TIẾN MỘT BƯỚC CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC


Đêm nay đối với cô dường như khá yên bình, nhưng với người đàn ông bên cạnh thì lại không như vậy.
Nhìn người phụ nữ mình yêu thương đang ngủ thật ngon trong lòng, dĩ nhiên anh còn mong gì hơn.

Nhưng là, anh có cảm giác cô và anh càng lúc càng sát lại gần hơn.
Có lẽ thật sâu trong tiềm thức, nỗi sợ hãi bấy lâu của cô vẫn còn tồn tại, không thể ngay lập tức muốn quên là quên.

Thế nên, cũng là sâu trong tiềm thức cô muốn bấu víu vào ai đó có thể giúp mình vượt qua nỗi sợ hãi kia.
Chỉ là, hành động vô thức kia lại cũng như vô tình khơi dậy dục vọng nguyên thủy của đàn ông, khiến anh thật sự tũng quẫn.

Chính là, lần đầu tiên nổi lên dục vọng với phụ nữ, lại cũng chính là lần đầu tiên nếm trải tư vị thống khổ khi phải kiềm chế.
Vẫn biết là cô ỷ lại vào anh, dựa dẫm vào anh, tin tưởng anh, anh dĩ nhiên vui mừng không kịp.

Nhưng là, thật xin lỗi, anh không phải Liễu Hạ Huệ, sự kiềm chế cũng có giới hạn nhất định.
Nếu như chỉ nằm cạnh, anh sẽ vô cùng tự tin mình có thể tự chủ, nhưng là cô lại đang nằm trong lòng anh, bàn tay lại vô thức đặt trên ngực anh, thật sự là nóng đến bỏng người, nơi hạ vị đã muốn căng cứng.

Nếu như không thể nhanh chóng hạ hoả, e rằng anh sẽ hỏng mất.
Nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên trán, anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng nhấc đầu cô đặt xuống gối.

Sau đó cầm lấy chiếc điện thoại đi đến bên cửa sổ, bấm một cuộc điện thoại gọi đi.
Đầu dây vừa thông, anh lên tiếng: "Bác trai, là con, Khải Phong!"
"..."
"Dạ, cô ấy đã ổn rồi, cũng đã ngủ.

Hai bác cứ yên tâm!"

"..."
"Vâng, con biết rồi!"
"..."
"Dạ, hai bác ngủ ngon!"
Tắt điện thoại, anh lại nhìn về phía chiếc giường bên cạnh, cô vẫn là đang ngủ say, trên mặt vẫn còn sự bất an, mi tâm vẫn còn chưa có giãn ra.
Lần đầu tiên chứng kiến cô ngủ, mà đã là sau khi tỏ tường mọi chuyện, cô vẫn còn chưa có yên giấc, thử hỏi những năm qua, giấc ngủ của cô còn tệ đến mức nào nữa.
Những gì mà hắn ta đã mang đến cho cô, anh thề sẽ từng chút, từng chút đòi lại, khiến hắn sẽ phải chịu dày vò hơn cô gấp trăm gấp ngàn lần, để cho hắn hiểu cảm giác sống trên đầu mũi dao là như thế nào.
Không, có lẽ vẫn còn chưa đủ, anh lại rất lấy làm tiếc bởi anh không phải là người nhân từ, không thể độ lượng được như cô.

Tha thứ sao, bỏ qua sao? Thật xin lỗi, anh không làm được!
Dám gây thương tổn cho người phụ nữ của anh, hắn từ từ lãnh nhận sự trừng phạt của anh đi.

Mèo vờn chuột, sư tử vồ mồi, cảm giác này, anh thật sự rất thích.
Nhếch miệng cười gượng một cái, anh vẫn là phải đi tắm nước lạnh thôi.

Thân ảnh kiều diễm kia có bao nhiêu mê người, nhìn thêm một chút nữa, anh thật sự sẽ không thể kiềm chế được nữa đâu!
Cánh cửa nhà vệ sinh vừa khép lại, người nằm trên giường cũng từ từ mở choàng đôi mắt.

Từ lúc người đàn ông kia buông cô ra, cô đã thanh tỉnh.

Nhưng là, cô vẫn không tỏ ra bàng hoàng, vẫn vờ như đang ngủ say.
Cuộc điện thoại kia khiến bức tường thành trong cô hoàn toàn sụp đổ, một chút ý chí bài xích còn sót lại cũng theo đó mà đi.

Anh không những quan tâm đến cảm nhận của cô, mà đối với người nhà của cô, anh cũng không hề khinh suất.

Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, cô có thể không đậm tâm hay sao? Huống chi người đó lại vô cùng yêu cô, còn không màng đến quá khứ của cô, không để ý đến khiếm khuyết của cô.
Ở bên cạnh một người như vậy, dù có phải đánh đổi cả cuộc đời để đổi lấy một ngày viên mãn, cô cũng sẽ nhất định không từ.

Chính là, dù phía trước có là vực sâu vạn trượng, cô cũng sẽ liều mình nhảy xuống không một chút do dự.
Cô đã qua cái tuổi non nớt, cũng đã hiểu cái gì là quan hệ nam nữ.

Thế nên, giờ phút này, đã là nửa đêm mà người đàn ông kia lại đi tắm.

Chỉ có thể nói, hẳn là tắm nước lạnh.

Để làm gì, ai nấy đều có thể hiểu!
Cô ngồi dậy bó gối trên giường, ánh mắt thất thần lắng nghe thanh âm nước chảy ào ào bên tai.

Mi tâm khẽ nhíu chặt, suy nghĩ một chút về vấn đề kia.

Lẽ ra cô không nên có ý nghĩ muốn ở cạnh anh tìm chút bình an.

Chỉ là, cô thật sự vẫn còn sợ hãi, vẫn còn chưa thể thật sự đối mặt, vẫn là còn sợ mất đi!
Cách đây không lâu anh đã nói câu kia, lúc ấy cô thật sự không có suy nghĩ sâu xa, hơn nữa bản thân cũng là chưa sẵn sàng.

Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ cũng không quá khó khăn như cô tưởng.

Chính là, giao phó bản thân cho người đàn ông như vậy, cô sẽ không có hối hận, chỉ cần anh không chê cô nhơ nhuốc, cô cũng sẽ không từ.

Không quá năm phút, người đàn ông kia cũng mở cửa bước ra, khoác trên mình chiếc áo choàng tắm.

Theo quán tính nhìn về phía thân ảnh kia, lại bỗng nhiên giật mình đứng khựng lại.
Thở dài một hơi, anh lại từng bước tiến đến bên chiếc giường, ngồi xuống đối diện, dịu dàng nhìn cô, nhưng lại không nói câu nào.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt anh khiến anh không biết phải phản ứng như thế nào.

Vừa mới vào xối nước lạnh, chưa hạ hoả được bao lâu, lúc này ngọn lửa kia lại bắt đầu nhen nhóm.
Nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, anh cất giọng: "Anh đánh thức em sao?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
"Gặp ác mộng sao?" Anh hỏi tiếp.
Lại lắc đầu.
"Vậy nằm xuống ngủ đi.

Không cần nghĩ ngợi gì nữa có biết không?"
Lần này, cô không nói gì, cũng chẳng gật đầu hay lắc đầu, mày khẽ nhíu, đưa ánh mắt mông lung nhìn anh ra điều lưỡng lự, không biết phải mở miệng như thế nào.
Anh nhìn cô, đưa tàn tay lên vuốt ve gò má, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô lại nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt, đôi mày lá liễu vẫn chưa hề giãn ra.

Có lẽ đang suy nghĩ có nên nói ra câu này hay không.
Sau một hồi lưỡng lự, cô cũng lấy hết can đảm lên tiếng hỏi: "Sao lại đi tắm vào giờ này?"
Nghe câu hỏi này, anh cũng có hơi bất ngờ.

Như vậy, chỉ có thể nói là từ lúc anh bước vào trong kia cô đã tỉnh rồi, có lẽ còn sớm hơn, hoặc có khi cô vẫn chưa hề ngủ.
"Anh chỉ thấy nóng nên mới đi tắm một chút mà thôi!" Anh mỉm cười trả lời.
"Không cần gạt em!"
"Vì sao lại phải gạt em đây?"
"Vì...!"
Mới chỉ nói được một chữ cô bỗng dưng im bặt khi nhìn thấy nụ cười mỉm nơi khoé miệng của người kia, những lời muốn nói ra liền nuốt ngược trở lại.


Vì sao lại tỏ thái độ này với cô chứ? Cô vẫn còn chưa nói lời nào nha!
"Hử?" Miệng lại khẽ nhếch lên, ra điều thắc mắc.
Mặt cô bỗng dưng nóng ran, hai vành tai cũng đỏ hồng một mảng vì xấu hổ.

Ngay lập tức dụi đầu vào ngực anh để che chắn, cất giọng nũng nịu: "Không cần lại chọc em!"
Anh bàng hoàng một lúc, sau lại thở dài trong lòng ôm cô vào lòng.

Cô đâu có ngờ hành động này lại vô tình làm ngọn lửa trong anh đang cô đè nén lại bất ngờ bùng cháy dữ dội.
Anh chua xót trong lòng: Diễm Linh à Diễm Linh, em thật sự biết cách hành hạ anh, muốn thử sức chịu đựng của anh hay sao?
Anh đưa tay lên vỗ về tấm lưng của cô, cất giọng cưng chiều: "Được rồi, ngoan, anh không chọc em.

Nghe anh, bây giờ nằm xuống ngủ đi!"
Tựa đầu trong ngực anh, có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập loạn nhịp trong lòng ngực, cộng thêm thân nhiệt quá ư là nóng, nóng đến muốn phỏng.

Cô biết, anh là đang cố kiềm chế bản thân, sợ sẽ làm cô thương tổn.
Hít sâu một hơi, cô lấy dũng khí mạnh nhất của bản thân, không những không rời khỏi anh, mà còn vòng hai tay ôm chặt lấy anh, khiến cho hai thân thể càng áp sát vào nhau hơn.
Lúc này cô cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, nếu như đã quyết định ở bên cạnh anh, thì giao phó bản thân cho anh cũng là điều sớm muộn.

Như vậy, nhanh một chút cũng tốt, cũng là để cho anh biết được, bây giờ, ngay lúc này, cô toàn tâm toàn ý muốn trở thành người phụ nữ của anh, sẽ một lòng một dạ với anh, không trốn tránh như trước đây nữa.
Điều cô muốn chính là, qua đêm nay, mọi quá khứ đều sẽ qua hết, sẽ không còn những ký ức đáng sợ kia.

Từ ngày mai, không, từ đêm nay, người đàn ông bên cạnh cô chỉ có anh, mà trái tim cô, con người cô cũng chỉ thuộc về anh, của riêng anh mà thôi.
Cô là như vậy, nếu như đã quyết định thì sẽ ngay lập tức làm, không cần suy nghĩ lại.

Chỉ cần anh đón nhận, không chê bai cô, cô tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý!.


Bình luận

Truyện đang đọc