THƯỢNG CÔNG CHÚA



Gió mát thổi qua cửa sổ vào phòng.
Mộ Vãn Diêu ngồi bên cửa sổ để đám thị nữ cầm lược bí chải tóc cho nàng, bản thân nàng thì thêm hương vào lư hương hình con vịt bằng vàng để ở trên bàn.
Nàng đang chờ thời gian lâm triều trôi qua.

Trong phủ đã chuẩn bị yến tiệc để một vài thần tử đến dự.

Vài vị thần tử này đều xuất thân từ trong phủ của nàng mà ra.

Trong số bọn họ người có chức quan cao nhất là Hộ Bộ Thị Lang, ở Hộ Bộ chỉ đứng sau Hộ Bộ Thượng Thư.
Trải qua sự kiện cự tuyệt hôn sự ngày ấy, Mộ Vãn Diêu đã nghĩ kỹ.

Nếu chỉ cố cân bằng giữa Thái Tử và Lý thị là không đủ, nàng còn phải xây dựng thế lực lớn mạnh cho bản thân, để tăng trọng lượng cho tiếng nói của mình.

Cái vạc phải có ba chân mới đứng vững được.

Bằng không nàng chỉ đang làm áo cưới cho kẻ khác.
Mộ Vãn Diêu cân nhắc trong lòng, muốn yên lặng mượn sức của đám triều thần, mà cách đơn giản nhất chính là mượn sức đám người trước kia từng đi ra từ phủ của nàng.

Kẻ sĩ tôn trọng trung thành, những người đi ra từ phủ công chúa, và đã từng là thủ hạ của nàng thì với họ nàng vẫn luôn là chủ cũ.
Mà điều không thể nghi ngờ là kẻ phản bội củ cũ sẽ bị người ta phỉ nhổ.

Ít nhất Mộ Vãn Diêu cũng biết những người này dù đã chọn phe mới nhưng cũng sẽ không ruồng bỏ nàng.

Nàng muốn thông qua bọn họ mượn sức nhiều người hơn, để bản thân có được nhiều quyền lực trên triều hơn.
Giống như những việc thường ngày Thái Tử vẫn làm.

Nhưng Mộ Vãn Diêu không phải một người trời sinh đã tâm cơ thâm trầm, biết đấu tranh.

Ngược lại nàng từng là một người ngây thơ, hiện tại cũng không phải quá thông minh.

Có rất nhiều chuyện nàng bị thiệt rồi mới bừng tỉnh.
Mẫu hậu của nàng từng là một người mưu mô, tranh đấu rất giỏi, nhưng lúc bà ấy còn sống nàng được cả mẫu hậu và phụ hoàng chiều chuộng không phải lo lắng gì, nàng cũng không hề tiếp xúc với chính trị.

Sau đó nàng tới Ô Man, đám người thô lỗ dã man đó thì chẳng biết gì.

Mông Tại Thạch quả thật dã tâm bừng bừng nhưng nàng và hắn chỉ theo nhu cầu mà giúp đỡ lẫn nhau.

Nàng và chính trị trước sau quả thật không cùng một đường.
Hiện tại về tới Trường An nàng vẫn ngây thơ mờ mịt mà tự mình học tập từ đầu.

Không có người nào dạy nàng, té ngã xong nàng lại bò dậy làm lại từ đầu.

Nàng cân nhắc từng chút, hiểu ra từng chút…… Dù sao nàng đi theo Thái Tử nên cũng hiểu vài chuyện của hắn.
Nàng cũng không cần bản thân trở nên cực kỳ quan trọng, có thể kiềm chế Thái Tử và Lý thị, để hai bên không thể bức nàng quá mức đã là tốt rồi.

Chẳng ai biết được tương lai sẽ biến thành thế cục như thế nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Mộ Vãn Diêu nghĩ những cái này nhưng động tác thêm hương vẫn không ngừng.

Nàng mở nắp lư hương, cầm đũa hương gạt đống tro hương như sương mù bên trong sang một bên rồi cho hương mới vào, châm lửa đốt.
Xuân Hoa hỏi: “Điện hạ dùng hương gì thế?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Cây bưởi bung.”
Nàng nghĩ tới mùi hương trên người Ngôn Thượng.

Đống hương bánh mang về từ Lĩnh Nam kia ban đầu chỉ khiến nàng thấy mới lạ.

Nó giống như lan lại như xạ hương, ngọt lại thanh nhã, nhưng đâu thể tinh tế lâu dài như Long Tiên Hương trong cung?
Nhưng khi nó ở trên người Ngôn Thượng lại rất dễ ngửi.

Mộ Vãn Diêu có chút không phục, muốn tự mình điều hương giống như mùi câu bưởi bung trên người chàng.

Ngửi nhiều rồi nàng sẽ không cảm thấy mùi trên người chàng dễ chịu nữa.
Mộ Vãn Diêu buông đũa hương, dùng khăn lau tay, đậy nắp lư hương được chạm trổ tinh tế lại.

Xuân Hoa kịp thời tiến lên cầm hương bánh để lại vào hộp.

Nhưng Mộ Vãn Diêu lại lấy ra bỏ thêm một chút vào lư hương, rồi lại gảy đống hương đang cháy để mùi thơm càng thêm nồng đậm.
Nhưng sau đó nàng lại thở dài ý bảo hạ nhân để lư hương cách xa.

Xuân Hoa vừa bảo thị nữ bưng lư hương đi, vừa khó hiểu hỏi: “Điện hạ không thích hương này sao?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Không dễ ngửi như ta tưởng, không giống mùi trên người mà ta đã ngửi được.”
Xuân Hoa hơi yên tĩnh, nàng đoán được công chúa đang nói tới Ngôn Nhị Lang vì thế lập tức câm miệng không nói nữa.

Nàng không thể xúi giục công chúa triệu kiến Ngôn Nhị Lang đúng không? Nếu làm thế thì còn ra gì nữa?
Lựa chọn tốt nhất của công chúa là Dương Tam Lang hoặc Vi Thất Lang, cũng không thể cứ trộn lẫn với Ngôn Nhị Lang…… Đối với tiền đồ của công chúa sẽ không tốt.

Công chúa cũng tự biết, vậy người làm thị nữ như nàng cũng không nên chỉ dỗ công chúa vui vẻ mà xúi giục nàng đi con đường không có lợi.
Mộ Vãn Diêu chống má, tâm tình buồn bực hỏi thời gian một lần nữa, xem các vị triều thần khi nào sẽ qua.
Thời gian đã gần tới, lúc này Mộ Vãn Diêu mới bảo bọn thị nữ đi chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bị ca cơ và vũ cơ.

Nàng tính hôm nay lúc đám thần tử đó rời đi sẽ đưa rượu, đưa mỹ nhân, chính mình phải làm một người chủ quan tâm đến thuộc hạ.
Nhân lúc bọn họ chưa tới, Mộ Vãn Diêu và Xuân Hoa nói chuyện phiếm.

Nàng thấy thị nữ của mình giữa mày mang theo buồn bực giống như cực kỳ ưu sầu thì ngẩn ra hỏi: “Gần đây ngươi không gặp Lưu Văn Cát sao?”
Xuân Hoa sửng sốt, sau đó im lặng, nàng biết chuyện mình và Lưu Văn Cát liên tiếp gặp gỡ không giấu nổi điện hạ.

Lúc này Xuân Hoa lắc đầu nói: “Giữa nô tỳ và Lưu Lang có chút vấn đề, nô tỳ cần thời gian suy nghĩ.”
Mộ Vãn Diêu hừ một tiếng: “Vậy ngươi nghĩ nhanh lên đi.

Ngày ngày hắn đều tới phủ công chúa muốn gặp ngươi nhưng đều bị tống cổ ra ngoài.

Hắn lại cầu thêm hai ngày nữa thì nói không chừng cả Trường An này đều sẽ nói ta dưỡng trai lơ mất.”

Xuân Hoa hổ thẹn: “Là nô tỳ làm điện hạ vất vả.”
Mộ Vãn Diêu không thèm để ý đến chuyện này mà chỉ thuận miệng nói: “Chuyện của các ngươi thì tự mình quản là được, ta không can thiệp, nhưng cũng đừng để ta phải đưa ra quyết định.

Đến cuộc đời mình ta còn không quá rõ thì cũng chẳng thể ra chủ ý cho các ngươi được.
Nhưng các ngươi nhớ kỹ, nếu đã gả từ phủ của ta thì cấm không được làm thiếp khiến ta bị hạ mặt mũi.

Đến lúc đó các ngươi muốn ra khỏi phủ, mỗi người ta đều tặng 10 lượng vàng làm của hồi môn hậu hĩnh, không thiên vị ai.

Bọn thị vệ muốn cưới vợ phải tốn nhiều tiền hơn, vậy ta cũng cho nhiều hơn chút.”
Đám thị nữ và người hầu sôi nổi nói lời cảm tạ, nói điện hạ ra tay rộng lượng.

Rốt cuộc 10 lượng vàng có thể đủ để một nhà bình thường sống thoải mái cả đời.
Trong lúc nhàn thoại này Xuân Hoa đi ra ngoài lấy về hai phong thư.

Một là của bản thân Xuân Hoa, Mộ Vãn Diêu chẳng thèm để ý tỳ nữ của mình nhận được gì nhưng phong thư còn lại thì cổ xưa văn nhã, trên mặt trái còn có một bông hoa lan được ép cùng, mùi hương thanh nhã vô cùng.

Mộ Vãn Diêu nhìn thấy thiệp này thì trong lòng hơi động.

Nàng không đọc mà để Xuân Hoa đọc xem thiệp mời là cái gì.

Xuân Hoa nhìn rồi cười nói: “Điện hạ, ngày Phật Đản năm nay sẽ nghênh đón Xá Lợi (phần còn lại sau khi đốt thi thể của cao tăng), Ngôn Nhị Lang mời ngài cùng đi xem Xá Lợi.”
Mộ Vãn Diêu sửng sốt một hồi nhưng thần sắc vẫn không đổi.

Nàng chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để đám thị nữ nhìn thấy cảm xúc chân thật của mình hoặc khóe miệng đang nhịn không được nhếch lên của bản thân.

Từ đêm đó hai người cùng cự tuyệt nhau, nàng và Ngôn Thượng chưa từng gặp mặt.

Nàng có chút xấu hổ, lại cảm thấy Ngôn Thượng chẳng là cái thá gì, nàng chẳng cần chủ động tìm hắn làm gì.
Mà hắn thì vội đọc sách nên không tới tìm nàng, cái này khiến Mộ Vãn Diêu có chút không vui.
Còn hiện tại thì sao……
Mộ Vãn Diêu nói: “Ngày Phật Đản nghênh đón Xá Lợi ư? Tâm tình hắn cũng tốt quá nhỉ.”
Xuân Hoa cười nói: “Vậy điện hạ có đồng ý không?”
Mộ Vãn Diêu nói: “Để xem hôm đó ta có thời gian đi không đã.”
Xuân Hoa thầm ghi nhớ việc này trong lòng, cố gắng để trống ngày Phật Đản cho điện hạ.

Đã hơn nửa tháng công chúa và Ngôn Nhị Lang chưa gặp nhau, công chúa ngày ngày bận rộn tiếp triều thần nhưng tâm tình thường không tốt, còn cáu giận với người trong phủ.

Người trong phủ công chúa nơm nớp lo sợ hơn nửa tháng, hiện giờ có thể thở ra một hơi nên mỗi người đều cực kỳ mong Ngôn Nhị Lang có thể khiến tâm tình công chúa của bọn họ tốt hơn một chút.

Không đề cập tới Mộ Vãn Diêu bên kia chiêu đãi đám triều thần thế nào, Ngôn Thượng và Vi Thụ bên này sau khi thi đậu được sắp xếp đãi chiếu đến Hoằng Văn Quán.

Đãi chiếu ý nói hiện tại trên người họ không có chức quan, nhưng có thể được phong quan bất kỳ lúc nào, chỉ cần chờ triều đình sắp xếp cho là được.

Những người đãi chiếu này tuy không phải quan viên nhưng triều đình vẫn cấp bổng lộc, để bọn họ miễn cưỡng duy trì phí tổn.
Chẳng qua bổng lộc chỉ cho có, trên thực tế nó rất thấp, căn bản chẳng đủ cho các sĩ tử hàng ngày giao thiệp và tiêu dùng nên chẳng ai thèm để ý đến nó.

Ngay cả Ngôn Thượng cũng chỉ coi nó như món tiền có còn hơn không.

Tiền chàng dùng từ trước tới giờ đều do cha chàng gửi từ Lĩnh Nam tới, điều này khiến chàng rất hổ thẹn.

Nhưng chàng cũng chỉ có thể nhẫn nại, chờ có chức quan rồi sẽ trả lại cho cha ——
Chế độ quan lại của Đại Ngụy, đặc biệt là quan ở Trường An có bổng lộc rất khả quan.

Ưu đãi và lợi ích của Đại Ngụy đối với quan viên hơn xa những triều đại khác.
Đối với Ngôn Thượng thì chỗ tốt nhất khi tới Hoằng Văn Quán chính là tiện đọc sách.

Những cuốn sách khi chàng ở Lĩnh Nam không được tiếp xúc, hay ở Thái Học Quốc Tử Giám cũng không có thì ở Hoằng Văn Quán đều có.

Hoằng Văn Quán là nơi tụ tập của danh sĩ trong thiên hạ, lưu trữ hơn 20 vạn cuốn sách, là nơi nhiều sách vở nhất cả nước.
Sau khi Ngôn Thượng thảo luận với Vi Thụ mới biết muốn làm quan trước mắt có ba con đường có thể đi ——
Một là chờ triều đình triệu kiến nhưng cũng không biết đến ngày tháng năm nào;
Hai là Đan Dương công chúa chịu dẫn bọn họ diện thánh xin hoàng đế cho bọn họ chức quan.

Nhưng Mộ Vãn Diêu sẽ không bao giờ làm thế, Ngôn Thượng cũng không muốn đi con đường này;
Ba là khảo thí.
Để giải quyết vấn đề của những người nhập sĩ mà chưa có chức vụ, Đại Nguy có thêm khoa tuyển tổ chức vào tháng 10 hàng năm.

Trong đó có các bộ môn như bác học hoành từ khoa, sách án, tam sử, tam truyền, ngũ kinh, cửu kinh, khai nguyên lễ, minh tập pháp lệnh.

Người đỗ kỳ thi này không cần biết là đỗ khoa khảo năm nào cũng sẽ được làm quan ngay.
Khoa tuyển so với khoa khảo thì khó hơn nhiều.

Bởi vì khoa khảo là chọn trong số mấy ngàn người bình thường, còn khoa tuyển là chọn trong số những người xuất chúng còn lại.
Sau khi Ngôn Thượng nghe ngóng thì thấy kỳ thi này đúng như tên của nó, những người đỗ đều là toàn tài chứ không phải chỉ giỏi thơ phú.

Cái này khiến Ngôn Thượng thở nhẹ nhàng vì chàng không cần lấy điểm yếu của mình ra so nữa, cũng không cần sầu khổ lo lắng nữa.
Nhưng thi phú chàng đã không tốt thì những môn còn lại…… Hẳn là càng không được.

Vì trong số đám tiến sĩ kia có rất ít người là con cháu nhà nghèo, đại bộ phận đều là con cháu thế gia.

Mà con cháu thế gia thì từ nhỏ đã đươc đọc sách, tiếp xúc với những thứ tốt hơn Ngôn Thượng nhiều.

Bọn họ mà còn không thi đậu thì càng đừng nói đến con cháu nhà nghèo như chàng.
Nhưng dù thế nào thì đó hiện tại cũng là con đường ra tốt nhất.

Sau khi Ngôn Thượng gặp được lão sư của chính mình và cùng thảo luận một phen chàng đã quyết định sẽ thi bác học hoành từ khoa.

Không có lý do nào khác mà chỉ vì đây là môn học đứng đầu, ai thi môn này đều được tôn sùng.

Người thi dỗ không những trực tiếp được làm quan mà chức quan cũng cao hơn những người khác.
Vi Thụ học thức uyên bác nên tự nhiên cũng coi thường những môn khác, hắn cũng thi bác học hoành từ khoa.


Ngôn Thượng chần chừ một hồi cuối cùng cũng chọn môn này.

Nhiệm vụ trước mắt chính là cố sức hơn người khác, để nửa năm chàng ở Hoằng Văn Quán không bị hoang phế.

Sáng sớm trời chưa sáng Ngôn Thượng đã rời khỏi căn nhà thuê ở chùa Vĩnh Thọ để tới Hoằng Văn Quán.

Chàng tính toán thời gian rất chuẩn, chờ chàng đi qua thì vừa lúc Hoằng Văn Quán mở cửa.

Nhưng đối với Ngôn Thượng mà nói vẫn có một chuyện phiền não……
Ngôn Thượng từ cửa sau của chùa Vĩnh Thọ đi ra ngoài, đến ngõ nhỏ đã thấy có ba bốn tôi tớ đứng thò đầu thò cổ.

Chàng không nhịn được thở dài.

Quả nhiên, mấy tôi tớ kia vừa nhìn thấy chàng đi ra đã lập tức biến mất.

Không lâu sau Ngôn Thượng đi ra khỏi con hẻm thì thấy một thiếu nữ thanh xuân đang ngồi trên lưng ngựa đi theo chàng.
Đây đúng là Triệu Ngũ Nương Triệu Linh Phi.

Ngày nào nàng ta cũng tới chặn trước cửa nhà chàng.

Triệu Linh Phi vốn muốn bày ra bộ dáng tiểu thư khuê các trước mặt Ngôn Thượng nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện ra bộ dạng đó là phải nhu nhược thẹn thùng, không thể ứng phó được tài ăn nói của Ngôn Thượng.

Vì thế Triệu Linh phi dứt khoát lộ ra bản tính thật mà đối mặt với Ngôn Thượng.
Ví dụ như lúc này Ngôn Thượng đang đi phía trước, Triệu Linh Phi cưỡi ngựa đi sau há miệng nói: “Ngôn Nhị Lang, ngươi không cần khổ sở.

Tuy công chúa cự tuyệt hôn sự nên đám người muốn kết thân với ngươi đều rút lui nhưng còn có ta nhé! Bọn họ không kết thân với ngươi là vì bọn họ không có ánh mắt.

Nhân sĩ Trường An chúng ta không phải ai cũng không có ánh mắt như thế.

Ta biết Ngôn Nhị Lang thực tốt, ngươi ngàn vạn không cần buồn lòng.”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng bất đắc dĩ nói: “Nương tử cảm thấy ta giống như đang bị đả kích sao?”
Triệu Linh Phi hé môi cười hì hì nói: “Ta đang cổ vũ ngươi mà.

Phụ thân ta là Quốc Tử Giám Tế Tửu, ngươi đọc sách có việc gì khó thì có thể tìm ta.

Nhị Lang ngươi có đại tài, ta đều nhìn thấy được.”
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Nương tử, ta đã nói nhiều lần rồi, ta thật sự chưa có ý định thành thân……”
Triệu Linh Phi lại đáp: “Không sao.

Chúng ta không làm phu thê thì làm bạn cũng được.”
Ngôn Thượng nghẹn họng.

Lần đầu tiên chàng gặp phải loại người bám riết không tha này, đã thế lại còn da mặt dày, nói cười tùy ý.

Bất kể chàng cự tuyệt bao nhiêu lần Triệu Linh Phi đều không cho là đúng.

Nàng ta nói dù sao chàng cũng chưa thành thân nên hai người làm bạn cũng chẳng sao.

Nhưng tư thế kia của nàng ta có giống làm bạn không? Nàng ta chỉ ước gì lập tức trói chàng lại mà thành thân ngay ấy chứ.
Ngôn Thượng hỏi: “Nương tử hành xử thế này không sợ các lang quân phiền chán ư?”
Triệu Linh Phi kỳ quái hỏi lại: “Nhưng ngươi tốt tính như thế, ta cũng không đắc tội ngươi, sao ngươi lại phiền ta?” Nàng ngồi trên lưng ngựa, cúi người lo lắng hỏi: “Ngươi phiền chán ta sao?”
Ngôn Thượng ngẩn ra, nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái.

Một nương tử sang sảng, tính tình rất tốt như nàng kỳ thật khó làm người ta chán ghét.

Bởi vì Triệu Linh Phi nắm chắc mức độ, vừa không bức chàng khiến chàng không thoải mái, nhưng cũng không rời xa khiến Ngôn Thượng quên mất mình.

Thế nên chàng chỉ đành thấp giọng nói: “Ta cũng không phiền chán nương tử, nhưng ta cũng không yêu thích nương tử.

Ta thật sự…… Thật sự không có ý định gì, phải làm sao thì nương tử mới bằng lòng từ bỏ?”
Triệu Linh Phi nói: “Đường là của chung, chẳng qua chúng ta chỉ đồng hành một lúc.

Ngươi đi con đường của ngươi, ta cưỡi ngựa của mình, ngươi cứ mặc kệ ta là được.”
Ngôn Thượng lại nói: “Thế gian này có rất nhiều nam nhi cực kỳ ưu tú, ta sẽ giới thiệu cho nương tử……”
Triệu Linh Phi đáp: “Nhưng ta chỉ cảm thấy ngươi tốt.” Sau đó nàng như suy tư gì đó nói: “Vốn ta cho rằng ngươi chỉ tuấn tú mà thôi, chỉ là cái gối thêu hoa.

Nhưng cùng ngươi nói chuyện ta mới phát hiện tính tình ngươi tốt, khí độ cũng tốt, còn có đông đảo bạn bè, ai gặp ngươi rồi đều quen thuộc…… Ta cảm thấy ta còn chưa hiểu hết ngươi, có lẽ ngươi còn tốt hơn so với vẻ bề ngoài.

Ta đâu phải đồ ngốc, thấy ngươi tốt như thế nên trong lòng lại càng yêu thích, làm sao từ bỏ được?”
Ngôn Thượng không nói gì.

Cái này…… Thật là quá khó xử chàng mà.

Chàng thật sự sợ Triệu Linh Phi, nhưng lại không có cách nào nói lời tàn nhẫn với một nữ lang ái mộ mình…… Ngôn Thượng chỉ có thể nghĩ cách khác.

Đã đến ngày 8 tháng 4, ngày Phật Đản.

Xá Lợi từ Thiên Trúc được vận chuyển đến Trường An, vương hầu thì đến An Phúc Lâu cung nghênh Xá Lợi.

Dân chúng thì ở trong chùa, ồn ào náo nhiệt vây quanh.
Nhân sĩ Trường An dùng cây tre trúc làm rồng làm phượng, lại dùng giấy trúc làm ra Phật quỷ các bộ dáng.

Thanh thế vô cùng to lớn, cờ quạt rợp trời kéo dài đến hơn hai mươi dặm, người người kề vai nối dài không dứt.


Đó là ở trên đường cái còn Xá Lợi sẽ thay phiên nhau được cung phụng ở các chùa, trong hôm nay mở ra cho bá tánh cả thành cùng chiêm ngưỡng.

Vì nghênh đón Xá Lợi mà các chùa ở Trường An xây cả vạn tòa hương án, dưới cổ tháp các phật tử tụng kinh, trai gái nô nức đến xem như trẩy hội.
Túc mục trang nghiêm.
Mọi người đều mừng rỡ.
Ngôn Thượng mời Mộ Vãn Diêu cùng nhau xem Xá Lợi nhập chùa nên đã cất công hỏi hạ nhân trong phủ của nàng mới biết ở Trường An, mỗi năm nàng đều tới chùa Đại Từ An nổi danh nhất và có quy mô lớn nhất Đại Ngụy.
Mộ Vãn Diêu có thắp một ngọn Phật đèn ở chùa Đại Từ An, chỉ cần nàng ở Trường An thì mỗi năm đều sẽ đi thăm Phật đăng của mình, lại hương khói chu đáo.

Hiện tại Đan Dương công chúa đã trở về Trường An vậy ngày này nàng nhất định sẽ tới nơi đó.
Từ sớm Ngôn Thượng đã đến chùa Đại Từ An chờ công chúa.

Chùa hôm nay ồn ào náo nhiệt, tiếng người nháo nhào, cho dù là công chúa thì cũng không thể có đãi ngộ đặc biệt gì vào hôm nay thế nên khả năng lớn là hôm nay Mộ Vãn Diêu sẽ mặc thường phục đi ra ngoài.
Ngôn Thượng quan sát đám nữ lang tới chùa, nghĩ đến vẻ ngoài như châu như ngọc của Mộ Vãn Diêu thì dù nàng có mặc thường phục chàng cũng nhất định có thể nhìn một cái đã nhận ra.
Ngôn Thượng cứ như vậy nhìn một buổi sáng…… Nhìn đến mắt đều đau mà vẫn không thấy Mộ Vãn Diêu.

Chàng hơi giật mình, cho rằng Mộ Vãn Diêu đã quên hẹn ước ngày hôm nay với mình.

Rốt cuộc chàng chỉ đưa thiệp, mà nàng cũng chẳng nói có đi hay không.

Chàng cho rằng nàng sẽ tới, hoàn toàn là dựa theo phán đoán về tính tình của nàng thường ngày.

Nàng không phủ nhận vậy tức là đồng ý nhưng nếu hôm nay nàng có việc không tới được thì sao?
Trong lòng Ngôn Thượng không biết là lo âu hay mất mát.

Buổi chiều chàng lại đợi một canh giờ, rồi bỗng nhiên trong đầu chàng nảy ra một khả năng khác.

Loại này khả năng này khiến tim chàng đập bang bang như sắp nhảy ra khỏi ngực.
Ngôn Thượng ngược theo dòng người để vội vã chạy về chùa Vĩnh Thọ, sau đó lại bắt đầu tìm người như khi ở chùa Đại Từ An.

Mà lúc này chàng nhìn thấy dưới một ban thờ có một nữ lang chắp tay trước ngực giống những người khác.

Nàng nhìn lên cao tăng, lẳng lặng mà nghe đại sư dạy bảo.
Nàng khác với mọi người, trên người là váy đỏ màu thạch lựu, duyên dáng yêu kiều, thân hình lả lướt.

Không có vẻ tráng lệ huy hoàng của ngày thường, hôm nay nàng trang điểm mộc mạc, giống như tiểu thư khuê các nhà ai trộm ra ngoài chơi đùa.
Phía sau nàng chỉ có bốn vệ sĩ và thị nữ.

Ngôn Thượng xem đến ngơ ngẩn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, máu trong người nóng bỏng.

Chàng cho rằng nàng tùy hứng như thế, trước nay chỉ lo cho bản thân nên nếu nàng có muốn đi thì cũng sẽ đến chùa Đại Từ An.

Không nghĩ tới nàng sẽ đến một ngôi chùa nhỏ như chùa Vĩnh Thọ.
Hơn nữa chàng để nàng đợi cả buổi sáng mà nàng vẫn đang đợi không đi.

Mộ Vãn Diêu đang không kiên nhẫn nghe cao tăng kia lẩm nhẩm lầm nhầm giảng cái gì đó thì có người chọc chọc vai nàng từ phía sau.

Nàng tưởng đó là bá tánh nào đó thành kính hướng Phật muốn chen lên trước nghe cho rõ nên cũng không để ý mà dịch sang một bên nhường vị trí cho người đó.
Không nghĩ tới bả vai lại bị chọc, Mộ Vãn Diêu mím môi lại dịch qua một chút.
Nhưng bả vai lại bị chọc.
Mộ Vãn Diêu: “……”
Rốt cuộc cái kẻ phía sau kia phải béo đến mức nào chứ? Nàng đã nhường ra chỗ rộng thế rồi sao còn chọc nàng?
Mộ Vãn Diêu đâu phải kẻ dễ tính, nàng đã nhịn hai lần nên đã mất kiên nhẫn.

Lúc này nàng hung thần ác sát quay đầu lại, đang muốn cãi nhau thì thấy người phía sau là Ngôn Thượng.

Mặt chàng như quan ngọc, khí chất đạm bạc, nhìn khuôn mặt thối hoắc của nàng mà chàng vẫn cười được.
Mà lúc này đám người Xuân Hoa quả nhiên đã nhường chỗ cho chàng đi tới.
Vì cao tăng đang giảng Phật pháp nên những người phía dưới nói chuyện sẽ khó mà nghe rõ.

Mộ Vãn Diêu há miệng nói nhưng Ngôn Thượng không nghe thấy nàng đang nói cái gì.

Chàng cúi đầu hỏi: “Cái gì?”
Mộ Vãn Diêu ra hiệu cho chàng đến gần, Ngôn Thượng ghé tai đến gần, giọng nàng vang lên bên tai chàng vừa giòn lại vừa mị hoặc, giọng điệu mang theo trào phúng nói: “Ta muốn nói Ngôn Thị Lang băng thanh ngọc khiết, lãnh khốc vô tình của chúng ta cuối cùng cũng khoan thai đến chậm cơ đấy.”
Lỗ tai Ngôn Thượng nóng lên, chàng lui về sau một bước.

Mộ Vãn Diêu thấy thế thì túm lấy cổ tay chàng, xụ mặt có chút không vui.

Ngôn Thượng biết nàng có ý gì nên vô cùng bất đắc dĩ mà miễn cưỡng ghé sát lại bên tai nàng, thấp giọng nói: “Người ở đây quá nhiều, nói chuyện không nghe rõ, chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Hơi thở của chàng phất qua tai nàng khiến Mộ Vãn Diêu lập tức che kín tai, lỗ tai nàng đỏ bừng.

Nàng lập tức hiểu vì sao vừa rồi nàng nói chuyện Ngôn Thượng lại né tránh.

Hơi thở của người khác phái phất qua tai quả thực…… Ái muội.
Mộ Vãn Diêu liếc mắt nhìn Ngôn Thượng, chỉ thấy chàng lặng lẽ rời mắt, sau đó cách ống tay áo nắm lấy tay nàng dắt nàng đi ra ngoài.

Đám người Xuân Hoa muốn đi theo nhưng lại bị Mộ Vãn Diêu quay đầu trừng mắt nên đều dừng bước nhìn trời, tiếp tục nghe giảng kinh.

Hai người đi tới rừng trúc phía sau chùa Vĩnh Thọ.

Nơi này đã không còn người ngoài, lúc này Ngôn Thượng mới liên tiếp nói xin lỗi rồi buông tay Mộ Vãn Diêu ra.
Mộ Vãn Diêu xoa xoa tay mình, liếc chàng một cái rồi không nói gì.

Hai người trầm mặc mà đi.
Kể từ sau đêm đó, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Vừa thấy mặt, hai người đều không nhịn được mà nhớ tới đêm đó…… Nếu Ngôn Thượng lúc ấy không trốn thì việc đã xong.
Mà cho dù chàng có trốn thì hiện tại…… Vẫn thật xấu hổ.
Mộ Vãn Diêu ho khan một tiếng, đánh gãy không khí cổ quái giữa hai người hỏi: “Một tháng này ngươi bận cái gì?”
Ngôn Thượng rũ mắt thấp giọng nói: “Ta và Cự Nguyên đã thương lượng muốn thi bác học hoành từ khoa, đến tháng 10 năm nay sẽ có kết quả.

Mấy tháng kế tiếp ta sẽ đều bận việc này.”
Mộ Vãn Diêu chỉ “A” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Sau đó nàng lại có chút tức giận vì chàng không nói lời nào, chẳng lẽ chàng muốn nàng phải tự bắt chuyện sao? Dựa vào cái gì mà nàng phải nói trước? Mà nàng lấy đâu ra chuyện nào nữa mà bắt chuyện? Một tháng không gặp nàng làm gì có chuyện chung nào để nói với chàng? Nàng lại không hiểu chàng!
Dưới cơn tức giận, Mộ Vãn Diêu lập tức đi nhanh hơn, ném lại Ngôn Thượng ở phía sau.

Ngôn Thượng kinh ngạc, chỉ trong nháy mắt vị công chúa còn đang sóng vai với chàng đã vọt một cái bước nhanh lên trước.
Ngôn Thượng đành phải đuổi theo gọi: “Điện hạ, điện hạ…… Điện hạ!”
Chàng lại không thể không nắm lấy tay nàng để nàng dừng bước.

Nàng mím môi, trên mặt viết không thoải mái.

Ngôn Thượng nhìn nàng rồi thấp giọng than: “Là ta không tốt, ta không nói lời nào khiến điện hạ xấu hổ.”
Mộ Vãn Diêu tránh khỏi tay chàng, nghiêng mặt đi nhìn lá trúc xanh nói: “…… Ngươi biết là tốt!”
Nàng lạnh như băng nói tiếp: “Ta thấy ngươi bận cực kỳ, hôm nay ngươi tìm ta không phải để xem Xá Lợi gì đó đúng không? Có việc gì thì mau nói, ta còn có việc khác, không rảnh cùng ngươi dây dưa.”
Ngôn Thượng lấy từ trong lòng ra một quyển sổ con rồi đưa cho nàng.


Mộ Vãn Diêu nghi hoặc đón lấy rồi mở hai trang, mí mắt nhẹ giật giật.

Đó là một danh sách, không chỉ có tên mà còn có ghi chép về cuộc đời, xuất thân…… Cực kỳ tỉ mỉ.
Ngôn Thượng nói: “Ta ở Hoằng Văn Quán có quen ít kẻ sĩ, phát hiện ra kỳ thật trên thế gian này có vài kẻ sĩ cũng không muốn chọn phe.

Bọn họ nguyện ý đầu quân cho một người nhưng cũng không muốn cả đời đều cột vào một con thuyền.

Ta nghe Cự Nguyên nói thế gia như Vi gia càng không chọn phe.

Hơn nữa có bài học của Kim Lăng Lý thị nên Vi gia chỉ muốn trường tồn chứ không phải hiển quý.

Thế nên Vi gia hẳn sẽ không dựa vào bất kỳ vị hoàng tử nào, nhiều lắm cũng chỉ phân ra ít người giúp vài chỗ.”
Mộ Vãn Diêu như suy tư gì đó.

Ngôn Thượng thì nhìn nàng, đột nhiên nói: “Điện hạ có hiểu Cự Nguyên không?”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra, sau đó bỗng dưng trầm mặt vì cho rằng chàng đang chỉ trích nàng và Vi Thụ có quan hệ gần gũi.

Nàng nói: “Liên quan gì tới ngươi? Chẳng lẽ ta không thể cùng nam tử khác có quan hệ gì ư?”
Ngôn Thượng sửng sốt, biết nàng hiểu lầm nên chàng vội giải thích: “Ta chỉ muốn mượn chuyện của Cự Nguyên để nói chút chuyện thế gia với ngài thôi.
Người có mâu thuẫn với gia tộc như Cự Nguyên có lẽ sẽ đi con đường của mình.

Trước đó vài ngày nghe nói Cự Nguyên còn cùng đại ca của hắn cãi nhau một trận, nháo đến nỗi cả Trường An đều biết Vi Thất Lang cùng Vi gia bất hòa.

Mà ta cho rằng Vi gia làm cho cả Trường An đều biết Vi Cự Nguyên bất hòa với bọn họ hiển nhiên là muốn hắn thoát khỏi vòng ảnh hưởng của bọn họ mà tự đi một con đường khác.

Rốt cuộc cẩn thận ngẫm lại thì Cự Nguyên cũng không tính toán leo lên hoàng quyền, Vi gia Đại Lang hà tất phải ở trước mặt mọi người chỉ trích đệ đệ của mình? Vậy chỉ có thể hiểu là Vi gia không muốn đặt hết trứng vào một rổ.”
Mộ Vãn Diêu nghe tới đây thì đã hiểu nói: “Ngươi muốn nói kỳ thật Vi gia chịu để Vi Thụ giao hảo với ta là hy vọng hắn có con đường khác so với Vi gia.

Nếu hắn thắng thì Vi gia được lợi còn nếu hắn thua thì Vi gia cũng chẳng tổn thất gì.

Vi gia tuy bồi dưỡng Vi Đại lang nhưng bọn họ kỳ thực cũng không bỏ qua Vi Thụ đúng không? Vi gia chỉ là không muốn mua dây buộc mình đúng không?”
Ngôn Thượng gật đầu nói: “Từ Cự Nguyên ta cũng có chút suy đoán ban đầu.

Ta vẫn chưa hiểu rõ thế gia, hơn nữa mỗi gia tộc lại có tình huống khác nhau.

Vi gia, Lý gia đều là thế gia đứng đầu, điều họ muốn khác những thế gia còn lại.

Đám thế gia trung hạ đẳng chỉ cầu hiển quý, và được nâng cao thêm một bước, xuống chút nữa chính là những thế gia mới vừa thoát ly cảnh nhà giàu mới nổi, con đường của bọn họ tự nhiên cũng khác.
Ta cho rằng việc sàng lọc những thế gia thích hợp để hợp tác không nhất thiết phải chọn những nhà đã quá có điều kiện và không cầu hiển hách, như thế mới hợp với ngài.

Giống như những người trong danh sách này sẽ có ích cho ngài, nhưng cũng sẽ không cầu hồi đáp gì.

Điện hạ có thể ghi nhớ những cái tên này và mượn sức bọn họ.

Lúc sau ta sẽ hủy sổ con để không lưu lại dấu vết.”
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn, tay nắm chặt cuốn sổ con.

Hiển nhiên nàng và Ngôn Thượng đều là kẻ mới trong vũ đài chính trị nhưng Ngôn Thượng lại am hiểu hơn nàng nhiều…… Có một số người có lẽ trời sinh đã am hiểu nhiều thứ.
Mộ Vãn Diêu không nhịn được phiền muộn, lại có chút cảm động.

Nàng không nghĩ tới Ngôn Thượng còn chưa có một quan nửa chức mà đã giúp đỡ mình làm việc.

Nàng nhìn về phía chàng, nhẹ giọng nói: “Đa tạ ngươi dạy ta.”
Ngôn Thượng ngẩn ra sau đó mỉm cười nói: “Điện hạ giúp ta đưa Hành Quyển vì thế đây là việc ta nên làm.

Hơn nữa ta cũng không biết mình nghĩ có đúng không, chỉ sợ lỡ việc của điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu lắc đầu: “Từ trước đến nay ngươi đều biết đọc tâm người khác.

Ngươi vốn có thể không nói với ta những điều này nhưng vẫn nương ngày Phật Đản để nói với ta…… Ta nên cảm tạ ngươi mới phải.

Ngươi muốn ta báo đáp thế nào?”
Ngôn Thượng chần chờ, nghĩ tới Triệu Linh Phi luôn quấn lấy chàng không bỏ thì nói: “Quả thật có một việc muốn phiền điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu hừ một tiếng, nàng không thích nhất chính là mỗi lần nàng vừa hỏi chàng có yêu cầu gì thì chàng lập tức đưa ra yêu cầu.

Chàng không thể đơn thuần giúp nàng một lần mà không yêu cầu gì sao? Mỗi lần đều có yêu cầu, đúng là cái đồ con buôn! Chàng phân rõ công tư với nàng, phân đến không chút dính líu!
Mộ Vãn Diêu cáu hỏi: “Muốn ta hỗ trợ cái gì?”
Ngôn Thượng nói: “Hiện nay ta phải tới Hoằng Văn Quán, nếu còn ở chỗ hẻo lánh như chùa Vĩnh Thọ thì quá xa.

Ta muốn cầu điện hạ giúp ta tìm một chỗ ở mới để ta dọn khỏi chùa.

Tốt nhất là nhà mới nên có chút cấm kỵ, hạn chế người bình thường tới lui, lại xa chỗ của bá tánh một chút.”
Chàng uyển chuyển thêm yêu cầu cho nhà mới, như thế tránh cho Triệu Linh Phi mỗi lần muốn gặp chàng thì chỉ cần đến chùa Vĩnh Thọ đợi là gặp được.

Nếu có chút khoảng cách thì vị nữ lang kia hẳn sẽ biết khó mà lui đúng không?
Mộ Vãn Diêu lập tức đồng ý.

Ngôn Thượng cho rằng Mộ Vãn Diêu đồng ý giúp chàng tìm phòng ở mới hẳn sẽ mất chút thời gian.

Nhưng mới qua hai ngày Mộ Vãn Diêu đã ngồi xe ngựa tới đón chàng nói là nàng đã giúp chàng tìm xong nhà cửa nên muốn chàng cùng qua xem có vừa lòng không.
Ngôn Thượng cảm động Mộ Vãn Diêu khó có lúc để lời chàng nói ở trong lòng.

Trước kia nàng căn bản chỉ nghĩ cho mình, chẳng bao giờ nghe chàng nói.
Nhưng xe ngựa lại dần dần chạy đến phủ của Đan Dương công chúa.
Ngôn Thượng: “……?”
Chàng nghĩ thầm chẳng lẽ trước khi đi xem nhà, công chúa còn phải quay về phủ mời chàng uống chén trà sao?
Cái này…… Cũng phải thôi.
Lúc xe ngựa dừng trước cửa phủ công chúa, Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng cùng xuống xe.

Ngôn Thượng im lặng không nói gì mà nhìn chằm chằm bảng tên trên cửa phủ.

Trong nháy mắt, ngàn vạn ý niệm ở trong đầu hiện lên khiến chàng kinh sợ.

Chàng có chút gian nan hỏi: “Điện hạ nói muốn giúp ta tìm nhà cửa…… Hẳn không phải để ta tới ở trong phủ của ngài chứ? Cái này ta không thể đồng ý được.”
Mộ Vãn Diêu lườm chàng một cái rồi mắng: “Ta sao có thể để ngươi ở trong phủ của ta được?”
Ngôn Thượng yên tâm rồi.
Nhưng Mộ Vãn Diêu lại chỉ vào tòa đại viện đối diện phủ công chúa của nàng nói: “Đây mới là nhà mới ta tìm cho ngươi.”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng càng thêm gian nan hỏi: “Ở đối diện phủ công chúa sao?”
Mộ Vãn Diêu khẳng định: “Chính là ở đối diện, chỉ cách một con ngõ nhỏ, khoảng cách rất gần.

Nói không chừng chúng ta có thể thường xuyên chạm mặt nhau, về sau có lẽ ngươi sẽ phải thường xuyên nhường đường cho xe ngựa của ta đó.”
Ngôn Thượng không nói gì.
…… Chàng đúng là không nên để công chúa giúp mình tìm nhà.


Bình luận

Truyện đang đọc