầm lấy tay nàng, muốn xem eo của nàng thế nào nhưng lại bị Mộ Vãn Diêu “Bang” một tiếng hất tay ra.

Đuôi mắt của nàng ngập nước quát: “Sao ngươi dám trực tiếp mạnh mẽ tiến tới như vậy?”
Nàng nói không hề lựa lời: “Trình độ kém cũng thôi đi nhưng bây giờ đến chút ôn nhu cũng không có hả? Ta còn không có cảm giác mà ngươi đã dám làm bậy rồi ư? Ngươi coi ta là cái gì? Là chịu tội, là nhiệm vụ, hay khó khăn ngươi phải vượt qua? Chính ngươi thoải mái là đủ hả? Cảm thấy ta sẽ không đau sao?”
Sắc mặt Ngôn Thượng lúc xanh lúc trắng, lần đầu tiên chàng bị người ta nói trình độ kém một cách trắng trợn như thế.

Trên trán chàng có mồ hôi, xuyên qua ánh nến và ánh trăng ngoài cửa sổ chàng nhìn thấy sắc mặt nàng rất khó coi, còn hơi trắng bệch.

Nhưng dù bị mắng chàng cũng không rảnh khó chịu vì bị nàng đẩy mà vội cúi đầu muốn nhìn xem nàng có bị thương ở đâu không.

Chàng lúng ta lúng túng nói: “Thực xin lỗi, ta không biết sẽ như vậy.

Ta làm đau ngài ư? Ngài bị thương sao? Để ta nhìn xem……”
Mộ Vãn Diêu quát: “Tránh ra!”
Nàng không chịu nổi bầu không khí này nên bất kể thế nào cũng không chịu để chàng lại gần mình.

Nàng nhảy khỏi bàn, nổi trận lôi đình mà sửa sang lại xiêm y của bản thân sau đó lạnh mặt đi ra ngoài.

Ngôn Thượng vội vàng cài đai lưng, tìm quần áo rồi đuổi theo nàng.
Ai ngờ Mộ Vãn Diêu đi được nửa đường lại quay về, ném một thứ lên người chàng.
Không đau.
Ngôn Thượng bắt lấy thứ nàng ném tới, cúi đầu nhìn thì thấy đó là một cái túi tiền rất xấu.

Bên trên thêu cái gì đây? Cỏ nước? Con gián? Hay con bướm? Cái túi này còn xấu hơn cái mà em gái chàng làm lúc 12 tuổi vừa mới học thêu túi tiền.

Mộ Vãn Diêu trừng đôi mắt đỏ ửng sau đó xòe mười ngón tay ra lắc lắc mắng: “Vì làm một cái túi tiền này cho ngươi mà mười đầu ngón tay ta sắp bị đâm thủng rồi, tay sưng những một tháng! Ngươi nhìn xem, trong lòng ta chỉ có mỗi ngươi!”
Ngôn Thượng: “Diêu Diêu……”
Chàng cầm lấy túi tiền, vội vàng kéo cổ áo của mình thì đã thấy Mộ Vãn Diêu đi ra ngoài.

Chàng có quá nhiều điều muốn nói với nàng nên vội đuổi theo, bắt lấy cổ tay nàng ngăn không cho đi.
Trong lòng biết rõ ràng có vấn đề thì nhất định phải nói! Nhất định phải giải quyết!
Ngôn Thượng nói rất nhanh vì sợ nàng đi mất: “Chuyện của Thục Trung thật sự có liên quan tới Hộ Bộ đúng không? Ngài phải bảo vệ bọn họ đúng khống? Nhưng ngài muốn bảo vệ ai? Chuyện này nếu không phải do ngài hạ lệnh thì ngài đâu cần can thiệp vào…… Cho dù tổn thất một ít nhưng dù sao ngài cũng là công chúa, thân phận đó sẽ không hề bị tổn hại……”
Mộ Vãn Diêu bị chàng cầm tay thì cảm thấy buồn cười nói: “Ta tổn thất người, tổn thất quyền thế và những tài nguyên mà ta vất vả lắm mới xây dựng được, còn có danh vọng…… Tất cả đều không tính là gì sao?”
Ngôn Thượng hơi ngẩn ra nói: “Những cái đó có liên quan gì? Ta đã sớm nhắc nhở ngài, nói với ngài rất nhiều lần rằng việc ngài yêu quyền lực không phải quá sai, nhưng ngài đừng quá trầm mê trong đó.

Ngài đừng mê man không tỉnh, càng lún càng sâu! Ngài……”
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng sau đó nhẹ giọng đánh gãy lời chàng: “Quyền thế không quan trọng sao? Nhưng Ngôn Thượng, nếu không có quyền thế thì ngươi cưới công chúa làm sao được? Ta cũng làm sao có thể gả cho ngươi?”
Ngôn Thượng sửng sốt, không biết vì sao đề tài lại chuyển sang hướng này.
Còn Mộ Vãn Diêu thì lẳng lặng nhìn chàng, trong mắt vẫn có chút ánh nước, biểu tình cũng cực kỳ mệt mỏi.

Nàng không còn bộ dạng một cô công chúa kiêu căng tùy hứng mà cả người đều lộ ra cảm giác lạnh nhạt và tuyệt vọng của kẻ ở trên ngôi cao.

Nàng nhìn chằm chằm vào mắt chàng hỏi: “Ngôn Thượng, trước khi ngươi rời khỏi Trường An đã đuổi theo ta hơn 10 dặm là vì cái gì? Lúc ấy ngươi muốn chúng ta làm lành, lại muốn ta cho ngươi một kỳ hạn, đừng để ngươi chờ không rõ ràng và không biết khi nào chúng ta mới có thể quang minh chính đại ở bên nhau.
Ta nhớ kỹ những gì ngươi nói, cũng luôn nỗ lực cho ngươi một câu trả lời.

Nhưng nếu không có quyền thế, thì sao ta trả lời nổi? Nếu ta mất địa vị hiện tại thì Lý gia, Thái Tử sẽ buông tha cho ta ư? Ngươi muốn bá tánh an khang, quốc gia và thiên hạ thái bình, còn ta chỉ muốn sống sót, được vui vẻ, không bị ức hiếp.

Ta vẫn luôn nghĩ chỉ cần trong tay ta có quyền thế khiến Thái Tử kiêng kị, làm Lý gia phải dựa vào ta thì ta có thể cùng họ ra điều kiện.

Khi ấy ta có thể nói với mọi người là ta muốn Ngôn Thượng làm phò mã của mình.

Chỉ có quyền thế mới không khiến kẻ khác coi khinh và ta mới có thể tự do gả cho người mình muốn, sống cuộc đời mình thích.”
Nước mắt của nàng rơi xuống, bắn lên bàn tay Ngôn Thượng đang nắm cánh tay nàng.

Cái này khiến ngực chàng chua xót, những chỉ trích trong lòng đều bị giọt nước mắt của nàng đè xuống.
Mộ Vãn Diêu rơi nước mắt nhưng biểu tình lại quật cường, không chịu thua: “Ngươi đi nửa năm, trong lúc đó ta cực kỳ nghiêm túc tự hỏi kỳ hạn ngươi muốn bao lâu nữa ta có thể cho ngươi.

Ta đặt mục tiêu là 2 năm, trong lúc đó ta nhất định sẽ gả cho ngươi, hơn nữa ta còn phải khiến Lý gia, Thái Tử và tất cả những người khác đều không thể phản đối.
Ta không dựa vào chính mình chẳng lẽ còn trông cậy vào ngươi ư? Ngôn Thượng, ngươi chưa bao giờ chịu lấy việc công mưu việc tư, ta không trông cậy vào ngươi được.

Ta yêu một người vì chúng sinh thiên hạ nên ta không oán.

Đây là lựa chọn của ta, ta sẽ tự mình đi.

Nhưng hiện tại ngươi nói ta yêu quyền lực đến mê muội, lại bảo ta buông tay…… Ngôn Thượng, không trải qua nỗi khổ của người khác thì chớ nói họ ác.

Ta không tốt như ngươi ảo tưởng nhưng ta cũng không phải kẻ tội ác tày trời.
Lập trường của chúng ta khác nhau không phải điều ta muốn, nhưng ngươi muốn cùng ta đối đầu thì ta sẽ không lùi bước, cũng sẽ không nương tay.

Ngôn Thượng, ngày đó ngươi đồng ý phò tá cho ta nhưng nay lại không chịu nghe ta sai khiến, nếu chúng ta đi con đường khác thì ta sẽ giết ngươi.

Vì thế…… Chúng ta cùng so bản lĩnh đi.”
Nàng hất tay chàng ra rồi rời khỏi đó.

Ngôn Thượng đuổi theo hai bước rồi đứng ở cửa phòng nhìn bóng nàng thương tâm rời đi.

Chàng cảm thấy mê mang và chua chát.

Trên thế gian này rất nhiều việc đều không phải rạch ròi thế này hoặc thế kia.

Chàng muốn giúp vài người thì sẽ phải tổn thương những người khác.
Chàng tin tưởng vững chắc mình đúng, nhưng Mộ Vãn Diêu cũng không phải vì làm chuyện xấu mà muốn lựa chọn cùng chàng đối địch.

Nàng vì tự bảo vệ bản thân, vì…… Có thể cùng chàng thành thân thay vì bị bắt làm con tin, bị người ta vứt bỏ.

Nửa cuối đêm đó trời đổ mưa.
Một đêm này Ngôn Thượng không ngủ được, chàng nghĩ đến rất nhiều việc.
Mộ Vãn Diêu cũng một đêm không ngủ, đến nỗi mắt nàng đỏ bừng lên.
Còn một người nữa không ngủ được là Lưu Văn Cát.
Lưu Văn Cát ngồi trong phòng tối, lẻ loi rót từng chén rượu cho bản thân.

Từ lúc bắt đầu có thể khống chế bắc nha hắn đã được miễn rất nhiều việc hầu hạ hoàng đế thế nên tối nay hắn mới có thời gian trốn trong phòng uống rượu giải sầu một mình.
Rượu vào bụng khiến cả người hắn nóng lên, trong đầu lần lượt hiện ra từng hình ảnh: lúc chạng vạng thấy Xuân Hoa ôm con nàng, nàng ngồi bên bờ hồ nở nụ cười lộ lúm đồng tiền xinh đẹp.
Mặt Lưu Văn Cát không có biểu tình gì.
Từ khi tiến cung hắn bận rộn nhiều việc, lại phải đối phó với nhiều loại người, bản thân hắn cũng cố ý để bản thân bận đến mệt mỏi, để bản thân trở nên hèn mọn, tất cả chỉ bởi vì có thể quên được Xuân Hoa.
Một năm này hắn chưa từng nghĩ tới nàng.
Một lần cũng không.

Chỉ có không nghĩ tới nàng hắn mới có thể sống sót.

Chỉ có không nghĩ nàng, hắn mới có thể thuyết phục chính mình.
Nhưng hôm nay nàng lại đột nhiên xuất hiện khiến hắn không kịp trở tay.

Lúc này nàng có người yêu thương, lại có con trai ỷ lại, cuộc sống thực hạnh phúc, tươi cười cũng thực rạng rỡ.
Lưu Văn Cát chỉ thấy vừa ghen ghét vừa chua xót.

Hắn trốn trong bóng tối tự liếm vết thương lòng, vặn vẹo mà che nó lại, nước mắt cũng cứ thế rơi ——
Vì sao lại để nàng thấy hắn như thế? Vì sao phải để nàng nhìn thấy? Để nàng thấy người nàng từng yêu trở thành một thái giám, lại còn là một thái giám tay đầy máu tươi.
Chẳng lẽ ông trời muốn nàng thương hại, đồng tình với hắn sao? Trời cao để bọn họ làm người yêu một hồi thì nay chia cách cũng nên để bọn họ quên nhau đi, sao còn phải để lại chút thương hại kia làm gì?
Hắn oán hận vận mệnh này, hắn cũng càng không cam lòng!

Lưu Văn Cát ngồi trên đệm lắng nghe tiếng mưa rơi buồn thảm.
Vào hừng đông ngày tiếp theo, mưa cuối cùng cũng tạnh.

Hắn rửa mặt xong thì định xin nghỉ vì với tình trạng này thì quả không phù hợp hầu hạ hoàng đế.

Đúng lúc ấy bên ngoài có thái giám tới gõ cửa.
Lưu Văn Cát mệt mỏi cho kẻ kia vào.

Kẻ mới tới lập tức nói nhỏ bên tai hắn: “Công công, La Tu đã chết.”
Lưu Văn Cát đột nhiên mở bừng mắt.
Thái giám kia cười meo meo nịnh nọt: “Không phải bọn nô tài giết, lúc tìm thấy hắn thì bản thân hắn đã ngã vào trong nước, cả người trương phềnh.

Bọn nô tài tìm thấy hắn trên núi, phía sau phủ đệ của một thế gia…… Vị lão gia của nhà đó đã giúp bọn nô tài giải quyết La Tu, ông ta còn nói chúng ta có thể mượn cớ La Tu uống say rơi vào trong nước chết đuối.

Nếu có người tra xuống thì vị kia sẽ giúp chúng ta làm chứng.”
Lưu Văn Cát bình tĩnh nhìn tên thái giám kia, sau đó hỏi: “…… Kẻ đó muốn xin dựa dẫm hả? Hừ, đám kẻ sĩ xưa nay đều xem thường chúng ta, không biết là vị nào mà lại tốt bụng vậy?”
Thái giám nhẹ giọng đáp: “Là Triệu Tế Tửu.”
Lưu Văn Cát nhíu mày, chưa từng nghe thấy người này bao giờ.

Nhưng Tế Tửu…… Không phải vị trí quan trọng hay cao quý gì thế nên hắn chưa từng nghe đến cũng phải thôi.
Thái giám kia tiếp tục: “Vị Triệu Công kia muốn tới bái phỏng công công, không biết công công có đồng ý gặp ông ta không?”
Lưu Văn Cát nhếch miệng thành một nụ cười đầy trào phúng và ác ý rồi mới chậm chạp nhẹ nhàng nói: “Gặp! Sao lại không gặp?! Có một kẻ tới gia nhập chúng ta…… vậy ngày sau hẳn sẽ còn nhiều kẻ nữa.”
Hắn cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của chính mình, lại mơ hồ thấy được máu tươi dính trên đó ngày hôm qua.

Nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn, giọng càng nhẹ hơn, giống như đang vặn vẹo: “Hãy chờ xem, đây mới chỉ là bắt đầu.

Đám sĩ tộc xin dựa vào ta sẽ càng ngày càng nhiều……”
Quyền thế giống như quái vật dụ dỗ mọi người và kéo họ xuống địa ngục.

Dã tâm càng ngày càng bành trướng kèm theo đó là nỗi luyến tiếc với quyền lực…… Chỉ cần đã nếm một lần thì có ai chịu cam tâm bỏ hết chứ?

Ngôn Thượng bên này lại đang một lòng muốn lôi Mộ Vãn Diêu ra khỏi rắc rối.
Mộ Vãn Diêu vẫn ở lại Phàn Xuyên, ngày tiếp theo Ngôn Thượng vẫn tới cầu kiến nàng như cũ.

Có hoàng đế ở đây nên nàng không tiện cùng chàng lôi lôi kéo kéo, hay bày ra bộ dạng nháo nhào.

Vì thế nàng đành phải để Ngôn Thượng vào, nhưng lại chẳng thèm để ý tới người kia.
Trong sảnh có đốt sưởi, Mộ Vãn Diêu dựa sát vào giường mỹ nhân, tự rót từng chén rượu cho mình.

Ngôn Thượng ngồi một bên thấp giọng nói chuyện với nàng, khuyên nàng uống ít rượu thôi sau đó còn nói nhiều chuyện khác.

Lúc Xuân Hoa tiến vào bái kiến công chúa thì đúng lúc thấy được cảnh này thế là nàng ta cảm thấy hoảng hốt giống như bản thân còn đang ở phủ công chúa.

Lúc trước cũng thế, công chúa thường tức giận không để ý tới Ngôn Nhị Lang còn Ngôn Nhị Lang thì luôn ôn tồn trấn an điện hạ.
Mộ Vãn Diêu híp mắt nhìn Xuân Hoa tiến đến.

Sau khi hành lễ xong Xuân Hoa mới ngồi xuống, khổ sở ngây người một lát mới lấy hết can đảm nói: “Điện hạ, nô tỳ thấy Lưu Văn Cát.”
Bàn tay cầm chén rượu của Mộ Vãn Diêu dừng lại.

Nàng đã uống rượu đến mức hồ đồ nhưng lúc này cả người đột nhiên tỉnh táo, lập tức hiểu Xuân Hoa đang nói cái gì.

Nàng nhìn nàng kia, mà Ngôn Thượng ngồi bên cạnh cũng đang lặng người nhìn lại.
Xuân Hoa rưng rưng nước mắt, biết mình không nên hỏi nhiều, nhưng hôm qua thấy Lưu Văn Cát như thế…… Nàng không thể không hỏi.

Đương nhiên Xuân Hoa không dám có biểu hiện gì trước mặt Tấn Vương mà cố nhịn đến chỗ công chúa.

Lúc này nước mắt nàng ta không nén nổi nữa mà cứ thế rơi xuống.

Nàng ta hoảng loạn lau nước mắt của mình nhưng chỉ khiến chúng càng rơi nhiều hơn.
Xuân Hoa đỏ mắt, lòng cũng không biết oán ai, trách ai.

Nàng ta run giọng nói: “Điện hạ…… Không phải ngài đã đồng ý với nô tỳ sẽ chăm sóc chàng ư? Vì sao chàng lại trở thành thái giám? Vì sao chàng không có thê tử và nhi nữ song toàn như người khác mà lại thế này?”
Bàn tay cầm chén rượu của Mộ Vãn Diêu hơi run lên, nàng banh mặt, gò má vốn đỏ ửng vì rượu nay chậm rãi trắng bệch.

Đầu nàng đau như muốn nứt ra, trong lòng bực bội nhưng vẫn cố nén.

Cuối cùng nàng duỗi tay đẩy Ngôn Thượng ra sau đó nhíu mày nén nhịn cơn khó chịu nói: “Ngươi nói với nàng ta vì sao mọi chuyện lại thế này…… Tính ngươi tốt nên đi nói thay ta đi!”
Ngôn Thượng thở dài rời đi, trước đó chàng có dặn dò Hạ Dung canh chừng không cho Mộ Vãn Diêu uống rượu nữa.

Hạ Dung hoảng sợ nghĩ thầm: Ngôn Nhị Lang ngài còn không làm được gì thì nô tỳ làm sao dám nói?
Quả nhiên nàng ta vừa thử khuyên hai câu đã bị công chúa đuổi ra ngoài hứng gió lạnh.

Lúc Ngôn Thượng lại trở về đã qua hai khắc.

Lò than trong sảnh đã tắt, chàng thấy Mộ Vãn Diêu nằm trên bàn, tay chống trán.


Nàng giống như đang thống khổ mà lấy ngón tay gõ trán.
Ngôn Thượng thấy thế thì vừa tức giận vừa thương tiếc.

Chàng cúi người nhìn nàng đúng lúc Mộ Vãn Diêu tỉnh lại duỗi tay đẩy chàng ra.
Ngôn Thượng hơi bực gọi: “Diêu Diêu!”
Mộ Vãn Diêu quay mặt nhìn chàng hỏi: “Xuân Hoa đi rồi à?”
Ngôn Thượng kiềm chế lo lắng của bản thân với nàng sau đó nhẹ nhàng đáp: “Ta đã kể mọi chuyện và ngồi với nàng ấy một lát.

Ta cũng đã khuyên nàng ấy vài câu, lúc Xuân Hoa rời đi ta cũng để thị nữ mang nàng ta đi rửa mặt.

Ngài yên tâm, sẽ không có người phát hiện ra nàng ấy đã khóc ở chỗ chúng ta đâu.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Chỗ ta chứ không phải chỗ chúng ta.”
Ngôn Thượng không nói lời nào.

Còn nàng thì nhắm mắt, tự giễu: “Ta bây giờ đúng là xui xẻo mà.

Ai có chuyện gì không vừa lòng là sẽ nhảy tới tìm ta tính sổ, bắt ta phải giải thích.

Giống như ta thiến Lưu Văn Cát, là ta đi Thục Trung làm xằng làm bậy không bằng.

Ta nên tự ngũ mã phanh thây, lấy chết tạ tội các ngươi mới vừa lòng đúng không?”
Ngôn Thượng khổ sở nói: “Ngài nói thế là xẻo tim ta.

Nếu ta nghĩ như thế thì sao còn ngồi đây?”
Mộ Vãn Diêu lại nói: “Ta cũng không biết vì sao ngươi còn ngồi ở đây?! Chẳng lẽ ngươi không đi kiểm tra, tìm hiểu, suy nghĩ làm sao để kéo ta xuống ngựa hả? Ngươi tới chỗ ta làm gì? Cầu đồng tình? Cầu an ủi?”
Ngôn Thượng im lặng một lát mới nói: “Hiện tại ta ở Hộ Bộ chẳng có chút vị trí nào, cũng không được làm gì.

Ta còn tra kiểu gì nữa đây?”
Mộ Vãn Diêu châm chọc nói: “Đáng đời ngươi.”
Ngôn Thượng vẫn luôn phiền lòng việc này, trong lòng như có một sợi thần kinh căng chặt khiến tinh thần và thể xác chàng đều mệt mỏi.

Chàng nói: “Ngài đừng như vậy được không? Có vấn đề gì chúng ta giải quyết là được.

Ngài thế này giống như cười nhạo ta, mà lòng ngài cũng không thoải mái, cũng chẳng được chỗ tốt gì.”
Mộ Vãn Diêu trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Ta cho rằng ta không giết ngươi đã là rất nhân từ.

Ngôn Thượng, ngươi phải biết rằng nếu là người khác chạm đến lợi ích của ta như thế……”
Ngôn Thượng nói: “Nếu là người khác ta cũng sẽ không bị trói tay chân như thế này.”
Mộ Vãn Diêu cảnh giác.

Nàng nhìn về phía chàng đúng lúc chàng cũng nhìn qua.

Hai người ngồi đó nhìn nhau, cuối cùng Ngôn Thượng chịu thua nói: “Ta cũng không muốn truy cứu quá nhiều, hơn nữa ta cũng không có được năng lực ấy.

Hiện tại quan trọng không phải là truy cứu tội của ai, mà là bổ cứu thế nào.

Hiện tại ta bị mọi người gạt ra nên quả thực cũng chẳng tra được gì…… Diêu Diêu, ngài cũng không nên ép ta một hai phải đi tra, ta cũng không muốn cùng mọi người cá chết lưới rách, không ai chiếm được chỗ tốt.

Ta cần những kẻ đó bồi thường, vì bá tánh của Thục Trung mà bồi thường.
Quan viên Thục Trung tuy chỉ có Thứ Sử Ích Châu chết, nhưng những kẻ khác…… Ta cũng hy vọng bọn họ sẽ bị đổi.

Có điều vì ta đã đồng ý với họ nên sẽ không lật lọng thế nên chuyện đổi quan viên chỉ có thể do những kẻ ở triều đình trung ương ở đây đi làm.

Đến kỳ thi mùa xuân sang năm lại có một đám quan viên mới vào triều.

Ta hy vọng ngài hứa hẹn sẽ để những người đó thay cho đám quan viên ở Thục Trung.”
Mộ Vãn Diêu không nói chuyện còn Ngôn Thượng thì nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Lúc này nàng hơi giãy giụa nhưng cũng không quá phản kháng.
Ngôn Thượng ngây ra trong chốc lát rồi nói: “Diêu Diêu, ta biết sở dĩ ngài như thế là vì ngài chưa từng thấy bá tánh khổ.

Nữ lang có thể cùng ta đọc《 Thử ly 》, lại nói ra những điều như thế với Triệu Ngũ Nương thì tuyệt đối không phải người sẽ lấy mạng người vô tội.

Chẳng qua ngài chưa từng gặp thế gian khổ nên chẳng hiểu gì hết.
Diêu Diêu, lúc cày bừa vụ xuân sang năm ta hy vọng có thể cùng ngài nghĩ cách rời khỏi Trường An đi thăm đây đó.

Ta nhất định phải để ngài chân chính nhìn xem bộ dạng dân chúng là như thế nào…… Họ không giống trong tưởng tượng của ngài, cũng không giống trong sách vở nói.

Ngài thấy họ rồi mới có thể hiểu vì sao ta lại chọn đứng về phía họ.”
Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt, lẳng lặng nhìn chàng.

Sau đó nàng đột nhiên nhắc tới một đề tài không liên quan: “Ta vì ngươi chuẩn bị lễ cập quan, lại mời lão sư của ngươi giúp ngươi đội mũ, cũng sắp tới rồi đó.”
Ngôn Thượng giật mình hỏi: “Lễ cập quan của ta ư?”
Mộ Vãn Diêu nhếch miệng cười tự giễu sau đó rũ mắt nói: “Lòng ngươi chỉ có dân chúng và thiên hạ, còn lòng ta chỉ có ngươi.”
Nàng nhìn bầu trời không một gợn mấy ở bên ngoài rồi nhẹ giọng nói: “Ta quá nhỏ bé, quá đáng buồn, quá buồn cười có phải không?”
Ngôn Thượng ngơ ngẩn nhìn nàng sau đó duỗi tay ôm nàng lúc này đã say chuếnh choáng vào lòng.

Chàng không màng nàng giãy giụa mà cứ thế ôm chặt, để trái tim nóng bỏng dán lên thân thể lạnh lẽo của nàng.
Sau đó Ngôn Thượng nhẹ lẩm bẩm bên tai nàng giống như đang thề: “Ta sẽ canh chừng, nhất định sẽ bảo vệ ngài, sẽ không để ngài đi lạc lối mà nhất định sẽ kéo ngài lên.”

Ngôn Thượng dỗ Mộ Vãn Diêu ngủ xong mới rời khỏi Phàn Xuyên.

Chàng đến Hộ Bộ một chuyến sau đó lại nhanh chóng rời đi bởi vì hiện giờ chàng bị Hộ Bộ cô lập, thật sự không có việc gì để làm.

Chàng nghĩ Hộ Bộ đề phòng mình như thế thì không bằng rời khỏi cho rồi.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Ngôn Thượng có thể nhẹ nhàng hơn bởi vì trong triều có một tin tức mới nổi lên: La Tu đã chết.
Ngôn Thượng vốn là người phụ trách điều tra việc của La Tu nên lập tức cảnh giác nghĩ: La Tu chết tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn.


Bình luận

Truyện đang đọc