TIỂU MA PHI CỦA MINH ĐẾ



" Không cần, ta tới rồi!"
Từ ngoài cửa của đại điện, có ba người nam nhân đi vào
Tất cả nhìn thấy người ở giữa thì có chút giật mình, còn Vũ Hoàng thì lập tức rời long ỷ đi xuống
" Quốc sư, ngươi về lúc nào vậy? Sao không báo cho trẫm?"
Chí Vĩ:" Bổn toạ đáng lẽ ra là đến gặp bệ hạ trước nhưng trên đường lại gặp phải cố hữu ( bạn cũ) lâu ngày không gặp nên có chút châm trễ!"
"Thì ra là vậy!"
" Cửu Dạ, sao ngươi lại tới đây?"
Lúc này Lạc Khang Dụ đột nhiên lên tiếng ai cũng bị hấp dẫn nhìn qua.

Chỉ thấy đứng đó hai người một đen một trắng, trên mặt đều đeo một chiếc mặt nạ bạc tinh sảo
Vũ Hoàng nghe Lạc Khang Dụ nói với giọng điệu khá là thân thuộc thì cũng đoán ra là ai, nhưng sao họ lại cùng đi với quốc sư
" Các hạ là…?"
" Là cố hữu lâu ngày không gặp của bổn toạ!"
Cái gì?! Là cố hữu của quốc sư! Không chỉ mọi người ở đây ngay cả Lạc Khang Dụ cũng vô cùng kinh ngạc

Cửu U Huyền:" Tại hạ tên Cửu Dạ, vài ngày trước gặp Khang Vương, vì ngưỡng mộ phong thái nên muốn làm quen.

Không ngờ lại gây ra chuyện hiểu lầm gì rồi!"
Vũ Hoàng có chút lúng túng.

Nhưng chung quy vẫn là một bậc quân vương đã trải qua nhiều chuyện tranh đấu tàn khốc nên rất nhanh lấy lại bình tĩnh
" Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm! Hôm qua không biết vị cường giả nào giao đấu đẫn đến mọi người hoang mang mà thôi.

Không biết có phải là các hạ không?"
" Không phải ta! Hôm qua ta ở phủ Quốc Sư nhưng cũng cảm nhận được.

Có lẽ là ai đó đang giải quyết ân oán gì chăng, nên mới gây ra chấn động lớn như vậy!"
Nàng không chút hoang mang khi nghe hỏi chuyện đêm thậm trí là không kiêng dè nhìn thẳng vào mắt Vũ Hoàng mà trả lời, trong mắt không chút gợi sóng giống y như đang nói thật khiến cho Chí Vĩ không thể tán thưởng tài nói dối không chớp mắt của nàng
Phản ứng của nàng khiến cho người có mặt ở đây vô cùng tin tưởng ngoại trừ Lạc Khang Dụ và Lạc Vu Quân
Lạc Vu Quân thấy tình hình như vậy cho dù không cam lòng thì cũng không thể làm gì, nhưng hắn không muốn bỏ qua như vậy

"Nếu quốc sư đã về, vậy chi bằng làm một bữa tiệc tẩy trần cho quốc sư cũng như bằng hữu của ngài.

Phụ hoàng người thấy sao?"
" Ừ! Vậy thì tối nay tổ chức đi! Quốc sư phải đến đó!"
Chí Vĩ khẽ liếc qua Cửu U Huyền, thấy nàng khẽ gật đầu liền đồng ý
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Cửu U Huyền cảm thấy hoàng cung cảnh sắc không tệ liền dẫn Hàn Dạ Minh đi dạo, còn Chí Vĩ phải ở lại bàn chuyện quốc sự
" Xem ra, tối nay có chuyện vui để coi rồi! Ngươi thấy sao, Hàn Dạ Minh?"
" Ta không quan tâm đến mấy chuyện này!"
"Cũng đúng!"
Đi được vài vòng Ngự Hoa viên, nàng đã bắt đầu cảm thấy chán, liền nói với hắn đi về, dĩ nhiên là cũng không có ý kiến
Đi được vài chục bước, đột nhiên một bóng hồng từ đầu bay tới dụng vào nàng, cũng may là không bị ngã.

Nhìn bóng hồng ngã trong lòng mình hoá ra là một tiểu cô nương khoảng 16, 17 tuổi, một thân phấn y, đầu đội nhiều trâm cài bằng vàng quý giá, vừa nhìn là biết tiểu thư được sống trong nhung lụa từ nhỏ
" Cô nương, không sao chứ?"
Vốn tiểu cô nương kia đang định lớn tiếng mắng chửi kẻ nào không có mắt va phải nàng nhưng nghe thấy lời nàng ( Cửu U Huyền) liền ngẩng đầu thì thấy mình đang ở trong một nam nhân xa lạ
Nàng có chút giật mình, sau đó thì gương mặt trắng mịn kia nổi lên từng rạng đỏ.

Mặc dù nửa gương mặt bị che khuất chỉ để lộ ra chiếc miệng và cằm nhưng lại càng khiến cho người ta cảm thấy thần bí
Da hắn ( Cửu U Huyền) rất trắng, môi cũng đỏ như được đánh son lên vậy, mới nhìn như vậy thôi cũng khiến cho trái tim nàng đập liên hồi rồi vậy không biết gương mặt thật sẽ như thế nào nhỉ.


Bình luận

Truyện đang đọc