TIẾN MỘT BƯỚC CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC


Hai tháng, không ngắn cũng không dài, đủ để hắn có thể quên đi tiếng sét ái tình về mối tình đầu kia.

Bây giờ bỗng nhiên gặp lại, thế nhưng, cô lại là hoa đã có chủ, mà chủ kia, lại là người anh em chí cốt của hắn.
Hắn muốn phát điên, hắn thật sự đã cố gắng kiềm chế, cố gắng để quên đi mối tình đầu kia, thế nhưng, không những trái tim hắn không thể tự chủ, suy nghĩ trong hắn cũng không có cách nào tự chủ được.
Từ giây phút ở sân bay hắn nhìn thấy cô cho đến giờ phút này, hắn chưa lúc nào không dõi theo cô.

Nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, hắn lại không cách nào có thể gán ghép người trước mặt với người mà hắn gặp trước đây là cùng một người, cứ như hai người hoàn toàn khác vậy.
Hắn lại cười tự giễu trong lòng.

Nếu như hắn nhớ không lầm, cái ngày hắn gặp cô, khi đó William, bạn chí cốt của hắn là đang đi công tác.

Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao lúc ấy cô lại ưu sầu như vậy, chính là vì không có người kia ở bên cạnh.
Hóa ra từ đầu chí cuối hắn chỉ là người đến sau, là người đơn phương mà thôi.

Cho dù hôm đó hắn có thổ lộ cùng cô thì kết quả thế nào, hắn có thể đoán được, hoặc có lẽ ngày hôm nay, hắn sẽ không cách nào có thể đối diện với cô cùng người bạn chí cốt của hắn rồi.
Suy cho cùng, nhìn thấy cô vui vẻ hạnh phúc như vậy, hắn cũng cảm thấy an lòng, vẫn hơn nhìn thấy vẻ u sầu của cô.

Cho dù hắn phải giấu đi đoạn tình cảm này, hắn cũng sẽ không thấy hối tiếc.
Hắn không hy vọng một ngày nào đó William, bạn hắn sẽ đối với cô không tốt.

Thế nhưng, nếu như thật sự có ngày đó, hắn sẽ bất chấp tất cả mang cô về bên hắn, sẽ không bao giờ để cô phải u sầu thêm nữa, càng không nói phải rơi nước mắt, có chăng cũng chỉ là những giọt nước mắt vì hạnh phúc!
Hắn từng nghe có người nói, nhìn người mình yêu hạnh phúc thì bản thân mình cũng sẽ hạnh phúc, bây giờ hắn đã hiểu, bởi vì hiện tại hắn chính là đang ở trong hoàn cảnh này.

Hắn chỉ có thể chúc phúc cho cô mà thôi, hắn cũng sẽ âm thầm theo dõi, sẽ đứng sau bảo vệ không để cho cô chịu bất cứ thương tổn nào.

Bất cứ lúc nào cô muốn quay đầu, vòng tay hắn sẽ luôn mở rộng vì cô, bởi vì hắn..

yêu cô!
"Mark!"
Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến hắn quay về với thực tại.

Thì ra là Thomas đang gọi hắn.
Hắn khẽ nhíu mày lên tiếng: "Có chuyện gì?"
Thomas nhìn vẻ mặt thất thần của hắn trước khi anh gọi hắn cũng tỏ ra khó hiểu, bởi vì chưa bao giờ anh nhìn thấy hắn có biểu hiện bất thường như vậy, mà ánh mắt kia lại có chút gì đó không đúng.
Dõi theo hướng nhìn của hắn, Thomas chợt sững sờ.


Nếu như anh không nhìn sai, Mark đích thực là đang nhìn LiLy, vợ sắp cưới của William.

Nhưng còn lý do, anh thật sự không nghĩ ra được.
"Vẻ mặt này của cậu là sao? Có tâm sự?" Thomas dò hỏi.
Mark khẽ lắc đầu: "Không có gì, có lẽ thay đổi múi giờ cùng khí hậu, cho nên có chút không thoải mái".
"Cậu mà cũng biết nói câu này? Thượng Hải với Việt Nam cũng không khác biệt lắm.

Mấy lần cậu đến Thượng Hải cậu vẫn là con gián đánh hoài không chết.

Bây giờ lại thế này, có quỷ mới tin".
"Tôi gạt cậu làm gì?" Mark mặt không biến sắc nói.
"Có gì để gạt không thì tự cậu biết".
Thomas nhìn Mark đầy ý vị, xong lại khẽ nhếch miệng lên tiếng: "Được rồi, cũng không còn sớm, trở về thôi để mọi người nghỉ ngơi".
"Được, về thôi!"
Mark gật đầu, khẽ đưa mắt nhìn về phía người con gái kia một lần nữa, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Mark đi rồi, những người còn lại cũng lần lượt đứng lên cáo từ, ai trở về chỗ người nấy.
* * *
"Anh sao vậy Thomas?" Sau khi về khách sạn, nhìn thấy vẻ mặt suy tư của chồng mình, Elena lên tiếng hỏi.
Thomas khẽ thở dài rồi lên tiếng: "Anh cũng không biết phải nói thế nào cho em hiểu.

Mà thôi quên đi, chắc là anh lo xa quá thôi!"
"Thomas!"
Elena tiến về phía người đàn ông kia, nhẹ vuốt mi tâm đang nhíu chặt đầy vẻ lo lắng của anh, mỉm cười cất giọng: "Thomas, em là người ngoài sao? Anh suy tư điều gì có thể nói với em mà, cho dù em không thể giúp anh thì cũng có thể cùng anh tâm sự không phải sao?"
Thomas nhìn vợ mình, ngẫm nghĩ một chút.

Elena quen anh cùng với đám William cũng cùng một thời điểm, xem như tương đối thân thuộc.

Mặc dù không thân thiết bằng anh nhưng cô lại ở vị trí khác, có những suy nghĩ khách quan hơn.

Nói cho cô, có lẽ cũng là một điều tốt, cô có thể giúp anh đánh giá tình hình khó khăn này.
"Elena!" Thomas nhìn cô đầy dịu dàng nói lên sự đắn đo trong lòng.

"Lúc nãy ở nhà nội Lily, không biết em có để ý đến Mark hay không? Trong lúc vô tình anh nhìn cậu ta, thấy cậu ta nhìn Lily bằng ánh mắt không đúng lắm.

Anh chưa từng thấy cậu ta nhìn người phụ nữ nào như vậy.


Cậu ta là người trầm tính, chuyện cá nhân của cậu ấy anh thật sự không rõ ràng, mà cậu ấy cũng chẳng bao giờ tâm sự cùng bọn anh.

Cho nên, anh có chút không thông cùng bất an".
Nhìn thấy sự lo lắng của Thomas, Elena cũng hiểu điều anh đắn đo không phải không có căn nguyên.

Cô tuy rằng đã quen biết họ nhiều năm, nhưng tâm tư của họ, cô không thể hiểu được, cũng không muốn hiểu làm gì.

Cho nên, cô chỉ có thể ở vị trí khách quan đưa ra ý kiến của bản thân mà thôi.
"Thomas, anh cũng không nên lo lắng làm gì.

Có lẽ Mark cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi.

Cũng giống như bản thân em, đối với LiLy cũng vô cùng hiếu kỳ vậy!"
Thomas im lặng một chút rồi cũng gật đầu: "Uhm, có lẽ là anh lo xa.

Hy vọng không phải như anh nghĩ.

William, cậu ta đối với LiLy cũng giống như anh đối với em vậy, cậu ta có thể vì cô ấy mà làm những điều không tưởng được.

Mà LiLy, cô ấy cũng vô cùng đáng thương.

Anh hy vọng hai người họ sẽ thật viên mãn, cũng hy vọng William sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt!"
Elena nghe vậy thì khẽ nhíu mày, bởi vì từ trong lời nói của Thomas có chút gì đó mang tính nghiêm trọng cô không thể lý giải.
Thomas nhìn vợ mình, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô rồi lên tiếng: "Elena, trước đây là do anh không bảo vệ em được tốt, để em phải chịu khổ rồi!"
Elena lắc đầu: "Thomas, không phải do anh! Bây giờ chúng ta không phải rất tốt hay sao? Em đã có thể đối mặt được rồi, sẽ không để anh phải lo lắng nữa!"
"Sẽ không!" Thomas khẽ mỉm cười.

"Anh mong hai người họ sẽ không phải chia cách như chúng ta.

LiLy đã chịu khổ đủ rồi.

Nếu cô ấy bị sốc một lần nữa, anh thật không dám nghĩ đến hậu quả!"
Elena nhíu mày hỏi: "Anh biết chuyện gì của Lily sao?"
Thomas gật đầu, sau đó kể tường tận những gì mà JK đã nói cho anh.


Có thêm một người biết cũng không phải là xấu.

Điều anh nghĩ chính là, Elena sau này sẽ cùng LiLy bầu bạn, nếu chẳng may có chuyện không hay xảy ra, Elena có thể tùy thời khuyên nhủ, giúp hai người họ vượt qua khó khăn.

Xem như cũng là để cảm ơn cô đã giúp hai người họ trở về với nhau, cũng là vì người anh em chí cốt làm một chút chuyện.
Elena sau khi nghe xong cũng cảm thấy chua xót trong lòng.

Một người con gái hiền lành đức hạnh như vậy mà lại phải chịu đựng sự dày vò đau đớn vượt mức chịu đựng của con người.
Nhìn lại bản thân mình, Elena cảm thấy cô so với người con gái kia thật sự kém xa.

Mà sự khổ sở của cô khi ấy cũng chẳng đáng là gì.

Lily, cô bé này thật sự quá kiên cường rồi.
"Em thật sự nể phục cô ấy!"
"Uhm!" Thomas mỉm cười gật đầu.

"Cô ấy so với con trai bọn anh còn mạnh mẽ gấp mấy lần!"
"Vậy, cái gã đàn ông kia thế nào anh có biết không?" Elena lưỡng lự hỏi.

"William không trừng trị hắn hay sao? Hắn thật sự không bằng cầm thú mà! Hay William không thể làm gì hắn?"
Nhìn nét mặt cay cú mang vài tia tức giận của vợ mình, Thomas nhếch khóe miệng: "Theo em, gã đàn ông kia nên xử trí thế nào?"
Elena tức thì liền bộc phát sự tức giận qua lời nói: "Tử hình.

Hắn đáng chết!" Qua vài giây, cô lại đổi ý: "Không được, hắn chết là quá nhẹ nhàng, phải cho hắn nếm thử cảm giác giống như Lily đã trải qua, phải gấp trăm gấp ngàn lần.

Tốt nhất là cắt cái thứ dơ bẩn của hắn đi, để hắn khỏi đi làm hại người khác.

Còn có, còn có.."
Elena nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào có thể đối phó với cái gã đàn ông kia.

Đúng là người đời nói không sai, giận quá mất khôn, cô thật sự là tức giận đến đỉnh điểm.
Thomas nhẹ lắc đầu cười, điểm vào trán cô rồi lên tiếng: "Đúng là..

Yên tâm, William đã có cách trừng trị hắn.

Cậu ta sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn đâu.

Chúng ta là người ngoài mà khi biết Lily bị như vậy cũng khó mà chấp nhận, thì em nghĩ xem, William còn tức giận đến mức nào.

Em cũng thấy cậu ta đối với Lily nâng niu như vậy, há lại không vì cô ấy mà làm chút chuyện sao?"
Elena gật gù: "Cũng phải ha! William phúc hắc như vậy mà.


Thomas, nói em nghe một chút, William định sẽ làm gì, em cũng muốn tham gia nha!"
Thomas cốc vào trán cô, mỉm cười cất giọng: "Em tham gia làm gì.

Bọn anh đã lên kế hoạch xong rồi.

Đợi sau hôn lễ của hai người họ sẽ tiến hành.

Em chỉ cần ở cạnh Lily là được, tránh cho cô ấy biết đến biến động trên thương trường.

William hẳn cũng muốn như vậy.

Với tính tình của Lily, William sợ cô ấy sẽ mềm lòng!"
"Oh!" Elena chợt ỉu xìu.
"Phải rồi, tạm thời Lily còn chưa biết thân phận của William, em giúp anh giữ kín chuyện này".
"Lily còn chưa biết?" Elena tỏ ra sửng sốt.
"Uhm".

Thomas gật đầu.

"William nói là gia đình và bản thân Lily có khúc mắc về vấn đề gia thế.

Anh nghĩ có lẽ là vì chuyện trước đây.

Alex, anh họ của Lily cũng nói như vậy, cho nên William mới tạm thời giữ bí mật chuyện này".
"Em hiểu rồi.

Em cũng từng trải mà, không phải sao?"
"Ngốc à!" Thomas nhéo hai má cô, cất giọng yêu chiều.

"Không cần lại nhắc lại chuyện này.

Phụ nữ các em, luôn cứ để ý vấn đề này nhỉ?"
Elena bĩu môi: "Là vì bọn em thật lòng không phải sao? Có biết bao người cứ thích bám vào đại gia đó thôi!"
"Được rồi, chuyện này dừng ở đây.

Bây giờ đi ngủ đi.

Ngày mai còn nhiều chuyện phải làm giúp William chuẩn bị hôn lễ".
"Em biết rồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc