TIỂU DẠ KHÚC

Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Bình Xuyên mang thuốc xịt muỗi đến cho Kim Tịch.

Dưới lầu ký túc xá, anh nhìn chằm chằm vào cổ Kim Tịch: “Em bị muỗi hoang Châu Phi đốt à, còn đốt em thành như này, đã mấy ngày rồi cũng không thấy hết.”

Vết dâu tây trên cổ Kim Tịch tuy đã tan đi không ít nhưng vẫn còn lưu lại dấu.

Kim Tịch kéo cổ áo lên, không để anh nhìn nữa: “Cảm ơn anh, em về trước đây.”

Đúng lúc này, Bạc Diên chạy thể dục buổi sáng xong đi về, anh không mặc áo khoác mà chỉ có mỗi cái áo thun, phần áo trước bụng bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn.

Khi anh thấy Kim Tịch đứng cùng Thẩm Bình Xuyên, đôi con ngươi đen nhánh phủ thêm một tầng u tối.

“Ha, Bạc Diên.” Thẩm Bình Xuyên giơ tay lên chào hỏi với anh.

Bạc Diên lạnh lùng đáp lời rồi đi về ký túc xá.

Thẩm Bình Xuyên nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, gãi đầu, không hiểu gì hỏi: “Cậu ta sao vậy, hình như không vui lắm.”

Kim Tịch buồn buồn lầm bầm: “Em không biết, thích thế nào thì thế đó đi.”

Thẩm Bình Xuyên kinh ngạc nhìn Kim Tịch: “Không phải em thích học trưởng Bạc Diên nhất sao, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ai thích anh ấy chứ!” Kim Tịch hất tay Thẩm Bình Xuyên ra, tức giận nói: “Anh đừng có nói lung tung, không có chuyện đó đâu!”

“Không có thì thôi, em kích động gì thế.”

“Em có kích động sao.”

Thẩm Bình Xuyên: “Mắt thường còn thấy em rất kích động.”

**

Chiến tranh lạnh đã kéo dài vài ngày.

Bạc Diên sống chết không chịu trả lại tấm khăn lụa cho Kim Tịch, dĩ nhiên Kim Tịch cũng tuyệt không trả lại áo khoác cho anh.

Các bạn cùng phòng nhìn hai người thế này thật không biết làm sao, gặp nhau thì như người xa lạ, có điều hai người giận thì cứ giận, cũng không hề có ý nhận sai.

Sáng sớm đến thư viện chiếm chỗ, Bạc Diên vẫn chiếm chỗ cho cô, lúc cô đến, Bạc Diên cầm sách quay lưng lại, không để ý tới cô, nhưng bàn bên cạnh lúc nào cũng có sẵn hộp sữa bò ấm áp đã được cấm ống hút.

Còn lúc Kim Tịch đi siêu thị mua đồ, sẽ nhắn tin hỏi bóng gió Hứa Triều Dương hoặc Kinh Trì—

“Em đang ở siêu thị nè, học trưởng có muốn mua gì không?”

Trong phòng thể hình, Kinh Trì hỏi Bạc Diên: “Vợ câu đang ở siêu thị, hỏi cậu có muốn mua gì không.”

Bạc Diên cầm tạ luyện cơ tay: “Báo cho cô ấy biết, cho dù có chết tớ cũng không muốn cô ấy mua bấy kỳ thứ gì cho tớ! Đây là tôn nghiêm của đàn ông.”

Kinh Trì đặt điện thoại xuống: “Cậu mẹ nó tự mình nói đi.”

Bạc Diên:…

Nói thì nói.

Bạc Diên lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn cho Kim Tịch, Kinh Trì nhích lại gần muốn nhìn trộm, Bạc Diên lập tức quay lưng lại: “Ông đây muốn hung hăng từ chối cô ấy.”

Kinh Trì bĩu môi: “Tớ không tin cậu có cái tiền đồ này.”

Bạc Diên có tiền đồ khom người, soạn tin, khách sáo nói: Bạn học Kim Tịch, sữa tắm của anh đã hết, làm phiền em mua giúp, cảm ơn.

Sau đó anh gửi cho Kim Tịch bao lì xì 100 tệ: Tiền còn thừa mời em ăn kẹo.

Kim Tịch nhận bao lì xì, khinh thường ‘hứ’ một tiếng, trả lời lại: Không cần cảm ơn, bạn học Bạc Diên, em không ăn kẹo, nhiều hại ít bổ.”

Kim Tịch cầm cái giỏ màu đỏ, đi tới kệ hàng sữa tắm dành cho nam, tỉ mỉ xem nhãn hiệu, cầm mấy chai sữa tắm khác nhau lên đọc thành phần, rồi nhìn công dụng.

Bỗng có một dì đi tới, đề cử sửa tắm với Kim Tịch: “Cô gái à, cháu nhìn xem, nhãn hiệu này rất tốt, còn đang được giảm giá nữa.”

“Cảm ơn dì, cháu không cần ạ, cháu muốn mua sữa tắm hương bò sữa.”

Cô dùng sữa tắm hương này nên theo bản năng cũng chọn cho Bạc Diên giống vậy.

“Học muội mua sữa tắm cho Bạc Diên hả?”

Kim Tịch ngẩng đầu lên, không biết Khúc Huyên Huyên đã đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào.

“Học tỷ tới mua đồ ạ.”

Khúc Huyên Huyên cầm một chai sữa tắm cho nam, đề cử với Kim Tịch: “Thường sau khi vận động các nam sinh mới tắm, không bằng em mua sữa tắm hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái cho cậu ấy đi, nó cũng mát mẻ hơn.”

“À, cảm ơn học tỷ.”

“Không cần à.”

Khúc Huyên Huyên mới vừa uốn tóc xoăn gợn sóng, xõa ra ở đầu vai, cô ta mặc một cái váy xếp li trên gối, thắt một cái nơ bướm bằng lụa mượt mà trên eo, kiểu tóc kết hợp với quần áo làm lộ ra vài phần hoạt bát.

Kim Tịch nhìn Khúc Huyên Huyên nói: “Hôm nay học tỷ không giống trước đây nha.”

Cô ta trước đây nhìn rất đoan trang thành thục, không phải kiểu đáng yêu như này.

Khúc Huyên Huyên cười nói: “Chắc do ở cạnh những học đệ trẻ tuổi nên cũng muốn bản thân trông trẻ trung hơn.”

Kim Tịch kinh ngạc nhìn cô ta: “Ý chị là…”

“Hôm qua huấn luyện viên Hứa của các em đã tỏ tình với chị.”

Kim Tịch nắm chặt giỏ hàng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Vậy…chúc mừng học tỷ.”

“Chúc mừng gì chứ.” Khúc Huyên Huyên nói: “Chị còn chưa biết có đồng ý không nữa, học muội à, em nói xem, chị có nên đồng ý không?”

“Trong lòng học tỷ chưa nghĩ ra đáp an à, sao lại hỏi em.”

“Chị và cậu ta vốn không quen thuộc gì nhiều, nhưng ngược lại các em khá thân với cậu ta, nhất là học muội Tiểu Chiêu, hình như em ấy rất thân quen với Hứa Triều Dương.”

Kim Tịch ngước mắt lên nhìn cô ta, trên mặt cô ta mang theo nụ cười sáng chói, khiến cô cảm thấy đáy lòng lạnh run.

“Học tỷ ơi, nếu chị hỏi ý kiến của em vậy em sẽ trả lời, chị không nên đồng ý.”

“Ồ? Tại sao lại thế?”

“Bởi vì căn bản chị đâu có thích Hứa Triều Dương.”

Khúc Huyên Huyên nhướng mày nhìn Kim Tịch: “Em biết cả à.”

“Nếu chị thích Hứa Triều Dương thật lòng, vậy khi anh ấy bày tỏ thì chị đã không chút do dự đồng ý rồi, chứ không phải suy nghĩ đên tận giờ, còn đi dò hỏi thái độ của em.” Kim Tịch bình tĩnh nói: “Chị đã hỏi em vậy lựa chọn tiếp theo của em cũng sẽ ảnh hưởng tới quyết định của chị đúng chứ?”

Nụ cười trên mặt Khúc Huyên Huyên càng ngày càng sâu: “Oa, học muội ơi, chị phát hiện ra em rất thông minh đó!”

Kim Tịch mím môi, thật ra không phải cô tự mình nghĩ được mấy cái này.

Khi bốn cô gái hội họp vào ban đêm, cùng vạch ra mọi chuyện, tỉ mỉ phân tích âm mưu của Khúc Huyên Huyên.

Cô ta rõ ràng rất vô tình với Hứa Triều Dương, trái lại rất chú ý đến Bạc Diên, khoảng thời gian này cô ta đang cố ý tiếp cận Hứa Triều Dương, phần nhiều là muốn dụ Hứa Triều Dương tỏ tình với mình.

Lâm Lạc phân tích nói, Khúc Huyên Huyên sẽ không đồng ý nhưng cũng không từ chối ngay, cô ta sẽ dò xét thái độ của Kim Tịch.

Quả đúng như dự đoán, Khúc Huyên Huyên lập tức nói với cô.

“Chị biết học muội Chiêu Chiêu thích huấn luyện viên Hứa của các em.” Khúc Huyên Huyên nói tiếp: “Chị cũng không muốn em ấy đau lòng nha.”

Kim Tịch rất bình tĩnh, nếu lúc này cô chủ động mở miệng chắc chắn sẽ bị yếu thế.

Khúc Huyên Huyên tiếp lời: “Học muội Kim Tịch à, số mệnh của em rất tốt, nam sinh ưu tú nhất học viện Quốc phòng lại chính là bạn trai của em.”

Cô ừ một tiếng, giả vờ như không hiểu ý của cô ta.

Khúc Huyên Huyên dứt khoát nói toạt ra, không vòng vo với cô nữa: “Tôi biết Sở Chiêu thích Hứa Triều Dương bao nhiêu, bọn cô là bạn cùng phòng và là bạn thân của cô ta, chắc cô không muốn thấy bạn mình đau khổ, đúng chứ?”

“Chị muốn tôi và Bạc Diên chia tay?”

Khúc Huyên Huyên cười nhạt: “Không phải hai người đang cãi nhau à, giữa tình nhân cãi nhau rồi chia tay là điều bình thường thôi, hai người chia tay, để tôi thử theo đuổi Bạc Diên, nếu như tôi không đuổi được cậu ấy, vậy hai người quay lại, như vậy tất cả đều vui vẻ.”

Thấy Kim Tịch im lặng không lên tiếng, Khúc Huyên Huyên bỏ chai sữa tắm hương bạc hà vào giỏ mua hàng của cô: “Học muội suy nghĩ chút đi.”

Tại lúc cô ta sắp rời đi, Kim Tịch đột nhiên nói: “Không cần suy nghĩ làm gì.”

Khúc Huyên Huyên quay đầu lại: “Hả?”

Kim Tịch lấy chai sữa tắm bạc hà ra để lại trên kệ hàng, sau đó lấy xuống chai sữa tắm hương sữa bò mà cô thích—

“Tôi không cần phải suy nghĩ loại chuyện này, cũng không vì bất kỳ ai mà buông tay Bạc Diên, tôi rất thích anh ấy.”

Việc cô thích Bạc Diên cho đến giờ Kim Tịch còn chưa thật sự mở miệng nói với bất kỳ ai, Bạc Diên giống như một mặt trời nhỏ ẩn nấp trong tim cô, mang đến cho cô nguồn sức mạnh và hơi ấm, mặc dù có lúc mũi nhọn của anh quá mạnh làm cô tổn thương, nhưng những việc này không phải là trở ngại—

Cô thích Bạc Diên, cũng không bao giờ buông tay.

Ánh mắt Khúc Huyên Huyên bỗng trở nên lạnh lẽo, cô ta vẫn duy trì nụ cười như cũ: “Được thôi, vậy chỉ đành để bạn thân của cô đau lòng.”



Sau khi cô ta rời đi, Kim Tịch lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn vào nhóm chat.

Kim Tịch: @Lâm Lạc, cậu nói đúng hết!

Lâm Lạc: Cô ta thật sự tìm cậu à, bảo cậu chia tay Bạc Diên.

Kim Tịch: Ừ.

Lâm Lạc: Đầu tiên là dụ dỗ huấn luyện viên Hứa, để Chiêu Chiểu khổ sở. Sau đó ly gián cậu và học trưởng Bạc Diên, để hai cậu cãi nhau, nếu cậu nói chia tay thì quá hợp lý, chờ khi học trưởng Bạc Diên chia tay rồi đau khổ, cô ta sẽ có thể thừa dịp tiến lên ư? Mẹ nó, rất có lòng tốt đấy.

Sở Chiêu: Cậu không đồng ý chứ.

Kim Tịch: Tớ không có.

Sở Chiêu: Vậy thì tốt.

Kim Tịch: Nhưng mà..Chiêu Chiêu à cậu phải chuẩn bị tâm lý.

Sở Chiêu: Tớ nghĩ kỹ rồi, có thể cùng người mình thích ở bên nhau là việc rất hạnh phúc, chỉ cần mỗi ngày đều thấy anh ấy vui vẻ là tớ thỏa mãn rồi.

Kim Tịch buông tiếng thở dài, nhét di động vào túi rồi rời khỏi siêu thị.

Trên ngọn cây vang lên tiếng ve kêu, bầu trời buổi sáng trong veo xanh thẳm, không có một áng mây nào.

Không khí khô nóng lặng lẽ ập xuống giữa mùa hè.

Trong sân huấn luyện, Bạc Diên ngồi trên cỏ khô, nhìn đám rừng cây ở phía xa xa, mi tâm nhíu thành một ngọn núi nhỏ.

Kinh Trì đi tới bức tường cạnh anh, mang theo nước đá chanh đưa cho Bạc Diên—

“Tịch Thối mang tới đó, bảo tớ không cần nói cho cậu biết.”

Bạc Diên nhận lấy đồ uống, quay đầu nhìn về phía lưới sắt.

Kim Tịch nấp sau cái cây, chỉ lộ nửa cái đầu, lén lút quan sát anh, thấy anh nhìn sang bèn bỏ chạy.

Bạc Diên mở nắp ra ngửa đầu tu ừng ực, yếu hầu lăn lên lăn xuống trên cái cổ thon dài, nước chanh lạnh ngắt giải khát, trong nháy mắt xua tan hết nỗi phiền muộn buồn bực trong lòng.

“Vợ tớ vẫn thương tớ.” Anh tự lẩm bẩm.

“Tối về nhận sai với người ta đi.” Kinh Trì ngậm nhành cỏ khô trong miệng: “Nghĩ đi, chuyến huấn luyện dã ngoại mùa hè này phải vào núi rồi, gần 40 ngày không được về, tự cậu tính đi, hai người còn có bao nhiêu thời gian nữa mà giận lẫy nhau.”

“Tớ biết rồi.”

Chỉ chiến tranh lạnh vài ngày mà Bạc Diên đã không chịu nổi, trước đây anh rất cứng rắn, cho tới giờ cũng không dễ dàng cúi đầu.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh hạ mình.

Mắt thấy kỳ nghỉ hè sắp đến, sẽ nhanh phải vào núi, đến lúc đó điện thoại cũng bị thu, suốt bốn mươi mấy ngày bặt vô âm tín, nghĩ tới đây, mẹ nó khí thế rồi tôn nghiêm tính là gì.

Anh chỉ muốn mấy ngày còn lại được ở cạnh cô gái của mình.

Sau khi huấn luyện buổi trưa kết thúc, Bạc Diên lòng như lửa đốt muốn quay về, thế nhưng hết lần này tới lần khác bị huấn luyện viên giữ lại một mình.

Kinh Trì và Hứa Triều Dương liếc mắt nhìn nhau, thấy sắc mặt thâm trầm của huấn luyện viên, hình như không có chuyện tốt.

Vị huấn luyện viên họ Nghiêm này là người thường phụ trách huấn luyện dã ngoại, bình thường tất cả mọi người đều gọi ông là Diêm Vương đòi mạng, ông là huấn luyện viên nghiêm khác nhất trong học viện Quốc phòng, chỉnh đốn sinh viên với thủ đoạn cay độc, không chút lưu tình.

Hai người không yên tâm, nên không rời đi ngay, lo lắng đứng bên bãi tập chờ Bạc Diên.

Bạc Diên đứng trong sân, cả người thẳng tắp, mắt nhìn thẳng.

Huấn luyện viên Nghiêm mặt không thay đỏi hỏi: “Sắp tới huấn luyện dã ngoại rồi, đầu gối của em đã ổn rồi chứ”

“Báo cáo huấn luyện viên, đã ổn!”

Giọng nói Bạc Diên trong trẻo, hùng hậu.

“Lúc trước thấy em bị thương mà chưa hỏi, em làm gì để chân bị thương vậy?”

Bạc Diên ngước đôi mắt đen nhánh nhìn huấn luyện viên Nghiêm một cái, biết ông đang hỏi trước tính sổ sau.

“Thầy hỏi em, em làm gì để chân bị thương?” Giọng ông trầm xuống, mang theo cảm giác áp bức.

“Báo cáo huấn luyện viên, là ngã khỏi tường chướng ngại vật.”

“Ngã xuống?” Sắc mặt huấn luyện viên Nghiêm hiện lên ý lạnh, châm chọc nói: “Bạc thiếu gia cậu là ai chứ, năm ngoái trong cuộc thi vượt qua chướng ngại vật đã vượt qua toàn quân với kỷ lục 3.08 giây, với bản lĩnh lớn này mà có thể ngã xuồng từ trên đó? Nói thạt đi, rốt cuộc làm sao!”

Bạc Diên cũng không có ý định giấu giếm, bèn nói thẳng: “Báo cáo huấn luyện viên, em tự ngã khỏi tường, cố tình để ngã bị thương.”

“Tại sao!”

Bạc Diên nhếch môi hô lên: “Theo đuổi bạn gái!”

Kinh Trì và Hứa Triều Dương bên cạnh nghe còn thấy buồn cười, khổ nhục kế này chỉ sợ có mình Bạc Diên có thể nghĩ ra được.

“Bản lĩnh lớn lắm Bạc Diên.” Huấn luyện viên Nghiêm chắp tay sau lưng, nghiêm nghị nói: “Ban đầu lúc ông nội em giao em cho thầy, bảo em không tốt, không cần phải khách khí với em. Vào học năm nhất đã giành được mười hạng toàn năng, em bộc lộ tài năng nổi trội, bây giờ nhìn lại đúng là không hề liên quan tới năng lực, vốn dĩ suy nghĩ của em có vấn đề, hôm nay về viết một bài kiểm điểm nhận sai cho thầy.”

Ông nói xong định xoay người rời đi, nhưng Bạc Diên ở sau lưng đang im lặng đột nhiên nói: “Báo cáo huấn luyện viên, suy nghĩ của em căn bản không có bất kỳ vấn đề gì!”

Hứa Triều Dương nhìn sắc mặt âm trầm của huấn luyện viên Nghiêm, cả người đổ mồ hôi lạnh, nói với Kinh Trì: “Cái người này thật là, nhận sai là xong rồi, cậu xem vừa rồi kìa, còn muốn so gan với huấn luyện viên Nghiêm, làm vậy ngon lắm sao?”

Kinh Trì ôm tay đứng ở ven đường, lười biếng nói: “Ngoan ngoãn chịu nhận sai thì không phải là Bạc gia của cậu.”

Huấn luyện viên Nghiêm quay lại, lạnh lùng nhìn anh, gằn từng từ một: “Quân nhân chỉ đổ máu vì quốc gia. Em chẳng quan tâm gì đã tự tiện làm bậy, việc em làm hoàn toànn không xứng với quân trang trên người em!”

Giữa hai hàng mày của Bạc Diên bốc lên sự cố chấp kiên cường: “Không xứng thì sao.”

“Em nói gì?”

Anh nhìn huấn luyện viên Nghiêm, trầm giọng nói: “Em sẽ không giống như họ, máu của em vĩnh viễn chỉ chảy vì người em yêu, cho dù em có chết cũng phải chết bên người thân!”

Nghe được những lời này của anh, trái tim huấn luyện viên Nghiêm run rẩy, cha của Bạc Diên là bạn học của ông, đồng thời cũng là chiến hữu. Trong buổi tang lễ hôm ấy, đứa nhóc này mặc đồ tang đứng trước linh đường, nhìn quốc kỳ đỏ thẫm bọc lấy di thể của cha mẹ, anh không khóc, tia hy vọng trong ánh mắt đó tựa như đã lụi tàn, giống y như giờ phút này, hơn mười năm sau chàng thiếu niên đang đứng trước mặt ông.

Ông đi tới, nắm lấy cổ áo Bạc Diên, ông muốn nói cha mẹ em hy sinh vì tổ quốc, vừa vinh quang vừa oanh liệt.

Nhưng khi đối mặt với đôi mắt u tối của Bạc Diên, ông không nói gì được…

Làm sao ông có thể tàn nhẫn nói cho một cậu nhóc biết, cha mẹ em vì đại nghĩa nước nhà mà vứt bỏ em, em phải hiểu cho họ.

Trong tang lễ mười năm trước, ông không tài nào nói ra, hôm nay cũng không thể.

“Cưỡng từ đoạt lý.” Huấn luyện viên Nghiêm chỉ có thể nói ra bốn chữ, rồi bực mình nói: “Em làm sai mà còn rất lý lẽ, chỉ theo đuổi một cô gái, lại dám nói với thầy đến cả chuyện đổ máu hy sinh! Thầy nói cho em biết Bạc Diên, nếu em không nhận sai, lần này em không nên tham gi kỳ huấn luyện dã ngoại, ở nhà bình tĩnh lại đi!”

Huấn luyện viên Nghiêm sãi bước rời đi, Hứa Triều Dương và Kinh Trì vội chạy tới.

“Có thể khiến huấn luyện viên Diêm Vương tức giận thành dạng này, Bạc Diên cậu mẹ nó là một nhân tài.” Hứa Triều Dương giơ ngón cái lên với anh.

Bạc Diên liếc mắt, đang định xoay người rời đi chợt thấy huấn luyện viên Nghiêm thở phì phò quay lại.

“Thằng nhóc thối, bây giờ còn muốn đi, không dễ thế đâu!”

**

Ánh nắng giữa trưa rất gay gắt, Kim Tịch thu áo khoác phơi trên sân thượng xuống, áo khoác được cô giặt sạch sẽ, phơi qua nắng nên hơi cứng, tỏa ra mùi hương nắng mai.

Cô cầm quần áo để thẳng trên giường, rồi vuốt cho phẳng.

Quần áo con trai vừa rộng vừa dài, bình thường mở ra đã chiếm gần nửa cái giường của cô, cô học theo cách gắp quần áo của Bạc Diên, cẩn thận xếp quân trang lại.

Tuy không có tai nghề xếp vuông vức như khối đậu phụ nhưng dù gì cũng gọn gàng ngay ngắn.

Cửa phòng đang khép hờ truyền đến tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”

Kinh Trì đi vào, mỉm cười nói với Kim Tịch đang ngồi trên giường: “Anh tới lấy quần áo của Bạc Diên, mấy ngày nay cậu ấy đều không có đồ thay, cứ mặc mãi một bộ, mỗi ngày luyện tập đều ra mồ hôi ướt nhễ nhại.”

Kim Tịch tức giận hừ một tiếng: “Anh ấy còn chưa trả khăn lụa cho em mà?”

“Ngày nào cậu ấy cũng lấy khăn lụa che mặt ngủ, khỏi phải nói nó buồn nôn cỡ nào, vậy em còn dám lấy về không?”

Kim Tịch:…

Không chọc nỗi, không cần nữa!

Cô đưa áo khoác đã được xếp cho Kinh Trì: “Nè, anh đưa cho anh ấy đi, bảo là em ném trong thùng rác rồi anh nhặt về.”

“Đã biết.” Kinh Trì cười cười, đang lúc định quay đi, dường như nhớ ra gì đó, nói với Kim Tịch: “Hôm nay Bạc Diên tranh cãi với huấn luyện viên, bị ông ấy dạy bảo một lúc.”

Kim Tịch vội hỏi: “Tại sao ạ?”

Kinh Trì thấy cô hứng thú thì kể hết mọi chuyện đã xảy ra: “Cũng không phải chuyện lớn gì, kỳ huấn luyện dã ngoại được xem là đợt đánh giá tốt nghiệp, nếu không đi thì không có thành tích, chẳng qua là dời ngày tốt nghiệp lại thôi, đối với Bạc gia của em mà nói tính là gì chứ, em đừng quá lo lắng hé.”

“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

Kinh Trì gãi đầu: “Huấn luyện viên Diêm Vương của bọn anh vẫn đang suy xét, còn chưa hết giận đâu, ông ấy đang phạt cậu ấy đứng phơi nắng, cơm cũng chưa ăn, em nói xem, nắng gắt thế này còn đứng đó phơi, tại cái tính bướng bỉnh tự chuốc phiền phức của cậu ấy, em tuyệt đối đừng đau lòng cho cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ có cảm giác mặt mũi bị giẫm nát.”

“Em không thèm đau lòng đâu!” Kim Tịch mạnh miệng: “Anh ấy nên nếm chút dạy dỗ, ôi ôi ôi, em không thèm quan tâm anh ấy.”

Kinh Trì vừa rời khỏi, Kim Tịch đã cấp tốc nhảy khỏi giường, mặc quần áo rồi chạy ra khỏi cửa nhanh như một cơn gió.

Bình luận

Truyện đang đọc