TIỂU DẠ KHÚC

Do hai người thường ngày đều ở trong trường nên trong nhà không còn nguyên liệu nấu ăn, mỳ này chỉ có thể nấu với nước không mà không có thêm thịt hay rau củ gì, ngoại trừ trứng gà vàng óng ở trên thì nhìn chả thèm ăn nổi.

Thẩm Bình Xuyên nhìn hai quả trứng gà trong tô của Bạc Diên, bất mãn nói: “Tại sao cậu ta có nhiều hơn anh một quả trứng?”

“Bởi vì anh ấy là đại thọ tinh mà.”

Thẩm Bình Xuyên không vui nói: “Em rõ đang thiên vị, haiz, có bạn trai thì quên anh trai, uổng công anh yêu thương em.”

Anh ta khịt mũi híp mắt liếc nhìn Kim Tịch giống như đang nhìn một con sói mắt trắng.

Kim Tịch không nói gì liền gắp trứng bỏ vào tô của Thẩm Bình Xuyên: “Được rồi nhé.”

“Hì.” Thẩm Bình Xuyên hài lòng, gắp mì lên thổi phù phù.

Bạc Diên trong lúc nửa tinh nửa say vẫn đau lòng cho vợ, anh gắp trứng bỏ vào tô Kim Tịch, tuy trong tô mì không có thịt thà gì nhưng anh đã ăn hết sạch sẽ ngay cả nước mì cũng không còn giọt nào, phải nói là rất nể mặt Kim Tịch.

Kim Tịch lấy giấy lau miệng cho anh, cười nói: “Ăn mỳ trường thọ, năm nay bảo bối của chúng ta nhất định phải bình an nha.”

Bạc Diên ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày thường anh có thói ngang ngược thẳng thắn, nếu không phải uống say thì rất khó thấy được mặt nghe lời này của anh, giống như một bảo bối quý giá.

Thẩm Bình Xuyên bĩu môi, nhỏ giọng chọc ghẹo cô: “Năm nay bảo bối của chúng ta nhất định phải bình an nha, ụa~”

Kim Tịch lười để ý đến anh ta, xoăn tay áo lên chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn: “Không còn sớm nữa đâu, anh tìm quần áo cho học trưởng thay đi, dẫn anh ấy đi tắm rồi đi ngủ sớm.”

Thẩm Bình Xuyên nghe thế thì tinh thần phấn chấn lên ngay tức thì: “Không thành vấn đề!”

Nói xong anh ta kéo Bạc Diên lên, ồn ào dụ dỗ kéo anh vào phòng tắm, còn khóa trái cửa.

“Tiểu Bạc ngoan, lần này cậu không chạy thoát được đâu, cùng tắm chung với anh Thẩm của cậu nào, anh Thẩm sẽ kỳ lưng cho cậu nha!”

Kim Tịch ở dưới bếp còn có thể nghe thấy tiếng la thét như quỷ khóc sói tru của Bạc Diên ở phòng tắm lầu trên.

“Cậu không được chạm vào tôi!”

“Này.”

“Tịch Tịch, Tịch Tịch em đang ở đâu!”

“Cút đi!”

….

Thẩm Bình Xuyên thật sự rất hứng thú với thân hình của Bạc Diên, anh ta có làm gì cũng không luyện được cơ bắp của đàn ông, anh ta cực kỳ thích xem bắp thịt của người khác, cái móng heo phải sờ vài cái mới đủ thỏa mãn.

May là Bạc Diên đang say, nếu bình thường thẳng nam này sao dễ dàng để Thẩm Bình Xuyên bắt nạt mình được, chắc chắn sẽ quật ngã anh ta ngay lập tức.

Tắm xong đi ra, Thẩm Bình Xuyên mang Bạc Diên vào phòng mình rồi khóa cửa lại, sau đó đến trước mặt Kim Tịch thần bí nói: “Em gái à, cậu ta thật sự…”

Anh ta muốn nói lại thôi, biểu cảm vô cùng phức tạp.

Kim Tịch khó hiểu hỏi: “Anh nói đi.”

Thẩm Bình Xuyên như một người cha già yêu thương vỗ vai cô, ý vị sâu xa nói: “Sau này em sẽ ‘hạnh phúc’.”

“…”

Lúc đi ngủ Kim Tịch vẫn không thể yên tâm được, cô mở cửa phòng Thẩm Bình Xuyên ra nhìn vào trong.

“Bảo bối, anh ngoan ngoãn thế, gì, người đâu rồi?”

Bạc Diên bị Thẩm Bình Xuyên nhốt ngoài ban công, đang đập cửa kính ầm ầm.

Thẩm Bình Xuyên cười nói: “Đừng quan tâm nữa, anh có thể làm gì được một thằng con trai như cậu ta, mau đi ngủ đi.”

Anh đẩy Kim Tịch ra rồi khóa cửa phòng lại.

Kim Tịch nhớ lại ánh mắt của Thẩm Bình Xuyên lúc đó, không khỏi rùng mình vài cái.

Thẩm Bình Xuyên quá cô đơn, bên cạnh không có bạn nam nào, Bạc Diên là nam sinh đối xử tốt với anh ta nhất trong trường, có thể anh ta nên….tiếp xúc nhiều với bạn trai mình hơn.

Nửa đêm Bạc Diên cứ ‘trốn’ nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Thẩm Bình Xuyên ôm eo kéo lại: “Cậu còn chạy, cậu muốn chạy đi đâu!”

“Tịch Tịch Tịch Tịch…” Anh hô to gọi Kim Tịch, giống như đang lọt vào hố lửa, liều mạng cầu cứu con gái cưng.

“Định ngủ với em gái ở nhà tôi à, cậu đang muốn làm gì, nằm yên đi, an ổn bồi anh Thẩm của cậu ngủ nào.”

“Cút đi!”

Hai người đấu đá hơn nửa buổi, đến gần ba giờ sáng Bạc Diên không còn sức chống cự nữa, lúc này mới yên ổn đi ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng còn cảm giác có người đang cọ cọ trong ngực mình, anh theo phản xạ cho rằng đây là bạn gái mình nên mới duỗi tay kéo người vào lòng.

Sáng ngày hôm sau, Bạc Diên theo thói quen đúng sáu giờ thức dậy.

Trời vừa hửng sáng, ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa tràn vào trong phòng.

Giường ngủ là kiểu giường mềm lớn, chăn ấm áp, trong ngực là một thân thể nóng bỏng.

Bạn gái anh không có cơ thể cứng như này!

Bạc Diên từ từ mở mắt ra, lúc nhìn xuống thì kinh hãi phát hiện Thẩm Bình Xuyên đang đặt cằm lên vai anh, mơ mơ màng màng cọ vài cái, cánh tay vừa cứng vừa trắng đang ôm cổ của anh.

Anh giật mình tỉnh giấc, sau đó lăn một vòng nhảy khỏi giường.

Giường lớn bị hai người đàn ông làm xốc xếch vô cùng, quần áo cũng bị ném đi tứ tung.

Bạc Diên hơi đau đầu, anh xoa xoa huyệt thái dương, nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào tối qua…ngay cả việc Thẩm Bình Xuyên ‘vô lễ’ nắm nắm bóp bóp anh.

Bạc Diên nhanh chóng trở nên tức giận, anh nhấc chân định đạp một cú vào mông Thẩm Bình Xuyên, nhưng lúc cách cái mông heo của anh ta khoảng 5 centimet thì dừng lại.

Anh nghĩ ngợi một lúc, mình không thể đạp bậy được, đạp cho cậu ta tỉnh ngủ thì phiền lắm.

Bạc Diên lặng lẽ mặc quần vào, rồi để trần ra ngoài, lén lút chạy vào phòng Kim Tịch.

Kim Tịch không khóa cửa phòng, ánh sáng trong phòng cô tối hơn nhiều, rèm cửa sổ cản ánh sáng rất tốt.

Nếu cô nhóc này ngủ không đủ giấc lúc thức dậy rất hay cáu, Bạc Diên đã lĩnh hội được điều này.

Trên giường lớn mềm mại, Kim Tịch nằm co người như một chú mèo con, cô ôm gối ôm ngủ say, rất đáng yêu, còn nghe được cả tiếng thở khẽ khàng của cô.

Bạc Diên đi tới mép giường, nhẹ nhàng rút gối ôm trong tay cô ra, sau đó chui vào lòng cô, mặt đối mặt với cô, kéo tay cô vòng qua vai ôm anh.

“Bảo bối…”

“Ừm?”

Kim Tịch nói mơ, tự nhiên ôm lấy cổ anh, cái đầu nhỏ thân mật cọ vào cổ của anh, làm ổ trong đó…

“Lớn thêm một tuổi, phải thật bình an nhé.”

Bạc Diên nhắm mắt lại, hôm lên trán cô: “Nhất định.”

**

Màn đấu bóng rổ giữa học viện thể chất và học viện quốc phòng được diễn ra vào giữa tháng mười, Bạc Diên là đội trưởng đội bóng rổ của học viện quốc phòng, việc chọn đội viên tham gia tranh giải và đội viên dự bị đều do anh toàn quyền phụ trách.

Đợt trước anh đã hứa sẽ cho Thẩm Bình Xuyên tham gia làm đội viên dự bị đi tranh giải. Trong cả giải đấu vòng loại và giải bán kết, Thẩm Bình Xuyên xem như người ở học viện khác luôn ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, nhìn đội bóng dưới sự chỉ dẫn của Bạc Diên chiến thắng tiến vào trận chung kết, trong lòng anh ta ngứa ngáy, rất muốn ra sân thử một lần.

Cũng may Bạc Diên còn lương tâm, trong cuộc tranh tài cuối cùng đã cho Thẩm Bình Xuyên lên sàn.

Vào ngày diễn ra trận chung kết, Kim Tịch và Sở Chiêu sau giờ học bèn chạy đến sân bóng rổ xem giải đấu.

Trước cổng sân bóng các sinh viên đứng chen chút nhau, các giảng viên học viện thể dục đang đứng trước cửa, nói với các bạn học: “Chỗ ngồi trong sân đã đầy, thật sự không thể chen vào nữa! Mọi người đừng chen lấn, tất cả giải tán hết đi! Về sau sẽ có video tranh giải trên trang web của trường, các em có thể vào đó xem.”

Nhưng bạn học ở đó vẫn không cam lòng, đứng chắn ở cửa không chịu rời đi.

Đa số người đến đều là con gái, những cô gái này thường ngày chẳng mấy khi quan tâm đến trận đấu bóng rổ, bây giờ nguyên một bầy ong đến xem náo nhiệt, hơn phân nửa là muốn nhìn trai đẹp thôi.

Hai học viện khiến người ta nổ tung hóc môn đang đấu với nhau, một bên là trai đẹp chân dài, trong vòng đấu loại, tiếng hét của con gái suýt nữa làm sân bóng nổ tung.

Trong trận chung kết này dự là muốn nổ tung lần nữa.

Dàn giảng viên học viện thể dục cầm loa hô to vào đám đông: “Đừng chen lấn nữa! Hôm nay không có học trưởng Bạc Diên của các bạn đâu, cậu ấy không ra sân! Đừng chen lấn!”

“Tại sao anh ấy không được ra sân, anh ấy là đội trưởng mà.”

“Em biết đi đâu giờ.”

Nghe thông báo không có Bạc Diên, các cô gái lập tức ngừng nhốn nháo, đã giải tán hơn phân nửa.

Kim Tịch kéo Sở Chiêu đi vào, Kinh Trì vừa hay đứng ngay cửa chờ đón hai cô.

Thấy Sở Chiêu đến, Kinh Trì vội bước lên, nắm tay cô ấy: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi, nếu các em vẫn không tới, anh ra sân là các em không vào được luôn ý.”

“Không có cách nào cả, trước khi trốn học phải trang bị đầy đủ nha.”

Kinh Trì dẫn hai cô gái vào trong, ngồi ở hàng đầu có tầm nhìn tốt nhất về phía khu nghỉ ngơi, sau đó anh ấy nói với Sở Chiêu: “Bảo bối, anh đi thay quần áo đây, em ngoan ngoãn ngồi đây nhé, nếu khát thì bên kia có nước suối.”

“Vâng, anh cố lên nhé!”

Kinh Trì chần chừ hồi lâu, vốn muốn ôm Sở Chiêu một cái, tuy nhiên bóng đèn Kim Tịch luôn phát sáng, cô cười chọc hai người họ: “Bảo bối nhà anh không thích uống nước suối, chỉ thích uống trà sữa mà anh mua thôi nha~”

“Mua, lập tức đi mua đây.” Kinh Trì lấy điện thoại ra: “Anh đặt cho bảo bối của anh trà sữa và một hộp gà rán KFC, em có thể vừa xem trận đấu vừa ăn gà rán, rất sảng khoái!”

“Này!” Sở Chiêu kéo anh ấy lại: “Ai muốn ăn cả hộp gà chứ, anh mau vào trong đi!”

Anh ấy xoa xoa vành tai của Sở Chiêu rồi đứng dậy rời đi.

Bạc Diên và mấy người Thẩm Bình Xuyên đã thay đồng phục cùng tiến ra sân, các cô gái ở đó bắt đầu hò hét.

So với cả người trắng trắng mềm mềm như tiểu thịt tươi Thẩm Bình Xuyên thì vóc người thon dài kết hợp với bắt thịt lưu loát và săn chắc của Bạc Diên thu hút hơn nhiều.

Anh là kiểu người mắc áo điển hình, mặc bất kể cái gì cũng đẹp, các đội viên thống nhất mặc đồng phục màu đỏ, khi anh mặc vào lại tỏa ra vài phần chiến thắng.

Anh không yên lòng với Thẩm Bình Xuyên nên nói thầm với anh ta vài câu, dặn dò những việc cần chú ý trên sân bóng.

Thẩm Bình Xuyên không đủ kiên nhẫn, bảo ông đây không biết chơi bóng rổ chắc, những thứ này còn cần cậu nói sao.

Hai người kề gần nhau nói chuyện, cô gái ngồi sau lưng Kim Tịch kích động thầm thì.

“Oa má ơi, sau trước đây không phát hiện nhỉ, Thẩm Bình Xuyên và Bạc Diên lại có cảm giác cp thế này!”

“Cậu mới biết à! Hai người họ đã sớm có scandal rồi!”

Kim Tịch mở lớn hai mắt quay đầu nhìn, mặt đầy mờ mịt.

Cô gái ngồi sau lưng tiếp tục vui vẻ nói: “Hai người họ thường xuyên cùng nhau đi ăn và đi chơi bóng, lần trước tớ còn thấy Thẩm Bình Xuyên lấy khăn lông lau mồ hôi cho Bạc Diên đấy!”

“Trời ới!”

“Còn nữa còn nữa! Có lần trong nhà ăn, tớ thấy Thẩm Bình Xuyên gắp hết thịt của mình bỏ vào khay đồ ăn của Bạc Diên!”

“A a a, cưng chiều ghê!”

“Cái đó chẳng là gì cả, trước đây Bạc Diên còn bảo vệ không để anh ý bị đánh, cả trường đều biết Thẩm Bình Xuyên là người Bạc Diên che chở đó.”

“Đối mặt với cp này, tớ xin dừng lại!”

Kim Tịch:….

Hai cái người khốn kiếp kia rốt cuộc đang lừa cô làm gì!

Bắt đầu trận đấu, Bạc Diên ngồi xuống cạnh Kim Tịch, xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Bắt đầu rồi.”

Kim Tịch hỏi anh: “Với kỹ thuật đánh bóng đó của Thẩm Bình Xuyên mà thay được cho anh cơ à?”

“Cậu ta gào khóc muốn ra sân, anh phải cho cậu ta một cơ hội.” Bạc Diên chống tay lên gối, hô với đội viên: “Chú ý, Thẩm Bình Xuyên! Chú ý phòng thủ!”

Kim Tịch lại hỏi: “Nhưng kỹ thuật của anh ấy tệ lắm, chạy mấy bước đã thở dốc rồi, được không đó ạ?”

“Có Kinh Trì dẫn đội, không sao cả.”

“Anh tốt với anh ấy ghê nha, nghe nói anh còn bảo vệ anh ấy nữa.”

“Tên ngốc đó hầu như đều nắm được tội của nam sinh toàn trường, anh phải phục tùng thôi.”

Kim Tịch dùng mũi chân đá đá anh, nói đùa: “Chàng trai có scandal với anh vợ mình, em đã được mở mang tầm mắt, anh đúng là một boy bảo vật.”

Bạc Diên sửng sốt, nheo mắt nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Cô gái ăn giấm của anh ruột, đây là lần đầu anh thấy đó.”

“…”

Kim Tịch không muốn quan tâm đến anh, cô nhìn khắp nơi, rất nhanh đã thấy Hạ Khinh đứng ở một góc trong khán đài.

Chị ấy cũng tới.

Kim Tịch nghe Bạc Diên kể, Hạ Khinh rất khiêm tốn và hướng nội, bình thường ít tham gia vào các hoạt động tập thể, vậy mà đến xem trận đấu bóng rổ, thật hiếm thấy.

Không biết có phải đến xem anh mình không nhỉ.

Kim Tịch cảm thấy suy nghĩ này của mình hơi tự mình đa tình, dù gì đã hơn nửa năm rồi, hai người đó hoàn toàn không có chút tiến triển nào.

Nhưng nếu anh mình biết chị Hạ Khinh tới, nhất định sẽ vui lắm.

Hạ Khinh mặc quần áo màu trắng, còn đội mũ trắng, nhìn vừa lạnh lùng vừa đáng yêu.

Kim Tịch lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp lén Hạ Khinh, sau khi trận đấu kết thúc sẽ gửi cho anh xem.

Nhưng sau đó đã xảy ra một tai nạn thảm khốc.

Ống kính điện thoại nhắm ngay Hạ Khinh, vừa vang lên tiếng ‘Tách tách’ thì mẹ nó đèn flash cũng sáng lên!

Kim Tịch:…

Hạ Khinh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cô, hiển nhiên đã biết cô chụp trộm.

Kim Tịch nhét điện thoại vào tay Bạc Diên, cúi đầu che mặt ‘oa’ một tiếng.

Chuyện này mẹ nó quá…xấu hổ.

Bạc Diên cầm điện thoại lên, mặt không chút thay đổi nói: “Ngu ngốc.”

Không còn gì để nói.

Đội đối thủ mặc đồng phục màu xanh dương, từ xa xưa đỏ xanh tạo nên một đôi, thành viên hai đội đều có giá trị nhan sắc không thấp, khiến các cô gái ở đây kích động không thôi…Các cô ấy hò hét đến mức cả sân bóng muốn nổ tung.

Nhưng rất nhanh Bạc Diên đã cảm giác có chỗ không đúng.

Mấy thành viên ở đội đối thủ, với đội trưởng bên học viên thể dục Trần Vũ Tường dẫn đầu, dường như luôn hằm vào Thẩm Bình Xuyên, chỉ cần bóng rơi vào tay anh ta, mấy đội viên kia sẽ bao vây lại, mạnh bạo chặn anh ta, lửa giận cao ngút trời.

Với kỹ thuật này của Thẩm Bình Xuyên, không thể khiến nhiều người đề phòng anh như vậy, trừ khi…

Bọn họ đang cố ý nhằm vào anh ta.

Trần Vũ Tường ép người tiến lên, cướp bóng trong tay Thẩm Bình Xuyên, cùi chõ húc mạnh vào bụng anh ta.

Thẩm Bình Xuyên phát ra tiếng đau, bước chân lảo đảo nhưng vẫn cố cắn răng đuổi theo.

Không ai nhìn ra được, ngay cả trọng tài vì góc chết thị giác nên không thổi còi báo phạm quy.

Bạc Diên đứng lên, tay nắm chặt thành quả đấm, cau mày nhìn Thẩm Bình Xuyên, trên mặt đầy lo lắng.

Mấy tên nam sinh đội đối thủ thấy đội trưởng của mình đã ra tay thế là nhìn nhau trao đổi, lúc Thẩm Bình Xuyên ném bóng thì có người giơ chân ra đá Thẩm Bình Xuyên.

Thẩm Bình Xuyên nhất thời mất đi trọng tâm nên ngã xuống đất, tiếng rơi nặng nề đến mức cả sân đều nghe thấy.

Anh ta ôm gối, lăn hai vòng trên đất, đau đến nỗi mặt mày méo mó.

Kim Tịch thét lên rồi chạy ra sân bóng: “Anh!”

Bạc Diên tức giận đi về phía trọng tài: “Vị trọng tài này bị gì vậy, đám người kia gây thương tích cho người khác mấy lần, chẳng lẽ ông không nhìn thấy gì sao!”

Trong tài hoảng hốt thổi còi, hai đội viên cố ý gây thương tích cho người khác bị phạt rời sân, nhưng đội trưởng Trần Vũ Tường vẫn còn trong sân như cũ, anh ta nhìn Thẩm Bình Xuyên rồi cười nhạt.

“Chủ tịch Thẩm, cậu đừng giả vờ bị đụng thế, trong sân bóng bị u đầu mẻ trán là chuyện thường, với dáng vẻ này của cậu trái lại thấy giống như bọn tôi đang cố ý đả thương cậu ấy.”

Thẩm Bình Xuyên đau đến nỗi không nói nên lời, Kim Tịch vội mở dây giày, cởi giày thể thao của anh ra, mắt cá chân của anh đã bị trật, bây giờ sưng đỏ trông rất đáng sợ.

Kim Tịch vô cùng đau lòng, không dám chạm vào chân Thẩm Bình Xuyên, cô khóc lóc lấy điện thoại ra định gọi xe cứu thương.

Thẩm Bình Xuyên xoa xoa gò má Kim Tịch, mệt mỏi nói: “Khóc cái rắm, anh của em còn chưa chết đâu.”

Bạc Diên rất tức giận, bước lên nắm cổ áo Trần Vũ Tường, giận dữ hét to: “Cậu mẹ nó rốt cuộc là đánh bóng hay đánh nhau, muốn đánh nhau cũng được, đổi chỗ khác đi, chúng ta một đấu một.”

Giọng anh trầm thấp, biểu cảm lạnh lùng, hơi thở tỏa ra vô cùng đáng sợ.

Trần Vũ Tường vốn muốn hùng hổ nói vài câu, nhưng đối mặt với sự tức giận của Bạc Diên, lời anh ta muốn nói đều bị ngăn trong miệng không nói ra được.

Không có cái lá gan này.

Trọng tải thổi vài tiếng còi với Bạc Diên để cảnh cáo, bảo anh lập tức buông tay. Khóe mắt Bạc Diên giật giật, không có ý định bở qua cho Trần Vũ Tường.

Thẩm Bình Xuyên vừa mới trải qua một trận đau đớn, anh ta nghiêng đầu nhìn Bạc Diên, nói: “Bạc Diên, tôi không sao đâu, mọi người thi đấu tiếp đi!”

Thấy Bạc Diên không để ý tới mình, anh ta lại thấp giọng nói: “Bạc Diên, buông tay!”

Lúc này Bạc Diên mới chậm rãi thả tay ra, đẩy Trần Vũ Tường về sau khiến anh ta không vững ngã ra đất.

Các bạn học khác khiêng Thẩm Bình Xuyên đưa vào phòng y tế, vốn Bạc Diên định đi cùng Kim Tịch, nhưng Thẩm Bình Xuyên sống chết không chịu, bảo giải đấu vẫn còn chưa kết thúc, bây giờ tỷ số hai bên chênh lệch không lớn, đối phương tùy lúc có thể đuổi kịp, Bạc Diên phải ra sân.

Thẩm Bình Xuyên được người khác khiêng ra cửa, anh chợt thấy Hạ Khinh ở ngoài cổng sân bóng.

Cô ấy chạy một mạch đuổi ra cửa, trên mặt đầy lo lắng.

Thẩm Bình Xuyên cảm thấy thụ sủng nhược kinh, không nhịn được quay đầu nhìn cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa.

Nửa trận sau, Bạc Diên tấn công vừa nhanh vừa mạnh, đánh đến mức đối thủ không còn hơi sức chống đỡ, sau nửa tiếng, không để họ đánh vào rổ được quả nào, kéo khoảng cách chênh lệch dài ra, cuối cùng giành được chiến thắng trong giải đấu.

Trần Vũ Tường và đội viên để thua mất giải thưởng, nhưng dường như họ không quá mất mác, sau khi rời khỏi sân thì hi hi ha ha cười đùa.

“Thua thì có làm gì cũng thua, có Bạc Diên dẫn đội, trận này chúng ra vốn ở thế yếu.”

“Nhưng có được cơ hội dạy dỗ Thẩm Bình Xuyên khiến tâm tình ông đây khá tốt.”

“Nhớ tới dáng vẻ giống như chó chết nằm dưới đất của cậu ta, ông đây không nhịn được cười, chúng ta xem như đã báo thù cho anh Tôn Khải.”

Lúc bọn họ đi đến nơi trống trãi không người dưới lầu ký túc xá, sau lưng truyền đến một giọng nữ trầm thấp…

“Đứng lại!”

Mấy chàng trai cùng quay đầu nhìn, thấy một cô gái mặc bộ quần áo màu trắng đang chậm rãi đi về phía mình.

Cô gái tùy ý để tay trong túi áo khoác, hơi thở tỏa ra vừa thờ ơ vừa lạnh lùng.

“Cô nói bọn tôi á?”

“Ừ.”

“Định làm gì vậy?”

Hạ Khinh bẻ tay kêu răng rắc, cô thấp giọng nói: “Dạy dỗ mấy người.”

Mấy chàng trai không thể tin được nhìn nhau, sau đó phá lên cuòi: “Ha ha ha, cô, dạy dỗ bọn tôi á?”

“Cô gái nhỏ à, có phải em chưa tỉnh ngủ không?”

“Ông đây không đánh phụ nữ đâu.”

“Đừng đừng, người ta đang muốn chơi đùa với bọn mình, không nên từ chối vậy, nói đi, em nhìn trúng ai, một với một chơi với em.”

Khóe mắt Hạ Khinh lạnh lùng, liếc nhìn bọn họ một lượt, đôi môi mỏng khẽ nói ra ba chữ…

“Cùng lên đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc