TIẾN MỘT BƯỚC CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC


Dùng xong bữa trưa, cả nhà Diễm Linh kéo nhau ra biển.

Khí hậu biển vào mùa mưa cũng không quá gắt, giữa trưa có thể thoải mái đi dạo trên bờ cát cũng là điều không tồi.
Lâm Dương có vẻ háo hức hơn cả, dẫn đầu đoàn người cười nói huyên thuyên.

Người lớn ở trên bờ muốn làm gì thì làm, còn cậu tung tăng cầm theo chiếc phao một mình đi xuống nước.

Dáng vẻ này mới thật sự được xem là phù hợp với một đứa nhỏ.
Bãi biển tư nhân ở Vũng Tàu có phần sạch sẽ hơn nhiều so với khu vực biển tự do.

Ghế cùng dù tránh nắng cũng mang màu sắc riêng.
Chọn một ví trí đẹp ít người, gia đình cô an vị tại nơi đó.

Đã rất lâu rồi chưa có những giây phút thoải mái cùng tự tại như vậy, trên mặt ai nấy đều là ý cười.
Ngồi một lúc nhìn ngắm cảnh biển cũng thấy chán, Diễm Linh ngồi thẳng dậy cất giọng với người đàn ông bên cạnh: "Anh có muốn xuống tắm một chút hay không?"
Nghe người phụ nữ bên cạnh lên tiếng hỏi, Khải Phong liền bật dậy kéo chiếc kính mát trên sóng mũi xuống, nhìn cô mỉm cười: "Em có xuống hay không?"
Cô giương mi một chút, cũng nhanh mỉm cười trả lời: "Hoặc là đi dạo một chút!"
"Được!"
Khải Phong gật đầu, đứng lên rời khỏi ghế, rồi đưa tay đến trước mặt cô, ý muốn dìu cô đứng lên.

Cô cũng không ngượng ngùng liền nắm chặt lấy, theo lực kéo từ người đứng trước mặt, bật dậy khỏi ghế.
Khi đã đứng thẳng người, cô đi đến trước mặt Trọng Huy cùng Mộc Diệp, lên tiếng: "Tụi con đi dạo một chút!"
"Uhm, đi đi!" Trọng Huy mỉm cười gật đầu.

Để tụi nhỏ thoải mái bên nhau bồi đắp tình cảm là điều tốt.

Khoác trên mình chiếc đầm maxi dài đến gót chân, trên đầu là chiếc mũ rộng vành che đi già khuôn mặt, cô bước đi nhẹ nhàng trên cát bằng đôi chân trần.
Cơn gió đi qua mang theo vị mằn mặn của nước biển thổi bay làn váy khiến cho thân ảnh cô càng thêm yếu mềm, lại vô cùng kiều diễm.
Dừng chân sát bờ biển, những ngọn sóng nhấp nhô đánh về dưới chân mang đến cảm giác khoan khoái.

Cô đứng tại chỗ, đưa ánh mắt nhìn về khoảng không ngoài xa kia, nước biển một màu xanh với những ngọn sóng trắng xóa xô nhau đánh vào bờ khiến lòng người thanh thản biết bao.
Cũng đã lâu cô chưa được hưởng thụ cảm giác thanh bình như thế.

Phải, cô thích biển, yêu nhất cảnh biển với những con sóng xô bờ, lại càng yêu thích ánh hoàng hôn bên bờ biển, nhìn mặt trời lên, lại nhìn mặt trời lặn..
Lòng cô lúc này cũng lăn tăn hệt như những ngọn sóng ngoài kia.

Nhớ lại bóng dáng cô vừa nhìn thấy cách đây không lâu trong khách sạn, một nỗi sợ hãi không tên chợt dâng cao.

Nó giống như đang nhắc nhở cô vậy.

Có lẽ đã đến lúc phải đối mặt rồi.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dang tay ra đón lấy hương vị biển cả, thả hồn theo cơn gió, tựa như một sự phó thác, muốn hòa tan cùng gió, cùng biển cả mênh mông, mong xua đi những phiền muộn trong lòng, để nước biển gột rửa hết những vết thương chồng chất, để cô có thể đối mặt với quá khứ, hướng tới một ngày mai tươi sáng trong ánh mặt trời.
Khải Phong đứng một bên ngắm nhìn bức tranh sống động mà trong lòng thổn thức.

Mỹ nhân thật đẹp nhưng lại vô cùng bi ai.

Trên mặt cô là một nỗi buồn sâu kín.

Phải chăng cô đang cố tỏ ra quật cường, đến nỗi khiến chính bản thân bị dày vò khổ sở nhưng vẫn cố gượng cười?
Anh muốn hỏi cô nhưng cũng là đang tự hỏi bản thân: Diễm Linh, đến lúc nào em mới có thể trải lòng với anh? Nhìn em thế này, anh cảm thấy bản thân vô cùng bất lực, lại không biết bản thân phải làm thế nào mới khiến em hoàn toàn tin tưởng mà giao phó cho anh hết thảy đây?
Đi đến sau lưng dịu dàng ôm cô vào lòng với ý niệm mang đến cho cô sự tín nhiệm, để cô có thể dựa vào trút hết mọi phiền não trong lòng.


Nhưng có lẽ, đó chỉ là suy nghĩ đơn phương của riêng anh mà thôi.
Chợt giật mình bởi vòng tay hữu lực phía sau, nhưng cũng rất nhanh khôi phục vẻ thường ngày bởi hơi thở quen thuộc.

Không biết tự lúc nào, người đàn ông này đã mang đến cho cô cảm giác thật bình yên.
Bờ vai này thật rộng lớn, cánh tay này thật vững chắc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể để cô bấu víu những lúc khó khăn, để cô có thể dựa vào những lúc mỏi mệt.
Anh đã giữ một vị trí nhất định trong lòng cô, nhưng là vị trí nào, chính cô cũng không thể rõ ràng.

Có lẽ trong lúc nhất thời, cô chưa thể nhìn thấu, bởi bóng ma trong cô vẫn đang tồn tại, che khuất đi thứ ánh sáng bất diệt vốn có!
"Em rất thích biển đúng không?" Nhận thấy người trong lòng đã không còn sự thảng thốt, anh lên tiếng hỏi.
"Dạ!" Cô mỉm cười gật đầu.
Không ai nói thêm câu nào, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn về đại dương bao la.

Trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, chỉ muốn thời gian đừng trôi quá nhanh, để có thể cảm nhận sự tồn tại của đối phương, thật bình yên, thật thư thái.
Qua một lúc, anh nắm lấy tay cô chạy dọc theo bờ biển, chơi đùa cùng những con sóng nối đuôi nhau đánh vào bờ.

Khuôn mặt cô nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời tựa thiên sứ hạ phàm khiến lòng anh ngây ngẩn, chỉ muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
Ở một nơi cách chỗ cô đứng không xa, một người đàn ông đứng đó quan sát đã lâu.

Ánh mắt sắc lạnh gằn từng tia máu, trông vô cùng đáng sợ.

Bàn tay cuộn chặt nổi cả gân xanh.

Toàn thân hắn toát lên sự lạnh lẽo tựa băng hàn.

Cô đi đến đâu, hắn đều lẳng lặng theo sau.

Cô làm những gì, hắn đều âm thầm quan sát.

Hắn chỉ là không ngờ, cô đã thật sự thay đổi, thay đổi đến nỗi hắn không thể tưởng tượng.
Khuôn mặt kia vẫn như xưa không có gì thay đổi, thậm chí còn trở nên kiều diễm hơn, thành thục hơn.

Nhưng là nụ cười trên môi cô đã có chút độ ấm, không còn là sự miễn cưỡng giống như trước đây khi đối mặt với hắn.
Khi cô còn ở bên hắn, cô giống như thật sự miễn cưỡng, không tự nhiên.

Những lúc hắn muốn nắm tay cô, cô luôn rụt rè.

Những lúc hắn muốn ôm cô, cô dường như muốn tránh hắn thật xa.

Còn khi hắn muốn hôn cô, cô đều tìm cách né tránh, cho nên hắn đều là cưỡng hôn cô mà thôi.
Chính vì cô đối với hắn luôn thờ ơ lãnh đạm, hắn không cách nào có thể hiểu được cô.

Hắn luôn tự hỏi hắn yêu cô nhiều như vậy, còn cô, cô có yêu hắn hay không?
Hắn nói hắn yêu cô không dưới trăm lần, nhưng là, hắn chưa từng nghe cô nói yêu hắn.

Thậm chí khi hắn chủ động hỏi cô, cô cũng chưa từng gật đầu dù chỉ một lần, trên mặt vẫn là không chút gợn sóng.
Có lúc hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi đoạn tình cảm này, nhưng là nghĩ cũng chỉ là nghĩ, hắn không có cách nào buông bỏ.
Vậy mà giờ đây, nhìn cô ở trong lòng người đàn ông kia vô cùng tự nhiên, mặc cho anh ta ôm cô lâu như thế, cô vẫn cứ ở yên đó không có ý định tránh đi.

Ai có thể đến nói cho hắn biết đây là chuyện gì xảy ra?
Hắn ở bên cô ba năm, lại không bằng một người chỉ mới quen được vài tháng.

Tình yêu hắn đối với cô chân thành bao nhiêu, đổi lại được sự đối đãi lạnh nhạt như vậy hay sao?
Hắn đã phạm phải sai lầm không nên có, nhưng là hắn đâu muốn như thế.


Hắn không hề cố ý làm ra điều đó! Cô biết hắn yêu cô nhiều như thế nào, vậy mà cô lại không chút do dự nói lời chia tay, không hề nghĩ cho hắn.
Hắn thừa nhận hắn đã làm cô tổn thương sâu sắc, nhưng là tình cảm hắn đối với cô là chân thật, không một chút giả dối.

Hắn không tin cô lại không biết.

Hắn chỉ là muốn cô thuộc về hắn, để cô không còn muốn rời xa hắn mà thôi.
Chỉ không ngờ cô lại bài xích hắn đến như vậy, cuối cùng điều hắn làm lại trở thành bóng ma trong lòng cô, khiến cô hận hắn thấu xương.
Hắn tự trách bản thân quá ấu trĩ, quá nóng vội, đã tự đẩy mình ra khỏi cuộc đời cô.

Nhưng là hắn thật sự hối hận rồi!
Vốn nghĩ rời xa cô một thời gian sẽ khiến cô nguôi ngoai, quên đi tổn thương mà hắn mang đến cho cô.

Hắn cho rằng mắt luôn dõi theo cô thì cô sẽ không dễ dàng sa vào lòng người đàn ông khác.
Nhưng là hắn đã sai, sai đến nỗi không thể cứu vãn.

Hắn không nên rời xa cô, để cô tự tại đến bên cạnh người đàn ông khác.
Hai tay nắm thành quyền, trong lòng hắn là sự tức giận ngút trời, là sự không cam chịu nhưng phải cố dằn lòng, tựa như những con sóng ngầm ngoài biển kia, cứ ngày một tích tụ.

Đến một lúc nào đó không còn chấn áp nổi, nó sẽ tạo thành một cơn sóng lớn đủ để xô mọi vật vào bờ, khiến cho những lâu đài cát kiên cố cũng có thể tan rã không còn hình dạng.
Phải, sức chịu đựng của hắn cũng có giới hạn, không thể cứ mãi nhẫn nhịn được như thế.

Chính là, hắn không thể cứ trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình vui vẻ trong lòng người đàn ông khác, hắn không có cao thượng như thế.
Hắn quyết định rồi, hắn nhất định phải mang cô trở về bên hắn.

Cô đã là người phụ nữ của hắn rồi, thì cả đời này cô đừng mong rời khỏi hắn.

Hắn không cho phép, tuyệt đối không cho phép!.


Bình luận

Truyện đang đọc