TIÊN TUYỆT

Giản Kiệt lập tức nhảy dựng lên:

- Con bà nó, dám cướp của chúng ta, cho rằng gia gia là kẻ hèn nhát ư. Cướp con bà ngươi, những thứ này toàn là của lão tử ta...

Vũ La không biết nói gì, thời khắc khẩn trương như vậy lại bị cái miệng lải nhải của y phá hủy không khí.

Vệ sĩ Hùng Thị bộ lạc tập hợp lại, gào thét xông lên. Vũ La không thèm nhìn tới bọn chúng, tay trái giơ lên, quang ảnh xanh biếc xuất hiện đầy trời, Bích Ngọc Đằng vươn ra những sợi dây leo chí mạng giữa không trung, giống như những thanh trường mâu màu xanh, đâm vào cổ đám vệ sĩ kia vang lên một tràng tiếng phập phập. Chỉ trong thoáng chốc, mấy chục tên vệ sĩ xông lên đã chết oan chết uổng.

Đám đại thương nhân xung quanh thấy vậy hít sâu một hơi khí lạnh, Vũ La cũng chỉ cười:

- Yên tâm đi, oan có đầu nợ có chủ, ta sẽ không động đến các ngươi.

Tuy rằng được Vũ La cam đoan, nhưng những đại thương nhân này nhìn thấy ba người bọn Giản Kiệt cướp sạch quầy hàng của Hùng Liệt, vẫn nơm nớp lo sợ. Sát thần kia vẫn còn đứng đó, nếu ba tên này “không cẩn thận” coi trọng thứ gì trên quầy hàng mình, chẳng lẽ mình dám không cho?

Vũ La nhìn quanh:

- Có ai đi báo tin cho Hùng Thị bộ lạc, nói rằng ta đã làm thịt người của bọn chúng. Nếu chúng muốn báo thù, vậy mau chạy tới đây, hôm nay ta bận rộn nhiều việc, nếu chúng tới chậm sẽ không gặp được ta.

Người xung quanh không ai dám đi.

Vũ La buồn bã vô cùng:

- Ta nói thật đó, ai đi nhanh đi.

Giản Kiệt cũng ngừng “công cuộc cướp bóc” lại, cẩn thận hỏi Vũ La:

- Đại nhân muốn tiêu diệt Hùng Thị bộ lạc thật ư?

Y không nghi ngờ năng lực này của Vũ La. Nếu con Mãng Hoàng Khâu kia xông vào sơn động của Hùng Thị bộ lạc, chắc chắn là Hùng Thị bộ lạc sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Sắc mặt Vũ La bình thản, gật gật đầu:

- Tránh cho bọn chúng lại tìm tới gây phiền toái, vất vả một lần mà an nhàn trọn kiếp.

Nửa ngày sau, Giản Địch trợn mắt há hốc mồm nghe, Giản Kiệt nước miếng tung bay kể lại. Một lúc lâu sau, cả đám chiến sĩ bộ lạc vây quanh Giản Kiệt, kể cả Giản Địch mới khó khăn nuốt nước bọt đánh ực, hỏi lại với vẻ khó tin:

- Đại nhân trời giáng tiêu diệt Hùng Thị bộ lạc như vậy sao?

Giản Kiệt hưng phấn vô cùng, nện mạnh xuống một quyền:

- Còn giả được sao, A Kiệt ta có bao giờ lừa các ngươi? Các ngươi hỏi như vậy rõ ràng là đang nghi ngờ danh dự của ta, biểu hiện của ta như vậy, các ngươi cũng dám hỏi lại sao? Dám nghi ngờ danh dự của ta...

Tên người hầu bên cạnh nhanh chóng ngắt lời y:

- Sau khi người của Hùng Thị bộ lạc tới, Đại nhân trời giáng chỉ cần khoát tay đã xử lý mười tên chiến sĩ hùng mạnh nhất của Hùng Thị bộ lạc, đám còn lại tự nhiên giải tán.

- Các ngươi không đi thật sự là đáng tiếc, đó là mười tên chiến sĩ hùng mạnh nhất của Hùng Thị bộ lạc, bất cứ tên nào cũng thừa sức tiêu diệt bộ lạc chúng ta. Mười tên nọ ban đầu còn tỏ ra hùng hổ, trên người ô quang mãnh liệt vô cùng, kết quả Đại nhân trời giáng của chúng ta không thèm nhìn tới, chỉ thấy lục quang nhoáng lên một cái, mười tên nọ chưa kịp kêu lên một tiếng nào đã chết. Chậc chậc, cả đời ta sẽ không bao giờ quên được tình cảnh ấy, thật là phấn khích...

Hùng Thị bộ lạc là đại bộ lạc có gần ngàn người, chính là một cỗ thế lực hùng mạnh nhất ở quạnh đây. Giản Địch cũng biết mười tên chiến sĩ mạnh nhất của Hùng Thị bộ lạc, tên nào tên nấy hết sức bất phàm. Cho dù mình và Giản Kiệt liên thủ cũng không thể thắng nổi bất cứ tên nào trong đó. Tên người hầu kia nói bất cứ tên nào trong mười tên nọ có thể tiêu diệt bộ lạc mình, thật sự không phải là cố ý hạ thấp, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.

Giản Địch còn có chút khiếp sợ, tuy nhiên nhớ lại Đại nhân trời giáng chỉ cần giơ tay nhấc chân đã xử lý xong con Mãng Hoàng Khâu kia, lực mạnh vô cùng, kéo cả xác Mãng Hoàng Khâu vào động, y cũng giống như Giản Kiệt, bất kể Đại nhân trời giáng làm ra chuyện gì cũng không thấy giật mình.

Giản Kiệt chợt vỗ tay một cái:

- Được rồi, chuyện đã kể xong, bắt đầu chia của.

Đám chiến sĩ đã thèm nhỏ dãi đống vũ khí xếp thành núi phía sau y từ sớm, vừa nghe y nói như vậy, cả bọn lập tức ào lên như ong vỡ tổ, nhao nhao tranh đoạt.

Giản Địch thấy Giản Kiệt đứng bên ngoài quan sát mọi người, có vẻ tò mò hỏi:

- Ngươi vất vả mới cướp được những thứ này về, vì sao không chọn lấy một món?

Giản Kiệt cười hắc hắc:

- Nói sai rồi, là Đại nhân trời giáng cướp, ta chỉ vất vả mang về mà thôi.

Chợt y trừng mắt nhìn Giản Địch ra vẻ thần bí:

- Theo ta tới đây.

Y kéo Giản Địch ra sau một cây cột đá, trong đó có giấu một cái bao da thú rất nặng:

- Mở ra đi.

Giản Địch kỳ quái nhìn Giản Kiệt:

- Cái gì vậy?

Giản Kiệt đẩy y một cái:

- Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ mở ra là được.

Giản Địch tò mò mở ra, trên cùng là một thanh chiến phủ hoàn mỹ, lưỡi phủ sắc bén, chuôi phủ là do da thú cắt ra thành sợi quấn quanh.

Giản Kiệt cười hì hì:

- Trong thanh chiến phủ này có pha không ít Úy Phong Thiết, là bảo bối trân quý của Hùng Thị bộ lạc.

Giản Địch yêu thích không nỡ rời tay, nhìn một hồi lâu mới buông chiến phủ ra. Dưới chiến phủ là một bộ áo giáp nửa người, trên có hoa văn trang sức vô cùng hiếm thấy, ngoài ra còn có một đôi vòng bảo vệ cổ tay cùng xà cạp quấn chân.

Tất cả những thứ này vô cùng hoàn mỹ, hiển nhiên đã được chọn lựa kỹ càng.

Giản Địch hâm mộ không thôi, nhìn không rời mắt một lúc mới lưu luyến buông những thứ này ra:

- Ngươi dẫn ta đến xem những thứ này làm gì, cố ý làm cho ta phát thèm sao?

Giản Kiệt ôm lên cả bao, nhét vào lòng Giản Địch, mỉm cười nói:

- Những thứ này là đặc biệt cho ngươi. Mau mặc vào thử xem, để ta xem xem thế nào.

Giản Địch cảm thấy đây là chuyện tốt, Giản Kiệt quả thật cũng rất tốt, nhưng không hiểu vì sao chuyện này khiến cho y có cảm giác khang khác...

Giản Kiệt không phát hiện ra, vẫn cười hì hì nhìn y:

- Mau lên...

Vũ La ngồi ở sau cửa lên mặt đất, khoảng cách này cũng đủ hoàn toàn ngăn cách cương phong.

Hắn vừa mới mượn cương phong tu luyện một phen, hiện tại trong cơ thể dường như có một cô cương phong đang chảy ngầm. Cảm giác này không thể nói rõ, kỳ diệu vô cùng.

Trước mặt Vũ La là tấm da thú trắng như tuyết của Hùng Liệt, trên đó là những thương phẩm quý giá khi trước. Những thứ này là của giấu riêng của Hùng Liệt, y bày ra đó quá nửa là muốn khoe khoang, không phải thật lòng muốn bán.

Những thứ này ở thế giới dưới lòng đất vô cùng quý giá, xung quanh đây cũng không có ai mua nổi. Hùng Liệt chính là thúc thúc của tộc trưởng đương nhiệm Hùng Thị bộ lạc, tộc trưởng mất phụ thân từ nhỏ, là do y một tay nuôi lớn, cho nên quyền bính của y trong Hùng Thị bộ lạc rất cao.

Sau khi từ chợ trở về, Vũ La lập tức tới đây tu luyện, cũng có ý lợi dụng cương phong để bình ổn nội tâm vốn đang xao động của mình.

Sau khi bị Dịch Long làm hại, đi tới thế giới vô cùng khó hiểu này, đạo tâm Vũ La vẫn kiên trì bất loạn cho tới bây giờ không đổi. Nhưng hôm nay giết chóc một hồi ở chợ, đã mơ hồ có vẻ bất ổn.

Mặc dù Vũ La bắt buộc mình không suy nghĩ nhiều, nhưng làm sao lại không suy nghĩ được? Chỉ cần yên tĩnh, ý niệm kia sẽ tự động nảy ra trong đầu: Trở về không được ư, thật sự không về được sao?

Hết thảy cố gắng của Vũ La là vì rời khỏi thế giới này, trở lại Trung Châu.

Nhưng hắn thật sự không nắm chắc, không biết mình có thể thực hiện nguyện vọng này không.

Bất kể là ai cũng bị suy nghĩ này làm cho điên loạn, ở Trung Châu hắn có hết thảy, có ý trung nhân Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn, còn có hảo huynh đệ Thác Bạt Thao Thiên, Kiều Hổ, Mã Hồng.

Hắn có thể không báo mối thù tiền kiếp, nhưng hắn không gạt bỏ được tình cảm với những người này.

Tưởng tượng đến chuyện mình có thể vĩnh viễn không gặp lại bọn họ, hắn lập tức cảm thấy hoảng sợ, bực tức một trận.

Hôm nay giết chóc một trận, thật ra là kết quả của cảm xúc gần đây nổi lên trong lòng, nương theo trận giết chóc ấy lập tức bạo phát. May mà hắn khống chế được bản thân đúng lúc, sau khi giết chết mười tên chiến sĩ mạnh nhất của Hùng Thị bộ lạc, không tiếp tục tàn sát nữa. Mặc cho đám tộc nhân Hùng Thị bộ lạc bối rối chạy trốn, hắn vội vàng chạy trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc