TIỂU MA PHI CỦA MINH ĐẾ



Mặt trăng đỏ như máu, cả địa cầu một lần nữa xôn xao về hiện tượng tự nhiên hiếm có này
Nhưng hôm nay ở một gia tộc, ngày xảy ra Huyết Nguyệt cũng chính là ngày cả gia tộc nhuộm máu
"Giết nó, mau giết nó!"
"Đã nói ngay từ đầu không nên giữ nó.

Nó chính là thiên sát cô tinh chuyển thế, là quái vật chuyển thế!"
"Mới mười tuổi tay đã nhuốm máu bao nhiêu người.

Không thể giữ lại!"
"Quái vật này đã giết bao nhiêu người cùng tộc, mau giết nó!"
Thi thể khắp nơi, máu nhuộm đỏ nơi này, lại thêm mặt trăng đỏ như máu trên bầu trời cao, làm người ta rợn người
Chết chóc, đáng sợ, địa ngục những từ thích hợp để chỉ nơi này
Xung quanh có biết bao nhiêu người tay cầm vũ khí sắc bén bao vây một hài tử mười tuổi
Hài tử đứng ở giữ nơi mà có cả thi thể, máu nhưng hài tử không hề sợ hãi.

Gương mặt lãnh băng bị dính máu, không là cả người.


Tay cầm thuỷ chu, từng giọt máu tí tách rơi xuống
Đôi mắt yêu đồng, mái tóc bạch kim, thần hình nhỏ kiên cường đứng đó
Bỗng hài tử cảm nhận được nguy hiểm tới gần, tránh sang một bên
Đồng tử bỗng nhiên co rút lại, giọng nói trở lên run rẩy
" Tiểu...Tiểu...Hoàng...!"
Một thiếu niên mười lăm tuổi, đôi mắt trống rỗng, vô hồn, tay cầm thanh kiếm tấn công tới chỗ hài tử
Hài tử không kịp tránh bị đâm trúng cánh tay.

Máu bắt đầu chảy ra.

Sắc mặt hài tử trắng bệch
" Ha ha ha, Cửu U Huyền, tư vị bị chính người thân cận nhất đâm như thế nào? Chỉ bằng để Cửu U Hoàng giết chết, như vậy sẽ tuyệt hơn!"
Một người trong số đó nói, trên gương mặt tràn đầy sự đắc ý.

Cuối cùng cũng giết được quái vậy này
Cửu U Hoàng ra tay càng ngoan độc hơn, càng đánh càng kịch liệt.

Cửu U Huyền không giám công, chỉ thủ
Thuỷ chu linh hoạt đánh bay thanh kiếm trên tay thiếu niên ra xa.

Bỗng nhiên Cửu U Hoàng dùng tay không bắt lấy thuỷ chu hướng thẳng xuống tim mình không do dự đâm xuống
Cửu U Huyền lúc phản ứng lại, thuỷ chu đã ở trên ngực trái của Cửu U Hoàng
Đồng tử lần nữa co rút, đôi tay run rẩy rút thanh thuỷ chu ra
" Tiểu Hoàng!"
Thân thể thiếu niên mạnh mẽ ngã xuống.

Lúc này đôi mắt của hắn không còn trống rỗng, vô hồn mà dịu dàng nhìn hài tử trước mặt
Người vừa nói vô cùng kinh ngạc.


Sao hắn có thể thoát khỏi thuật thôi miên?
Cửu U Huyền sợ hãi ôm lấy hắn, nước mắt rơi xuống hoà vào với máu trên người thiếu niên
" Đừng khóc, ngoan!"
" Tiểu Hoàng, ngươi cố lên, ta nhất định sẽ cứu được ngươi!"
Hắn nở một nụ cười trấn an nàng, đưa tay nên yếu ớt vuốt ve khuôn mặt nhỏ
" Là ta không bảo vệ tốt ngươi! Ta chết rồi..."
" Đừng...đừng nói!"
Hắn lần nữa nở nụ cười, đôi mắt từ từ nhắm lại.

Cửu U Huyền càng trở lên sợ hãi, đôi tay nhỏ bé ôm chặt hắn hơn
" Đừng ngủ mà, Tiểu Hoàng! Ngươi đừng ngủ! Ta sai rồi, ta không nên trở về! Ngươi đừng ngủ mà!"
Tiếng khóc như xé lòng của hài tử vang lên giữ đêm Huyết Nguyệt
Nàng sai rồi, nhưng người đáng chết hơn chính là bọn chúng.

Nếu không phải bọn chúng nàng sẽ không bị dồn tới mức thành ma đầu giết người.

Nếu không phải bọn chúng Tiểu Hoàng cũng sẽ không tự sát mà chết!
" Ta muốn tất cả các ngươi cùng bồi tán theo hắn!"
Sát khí chết chóc bùng nổ, dòng huyết lệ chảy ra từ khoé mắt, từ từ lăn xuống khuôn mặt nhỏ.

Trong mắt chỉ còn sự lãnh huyết đến đáng sợ

Từng tiếng kêu sợ hãi, tuyệt vọng vang lên.

Máu lần nữa nhuộm cả một vùng
Ngọn lửa bùng lên thiêu đốt tất cả.

Lờ mờ nhìn thấy trong đám cháy, một bóng dáng nhỏ đang đứng.
Đôi mắt yêu đồng đột ngột mở ra.

Gương mặt nhỏ bỗng giật mình bừng tỉnh.

Mồ hôi ướt đẫm cả người
Cửu U Huyền nằm trên chiếc gường nhìn mọi thứ xung quanh
Là mơ sao?
Nhiều năm như vậy cứ tưởng dường như đã quên tại sao bây giờ lại mơ thấy nó? Đây là đang nhắc nhở nàng sao?
Ha! Lúc đó thật ngu xuẩn!.


Bình luận

Truyện đang đọc