TIỆM CƠM NHỎ THÀNH TRƯỜNG AN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nghe nói gần đây A Bàng đang lễ Phật cầu phúc ở am ni cô phải không?” Một thiếu nữ mặc váy màu thạch lựu cười nói.

Bàng nhị nương đứng ở mép đình, nghe thiếu nữ kia hỏi vậy thì vừa mừng rỡ lại hơi ngạc nhiên, cười đáp: “Đúng vậy.”

“Không biết là ở am nào?” Thiếu nữ mặc váy thạch lựu kia cười tủm tỉm hỏi tiếp.

Mấy quý nữ khác đều nhìn Bàng nhị nương.

“Ở am Quang Minh trong phường Sùng Hiền.” Bàng nhị nương nghĩ một lúc, lại bổ sung: “Trụ trì của bọn họ là Viên Giác sư thái, Phật pháp rất cao thâm.”

“Am Quang Minh à…” Thiếu nữ mặc váy thạch lựu cười đầy ẩn ý.

Một thiếu nữ mặc váy màu xanh ngọc đứng cạnh đó phe phẩy cây quạt, nhướng mày cười hỏi: “Năm nay trong am Quang Minh tặng bánh không giống mấy năm trước, ăn rất ngon, chắc không phải là công thức của A Bàng chứ?”

“Bàng gia cũng có công thức riêng sao? Vậy thì chắc hẳn là công thức lâu đời ở Kinh Châu hoặc Thục Trung rồi.” Thiếu nữ váy thạch lựu cười đến cong cả hàng mày.

Bàng gia nền móng cạn, đâu giống được các gia tộc lớn, có các công thức nấu ăn được truyền lại từ đời này qua đời khác. Bọn họ lại nhắc tới Kinh Châu, Thục Trung chẳng qua là muốn châm chọc chuyện Bàng gia mạo nhận tổ tông mà thôi.

Đám quý nữ này mở miệng ra lời lẽ êm tai nhưng lại rất cay độc, trong bông lại cất giấu mũi kim.

Mấy thiếu nữ khác đều cười.

Một cô nương mặc áo màu vàng đất thêu hoa cười cười, đánh vào tay thiếu nữ váy màu thạch lựu: “Thập nhị nương lại trêu chọc người ta!” Sau đó quay sang cười với Bàng nhị nương: “A Bàng đừng trách muội ấy.”

Bàng nhị nương tái mặt, cắn môi, muốn xoay người đi hoặc là nói gì đó, nhưng rồi cuối cùng lại nhịn xuống.

Thẩm Thiều Quang cầm que cời than chọc chọc trong lò, lại lần nữa nhấc nồi bánh ú chưng nóng hổi lên, trong lòng chậc chậc hai tiếng, Bàng nhị nương chẳng khác nào bá vương, thế mà hôm nay bị người ta chèn ép… Đúng là hơi đáng thương. Không cùng một loại người thì tốt nhất vẫn đừng nên cố sáp lại gần người ta làm gì.

Cô nương mặc áo vàng đất thêu hoa nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút, có lẽ là người đứng đầu đám quý nữ này: “Chúng ta cũng nghỉ đủ rồi, qua bên đó xem tiếp đi.”

Tiểu tỳ nữ bên cạnh nói: “Bên kia nhiều người, ngũ nương cẩn thận bị người ta đụng phải.”

Thiếu nữ mặc váy thạch lựu giành phần nói trước: “Không sao đâu, ta thấy có người của phủ Kinh Triệu ở đây.” Nói xong thì chớp chớp mắt với cô nương mặc áo màu vàng đất.

Cô nương mặc áo vàng đất cười lườm nàng ta một cái, mấy cô nương còn lại nối đuôi nhau ra khỏi đình, đi dọc theo đường lớn.

Lúc đi ngang qua sạp hàng của Thẩm Thiều Quang, thiếu nữ áo xanh ngọc nhìn đám ngải oa oa tròn vo trên giá trúc, hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn Thẩm Thiều Quang, sau đó lại nhìn Bàng nhị nương ở phía sau, cuối cùng trong lòng còn sót lại một chút lương tâm, không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.

Bàng nhị nương chỉ biết là Thẩm Thiều Quang bán bánh ú và nước ô mai, không ngờ là còn có cả cái này, sắc mặt vốn chẳng dễ nhìn giờ lại càng khó coi hơn.

Thiếu nữ mặc áo xanh ngọc đi chậm lại, đợi Bàng nhị nương đi lại gần, nhẹ giọng trách cứ: “Ngươi cũng phải biết nặng nhẹ đi chứ! Người nào ngươi cũng làm thân được sao?” Sau đó thì nhanh chóng bước đi.

Bàng nhị nương dừng lại, vừa rồi vốn đã cố nén nước mắt, nghe được câu trách cứ có ý tốt này thì rốt cuộc nhịn không được nữa, bật khóc lên.

Thẩm Thiều Quang thấy hơi xấu hổ, vội vàng cúi thấp đầu xuống, giả vờ ngủ gật.

Nhưng không ngờ rằng một lúc lâu sau, Bàng nhị nương đi tới, tức giận quát lên bằng thứ giọng điệu còn mang âm mũi: “Ngươi giả bộ cái gì chứ! Ta biết ngươi nghe hết cả rồi.”

Thẩm Thiều Quang cười cười, xoa sống mũi: “Bàng tiểu thư uống bát trà hoa lài giải khát không?”

Thẩm Thiều Quang chỉ thuận miệng nói thế mà thôi, các quý nữ đều rất chú ý, tỳ nữ bên cạnh đều mang theo đồ ăn thức uống.

Vốn tưởng rằng nàng ta sẽ phất tay áo bỏ đi, nào ngờ Bàng nhị nương lại liếc Thẩm Thiều Quang một cái, sau đó thật sự nhận lấy bát trà hoa lài kia.

Tỳ nữ bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: “Mấy người ngũ nương đều đã đi xa rồi…”

Bàng nhị nương lẩm bẩm: “Để người ta vả vào mặt rồi còn chạy theo người ta làm gì?”

Nhìn khuôn mặt thanh tú với hai hàng mày bị vẽ đậm quá mức của Bàng nhị nương, Thẩm Thiều Quang khẽ thở dài trong bụng, chẳng qua vẫn chỉ là một tiểu hài tử mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi.

Thẩm Thiều Quang đặt mấy cái ngải oa oa lên đĩa sứ màu trắng, đẩy tới cạnh tay Bàng nhị nương, sau đó cúi đầu nặn bánh làm tiếp việc của mình.

Bàng nhị nương lại ăn thật, mấy tỳ nữ đưa mắt nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn Thẩm Thiều Quang một hồi, không nói cái gì.

Bàng nhị nương ăn bánh uống trà xong, dường như tâm trạng đã khá hơn một chút, thấp giọng nói: “Ta đi đây.” Muốn nói một tiếng “cảm ơn”, nhưng nghẹn một hồi, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Thẩm Thiều Quang hừ một cái, đúng là tiểu cô nương!

Thẩm Thiều Quang nhiều chuyện nhưng lại được cái nhìn mọi việc đều sáng suốt, mặc dù không biết thân phận của đám quý nữ kia, nhưng nghe cách nói chuyện thì cũng có thể đoán được vừa rồi bọn họ ngươi tung ta hứng một hồi như vậy dường như có liên quan tới vị Kinh Triệu thiếu doãn trẻ tuổi dáng dấp không tệ kia.

Ngày đó sau khi vô tình gặp gỡ, Thẩm Thiều Quang nói chuyện phiếm với trụ trì có hỏi mấy câu, mới biết vị thiếu doãn phủ Kinh Triệu này xuất thân từ Lâm thị ở Hà Đông.

Lâm thị được xếp vào hàng lão thế gia lâu đời, truyền thừa qua nhiều triều đại, đầu thời Đường còn có hai vị làm tể tướng, chỉ là đến thời Võ Chu thì bị đả kích quá lớn, giết giết chóc chóc, kẻ còn người mất, đã dần sa sút – nhưng dù vậy, ở trong mắt đám sĩ tộc tôn sùng ánh sáng vinh quang của tổ tông thì dạng mới nổi như phủ Lỗ quốc công cũng không thể nào với tới được.

* Võ Chu là triều đại do Võ Tắc Thiên sáng lập (690 – 705).

Huống hồ, vị kia còn trẻ tuổi đã leo lên tới bậc tứ phẩm – thượng thư các bộ cũng chỉ là tam phẩm mà thôi – lại còn giữ chức vụ quan trọng như thiếu doãn phủ Kinh Triệu, thực sự được lòng hoàng đế, tương lai xán lạn.

Thẩm Thiều Quang lắc đầu, tâm tư thiếu nữ của Bàng nhị nương sợ là tám phần mười phải thành công cốc rồi.

Thẩm Thiều Quang vừa than thở chuyện của người khác, vừa bận rộn chuyện làm ăn của mình, bây giờ đã gần trưa, người bên bờ sông càng lúc càng đông, cuộc đua thuyền rồng cũng sắp bắt đầu.

Việc làm ăn của Thẩm Thiều Quang càng lúc càng tốt, ngải oa oa xinh đẹp đúng là rất được người ta yêu thích, đã bán hết sạch, bánh ú cũng bán hết mẻ này tới mẻ khác, chỉ có trà hoa lài là không bán được bao nhiêu.

Bán không được thì không được, Thẩm Thiều Quang tự pha cho mình, bưng cái cốc to bằng sứ mà nàng hay dùng lên uống từng ngụm từng ngụm.

Trên sông chiêng trống vang trời, mọi người chen chúc, không ngừng hò hét cổ vũ, cuộc đua thuyền rồng đã bắt đầu.

Từ vị trí của Thẩm Thiều Quang chỉ có thể nhìn thấy cái gáy của người ta, không nhìn được tới mặt sông, nhưng nàng cũng phe phẩy cây quạt, rướn cổ lên xem.

Đua mấy vòng, đội đỏ giành chiến thắng. Đội đỏ là “đội thuyền rồng hoàng gia” của hoàng thái tử và mấy vị vương gia, Thẩm Thiều Quang cười cười, đúng là ở đâu cũng có quy tắc ngầm.

Cuộc đua thuyền rồng kết thúc, người được dự ngự yến đương nhiên là đi dự ngự yến, người không được dự ngự yến thì cũng có gia yến hoặc các loại tụ hội, đám dân thường thì hoặc là ăn đồ ăn mình mang theo, hoặc là mua chút gì đó ăn tạm, sau đó phần đông đều trở về – hôm nay đúng là nắng quá to.



Thẩm Thiều Quang dịch cái sạp của mình lại gần gốc cây, lấy mấy cái bánh ú còn dư lại trong sọt ra bắc lên chưng, nhìn dòng người bên bờ sông dần tản đi, gác chân ngồi trên cái ghế xếp kiểu người Hồ mà nàng mang tới, tính nhẩm số tiền hôm nay đã kiếm được, nghĩ tới giấc mộng lập nghiệp ở thủ đô đến giờ còn chưa thấy bóng dáng – thực ra, nếu đủ tiền thì tìm một chỗ non xanh nước biếc mà sinh sống cũng khá tốt.

Ngự giá trở về cung, đương nhiên cấm quân cũng đi theo, tất cả mọi chuyện còn lại trên Khúc Giang đều giao cho phủ Kinh Triệu xử lý. Bạch phủ doãn đã có tuổi, trở về nha môn trước, Lâm Yến chỉ huy các quan viên còn lại, sắp xếp nhóm trực cuối cùng trong ngày Đoan Ngọ.

Nắng to, mặt sông lấp loáng, hơi chói mắt, Lâm Yến che tay chậm rãi đi ra khỏi lều tránh nắng.

Hai quan viên áo lục và mấy tên nha sai muốn đuổi theo, Lâm Yến mỉm cười nói: “Ta chỉ đi dạo một lát thôi, kẻo lại bảo là Đoan Ngọ mà không tới Khúc Giang.”

Cấp trên nói đùa dù không buồn cười chút nào nhưng mấy quan viên và nha sai cũng đều bật cười, sau đó nhìn vị thiếu doãn này chậm rãi rời khỏi bờ sông.

Lúc Lâm Yến gõ gõ lên bàn, Thẩm Thiều Quang đang ngủ gật, đầu gục lên gục xuống. Đột nhiên bị đánh thức, Thẩm Thiều Quang chớp chớp đôi mắt còn hơi mơ màng, lau nước miếng dính bên mép, đứng lên cười nói: “Lang quân muốn ăn bánh ú hay uống chút trà hoa lài?”

Nghĩ tới nước ô mai thơm lừng mát lạnh mà cấm quân uống sáng nay, Lâm Yến khẽ cười, đáp: “Một bát trà hoa lài đi.”

Bởi vì không có người uống trà nên Thẩm Thiều Quang đã tắt cái lò nấu nước kia một lúc lâu, bây giờ phải nấu nước nóng để châm trà, nàng đặt lên cái bếp dùng để chưng bánh ú, dùng quạt phe phẩy tạo gió.

Lâm Yến an nhàn ngồi xuống cái ghế xếp kiểu người Hồ chuẩn bị cho khách, yên lặng ngồi chờ.

Thẩm Thiều Quang đun sôi nước, rửa bát, bỏ lá trà lên, chậm rãi đổ nước vào, lá trà và hoa lài đều nổi lên, nước trà dần biến thành màu vàng nhạt, nhạt hơn màu áo của cô nương áo vàng thêu hoa lúc sáng*.

* Thực ra đời Đường cũng có cách pha trà là đổ nước nóng lên lá trà, gọi là “am trà”, nhưng không phổ biến bằng nấu lá trà trong nước. [tác giả]

Lâm Yến bưng bát lên, nhấp một ngụm, buông xuống: “Cô nương ở chốn phố chợ có vui chăng?”

Thẩm Thiều Quang hơi ngạc nhiên, liếc hắn một cái, sao đột nhiên hắn lại hỏi vấn đề này? Đây là chuyện thích hợp để nói giữa những người xa lạ sao? Nhưng đột nhiên nhớ tới một đoạn phát thanh ở kiếp trước gọi là “Bạn có hạnh phúc không?”, chẳng lẽ đây là phó thị trưởng đột nhiên đi điều tra mức độ hạnh phúc của xã hội?

Thẩm Thiều Quang híp mắt cười đáp: “Nay thiên hạ thái bình, thành Trường An phồn hoa đông đúc, đương nhiên là ta vui chứ, rất vui.” Thẩm Thiều Quang cảm thấy đáp án của mình rất vô cùng tiêu chuẩn, vừa tâng bốc người ta lại vừa không lộ liễu câu nệ.

Lâm Yến như cười như không liếc mắt nhìn Thẩm Thiều Quang, không nói gì, chậm rãi uống trà tiếp.

Thẩm Thiều Quang liền cầm khăn lên lau hết chỗ này tới chỗ kia, dọn dẹp đồ đạc, lát nữa Triệu Nhị lái xe lừa tới, nàng cũng về luôn.

Lâm Yến uống trà xong thì đứng lên.

Thẩm Thiều Quang cười nói: “Một bát năm văn tiền, lang quân.”

Lâm Yến móc hầu bao ra, lấy năm văn tiền đặt trên bàn, cất bước đi.

Thẩm Thiều Quang hơi thất vọng, còn tưởng là có thể nhận được chút tiền boa cuối cùng của hôm nay cơ.

Bình luận

Truyện đang đọc