TIỂU DẠ KHÚC

Edit: SpongeBob

Beta: Gà

Khóe môi Bạc Diên cong lên, thong thả nhận lấy cốc trà sữa, không ngờ Hứa Triều Dương chen ngang cầm chặt ly trà sữa, nói với Kim Tịch: “Bạn học Kim Tịch ơi, cậu ấy là con trai đấy.”

Kim Tịch đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn nhìn Hứa Triều Dương: “Anh em cũng là con trai mà.”

Cô với Thẩm Bình Xuyên từ nhỏ đã tranh uống sữa, ăn chân gà, ăn bánh ngọt các thứ; dù là bất cứ đồ ăn gì cũng tranh nhau, điều này làm cho Thẩm Thạch Sơn có gia tài bạc triệu luôn sinh ra ảo giác, phải chăng nhà bọn họ nghèo đến mức chẳng có gì để ăn, hai đứa bé ăn không đủ no nên mới tranh nhau đồ ăn.

Hứa Triều Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bạn học Kim Tịch à, huấn luyện viên Hứa phải nghiêm túc dạy bảo em mới được, đàn ông đều là những cái móng lợn to, nhất định phải giữ khoảng cách!”

Kim Tịch chớp chớp đôi con ngươi trong suốt: “Cũng gồm cả huấn luyện viên Hứa ạ?”

“Tất nhiên huấn luyện viên Hứa thì không giống rồi, anh chỉ quan tâm, bảo vệ các em, không giống con cáo già nào đấy, ý xấu đầy mình.”

Hứa Triều Dương trừng mắt nhìn Bạc Diên.

Bạc Diên đẩy tay Hứa Triều Dương ra, đoạt lấy ly trà sữa, nói với vẻ đầy ghét bỏ: “Cậu làm huấn luyện viên đến nghiện rồi à, tôi chỉ giúp học trò cậu uống nước, tránh lãng phí thôi.”

“Hừ, dối trá.”

Trà sữa trân châu vị Caramel Chocolate, Bạc Diên cắn vỡ một viên trân châu, ngay lập tức hương vị socola đậm đặc từ bên trong chảy ra, tan ở đầu lưỡi.

“Ngon đấy.”

“Tất nhiên.” Kim Tịch nhìn hầu kết lên xuống của anh, giật nhẹ góc áo anh, lo lắng nói: “Học trưởng, anh để lại cho em một ít với.”

Bạc Diên quơ quơ thân cốc: “Ừ~ đã hết mất rồi.”

Kim Tịch: …..

Lúc nãy cả nửa tiếng cô cũng chẳng uống hết được một phần ba, thế mà người con trai này hai, ba ngụm đã uống hết trà sữa của cô!

Đàn ông con trai rốt cuộc là loại sinh vật gì thế, trà sữa ngon miệng đẳng cấp như thế mà uống như nước lọc giải khát à!

“Thế trân châu đâu ạ?” Cô đau lòng hỏi: “Có còn không?”

Bạc Diên mở cốc trà sữa ra, nhìn vào bên trong: “Còn thừa nhiều lắm.”

“Em muốn ăn!”

Bạc Diên liền đưa cốc qua, Kim Tịch cắn ống hút, nhắm ngay vào một viên trân châu dưới đáy cốc, hút lên rất nghiêm túc, cắn mạnh, vị ngọt ngấy tan ở đầu lưỡi, trong ánh mắt của cô bất giác lộ ra vẻ hạnh phúc.

“Em cứ hút từng viên một đến lúc nào hả, đây, để anh giúp em.” Bạc Diên cầm lấy cốc trà sữa: “Há miệng.”

Kim Tịch ngoan ngoãn mở miệng nhỏ anh đào, Bạc Diên nghiêng cốc giấy, từng viên trân châu rơi vào trong miệng Kim Tịch.

“Hai người được rồi đấy”

Hứa Triều Dương thấy thực sự rất bực bội, ngắt lời bọn họ: “Người ta yêu đương cũng chẳng ngấy như hai người, lại còn giúp uống trà sữa, đút ăn trân châu, tình cảm tốt thế, hai người tối nay ngủ qua đêm ở trên tầng luôn đi.”

Miệng Kim Tịch đầy trân châu, răng nanh cắn chuẩn từng viên một, vẻ mặt hạnh phúc: “Trên tầng là chỗ nào thế.”

Sở Chiêu nhanh mồm nhanh miệng, cười hì hì: “Khách sạn tình thú.”

Kim Tịch lại cắn một viên trân châu: “Ồ.”

Bạc Diên nhìn người nào đó hai má trắng nõn đang đỏ ửng lên, dường như đôi tai nhỏ cũng đỏ bừng lên giống tai thỏ, thế mà còn cố gắng giả vờ bình tĩnh.

Anh liếc Hứa Triều Dương một cái, giọng đầy khinh bỉ: “Tư tưởng người trẻ tuổi thời giờ phức tạp thế.”

Hứa Triều Dương giận sôi máu, thề nhất định lúc trong căn phòng bí mật sẽ làm Bạc Diên mất hết mặt mũi trước mặt em gái!

Nhân viên công tác dẫn bọn họ đến cửa phòng bí mật, luôn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con trai bên cách vách, trong lòng Hứa Triều Dương bắt đầu hơi sợ.

Anh ta mạnh mẽ giữ vững thể diện, ra vẻ bình tĩnh: “Hừ, kêu to làm gì, có phải đàn ông hay không đấy, lúc…lúc đó mấy bạn nữ đi sau anh, đừng đi lạc nhé.”

Bạc Diên kéo Kim Tịch về phía sau mình, chỉ còn mỗi Sở Chiêu, hết sức nể tình mà theo sát phía sau Hứa Triều Dương.

Lúc này vào căn phòng bí mật chỉ có năm người, Kinh Trì có việc nên không đi, chủ quán bên này giúp bọn họ tìm thêm một cậu bạn mập mạp có dáng người tròn vo, vừa đủ số người tối thiểu.

Bọn họ đeo bịt mắt, xếp thành hàng đi vào phòng bí mật.

Sau khi vào, Kim Tịch có thể rõ ràng cảm nhận được ánh sáng xung quanh tối sầm lại.

Lúc này, một giọng nam trầm thấp rõ ràng truyền đến —-

“Các cậu là học sinh đến trấn Trường Lăng vẽ thực vật, trời tối, các cậu lạc đường, chỉ có thể qua đêm ở một khu nhà bỏ hoang của trường học. Sau khi các cậu bước vào trường, phát hiện bản thân không thể đi ra, các cậu bị nhốt ở trong trường tiểu học u ám kinh khủng này, đang đợi các cậu, là thứ gì đây….”

Lời nói đầu kết thúc, mọi người gỡ bịt mắt ra, bất ngờ phát hiện bản thân đang đứng trên hành lang tối đen như mực của trường học, xung quanh một mảnh mù mịt tối tăm, trên tường dán vài tờ báo tường bỏ đi và tập bằng khen ở bên cạnh.

“Hoàn cảnh này giống thật thế!” Hứa Triều Dương quay đầu nói với hai cô gái: “Có huấn luyện viên ở đây, sẽ không để cho các em gặp nguy hiểm!”

Nhưng vừa dứt lời, một vật gì đó bỗng nhiên lăn từ cuối hành lang lại.

Hứa Triều Dương quá sợ hãi mà liên tục lùi về phía sau: “Mẹ ơi! Cái đồ chơi gì thế này!”

Kim Tịch cách vật đó gần nhất, lúc nó lăn tới cũng hoảng sợ, nhưng mà cũng coi như bình tĩnh.

Cô nhìn rõ được vật thể không rõ ràng này là một quả bóng màu xám.

Cuối hành lang đối diện, vẫn chôn ở trong bóng đêm như cũ, cái gì cũng không nhìn thấy.

Hứa Triều Dương bị dọa không nhẹ, trốn sau lưng Sở Chiêu, đầu vùi vào trên vai cô nàng: “Có quỷ à!”

Sở Chiêu dùng sức vùng tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh ta, bất đắc dĩ nói: “Huấn luyện viên Hứa, là quả bóng, không có quỷ.”

Thanh âm Hứa Triều Dương cũng thay đổi: “Không có quỷ thế sao nó… nó tự lăn đến được!”

Sở Chiêu giải thích: “Chắc chắn phía trước có nhân viên công tác nằm vùng đóng vai NPC mai phục, đừng sợ, chẳng phải anh muốn bảo vệ bọn em à.”

Lúc này Hứa Triều Dương mới ngẩng đầu lên, nhưng anh ta vẫn không dám nhìn quả bóng kia: “Đúng đúng, anh phải bảo vệ các em, Kim Tịch, em mau đứng sau lưng anh!”

Kim Tịch cũng bị dọa cho sợ hãi, nhìn tình hình, vẫn cảm thấy học trưởng Bạc Diên trước mắt là bình tĩnh nhất, khá đáng tin, vì vậy cô tự giác di chuyển đến bên người Bạc Diên.

Bạc Diên nhếch khóe miệng, hỏi: “Sợ không?”

Kim Tịch không thành thật lắc đầu.

Khóe mắt Bạc Diên hơi giương, dịu dàng nói: “Làm thế nào bây giờ, anh sợ lắm.”

Kim Tịch trầm tư một lát, nói: “Chúng ta đi cùng nhau nhé, em bảo vệ anh.”

Bạc Diên bỏ vạt áo đang sơ vin ra, đưa cho Kim Tịch: “Bảo vệ anh tốt vào nhé, đừng để anh bị quỷ bắt đi.”

Kim Tịch nhìn áo sơ mi trắng đang thùng thình bên hông, hơi nhăn, rất ít khi thấy anh mặc đứng đắn, có lẽ cứ mặc thoải mái như vậy, thấy còn thuận mắt hơn.

Cô cầm một góc áo sơ mi, thanh âm run rẩy: “Để… yên tâm hơn.”

Bạc Diên dò xét hòm thư, lấy ra từ bên trong mấy bức ảnh cũ, nương vào ánh đèn trần lờ mờ, có thể thấy rõ mấy tấm ảnh chụp đại hội thể dục thể thao của trường.

Đúng lúc bảng tin tuyên truyền còn vài ô trống không có ảnh, anh dựa vào trực giác, anh cầm mấy tấm ảnh đặt vào trong bảng tin theo thứ tự thời gian.

Máy móc khởi động, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, cửa phòng học ở góc hành lang mở ra.

Trong khe hở cửa lộ ra ánh đèn màu vàng nhạt.

Cậu bạn mập mạp tán thưởng nói: “Người anh em, lợi hại ghê, đây là lần thứ hai cậu chơi đúng không, giải mã dễ dàng thế.”

Bạc Diên: “Lần đầu tiên.”

Cậu bạn mập mạp: “Vậy chắc cậu chơi trò này thường xuyên rồi.”

Bạc Diên: “Không, là lần đầu tiên, tôi nhát gan lắm, giờ rất rất rất sợ luôn.”

Anh nói xong còn kéo thẳng Kim Tịch đến bên người: “Tịch thối, bảo vệ anh.”

Kim Tịch run cầm cập: “Được… được.”

Cậu bạn mập mạp:…….

Trong phòng học có vài cái bàn, trên bục giảng bày đạo cụ.

Đến hồi quan trọng nhất, trên cơ bản Hứa Triều Dương đã vô dụng, anh ta cao 1m85, co rúm trốn sau lưng Sở Chiêu cao 1m58, tay để trên vai cô, vùi đầu vào trong tóc người ta, miệng nói không ngừng: “Huấn luyện viên bảo vệ các em, đừng sợ đừng sợ.”

Sở Chiêu quay lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa Triều Dương, cảm thấy con hàng này chẳng đáng tin, cô vẫn đi đến cuối phòng học tìm manh mối.

Hứa Triều Dương vội vàng theo sau, túm cổ tay cô: “Em đừng chạy lung tung, cẩn thận bị thương, thôi cứ để huấn luyện viên dẫn em đi.”

Sở Chiêu cảm thấy rõ ràng, bàn tay anh ta lạnh toát, đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Lá gan rách nát gì thế này!

Kim Tịch cầm cuốn vở nhỏ trên bục giảng, nhờ vào ánh đèn yếu ớt, đọc đứt quãng: “Tính cách của tiểu Hồng quái gở, không thích ngồi cùng…cùng..người nào, ôi, ánh sáng mờ quá, không nhìn rõ.”

Bạc Diên nhận lấy vở ghi chép, nhìn lướt qua, thì thầm: “Tính cách của tiểu Hồng quái gở, không thích ngồi cùng nữ sinh, bạn thân nhất là Lý Đại Vĩ, bọn họ luôn ngồi cùng nhau, Chu Bình thường xuyên kéo bím tóc đuôi sam của Tiểu Phân, tính cách Đặng Vân nghịch ngợm, luôn ngồi một mình ở cuối lớp…”

Kim Tịch khó tin nhìn anh, con ngươi anh chìm trong bóng tối, sâu thâm thẩm tựa như Hắc Diệu Thạch*.

(Hắc Diệu Thạch: Obsidian, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.)

Đây là mắt thần tiên à, kính nhìn ban đêm đúng không! Nhìn không thiếu chữ nào.

“Chắc là muốn xếp chỗ cho các bạn học.”

Bạc Diên bỏ vở ghi chép rách nát xuống, quét mắt nhìn bàn học trong lớp một vòng, rất nhanh liền phát hiện ra miếng gỗ có khắc tên các bạn học ở một góc, anh căn cứ vào gợi ý trên vở ghi chép, cầm miếng gỗ treo lên tường bên trong bàn học đơn, lập tức khởi động được công tắc.

Lần thứ hai giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Tiếp theo, nghi thức chiêu hồn đã khởi động, người từ bên ngoài đến, mời các cậu ngồi trên ghế ở phòng học, tiếp theo, dù có nhìn thấy cái gì, nghe thấy gì, cũng không được rời vị trí, nếu không, chuyện vô cùng đáng sợ sẽ xảy ra.”

Hai em gái vội vàng ngồi cuối phòng học, nhìn chỗ đấy cỏ vẻ rất an toàn, các nam sinh tự giác ngồi ở chỗ có vẻ nguy hiểm hơn, Bạc Diên quay đầu nhìn Kim Tịch nói: “Đừng buông tay anh nhé, nếu không anh không tìm được em.”

Kim Tịch: “Học trưởng, anh sợ thật à?”

Bạc Diên mặt không chút thay đổi: “Rất sợ rất sợ.”

Vì vậy Kim Tịch đưa tay qua, cầm lấy tay của Bạc Diên dưới ngăn bàn.

Nhiệt độ lòng bàn tay Bạc Diên hơi thấp so với cô, mang theo cảm giác mát lạnh nhàn nhạt mà lại mềm mại, bị anh nắm, cảm giác không yên của Kim Tịch bình phục không ít.

Rất kì lạ, người con trai này giống như bản thân có một loại hơi thở bình ổn.

Thế nhưng nắm tay trong khung cảnh phòng học này, hình như có cảm giác kỳ quái nào đấy… Cảm giác như mối tình đầu.

Hứa Triều Dương không chịu ngồi một mình bên trên, anh ta run rẫy ngồi xổm bên cạnh bàn Sở Chiêu, ôm tay Sở Chiêu không chịu buông: “Anh sẽ không rời em đâu.”

Sở Chiêu:…

Học trưởng, xin anh tự trọng.

Ngay cả nhân viên công tác theo dõi phòng cũng không nhìn được, gửi đến một đoạn giọng nói thuyết minh: “Mời người chơi tuân thủ quy tắc, một mình ngồi vào bàn học, nếu không chuyện đáng sợ sẽ xảy ra.”

Hứa Triều Dương khóc lóc thảm thiết nói: “Còn có có … chuyện đáng sợ, bạn học Sở Chiêu, em không phải không muốn chơi sao, nếu không chúng ta ra ngoài đi.”

Sở Chiêu giật tay anh ta ra: “Huấn luyện viên Hứa, đừng sợ.”

“Anh sao mà sợ chứ, anh…anh không sợ.”

Hứa Triều Dương nơm nớp lo sợ ngồi bên trên.

Mọi người ngồi xong, mỗi người có vị trí và cương vị riêng.

Ánh đèn mờ ảo lúc đầu bỗng nhiên phụt tắt, phòng học rơi vào bóng đêm vô tận, gần như đưa tay không nhìn thấy năm ngón.

Đúng lúc này, cửa phòng học truyền đến một tiếng “kẽo kẹt” rất rõ ràng, trong bóng đêm, giống như có đồ vật gì đó đang đi vào.

Vật này dừng ở trên bục giảng một lát, lại đi tới hành lang bên cạnh.

Dưới chân, là tiếng sột soạt.

Kim Tịch rõ ràng cảm giác được, hình như vật này đang đứng bên cạnh mình, thổi khí vào lỗ tai cô.

Kim Tịch nắm chặt tay Bạc Diên, rùng mình gọi: “Học trưởng Bạc… Bạc Diên…”

Trong bóng đêm, tiếng nói trầm lắng của Bạc Diên truyền đến: “Tránh ra, đừng dọa cô ấy.”

Có lẽ do giọng anh vô cùng bình tĩnh, rất có khí thế, cho nên NPC giả quỷ sửng sốt một chút, thật sự rời đi.

Kim Tịch mạnh mẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, sự sợ hãi trong lòng được thay thế bằng cảm giác an toàn, được anh nắm chặt tay, cô cũng không còn sợ nữa.

Hứa Triều Dương còn không quên an ủi em gái phía sau: “Bạn học Sở Chiêu, em đừng sợ, vịn vào vai huấn luyện viên là ổn rồi, đừng sợ đừng sợ.”

Sở Chiêu: “Huấn luyện viên Hứa, em không vịn vai anh mà.”

Hứa Triều Dương:!!!

Hiện trường chợt im lặng vài giây, Hứa Triều Dương cảm thụ được bóng tối vô tận, có bàn tay lạnh lẽo đang khoác lên vai mình, dọa ngất một trận!

Nhưng đúng lúc này, khiến mọi người không ngờ, trong bóng đêm, truyền đến giọng thô lỗ hào phóng khi quân huấn của Hứa Triều Dương —-

“Đoàn kết chính là lực lượng, lực lượng này là sắt, lực lượng này là thép ~~”

Anh ta hát tê tâm liệt phế, hát vô cùng bi thương lại quyết tuyệt.

NPC giả quỷ làm đã nhiều năm, cũng chưa từng gặp kiểu người pha trò thế này, “phụt” một tiếng, thế mà lại mẹ nó cười một trận!

Bình luận

Truyện đang đọc