TIẾN MỘT BƯỚC CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC


Khải Phong thoáng sững sờ một chút.

Thì ra đây chính là nguyên nhân sao?
Nhớ lại những lời cậu nhóc Lâm Dương đã nói, nếu như cô út không sinh em bé cho chú! Cuối cùng anh cũng đã hiểu rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt đầy bi thương cùng lo lắng của cô, anh thật sự không dằn lòng được.

Nỗi đau mà cô gánh chịu suốt bốn năm qua thật sự khó chấp nhận.

Có thể nói, cô đã quá kiên cường, ngoài sức chịu đựng của con người rồi.
Nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt đã có phần mờ mịt, anh mỉm cười: "Diễm Linh, không cần để ý đến nhiều chuyện như vậy.

Em chỉ cần biết anh yêu em, anh chỉ cần em ở bên anh là đủ rồi.

Về phần con cái, có là điều tốt nhưng không có cũng chẳng sao, tùy duyên thôi, không cần đặt nặng vấn đề đó.

Chỉ cần chúng ta sống hạnh phúc bên nhau là đủ rồi.

Hơn nữa, bác sĩ nói là không có khả năng, chứ không phải hoàn toàn không thể có đúng không? Em lương thiện như vậy, anh tin ông trời sẽ không quá tàn nhẫn với chúng ta đâu!"
"Nhưng còn gia đình anh thì sao? Anh là con trai trưởng, họ sẽ không thể nào chấp nhận được đâu! Anh đừng thương hại em nữa, em không đáng đâu!" Cô lắc đầu.
"Sẽ không! Mọi người đều rất yêu thương em!"
Ôm chặt cô ở trong lòng, anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh, nói tiếp: "Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều nữa được không? Mọi chuyện đều đã nói với anh rồi, nên từ giờ không cần để trong lòng nữa, quên hết tất cả đi.

Bây giờ em chỉ cần nhớ, người đang ở bên em là anh, anh sẽ cùng em đối mặt, cùng em vuợt qua tất cả, sẽ không để em phải một mình gánh chịu hết thảy.

Mọi việc còn lại để anh thay em gánh vác, chỉ cần em tin tưởng anh, dựa vào anh, có được không?"
"Khải Phong!"
Cô bất chợt òa khóc.


Những giọt nước mắt đè nén bấy lâu cứ theo đó mà trào ra, không cách nào kiềm chế.
Anh mỉm cười, vỗ về an ủi: "Khóc đi, trút hết uất ức bấy lâu một lần này, để cho hết thảy theo nước mắt gột rửa!"
Nghe những lời này, cô khóc càng to hơn, tựa như anh mới là người đang ức hiếp cô vậy.

Anh chỉ có thể cười một cách miễn cưỡng, mặc cho cô khóc đến khi không còn khóc được nữa thì thôi.
Cảm thấy người trong lòng đã không còn nức nở nữa, anh mới lên tiếng: "Ngoan, khóc đủ rồi thì từ giờ trở đi không được khóc nữa có biết không? Hứa với anh sau này không được nghĩ đến những chuyện không vui nữa.

Nếu còn chịu uất ức nào nữa thì phải nói với anh, anh sẽ giúp em trừng trị kẻ đó.

Còn có, không được nói câu em không xứng với anh, được không?"
Lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô, anh mỉm cười trêu chọc: "Thật là xấu!"
Cô không nói gì, chỉ cúi gầm mặt không dám đối diện anh.

Có lẽ một phần là do xấu hổ đi.
Đưa tay nâng cằm cô lên, để cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Nhìn nét ưu thương cùng sự lưỡng lự trên mặt cô, anh cất giọng kiên định: "Hứa với anh, ở bên anh, không cần viện bất cứ lý do gì để rời xa anh.

Hiện tại như vậy, sau này cũng sẽ như thế.

Càng không được nghe những lời nói bóng gió của người khác mà suy nghĩ lung tung có biết không? Chỉ cần em còn chút tình cảm với anh, anh sẽ không cho phép em rời xa anh, có được hay không?"
"Khải Phong!"
Anh không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời của cô.

Anh cũng là có chút bất an, sợ cô sẽ vì chuyện kia mà lặng lẽ rời đi.

Cũng giống như cách đây không lâu, cô không nói tiếng nào âm thầm trở về, bỏ mặc anh một mình vậy.
"Anh không để ý đến chuyện kia hay sao? Còn có, em không thể sinh con cho anh!" Cô vẫn là có chút lưỡng lự cùng sợ hãi.

"Anh nói rồi, anh không để ý.

Em cũng không cần nhắc lại chuyện này nữa, được không?"
Cô gật đầu, ôm chầm lấy anh.

Hạnh phúc vỡ òa khiến cô không cầm lòng được lại nức nở.

Hôm nay, cô đã trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc, nên có lẽ giờ phút này, cô đã không cách nào khống chế nữa rồi.
"Ngoan, không cần khóc nữa.

Có anh ở đây!"
Anh ôm cô càng chặt hơn.

Cô đã chịu dựa dẫm vào anh, điều đó nói lên rằng, cô đã không còn bài xích chuyện tình cảm nữa, cũng đã chịu mở lòng với anh.

Giữa cô và anh cũng đã không còn bất cứ trở ngại cùng khúc mắc.
Hiện tại, điều anh có thể làm là khiến cô thật vui vẻ hạnh phúc, để cô quên hết mọi chuyện đã qua.

Còn tình cảm với anh, cứ để thuận theo tự nhiên.

Nhưng là, anh tin một ngày không xa, cô cũng sẽ yêu anh, trở thành cô dâu của anh, cũng là giao phó cuộc đời cho anh!
Qua một lúc, khi cô đã yên ổn trở lại, anh nhẹ nhàng buông cô ra, lau khoé mi còn ướt lệ, dịu dàng cất giọng: "Được rồi, không cần suy nghĩ gì nữa, lên giường ngủ một giấc, sáng mai thức dậy sẽ là một khởi đầu mới tốt đẹp hơn, có được không?"
"Dạ!" Cô gật đầu.
"Uhm.

Vậy anh đưa em về phòng!"

Nắm lấy tay cô, định kéo cô bước về phía cửa, nhưng là, cô lại vẫn đứng nguyên ở vị trí đó.

Anh quay lại nhìn cô, mi tâm chợt nhíu chặt.
"Làm sao vậy?"
Cô nhìn anh, bàn tay kia anh vẫn còn nắm chưa buông.

Cô từ từ đưa bàn tay còn lại nắm chặt lấy tay anh, ấp úng trả lời: "Em..

Em..

muốn ở đây có được không? Em không muốn lại một mình!"
Mắt anh chợt mở to khi nghe cô nói những lời này.

Trong lòng chợt dâng lên một cỗ vui mừng thất thường.

Chính là, cô đang chủ động muốn ở cạnh anh, dĩ nhiên anh vui mừng không kịp.

Chỉ là, anh sợ chính mình trong một lúc nào đó không thể kiềm chế được, lại muốn cô thì làm sao?
Hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi.

Hơn nữa cô và anh mới có một khởi đầu mới, anh không muốn lại bị cô bài xích nữa đâu!
Không nhận được câu trả lời của anh, cô lại hỏi một lần nữa: "Không thể sao?"
"Diễm Linh, em có biết mình đang nói gì không?"
Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu khiến mi tâm anh càng nhíu chặt thêm.

Cô cuối cùng là đang suy nghĩ gì vậy?
Cô gật đầu: "Em biết.

Em thật sự không muốn lại một mình.

Em!"
Cô ngập ngừng, không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của cô lúc này.


Một sự sợ hãi che lấp ý chí khiến cô vô cùng bất an.

Lúc này cô chỉ muốn có ai đó bên cạnh, để không phải một mình cô đơn chịu đựng sự sợ hãi kia.
Cô cho rằng, người đàn ông đang đứng trước mặt cô sẽ mang đến cho cô sự bình yên mà cô muốn, cũng là tin tưởng anh sẽ tôn trọng cô, sẽ không ép buộc cô điều gì.

Hơn nữa, bản thân cô cũng đã nhận định anh, sẽ vì anh mà làm tất cả, không chút do dự!
Nhìn nét mặt chờ đợi thoáng hiện nửa phần sợ hãi, anh cũng chỉ đành biết thở dài trong lòng.

Môi mỏng khẽ nhếch lên, tiến lại gần cô, ghé sát bên tai, nói nhỏ: "Không sợ anh sẽ ăn em hay sao?"
Nghe câu này, mặt cô thoáng đỏ ửng.

Câu nói kia muốn bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu ái muội.
Trước kia cô không hiểu về quan hệ nam nữ nên không mấy bận tâm, hơn nữa đối với hắn ta, cô cũng không có bao nhiêu tình cảm.

Nhưng với người đàn ông này thì khác, cô thật sự có tình cảm với anh, là thích, là yêu, là khắc cốt ghi tâm, chính cô cũng không thể rõ ràng.

Chính là, nếu anh muốn, cô cũng sẽ không từ chối, chỉ cần anh không chê cô nhơ nhuốc, cô cũng đã thấy được an ủi vô cùng.
Cô đưa ánh mắt mông lung nhìn anh, lên tiếng hỏi: "Anh thật muốn như vậy?"
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, anh biết, anh thật sự thua thảm hại trên tay cô rồi.

Người phụ nữ anh yêu ở trong tầm mắt của anh, anh há lại không động tâm sao?
Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường có thất tình lục dục, sự kiềm chế đối với phụ nữ cũng có giới hạn nhất định, huống chi cô còn là người phụ nữ anh yêu.

Thử hỏi, cô nam quả nữ cùng nằm trên một chiếc giường, anh lại tâm không loạn được hay sao? Xem ra đêm nay, anh sẽ phải trải qua một cách không dễ dàng rồi.
Gượng cười một cái, anh lên tiếng: "Được rồi, coi như anh nhận thua, không trêu chọc em nữa.

Lên giường đi ngủ thôi, cũng đã không còn sớm!"
Nghe được lời chấp nhận, cô mỉm cười gật đầu, cùng anh đi về phía chiếc giường lớn bên cạnh.
Ôm cô vào lòng, để cô gối đầu trên cánh tay, anh cất giọng dịu dàng: "Ngoan, nhắm mắt lại ngủ đi, mọi chuyện qua rồi, không cần suy nghĩ gì nữa có biết không?"
"Dạ!" Cô gật đầu, khẽ nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
"Ngủ ngon!" Nhoẻn miệng cười, anh đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó cũng nhắm mắt lại..


Bình luận

Truyện đang đọc