TIỂU DẠ KHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: SpongeBob

Beta: Gà

“Hình như em rất thích anh.”

“Đúng vậy.”

Đoạn nói chuyện tiếp theo diễn ra, làm cho Hứa Triều Dương và Kinh Trì đang bám vào cạnh cửa nghe lén cảm thấy trình độ vô sỉ của Bạc Diên đã đạt tới mức quá lắm rồi.

“Nhưng em còn nhỏ quá.” Bạc Diên cười nhạt, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Kim Tịch, tiếp đó bình tĩnh di chuyển đến trước ngực mình.

“Em nhỏ thế, có lẽ chúng ta không hợp đâu.”

Kim Tịch khó hiểu hỏi: “Cái gì không hợp cơ?”

Bạc Diên nhếch khóe mắt, ánh mắt đen nhánh lại sáng ngời, mang theo ba phần ngả ngớn, bảy phần nghiêm túc: “Nhỏ.”

Hứa Triều Dương ma quyền sát chưởng, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Hơi quá đáng rồi, học trò tớ đáng yêu như thế mà cậu ấy dám nói chuyện thô tục vậy à!”

Kim Tịch hít sâu một hơi: “Nhỏ.”

Bạc Diên không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi ngược lại: “Em thích học trưởng đến mức nào?”

“Việc này …. Học trưởng đối với em tốt ơi là tốt.”

Bạc Diên tựa vào cạnh tường, tay đặt lên vai cô, môi mỏng nhếch lên, đáy mắt đen như mực chứa ý cười, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Có muốn học trưởng càng ngày càng tốt với em không?” Anh đè giọng nói thấp xuống, mang theo chút khàn khàn nhàn nhạt, gợi cảm lại khiêu khích: “Thương em, yêu em, mạng cũng cho em…”

Kim Tịch chớp chớp đôi con ngươi đen nhánh.

“Không cần đâu ạ, em thích học trưởng giống như thích huấn luyện viên Hứa và Chiêu Chiêu vậy, mọi người đều là bạn của em.”

Bạc Diên mẹ nó đang chuẩn bị cúi xuống hôn, nghe nói vậy, động tác ngừng lại, tay trên vai cô buông lỏng xuống, trên mặt lộ vẻ mặt ai oán kèm ý chỉ ‘Hình như em trêu anh.’

“Giống với mấy người kia?”

“Vâng.”

Kim Tịch thuận tiện trốn ra khỏi người anh, giữ khoảng cách an toàn vài bước, quay đầu lại nói: “Học trưởng, anh toàn nói lời dễ nghe thôi.”

“Sao?”

“Thảo nào anh được nhiều cô gái thích thế, tim em lúc nãy cũng đập rộn cả lên.”

Cô nói xong liền đi vào phòng kí túc xá của mình, đóng cửa, còn cẩn thận khóa lại!

Tay Bạc Diên đút vào túi quần, đứng cuối hành lang vắng lặng, gió lùa qua, lạnh lẽo rét buốt.

Cảm thấy bản thân gửi gắm lòng si mê sai cách, công khai ám chỉ lâu như vậy, cho là nước chảy thành sông, rốt cuộc lại suýt thành lưu manh.

Khi anh bình tĩnh quay về kí túc xá, Hứa Triều Dương vui sướng khi người gặp họa nói: “Thất bại đúng không, ai bảo cậu trêu ghẹo lung tung, giờ người ta nghĩ cậu là người đàn ông tồi rồi, cái cảm giác có trăm miệng cũng không giải thích được này, vô cùng khó chịu.”

Bạc Diên duy trì chút tôn nghiêm đàn ông cuối cùng của mình, không để ý nói: “Do cô ấy còn nhỏ mà, bé con xấu xa thì biết gì đâu.”

“Cậu đừng xem thường con gái thời nay nha, họ lợi hại lắm đấy.” Kinh Trì nói: “Rất nhiều chuyện không hẳn là không hiểu, mà chỉ là ngại thừa nhận thôi.”

……….

Tối đó, Kim Tịch cúi đầu xuống, tóc dài xõa ra, nói với Lâm Lạc ở giường dưới: “Học trưởng Bạc Diên bảo mình nhỏ nên không hợp, cậu có nghĩ anh ấy đang khoác lác không.”

Lâm Lạc bỏ tạp chí xuống, liếc mắt nhìn họ Kim nào đấy đang treo ngược mình: “Sao tớ biết được, nhưng nếu cậu tò mò thì chờ lúc anh ấy phơi quần lót ý, tự mình nhìn là biết thôi.”

Sở Chiêu nói chen vào: “Quần lót cũng không phản ánh kích cỡ thật đâu, mỗi người con trai đều có thành tựu của riêng mình.”

Lâm Lạc: “Sao cậu hiểu biết nhiều thế!”

Sở Chiêu kín đáo đẩy đẩy mắt kính: “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc*.”

(Đây là một câu trong bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, ý chỉ đọc sách là việc thú vị, vô cùng hào hứng, vì vậy nếu muốn có được nhà lầu, xe hơi, vợ đẹp thì nên chăm chỉ đọc sách, mở mang kiến thức.)

Kim Tịch nằm sấp trên giường một lúc lâu, lẩm bẩm: “Vậy anh ấy quá khinh thường tớ rồi, tớ không thể chấp nhận việc này được, lùn thì chẳng lẽ không thể làm một người phụ nữ sâu sắc à!”

Lâm Lạc: …..

Trời ạ một ngươi phụ nữ ‘sâu sắc’, bạn cùng phòng của cô sao toàn yêu quái vậy!

**

Buổi chiều lúc lớp tự chọn kết thúc, Bạc Diên ra khỏi cửa phòng học, đúng lúc thấy Kim Tịch đeo cặp sách nhỏ đi qua trước mặt anh.

Cô vén tóc mai ra sau tai, đôi tai nhỏ luôn đỏ bừng lên chọc cho người ta yêu thích.

Lúc đầu, Bạc Diên tưởng rằng cô nhìn anh nên mới đỏ tai, lâu ngày, anh dần dần phát hiện ra, tai cô tự nhiên cũng đỏ, không hề liên quan nửa cộng lông nào với anh.

Ai bảo mày cho rằng ai cũng thích mày, xứng đáng.

Kim Tịch cúi đầu nhắn tin cãi nhau với Thẩm Bình Xuyên, nguyên nhân là do Thẩm Bình Xuyên ăn cắp ảnh chụp cô đăng trong vòng bạn bè, ví dụ như cô tỉ mỉ bày vẽ chụp ảnh đồ ăn ngon, mấy giây sau đã thấy Thẩm Bình Xuyên ăn cắp, giả dạng đây là thành quả của bản thân.

Hình chụp đồ ăn ngon cũng tạm chấp nhận đi, đến cả ảnh tự sướng của cô mà Thẩm Bình Xuyên cũng không tha, lấy đi đăng vào vòng bạn bè để nhận lời khen của mọi người: Em gái càng ngày càng đẹp.

Thẩm Bình Xuyên liền trả lời người ta: Chủ yếu do gen anh con bé tốt.

Kim Tịch gửi bình luận chất vấn: Xin hỏi ông anh đây đã đóng góp gì cho gen em?

Ba ba Thẩm Sơn Thạch bình luận tiếp lời: Anh trai kế hoang không cần tìm cảm giác tồn tại, chủ yếu do cha kế nuôi tốt.

Kim Tịch: Yêu người (*^3^)

Thẩm Bình Xuyên: …..

Đúng đúng, các người là người một nhà, còn ông đây là người dưng.

Bạc Diên cũng thấy được vòng bạn bè của Thẩm Bình Xuyên, anh lưu ảnh kia rồi đuổi theo Kim Tịch.

“Tịch thối, em đi đâu đấy?”

Kim Tịch quay đầu thấy Bạc Diên, nổi giận đùng đùng nói: “Đến học viện quản lý tìm Thẩm Bình Xuyên làm một trận.”

“Trước tiên đi theo giúp anh một việc nhé.”

“Gì thế ạ?”

Bạc Diên  khẽ cong khóe miệng: “Đến lúc đấy thì biết.”

Nói xong anh nắm cổ tay cô dắt đi, dẫn cô ra tòa nhà dạy học.

Kim Tịch cúi đầu nhìn bàn tay xinh đẹp cùng khớp xương rõ ràng của người nào đó đang nắm cổ tay cô.

Điện thoại trong túi quần cô rung lên không ngừng, Thẩm Trầm Xuyên vẫn đang cùng cô cãi nhau, Kim Tịch phải khẩn cấp phản kích, vì thế nói: “Học trưởng, em cũng không phải là trẻ con mà.”

“Sao?”

“Anh không cần thiết phải dắt em, em cũng không ngã đâu.”

Bạc Diên buông cô ra.

Hai tay Kim Tịch được tự do, nhanh chóng lấy điện thoại ra, thần tốc soạn tin mắng Thẩm Bình Xuyên, hậu quả là không đê ý, bước hụt bậc thang, bổ nhào thẳng vào người Bạc Diên, đầu đụng vào lưng anh.

A, cứng quá.

Bạc Diên phản ứng nhanh nhẹn, cấp tốc nắm lấy cổ áo cô, không để cho cô ngã.

Kim Tịch sống sót sau tai nạn, tay vỗ vỗ ngực: “Nguy hiểm ghê.”

Cuối cùng, cô vẫn chọn nắm lấy tay áo Bạc Diên, đi thẳng ra khỏi trưởng.

Lần này Kim Tịch không soạn tin nữa, trực tiếp gửi tin nhắn thoại, anh em hai người đã nói đến việc đi thăm phần mộ của đối phương trong tương lai, cả đường ầm ĩ.

Bạc Diên dẫn Kim Tịch vào cửa bệnh viện thú y, rốt cục Kim Tịch cũng bỏ điện thoại xuống, tò mò nhìn xung quanh.

Y tá bế một bé mèo quýt ra, nói với Bạc Diên: “Giải phẫu vô cùng thành công, sau khi các bạn thanh toán thì có thể bế mèo về nhà.”

“Cảm ơn.”

Bạc Diên đỡ lấy mèo quýt, mèo quýt ngoan ngoãn lanh lợi ghé vào đầu vai Bạc Diên, xem chừng vô cùng thích anh.

Kim Tịch ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Học trưởng Bạc Diên, đây là mèo của anh à?”

Trong mắt Bạc Diên chứa đầy dịu dàng, nhẹ nhàng ôm mèo đến trước mặt cô: “Nó không phải mèo của anh, là mèo lang thang trong trường chúng ta, có muốn ôm một cái không?”

Kim Tịch gật đầu liên tục, vô cùng cẩn thận nhận lấy mèo trong tay Bạc Diên, ôm vào trong ngực, mèo quýt cọ cọ vào tay Kim Tịch, cô hô lên một tiếng đầy ngạc nhiên thú vị: “Đáng yêu quá đi!”

“Cẩn thận một chút, đừng đụng vào miệng vết thương của nó.”

“Sao lại bị thương ạ?”

“Trứng của nó bị cắt rồi.”

“Ô.”

Lúc sau Bạc Diên tính tiền xong, mang mèo cất vào balo phi hành gia*, đeo lên vai.

Mèo nhỏ luôn nhìn qua cửa sổ thủy tinh của balo phi hành gia, tò mò nhìn ra bên ngoài.

Balo phi hành gia được một người con trai cao 1m87 là Bạc Diên đeo trên lưng, một người một mèo đi trên đường, đúng là quá bắt mắt.

Trong sân trường, rất nhiều cô gái quay đầu lại, tay cầm điện thoại chụp, vô cùng kích động.

“Học trưởng Bạc Diên đáng yêu quá đi!”

“Muốn sờ mèo ghê.”

“Muốn sờ học trưởng cơ.”

Kim Tịch tò mò hỏi Bạc Diên: “Học trưởng, mỗi ngày câu lạc bộ Meo Meo làm gì thế.”

Bạc Diên vừa đi vừa nói: “Khá rườm rà, cho ăn hàng ngày này, uốn nắn các hành động xấu này, với cả mang mèo, chó lang thang trong trường đi đến bệnh viện thú y để giải phẫu triệt sản nữa.”

Kim Tịch: “Triệt sản à, làm thế có phải rất ác không, em nói này, chúng nó chắc chắn không muốn đi đâu.”

“Tất nhiên.”

“Thế sao còn phải làm thế?”

Bạc Diên trầm giọng nói: “Kiềm chế sinh sản chính là vì không muốn càng ngày càng nhiều ca tử vong, nếu không thể tự mình chăm sóc đứa bé, không bằng ngay từ đàu đừng sinh ra nó.”

Kim Tịch lặng im một lát, đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Bạc Diên.

“Sao thế.”

“Không sao ạ.”

Trong lòng Kim Tịch hơi khó chịu, cô bắt đầu dần dần hiểu được, vì sao Bạc Diên muốn chăm sóc mấy động vật nhỏ lang thang trong trường.

Anh cũng là đứa bé không cha không mẹ.

Vào trường học, Bạc Diên thả mèo quýt vào bụi cỏ, vỗ vỗ đầu nó: “Đừng mong có người yêu nhé, lực bất tòng tâm thôi, về sau thành thành thật thật làm một em mèo mỹ nam an tĩnh đi.”

Chú mèo cọ cọ lòng bàn tay Bạc Diên, kêu meo meo vài tiếng với anh, sau đó rời đi.

Kim Tịch khăng khăng mời Bạc Diên uống trà sữa.

Lúc xếp hàng lấy số ở quán trà sữa, Kim Tịch nói với anh: “Nếu em mèo mà nghe hiểu anh nói gì, chắc chắn tức chết luôn.”

Bạc Diên đứng cạnh cô, cười thanh nhã: “Ngày trước, tất cả mèo cái trong trường đều là bạn gái của A Hoàng, em nói nó có tức hay không.”

“Ô…”

Bây giờ không có trứng, thật sự là giận vô cùng.

Nhận được ly trà sữa nóng, Kim Tịch đưa cho Bạc Diên một ly, hai người ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ.

Sắc trời đã tối, trên đường vừa mới lên đèn, gió đêm mang theo hơi lạnh báo hiệu mùa thu đến sớm.

Tay Bạc Diên chống cạnh bàn, ngậm ống hút, hỏi: “Sao mời anh uống trà sữa thế?”

“Không có lý do gì hết ạ.”

Kim Tịch cố gắng tìm trân châu, nhắm thẳng ống hút, hút cẩn thận, sau đó dùng răng cắn nát, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.

“Việc gì cũng có nguyên nhân hết.”

Vị ngọt tan trên đầu lưỡi Bạc Diên, anh rủ mắt nhìn cô, không chịu bỏ qua truy hỏi tới cùng: “Hửm, vì sao?”

Trên kính cửa sổ nổi lên một lớp sương mờ.

Kim Tịch uống một ngụm sữa trắng, ánh mắt hướng sang bên cạnh: “Lúc trời lạnh, uống một cốc trà sữa nóng chính là việc hạnh phúc, em cũng vui khi học trưởng có thể cảm nhận được.”

Hạnh phúc.

Thứ huyền diệu khó giải thích này, năm anh lên bảy cha mẹ truy bắt bọn buôn ma túy ở biên giới rồi chết không tìm thấy xác, từ đó về sau, Bạc Diên không còn nhớ nó có hình dáng như thế nào nữa rồi.

Ánh mắt anh rơi xuống bàn tay đang cầm ly trà sữa của Kim Tịch, móng tay trong suốt sáng long lanh, mặt trăng lưỡi liềm nhỏ đầy ắp (cái phao tay màu trắng trong móng tay).

Anh nhướng mày, kéo tay cô qua, đầu ngón tay chạm vào móng tay cô, gõ nhẹ nhàng: “Mùa đông mà được uống trà sữa của Tịch thối là một việc hạnh phúc.”

Trăng non cong cong, chắc là hình dáng hạnh phúc ban đầu trong lòng anh.

**

Sau khi hai phòng ngủ trải qua kì nghỉ 1 tháng 10 dài hạn, mỗi bên đều chào đón bạn cùng phòng mới.

Nữ sinh dọn vào phòng 410 có vóc dáng cao gầy, là bạn nữ có dáng vẻ vô cùng đẹp trai, tên là Sơ Đường.

Cô bạn có mái tóc ngắn, trong ánh mắt lộ vẻ anh khí mờ mờ, mặt mũi vô cùng tuấn tú, tính cách khá lạnh lùng.

Còn bên phòng ngủ nam 409 thì vị dọn vào ăn mặc thời thượng —- Hạ Vưu, một thân hàng hiệu theo trào lưu, đôi Nike dưới chân là cái loại phát sáng lấp lánh vào buổi tối.

Khi vị boy yêu tinh bước vào, đầu tiên là bỏ hết chai chai lọ lọ dưỡng da trong túi ra, làm cho một phòng các ông lớn nhìn đã quá đủ.

Cậu ta chuẩn bị quà tặng cho nữ sinh cách vách, mỗi người một hộp mặt nạ dưỡng da, khiến các cô gái thét chói tai không ngừng. Không đến vài ngày, cậu ta cùng với nhóm con gái đối diện thân thiết tình cảm nồng nàn thành một hội, trở thành kẻ thù chung của lũ con trai trên hành lang.

Các thành viên trong phòng 410 và 409 đều có cùng một cảm giác, kí túc xá nam nữ đều có thành viên mới, hoàn toàn mẹ nó trái ngược.

Đầu tháng 12, nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh. Mùa đông thành phố B vừa ẩm ướt vừa lạnh, do đó việc sử dụng đồ điện công suất lớn càng nhiều.

Hội Sinh Viên liên kết với phòng bảo vệ, tổ chức một cuộc kiểm tra ký túc quy mô lớn, cố gắng đi mỗi phòng kí túc một lần để loại bỏ tai họa ngầm.

Vẫn giống như trước, Thẩm Bình Xuyên đáng ghét mang theo đội ngũ các nam sinh miệng sát ngàn đao, đi đến các phòng kí túc xá tịch thu đồ điện vi phạm nội quy chất lên xe tải, một xe lại một xe đi đến phòng bảo vệ.

Lúc đến phòng 410, mọi người đứng xem ngoài cửa, hoàn toàn cho rằng anh ta sẽ hạ thủ lưu tình với em gái mình.

Thế nhưng không.

Thẩm Bình Xuyên hiểu em gái thối rõ như lòng bàn tay, không nói hai lời đi vào, lật chăn Kim Tịch lên, tìm ra máy sấy công suất lớn ở trong, xoay người tìm trong tủ quần áo cô thì thấy được ấm siêu tốc, chân bước một bước, còn tìm được bếp điện từ trong vali hành lý của cô.

Kim Tịch cúi đầu như sắp khóc đến nơi, níu chắt tay áo Thẩm Bình Xuyên, đáng thương la to: “Anh~”

Thẩm Bình Xuyên tức giận nhìn cô, ngày thường trong miệng đều là ông già Thẩm Bình Xuyên, giờ lại ngoan ngoãn gọi anh một tiếng “Anh.” à.

Anh hơi tức giận, hét lên: “Máy sấy thì không nói, cái nồi này để làm gì, ba cái căn tin trong trường không nuôi sống em được à?”

“Không phải, để đun… đun sữa.” Cô nhỏ giọng cầu xin: “Anh, tha cho em đi, em biết sai rồi.”

Người khác thì cũng thôi đi, Kim Tịch là em gái mình, Thẩm Bình Xuyên tuyệt đối không vì tình riêng mà làm trái với quy định, nếu lỡ xảy ra sự cố về an toàn thì anh có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Toàn bộ đồ vật này nọ của Kim Tịch đều bị tịch thu, trước khi đi, Thẩm Bình Xuyên còn nói: “Vi phạm quy định, em mua bao nhiêu đồ điện, anh thu bấy nhiêu, nếu em còn tái phạm, anh sẽ nói với chú Thẩm của em, không cho em tiền tiêu vặt nữa!”

Kim Tịch mắt thấy không thể xoay chuyền kết quả liền buông tay áo anh ra, trở mặt không để ý đến anh nữa.

Thẩm Bình Xuyên lục soát kí túc xá nữ xong, ra ngoài đi thẳng vào phòng kí túc nam 409.

Kinh Trì với Hứa Triều Dương như hai vị thần giữ cửa, đoan đoan chính chính đứng ở cửa, giống như đang nghênh đón Ngọc Hoàng đại đế, khom lưng cúi đầu: “Thẩm gia vất vả rồi, mời cậu vào, cậu tuyệt đối đừng khách sáo, cứ lục soát tùy ý.”

Thẩm Bình Xuyên liếc mắt nghi ngờ nhìn bọn họ một cái rồi đi vào phòng.

Bạc Diên ngồi bên cạnh bàn, bàn tay trắng nõn thon dài đang cầm một tập tranh vẽ phác họa.

Thẩm Bình Xuyên tò mò đi đến trước mặt anh, phát hiện ra anh đang vẽ bức chân dung Kim Tịch lúc nãy khóc huhu túm tay áo mình.

Bạc Diên tiện tay xé bức tranh ra, đập vào ngực Thẩm Bình Xuyên: “Thẩm gia vì đại nghĩa không quản người thân, là tấm gương cho tôi, đây là quà biếu cho ngài.”

Thẩm Bình Xuyên biết người này châm chọc anh ta đây mà, đang chuẩn bị xé bức tranh, nhưng Kim Tịch trong bức tranh này đau khổ rung động lòng người, ý vị trong mắt lẫn giữa hai hàng chân mày nhíu lại có đến chín phần giống, không nói chứ, thực sự vô cùng mềm mại đáng yêu.

Anh ta thật sự có hơi không nỡ, cầm bức tranh cuộn lại cất vào trong túi mình, thanh thanh giọng nói: “Kí túc xá nam các cậu, so với phòng nữ bên cạnh còn chỉnh tề hơn.”

Kinh Trì vội vàng nói: “Bọn tôi là kí túc xá của viện quốc phòng, tất nhiên không có khả năng chứa những đồ dùng vi phạm nội quy được, Thẩm gia tự lục đi, nếu tìm ra đồ gì, tôi ăn nó.”

Thẩm Bình Xuyên nghe lời này không dưới 800 lần, dĩ nhiên không tin người quỷ quái này, cái đám này vô cùng xảo quyệt, như tủ quần áo, toilet này nọ, anh ta không thèm lục soát trong ngóc ngách, trực tiếp nằm sấp xuống sàn, kiểm tra gầm giường mỗi người một lượt, quả nhiên có phát hiện.

Dưới giường, tìm ra vài chai giấm cũ.

Thẩm Bình Xuyên lấy tông giọng đặc công CIA, cầm chai giấm để trước mặt mọi người: “Nói một chút xem, giấm chua này dùng để làm gì, chả nhẽ làm đồ uống à.”

Bạc Diên khẽ cười một tiếng: “Không thích loại này lắm, nhưng bên trên có dán giấy, cậu tự xem đi.”

Quả nhiên đúng như dự đoán, lưng chai giấm nào cũng dán nhãn hiệu, mấy chữ Khải viết to: Chuyên dùng để ngâm chân.

Thẩm Bình Xuyên: …..

Thần linh ơi, ngâm con bà nó chân!

Nhưng mà, người ta có lý còn cả chứng cứ rành rành ra đó, đúng là Thẩm Bình Xuyên không bắt được nhược điểm.

Anh ta quét sạch một vòng, không lục được cái gì, lúc rời đi, căm giận nói với bọn họ: “Lúc ngâm chân, đừng quên rắc chút thì là.”

Kinh Trì cười tủm tỉm: “Được đấy, tiễn Thẩm gia, mời người đi được rồi.”

………

Kim Tịch bị thu mất máy sấy, buổi tối chỉ có thể ra hành lang dùng gió trời hong khô tóc.

Cửa phòng ngủ đối diện mở ra, Hứa Triều Dương mặc quần cộc ngồi trên bàn cạo lông chân, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt nai đen như mực của Kim Tịch.

Cậu ta sợ hãi quá độ, vội vàng che ngực mình, hét to với Bạc Diên: “Ai ai! Ai cho cậu mở cửa, đóng cửa đóng cửa, ông đây còn chưa mặc quần áo!”

Bạc Diên đi tới, đối diện với Kim Tịch, cô mặc đồ ngủ giữ ấm dùng cho mùa đông trong rất mềm mại, đứng trên hành lang, sợi tóc mỏng trơn bóng, buông xuống trên đầu vai, khiến mặt cô trông càng nhỏ hơn.

Hai người lặng yên không tiếng động liếc nhau một cái, Kim Tịch tiếp tục cúi đầu gửi tin nhắn mách tội với chú Thẩm, Bạc Diên xoay người đi đến cửa hành lang.

Tiếng bước chân xa dần, Kim Tịch ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng của anh, quần jean đen phác họa đôi chân vừa dài vừa thẳng của Bạc Diên, dưới thắt lưng đều là chân, thân hình thẳng tắp kiên cường, khiến người khác hâm mộ.

Kim Tịch cúi đầu nhìn lại dôi chân ngắn của mình, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Lúc Bạc Diên đi đến chỗ rẽ cầu thang thì quay đầu nhìn cô một cái, không chút để ý nói: “Đi đến phòng kí túc của anh có sữa nóng đấy, bảo huấn luyện viên Hứa đưa cho em, nước khá ấm.”

Kim Tịch “Ơ” một tiếng, đang định nói chuyện nhưng Bạc Diên đã xoay người đi xuống tầng.

Tàn khốc vậy à, không cho người ta nói gì luôn.

Kim Tịch ngây người ở hành lang một lúc, sau đó gõ cửa phòng đối diện, cửa đóng không kín, mới gõ một cái đã tự mở ra.

Kim Tịch thấy kí túc xá không có ai, mấy người con trai cao lớn đang chen chúc ở ban công nhìn xuống dưới tầng, không biết đang xem chuyện náo nhiệt gì.

Cô tò mò đi qua, ló đầu ra nhìn xuống dưới tầng.

Dưới tầng kí túc xá, Bạc Diên nghiêng người dựa vào đèn đường, trên tay nghịch bật lửa bằng thép, mang theo vài phần cà lơ phất phơ kết hợp với dáng vẻ cực kỳ lông bông.

Một cô gái có dáng người cao gầy đang đứng trước mặt anh, tóc dài mái bằng, da trắng mặt xinh, vô cùng xinh đẹp.

Đối mặt với lời bày tỏ chân thành tình cảm của cô gái, sắc mặt Bạc Diên bình tĩnh, nội tâm không gợn sóng.

“Tôi còn có việc, đi trước.”

“Bạc Diên!” Cô gái khàn giọng gọi anh lại, xem chừng chuẩn bị trình diễn tiết mục Quỳnh Dao: “Em thực sự thích anh mà! Anh cho em một cơ hội đi.”

Bạc Diên cười nhạt, khóe mắt khẽ nhướng lộ ra khí chất của một người đàn ông xấu xa—–

“Tôi với cô cũng chẳng quen, sao lại phải cho cô cơ hội chứ.”
*Balo phi hành gia:

Bình luận

Truyện đang đọc