THƯỢNG CÔNG CHÚA



Ban ngày ban mặt, Mông Tại Thạch nhìn Mộ Vãn Diêu chằm chằm, cái này khiến Ngôn Thượng nhíu mày, có chút không vui.
Mộ Vãn Diêu không hổ là có phong phạm của công chúa nước lớn, đối mặt với ánh mắt chăm chú của Ô Man Vương nàng chỉ hơi thẹn thùng sau đó mỉm cười dựa theo dạy bảo của phụ hoàng và mẫu hậu mà gật đầu hỏi thăm hắn.

Thái độ và cử chỉ của nàng nhẹ nhàng thành thục vô cùng.
Đôi mắt Mông Tại Thạch giống như được nước mưa cọ qua, phát ra ánh sáng mãnh liệt như sao trời.

Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, đang muốn dùng tiếng Đại Ngụy không thuần thục của mình nói hai câu thì ai ngờ trước mặt đã bị một người mặc áo xanh che tầm nhìn.
Ngôn Thượng chắp tay xin lỗi hắn nói: “Điện hạ đã mệt nên phu thê chúng ta muốn đi đổi quần áo, xin phép không tiếp chuyện Đại Vương nữa.”
Mông Tại Thạch nhíu mày dài.

Không biết có phải vì hắn không hiểu tiếng Đại Ngụy hay không nhưng hắn luôn cảm thấy hai chữ “phu thê” trong miệng vị Ngôn Nhị Lang ôn nhuận như ngọc này như được nhấn mạnh hơn.
Nhưng hắn nói tiếng Đại Ngụy không giỏi nên dù muốn ngăn người lại cũng không biết phải nói gì.

Hắn trơ mắt nhìn Ngôn Thượng nói gì với quan viên phía sau rồi lập tức kéo tay Mộ Vãn Diêu và mang nàng rời đi.
Quan viên đứng sau Ngôn Thượng cũng ngạc nhiên nghĩ: Ngôn Tố Thần làm người không chút cẩu thả, lại nhiệt tình yêu thương công việc như thế mà lại mang theo công chúa nửa đường rời đi ư?

Ngôn Thượng quả thực muốn mang Mộ Vãn Diêu đi thay quần áo.
Mộ Vãn Diêu có phủ đệ của mình ở Phàn Xuyên, còn Ngôn Thượng vừa mới làm quan nên còn chưa có của cải tích cóp, hiện tại vẫn ăn uống chùa của nàng.

Cái này giống công chúa đang dưỡng chàng, không hề có khí khái nam nhi.
Nhưng nếu đã cưới công chúa thì chàng cũng làm tốt chuẩn bị với việc này.

Hiện tại chàng lôi kéo Mộ Vãn Diêu về phủ đệ, trong lòng cười khổ nghĩ lúc cưới nàng chàng cũng chẳng có buồn bực gì, sao gần đây lại lắm khó chịu như vậy.
Trong lòng chàng mờ mịt, không hiểu những biến hóa tình cảm trong lòng mình.
Nhưng chàng còn chưa chỉnh đốn lại tâm tư của bản thân thì Mộ Vãn Diêu đã liên tục tỏa ra sức hút khó cưỡng khiến đám lang quân khắp nơi sôi nổi không rời mắt được.
Lúc này nàng đi phía sau, bị chàng cầm lấy tay lôi kéo thì nhẹ nhàng giáo huấn: “Ngôn Nhị ca ca, vừa rồi chàng làm thế là không đúng.”
Ngôn Thượng tỉnh lại từ suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, mở miệng hỏi: “Cái gì?”
Trên mặt Mộ Vãn Diêu có mồ hôi tích táp, vì vận động mạnh nên gương mặt nàng ửng hồng, cánh môi đỏ tươi oánh nhuận.
Miệng nàng lúc đóng lúc mở nói: “Thì chàng đối xử với Ô Man Vương không theo phong phạm của nước lớn đó.

Chàng không chiêu đãi người ta cho tốt đã kéo ta đi rồi.

Chúng ta hẳn nên trò chuyện với hắn thêm một chút, để hắn cảm nhận được phong thái của Đại Ngụy chứ.”
Mộ Vãn Diêu nói nửa ngày thấy Ngôn Thượng dừng chân nhìn mình không phản ứng gì thì buồn bực duỗi tay vẫy vẫy, lo lắng hỏi: “Ngôn Nhị ca ca, chàng làm sao vậy? Chàng ngây người làm gì thế?”
Ngôn Thượng bỗng dưng quay mặt đi, vì một khắc thất thần kia mà cổ cũng đỏ.

Chàng xấu hổ vẫy vẫy tay, nhăn mày, thầm hận bản thân sao lại như vậy.
Mộ Vãn Diêu nóng nảy hỏi: “Chàng làm sao vậy? Sao tự nhiên lại đỏ mặt nhíu mày thế? Có phải chàng bị bệnh không? Vừa rồi còn tốt mà.”
Nàng lo lắng sốt ruột nhón chân duỗi tay vỗ về giữa mày của chàng.

Ngôn Thượng đột nhiên không kịp phản ứng thế là lập tức lùi về sau một bước.

Tay nàng sờ đến mặt chàng, lại không màng thái độ trốn tránh kia mà kinh hoàng hô lên: “Sao chàng nóng thế, là sốt cao ư…… Bệnh tới đột ngột thế này hẳn là khó trị.

Chàng mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đừng đi nữa, Phương Đồng, Phương…… Ai!”
Ngôn Thượng bị nàng đẩy ngồi ở trên một tảng đá ven đường.

Vừa nãy bị nàng rúc trong lòng cọ loạn lên khiến lòng chàng rối tung, chỉ lo trốn tránh, cũng không nói nên lời.

Nhưng nàng vừa xoay người há mồm muốn gọi Phương Đồng thì chàng lại nỏng nảy che miệng nàng lại sau đó ôm nàng trong lòng nói: “Đừng gọi! Nàng còn chê ta chưa đủ mất mặt ư?”
Mộ Vãn Diêu khó hiểu.

Nàng dựa vào đùi chàng, cả người chui trong lòng chàng.

Nàng kéo tay chàng xuống, ngón tay dài như ngọc lại bắt đầu tác quái trên mặt chàng.
Nàng nhỏ giọng lo lắng hỏi: “Nhưng chàng bị bệnh mà? Cái này thì có gì mất mặt?”
Ngôn Thượng giật mình nhìn nàng, sau một lúc lâu chàng mới nói: “Nàng thật sự không hiểu sao?”
Mộ Vãn Diêu: “Ta thật sự không hiểu.”
Ánh mắt Ngôn Thượng phức tạp, nhiệt độ trên mặt cũng dần cao hơn dưới ánh mắt đơn thuần lại chăm chú của nàng.
Sau đó chàng thấp giọng nói: “Ta không tin nàng không biết, ta khẩn trương là đỏ mặt nhưng nàng lại nói ta sinh bệnh.

Diêu Diêu, có phải nàng cố ý không?”
Mộ Vãn Diêu hô to: “Nào có!”

Nhưng nàng lại cười khanh khách mà rúc vào ngực chàng, ôm lấy eo chàng.

Nàng rất thích eo của chàng, mỗi lần đụng tới đều không nhịn được nhẹ nhàng cọ cọ, xoa xoa một chút.
Ngôn Thượng đột nhiên cứng người, eo lưng thẳng tắp, bất đắc dĩ nói: “Diêu Diêu, đừng như vậy!”
Làm vợ chồng một năm nên Mộ Vãn Diêu đã phát hiện ra eo chàng rất mẫn cảm.

Nàng luôn thích chạm vào một chút rồi nhìn bộ dạng không tự nhiên của chàng.
Bị chàng vạch trần ý xấu nên nàng lặng lẽ chôn mặt trong lòng chàng mà cọ cọ.

Mặt nàng cũng nóng bỏng, miệng oán giận làm nũng: “Ta cũng chưa làm gì hết.”
Không biết vì sao lòng nàng ẩn ẩn có một loại khát vọng muốn bắt nạt người này.

Nàng nỗ lực khống chế khát vọng này, lại hoang mang vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy, sao có thể hư như thế.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ sạch sẽ đơn thuần của Ngôn Thượng, bộ dạng trong sáng độc nhất vô nhị của chàng là lòng nàng lại như bị một con móng vuốt nhẹ cào qua, không ngừng thúc giục —— trêu chàng một chút, chọc chàng một chút đi.
Da mặt chàng mỏng, đối với bản thân lại rất nghiêm khắc.

Một vị lang quân như thế quả là thích hợp bị trêu.

Nàng không đẩy một phen quả là có lỗi với chàng.
Nhưng Mộ Vãn Diêu vẫn nỗ lực khắc chế khát vọng của mình: Nàng muốn làm một nữ lang ngoan ngoãn hiểu chuyện được phu quân thích.

Ngôn Nhị ca ca còn chưa thích nàng đâu, vì thế nàng cần cẩn thận không chọc cho chàng chạy quá xa, nếu không phải làm sao đây?
Mộ Vãn Diêu ngửa đầu, muốn nói chuyện với chàng ai ngờ sắc mặt chàng lại căng lên, tay giữ chặt lấy nữ lang cả người mềm mại chôn trong lòng mình.

Chàng kéo nàng ra, đẩy qua một bên cùng trốn, miệng nói: “Có người tới.”
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên, không biết vì sao có người tới thì bọn họ lại phải trốn.

Chẳng lẽ một cô công chúa như nàng và thủ hạ đắc lực của Thái Tử như Ngôn Thượng mà còn phải nhìn sắc mặt người khác ư?
Mộ Vãn Diêu cứ thế bị Ngôn Thượng đẩy vào trong động của một hòn núi giả, sau đó chàng cũng cùng chen vào.

Động này hẹp, may hai người là vợ chồng, có kề sát một chút cũng không sao.
Nàng và Ngôn Thượng mặt đối mặt mà đứng, dán sát cực kỳ.

Nàng tò mò quay đầu nhìn ra bên ngoài sau đó mặt lập tức đỏ lên, hiểu vì sao Ngôn Thượng lại muốn lôi kéo mình tránh đi ——
Hóa ra người tới là một đôi nam nữ quý tộc say rượu quên hết mọi việc.

Nữ nhân kia ăn mặc như một phụ nhân, hai người vừa đi vừa thân mật, còn chưa tới chỗ rừng cây kín đáo đã gấp không chờ nổi mà dừng lại hôn môi lưu luyến.
Mộ Vãn Diêu chôn khuôn mặt đỏ bừng trong ngực Ngôn Thượng, chàng cũng vội ôm lấy nàng ý bảo đừng lên tiếng.
Nhưng cứ trốn tránh như vậy cũng không phải cách, Mộ Vãn Diêu chỉ đỏ mặt một lát đã lại nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy tiếng nam nữ ỡm ờ càng lúc càng gần.

Nàng vừa liếc mắt đã thấy đối phương nửa cởi quần áo, không nhịn được mà bắt đầu bậy bạ.
Da thịt nõn nà làm cho mắt nàng như phải bỏng, nữ lang kia ngửa đầu si mê gọi tên tình lang của mình, giọng nói nỉ non khiến nàng chấn động.

Nàng kia mơ màng, ngửa mặt hé miệng vừa than và kêu, cực hạn vui sướng khiến mắt nàng ta đỏ ửng tràn đầy sương mù.
Đột nhiên mắt nàng bị Ngôn Thượng duỗi tay che lại, cái đầu duỗi ra nhìn trộm cũng bị chàng kéo về.

Mộ Vãn Diêu ngửa mặt nhìn chàng chỉ thấy người này lộ vẻ mặt xấu hổ, lắc đầu ý bảo nàng đừng xem nữa.
Tim Mộ Vãn Diêu đập thùng thùng, nhỏ giọng nói: “Bọn họ…… thực kích động.”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng không nghĩ tới lúc này rồi mà nàng còn nhàn hạ thoải mái cùng mình nói chuyện phiếm.

May mà giọng nàng nhỏ, chàng không trả lời thì nàng cũng sẽ không chọc ghẹo gì nữa.

Chàng chỉ xấu hổ thấp giọng đáp một câu: “Ừ.”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng, nghĩ đến gương mặt của nam nhân bên ngoài.

Nàng lại tự động gắn mặt mình và Ngôn Thượng vào hai người bên ngoài kia, nếu bọn họ cũng quên mình như vậy…… Nàng nghĩ đến đó là cắn môi đỏ, vừa thẹn vừa chật vật.
Ngôn Thượng thấy nàng đỏ mặt thì cúi người, môi dán lên tai nàng dùng giọng nhỏ nhất để nói chuyện: “Diêu Diêu, bình tâm, không được nghĩ loạn.”
Mộ Vãn Diêu bị chàng dán lên nói thầm thì mặt càng đỏ hơn nhưng vẫn trợn mắt phủ nhận: “Ta không nghĩ loạn!”
Ngôn Thượng lễ phép mỉm cười nói: “Không có thì…… Diêu……”
Chàng dồn dập định gọi “Diêu Diêu” nhưng ai ngờ Mộ Vãn Diêu lập tức ôm lấy cổ chàng mà hôn.

Sắc mặt Ngôn Thượng như nhỏ máu, không phải vì nàng đột nhiên xúc động mà vì có một thứ gì đó như con rắn nhỏ nhẹ chạm lên môi chàng.
Ngôn Thượng khốn quẫn đẩy nàng ra, nhưng trong động không gian hữu hạn, dù chàng có đẩy thì nàng vẫn bám ở trong ngực.


Vì thế chàng cắn chặt răng không hé miệng, bàn tay ôm sau lưng nàng nắm chặt thành quyền, dùng sức chống cự dụ hoặc của nàng.
Chàng mím môi, cả người đổ mồ hôi, hầu kết lăn lộn.

Chàng phải võ trang hạng nặng, không dám lơi lỏng bởi vì chỉ cần nàng ngoan cố một lát nữa thì chàng sẽ không cản nổi.

Nàng vừa quấn quýt si mê thì chàng đã như phát điên lên.
Khi sức mạnh ý chí của Ngôn Thượng sắp bị Mộ Vãn Diêu đẩy ngã thì nàng lại vì không thắng được nên bực bội rời môi.
Mắt nàng ướt nước, tràn đầy lên án.
Lúc này Ngôn Thượng mới mở miệng, giọng khàn khàn run rẩy hỏi: “Làm gì vậy?”
Mộ Vãn Diêu lã chã chực khóc, khổ sở vô cùng mà cúi đầu nói: “Chúng ta hòa ly đi.”
Ngôn Thượng đột nhiên không kịp phòng ngừa, trong lúc nhất thời giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cứ vậy ngơ ngác nhìn nàng.
Sau một lúc lâu chàng không khống chế được bản thân, ngơ ngẩn hỏi: “Vì sao? Nàng……”
Không thích chàng sao?
Chàng vừa mở miệng thì Mộ Vãn Diêu đã nhào tới, cái miệng vừa ngọt vừa mềm cứ vậy tiến công lừa gạt, nghênh ngang đi vào đánh cướp.

Ngôn Thượng “ừm” một tiếng đẩy nàng ra nhưng nàng lại nghịch ngợm cười, câu lấy chàng.
Vì thế đôi nam nữ bên ngoài bất phân thắng bại còn đôi vợ chồng nhỏ trong động cũng rơi vào lúc nước sôi lửa bỏng.
Giống như một thế giới mới được mở ra, sáng lạn.
Khi cánh cửa sáng lòa kia hé mở, Ngôn Thượng chỉ thấy sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được bị nó hấp dẫn.

Dần dần, nàng không quấn lấy chàng nữa mà là chàng theo đuổi không ngừng.

Tay chàng không còn đẩy nàng ra nữa mà chuyển thành kéo nàng vào lòng mình, giống như muốn nàng hòa vào thân thể bản thân vậy.
Hơi thở hỗn độn, đầu váng mắt hoa.
Ngôn Thượng đã sớm biết sẽ như vậy nhưng chàng cũng không khống chế nổi.

Một khi thất thủ thì tình ý như hồng thủy che trời ùa tới.

Chàng cũng có một thân máu thịt, cũng là tục nhân thì làm sao ngăn nổi?
Cuối cùng vẫn là Mộ Vãn Diêu nhịn không được đẩy Ngôn Thượng ra.

Đôi nam nữ bên ngoài đã sớm rời đi, còn trong này xiêm y hai người đã xộc xệch.

Đai lưng của Mộ Vãn Diêu hỗn độn, bàn tay chàng ở phía sau dán lên lưng nàng.

Nàng hừ nhẹ như con mèo, còn đôi mắt chàng thì đỏ ửng, mãi lúc sau mới khàn giọng nói: “Đừng gọi ta như vậy, ta, ta nhịn không được.”
Mặt Mộ Vãn Diêu lập tức càng nóng hơn.

Nàng cúi đầu nhìn tay chàng ôm lấy eo mình, ngón tay thon dài, mu bàn tay nổi đầy gân xanh thì không nhịn được nghĩ tới bộ dạng vong tình của chàng vừa nãy.
Nàng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chàng thực là kích động.”
Sau đó nàng lại hơi bổ sung ở trong lòng: Nàng chưa bao giờ thấy chàng như vậy.
Nhưng rốt cuộc vì sao chàng lại kích động như thế? Là do bản thân nàng mang đến kích thích hay do hoàn cảnh?
Ngôn Thượng thất thần ừ một tiếng sau đó cúi đầu sửa sang lại quần áo và đầu tóc cho nàng.

Rồi chàng bỗng nhiên hỏi: “Vừa rồi nàng đòi ‘hòa ly’ là gạt ta đúng không?”
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên ngửa đầu nhìn chàng sau đó phì cười nói: “Đương nhiên là lừa gạt chàng rồi.

Ta không nói như thế thì người bảo thủ như Ngôn Nhị ca ca đâu có chịu mở miệng? Mà chàng không mở miệng thì ta làm sao mà hôn chàng đây?”
Nàng như tán thưởng nói: “Hóa ra phải dùng lưỡi thì mới gọi là ‘hôn môi’! Chúng ta đều sai hết, thực quá ngốc.”
Nàng ngây thơ hồn nhiên nói trắng ra càng khiến người ta dễ bị câu hồn nhiếp phách.

Tự nàng không hiểu được nhưng Ngôn Thượng ở bên cạnh lại bắt đầu nắm chặt tay, cố khống chế chính mình.
Ngôn Thượng khó khăn nói: “Nàng không nên gạt ta như thế vì ta còn tưởng thật.

Về sau không được lấy lời này ra gạt ta.”
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn, nhẹ giọng hỏi: “Chàng sợ ta sẽ rời đi sao?”
Ngôn Thượng cúi người ôm nàng vào lòng, nhẹ lẩm bẩm: “Diêu Diêu, nàng muốn gì ta đều cho nàng, nhưng đừng như thế.

Lúc ta cưới nàng thì trong lòng đã thề sẽ vĩnh viễn cùng nàng làm phu thê.


Ta thật lòng muốn làm phu thê với nàng, bằng không, bằng không……”
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn ngửa mặt, vì được chàng khom người ôm vào lòng nên nàng có thể xuyên qua vai chàng nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Nàng nhẹ giọng nói tiếp: “Chàng thật lòng muốn cùng ta làm phu thê, nếu không lúc ta đến gần chọc ghẹo chàng cũng sẽ không dung túng ta như thế phải không? Chàng muốn cùng ta ở bên nhau nên mới để cho ta đến gần đúng không?”
Ngôn Thượng thấp giọng đáp: “Đúng vậy.”
Mộ Vãn Diêu cong môi, giang tay ôm lấy eo chàng, thề son sắt nói: “Ta sẽ không mang loại chuyện này ra chọc chàng nữa! Ta sẽ không để chàng thương tâm.

Nhưng Ngôn Nhị ca ca cũng phải tin ta nhé, ta thích chàng như vậy thì làm sao nỡ phát ngôn bừa bãi chứ?”
Nàng nghiêng đầu, tựa như nói giỡn, lại tựa như nghiêm túc nói: “Ta chết cũng muốn giữ lấy chàng không buông tay.”
Ngôn Thượng thẹn thùng cười, trái tim bất an cuối cùng cũng về chỗ cũ.

Chàng nhẹ nhàng đẩy nàng ra xa một chút sau đó rũ mắt nhìn nàng.

Bộ dạng nàng môi hồng răng trắng, đáng yêu lại hồn nhiên khiến chàng lại động tình nhẹ chạm lên môi nàng.
Mộ Vãn Diêu trợn mắt.
Ngôn Thượng run lông mi, lập tức đứng dậy.

Mộ Vãn Diêu nắm lấy tay chàng, nhìn chằm chằm lên khuôn mặt chàng, không thể tin mà nói: “Chàng hôn ta đều đỏ mặt! Chàng nói lúc khẩn trương chàng sẽ đỏ mặt vậy chàng đang khẩn trương cái gì? Ta không phải Diêu Diêu chàng thích nhất sao?”
Ngôn Thượng vừa cười vừa đẩy tay nàng, bên ngoài không có ai nên chàng muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Mộ Vãn Diêu lại ôm lấy chàng từ phía sau, mặt ghé trên lưng chàng mà nói: “Chàng không hề phản bác, ta là Diêu Diêu chàng thích nhất đúng không? Có phải hay không, có phải hay không?”
Ngôn Thượng bị nàng cuốn lấy thì thẹn quá thành giận, rồi lại nhịn không được cười.

Cứ thế hai người si ngốc mà dây dưa trong động.

Chờ hai người gặp được đám thị nữ thì mọi người đều cảm thấy quan hệ của điện hạ và phò mã có vẻ tốt hơn nhiều, nhưng không biết là tốt chỗ nào.

Mộ Vãn Diêu lại rõ ràng có thể cảm giác được thay đổi trong thái độ của Ngôn Thượng.
Giữa hai người yêu nhau luôn có sự nắm bắt về cảm xúc, không có ai hiểu rõ hơn người trong cuộc.
Mộ Vãn Diêu đã không còn là tiểu nương tử mới gả chồng nữa.

Hiện tại nàng đã hiểu lúc đầu Ngôn Thượng dốc lòng chăm sóc nàng chỉ là khách khí và lễ phép.

Sau đó chàng trốn tránh là vì thẹn thùng, cũng không biết làm sao với tình cảm mà chàng không thể khống chế.

Còn hiện tại Ngôn Thượng bắt đầu chủ động tới gần nàng.
Chàng bắt đầu đối mặt với tình cảm của mình chứ không trốn tránh nữa.
Vì thế Mộ Vãn Diêu rất hưởng thụ quan tâm xưa nay chưa từng có của chàng.

Người này hận không thể thay nàng giải quyết mọi việc phiền toái, thậm chí còn chủ động hỏi chuyện nàng, dần dần tiến vào thế giới của nàng.
Trong lúc bất giác chàng đã thay đổi mà hiểu nàng hơn, cũng hiểu những người bên cạnh nàng.

Chàng tỉ mỉ lại kiên nhẫn, suy nghĩ nhiều nên lập tức đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đám người quanh nàng gồm cả Dương Tự và Vi Thụ.

Hai người kia còn trở thành bạn tốt của chàng.
Ngôn Thượng lúc này sẽ chủ động đến gần Mộ Vãn Diêu.
Vào ban đêm trước khi đi ngủ, chàng sẽ thường xuyên nhìn chằm chằm nàng nửa ngày sau đó thở dài, giống như bị bản thân đánh bại mà cúi đầu hôn nàng.
Mà một khi hôn rồi thì sẽ dễ dàng vong tình, dễ dàng lau súng cướp cò, lại mang tới loại thân mật khác giữa nam và nữ.
Đặc biệt là cái loại người quy củ chỉ dám ngồi bên giường mà hôn nàng như Ngôn Thượng lại càng bị kích thích.
Lúc hai người ở trên giường hôn môi, nàng càng ngày càng mang theo nhiều khát vọng.

Mỗi khi hôn môi không thể tiêu giảm khát vọng kia Mộ Vãn Diêu sẽ mặt đỏ tai hồng, bị chàng làm cho vừa ngượng ngùng lại sợ hãi.
Nàng có cảm giác rất rõ ràng, bởi vì mỗi ngày khi rời giường có đôi khi chàng sẽ không nhịn được hôn nàng.

Nhưng càng thân mật thì chàng càng nhíu mày chặt, trong mắt tràn ngập sương mù.

Có một ngày trong lúc đang hồ đồ, nàng vô tình chạm phải người chàng thế là sợ nhảy dựng lên.

Ngôn Thượng thở dài, xoay người trấn an nàng, lại khó chịu mà ghé vào vai nàng mà thở dài.
Mộ Vãn Diêu nghĩ: Đây cũng không phải cách.
Nàng đương nhiên muốn cùng Ngôn Thượng càng thân mật hơn, huống hồ bọn họ đã là vợ chồng một năm, cũng đã sớm trải qua việc này.

Nhưng nàng nhớ tới kinh nghiệm lúc ban đầu kia thì chỉ thấy đau…… Chẳng lẽ chàng vui sướng thì nàng phải chịu tội sao?
Nhưng mà như vậy hình như cũng không đúng lắm.

Nàng và Ngôn Thượng gặp được đôi nam nữ kia cũng đâu có thấy nữ nhân kia thống khổ gì, mà ngược lại có vẻ còn rất vui nữa kìa.
Như vậy, nhất định…… Nhất định là có cái gì mà hai người đã hiểu nhầm.

Đến hôn môi bọn họ còn không biết thì loại chuyện này có hiểu lầm cũng bình thường.
Mộ Vãn Diêu vừa nghĩ tới việc này đã đỏ mặt, đồng thời oán trách Ngôn Thượng vô dụng.

Chàng còn không nóng nảy nhưng nàng lại sốt ruột.
Mộ Vãn Diêu hạ quyết tâm quyết định đi Bắc Lí một chuyến.

Cách đại điển càng lúc càng gần, Mông Tại Thạch cả ngày tới lui Bắc Lí của Trường An.


Nơi này ngư long hỗn tạp, cất giấu rất nhiều tin tức.
Ô Man muốn kết minh với Đại Ngụy, để cùng đối phó với Nam Man vì thế hắn không thể không tới Bắc Lí lấy chút tin tức.
Nhưng hắn lại nghĩ: Mục đích của hắn là bất chính, hắn đã phải giết phụ vương, đệ đệ mới có thể lấy được vương vị.

Hơn nữa Ô Man lại là một bộ của Nam Man, dựa vào cái gì mà Đại Ngụy phải gây hấn với Nam Man để kết minh với Ô Man chứ?
Rốt cuộc thì Mông Tại Thạch vẫn cần có được sự đồng thuận từ phía Đại Ngụy mới có thể ngồi vững trên ngôi vị, thậm chí có được lãnh thổ Nam Man.
Hắn ở Trường An vừa giao tiếp với quan viên vừa nghĩ tới cách khác.

Hắn ôm tâm tư này cả ngày tới lui Bắc Lí.

Đêm nay hắn đang ngồi bên cửa sổ một căn phòng trên lầu các thì lơ đãng nhìn thấy trong ánh đèn lồng, Mộ Vãn Diêu mặc quần áo của nam tử, nghênh ngang hòa vào dòng người bên dưới.
Dân phong Đại Ngụy cởi mở, nữ nhi gia cũng thường xuyên mặc nam trang, đây là lý do vì sao mọi người cũng không quá chú ý với nàng.

Bọn họ chỉ thi thoảng liếc một cái vì cảm thấy nàng thực xinh đẹp mà thôi.
Nhưng một nữ lang thế này tới Bắc Lí làm cái gì?
Mộ Vãn Diêu đi một mình trong dòng người, chỉ để Phương Đồng đi theo bảo vệ từ xa, không cho bọn họ quấy rầy.

Nàng rất hưng phấn vì chưa từng đi dạo phố một mình thế này bao giờ.
Trước khi xuất giá nàng chẳng mấy khi ra khỏi cung, đã thế còn phải nhờ Dương Tự trộm dẫn đi.

Sau khi xuất giá nàng lại có thể tùy tiện đi đâu mình thích, công chúa tôn quý tới tới Bắc Lí cũng không có gì lạ, chẳng qua nàng chưa bao giờ tới chỗ này.
Tối nay nàng xác định vững chắc tâm tư tới để học tập.
Nàng rũ mắt, trong đáy mắt có một tia giảo hoạt nổi lên.

Vì nàng biết Ngôn Thượng tối nay sẽ ở Bắc Lí dự tiệc.

Nàng đương nhiên tin tưởng nhân phẩm của chồng mình nhưng nàng cũng muốn nhìn xem không có nàng ở bên thì người này sẽ có bộ dạng gì.
Nàng muốn tạo niềm vui bất ngờ cho chàng.
Thế là nàng chắp tay sau lưng nghênh ngang đi qua đám người.

Bỗng nhiên bên hông của nàng bị người ta đụng nhẹ, một bóng người cứ vậy trốn đi.

Mộ Vãn Diêu còn đang mờ mịt thì một tiếng kêu rên vang lên, tên đang chạy kia chỉ thấy đầu gối mình mềm nhũn, cả người quỳ xuống, miếng ngọc bội hắn giấu trong tay áo cũng rơi ra.
Một nam nhân cao lớn nguy nga xuyên qua đám người đi tới chỗ kẻ kia.

Tên kia la hét đòi tha mạng, còn nam tử cao lớn chỉ cúi người cầm miếng ngọc bội sau đó quay đầu nhìn thiếu niên công chúa lúc này mắt sáng rực.

Mông Tại Thạch tháo mặt nạ trên mặt xuống, ánh đèn lồng xung quanh tỏa ánh sáng nhàn nhạt lên mặt hắn, cực kỳ ấm áp.

Từng đường nét trên khuôn mặt hắn tuấn lãng sắc bén, thâm thúy như núi xa.
Mông Tại Thạch cong môi cười với Mộ Vãn Diêu, lại đưa miếng ngọc bội cho nàng và dùng tiếng Đại Ngụy lơ lớ nói: “Hắn trộm của ngài nên ta lấy về.”
Mộ Vãn Diêu nhìn hắn, lại nhìn tên trộm vẫn ngã lăn trên đất.

Nàng vươn ngón tay trắng nõn cầm lấy ngọc bội của mình.

Mông Tại Thạch nhất thời không buông ra khiến nàng phải ngẩng đầu nhìn sau đó cất giọng vẫn mềm mại như trong trí nhớ của hắn: “Ngươi không trả cho ta sao?”
Mông Tại Thạch ho khan một tiếng nói: “Tại hạ là……”
Mộ Vãn Diêu tươi cười, lộ ra hàm răng trắng nói: “Ta nhận ra ngươi, ngươi là Ô Man Vương Mông Tại Thạch, đại điển của chúng ta có mời ngươi.”
Mắt Mông Tại Thạch sáng rực rỡ hỏi: “Ngài nhớ rõ ta ư?!”
Mộ Vãn Diêu cười đáp: “Bởi vì ta đã gặp người nào thì sẽ không quên.”
Mông Tại Thạch không hiểu nàng nói “đã gặp là không quên” nghĩa là gì nhưng thấy nàng tươi cười thì hắn cũng thấy lòng mình nóng lên, tim đập loạn.

Lòng hắn biết rõ cái này là sao, nhưng vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng nàng dưới ngọn đèn dầu sau đó bất đắc dĩ mà thỏa hiệp với vận mệnh, đáp lại nàng bằng một nụ cười.
Mộ Vãn Diêu thu lại ngọc bội và cả tầm mắt của mình nói: “Ta còn có chút việc, xin cáo từ trước.”
Mông Tại Thạch lại đuổi kịp nàng nói: “Bắc Lí không an toàn, hạng người nào cũng có nên để ta đi cùng điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu do dự một chút, lại nghĩ thầm mình không thể đắc tội đám vương giả này được vì thế sau khi từ chối không được nàng cũng đành để hắn đi cùng.
Mông Tại Thạch khoanh tay mà đi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nàng rồi bỗng nhiên nói: “Điện hạ giống thần nữ thật.”
Mộ Vãn Diêu mờ mịt: “Cái gì?”
Mông Tại Thạch nhìn về phương xa nói: “Trong truyền thuyết của Ô Man chúng ta thì vị thần tối cao chính là thần nữ, vì thế chúng ta luôn cầu nguyện với nàng để nhận được nhiều phúc.

Ta chưa từng gặp thần nữ, nhưng vẫn cảm thấy nếu quả thực có thần nữ thì chắc cũng giống điện hạ.”
Hắn thở dài: “Hình như ta đã gặp điện hạ trong mơ.”
Mộ Vãn Diêu mê mang nhưng vẫn hiểu ám chỉ của người này vì thế vội dịch sang bên cạnh hai bước, cảnh giác uyển chuyển cự tuyệt hắn: “Vậy hẳn là ác mộng.”
Mông Tại Thạch sửng sốt, sau đó bật cười.
Hắn giơ tay vén tua đèn trên đầu cho nàng, trong đôi mắt của vị Ô Man Vương bễ nghễ thiên hạ này khó có lúc lộ ra nhu tình.

Sau đó hắn ngước mắt lên nhìn về phía nào đó.
Cách đó không xa, Ngôn Thượng đẩy cửa sổ ra và vừa lúc nhìn thấy bọn họ.
Chàng và Mông Tại Thạch nhìn nhau, đối phương khiêu khích cười một cái rồi thu lại ánh mắt.
Ngôn Thượng rũ hàng mi dài, trong lòng lập tức khó chịu.

Chàng nói với người bạn bên cạnh: “Ta đi ra ngoài thay quần áo một chút.”


Bình luận

Truyện đang đọc