TIÊN TUYỆT

Giản Địch có chút ngượng ngùng tránh khỏi tay y:

- Hẳn là một bộ lạc lưu lạc, thương thế của ta vẫn chưa lành hẳn, bằng không giải quyết bọn chúng hẳn rất nhẹ nhàng.

Giản Địch nhìn sang những chiếc nồi đá đựng thịt Mãng Hoàng Khâu:

- Hẳn là chúng bị mùi thịt của chúng ta hấp dẫn mà tới. Bọn chúng vẫn nấp ở bên cạnh, sau khi biết các ngươi rời đi mới thình lình xông ra.

- Bọn khốn kiếp này...

Giản Kiệt mắng một câu, hung hăng đá vào một cỗ thi thể, dáng vẻ hơi lo lắng:

- Chúng ta thình lình được một số thức ăn nhiều như vậy, ta lo rằng không bao lâu sau, tất cả bộ lạc xung quanh sẽ biết. Hôm nay nhờ có sự giúp đỡ của Đại nhân trời giáng, chúng ta tìm được một khối Úy Phong Thiết lớn, ta thấy không bằng mang ra chợ đổi một ít vũ khí kim loại mang về, tăng cường thực lực chúng ta.

Giản Địch gật đầu bất đắc dĩ:

- Cũng được.

Hai người bẩm báo Vũ La, chuẩn bị ngày mai đi chợ, Vũ La cũng cảm thấy rất hứng thú, bằng lòng cùng đi xem thử. Đêm nay quả thật không dám đốt lừa nấu thịt nữa, mọi người dùng thịt còn lại từ trưa ăn tạm một bữa. Dù là như vậy, tất cả mọi người trong bộ lạc vẫn cảm thấy ngon lành.

Đêm xuống, cương phong vẫn hoành hành trong sơn cốc như trước, cái lạnh ban đêm khiến cho cương phong càng hùng mạnh hơn. Vũ La nằm trong sơn động mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cương phong thổi thê lương.

Rốt cục thế giới này ở nơi nào? Làm sao mới có thể trở lại Trung Châu?

Vấn đề này khiến cho Vũ La đau đầu nhức óc. Ngoại trừ những người gác đêm, những người khác trong bộ lạc đều đã ngủ. Vũ La nhắm mắt giả ngủ, nhưng âm thầm lặng lẽ thả Phù Cổ ra ngoài.

Phù Cổ vô thanh vô tức chìm vào lòng đất, tìm tòi nửa canh giờ đã hiểu được đại khái tình hình xung quanh. Thế giới dưới lòng đất này vô cùng rộng lớn, hầm ngầm dày đặc, đan chéo dọc ngang. Ngoài ra cũng phát hiện dấu vết sinh vật hoạt động trong các động, không riêng gì con người, cũng có rất nhiều loài thú nguy hiểm. Hiển nhiên nơi mà bộ lạc Giản Kiệt cư trú cũng không phải là phong thủy bảo địa gì.

Nơi này đã là tầng dưới chót của thế giới dưới lòng đất, nằm sát tầng băng, cho nên vào ban đêm vô cùng giá rét. Chỉ có những bộ lạc có thực lực nhỏ yếu nhất mới bị bắt buộc phải sống ở tầng này.

Trên nữa còn ba tầng, nơi ở tốt nhất là bên trong lòng núi.

Sau khi đã có hiểu biết đại khái về thế giới dưới lòng đất, Vũ La bèn thu Phù Cổ trở về. Hắn không có nhiều hứng thú với thế giới dưới lòng đất, chiến sĩ nơi này quá yếu, hắn có thể cảm giác được cho dù là chiến sĩ bộ lạc hùng mạnh nhất ở tầng trên cùng, cũng không thể nào uy hiếp được hắn.

Vũ La có thể thoải mái chém giết một con Mãng Hoàng Khâu, mà thế giới dưới lòng đất này không có ai làm được, chuyện này đã nói rõ vấn đề.

Thứ mà hắn cảm thấy cần, chính là áo giáp Úy Phong Thiết.

Có được áo giáp này, hắn mới có thể bước trên mặt đất, tìm đường trở về cố hương.

Hiện tại thậm chí hắn cũng không biết, mình có còn ở thế giới Trung Châu hay không, có thể nào bởi vì thông đạo không gian, bị ném vào một thế giới song song không?

Nếu thật sự là như vậy, phải chăng vĩnh viễn mình sẽ không về được? Ở thế giới trước kia, mình có yêu có hận, có thân nhân bằng hữu, cũng có cừu địch, tất cả chuyện này khiến cho hắn cảm thấy không đành lòng. Chưa kết thúc được chuyện gì đã hoàn toàn cách tuyệt với thế giới trước, bất cứ là ai cũng khó lòng chấp nhận.

Vũ La cảm thấy trong lòng buồn bực, bèn đi ra ngoài.

Người gác đêm không dám ngăn cản, quỳ ở một bên để hắn đi qua.

Vũ La theo thạch động đi về phía trước, tiếng rít của cương phong càng ngày càng mãnh liệt, dần dần giống như triều dâng biển cả, đinh tai nhức óc. Hắn đi tới chỗ cửa lên mặt đất, lần này cởi hết y phục của mình, thân không mảnh vải đi tới sát cửa ra, khoanh chân ngồi xuống.

Cương phong vừa thổi qua, da thịt toàn thân Vũ La rạn nứt. Giống như có vô số dao bén to bằng con kiến đồng thời cắt vào thân thể hắn. Vũ La nghênh đón cương phong, hít sâu một hơi.

Cương phong mạnh mẽ chui vào tận trong phổi hắn, gây ra đau đớn lan tận trên đầu. Vũ La lại hít sâu một hơi, chậm rãi vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật, bắt đầu luyện hóa cỗ cương phong này.

Đây là thử nghiệm vô cùng to gan lớn mật. Lúc này Linh Long còn đang tiêu hóa năng lượng không gian lúc trước, nhưng cảm giác được lực lượng của cương phong bỗng nhiên hoạt bát hẳn lên, khát vọng mà hưng phấn. Nó bay mấy vòng trong Minh Đường Cung, bụng đột nhiên dao động một trận, miệng rồng há to, phụt một tiếng phun ra một quang cầu màu xanh nhạt rực rỡ.

Đây không phải linh phù long châu mà nó hay chơi đùa trong miệng, mà là năng lượng không gian chưa thể hấp thu hết.

Năng lượng không gian đã bị nó hàng phục, cho nên không tiêu tán. Quang cầu năng lượng này vừa bay ra, lập tức bay thẳng về phía Phong Thần Bảng đang lơ lửng giữa không trung.

Phong Thần Bảng cũng không trốn tránh, dường như không coi năng lượng không gian suýt chút nữa giết chết Vũ La ra gì. Quang cầu chợt lóe, tiến vào trong Phong Thần Bảng. Đạo Thiên Mệnh Thần Phù nhìn qua như một mảnh giấy vàng này vẫn không hề động chút nào.

Quang cầu năng lượng không gian nọ chui vào Phong Thần Bảng, sau đó tiến vào giữa Thiên Phủ Chi Quốc.

Giống như có một vầng dương vừa dâng lên bên trong Thiên Phủ Chi Quốc, lửa vô cùng vô tận bắt đầu bùng cháy trong thế giới này. Ngọn lửa màu vàng óng ánh rực rỡ bắt đầu tạo mối liên hệ giữa Thiên Phủ Chi Quốc và không gian hỗn loạn.

Tất cả năng lượng của Thiên Phủ Chi Quốc đều đến từ một trận pháp bên trong không gian hỗn loạn, vận chuyển tinh thần nguyên lực ở đó cuồn cuộn không ngừng tiến vào, cho nên Thiên Phủ Chi Quốc mới có thể hoàn thiện không ngừng.

Cỗ năng lượng không gian này không chỉ thêu hoa trên gấm, mà còn giúp cho Thiên Phủ Chi Quốc có được tiềm lực trở thành một thế giới có được không gian vô hạn.

Ngọn lửa màu vàng không ngừng thiêu đốt bên trong, khiến cho không gian Thiên Phủ Chi Quốc không ngừng khuếch trương lên.

Thiên Mệnh Thần Phù Thiên Phủ Chi Quốc đã đạt tới Thần Tướng lục phẩm, sau khi nhận được cỗ năng lượng không gian này, thực lực tăng thêm một bước dài. Tuy rằng chưa thăng lên thành Thần Tướng ngũ phẩm, nhưng cũng còn cách không xa.

Vũ La tâm phân nhị dụng, vừa cảm nhận biến hóa bên trong Thiên Phủ Chi Quốc, vừa vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật.

Thiên Phủ Chi Quốc chính là đại bản doanh của Vũ La, tất cả bảo vật quan trọng đều nằm trong đó. Nay Thiên Phủ Chi Quốc đã sinh ra sinh linh, lại có khả năng khuếch trương vô hạn, nói cách khác Thiên Phủ Chi Quốc đã có tư cách một mình trở thành một thế giới độc lập.

Vũ La thoáng động trong lòng, có lẽ lúc mình rời khỏi thế giới này, có thể mang bọn Giản Kiệt đi, thu vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, dốc lòng bồi dưỡng.

Ý niệm này chợt lóe mà qua trong đầu, Vũ La cũng tạm thời gác Thiên Phủ Chi Quốc sang bên, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.

Cửu Long Thôn Nhật dẫn cương phong vào trong Minh Đường Cung, Linh Long hân hoan múa may trong cương phong cuồng bạo, không có vẻ gì là không thích ứng.

Vũ La cũng không hiểu rõ tình trạng kỳ diệu này, bất quá mục đích của hắn cũng không chỉ có bấy nhiêu.

Tâm niệm thoáng động, Linh Long lập tức dẫn cương phong rời khỏi Minh Đường Cung, bắt đầu chạy khắp xung quanh.

Cương phong vừa xâm nhập kinh mạch, nhất thời giống như vô số dao bén đang cắt xé, đau đớn vô cùng. Vả lại không chỉ có bấy nhiêu, cương phong gây thương tổn từ trong ra ngoài, nội tạng, xương cốt, huyết quản, cơ nhục, thậm chí da dẻ đều phải gánh chịu thương tổn này.

Vũ La triệu tập linh nguyên, không ngừng phục hồi như cũ, cường hóa thân thể của mình.

Cỗ cương phong được hấp thu vào lúc đầu dần dần trở nên yếu đi, không còn hiệu quả. Vũ La lại vận khởi Cửu Long Thôn Nhật, dẫn một cỗ cương phong khác tiến vào, bắt đầu quá trình tu luyện đau đớn mới.

Cả đêm nay, Vũ La ngồi sau cửa ra, da thịt cố gắng chịu đựng cương phong bào mòn, trọng thân thể còn có cương phong hoành hành. Dưới tác dụng cả trong lẫn ngoài, thân thể hắn dần dần trở nên hùng mạnh hơn.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, cương phong mới dần dần biến mất. Bọn Giản Kiệt tranh thủ thời gian trước khi đi chợ, lại chạy tới khu vực khai thác mỏ thử thời vận một chuyến.

Bình luận

Truyện đang đọc