TIỆM CƠM NHỎ THÀNH TRƯỜNG AN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Yến mạo hiểm lệnh cấm đi đêm để về nhà, vừa vào tới cửa đã nghe nói bà nội không khỏe.

“Hai khắc trước thái phu nhân nói trong bụng khó chịu, đã cho người đi mời lang trung.” Chu quản gia bẩm báo.

“Bữa chiều ăn cái gì?” Lâm Yến vừa bước nhanh vào trong viện của bà nội vừa hỏi.



“Theo lời vú già bên cạnh thái phu nhân thì buổi chiều ăn mấy cái ngọc tiêm diện mua bên ngoài, uống nửa bát canh rau hạnh, lại ăn mấy miếng cá thái lát.”

Lâm Yến nhíu mày gật đầu.

Thấy sắc mặt chủ nhân như vậy, Chu quản gia giải thích rõ: “Trong phường mới mở một tiệm ăn gọi là Thẩm Ký, bán bánh màn thầu nhân thịt rất ngon, gần đây thái phu nhân ăn uống không ngon miệng, người làm trong bếp mới mua về một ít.” Lão thái thái thèm ăn, đã ngán đồ ăn trong nhà, người làm trong bếp vì muốn thái phu nhân vui lòng mà thỉnh thoảng ra ngoài mua vài món mới mẻ. Công tử trước giờ rất chiều ý thái phu nhân, lại thấy bọn họ đều cẩn thận, cho nên vẫn luôn mắt nhắm mắt mở, không biết lần này có phải món ngọc tiêm diện này gây ra chuyện không.

Đi vào trong viện đã có vú già chờ sẵn, nhỏ giọng nói với Lâm Yến: “Đã nôn một trận, đi ngoài một lần, bây giờ đã ổn hơn một chút rồi.”

Lâm Yến đi vào trong phòng, nhìn bà nội nằm nghiêng trên giường, trên bụng đắp một chiếc chăn mỏng, dáng vẻ uể oải mất sức.

“Ngươi đừng lo lắng, ta đã thấy dễ chịu hơn một chút rồi.” Giang thái phu nhân mở to mắt cười nói.

Lần này tinh thần của thái phu nhân rất khá, nhận ra được cháu mình.

Lâm Yến bước vội mấy bước, đi tới cạnh giường, ngồi xuống bên cạnh bà nội, đặt tay lên cổ tay lão thái

Tất cả mọi người yên lặng chờ hắn bắt mạch.

“Không có gì đáng ngại, đoán chừng là do thời tiết nóng bức, dạ dày của bà nội vốn không tốt, bây giờ ăn nhiều món dầu mỡ nên không thoải mái thôi.” Lâm Yến buông cổ tay bà nội ra, lại sờ lên trán lão thái, hòa nhã nói.

“A Tố còn nói sợ là ngọc tiêm diện không sạch sẽ, ta thấy đâu có phải, bánh nặn rất khéo, nếp gấp lại như cánh hoa, nhân bánh cũng ngon, thịt lợn trộn thêm chút măng, cắn một miếng nước canh chảy ra thơm lừng.”

Thấy bà nội đã thế này mà vẫn còn nhớ thương đồ ăn, Lâm Yến hơi dở khóc dở cười: “Chờ hôm nào thời tiết mát mẻ, dạ dày của ngài khỏe lại rồi lại ăn.”

Trong lúc nói chuyện thì lang trung tới. Lâm Yến đón tiếp, lang trung vội vàng chắp tay trước ngực hành lễ.

Lâm Yến khách khí đáp lễ, tự mình dẫn người tới trước giường của bà nội.

Bắt mạch cả hai tay xong, lại hỏi vú già mấy câu, lang trung nói: “Thái phu nhân đã có tuổi, dạ dày suy yếu, bữa chiều lại ăn nhiều đồ dầu mỡ nên mới sinh ra chứng này. Ta sẽ kê vài thang thuốc bổ tỳ ích khí, điều trị dạ dày, sắc lên uống, mấy ngày tới chú ý ăn uống thanh đạm một chút là sẽ khỏe thôi.”

Lâm Yến cảm ơn lang trung, để quản gia tiễn người, thấy thang thuốc kia liều lượng vừa phải, thích hợp với lão thái thì lại sai người cầm phương thuốc đi ra gõ cửa dược quán mua thuốc.

Bận bịu tới nửa đêm, lão thái uống thuốc rồi ngủ say, Lâm Yến canh giữ thêm một lúc nữa rồi mới ngủ ở gian ngoài cạnh phòng bà nội. Sáng hôm sau hắn dậy đi vào triều thì bà nội vẫn còn chưa tỉnh, thử kiểm tra mạch một chút, thấy đã chuyển biến tốt.

Lâm Yến đi về trong viện của mình rửa mặt, dặn dò kĩ lưỡng người làm trong bếp, xử lý vài chuyện trong nhà, bởi vì ngủ không ngon lại cũng không đói nên chỉ uống mấy hớp cháo, ăn mấy miếng gà luộc rồi đi, tới lúc trở về thì nhà nhà đều đã lên đèn.

Hắn tới thăm bà nội trước, lão thái đã khỏe lại, ăn cơm xong, đang chơi bài với vú già và tỳ nữ. Lâm Yến dặn dò mấy câu, rốt cuộc cũng yên lòng, quay trở lại trong viện của mình thay quan phục, rửa ráy một lượt.

“A lang đã ăn bữa chiều chưa? Dưới bếp có chuẩn bị sẵn, có thịt dê và thịt vịt rất ngon.” Tỳ nữ cười hỏi.

Buổi trưa có cung yến, uống không ít rượu, cơm canh trong cung vừa nhiều dầu mỡ vừa lắm muối nhiều đường, bây giờ trong bụng vẫn còn cảm giác béo ngậy. Lâm Yến xua tay: “Không cần, ta đi ra ngoài một lát.”

Nhét túi tiền vào người, xua tay với tên gia nô muốn đi theo, Lâm Yến một mình đi ra ngoài.

Chậm rãi đi dọc theo mấy con đường trong phường, bên tai ra rả tiếng ve kêu. Trên đường không còn nhiều người qua lại nữa, thỉnh thoảng mới gặp vài người đi hóng gió, lại gặp một người say rượu lảo đảo từ trong quán rượu đi ra, được nô bộc đỡ về nhà.

Lại đi lên trước thêm mấy bước nữa, Lâm Yến liếc mắt thấy chiếc đèn lồng viết hai chữ “Thẩm Ký” đong đưa trong gió đêm.

Ngọc tiêm diện gây ra chuyện hôm qua chính là của “Thẩm Ký” nào đó, chắc hẳn chính là tiệm này, Lâm Yến đột nhiên nhớ tới cung nữ bán bánh cạnh cửa phường, mấy hôm nay nàng không bán bánh cạnh cửa phường nữa, chỉ cho rằng rốt cuộc nàng đã không chịu đựng được nữa mà trở về Lạc Dương, chẳng lẽ…

Lâm Yến chậm rãi đi vào tiệm ăn Thẩm Ký.

Chưa thấy người đâu mà đã thấy một bát cháo xanh biếc đặt trên bàn ăn, cháo vẫn còn bốc hơi nóng, một đĩa mấy quả trứng muối cắt nhỏ, một đĩa rau thái sợi thanh đạm, một đĩa măng chua thái hạt lựu, nhìn giống như khách nhân còn chưa vào chỗ.

Nhìn thấy mấy món ăn bình thường đơn giản như vậy, Lâm Yến lại đột nhiên thèm ăn.

Ang nước to đặt ở phía sau cửa hàng, Thẩm Thiều Quang và A Viên sau một ngày bận bịu đang múc nước rửa tay rửa mặt. A Viên ngồi vẩy nước, thu dọn chậu rửa mặt, Thẩm Thiều Quang vắt khăn trên vai, thái dương vẫn còn dính mấy giọt nước, mở cửa sau ra đi vào trong tiệm, nương theo ánh đèn liếc mắt nhìn thấy vị Lâm thiếu doãn kia.

“Khách nhân muốn ăn gì? Trong bếp có bánh ú nhân mứt táo và bánh ú nhân trứng muối mới làm.” Bánh bao đã bán hết, nhưng có bánh ú chuẩn bị cho sáng mai đã hấp xong. Gạo nếp không dễ bị nhão, Thẩm Thiều Quang đều hấp sẵn từ tối hôm trước, cũng không mở vung, để tàn lửa qua đêm, sáng hôm sau gạo nếp mềm và thơm hơn hẳn. Bây giờ đã chín, lấy ra mấy cái cho hắn cũng không ảnh hưởng gì.

“Dùng chỗ này là được rồi.” Lâm Yến chỉ chỉ bát cháo trên bàn, nói xong thì tự tìm một bàn rồi ngồi xuống.

“…” Thẩm Thiều Quang nhấp môi, nhưng cuối cùng không muốn đắc tội với hắn nên chỉ có thể lấy một cái bát nhỏ san ra cho hắn một bát cháo, đồ ăn thì không tiện chia ra nên cho Lâm Yến cả, cũng may là vẫn còn trứng muối, Thẩm Thiều Quang liền đi cắt hai quả trứng khác.

Lâm Yến cầm thìa chậm rãi khuấy cháo trong bát, bên trong có khiếm thực, hạt sen, còn có mùi lá sen thoang thoảng – bổ tỳ giải nhiệt, không ngờ lại là một bát cháo rất có công dụng.







A Viên quay lại, phát hiện ra mình chỉ đi rửa mặt thôi mà đồ ăn đã mọc chân chạy mất, không khỏi quệt miệng, nhưng bởi vì là thực khách nên không tiện nói gì. Thẩm Thiều Quang vỗ vỗ tay nàng ta an ủi, sợ nàng ta ăn không no, đi tới chỗ nồi lấy hai cái bánh ú tới.

Rau thái sợi được trộn chung với giấm chua và dầu mè, ăn vào nhẹ nhàng khoan khoái; măng chua thái hạt lựu thì hơi mặn, vừa khéo phù hợp để ăn với cháo; trứng muối làm rất tốt, lòng đỏ trứng hơi lỏng, lại không quá mặn, ăn vào miệng lại hơi xào xạo. Bất tri bất giác, Lâm Yến đã ăn hết cả bát cháo, đồ ăn cũng đã ăn bảy tám phần, chỉ có hai quả trứng muối cắt thành tám cánh hoa thì chỉ ăn bốn cánh.

Trong bụng đã no thì trong ngực cũng thuận, dường như chuyện ở nha môn lúc ban ngày cũng không còn phiền lòng như vậy nữa, hắn tự cười nhạo mình, đây là nối gót bà nội, lại còn bước vào cùng một con sông.

Lâm Yến đứng lên, khóe miệng hơi cong, để lại một thỏi bạc, nói với Thẩm Thiều Quang: “Đa tạ chủ tiệm chiêu đãi.”

Ánh đèn chập chờn, người này cười lên, lại có chút cảm giác như gió mát thổi từ mặt hồ tới. Thẩm Thiều Quang sửng sốt một chút, nghĩ bụng, đúng là ngắm mỹ nhân phải ngắm ở dưới đèn, vào ban ngày vị Kinh Triệu thiếu doãn này cũng đẹp mắt, nhưng cứ có cảm giác hơi lạnh lùng và xa cách, làm gì có chút phong thái khiến người ta ngất ngây như vừa rồi.

Lâm Yến đi rồi, Thẩm Thiều Quang sờ sờ thỏi bạc chừng hai lạng kia, cảm thấy mỹ nhân không chỉ đẹp mà còn rất thức thời!

Bình luận

Truyện đang đọc