TIÊN TUYỆT

Trong tay Quý Long Đào không ngừng lóe lên hồng quang, nhưng đối thủ hết sức cường hãn. Trên tay tên tộc trưởng kia mang một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn toát ra thanh quang sáng chói. Thanh quang này thỉnh thoảng thu lại hóa thành một lá thuẫn, thỉnh thoảng ngưng tụ thành một mũi công kích bén nhọn, áp chế Quý Long Đào không thể nhúc nhích.

- Đại nhân mau giúp ta một tay.

Quý Long Đào nhìn hắn hô to, lúc này Vũ La mới chú ý tới, thì ra là dưới chân Quý Long Đào có một khe đá, trong khe đá có một đạo linh quang như ẩn như hiện.

Quý Long Đào nhìn quanh, phát hiện năm bộ lạc xung quanh, mỗi bộ lạc cũng đang chiếm cứ một khe đá, dưới khe đá lộ ra linh quang. Quý Long Đào vừa mừng vừa sợ kêu to:

- Đại nhân, lần này số lượng bảo tàng trên Ưng Giác sơn rất nhiều, mau tới giúp ta một tay!

Vũ La cười lạnh trong lòng, để ta xem rốt cục các ngươi có ý đồ thế nào.

Hắn tiến lên một bước, cũng không sử dụng lực lượng gì khác, vận chuyển ô quang. Một lớp ô quang dày đặc nháy mắt bao phủ cánh tay hắn. Vũ La vung tay, một quả cầu ô quang bắn nhanh ra.

Trong đám người đang vây khốn chiến sĩ Quý Thị bộ lạc, có một chiến sĩ trên người đầy vết sẹo đao, vô cùng vạm vỡ nở một nụ cười khinh thường. Lúc này mới bò lên tới đây, còn dám ra tay...

Y tiến lên một bước, hét lớn một tiếng, nửa người trên cũng được ô quang bao phủ. Sau đó tiện tay rút ra một thanh phi phủ bên hông, ném vù một cái về phía Vũ La.

Sau đó y mới vung Lang Nha bổng trong tay lên, định ngăn trở quả cầu ô quang của Vũ La.

Quả cầu ô quang nổ tung, một đạo hắc quang phóng vút lên cao, những vết sẹo khắp toàn thân tên chiến sĩ vạm vỡ kia vỡ ra, máu chảy đầm đìa, bị hất bay ra xa rơi xuống sườn núi.

Độ cao hai ngàn trượng, những chiến sĩ này lại không biết bay, ngã xuống như vậy là chết chắc.

Đám người vây công thấy vậy giật nảy mình, không ngờ một người dung mạo tầm thường lại lợi hại tới mức này, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã đánh bại đệ nhất chiến sĩ nổi danh trong bộ lạc bọn chúng. Tộc trưởng bộ lạc này sắc mặt ngưng trọng, dặn dò thủ hạ tiếp tục vây công người Quý Thị bộ lạc, còn mình thì tiến tới nghênh đón Vũ La.

Vũ La lộ vẻ bình thản vô cùng. Nguyên hồn hắn đã thả ra từ sớm, rót vào lớp đá bề mặt ngọn núi này, dễ dàng phát hiện ra dưới lớp đá bề mặt mỏng manh của ngọn núi này có ít nhất ba mươi món pháp bảo.

Hắn thầm than một tiếng trong lòng, cảm giác mà những món pháp bảo này gây ra cho người ta, có một từ hình dung vô cùng thỏa đáng: Anh hùng tuổi đã xế chiều.

Đã trải qua thời gian vài ngàn năm bị giam cầm như vậy, không có linh lực bổ sung. Mặc dù chúng cũng từng ở trên cao, được người truy cầu, được chủ nhân vô cùng quý trọng, mặc dù chí lớn vẫn còn, nhưng hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, khiến cho người ta phải bùi ngùi than thở.

Anh hùng tuổi đã xế chiều, nhìn đám hậu bối thay nhau quật khởi, nhớ lại vinh quang trong dĩ vãng của mình, mặc dù hết sức không cam lòng, nhưng chỉ có thể lặng lẽ tiếp nhận thực tại tàn khốc.

Nguyên hồn Vũ La đảo qua, lập tức hiểu rõ trong lòng. Còn đối thủ đang hùng hổ chạy về phía hắn, thật sự là hắn không coi ra gì, chỉ đưa mắt nhìn chăm chú một khối đá nhọn lồi lên trên đỉnh núi với vẻ nghi ngờ.

Đây chính là Ưng Giác.

Cả đỉnh núi rộng chừng trăm trượng vuông, đường kính đáy sừng ưng này cũng chỉ chừng một trượng, chiều cao chừng ba trượng. Vũ La có thể nhìn ra, cương phong không ngừng bào mòn đỉnh núi, tất cả những nham thạch khác đã tróc ra, chỉ có phần sừng ưng này không bị cương phong ảnh hưởng vẫn còn tồn tại, mới có hình dáng như vậy.

Nhưng tại sao duy chỉ có chiếc sừng ưng này là không bị ảnh hưởng?

Sở dĩ Vũ La chú ý tới sừng ưng này, thật ra là vì vừa rồi hắn dùng nguyên hồn đảo qua, nhưng không nhìn thấu nó. Dường như có một cỗ lực lượng bảo vệ cho sừng ưng, ngăn thần thức của Vũ La lại.

Vút...

Một đạo thanh quang sắc bén như đao kiếm bắn tới, Vũ La vẫn nhìn chăm chú sừng ưng không rời mắt, chỉ khẽ giơ tay phải lên. Ô quang bao phủ cả cánh tay, đạo thanh quang vô cùng cứng rắn kia đã bị hắn tóm lấy trong tay.

Một tiếng keng trong trẻo vang lên, thanh quang run lên một hồi, phát ra thanh âm như bảo kiếm nằm trong vỏ rung động.

Vũ La thở dài một tiếng, lúc này mới thu hồi lực chú ý lại, nhìn đối thủ trước mặt, thực tế là chiếc nhẫn trong tay tên tộc trưởng kia.

Hình dáng nhẫn này vô cùng cổ kính, Vũ La dùng thần thức quét qua, có thể thấy bên trong có nhiều tầng trận pháp tinh diệu vô cùng, tạo cho hắn cảm giác thâm sâu tựa bể.

Trong lòng hắn thầm than thở, thời kỳ thượng cổ quả nhiên là thời hoàng kim, những bảo vật còn sót lại đều là bất phàm.

Đạo thanh quang kia bị hắn bắt được, chiếc nhẫn hiển nhiên rất không cam lòng, ra sức rung lên phát ra thanh âm như bảo kiếm nằm trong vỏ, vì danh dự của mình đánh một trận.

Đáng tiếc trước mặt hậu bối như Vũ La, anh hùng tuổi đã xế chiều, phản kích của nó vẫn là bất lực.

Trong lòng Vũ La kính trọng là kính trọng thời Hồng Hoang hoàng kim mà thôi. Hắn nhìn chiếc nhẫn kia với vẻ thương hại, nhưng tay lại không mềm yếu chút nào, vận lực bóp mạnh. Vu lực theo đó trào ra, ô quang bạo phát, theo đạo thanh quang lan đến mặt nhẫn.

Một tiếng bốp giòn tan vang lên, chiếc nhẫn vỡ nát, ngón tay của tên tộc trưởng bộ lạc kia cũng nát thành thịt vụn.

Tướng quân dù chết giữa trận tiền, cũng chết sao cho có nghĩa!

Tên tộc trưởng của địch hét thảm một tiếng, ôm cổ tay lui nhanh. Nếu so với ngón tay của mình, bị Vũ La hủy diệt bảo vật kia càng làm cho y đau lòng hơn nữa. Y cuồng nộ rống to:

- Giết hắn đi, giết hắn cho ta!

Chiến sĩ trong bộ lạc hung hãn không sợ chết xông lên.

Bên Quỷ Long Đào áp lực giảm nhiều, y không chút do dự, tụ lực vào pháp bảo hồng quang trong tay, sau đó cắm mạnh xuống đất.

Hồng quang xuyên qua khe đá chui sâu vào trong, va chạm với đạo linh quang trong khe đá vô cùng đáng sợ. Lực nổ mạnh mẽ làm đỉnh núi nứt ra một khe dài ba trượng, rộng nửa trượng, một đạo linh quang màu bạc phóng vút lên cao.

Quỷ Long Đào kêu to:

- Mau bắt lấy nó...

Đạo linh quang màu bạc kia lộ ra vẻ hết sức yếu ớt, chỉ bay trên không được một lúc đã rơi xuống, hóa thành một con thoi bằng bạc tinh xảo.

Đáng tiếc con thoi bạc kia rơi bên cạnh bộ lạc khác, có người không làm mà hưởng, thuận tay thu vào, còn cười ha hả một trận đùa cợt bọn họ:

- Đa tạ quý đại tộc trưởng hậu thưởng, chúng ta xin nhận, ha ha ha...

Quý Long Đào tức tối sắc mặt xanh mét, nhưng thực lực ba người kia quá mức hùng mạnh, vốn bọn họ đã có hai món bảo vật, hiện tại lại thêm con thoi bạc này, nên tuy y giận mà không dám nói gì.

Quý Cửu Chung chợt lộ vẻ vui mừng:

- Tộc trưởng, ngài xem...

Trong khe đá bị nổ kia mơ hồ lộ ra hai đạo linh quang. Quý Long Đào mừng rỡ: “Mau đào!” Lúc này y cũng không dám tùy tiện hành sự, dùng bảo vật trong tay làm nổ tung khe đá nữa.

Các chiến sĩ Quý Thị bộ lạc lập tức dùng binh khí trong tay đào bới, lúc này cũng không quan tâm nham thạch cứng rắn sẽ làm tồn thương binh khí của mình.

Ngoại trừ Quý Thị bộ lạc, những bộ lạc khác cũng đang đào bới bảo vật trong khe đá của mình. Nhưng sau khi đào khe đá lấy bảo vật ra, vẫn còn bất ngờ lớn hơn nữa chờ đợi bọn họ, xung quanh khe đá vẫn còn ẩn bảo vật khác.

Các tộc trưởng bộ lạc cũng kích động, không công kích lẫn nhau nữa, mà bắt đầu điều khiển bảo bối của mình công kích liên tục vào những khe đá.

Khe đá nứt ra, nhiều đạo linh quang lộ ra.

- Ha ha, không ngờ lại có nhiều bảo vật như vậy...

Ngoại trừ bộ lạc vây công Vũ La, các bộ lạc còn lại đều đã có mục tiêu. Lúc này trước mặt Vũ La đã nằm đầy thi thể, sau khi giải quyết xong những người này, Vũ La từ từ đi về phía sùng ưng.

Lúc trước hắn vốn muốn tới Ưng Giác sơn tìm vài món bảo bối, nhưng sau khi tới nơi này mới cảm thấy những bảo bối khác thật ra cũng chẳng đáng là gì, chiếc sừng ưng này mới là nguyên nhân khiến cho Ưng Giác sơn này xuất hiện bảo vật.

Bình luận

Truyện đang đọc