TIÊN TUYỆT

Mặc dù hôm nay Vũ La đã có thể chịu được trong mười hai canh giờ, nhưng vì muốn không có sơ sót, Vũ La vẫn quyết định chuẩn bị một bộ áo giáp Úy Phong Thiết. Hôm nay hắn đã có được đầy đủ tài liệu, bèn bảo Giản Kiệt chuẩn bị hai vạn viên Úy Phong Thiết, để rèn một chiếc áo giáp chống cương phong bằng Úy Phong Thiết nguyên chất.

Quá nửa số Úy Phong Thiết là do Vũ La khai thác, không có Vũ La, Giản Thị bộ lạc cũng không có được ngày nay. Mặc dù hai vạn viên Úy Phong Thiết không phải là số nhỏ, nhưng không ai có dị nghị gì.

Vũ La thu hai vạn viên Úy Phong Thiết, tiến vào trong Thiên Phủ Chi Quốc. Một ngày sau đó, một bộ áo giáp toàn thân hình dáng tàm tạm đã xuất hiện.

Mặc dù tay nghề Bát Hoang Đoán Tạo của hắn không kém, nhưng muốn rèn ra áo giáp tinh xảo hoàn mỹ, đó là chuyện rất xa vời. Bộ giáp mà hắn rèn ra đầu tiên năm xưa ở Nhược Lô Ngục là bộ giáp xấu nhất, hôm nay cũng ít xấu hơn một chút mà thôi.

Vũ La lúng túng gãi gãi đầu, cũng may lần này mặc áo giáp vào, xung quanh cũng chắc chắn sẽ không có người khác nhìn thấy, thể diện của Đại nhân trời giáng cao quý cũng có thể bảo toàn. Sau khi rèn xong, Vũ La bèn dặn dò Giản Kiệt và Giản Địch, tối nay không cần an bài người gác đêm, tất cả cứ việc ngủ đi.

Vũ La một mình khoanh chân ngồi ở cửa động.

Giản Địch cùng Giản Kiệt cũng hiểu, mỗi mệnh lệnh của Vũ La đều có thâm ý, không phải vô duyên vô cớ bảo tất cả mọi người đi ngủ. Vì vậy hai người đặc biệt dặn dò tất cả mọi người trong bộ lạc: Tối nay phải ngủ thật say, không ngủ được cũng phải ngủ cho ta!

Trước kia ở trong bộ lạc, mọi người vì ăn no bụng, ngày nào cũng mệt gần chết, chỉ cần vừa nằm xuống hít thở vài lần đã ngủ say, an bài người gác đêm là chuyện hết sức phiền phức.

Nhưng gần đây, mọi người ăn uống ngon miệng, ngược lại không còn ngủ say như trước. Một thời gian dài như vậy, quen sống cuộc sống an nhàn, mọi người cũng có chút “bệnh nhà giàu”, tỷ như là mất ngủ. Ngày ngày không cần làm việc, lại ăn nhiều, làm cho tinh lực tràn đầy, buổi tối ngủ không được. Kết quả trực tiếp là số lượng nữ nhân trong bộ lạc mang thai tăng lên đáng kể.

Giản Kiệt không dặn dò còn đỡ, dặn như vậy lại càng hỏng bét.

Y nói đây là mệnh lệnh của Đại nhân trời giáng, mọi người nghe vậy căng thẳng trong lòng, không thể làm hỏng chuyện, nhất định phải ngủ. Càng nghĩ như vậy, càng không ngủ được, trong hai bộ lạc có mấy tên béo ngày thường chỉ cần lăn ra là có thể ngủ ngon lành, tối nay cũng mất ngủ.

Người khác không nói, Giản Kiệt nằm trên đống Úy Phong Thiết không biết vì sao cũng cảm thấy hôm nay ngủ hết sức không thoải mái, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Vũ La nở một nụ cười khổ, mặc dù tất cả mọi người nhắm mắt lại, nhưng từ tiếng hít thở hắn vẫn có thể nghe được, có rất nhiều người còn thức.

Hắn suy nghĩ một chút, Bích Ngọc Đằng từ trong Thiên Phủ Chi Quốc bỏ ra, từ từ tản mát ra một cỗ khói độc nhàn nhạt.

Khói độc này có độc tính rất thấp, có hiệu quả thôi miên, sau khi mọi người thức dậy sẽ không còn nữa. Hiện tại Bích Ngọc Đằng là chí tôn trong các loại độc, Vũ La khống chế vô cùng thoải mái, có thể phân bố mấy chục loại độc tố có hiệu quả khác nhau.

Khói độc thôi miên tràn ngập cả sơn động rất nhanh, không bao lâu sau, tất cả mọi người đã ngủ thật say. Giản Kiệt gục trên đống Úy Phong Thiết, nước dãi chảy dài, khiến cho Vũ La nhìn thấy dở khóc dở cười.

Hắn mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, bao trọn sơn động vào trong.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc, Vũ La đã quy hoạch nơi tồn trữ tài nguyên vật liệu quan trọng của mình thành “cấm địa”, những người bộ lạc không có cách nào vào được nơi này.

Những địa phương còn lại hiện tại đã là non xanh nước biếc, xinh đẹp thoải mái hơn thế giới dưới lòng đất tăm tối rất nhiều. Bất quá trong thời gian này muốn có thịt để ăn là hơi khó, chỉ có thể dựa vào lương thực bọn họ trồng trọt mà sống.

Thật ra chuyện thu người bộ lạc vào Thiên Phủ Chi Quốc, không có ích lợi gì với Vũ La, bất quá chỉ làm cho thế giới bên trong Thiên Phủ Chi Quốc trở nên đa dạng hơn một chút.

Lão ma đầu dưới Nhược Lô Ngục đã từng nói qua với hắn, bộ Phượng Nhãn Thần Văn có tất cả mười bốn đạo linh văn, tụ lại một chỗ có thể mở linh trí, đoạt lấy tu vi người khác. Nói cách khác, nếu Vũ La truyền thụ bộ Phượng Nhãn Thần Văn này cho bọn Giản Kiệt, chờ bọn họ tu luyện thành công, có thể đoạt lấy tu vi của bọn họ.

Hơn năm ngàn người, người người tu luyện, đây là một cỗ lực lượng đáng sợ tới mức nào?

Hơn nữa Thiên Phủ Chi Quốc chính là thế giới của Vũ La, không cần lo bị “người ở trên” phát hiện, có thể nói không hề sai sót. Nhưng Vũ La tuyệt đối sẽ không làm như vậy, bị đoạt mất tu vi, hơn năm ngàn người này chỉ có con đường chết.

Sau khi thu mọi người, Vũ La bèn ngồi xuống trong sơn động. Bốn canh giờ sau, tất cả mọi người ngủ say từ từ tỉnh lại, Vũ La lại tiến vào Thiên Phủ Chi Quốc.

Hắn nói cho Giản Kiệt biết, mọi người có thể an tâm sống ở chỗ này, không nói thêm gì khác. Sau phút giây bối rối ban đầu, những người trong bộ lạc phát hiện rất nhanh, nơi này hạnh phúc hơn nhiều so với thế giới dưới lòng đất. Nơi đây có ánh mặt trời, sông ngòi, thực vật, gió... Đối với người bộ lạc quen sống ở thế giới dưới lòng đất, chắc chắn là thiên đường.

Trấn an những người này không phải là đại sự, dù sao bọn họ cũng đã tiến vào, cho dù lưu luyến cố hương cũng không làm gì được.

Vũ La dặn dò qua loa mấy câu, lập tức rời khỏi Thiên Phủ Chi Quốc. Không phải là hắn bất cận nhân tình, mà vì còn có chuyện quan trọng hơn chờ hắn.

Lúc phong triều ngừng lại, Vũ La không dám tiến vào phong động, bởi vì khi đó tất cả lực lượng của cương phong đều tập trung ở phong động.

Lú trời sáng sẽ có một đợt phong triều mới, Vũ La chuẩn bị tiến vào phong động lúc ấy.

Đến khi hắn ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc, mặt đất đã bắt đầu run rẩy, từng đợt tiếng gầm gừ từ sâu dưới lòng đất vang lên. Giống như có một cự thú vô cùng đáng sợ đang súc tích lực lượng dưới lòng đất, muốn lật úp cả mặt đất này.

Vũ La khoanh chân ngồi ở cửa ra, nhìn phong động ở gần mình nhất đang chậm rãi phóng xuất một đạo phong trụ như khói bếp. Sau đó nhanh chóng dựng lên, bắn lên cao trúng vào tầng mây x, khuếch tán ra đầy trời, gào thét bắt đầu một vòng hoành hành mới.

Vũ La đứng dậy, thân hình thấp thoáng một cái đã ra xa mấy trăm trượng.

Trong phong động này bắt đầu phóng xuất cương phong không ngừng, chẳng những phong trụ không nhỏ đi mà còn to ra. Có vô số đạo cương phong rất nhỏ quay xung quanh phong trụ này, bay lên đến chỗ cao nhất, sau đó theo phong trụ công kích vào tầng mây xám, rốt cục rơi xuống giống như mưa sa.

Uy lực phong trụ phun trào vô cùng kinh khủng, lúc này Vũ La nhích tới gần phong động, còn cách vài dặm đã cảm thấy cương phong này mãnh liệt hơn bình thường rất nhiều. Giống như có người cầm miếng sắt lạnh lẽo không ngừng đánh vào mặt vào tay mình.

Hắn không dám tới quá gần, bèn ngừng lại chờ một chút. Sau khi tất cả cương phong trong phong động tuôn ra, áp lực xung quanh phong động giảm đi, hắn mới đứng dậy tiếp tục đi tới.

Dường như một hơi phun ra tất cả lực lượng ra ngoài, phong động trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Vũ La từ từ nhích tới gần, cảm giác mình đang tiếp cận một con Hồng Hoang Thần Thú đang say ngủ.

Trong phong động lúc này thỉnh thoảng lại có một đạo cương phong màu đen rất nhỏ bay lên, uy lực cũng bình thường.

Vũ La thuận lợi đứng bên cạnh phong động, đá ở cửa động vô cùng bóng loáng, có cảm giác như kim loại. Hiển nhiên đây cũng không phải là nham thạch thông thường, bằng không đã sớm sụp đổ trong cương phong.

Vách đá vô cùng bóng loáng, dựng đứng trơn tuột. Bất quá chuyện này cũng không làm khó được Vũ La, lòng bàn tay hắn toát ra Vu lực màu vàng sẫm, sinh ra lực hút, bắt đầu theo vách đá bò xuống phong động.

Bò được gần ngàn trượng, cửa động khổng lồ trên đỉnh đầu hiện tại nhìn qua nhỏ đi rất nhiều, có cảm giác như đáy giếng nhìn trời. Nhưng cúi đầu nhìn lại, phía dưới vẫn là một mảnh hắc ám, tựa hồ có thể nối thẳng tới thế giới u Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc