THƯỢNG CÔNG CHÚA



Ngày mùa thu trong viện có lá phong lác đác rơi, hoa phù dung nở trên mặt nước, khung cảnh yên tĩnh lại đa tình.
Mộ Vãn Diêu che má bị cắn đau mà trừng mắt nhìn chằm chằm Ngôn Thượng.

Nàng lập tức rúc vào ngực chàng, miệng lưỡi sắc bén: “Thối chết chàng, thối chết chàng!”
Con hát: “……?”
Ngôn Thượng mỉm cười.
Trong mắt Mộ Vãn Diêu là tràn ngập phẫn nộ nhưng một thời gian dài mới gặp nhau, chàng lúc này ngồi bên giường, dưới ánh mặt trời mùa thu nhàn nhạt khiến lòng nàng nảy lên một tia xúc động khác thường.
Nhìn thấy nụ cười của chàng Mộ Vãn Diêu mới hoàn hồn nhận ra tình trạng của hai người hiện tại vì thế lập tức lùi về sau không cho chàng ôm.
Ngôn Thượng cũng không ngăn cản nàng.

Nói nàng thối xong ánh mắt chàng xẹt qua con hát đang quỳ trên mặt đất ở bên cạnh.

Hiển nhiên lúc này con hát đã nhận ra đây là ai vì thế thần sắc lập tức cứng đờ.
Ngôn Thượng hơi rũ mắt nhìn về phía Mộ Vãn Diêu, giọng chàng vẫn ôn nhu như ngày thường hỏi: “Sao hôm nay lại nhớ mà về nhà?”
Mộ Vãn Diêu hơi nhếch cằm nói: “Ta về phủ lấy chút đồ cũng cần báo với chàng hả?”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Cái đó thì không cần.”
Chàng làm như cực kỳ tùy ý hỏi dò: “Nàng đang nghe diễn sao?”
Mộ Vãn Diêu có lệ đáp “Ừ.”
Ngôn Thượng: “Nàng nghe diễn lại ngủ mất ư? Sao lại ngủ bên ngoài? Nếu bị bệnh thì làm sao đây?”
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm vì sao ta phải trả lời chàng.

Lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, nhớ tới vấn đề của mình và Ngôn Thượng còn chưa được giải quyết nên lập tức không kiên nhẫn kéo chăn đẩy chàng nói: “Sao hôm nay Ngôn Nhị Lang không đến hoàng thành làm việc, mặt trời còn chưa xuống núi chàng đã về phủ đúng là khó có được.”
Ánh mắt Ngôn Thượng hơi ảm đạm, khóe môi chàng hơi trễ xuống nhìn nàng một lúc lâu.
Nàng không trả lời câu hỏi của chàng.
Còn Mộ Vãn Diêu mỉa mai người ta xong lại quay mặt nhìn và phát hiện hôm nay chàng có chút kỳ quái.

Ngày thường chàng là người ôn nhu, nhưng gần đây vì hai người cãi nhau nên chàng vẫn luôn ăn nói khép nép, muốn đón nàng dọn về phủ.
Nhưng biểu hiện lúc này của Ngôn Thượng lại quá mức trầm tĩnh.

Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên nhìn thấy con hát còn đang quỳ trên mặt đất.

Ai ngờ nàng còn chưa nhìn kỹ thì Ngôn Thượng đã giật mình nghiêng người dùng bả vai chặn tầm mắt của nàng lại.
Ngôn Thượng đẩy nàng nói: “Đi tắm rửa đi, ta sẽ chuẩn bị nước cho nàng.”
Mộ Vãn Diêu: “Vì sao ta phải tắm rửa? Ta nói là ta còn muốn ra cửa, Tử Lâm……”
Nàng còn chưa kịp ra lệnh cho con hát kia thì Ngôn Thượng đã cất giọng ôn hòa đáng gãy lời nàng: “Mặc kệ lát nữa nàng muốn làm gì, có phải muốn ra cửa hay không thì cũng phải tắm rửa trước đã.”
Chàng cúi người, hơi nghiêng mặt, khuôn mặt cơ hồ ai oán nhìn nàng, lại lôi kéo tay nàng lặng lẽ dùng lòng bàn tay lau lau mu bàn tay đó.
Hơi thở của lang quân mềm mại, chàng thấp giọng nói chuyện bên tai nàng: “Ta nấu chè hạt sen cho nàng uống, đừng vội đi nhé?”
Tai Mộ Vãn Diêu hơi ngứa, vành tai bị môi chàng lướt qua.

Giống như chàng đang cắn tai công chúa khiến tai nàng đỏ lên mới chịu rời đi.

Tay nàng bị người ta cầm lấy không bỏ, trái tim cũng tê dại, trong mắt ướt át lại có chút chần chừ nhìn người trước mặt.
Ngôn Thượng cười với nàng, nụ cười khiến nàng hoảng hốt.

Nàng yêu bộ dạng nhu hòa khiêm tốn như dòng suối róc rách này, dù chàng không cười lớn mà chỉ cười nhạt cũng khiến nàng muốn đẩy ngã chàng ra mà bắt nạt.
Ánh mắt nàng giật giật, Ngôn Thượng mới hơi chút vui vẻ vì mình vẫn hấp dẫn được nàng thì lại thấy ánh sáng trong mắt nàng nhoáng lên, sau đó nàng lại định thần, trở nên bình tĩnh và lạnh nhạt.
Mộ Vãn Diêu không chút để ý nói: “Ta không uống đồ chàng làm.”
Ngôn Thượng nhìn chằm chằm nàng.
Mộ Vãn Diêu lại nghiêng mặt giảo hoạt nhìn chàng cười hỏi: “Sao? Tức giận hả?”
Ngôn Thượng kéo tay nàng, lòng bàn tay vẫn xoa nhẹ mu bàn tay đó.

Mộ Vãn Diêu bị xoa xoa nhéo nhéo thì vội hất tay chàng ra.
Ngôn Thượng cúi đầu nhìn tay nàng sau đó không hề rối rắm mà nhượng bộ nói: “Nàng đi tắm trước đã.”
Mộ Vãn Diêu nhíu mày, cúi đầu lặng lẽ ngửi ngửi cổ áo nghĩ mùi rượu trên người mình không biết nồng thế nào mà cái tên này cứ năm lần bảy lượt bắt nàng phải tắm rửa như thế.
Chẳng qua nàng uống chút rượu ngon, lại nghe con hát kia hát đến nhập thần nên mới dựa vào giường ngủ một chốc…… Làm gì tới nỗi khiến Ngôn Thượng thúc giục nàng đi tắm rửa chứ?

Con hát quỳ trên mặt đất, tim thấp thỏm đập thật nhanh.
Hắn thấy vị phò mã khí chất cực tốt kia đang dỗ công chúa lúc này đã hơi say đứng dậy.

Ngôn Thượng đỡ tay Mộ Vãn Diêu rồi dìu nàng lắc lư đi ra ngoài.
Mộ Vãn Diêu kháng cự không cho chàng chạm vào nên Ngôn Thượng đành buông tay để thị nữ đỡ nàng rời đi.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì con hát cũng nhìn ra tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ rất tốt.
Đợi Ngôn Thượng dỗ Mộ Vãn Diêu đi rồi mới quay đầu lại nhìn khiến con hát sợ tới mức mặt trắng bệch.

Hắn giãy giụa nói: “Phò mã, phò mã không thể giết ta…… Ta là do điện hạ mang về, điện hạ còn khen ta lớn lên đẹp……”
Con mắt Ngôn Thượng hơi giật giật.

Chàng vốn định để con hát đi xuống, chờ Mộ Vãn Diêu tỉnh táo mới nói nhưng lúc này chàng lại sửa chủ ý cất giọng cổ quái hỏi: “Nàng thật sự khen ngươi lớn lên đẹp sao?”
Con hát sợ phò mã không tin nên vội thề độc: “Là thật! Lần đầu tiên tiểu nhân gặp điện hạ ngài ấy đã khen tiểu nhân lớn lên đẹp, thanh tú như nữ lang.

Ngài ấy còn khen khung xương của tiểu nhân nhỏ, mặc kệ có trang điểm hay không đều đẹp.”
Ngôn Thượng nhìn chằm chằm con hát này, ánh mắt xẹt qua mặt mày đối phương.

Ngực chàng như bị một tảng đá lớn đè lên, cực kỳ nặng nề.

Vốn chàng chỉ cảm thấy con hát này có chút tâm tư không tốt, nhưng lúc này chàng càng hoài nghi hơn.
Thậm chí chàng còn hơi giận Mộ Vãn Diêu, lại có chút không nén được tâm tình của mình.
Ngôn Thượng phất vạt áo ngồi xuống nhẹ nhàng nói với con hát kia: “Ngươi mau kể xem ngươi và công chúa quen biết như thế nào.”

Con hát kia hoảng loạn, vừa sợ chết vừa sợ phò mã ghen mà đuổi mình ra.

Công chúa điện hạ cao cao tại thượng cũng không thiếu một người như hắn.

Còn bản thân hắn nếu bị đuổi đi thì còn nhà ai dám thu nạp hắn nữa?
Rốt cuộc hắn cũng chỉ là một thiếu niên 14, 15 tuổi, cho dù Ngôn Thượng có thái độ ôn hòa thì hắn cũng sợ tới mức khóc nấc lên.
Bản thân Ngôn Thượng khó có lúc nhìn thấy người khác khóc mà tâm tình lại nôn nóng khó chịu thế này.

Chàng dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn người này, không hề có ý định an ủi.

Đợi đối phương khóc đủ rồi chàng mới cố nén tâm tình của mình nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa, mau nói cho ta nghe.”
Ở một đầu khác Mộ Vãn Diêu vịn tay Thu Tứ đi trên hành lang gấp khúc.

Gió lạnh thổi tới, nàng càng đi càng cảm thấy không thích hợp nên hỏi Thu Tứ: “Mới vừa rồi lúc ta ngủ có phải Ngôn Thượng đã tới rồi không? Có phải chàng nhìn thấy cái gì không?”
Thu Tứ cúi đầu nói: “Phò mã đứng ở cửa viện, còn nô tỳ đứng phía sau.

Nô tỳ không biết phò mã có nhìn thấy không nhưng nô tỳ thấy con hát kia nhân lúc ngài đang ngủ đã lặng lẽ kéo tay ngài hôn một cái.”
Mộ Vãn Diêu đột nhiên nhướng mày, lại cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình.

Da thịt trắng mịn của nàng bị Ngôn Thượng xoa đến đỏ lên.
Đầu tiên nàng chán ghét vì tay mình bị một con hát trộm hôn, nhưng nghĩ tới phản ứng cổ quái của Ngôn Thượng là … nàng lại cười nhạo một tiếng, trong lòng tức khắc thoải mái.
Hóa ra người nào đó ăn dấm.

Thật là khó có được, một người vô dục vô cầu như thánh nhân lại cũng có lúc ghen cơ đấy.
Mộ Vãn Diêu nói thầm: “Tốt xấu cũng coi như người sống.”
Thu Tứ lo lắng: “Chỉ sợ phò mã hiểu lầm……”
Mộ Vãn Diêu nhếch khóe miệng chậm rãi nói: “Kệ chàng.”

Mộ Vãn Diêu đi tắm rửa một phen.
Phòng tắm và phòng ngủ liền với nhau, gần đây lại được sửa chữa lại.

Mộ Vãn Diêu cho người đào một bể tắm nước nóng dẫn nước từ núi gần đó chảy vào.

Mỗi ngày ngâm mình ở đây giúp lưu thông máu, dưỡng da, quả là tốt cho thân thể.
Mộ Vãn Diêu thường xuyên tới đây, bể nước này nàng rất thích vì vậy chỉ cần ở nhà nàng đều muốn hưởng thụ một phen.

Nàng vốn định để Ngôn Thượng cùng hưởng thụ, để chàng ngâm nước suối nóng dưỡng thân thể.

Nhưng kết quả là lần đầu tiên chàng nhìn thấy bể tắm lớn thế này thì lập tức mặt đỏ tai hồng, nói gì cũng không chịu đi xuống.
Mộ Vãn Diêu khinh chàng da mặt mỏng, ở nhà mình còn không chịu cởi mở.
Hiện giờ nàng không ở trong phủ một tháng, nay trở về đương nhiên phải hưởng thụ một phen.

Nàng ngồi dựa lưng vào vách tường, xối nước lên cánh tay mình sau đó thoải mái thở dài.
Hơi nước bốc lên, sương mù vây quanh nữ lang mỹ lệ đang ngồi trong làn nước.

Tóc đen của nàng như lụa rơi trên bờ vai trắng như tuyết.

Có thể nói người đẹp ẩn hiện trong màn sương mù khiến người ta xao động không thôi.
Mộ Vãn Diêu nhìn chính mình hơi trầm mê, đúng lúc này một giọng nam tử thình lình vang lên: “Nàng đang mê mẩn mỹ mạo của mình hay đang tán thưởng bản thân vậy?”
Mộ Vãn Diêu bị dọa nhảy dựng, nhưng nàng vẫn dựa vào thành bể không nhúc nhích, chỉ có đầu quay lại nhìn người vừa nói.

Sương khói tan đi một chút, nàng thấy Ngôn Thượng mặc cẩm y đeo đai ngọc đang ngồi bên thành bể rũ mắt nhìn mình.
Con ngươi của chàng giống như đêm đen, u tĩnh mà đen nhánh, ống tay áo to rộng tự nhiên buông xuống, bị nước nóng thấm ướt.

Chàng không để ý tới cái này mà chỉ ngồi đó nhìn nàng.
Mộ Vãn Diêu trừng mắt nhìn chàng và nói: “Hiện giờ chàng đúng là xuất quỷ nhập thần, không hề phát ra chút tiếng động nào, thật dọa chết người.”
Ngôn Thượng hơi nhíu mày sau đó rũ mi ôn nhu nói: “Hù chết người ư? Sao thế được? Cả nhà này đều là của nàng, người ra vào chỉ có tôi tớ, trong phòng ngủ của nàng cũng chỉ có mỗi thị nữ là được vào.

Nam tử duy nhất ở đây chỉ có ta.

Nếu vậy vì sao nàng lại bị dọa sợ? Chẳng lẽ ta sẽ dọa nàng sao? Hay là…… Nàng cho rằng có nam tử khác tới?”
Mộ Vãn Diêu hơi nhếch mắt, trong lòng lập tức hiểu chàng đang dò hỏi cái gì.

Nàng cười cười nói: “Ta làm sao biết được? Không phải ta đã rời phủ một thời gian ư? Nơi này không phải chỉ có chàng ở sao? Trong phủ có nam tử khác hay không chàng phải rõ hơn ta chứ?”
Nàng cực kỳ thả lỏng, cả người hơi rướn về phía trước.

Nước nóng dập dềnh khiến đường cong lả lướt của nàng như ẩn như hiện.
Ngôn Thượng nhìn chằm chằm nàng khiến má nàng hơi đỏ lên, sóng mắt lấp lánh nhìn quanh càng thêm mê hoặc.

Giọt nước theo lông mi của nàng rơi xuống như giọt mưa tí tách dính trên gò má và mái tóc dài, một lọn tóc vương bên đôi môi đỏ bừng của nàng.
Quả là vưu vật trời sinh.
Ngôn Thượng đứng lên, chậm rãi bước vào trong bể.

Chàng không cởi xiêm y nên tay áo to rộng nhanh chóng ngâm trong nước.

Hai chân và vòng eo của chàng cũng nhanh chóng bị nước vây lấy.
Mộ Vãn Diêu nhướng mày “Oa” một tiếng.

Nàng thưởng thức bộ dạng người này bơi tới trước mặt mình.

Chàng không hề lên tiếng, chỉ cong lưng ôm lấy cả người nàng lúc này trơn bóng như con cá trạch vào lòng.
Vốn nàng đang cười nhưng lại thấy ánh mắt chàng không đúng.

Lúc chàng dán môi lại gần nàng lập tức lấy tay bịt kín miệng chàng lại.


Ngôn Thượng thuận thế cắn lòng bàn tay của nàng khiến Mộ Vãn Diêu đau đến kêu một tiếng.
Nàng lập tức cáu tiết mắng: “Chàng là con cún hả? Một ngày mà cắn ta những hai lần, chàng cho rằng ta sẽ không cáu ư?”
Ngôn Thượng rũ mắt không đáp mà chỉ hỏi: “Sao nàng lại khen một con hát đẹp?”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng rồi cười hỏi: “Đây là chàng hỏi thăm được đó hả? Sao chàng không nghĩ rằng vốn hắn lớn lên đã đẹp rồi?”
Ngôn Thượng: “Hắn đẹp hơn ta ư?”
Mộ Vãn Diêu ngửa mặt nhìn chàng hỏi: “Chàng rất đẹp sao? Sao ta không biết nhỉ? Vi Thụ so với chàng còn đẹp hơn đó, chàng có biết không?”
Ngôn Thượng dừng lại nghĩ vì sao nàng lại lôi Vi Thụ vào chuyện này.

Nhưng chàng còn chưa nghĩ xong Mộ Vãn Diêu đã ôm lấy eo chàng, nhắm mắt cố ý nói: “Chàng già rồi.”
Ngôn Thượng ghé sát vào người nàng sau đó nhẹ giọng nói: “Ta không già.

Ta còn nhỏ hơn nàng nửa tuổi đó Diêu Diêu tỷ tỷ.

Nếu ta đã già thì Diêu Diêu tỷ tỷ càng già hơn.

Nàng sẽ vĩnh viễn già hơn ta nửa tuổi.”
Mộ Vãn Diêu bị chàng ôm eo nên cả người dán chặt vào ngực chàng.

Hơi nóng bốc lên quấn lấy hai người, mặt cũng dựa gần sát khiến lòng nàng cực kỳ vui vẻ.

Nàng yêu thích thân thể trẻ trung, gương mặt đẹp, vòng eo nhỏ hẹp và khí chất như ngọc của chàng.

Hai người giận dỗi một tháng, lúc này chàng lại dựa gần nên nàng có chút…… đói khát.

Thẳng đến khi chàng nói mấy lời mất hứng này.
Ngày thường chết chàng cũng không chịu gọi “Tỷ tỷ” vậy mà bây giờ lại dám nêu vấn đề này ra.

Mộ Vãn Diêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy nhưng vẫn có người theo đuổi, yêu thương ta đó.

Ta rất xinh đẹp, còn có quyền thế nên chàng không cần phải lo!”
Ngôn Thượng bắt lấy tay nàng hỏi lại: “Chẳng lẽ ta không có người theo đuổi ư?”
Mộ Vãn Diêu lập tức đứng phắt dậy trầm mặt nhìn chàng.

Ngôn Thượng thấy thế thì vội hòa hoãn lại nói: “Chúng ta đã nói rồi, ta chỉ có mình nàng, mà nàng cũng chỉ có mình ta.

Nàng không thể cùng người khác vui vẻ, con hát cũng không được.

Ta biết các công chúa đều cởi mở, nhưng nàng không thể như thế.

Nàng trêu chọc ta thì không thể bội tình bạc nghĩa, không thể nói chuyện không tính toán gì hết.”
Con mắt Mộ Vãn Diêu nhướng lên, giọng khó chịu nói: “Ai mới là kẻ nói lời nhưng không chịu trách nhiệm hả? Ta mà so được với chàng ư? Chàng xin nghỉ một tháng mà xin mãi không xong, còn mặt mũi yêu cầu ta này nọ hả?”
Ngôn Thượng đứng bên thành bể nghiêm túc nhìn nàng nói: “Có phải ta xin nghỉ thì nàng sẽ cắt đứt hết đám quan hệ lung tung rối loạn quanh mình không?”
Mộ Vãn Diêu lập tức trừng mắt hỏi: “Chúng ta nói cùng một chuyện sao? Ta là vì tốt cho chàng, còn chàng vì cái gì?”
Ngôn Thượng: “Vì sao nàng không giải thích mấy mối quan hệ lung tung rối loạn kia?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Nếu chàng tin tưởng ta là loại người ấy thì chàng chính là đồ ngốc dễ dàng bị người ta che mắt.

Việc trên triều đều không lừa gạt được Ngôn Nhị Lang vậy chẳng lẽ chút đồn đãi vớ vẩn này sẽ khiến chàng tin ư?”
Mộ Vãn Diêu chớp mắt hỏi: “Còn có Bùi Khuynh nữa, chàng nhớ không?”
Ngôn Thượng căng mặt nghĩ: Bùi Khuynh!
Mộ Vãn Diêu thong thả ung dung kích thích chàng: “Lúc ấy không phải chàng tự mình đưa Bùi Khuynh đến cho ta hả? Sao lúc ấy được mà hiện tại chàng lại không chịu nổi hai câu đồn đãi vớ vẩn hả?”
Hiện tại nhắc tới Bùi Khuynh là trong lòng Ngôn Thượng cực kỳ khó chiu.

Chàng nói: “Ta không phải tin mấy lời đồn đãi vớ vẩn đó mà ta tự phán đoán không ra.”
Mộ Vãn Diêu hơi giật mình.
Ngôn Thượng nắm lấy tay nàng, xiêm y nửa người dưới của chàng đều ướt đẫm, dán lên người cực kỳ không thoải mái.

Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn nói với chàng những lời vô nghĩa nhưng chàng lại không chịu thả người đi.
Chàng nhẹ giọng nói: “Diêu Diêu, ta chính là đồ ngốc nhất thiên hạ, ta vẫn luôn đoán không ra…… Ta không nghĩ ra nàng muốn con hát làm gì, lại vì sao mà nàng khen hắn đẹp.

Vì sao nàng không khen ta, vì sao không nhìn chằm chằm mình ta? Ta cảm thấy mình tốt hơn con hát kia, tốt hơn Bùi Khuynh, Vi Thụ và Dương Tự.

Còn nàng thì sao?”
Mộ Vãn Diêu quay người hừ hừ nói: “Ta mặc kệ chàng!”
Ngôn Thượng ôm lấy eo nàng nói: “Không cho đi, nàng phải để ý tới ta!”
Mộ Vãn Diêu bị chàng bế lên, bị bắt phải ngẩng mặt nhìn đôi mắt đen nhánh mang theo khẩn cầu của chàng.

Lòng nàng dao động, khóe miệng nhếch lên rồi quay đầu không muốn cùng chàng cãi lộn, mà chỉ dỗi nói: “Đồ ngốc!”
Ngôn Thượng nắm lấy tay nàng nói: “Ta mới không ngốc!”
Khó có lúc chàng cố chấp nói: “Ta đọc sách nhiều hơn con hát, tính tình tốt hơn, đẹp trai hơn, vóc dáng cũng cao hơn hắn.

Ta lại quen nàng lâu hơn, đó là chưa kể ta còn là quan ngũ phẩm, thân phận ngang với tể tướng, còn hắn chỉ là một con hát.

So với Bùi Khuynh, Vi Thụ, và Dương Tự ta đều tốt hơn, đối xử với nàng ân cần hơn! Nàng gả cho ta chính là vì ta tốt.”
Chàng so tới so lui, Mộ Vãn Diêu còn muốn quay mặt đi nhưng lại bị cái sự đáng yêu này làm động tâm.
Nhưng mà, khụ khụ, nàng cần khắc chế.


Muốn trị Ngôn Thượng thì không thể mềm lòng.

Thế nên nàng nén cười, mặt mày quyến rũ nói: “Không phải vì chàng tốt ta mới gả cho chàng đâu, mà là vì chàng dễ bắt nạt ấy.”
Ngôn Thượng giật mình rồi nói: “Đó cũng là đức tính tốt của ta.”
Mộ Vãn Diêu chớp mắt nói: “Tùy chàng.”
Ngôn Thượng nhắm mắt lại, lúc mở ra chàng thấp giọng nói: “Diêu Diêu, thực xin lỗi.”
Mộ Vãn Diêu mờ mịt vì không hiểu sao chàng lại đột nhiên xin lỗi.

Nàng lập tức bị chàng ôm lên, cách một tầng quần áo hai chân nàng như nhũn ra trượt xuống nhưng lại bị người trước mặt ôm lên.
Chàng nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của nàng đặt lên eo mình.

Vì động tác này mà nửa người trên của Mộ Vãn Diêu suýt thì bị chàng hất ngã.

Nàng sợ tới mức ho khan, đánh lên vai chàng mắng: “Chàng muốn làm gì?! Chàng điên rồi, điên rồi!”
Ngôn Thượng lại không để ý tới cái này mà chỉ cúi đầu hôn lên cổ nàng.
Chàng đột nhiên cường thế lấn tới khiến Mộ Vãn Diêu kháng cự theo bản năng.

Nàng nức nở không chịu, lại tức giận đánh chàng.

Lúc hai người hôn nhau nàng cũng cắn đối phương, mùi máu lan ra nhưng chàng vẫn không chịu ngừng.
Ngôn Thượng bế nàng ngồi lên thành bể, còn Mộ Vãn Diêu bị sặc nước miếng đến đỏ bừng mặt mũi nên lập tức quay lại oán hận trừng mắt nhìn chàng.

Người này mới chỉ tháo đai lưng, quần áo vẫn ngâm trong làn nước ấm.

Bàn tay chàng vươn ra nhắm tới thân thể mềm mại của nàng nhưng lại bị Mộ Vãn Diêu đánh một cái.
Nàng mắng: “Không được! Ta còn đang giận chàng đó!”
Ngôn Thượng lại cố chấp nói: “Ta muốn.”
Mộ Vãn Diêu ngửa cổ vì động tình, nhưng lòng vẫn giận.

Nàng cắn môi giận lẫy, vừa giống như làm nũng vừa giống cáu gắt nói: “Chàng cưỡng bách ta……”
Ngôn Thượng nói: “Vậy nàng đánh ta đi.”
Rồi lại bổ sung: “Ta cứ muốn như vậy.

Chúng ta đã lâu, đã lâu không có……”
Mộ Vãn Diêu ghé vào đầu vai chàng, quả thực muốn đánh người này nhưng lúc mũi chân nhẹ cọ qua eo chàng thì cảm giác tê dại lại lan khắp người, nhấn chìm nàng.
Tóc như mực, da thịt hơn ngọc.

Hàng mi dài của chàng câu lấy khuôn mặt nàng, giống như lông chim cọ lên đáy lòng nàng.
Đôi mắt nàng đỏ lựng lấp lánh nước.
Đây là ban ngày ban mặt, nhưng bọn họ vẫn hoàn thành món nợ hồ đồ kia.
Nàng bị Ngôn Thượng làm cho tức chết mà chàng cũng phải để ý tới tâm tư của nàng, không dám mạnh mẽ cưỡng bách.

Bởi vì nếu làm như thế thì chàng có khác gì những nam nhân đáng chết khác trên đời này?
Nàng hẳn nên hung hăng cự tuyệt rồi mắng chàng nhưng Mộ Vãn Diêu chỉ mắng lúc đầu, sau đó không còn tâm chí nữa.
Tình như thủy triều, dục như sóng lớn.

Vào lúc này ai còn có thể nói mình trong sạch, ai còn có thể thờ ơ?

Phòng tắm bị đảo loạn lên, nước trong bể sánh cả ra bên ngoài.
Nước chảy thành dòng uốn lượn chảy về phía phòng ngủ.

Có người đi guốc gỗ đạp lên sàn nhà bằng gỗ ướt nước vang lên tiếng bạch bạch.

Ánh nước phản chiếu ảnh ngược của khung cảnh ấm áp bên ngoài.
Ánh nước lấp lóa.
Mộ Vãn Diêu được bọc trong chăn đệm, cả người ghé trên giường.

Má nàng như phấn, đầu vai trắng nõn nhẹ co lại, mái tóc dài như mực xõa ra, mắt nàng nhắm lại cả người tỏa ra vẻ lười biếng mị hoặc.
Sau khi ăn uống no đủ nàng không còn tức giận nữa, cũng không còn vẻ trào phúng như vừa nãy.

Cả người nàng chỉ thấy thoải mái, không nhịn được nghĩ hóa ra đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa là ý này.
Mà lang quân vốn ôn nhu nay ngẫu nhiên cường thế một lần khiến lòng nàng phải thừa nhận mình nông cạn.

Nàng quả là thích vẻ cường thế này của Ngôn Thượng, tình yêu đúng là cần thứ tình cảm mãnh liệt này.
Nàng không hề cảm thấy mình không kiên định bởi vì nếu nhìn thấy thân thể Ngôn Thượng mà nàng không có cảm giác thì hôn nhân lúc ấy còn gì thú vị nữa.
Mộ Vãn Diêu nhìn về phía lang quân lúc này đã quay lại vẻ văn nhã tuấn tú bình thường.

Giống như cái kẻ điên cuồng lúc nãy không phải là chàng vậy.
Ngôn Thượng ngồi ở mép giường cúi đầu mặc quần áo, giữa mày hơi cau lại.

Chàng là lang quân như gió mát trăng thanh, cả người khí chất cao vời không hề có liên hệ gì với cái người không mặc gì lúc nãy.
Ngôn Thượng chỉ mặc xong áo trong màu trắng là Mộ Vãn Diêu đã ôm lấy chàng từ phía sau, tay vói vào trong.

Mặt chàng không nhịn được đỏ lên nhưng cũng không có ý ngăn cản, cứ tùy ý để nàng xoa nắn.
Kỳ thực chàng rất thích nàng câu kết làm bậy.
Mộ Vãn Diêu khẽ cáu mà hỏi chàng: “Thế nào?”
Ánh mặt trời chiếu nghiêng, chiếu lên khuôn mặt như ngọc của chàng.

Một lát sau chàng mới rụt rè hỏi: “Cái gì ‘thế nào’?”
Mộ Vãn Diêu ghé vào trên vai chàng, ngón tay như búp măng lướt qua gò má chàng: “Chàng tin tưởng ta không có nam nhân khác chứ? Đều do bên ngoài nói bậy khiến Ngôn tiểu nhị trở nên tự ti.”
Ngôn Thượng đỏ mặt chần chừ một lát mới hỏi: “Có phải ta như vậy là không tốt không?”
Mộ Vãn Diêu hứ một tiếng rồi nói: “Cái này chẳng thú vị tẹo nào hết.

Sao lúc nào chàng cũng phản tỉnh bản thân thế? Vui vẻ là được mà.

Đã lâu chàng không thoải mái như vậy đúng không?”
Ngón tay nàng cong lên gãi gãi chỗ đai lưng của chàng.

Cái này khiến Ngôn Thượng nhịn không được bật cười và thấp giọng nói: “Hôm nay ta sẽ xin quan trên cho nghỉ.”
Đuôi mắt của Mộ Vãn Diêu hơi nhướng lên.
Hai hàng mi như cánh bướm rung động, nàng nghiêng mặt hôn lên mặt chàng nói giỡn: “Chàng nên làm thế.

Ta hy sinh nhan sắc thì chàng cũng phải báo đáp ta chứ?”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Đây không phải báo đáp ư? Ta biết nàng vì tốt cho ta, nhưng ta……”

Mộ Vãn Diêu: “Chàng chính là thích bận, thích nhọc lòng.

Chàng không cảm thấy mệt, những việc có thể làm, có thể giúp người khác chàng đều làm.

Đã thế chàng còn thấy vui vẻ, cảm thấy mình đáng giá.

Ngôn tiểu nhị, chàng có thấy mình quá thích vì người khác mà hy sinh bản thân không? Đời chàng là của người khác sao, là để trả giá vì người khác ư? Thiên hạ này không phải của chàng, mà bản thân chàng cũng không phải thần tiên.”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng chăm chú: “Không cần luôn vì người khác mà trả giá, hy sinh, chàng cần nghĩ nhiều hơn cho bản thân.”
Ngôn Thượng mê mang hé môi nói: “Ta biết…… Nhưng nếu ta không bận những việc đó thì ta phải làm gì? Ta không có sở thích gì cả, Diêu Diêu.

Ta làm những việc này là vì có người cần và ta cũng am hiểu những việc đó.

Nhưng nếu ta không làm những việc ấy thì ta sẽ làm gì? Cả ngày ở cùng nàng sao? Như vậy hẳn nàng sẽ thấy ta thực nhàm chán đúng không?”
Chàng rũ mắt nói: “Ta không biết đánh đàn, không biết thưởng thức đồ cổ, không biết trà nào ngon dở.

Vẽ tranh và âm luật ta càng không thông.

Ta …………”
Mộ Vãn Diêu đạm mạc nói: “Ta thích.”
Ngôn Thượng nghiêng đầu chỉ thấy nàng cũng nghiêng mặt nhìn mình, đối mắt cong cong giống như câu hồn, lại như không để ý ——
“Ta chỉ muốn cùng chàng chơi vui vẻ.

Hơn nữa cái bộ dạng này của chàng có phải ngày một ngày hai đâu, sao phải hoảng hốt làm gì? Sao chàng cứ muốn làm một người hoàn mỹ thế? Một nhi tử, huynh trưởng, rồi quan viên và tình nhân hoàn mỹ…… Giờ chàng còn muốn làm một phu quân hoàn mỹ nữa.
Nhưng Ngôn nhị ca ca, kỳ thật ta không phải vì cái sự ưu tú hư vô mờ mịt đó mà gả cho chàng.

Chàng cảm thấy nhất định mình phải xứng đôi với ta, về tài hoa, về tính nết đều phải tương xứng nên mới khiến bản thân phải trở nên hoàn hảo để phù hợp với yêu cầu của ta…… Cơ mà ta đã nói rất nhiều lần là ta thích chàng của hiện tại.

Chàng không cần mệt như thế.

Nếu cưới ta mà khổ như vậy thì thà không cưới còn hơn.”
Nàng cắn cắn lên cổ rồi cùng chàng kề má, dụ dỗ: “Ca ca, chàng nói ta gả cho chàng vì chàng đối xử tốt với ta nhưng nguyên nhân chàng cưới ta cũng vì không thể rời bỏ được.”
Mộ Vãn Diêu che má, thâm tình nhìn chàng nói: “Ngôn nhị ca ca, ở trước mặt ta chàng có thể không cần ưu tú.

Ta sẽ không vì chàng ưu tú mà yêu chàng.

Ta chỉ vì chàng là Ngôn Thượng nên mới say mê.”
Ngôn Thượng trầm mặc nửa ngày mới nói: “…… Nàng đang câu dẫn ta ư?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng làm như không nghe được phán đoán nhạy bén của Ngôn Thượng.

Nàng hếch cằm lên, kiêu ngạo lại tự tin nói: “Ta muốn chàng thả lỏng, vui vẻ.

Ta đặc biệt, đặc biệt…… Muốn nhìn thấy chàng tự tại, lúc ngủ không tự giác rúc về phía ta, lúc bị bệnh sẽ mơ hồ gọi tên ta.

Chàng cáu giận ta cũng vui vẻ, cao giọng nói chuyện ta cũng thích…… Bởi vì như vậy mới coi như người sống.

Chàng có biết ánh mắt chàng nhìn ta là thế nào không?”
Ngôn Thượng đỏ mặt chăm chú nhìn nàng, tay vuốt ve gò má mềm mại của nàng.

Ánh nắng nhè nhẹ bao lấy sườn mặt của chàng, trên đó là ý cười nhưng chàng lại làm ra vẻ không hiểu hỏi: “Là ánh mắt gì?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Chàng đẩy ta đi để ta không chạm được vào người chàng nhưng ánh mắt lại cầu xin ta đừng đi, tay cũng không tự giác bắt lấy tay ta không cho rời.”
Ngôn Thượng bị chọc cười rộ lên nói: “Lại nói bậy.”
Chàng nhắm mắt sau đó mở ra nhẹ giọng hỏi: “Diêu Diêu, ta thật sự có thể không ưu tú ư?”
Mộ Vãn Diêu kiên định đáp: “Có thể.”
Ngôn Thượng: “Ta chưa từng thả lỏng……”
Mộ Vãn Diêu: “Thử xem.

Lúc này chàng cần nghiêm túc thử một lần.”
Ngôn Thượng: “Được, để ta thử xem…… Nhưng nàng đừng ghét bỏ ta.”
Mộ Vãn Diêu vươn cánh tay ôm lấy chàng, vui sướng nói: “Không có việc gì, Ngôn nhị ca ca đi theo ta thì ta nhất định có thể thả lỏng, cũng sẽ lười biếng và biết cách hưởng thụ.

Chàng tay chân vụng về cũng không sao, ta chỉ thích chàng ngốc ngốc thế này.”
Ngôn Thượng cười nói: “Được, lát ta sẽ đi xin nghỉ.

Ừm, ta sẽ xin …… Năm ngày có được không?”
Mộ Vãn Diêu vốn định nói năm ngày quá ít, nhưng nghĩ tới triều chính quá nhiều, Ngôn Thượng hận không thể cả ngày làm việc mà vẫn chủ động nói ra chuyện xin nghỉ nên nàng muốn cổ vũ.

Vì thế nàng vội vàng gật đầu nói được.
Ngôn Thượng lập tức vui vẻ cười.
Nhưng Mộ Vãn Diêu lại chần chờ một chút nói: “Vẫn nên để mai hẵng xin nghỉ.”
Ngôn Thượng nghi hoặc: “Sao lại thế?”
Mộ Vãn Diêu không nói lời nào, ngón tay véo lên eo chàng khiến cả người Ngôn Thượng cứng đờ.

Nàng ngước đôi mắt ẩm ướt lên nhìn chàng cười, diễm lệ tỏa bốn phía làm cho xương cốt người ta mềm ra.

Ngón tay thon dài của Ngôn Thượng túm lấy ván giường, lông mi run rẩy quay mặt đi.
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Vừa rồi quá thoải mái, ta còn muốn.

Chàng còn có thể chiến sao?”
Ngôn Thượng: “Ban ngày ban mặt……”
Mộ Vãn Diêu hừ một tiếng, chèn ép chàng: “Ban ngày ban mặt thì sao? Vừa rồi ta không bảo ngừng thì chàng còn không ngừng đâu.

Hiện tại nghe ta, ta muốn Ngôn tiểu nhị, ta thích Ngôn tiểu nhị.”
Ngôn Thượng nói không nên lời còn nàng thì mở to đôi mắt như mắt mèo, bày ra bộ mặt vô tội rồi duỗi tay đè chàng xuống giường.

Đã lâu nàng không cưỡng bách chồng mình thế này nên lập tức trở nên hưng phấn.

Ngôn Thượng bất đắc dĩ, đành phải chiều theo ý nàng mà nằm xuống.

Nhưng chàng túm lấy tay nàng, run giọng khuyên nàng đừng có mà quá mức.
Sau giờ ngọ ánh sáng ấm áp, cả phòng đều là hương nồng.
Mặt trời dần ngả về tây, trên sàn nhà vẫn tích táp nước, một lát sau nó lại ướt thêm.
Từng vũng nước đọng trên sàn giống như vừa có cơn mưa, trong sáng lấp lóa.


Bình luận

Truyện đang đọc