TIÊN TUYỆT

Hắn không biết mình còn được bao nhiêu thời gian, nhưng đoán chừng sẽ không nhiều. Năng lượng không gian này cuồng bạo vô cùng, thân thể của mình có thể chịu được nó hoành hành trong bao lâu?

Nếu như thân thể hoàn toàn hủy diệt, với thực lực của mình hiện tại không thể nào sống được trong thời gian quá dài. Đoạt xá ư, khoan nói đến nguyên hồn mình có thể chịu được lần đoạt xá thứ hai hay không, cho dù có được năng lực như vậy, muốn tìm được thân thể thích hợp trong thời gian ngắn thật sự là vô cùng khó khăn.

Hắn thành công một lần, đó là do may mắn, có thể thành công lần thứ hai hay không, hắn thật sự không dám khẳng định.

Vũ La cảm thấy tức giận trong lòng, chẳng lẽ ông trời cho ta cơ hội thứ hai đoạt xá trùng sinh, rốt cục lại thất bại như vậy? Không thể nào! Bất cứ là ai, cũng không thể được!

Hắn tức giận điều động lực lượng một lần nữa, lại công kích ra ngoài. Tâm trạng nóng nảy như vậy giúp hắn nỗ lực công kích được bốn lần, lực lượng vốn chưa hồi phục hoàn toàn lại cạn sạch. Nguyên hồn hôn mê vật vờ, Linh Long cũng uể oải mệt mỏi, nhưng Vũ La chợt tỉnh táo.

Càng là lúc này càng phải tỉnh táo.

Hắn khoanh chân ngồi xuống trong Minh Đường Cung, ngũ tâm hướng thiên, bài trừ nóng nảy ra khỏi nguyên hồn, dần dần Linh Đài thanh tĩnh.

Còn có biện pháp gì không... Nhất định là mình đã quên đi gì đó, trời không tuyệt đường người, nếu ngay cả đoạt xá trùng sinh cũng đã thành công, vậy lão Thiên chắc chắn sẽ không để cho mình chết đi như vậy.

Rốt cục sinh cơ nằm ở nơi nào?

Minh tư khổ tưởng hồi lâu, Vũ La vẫn không thu hoạch được gì. Nhưng lần này, hắn cũng không nôn nóng nữa.

Vừa ngẩng đầu nhìn lên trời, Vũ La chợt nhớ tới một chuyện không liên quan gì tới tình cảnh hiện tại: Chuyên Húc Thạch Phù. Trước nay hắn vẫn muốn dùng Phù Cổ dò xét Chuyên Húc Thạch Phù, nhưng không có cơ hội. Hôm nay trạng thái Phù Cổ rất tốt, đáng tiếc bị mình làm tiêu hao hết lực lượng, lại phải chờ khôi phục.

Vũ La mỉm cười, có thể nhớ tới một chuyện không liên quan như vậy vào lúc này, chứng tỏ tâm trạng của mình đang thả lỏng, như vậy rất tốt.

Nhưng nụ cười của hắn rất nhanh ngưng đọng lại: Thật sự đơn giản như vậy sao? Tại sao mình có thể nhớ tới Chuyên Húc Thạch Phù vào lúc này? Nếu nói trong vô minh có số trời định trước, chẳng phải đây là cơ duyên sao?

Hắn nghi hoặc nhìn Phong Thần Bảng, chẳng lẽ cơ duyên lần này nằm ở Chuyên Húc Thạch Phù?

Phù Cổ cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, tranh thủ thời gian khôi phục. Nó có được viên Tổ Linh yêu đan kia phụ trợ, chẳng qua là lực lượng hao hết mà không phải bị thương, khôi phục cực nhanh, không bao lâu tinh lực đã tràn đầy, rục rịch muốn động.

Phù Cổ cũng hiểu tính mạng của mình liên quan chặt chẽ cùng tính mạng chủ nhân, nếu Vũ La chết đi, nó cũng khó giữ được mạng nhỏ này.

Vũ La khẽ động ý niệm, Thần Tướng nhất phẩm duy nhất trong Phong Thần Bảng là Chuyên Húc Thạch Phù bị bức ra ngoài. Mặc dù ra ngoài, nhưng đạo Thiên Mệnh Thần Phù có hình dáng thạch ấn này vẫn lơ lửng giữa không trung không hề kinh động, thậm chí không phát ra chút dao động năng lượng nào.

Phù Cổ mang theo một luồng hào quang màu xanh ngọc mơ hồ theo sát phía sau ra khỏi Phong Thần Bảng, từ từ nhích tới gần Chuyên Húc Thạch Phù.

Tuy rằng Chuyên Húc Thạch Phù cực kỳ bài xích Vũ La, nhưng dường như không có ác cảm gì với Phù Cổ, để mặc cho Phù Cổ nhích lại gần mình.

Hào quang màu xanh ngọc của Phù Cổ dần dần tan vào Chuyên Húc Thạch Phù, Vũ La lập tức cảm thấy một cỗ lực cản khổng lồ, còn lớn hơn gấp mấy lần lực cản mà hắn gặp phải trong Thú Thủ Châu Liên.

Cũng may hôm nay trạng thái Phù Cổ đang tốt, thương thế trước kia cũng đã chữa khỏi hẳn hoàn toàn, nó tiến từng chút một về phía trung tâm Chuyên Húc Thạch Phù. Thông qua Phù Cổ, Vũ La có thể thấy được tình hình bên trong Chuyên Húc Thạch Phù, nói thật không có gì hấp dẫn, thậm chí có hơi nhàm chán, chỉ là một mảng bóng tối hỗn độn, hơn nữa còn là loại bóng tối cứng rắn, giống như Phù Cổ đang chui vào trong một ngọn núi đá.

Tuy rằng tiến độ vô cùng chậm chạp, nhưng Vũ La vẫn đang điều chỉnh tâm lý. Hắn không vội không hoảng hốt, một mặt không ngừng chuyển vận tinh thần lực giúp đỡ Phù Cổ, mặt khác dùng tâm tình trấn an Phù Cổ.

Chủ nhân trấn định như vậy, khiến cho trạng thái của Phù Cổ cũng có chút khởi sắc, tốc độ tiến tới nhanh hơn một chút.

Cứ như vậy cũng không biết qua bao lâu, trước mắt Vũ La bỗng nhiên xuất hiện một mảnh kết cấu trận pháp kỳ lạ mà phức tạp. Kết cấu này đan xen chằng chịt, giống như một kiến trúc rộng lớn hùng vĩ. Các loại tài liệu chồng chất lên nhau, liếc mắt nhìn qua mười phần đồ sộ xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ lại, muốn biết rõ ràng tất cả cấu tạo của nó, sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không nhìn ra manh mối.

Vốn Vũ La không am hiểu trận pháp mấy, mà trận pháp này không biết có từ đời nào, thâm ảo vô số lần so với trận pháp hiện tại. Vũ La không ngờ rằng mình chỉ vừa nhìn qua, đã cảm thấy những trận pháp này biến hóa vô cùng, dường như đang bắt đầu biểu diễn trước mắt mình.

Hắn lập tức choáng váng, bên trong Minh Đường Cung kêu đùng đoàng một trận, khiến cho đầu hắn đau nhức.

Nhưng vào lúc này, trong trung tâm của kết cấu trận pháp vô cùng vô tận này, thình lình có một đôi mắt bừng mở.

Ánh mắt ấy chỉ đảo qua Phù Cổ, lập tức một cỗ ý niệm giống như lợi kiếm chuẩn xác mà sắc bén đâm vào trong ý thức Vũ La. Đạo ý niệm này chỉ có một ý: Ngươi còn chưa đủ tư cách.

Toàn thân Vũ La chấn động mãnh liệt. Kết cấu đám trận pháp này vô cùng phức tạp, biến

Hóa như nước thủy triều, một cỗ lực lượng không thể kháng cự đẩy Phù Cổ ra ngoài Chuyên Húc Thạch Phù.

Vũ La ngơ ngác rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Trên thực tế bên trong cỗ ý niệm này không có ý miệt thị, cũng giống như ánh mắt kia, không mang theo cảm tình, chỉ là trình bày một chuyện thật: Ngươi thật sự không đủ tư cách.

Đây không phải là khinh thường, mà là bình phẩm.

Vũ La không có phẫn nộ, không có bi ai, không có nổi giận hay hối hận. Tâm trạng hiện tại của hắn hoàn toàn ngược lại, chính là hưng phấn.

Ánh mắt kia không có chút cảm tình nào, lại khiến cho Vũ La thấy được một cảnh giới khác, chắc chắn vượt qua cảnh giới của thế giới này.

Tiền kiếp Vũ La bước lên ngôi Nam Hoang Đế Quân, xem cao thủ thiên hạ như không có. Dù là Đại Năng trong mắt hắn cũng như gà đất chó ngói.

Lúc ấy hắn cho rằng mình đã đạt tới lực lượng đỉnh phong trên thế giới này. Thế giới này Tiên Nhân tuyệt tích, không thể phi thăng, đã không còn thách thức nào nữa.

Kiếp này hắn gặp đám Đại Thánh Yêu tộc, những lão quái vật sống mấy vạn năm kia khiến cho hắn hiểu rằng, thật ra mình vẫn còn có thể thăng tiến.

Nhưng Đại Thánh Yêu tộc cũng bị thế giới này ràng buộc, không thể giải thoát.

Ánh mắt kia vừa rồi đã bày ra một lực lượng siêu thoát thế giới này. Tuy rằng Vũ La không có chân chính lĩnh giáo qua, nhưng hắn không chút nghi ngờ, chủ nhân của ánh mắt này tuyệt đối không phải pháp tắc cơ bản của thế giới này có thể chịu được. Nói cách khác, nếu chủ nhân ánh mắt này phóng xuất lực lượng, nhất định sẽ phá vỡ ràng buộc của thế giới này, hoặc phi thăng rời khỏi thế giới này, hoặc khiến cho thế giới này sụp đổ.

Trên con đường theo đuổi Thiên Đạo, Vũ La thấy được một Đại Đạo mười phần rộng lớn. Hắn không cần ngơ ngác nghi hoặc nữa, từ nay về sau đã có thể kiên định mà đi tới.

Một lúc lâu sau, Vũ La mới thoát khỏi trạng thái hưng phấn, khôi phục tinh thần lại, Phù Cổ giống như một con đom đóm lơ lửng bên cạnh hắn, cảm xúc của nó có vẻ rất tệ.

Vũ La chỉ cười, xuất ra một đạo ý niệm trấn an, nhân tiện khích lệ nó một phen.

Nếu theo tuổi tác hiện tại của Phù Cổ, nó vẫn còn là một hài tử. Nghe thấy chủ nhân khích lệ như vậy, tự nhiên vô cùng cao hứng, lòng tràn đầy vui mừng trở về Phong Thần Bảng.

Đương nhiên không phải tự nhiên Vũ La an ủi vỗ về Phù Cổ, trên thực tế lần thăm dò này của Phù Cổ quả thật đã có tác dụng.

Ánh mắt kia không chỉ phóng xuất đạo ý niệm vừa rồi, trong đó còn mang theo một tia năng lượng kỳ lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc